Một tên thị nữ gần như không mặc quần áo gì đang nửa nằm nửa ngồi trên bờ hồ, bờ mông tròn lẳn thấp thoáng phía sau tấm áo choàng bằng lụa mỏng, thân thể mềm mại đang uốn éo lộ ra tất cả đường cong, mặc dù không phải thiên tư quốc sắc, nhưng được cái tuổi trẻ, cũng toát ra nét kiều diễm ướt át.
Trong phòng sưởi ấm gần hồ tắm, Triệu Thanh Hạm đang được thị nữ giúp cởi bỏ xiêm y.
Từng món quần áo hoa lệ trên người nàng dần dần được cởi ra, rất nhanh, một thân thể hết sức hoàn mỹ đã được phô bày hoàn toàn. Những chỗ cần lồi ra thì lồi ra, những nơi cần lõm thì rất lõm, nên thon nhỏ thì thon nhỏ, da thịt trắng như tuyết, có thể nói mịn màng như mỡ đông.
Đột nhiên, cửa phòng sưởi ấm từ từ mở.
Triệu Thanh Hạm đưa lưng về phía cửa, không quay đầu lại hỏi:
- Liên nhi, là ngươi?
Sau lưng vẫn không có tiếng trả lời, Triệu Thanh Hạm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội vàng quay đầu nhìn lại, phía sau nàng nào có hình bóng của Liên nhi. Người đang đứng lại chính là một nam nhân mặc quân phục, mặt mày dơ bẩn, tuy cách xa vài bước nhưng Triệu Thanh Hạm vẫn nghe mùi máu tanh nồng toát ra từ thân thể hắn.
Nam nhân này không phải ai khác, đương nhiên là Mạnh Hổ.
Chiếc miệng nhỏ xinh của Triệu Thanh Hạm thoáng chốc chu lên tròn vo, hơi ngạc nhiên nhìn Mạnh Hổ, nhất thời cũng không biết nên làm gì nữa. Mà Mạnh Hổ cũng không hề sợ sệt e dè ngắm chăm chú thân thể hoàn mỹ của Triệu Thanh Hạm, ánh mắt từ từ trở nên nóng rực.
Hai tên thị nữ cũng xoay người lại, đột nhiên thấy trong phòng sưởi ấm lại xuất hiện một nam nhân, không khỏi giật mình tròn xoe đôi mắt, sau đó đưa hai tay lên bưng kín miệng, dường như nếu không làm vậy, nhất định các nàng sẽ không nhịn được mà hét lên ầm ĩ.
Sau một hồi lâu, rốt cục Triệu Thanh Hạm khẽ ừm một tiếng hồi phục tinh thần, vội vã giật lấy áo tắm trên tay thị nữ khoác vội lên người. Rốt cục thân thể hấp dẫn của nàng đã được che qua bằng một lớp áo tắm bằng lụa mỏng manh, thế nhưng vẻ xấu hổ thẹn thùng của nàng nửa ẩn nửa hiện vẻ phong tình vô cùng dụ hoặc, nhất là đôi mắt nửa như thẹn thùng nửa như mời mọc, càng làm cho Mạnh Hổ động tâm.
Hít thật sâu một hơi, Mạnh Hổ không còn do dự gì nữa, lập tức sải bước vào trong phòng sưởi ấm.
Trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của hai tên thị nữ, Mạnh Hổ bước đến bên cạnh Triệu Thanh Hạm, khom lưng đưa hai tay ra đỡ lấy eo lưng và chân của nàng rồi nhẹ nhàng bế thân thể mềm mại của nàng lên. Triệu Thanh Hạm giãy dụa kháng cự lại, nhưng khi tay nàng chạm vào lồng ngực vạm vỡ cường tráng của Mạnh Hổ, lập tức trở nên yếu ớt vô lực, ngoan ngoãn khép hờ mi mắt nằm yên.
Mạnh Hổ xoay người lại ôm Triệu Thanh Hạm bước ra khỏi phòng sưởi ấm, đi qua những đoạn hành lang uốn khúc dẫn tới hồ tắm. Trong phòng sưởi ấm ngoài Liên nhi ra còn có hai tên thị nữ vừa mới hầu hạ Triệu Thanh Hạm cởi bỏ xiêm y cũng chậm rãi bước ra theo. Liên nhi vừa đi vừa rắc những cánh hoa hồng trong giỏ hoa trên tay nàng xuống hồ tắm, mùi hoa hồng dần dần toả ra ngào ngạt trong không khí.
