Tam ca có thằng nhóc rồi.
Tin tức vừa truyền đến núi Thanh Vân đám đệ muôi thích nghe ngóng, tất cả lớn nhỏ liền phân nhóm thành đội đến thẳng nhà Tam ca ở nhân gian. Vốn là ở cửa ra vào vây quanh Phó Phó Tinh Lãng dùng ánh mắt trên trên dưới dưới sùng bái hắn một phen, mới chen nhau vượt lên trước vào trong dược lư nhào lên giường Tam ca. Đủ loại làm nũng cầu vuốt ve.
“Tam ca Tam ca, chúng đệ rất nhớ ngươi.”
“Tam ca có thằng nhóc rồi. Tam ca cũng có thằng nhóc rồi rất vui vẻ.”
“Thằng nhóc của Tam ca biết chuyển động chưa? Chúng đệ muốn nghe chúng đệ muốn nghe.”
Bình thường đám đệ muội còn không phải rất sợ y sao, đã sớm quên y đã từng chỉnh đốn bọn nó ác như thế nào, nguyên một đám cọ cọ nhìn chăm chú cái bụng hơi hở lên của y, hoặc là ở dưới tay của y, ở trong chăn chui đến chui đi.
“Ta đoán có ba đứa.”
“Như thế nào sẽ ít như vậy cha thân mỗi lần mang thai ít nhất cũng chín đứa Tam ca cũng phải chín đứa.”
“Các ngươi cho rằng sinh thằng nhóc con dễ dàng như vậy?” Kỳ Ế nhìn đám đệ muội thảo luận nhiệt tình kia như vậy, nhịn không được đỡ trán.
“Sinh thằng nhãi con giống như chưng bánh bao, chưng một chút liền ra.” Mấy đệ muội trăm miệng một lời.
“…”
“Chúc Tam ca và Phó Phó Tinh Lãng nha. Rất nhanh chúng đệ liền phải đổi miệng gọi ca phu rồi khửa khửa.” Lão Ngũ đong đưa cây quạt hì hì cười đáp.
“Hắn còn sớm.” Kỳ Ế hừ hừ cười lạnh, đặt tay trên bụng mình sờ sờ, vẻ mặt nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Phó Phó Tinh Lãng đã quen y khẩu thị tâm phi, đợi đến lúc thằng nhóc sinh ra tất cả là ván đã đóng thuyền không thể phủ nhận, ngồi ở bên cạnh giường. Đem chân của y đặt ở trên đùi, cẩn thận đấm bóp cái chân hơi phù thũng một chút của y.
“Ôi, chúng đệ phải hay không nên trở về rồi.” Trong đệ muội lần này đến đặc biệt có một đứa thông minh ngửi được bầu không khí không giống, lập tức kéo mấy huynh đệ tỷ muội đồng hành nhanh chóng trốn đi.
“Ngày mai lại đến thăm Tam ca ngao ngao.”
“Tam ca sắp sinh bánh bao phải ngủ nhiều ~~~” Đám đệ muội phất móng vuốt, cả nhóm đồng loạt nhảy về nhà.
Phó Phó Tinh Lãng đã bóp chân cho Kỳ Ế xong, thần trí của đối phương cũng có chút mê hồ ngáp. Phó Phó Tinh Lãng đỡ y nằm xuống, đắp chăn cho y xong, mình cũng chui vào ôm y không buông tay.
“Rất nóng…” Kỳ Ế đẩy hắn ra.
“Tình Nhi thân thể ngươi lạnh, ta ôm mới vừa đủ ấm, đối với đám nhóc trong bụng cũng tốt.” Từ lúc Kỳ Ế lặng xuống dưới đáy hồ băng kia, đã tìm được hàn thủy châu mẫu bối hóa thành băng đan trăm năm ăn xuống, thay thế nội đan đã mất, thân thể của y vẫn luôn lạnh ngắt như vậy.
Kỳ Ế dựa vào thân thể Phó Phó Tinh Lãng, ấm áp dễ chịu xác thực hun đến mức y rất thoải mái, bất tri bất giác liền cảm thấy buồn ngủ liền tiến vào mộng đẹp.
“Xin lỗi, xin lỗi. Mấy ngày nay thân thể sư phụ ta không thoải mái, một ngày chỉ khám mười người bệnh, còn lại giao cho ta. Ta là do sư phụ một tay dạy dỗ ra, y thuật cũng không kém là bao.”
