Trời đã khuya, rốt cục Mạnh Hổ đã trở về Tây Lăng, sau đó bất kể đêm tối cho người gọi Tất Điêu Tử chạy tới phủ Tổng đốc.
Vừa vào đến đại sảnh, Tất Điêu Tử nhìn thấy Mạnh Hổ đang trò chuyện cùng Triệu Thanh Hạm, nhất thời vui vẻ nói:
- Tướng quân, ngài đã về rồi!
Mạnh Hổ nghe tiếng quay đầu lại, nở nụ cười chào hỏi:
- Lão Tất, đã trễ như vậy còn quấy rầy giấc ngủ của ngươi, thật là xấu hổ!
- Tướng quân nói gì vậy?
Tất Điêu Tử vội nói:
- Có thể giúp đỡ tướng quân là vinh hạnh của ty chức.
- Được rồi, đừng nói những lời vô ích này nữa.
Mạnh Hổ khoát tay:
- Vừa rồi Thanh Hạm đã đem những chuyện xảy ra gần đây kể lại đại khái cho ta, đặc biệt là chuyện tỷ võ giữa các quân đoàn, chuyện này lão Tất ngươi xử lý rất khá. Lần này quân đoàn Tây Bộ có thể trở thành quân đoàn tiên phong của đại quân Tây chinh, ngươi chính là đệ nhất công thần!
Nói tới đây, Mạnh Hổ đột nhiên dừng lời, quay đầu lại nói với Triệu Thanh Hạm:
- Thanh Hạm nàng đi nghỉ trước đi.
Triệu Thanh Hạm nhịn không được liếc Mạnh Hổ một cái, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Đưa mắt nhìn theo vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Thanh Hạm rời khỏi đại sảnh, ánh mắt Mạnh Hổ đột nhiên trở nên ngưng trọng hẳn lên, quay sang hạ giọng hỏi Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, lần Tây chinh này ngươi nghĩ thế nào?
Tất Điêu Tử cười hắc hắc:
- Theo như ty chức thấy, lần Tây chinh này muốn chiếm Thanh Châu không thành vấn đề, muốn chiếm địa bàn rộng lớn hơn nữa thì khó khăn một chút, còn muốn diệt vong đế quốc Minh Nguyệt thì hoàn toàn không có khả năng! Tuy rằng hiện tại đế quốc Minh Nguyệt đang gặp khó khăn trùng trùng, nhưng cho dù khó khăn nhiều cũng chỉ là tạm thời mà thôi, Tư Đồ Duệ và Thu Vũ Đường cũng không phải hạng người dễ đối phó như vậy.
- Ừ!
Mạnh Hổ gật đầu:
- Trong tay Tư Đồ Duệ tuy đang có hơn hai mươi vạn đại quân, nhưng chỉ là một cánh quân mỏi mệt, hơn nữa tinh thần sa sút. Nếu muốn bảo vệ Thanh Châu trước sự tấn công mãnh liệt của năm mươi vạn đại quân đế quốc Quang Huy, quả thật là không có khả năng. Bất quá theo ngươi, sau khi Mông Diễn chiếm được Thanh Châu có đình chỉ tấn công hay không?
Tất Điêu Tử nói:
- Mông Diễn sau khi chiếm được Thanh Châu có đình chỉ tiến công hay không cũng rất khó nói, thế nhưng theo ty chức biết, Mông Khác đã cho bồ câu đưa thư nói với Mông Diễn rất rõ ràng, ý đồ của lần Tây chinh này chỉ là Thanh Châu mà thôi, không phải muốn diệt vong đế quốc Minh Nguyệt. Mông Khác cũng là kẻ biết người biết ta, hiểu được lúc này đế quốc không có đủ thực lực để diệt vong đế quốc Minh Nguyệt.
- Vậy sao?
Mạnh Hổ cau mày:
- Ý đồ của đế quốc chỉ là Thanh Châu thôi sao?
Ý đồ của Mạnh Hổ chính là muốn đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt hai bên cùng chết. Nhưng nếu Mông Diễn quả thật chỉ muốn chiếm lấy Thanh Châu mà không muốn tiếp tục tấn công để diệt vong đế quốc Minh Nguyệt, vậy trận đại chiến thế kỷ có quy mô lớn nhất từ trước tới nay không thể nào diễn ra được. Vậy ý đồ của Mạnh Hổ cũng thất bại hoàn toàn, đây là chuyện bất luận thế nào hắn cũng không muốn thấy, cũng không dễ dàng nhẫn nhịn.