Mạnh Hổ cúi đầu xuống nhìn vào gương mặt có đôi lúm đồng tiền xinh xắn của nàng không chớp, khoé miệng hắn khẽ cười.
Triệu Thanh Hạm đã thôi không giãy dụa từ lâu, đôi mắt to tròn nhắm nghiền như tỏ vẻ chấp nhận. Thật ra nàng cũng không thể nào chống cự được ánh mắt nóng rực của Mạnh Hổ, dần dần hô hấp trở nên dồn dập. Theo nhịp thở dồn dập của nàng, bộ ngực tròn căng cũng bắt đầu phập phồng kịch liệt, dưới lớp áo lụa mỏng tang hai điểm đỏ hồng nửa ẩn nửa hiện cũng phập phồng theo, toát ra sự hấp dẫn chết người.
Mạnh Hổ cũng không phải tốt lành gì, càng không phải là Liễu Hạ Huệ thấy sắc mà không loạn.
Ngược lại, Mạnh Hổ chính là một nam nhân ngang tàng lại có cá tính thích chiếm hữu, trên chiến trường như thế, trên tình trường cũng thế, đối với nữ nhân mà mình thầm ngưỡng mộ, hắn không hề do dự chút nào. Cho dù tạm thời chưa chiếm được trái tim nàng, cũng nhất định phải tìm cách chiếm đoạt thể xác nàng cái đã, Mạnh Hổ vẫn tin rằng, tình cảm có thể bồi dưỡng dần dần theo thời gian.
Triệu Thanh Hạm tặng Thất Tinh Bảo Đao cho Mạnh Hổ cũng đã cho thấy lòng nàng đối với hắn, đối với mỹ nữ đưa đến tận cửa như vậy, Mạnh Hổ không thể nào cự tuyệt, vì sao lại phải cự tuyệt? Chưa nói đến việc thật ra trong lòng Mạnh Hổ đã có hảo cảm với Triệu Thanh Hạm, chỉ với sắc đẹp và thân phận tôn quý của Triệu Thanh Hạm cũng đã đủ cho Mạnh Hổ phải động tâm.
--------------
Hơn ngàn dặm về phía Đông Tây Lăng, Nhạn Môn Quan.
Nhạn Môn Quan nằm giữa hành tỉnh Tây Bộ và hành tỉnh Kinh Kỳ, Nam chặn Hoành Đoạn sơn, Bắc giáp Vụ Mông sơn, là một đạo hùng quan hiểm trở trấn thủ an toàn cho Kinh Kỳ. Một khi hành tỉnh Tây Bộ thất thủ, Nhạn Môn Quan sẽ trở thành lá chắn cuối cùng ở phía Tây của đế đô.
Bên trong Nhạn Môn Quan, hành dinh tạm thời của Nhị hoàng tử Mông Diễn.
Mông Diễn đang ngây người ra ngắm một bức hoạ mỹ nhân treo trên tường, quân sư tâm phúc Sử Di Viễn cung kính đứng sau lưng Mông Diễn, cặp mắt ti hí cũng đang ngắm bức hoạ mỹ nhân kia, toát ra vẻ nóng rực khác thường.
Bức hoạ mỹ nhân kia chính là do danh hoạ nổi tiếng ở đế đô - Đường Dần đại sư- chính tay vẽ nên, trên bức hoạ là một ao cá, trên ao cá có một toà lương đình, trong lương đình có ba nữ nhân. Một nữ nhân đứng tựa lan can, đang ngẩn người ngắm cá lội trong ao, một nữ nhân khác hé miệng khẽ cười, có vẻ như đang nghiêng tai lắng nghe, nữ nhân thứ ba ở mé bên của bức hoạ, đang kề tai nữ nhân thứ hai nhỏ to tâm sự, ba nữ nhân này mỗi người một vẻ, chỗ giống nhau chính là, cả ba người đều là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Thân là sư phụ kiêm quân sư tâm phúc của Tần Vương, Sử Di Viễn dĩ nhiên không xa lạ gì với ba đại mỹ nhân trên bức hoạ. Nữ nhân tựa vào lan can trong đó chính là Đại công chúa Mông Nghiên, nữ nhân hé miệng khẽ cười, nghiêng tai lắng nghe chính là giáo sư Diệp Hinh Dư của học viện Hoàng gia.
