- Đào địa đạo công thành?
Yến Trường Không nghiêm giọng:
- Ý Tổng đốc đại nhân muốn nói đào sập tường thành?
- Đúng!
Tư Đồ Duệ gật đầu mạnh mẽ:
- Đào địa đạo công thành có thể giảm bớt thương vong của quân ta đến mức thấp nhất, hơn nữa quân địch khó mà ngăn cản quân ta đào địa đạo. Chỉ cần tường thành sụp đổ, thành Tây Lăng không cần công cũng tự phá mà thôi!
- Thế nhưng…
Yến Trường Không nói:
- Muốn đào sập tường thành e rằng phải mất một quãng thời gian không ngắn!
Tư Đồ Duệ gật đầu:
- Đó là lẽ đương nhiên, bản Tổng đốc đoán chừng ít nhất cũng phải mất chừng một tháng rưỡi.
- Mất một tháng rưỡi?
Yến Trường Không cau mày:
- Tổng đốc đại nhân, nếu phải mất thời gian một tháng rưỡi, vậy viện quân của đế quốc Quang Huy có tới kịp hay không?
- Không thể nào!
Tư Đồ Duệ quả quyết:
- Viện quân của đế quốc Quang Huy nhanh nhất cũng phải hai tháng mới có thể tới đây, chúng ta hoàn toàn đủ thời gian, chuyện đó cũng không cần lo lắng. Chỉ là đám kỵ binh Man nhân tới lui tuần tra ở ngoài thành, lúc này đã trở thành mối hoạ tâm phúc của chúng ta!
- Đúng vậy!
Nghiêm Đĩnh gật đầu, nói với vẻ lo lắng:
- Lương thực của quân ta vốn không dư dả gì, cho dù tiết kiệm tối đa cũng chỉ có thể duy trì được bảy ngày. Nếu như trong bảy ngày tướng quân Diêu Minh Viễn không thể áp tải lương thực tới, đại quân sẽ lâm vào tình cảnh khó khăn cạn hết lương thực. Một khi cạn lương thực trong ba ngày, quân ta không cần đánh cũng tự thua!
Yến Trường Không trầm giọng nói:
- Ý của Tổng đốc đại nhân và tham mưu trưởng đại nhân muốn nói, cánh quân kỵ binh Man nhân tới lui tuần tra ngoài kia sẽ không để cho Diêu tướng quân dễ dàng vận chuyển lương thực về đây. Một khi số lương thực mà Diêu tướng quân vất vả lắm mới thu gom được bị đám kỵ binh Man nhân kia thiêu huỷ, trận đánh này coi như đã phân định thắng thua!
Tần Khởi cau mày:
- Tổng đốc đại nhân, không thể phái thêm đại quân bảo vệ lương thực sao?
- Phái thêm đại quân bảo vệ lương thực?
Nghiêm Đĩnh cười khổ:
- Có lẽ Tần tướng quân không biết, các đội đi thu gom lương thực của Diêu tướng quân cực kỳ phân tán, mỗi đội vận lương nhiều nhất là vài chục xe lớn, mỗi ngày đều có mấy đội vận lương vận chuyển quân lương tới Tây Lăng. Nếu như mỗi đội vận lương đều phái mấy vạn đại quân bảo vệ, vậy hai mươi mấy vạn đại quân chúng ta tất cả đều phải đi hết!
Tần Khởi mặt toát mồ hôi:
- Ty chức ngu độn, khiến cho tham mưu trưởng đại nhân chê cười!
- Đúng vậy!
Tư Đồ Duệ chắp hai tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm u ám ngoài lều, âm trầm nói:
- Các đội kỵ binh vận chuyển lương thực chia nhau thu gom ở các phủ, huyện của đại bình nguyên Tam Giang. Bởi vì quá phân tán, đại quân lại cần gấp lương thực, cho nên việc tập trung lại trước khi vận chuyển đã không còn kịp nữa, chỉ có thể chia ra thu gom và vận chuyển đi ngay, cho nên lúc này phái quân bảo vệ cũng không thể được. Nếu muốn cho các đội kỵ binh vận lương từ Tam Giang tới được Tây Lăng một cách an toàn, trước tiên nhất định phải giải quyết xong đội kỵ binh Man nhân ngoài thành Tây Lăng kia mới được!
Nghiêm Đĩnh lại nói:
- Bất quá mọi người cũng không cần lo lắng quá mức, bởi vì Tổng đốc đại nhân đã có sự sắp xếp!
Quả thật Tư Đồ Duệ đã có sắp xếp, hơn nữa trước khi đại quân của đế quốc Minh Nguyệt tới thành Tây Lăng mười ngày đã bắt đầu chuẩn bị, đó cũng là tác phong hành sự nhất quán của Tư Đồ Duệ. Mặc dù Tư Đồ Duệ tin tưởng với thực lực của đại quân đế quốc Minh Nguyệt có thể công hạ Tây Lăng trong vòng ba ngày, nhưng hắn vẫn chuẩn bị đề phòng vạn nhất.