“A, thần y làm sao vậy? Thần y phải bảo trọng thân thể nha, thần y là bồ tát sống của chúng ta.”
“Không có gì đáng ngại, để cho bọn họ vào đi.” Trời rất nóng, Kỳ Ế mặc quần áo phong phanh nhưng lại rất dày, vẻ mặt so với trước đây kém hơn rất nhiều, trong trắng bệch lộ ra đỏ ửng không tự nhiên.
“Thần y chớ miễn cưỡng chính mình. Chúng ta cũng chỉ là một ít bệnh vặt, nhiều năm như vậy cũng không biết làm thế nào cũng không phải chịu được đến giờ sao? Đợi ngài khỏe chúng tôi lại đến.”
“Đã nói không sao…a…” Kỳ Ế vịn eo, vẻ mặt nặng nề nghiêng qua một bên, Phó Phó Tinh Lãng nhanh chóng vọt tới bên cạnh đỡ y, đem y đặt ở trên giường.
“Hôm nay sư phụ không có cách nào khám bệnh cho các hương thân, các người về đi.”
“Ai? A a thần y ngài bảo trọng, nhất định phải bảo trọng.” Mọi người cũng không dám chậm trễ quấy rầy, thấy Phó Phó Tinh Lãng không nhờ bọn họ giúp đỡ, nghĩ thầm sợ rằng có ẩn tình không muốn để người biết, liền rất nhanh thức thời rời đi sạch sẽ.
“Sao nhanh như vậy? Mới hơn bảy tháng.” Phó Phó Tinh Lãng bắt mạch cho Kỳ Ế, lo lắng xoay quanh. Trùng hợp Nhị tỷ đến đây thăm, vừa vặn có thể giúp một tay, cũng cho Kỳ Ế một chút tác dụng ổn định.
“Tiểu Ế, Tiểu Ế, ta là Nhị tỷ, không có việc gì không có việc gì, ngươi cùng đứa nhỏ đều sẽ bình an…” Kỳ Mai nắm chặt tay Kỳ Ế, thần trí Kỳ Ế hơi mê muội, vừa một trận nóng một trận lạnh kèm theo cơn đau như khoét thịt, khiến cho y nhớ tới một vài chuyện không tốt.
“Tinh Lãng…Tinh Lãng…”
Phó Phó Tinh Lãng kính nhờ trượng phu Kỳ Mai dùng thần thông giúp hắn cấp tốc nấu nước, một bên vội vã chạy trở về bên người Kỳ Ế, nâng mặt y hôn y, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt y.
“Tình Nhi, ta ở chỗ này, ta ở bên cạnh ngươi.”
“Đây không phải mơ? Ta rất sợ…” Kỳ Ế run rẩy, lại đau đến rên rỉ ra tiếng.
“Tại sao là mơ? Ta theo đuổi ngươi một ngàn năm, ngươi cũng đừng nghĩ ngủ một giấc liền chối bỏ.”
Kỳ Ế bật cười, lại đau đến cả mặt đều nhíu lại. Một lát sau nước nóng đã nấu xong, vị hôn phu của của Kỳ Mai trông coi ở ngoài cửa, Kỳ Mai và Phó Phó Tinh Lãng liền đỡ đẻ cho Kỳ Ế. Cũng may không giày vò quá lâu, đứa nhỏ liền đi ra, thể chất của Kỳ Ế trường kì dùng dược, đứa nhỏ lại là sinh non, lộ ra khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn, mềm mại non nớt, nhẹ nhàng hừ một cái.
Kỳ Mai cảm động bật khóc, từ sau đoạn thời gian kia, nàng chưa từng nghĩ thật sự có thể đợi được một ngày này, đem đứa nhỏ rửa ráy sạch sẽ đặt ở trong ngực Kỳ Ế.
“Đứa nhỏ…đứa nhỏ….” Kỳ Ế nhìn viên thịt nhỏ trơn bóng kia, ngực một mảnh mềm mại ấm áp, hốc mắt cũng không khỏi ẩm ướt.
Phó Phó Tinh Lãng tắm rửa sạch sẽ cho Kỳ Ế, lại sắc thuốc cho Kỳ Ế uống, Kỳ Ế tuy chìm vào hôn mê, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ mới sinh không buông, chỉ lo y không thấy dường như không thể di chuyển ánh mắt.
“Tình Nhi, ngươi phải yên ổn nghỉ ngơi, ta và đứa nhỏ đều ở bên cạnh ngươi.”