Tất Điêu Tử nói:
- Tướng quân, mặc dù ý của Mông Khác và đế quốc chỉ là muốn chiếm Thanh Châu, nhưng dù sao quan chỉ huy tối cao của lần Tây chinh này cũng là Mông Diễn, hơn nữa tướng quân ngài cũng là quan chỉ huy thứ ba. Cho nên có một số việc sẽ nảy sinh ra biến hoá rất lớn, nếu như sự tình thuận lợi vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, Mông Diễn hoàn toàn có thể bỏ qua chiến lược đã hoạch định từ trước của Mông Khác.
- Sao?
Mạnh Hổ tỏ ra vui vẻ:
- Làm cho Mông Khác bỏ qua chiến lược đã hoạch định trước?
- Ừ!
Tất Điêu Tử gật đầu:
- Muốn Mông Diễn thay đổi chiến lược đã định trước của Mông Khác, nảy sinh dã tâm diệt vong đế quốc Minh Nguyệt cũng không phải là không có khả năng, nhưng phải có một điều kiện bắt buộc. Điều kiện đó chính là quân đoàn Tây Bộ chúng ta phải chiếm được thành Hà Nguyên một cách dễ dàng, nếu là như vậy, phán đoán của Mông Diễn đối với năng lực chống cự của quân đế quốc Minh Nguyệt sẽ bị sai lệch rất lớn!
- Ừ!
Mạnh Hổ nói:
- Xem ra cuộc chiến Hà Nguyên chẳng những chúng ta phải thắng, mà còn phải thắng cho thật là hoành tráng.
Tất Điêu Tử cười hắc hắc:
- Tướng quân anh minh, hắc hắc.
Mạnh Hổ trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi:
- Lão Tất, nếu như ngày mai quân đoàn Tây Bộ xuất chinh, trong vòng mười ngày có thể chiếm được thành Hà Nguyên hay không?
Tất Điêu Tử trầm ngâm một hồi mới đáp:
- Hẳn là có thể, từ Tây Lăng đến Hà Nguyên hơn tám trăm dặm, hành quân gấp rút khoảng chừng bảy ngày có thể đến nơi, còn lại thời gian ba ngày cũng đã đủ công hãm thành Hà Nguyên. Dù sao thành Hà Nguyên cũng chỉ là một toà thành nhỏ ngoài biên giới, Tư Đồ Duệ không thể nào để lại quá nhiều quân tử thủ.
--------------
Thành Hà Nguyên, hành dinh tạm thời của Tư Đồ Duệ.
Lúc Yến Trường Không sải bước vào hành dinh, Tư Đồ Duệ đang ngẩn người nhìn tấm bản đồ đang trải rộng trên bàn, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ đau buồn, trong đôi mắt đầy những sợi máu đỏ li ti không ngờ đã ngập tràn lệ nóng. Đúng vậy, chính là nước mắt, Yến Trường Không tuyệt đối không nhìn lầm, Tổng đốc đại nhân vốn xưa nay tỉnh táo lạnh lùng như tảng đá không ngờ hôm nay lại rơi nước mắt!
Chỉ trong thoáng chốc, Yến Trường Không cảm thấy lòng mình vô cùng hoảng hốt, lập tức kêu lên với giọng khản đặc:
- Tổng đốc đại nhân….
Tư Đồ Duệ quay người đi lau nước mắt, lúc quay đầu lại thì đã khôi phục vẻ lạnh lùng như bình thường, cầm lấy một phong thư trên bàn đưa cho Yến Trường Không, giọng nói có vẻ ngưng trọng:
- Đây là tin khẩn do Nguyệt vương vừa mới cho bồ câu đưa tới, ngươi hãy xem qua một chút.
Yến Trường Không im lặng tiếp lấy phong thư đọc qua một lượt, sau khi đọc xong sắc mặt thoáng chốc hoàn toàn thay đổi.
Tư Đồ Duệ hỏi với vẻ ảm đạm:
- Hiểu rõ cả chưa?
Yến Trường Không nghiêm nghị đáp:
- Đã hiểu.
Tư Đồ Duệ thở dài:
- Vậy thành Hà Nguyên giao lại cho ngươi, hai liên đội của Cung Duyệt, Cung Duệ cũng ở lại, bản Tổng đốc chỉ có thể cấp cho ngươi bấy nhiêu quân mà thôi. Thành Hà Nguyên còn có thể thủ được thì cứ việc thủ, không thủ được nữa thì thừa dịp quân địch chưa kịp hợp vây nhanh chóng bỏ thành, nhanh chóng rút về địa phương mà Nguyệt vương đã dặn dò. Nhớ kỹ, lúc hành quân tuyệt đối phải kín đáo, tuyệt đối không để cho gian tế của địch phát hiện hành tung!