Không ngờ đã ba ngày trôi qua, vẫn chưa công hạ được thành Tây Lăng, sự chuẩn bị đề phòng vạn nhất kia giờ đây đã trở nên cực kỳ quan trọng.
--------------
Phía Bắc thành Tây Lăng.
Bầu trời đêm u ám, không trung tịch mịch, nắm cương Ô Vân Cái Tuyết chậm rãi đi tới, Triệu Thanh Hạm xiêm y trắng toát đi bên cạnh, đầu nàng khẽ cúi, không biết đang suy nghĩ những gì.
- Thanh Hạm tiểu thư!
Mạnh Hổ đột nhiên đổi dây cương sang tay trái, quay đầu nhìn Triệu Thanh Hạm mỉm cười:
- Đưa đến đây là được rồi!
- Ừ…
Triệu Thanh Hạm khẽ đáp lời, ngẩng mặt lên dũng cảm đón nhận ánh mắt sáng như sao của Mạnh Hổ, khẽ nói:
- Hổ, lúc ra khỏi thành nhất định chàng phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên ham chiến, đừng để giặc đế quốc Minh Nguyệt cầm chân.
Mạnh Hổ cười nhạt:
- Không cần lo lắng, Tư Đồ Duệ chỉ muốn chiếm thành, không phải muốn chém tận giết tuyệt, cho nên giặc đế quốc Minh Nguyệt cũng không phải là vây chết cả thành. Mặc dù đại phá vòng vây hoàn toàn không thể được, thế nhưng hơn ngàn kỵ binh của liên đội Mãnh Hổ muốn thừa dịp đêm tối đột vây cũng là chuyện dễ dàng.
Triệu Thanh Hạm nhẹ nhàng nói:
- Cho dù thế nào chàng cũng phải cẩn thận một chút, bây giờ chàng chính là hy vọng của quân đoàn Tây Bộ, thậm chí là hy vọng của cả hành tỉnh Tây Bộ chúng ta, nếu như chàng có mệnh hệ gì, ta thật không dám nghĩ sau này như thế nào….
Nói đến đây, gương mặt nõn nà của Triệu Thanh Hạm đột nhiên nổi lên hai vầng mây đỏ, đầu khẽ cúi xuống, dáng vẻ thẹn thùng.
Mạnh Hổ trong lòng thoáng động, đột nhiên giơ tay phải lên, dùng hai ngón tay trỏ và giữa khẽ mơn man dưới cằm Triệu Thanh Hạm. Triệu Thanh Hạm khẽ hứ một tiếng, trong lòng vô cùng e thẹn, nhưng vẫn không né tránh cử chỉ thân mật khác thường của Mạnh Hổ.
Ngón tay Mạnh Hổ nhẹ phớt qua đôi môi căng mọng mê hồn của Triệu Thanh Hạm, miệng khẽ cười:
- A, Thanh Hạm nàng cứ yên tâm, người có thể giết ta còn chưa sinh ra đời.
Nghe thấy Mạnh Hổ gọi thẳng tên mình, mặt Triệu Thanh Hạm vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, thế nhưng đầu mày khoé mắt cũng nồng nàn tình ý.
Hai người mải mê chàng chàng thiếp thiếp, đã đi đến cửa Bắc lúc nào không hay không biết. Trên mảnh đất trống trước cửa thành, hơn ngàn lão binh của liên đội Mãnh Hổ đã tụ hợp, cả bọn đang dắt ngựa chờ Mạnh Hổ. Vừa thấy Mạnh Hổ xuất hiện, ánh mắt của hơn ngàn tên lão binh bỗng nhiên cháy rực cả lên.
- Hổ…
Ánh mắt Triệu Thanh Hạm đột nhiên trở nên dứt khoát, dường như có một quyết định gì, đưa tay cởi thanh bội đao vốn đeo làm trang sức trên người đưa cho Mạnh Hổ, khẽ nói:
- Chàng hãy mang thanh chiến đao này đi!
- Sao?
Mạnh Hổ bất giác chăm chú nhìn vào thanh chiến đao trong tay Triệu Thanh Hạm, chỉ thấy vỏ và chuôi chiến đao chạm khắc mười mấy viên bảo thạch trông thật là rực rỡ, không khỏi thoáng vẻ sững sờ, hạ giọng hỏi:
- Thanh Hạm, thanh chiến đao này có lai lịch như thế nào vậy?
Triệu Thanh Hạm khẽ nói:
- Thanh chiến đao này có tên là Thất Tinh Bảo Đao, chém sắt như chém bùn, vô cùng sắc bén. Ta giữ bên người cũng không dùng tới bao giờ, nay trao cho chàng dùng để giết địch phòng thân…
Mạnh Hổ cũng không suy nghĩ gì nhiều, thuận tay tiếp lấy chiến đao:
- Vậy đa tạ nàng!
Dứt lời, Mạnh Hổ không nhìn tới Triệu Thanh Hạm nữa, tung mình nhảy lên Ô Vân Cái Tuyết, giục ngựa đi tới trước đội hình của liên đội Mãnh Hổ, Thất Tinh Bảo Đao vung cao, lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ, lên ngựa!