Kỳ Tình cuối cùng bị Phó Phó Tinh Lãng dỗ dành ngủ, Kỳ Mai kích động ôm vị hôn phu trầm mặc, rồi sau đó quay trở về núi Thanh Vân thông báo tin tức này.
Vì vậy Kỳ phủ lại xuất động rất nhiều nhân vật có uy tín và danh dự ở thiên giới đi nói giúp, khiến cho thiên đế đáp ứng cho Kỳ Ế quay trở về núi Thanh Vân trước kì hạn tĩnh dưỡng, đợi dứa nhỏ lớn một chút lại tiếp tục xử phạt y. Đương nhiên, nếu thiên giới không đáp ứng bọn họ vẫn sẽ đem y đón trở về, ai bảo cả nhà bọn họ đều là lưu manh không thể trêu vào.
“Ta muốn nhìn đứa nhỏ của Tam ca đến phiên ta nhìn.”
“Thật nhỏ thật nhỏ, còn không có lớn bằng móng vuốt của ta.”
“Hư nói nhỏ một chút, đứa nhỏ đang ngủ, đánh thức Tam ca lát nữa sẽ không để yên cho ngươi.”
Một đám lông xù vây quanh ở trên giường. Nhú cái đầu nhỏ ra nhìn, ló đầu ra ngó, đem đứa nhỏ nhìn đủ mới bằng lòng rời đi.
Toàn bộ tinh thần của Kỳ Ế hầu như đều đặt ở trên người oắt con trong ngực, nhìn một chút liền nhẹ nhàng cười, cực kì dịu dàng.
“Tinh Lãng lão đệ, may mà có ngươi nha.” Kỳ Mặc mạnh tay vỗ bả vai Phó Phó Tinh Lãng, Kỳ Ế có thể khôi phục bộ dáng như bây giờ có công lao không nhỏ của y thần, tản đá lớn vẫn luôn đặt ở trong lòng bọn họ cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Phó Phó Tinh Lãng nhìn Kỳ Ế, trong mắt đều là dịu dàng.
Kỳ Tình khó che giấu, tình cảm khó đè xuống, tất cả đều sẽ càng ngày càng tốt.
Tin tức vừa truyền đến núi Thanh Vân đám đệ muôi thích nghe ngóng, tất cả lớn nhỏ liền phân nhóm thành đội đến thẳng nhà Tam ca ở nhân gian. Vốn là ở cửa ra vào vây quanh Phó Phó Tinh Lãng dùng ánh mắt trên trên dưới dưới sùng bái hắn một phen, mới chen nhau vượt lên trước vào trong dược lư nhào lên giường Tam ca. Đủ loại làm nũng cầu vuốt ve.
“Tam ca Tam ca, chúng đệ rất nhớ ngươi.”
“Tam ca có thằng nhóc rồi. Tam ca cũng có thằng nhóc rồi rất vui vẻ.”
“Thằng nhóc của Tam ca biết chuyển động chưa? Chúng đệ muốn nghe chúng đệ muốn nghe.”
Bình thường đám đệ muội còn không phải rất sợ y sao, đã sớm quên y đã từng chỉnh đốn bọn nó ác như thế nào, nguyên một đám cọ cọ nhìn chăm chú cái bụng hơi hở lên của y, hoặc là ở dưới tay của y, ở trong chăn chui đến chui đi.
“Ta đoán có ba đứa.”
“Như thế nào sẽ ít như vậy cha thân mỗi lần mang thai ít nhất cũng chín đứa Tam ca cũng phải chín đứa.”
“Các ngươi cho rằng sinh thằng nhóc con dễ dàng như vậy?” Kỳ Ế nhìn đám đệ muội thảo luận nhiệt tình kia như vậy, nhịn không được đỡ trán.
“Sinh thằng nhãi con giống như chưng bánh bao, chưng một chút liền ra.” Mấy đệ muội trăm miệng một lời.
“…”
“Chúc Tam ca và Phó Phó Tinh Lãng nha. Rất nhanh chúng đệ liền phải đổi miệng gọi ca phu rồi khửa khửa.” Lão Ngũ đong đưa cây quạt hì hì cười đáp.