Nữ nhân cuối cùng mé bên bức hoạ chính là con gái duy nhất của Công tước Tây Bộ Triệu Nhạc- Triệu Thanh Hạm.
Mông Diễn nhìn Triệu Thanh Hạm trong bức hoạ không hề chớp mắt, lộ vẻ si mê.
Đây là bí mật chỉ có Sử Di Viễn mới biết. Đại hoàng tử Mông Không và Tam hoàng tử Mông Hành đều thầm yêu Triệu Thanh Hạm, năm đó suýt chút nữa đã vì nàng mà tiến hành quyết đấu, chuyện này tất cả mọi người ở đế đô đều biết. Nhưng Sử Di Viễn biết rằng trong bảy vị hoàng tử, trừ ra ba người còn vị thành niên, bốn người còn lại tất cả đều đã yêu Triệu Thanh Hạm, trong đó đương nhiên bao gồm cả vị Nhị hoàng tử trước mặt này.
Hơn nửa tháng trước, ngay ngày thứ hai sau khi đế đô nhận được tin đế quốc Minh Nguyệt cho đại quân sang xâm lấn, Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên lập tức đề nghị trên triều rằng sẽ đem binh cứu viện, đề nghị ấy được đại thần trong triều nhất trí tán thành. Mặc dù thế cục của đế quốc hiện nay là âm thầm tranh đấu với nhau mãnh liệt, nhưng bề ngoài không ai dám trở mặt với nhau, cả bọn đều ra vẻ vẫn một lòng lo lắng cho quốc sự.
Nhị hoàng tử Mông Diễn nhân cơ hội đó chủ động xin ra trận, yêu cầu suất lĩnh quân đoàn cận vệ làm chủ lực quân cứu viện, chuyện này được Yến Vương Mông Khác nhiệt liệt tán thành. Lúc bấy giờ mới đề xuất quân đoàn tây Bắc, quân đoàn Tây Nam cùng xuất binh, ba lộ đại quân hội hợp ở Nhạn Môn Quan phía Tây của Kinh Kỳ, sau đó sẽ kéo thẳng về phía Tây cứu viện Tây Lăng.
Đại hoàng tử Mông Không và Tam hoàng tử Mông Hành mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cũng không dám chọc giận Yến Vương, dù sao Yến Vương cũng nắm trong tay quân đoàn cấm vệ. Quân đoàn cấm vệ nghe tên là biết, chính là quân đoàn cực kỳ tinh nhuệ, ngoài bốn sư đoàn trọng trang bộ binh trang bị cực kỳ tinh nhuệ ra, còn có hai quân đoàn trọng giáp thiết kỵ.
Thực lực của quân đoàn cấm vệ vượt xa chín quân đoàn khác, nếu như vì chuyện này mà chọc giận Yến Vương, vậy Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cũng đừng mơ tưởng tới chuyện kế vị, nhiều nhất chỉ có thể làm chư hầu cát cứ xưng vương ở hành tỉnh Tây Bắc hoặc hành tỉnh Tây Nam. Nhưng chưa đến giây phút quyết định dĩ nhiên bọn họ không muốn làm như vậy, con người ai cũng có tâm lý cầu may, không phải vậy sao?
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra giống như Sử Di Viễn đã định liệu, sự tình xuất binh cứu viện đã định sẵn như vậy, nhưng quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang và quân đoàn Tây Nam của Nhạc Ngu lại mượn cớ trì hoãn. Quân đoàn cận vệ của Mông Diễn đến Nhạn Môn Quan đã ba ngày rồi, mà hai quân đoàn Tây Bắc, Tây Nam vẫn chưa đến tập kết. Chờ hai quân đoàn kia tới được Nhạn Môn Quan hội hợp, ít nhất phải một tháng nữa.