Yến Trường Không ưỡn ngực lên, ngang nhiên đáp:
- Dạ!
--------------
Sáng hôm sau, Mông Diễn mở hội nghị quân sự.
Tham dự hội nghị trừ Mông Diễn và ba vị quân đoàn trưởng Trịnh Trọng Quang, Nhạc Ngu và Mạnh Hổ, còn có quân sư tâm phúc của Mông Diễn là Sử Di Viễn và tham mưu trưởng Phác Tán Chi. Trừ Trọng Sơn, gần như các tướng sĩ cao cấp của đại quân Tây chinh đã có mặt đông đủ.
Mông Diễn vốn không muốn mở hội nghị quân sự lần này, bởi vì hắn không muốn ngồi ngang hàng với Mạnh Hổ. Mạnh Hổ cũng là quan chỉ huy của đại quân Tây chinh, theo như quy chế của đế quốc, lúc tham dự hội nghị quân sự, Mạnh Hổ sẽ ngồi bên phải của Mông Diễn, mà không phải như bọn Trịnh Trọng Quang chia ra hai bên trái phải ngồi ở dưới Mông Diễn.
Bất quá vì muốn chiếm được Triệu Thanh Hạm nên Mông Diễn cố gắng nhẫn nhịn.
Hội nghị quân sự lần này, Mông Diễn chỉ có một mục đích, đó chính là làm sao cho quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ lập tức xuất chinh, như vậy hôn sự của Mạnh Hổ và Triệu Thanh Hạm sẽ bị lỡ.
Mặc dù Mông Diễn vô cùng hiếu sắc, hơn nữa còn thích ỷ vào quyền thế cướp đoạt vợ của người khác, thế nhưng hắn lại rất nặng tình với Triệu Thanh Hạm. Thậm chí trong lòng hắn đã coi Triệu Thanh Hạm như hoàng hậu tương lai, chính vì Triệu Thanh Hạm được hắn chọn làm hoàng hậu, đương nhiên hắn không thể để cho nàng thành hôn với Mạnh Hổ. Nếu không, sau này Mạnh Hổ chết đi, Triệu Thanh Hạm không phải sẽ trở thành quả phụ hay sao?
Mông Diễn khẽ gõ nhịp trên bàn, cao giọng nói:
- Mặc dù Tổng đốc Trọng Sơn và quân đoàn Bắc Phương còn chưa tới, nhưng cuộc Tây chinh không thể trì hoãn một khắc nào nữa. Chúng ta xuất chinh trễ một ngày, quân của đế quốc Minh Nguyệt sẽ có thêm thời gian một ngày để chuẩn bị, thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho đế quốc, ý của bản vương là khởi binh ngay ngày hôm nay.
Nói xong, Mông Diễn liền nghiêng đầu nhìn Mạnh Hổ, hỏi với vẻ không nóng không lạnh:
- Tướng quân Mạnh Hổ nghĩ sao?
Mạnh Hổ đáp với vẻ bình thản:
- Ty chức hoàn toàn đồng ý với ý kiến của điện hạ.
Mông Diễn lại đưa mắt nhìn sang Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu:
- Ý của hai vị Tổng đốc đại nhân thế nào?
Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu liếc mắt nhìn nhau, vâng dạ luôn miệng nhưng trong lòng thầm nghĩ, hai vị quan chỉ huy các người cũng đã định như vậy, nếu như chúng ta phản đối còn đường sống hay sao? Lại nói, trong lòng Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu thật ra không phục một trăm lần, Mông Diễn là hoàng tử đảm nhiệm chức quan chỉ huy tối cao cũng là chuyện hợp lẽ thường tình, nhưng tên tiểu tử chưa ráo máu đầu Mạnh Hổ kia dựa vào cái gì mà trèo lên đầu bọn họ làm quan chỉ huy?
- Tốt!
Mông Diễn cất cao giọng:
- Nếu mọi người không ai có ý kiến gì, vậy chuyện xuất binh vào hôm nay coi như đã định.
Dứt lời, Mông Diễn lại nghiêng đầu nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân Mạnh Hổ, sĩ khí và đấu chí của quân đoàn Tây Bộ đang dâng cao, trong cuộc tỷ võ giữa các đại quân đoàn thì quân đoàn cận vệ của bản vương cũng không bằng, cho nên lần Tây chinh này quân đoàn Tây Bộ là quân đoàn tiên phong không cần bàn cãi. Bản vương tin tưởng quân đoàn Tây Bộ nhất định sẽ kỳ khai đắc thắng, lại lập chiến công.