“Hắn còn sớm.” Kỳ Ế hừ hừ cười lạnh, đặt tay trên bụng mình sờ sờ, vẻ mặt nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Phó Phó Tinh Lãng đã quen y khẩu thị tâm phi, đợi đến lúc thằng nhóc sinh ra tất cả là ván đã đóng thuyền không thể phủ nhận, ngồi ở bên cạnh giường. Đem chân của y đặt ở trên đùi, cẩn thận đấm bóp cái chân hơi phù thũng một chút của y.
“Ôi, chúng đệ phải hay không nên trở về rồi.” Trong đệ muội lần này đến đặc biệt có một đứa thông minh ngửi được bầu không khí không giống, lập tức kéo mấy huynh đệ tỷ muội đồng hành nhanh chóng trốn đi.
“Ngày mai lại đến thăm Tam ca ngao ngao.”
“Tam ca sắp sinh bánh bao phải ngủ nhiều ~~~” Đám đệ muội phất móng vuốt, cả nhóm đồng loạt nhảy về nhà.
Phó Phó Tinh Lãng đã bóp chân cho Kỳ Ế xong, thần trí của đối phương cũng có chút mê hồ ngáp. Phó Phó Tinh Lãng đỡ y nằm xuống, đắp chăn cho y xong, mình cũng chui vào ôm y không buông tay.
“Rất nóng…” Kỳ Ế đẩy hắn ra.
“Tình Nhi thân thể ngươi lạnh, ta ôm mới vừa đủ ấm, đối với đám nhóc trong bụng cũng tốt.” Từ lúc Kỳ Ế lặng xuống dưới đáy hồ băng kia, đã tìm được hàn thủy châu mẫu bối hóa thành băng đan trăm năm ăn xuống, thay thế nội đan đã mất, thân thể của y vẫn luôn lạnh ngắt như vậy.
Kỳ Ế dựa vào thân thể Phó Phó Tinh Lãng, ấm áp dễ chịu xác thực hun đến mức y rất thoải mái, bất tri bất giác liền cảm thấy buồn ngủ liền tiến vào mộng đẹp.
“Xin lỗi, xin lỗi. Mấy ngày nay thân thể sư phụ ta không thoải mái, một ngày chỉ khám mười người bệnh, còn lại giao cho ta. Ta là do sư phụ một tay dạy dỗ ra, y thuật cũng không kém là bao.”
“A, thần y làm sao vậy? Thần y phải bảo trọng thân thể nha, thần y là bồ tát sống của chúng ta.”
“Không có gì đáng ngại, để cho bọn họ vào đi.” Trời rất nóng, Kỳ Ế mặc quần áo phong phanh nhưng lại rất dày, vẻ mặt so với trước đây kém hơn rất nhiều, trong trắng bệch lộ ra đỏ ửng không tự nhiên.
“Thần y chớ miễn cưỡng chính mình. Chúng ta cũng chỉ là một ít bệnh vặt, nhiều năm như vậy cũng không biết làm thế nào cũng không phải chịu được đến giờ sao? Đợi ngài khỏe chúng tôi lại đến.”
“Đã nói không sao…a…” Kỳ Ế vịn eo, vẻ mặt nặng nề nghiêng qua một bên, Phó Phó Tinh Lãng nhanh chóng vọt tới bên cạnh đỡ y, đem y đặt ở trên giường.
“Hôm nay sư phụ không có cách nào khám bệnh cho các hương thân, các người về đi.”
“Ai? A a thần y ngài bảo trọng, nhất định phải bảo trọng.” Mọi người cũng không dám chậm trễ quấy rầy, thấy Phó Phó Tinh Lãng không nhờ bọn họ giúp đỡ, nghĩ thầm sợ rằng có ẩn tình không muốn để người biết, liền rất nhanh thức thời rời đi sạch sẽ.
“Sao nhanh như vậy? Mới hơn bảy tháng.” Phó Phó Tinh Lãng bắt mạch cho Kỳ Ế, lo lắng xoay quanh. Trùng hợp Nhị tỷ đến đây thăm, vừa vặn có thể giúp một tay, cũng cho Kỳ Ế một chút tác dụng ổn định.
“Tiểu Ế, Tiểu Ế, ta là Nhị tỷ, không có việc gì không có việc gì, ngươi cùng đứa nhỏ đều sẽ bình an…” Kỳ Mai nắm chặt tay Kỳ Ế, thần trí Kỳ Ế hơi mê muội, vừa một trận nóng một trận lạnh kèm theo cơn đau như khoét thịt, khiến cho y nhớ tới một vài chuyện không tốt.