- Ôi…
Nhị hoàng tử đang ngắm bức hoạ mỹ nhân đến ngẩn người đột nhiên cất tiếng thở dài, u oán nói:
- Thanh Hạm… Thật là làm khó cho nàng rồi.
Sử Di Viễn đương nhiên hiểu Mông Diễn nhớ đến mỹ nhân, hận không được xuất binh sớm chút, liền cẩn thận hỏi:
- Điện hạ, có nên phái người thúc giục Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu không?
- Thúc giục!
Sắc mặt Mông Diễn bỗng nhiên trầm xuống, âm trầm nói:
- Lần này cho người cầm lệnh bài của bản hoàng tử đến đó, hạn cho bọn chúng trong vọng bốn mươi ngày phải tới Nhạn Môn Quan, tới kỳ hạn mà không đến…. Xử theo quân pháp!
--------------
Tây Lăng, phủ Tổng đốc.
Trên tiểu đảo giữa hồ ở vườn hoa phía sau, hơi nước bốc mịt mờ trong hồ tắm, hoàn cảnh tràn đầy xuân sắc.
Tiếng bọt nước khua vang, thân thể mềm mại trắng nõn nà của Triệu Thanh Hạm đột nhiên nhô lên từ dưới mặt nước nổi đầy những cánh hoa hồng. Nàng khẽ hất mái tóc làm nước văng ra tung toé, sau đó đưa hai tay ra sau cột tóc lại, đôi ngọc phong no tròn vì vậy càng hất cao về phía trước, càng thêm căng mọng tròn trĩnh. Hai chân nàng giang rộng hết cỡ, cặp mông trắng muốt to tròn ẩn hiện mơ hồ trong làn nước theo từng động tác….
Bất giác một tràng tiếng nước khua vang.
Một thân thể nam nhân cường tráng dưới thân Triệu Thanh Hạm đột ngột lộ ra, thân thể mềm mại của Triệu Thanh Hạm liền được hai cánh tay vạm vỡ của nam nhân ấy nhẹ nhàng bế xốc lên. Cặp mông to tròn vốn ẩn dưới nước giờ đây đã nổi lên trên mặt nước, một đoá hoa hồng rực rỡ theo xương sống Triệu Thanh Hạm chậm rãi trôi xuống dưới, lướt qua một cái rãnh sâu, cuối cùng dừng lại ở …. đang chậm rãi nhịp nhàng....
Chứng kiến chuyện xảy ra trước mắt, bọn thị nữ đang ở bên cạnh hồ tắm thẹn thùng không chịu nổi phải quay đầu sang chỗ khác. Nhưng chỉ một lát sau dường như không nhịn được, cả bọn lúc này mặt đỏ tận mang tai lại quay đầu trở lại, cố nén xấu hổ mở to đôi mắt, quan sát chăm chú tiểu thư của các nàng đang nồng nàn xuân ý, bên tai lại nghe tiếng rên ư ử của cả hai người….
…………
Mạnh Hổ thoả mãn nằm ở nơi nước cạn trong hồ, giang thẳng hai tay hai chân mặc cho thị nữ mặt đỏ tới mang tai đấm vai bóp chân cho hắn, đôi chân thon dài của Triệu Thanh Hạm tách ra, ngồi trên eo Mạnh Hổ. Tuy giai đoạn mãnh liệt đã qua, thế nhưng thân thể hai người vẫn dính chặt vào nhau, dường như quấn quít với nhau bất phân thắng bại.
Được thị nữ xoa bóp, Mạnh Hổ thoải mái khép hờ hai mắt.
Triệu Thanh Hạm khẽ tựa đầu vào vai Mạnh Hổ, tay ngọc dịu dàng mơn trớn vết sẹo đáng sợ trước ngực Mạnh Hổ, hỏi với vẻ đau lòng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Hổ, vết sẹo này chàng bị lúc nào vậy?
Mạnh Hổ đột nhiên nhớ ra mục đích trở về thành của mình lần này, vừa đưa tay vỗ về cặp mông tròn lẳn của Triệu Thanh Hạm, vừa nghiêng đầu dặn dò thị nữ bên cạnh:
- Hãy hầu hạ tiểu thư tắm ngay đi!