Chỉ trong chớp mắt, cửa thành vốn đang đóng chặt đã chậm rãi mở ra, Mạnh Hổ vung cao Thất Tinh Bảo Đao đi trước dẫn đường, hơn ngàn kỵ binh của liên đội Mãnh Hổ thoáng chốc như cơn hồng thuỷ vỡ đê hướng về phía cửa thành xông ra mãnh liệt. Vó ngựa bọc vải bố gõ trên mặt đá xanh lạnh lẽo phát ra những tiếng kêu trầm đục liên miên không dứt….
--------------
Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Mười mấy tên sư đoàn trưởng và đám tham mưu trưởng của chúng đã tản đi, trong lều chỉ còn lại hai người là Tư Đồ Duệ và Nghiêm Đĩnh. Ánh mắt Tư Đồ Duệ vẫn không rời bản đồ bày trên bàn, ngón tay khẽ nhịp với vẻ trầm tư, đột nhiên hỏi Nghiêm Đĩnh bên cạnh:
- Nghiêm Đĩnh, chuyện mà ta bảo ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?
Nghiêm Đĩnh nghiêm nghị trả lời:
- Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, đã chuẩn bị xong xuôi.
Tư Đồ Duệ khẽ gật đầu:
- Cho ngươi mười ngày để chuẩn bị, cũng hơi vội vã, hẳn sẽ không lưu lại sơ hở chứ?
Nghiêm Đĩnh suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Hẳn là không, ty chức tuân theo lời dặn dò của Tổng đốc đại nhân, cho người chất cành khô lá úa thành đống lớn, còn cắm thêm cây cỏ khô vàng. Mùi dầu hoả trong không khí cũng đã bị gió thổi tản mát đi xa, kỵ binh Man nhân đi vào với tốc độ cao khó có thể phát hiện ra sơ hở!
- Vậy thì tốt.
Tư Đồ Duệ gật đầu:
-Có thể dẫn dụ giết hết đám kỵ binh Man nhân hay không rất là quan trọng, không cho phép có nửa điểm sai sót. Nếu như một lần này không thành công, với sự xảo trá của Mạnh Hổ sẽ không có một cơ hội như vậy nữa!
Nghiêm Đĩnh đột nhiên nói: Truyện được copy tại
- Tổng đốc đại nhân, nếu như Mạnh Hổ không ra ngoài thành hội hợp cùng kỵ binh Man nhân, không lẽ không có cách nào giết hắn sao?
- Không có đâu!
Tư Đồ Duệ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Với năng lực của Mạnh Hổ, một khi quân ta đình chỉ cường công vào ngày mai, hắn sẽ đoán được bản Tổng đốc đã thay đổi chiến thuật công thành. Chính vì như thế, cánh quân kỵ binh Man nhân mà hắn để lại ngoài thành sẽ phát huy tác dụng vô cùng quan trọng, đến lúc đó tự nhiên hắn sẽ ra khỏi thành hội hợp với đám kỵ binh Man nhân kia!
Tư Đồ Duệ vừa dứt lời, tên đội trưởng cận vệ đột nhiên vào lều bẩm báo:
- Tổng đốc đại nhân, đại doanh phía thành Bắc vừa báo lại, có một đội kỵ binh hơn ngàn người vừa ra khỏi thành chạy thẳng về hướng Bắc.
- Quá tốt!
Nghiêm Đĩnh nghe vậy hưng phấn không thôi:
- Quả nhiên Mạnh Hổ đã ra khỏi thành, lần này hắn khó thoát khỏi tai kiếp!
Tư Đồ Duệ thoáng chốc cau chặt mày, sắc mặt trở nên nặng nề chưa từng có.
Nghiêm Đĩnh thấy vẻ mặt Tư Đồ Duệ nặng nề như vậy không khỏi ngạc nhiên:
- Tổng đốc đại nhân, có gì không đúng sao?
Tư Đồ Duệ im lặng một hồi lâu, sau đó mới cảm khái thốt lên:
- Hậu sinh khả uý, quả thật là hậu sinh khả uý! Không ngờ tên Mạnh Hổ này lại có thể tiên liệu bản Tổng đốc sẽ thay đổi sách lược, không đợi ngày mai, thừa dịp tối nay ra khỏi thành hội hợp cùng đám kỵ binh Man nhân. Sức phán đoán nhạy cảm của hắn làm cho lão phu liên tưởng tới Tam công chúa điện hạ!
- Tam công chúa?
Nghiêm Đĩnh kinh hãi:
- Nguyệt Vương điện hạ sao?
Tư Đồ Duệ nghiêm nghị nói:
- Nói về mưu trí, Mạnh Hổ đương nhiên kém xa Nguyệt Vương điện hạ, thế nhưng nói về võ nghệ và năng lực nắm bắt thời cơ trên chiến trường, Mạnh Hổ tuyệt đối không kém Nguyệt Vương!