“Tinh Lãng…Tinh Lãng…”
Phó Phó Tinh Lãng kính nhờ trượng phu Kỳ Mai dùng thần thông giúp hắn cấp tốc nấu nước, một bên vội vã chạy trở về bên người Kỳ Ế, nâng mặt y hôn y, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt y.
“Tình Nhi, ta ở chỗ này, ta ở bên cạnh ngươi.”
“Đây không phải mơ? Ta rất sợ…” Kỳ Ế run rẩy, lại đau đến rên rỉ ra tiếng.
“Tại sao là mơ? Ta theo đuổi ngươi một ngàn năm, ngươi cũng đừng nghĩ ngủ một giấc liền chối bỏ.”
Kỳ Ế bật cười, lại đau đến cả mặt đều nhíu lại. Một lát sau nước nóng đã nấu xong, vị hôn phu của của Kỳ Mai trông coi ở ngoài cửa, Kỳ Mai và Phó Phó Tinh Lãng liền đỡ đẻ cho Kỳ Ế. Cũng may không giày vò quá lâu, đứa nhỏ liền đi ra, thể chất của Kỳ Ế trường kì dùng dược, đứa nhỏ lại là sinh non, lộ ra khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn, mềm mại non nớt, nhẹ nhàng hừ một cái.
Kỳ Mai cảm động bật khóc, từ sau đoạn thời gian kia, nàng chưa từng nghĩ thật sự có thể đợi được một ngày này, đem đứa nhỏ rửa ráy sạch sẽ đặt ở trong ngực Kỳ Ế.
“Đứa nhỏ…đứa nhỏ….” Kỳ Ế nhìn viên thịt nhỏ trơn bóng kia, ngực một mảnh mềm mại ấm áp, hốc mắt cũng không khỏi ẩm ướt.
Phó Phó Tinh Lãng tắm rửa sạch sẽ cho Kỳ Ế, lại sắc thuốc cho Kỳ Ế uống, Kỳ Ế tuy chìm vào hôn mê, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ mới sinh không buông, chỉ lo y không thấy dường như không thể di chuyển ánh mắt.
“Tình Nhi, ngươi phải yên ổn nghỉ ngơi, ta và đứa nhỏ đều ở bên cạnh ngươi.”
Kỳ Tình cuối cùng bị Phó Phó Tinh Lãng dỗ dành ngủ, Kỳ Mai kích động ôm vị hôn phu trầm mặc, rồi sau đó quay trở về núi Thanh Vân thông báo tin tức này.
Vì vậy Kỳ phủ lại xuất động rất nhiều nhân vật có uy tín và danh dự ở thiên giới đi nói giúp, khiến cho thiên đế đáp ứng cho Kỳ Ế quay trở về núi Thanh Vân trước kì hạn tĩnh dưỡng, đợi dứa nhỏ lớn một chút lại tiếp tục xử phạt y. Đương nhiên, nếu thiên giới không đáp ứng bọn họ vẫn sẽ đem y đón trở về, ai bảo cả nhà bọn họ đều là lưu manh không thể trêu vào.
“Ta muốn nhìn đứa nhỏ của Tam ca đến phiên ta nhìn.”
“Thật nhỏ thật nhỏ, còn không có lớn bằng móng vuốt của ta.”
“Hư nói nhỏ một chút, đứa nhỏ đang ngủ, đánh thức Tam ca lát nữa sẽ không để yên cho ngươi.”
Một đám lông xù vây quanh ở trên giường. Nhú cái đầu nhỏ ra nhìn, ló đầu ra ngó, đem đứa nhỏ nhìn đủ mới bằng lòng rời đi.
Toàn bộ tinh thần của Kỳ Ế hầu như đều đặt ở trên người oắt con trong ngực, nhìn một chút liền nhẹ nhàng cười, cực kì dịu dàng.
“Tinh Lãng lão đệ, may mà có ngươi nha.” Kỳ Mặc mạnh tay vỗ bả vai Phó Phó Tinh Lãng, Kỳ Ế có thể khôi phục bộ dáng như bây giờ có công lao không nhỏ của y thần, tản đá lớn vẫn luôn đặt ở trong lòng bọn họ cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Phó Phó Tinh Lãng nhìn Kỳ Ế, trong mắt đều là dịu dàng.
Kỳ Tình khó che giấu, tình cảm khó đè xuống, tất cả đều sẽ càng ngày càng tốt.