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Xin điện hạ cứ yên tâm, mặc dù quân đoàn Tây Bộ chỉ vừa gầy dựng lại chưa lâu, trong quân cũng có không ít tân binh, nhưng ty chức vẫn không coi lão khốn Tư Đồ Duệ và hơn hai mươi vạn tàn binh bại tướng của lão ta ra gì. Trong vòng mười ngày, ty chức chỉ cần thời gian mười ngày, nhất định sẽ chiếm được thành Hà Nguyên!
- A?
- Cái gì? Mười ngày sao?
Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu đưa mắt nhìn nhau, quả thực không tin vào lỗ tai mình.
Phác Tán Chi cũng biến sắc mặt, thầm nghĩ lỗ tai mình gần đây không được tốt, hay là tên Mạnh Hổ này điên rồi! Từ Tây Lăng đi đến thành Hà Nguyên khoảng cách là bảy, tám trăm dặm, hành quân gấp rút cũng phải mất bảy, tám ngày trời, chỉ còn lại thời gian hai, ba ngày muốn chiếm thành Hà Nguyên? Tên này không biết trời cao đất rộng là gì, quả thật vô cùng khoác lác!
Hai mắt Sử Di Viễn đột nhiên khép lại, cúi đầu không biết suy nghĩ chuyện gì.
Mông Diễn ngồi trên chủ vị suýt chút nữa bị những lời của Mạnh Hổ chọc tức cho hộc máu ngay tại chỗ. Mặc dù giọng nói của Mạnh Hổ rất ôn hoà, không hề có vẻ gì là vênh váo hung hăng, nhưng nội dung trong đó điên cuồng không thể tả! Trong vòng mười ngày chiếm được thành Hà Nguyên? Tên khốn này coi thành Hà Nguyên là thành của đế quốc hay sao? Quân đoàn Tây Bộ chỉ cần tới nơi là có thể ung dung vào thành sao?
Bất quá đầu óc Mông Diễn cũng không đến nỗi quá ngu dốt, rất nhanh đã hiểu ra đây chính là một cơ hội tốt để hãm hại Mạnh Hổ.
Lập tức Mông Diễn cau mày:
- Tướng quân Mạnh Hổ, ngươi thân là quan chỉ huy, hẳn biết trong quân không được nói chuyện đùa giỡn?
- Ty chức bằng lòng lập quân lệnh trạng*!
(*Quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh thành công, nếu không sẽ bị xử phạt.)
Mạnh Hổ điềm nhiên nói:
- Nếu như quân đoàn Tây Bộ không thể chiếm được thành Hà Nguyên trong vòng mười ngày, ty chức bằng lòng cam chịu xử trí theo quân pháp!
- Được lắm!
Mông Diễn vội nói:
- Đây là do chính ngươi nói, hai vị Tổng đốc đại nhân cùng với hai vị tiên sinh làm chứng, bản vương cũng không có ý muốn ép buộc tướng quân Mạnh Hổ. Nếu như tướng quân tự nguyện lập quân lệnh trạng, bản vương cũng không thể ngăn cản ngươi vì đế quốc mà ra sức. Cứ như vậy đi, nếu như quân đoàn Tây Bộ quả thật chiếm được thành Hà Nguyên trong vòng mười ngày, đương nhiên là tướng quân chiếm công đầu. Nhưng nếu quân đoàn Tây Bộ không thể chiếm được thành Hà Nguyên trong vòng mười ngày…
Mông Diễn ngừng lại một chút, trong mắt đột nhiên toát ra sát cơ lạnh lẽo, giọng ngưng trọng:
- Vậy đừng trách bản vương không khách khí!
Mạnh Hổ ngang nhiên đứng dậy, hai tay ôm quyền:
- Ty chức tuyệt không oán hận!
- Tốt!
Mông Diễn cũng đứng dậy theo, vung tay lên nói:
- Hội nghị hôm nay chấm dứt ở đây, các vị hãy trở về chuẩn bị, xế chiều hôm nay đại quân sẽ nhổ trại lên đường!
- Dạ!
Mạnh Hổ, Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng ba người xa dần, Mông Diễn đột nhiên nở nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nói:
- Mạnh Hổ ơi Mạnh Hổ, lần này không trách được bản vương, là do chính ngươi quá mức cuồng vọng mà thôi, hừ hừ!