Hồ Mộ Y trơ mắt nhìn Lãnh Y chủ động đưa tay cho Long Uy nắm, hai người hạnh phúc ăn ý song ca [Hôm nay em gả cho tôi], chính mình lại chỉ có thể u oán ngồi ở sô pha, mắt lóe sáng.
Trên mặt Lãnh Y tuy vẫn giữ vẻ tươi cười thản nhiên, nhưng lòng lại cũng không đặt trên người Long Uy. Hát đến khúc giữa, đến đoạn giọng nam hát, nàng liền quay đầu, ra vẻ lơ đãng liếc Hồ Mộ Y, thấy bộ dạng nữ quỷ ai oán ngồi trên sô pha của nàng, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, một chút mơ hồ, một chút hoang mang, làm nội tâm rối loạn.
Long Thấu châm một điếu thuốc ngồi cạnh Hồ Mộ Y, nhìn Lãnh Y và Long Uy cười không có ý tốt: “Em trai tôi và thư ký Y thật xứng đôi.”
“Thế nào mà tôi nhìn sao cũng không thấy xứng ở điểm nào nhỉ?” Hồ Mộ Y nhíu mày, nắm tay siết chặt khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Cô nhìn hai người bọn họ hòa âm tốt chưa kìa.”
Hồ Mộ Y nhíu mày, lời Long Thấu nói khiến nàng phiền muộn bất an, liền đứng dậy, lập tức đi đến dàn máy, trực tiếp tắt đài, không nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Long Uy, đổi thành bài [Chết cũng phải yêu]. Hồ Mộ Y thô lỗ đoạt lấy mic trong tay Lãnh Y, đẩy nàng một cái, nhe răng với Long Uy đứng bên cạnh: “Dám hát với tôi bài này không?”
Long Uy giật mình, lại nhìn nhìn Lãnh Y bị đẩy đến lảo đảo bên cạnh, chớp mắt mấy cái, gật đầu.
Hồ Mộ Y nhìn nhìn Long Uy cười lạnh.
“Tôi một đoạn, anh một đoạn.”
“Được.”
Sở dĩ Long Uy đáp ứng sảng khoái như vậy là vì hắn căn bản không tin Hồ Mộ Y có thể hát lên cao được như thế.
Hồ Mộ Y dùng hết tất cả sức lực từ khi còn bú sữa mẹ ra, dậm chân gân cổ điên cuồng hét lên, tóc hất giật thành cây giẻ lau nhà, thanh âm rõ to như thể heo bị chọc tiết thành công xuyên thủng màng nhĩ mọi người. Ba người nổi da gà từng trận, ôm ngực kinh ngạc nhìn nàng.
Rống xong, Hồ Mộ Y ra vẻ trấn định chỉnh sửa mái tóc bị rối tung, khiêu khích nhìn Long Uy: “Tới lượt anh.”
Long Uy đương nhiên không có sức lực như Hồ Mộ Y, tuy gương mặt trắng nõn đã nghẹn đến tím hồng lại vẫn không hát lên được độ cao nhất, thanh âm rời rạc liên tiếp khiến Hồ Mộ Y cười nở hoa, Long Thấu cùng Y Lãnh Y xấu hổ ngồi một bên. Hồ Mộ Y liếc mắt nhìn nhìn Lãnh Y, mím môi nhìn Long Uy hát đến nỗi gân xanh trên cổ nổi lên, âm trầm cười, vươn tay nhéo đùi người ta một cái, đau đớn đến thấu tim khiến Long Uy phát ra tiếng tương tự với giọng đàn bà gào thét, như thể bị điện giật xoay người kinh hoảng nhìn Hồ Mộ Y: “Cô làm cái gì thế???!!!”
Hồ Mộ Y cực kỳ thản nhiên nhìn hắn: “Giúp anh hát to hơn. Nhìn đi, không phải lên được rồi sao?!”
“……”
Nghe xong lời này, Long Thấu ngồi một bên thiếu chút nữa nuốt luôn nửa điếu thuốc vào bụng, mở to hai mắt nhìn Hồ Mộ Y, cũng bởi kết cục bi thảm của em trai mà chặt đứt tạp niệm không ổn định trong lòng. Cô gái như vậy mà lấy về nhà thật đúng là tâm lý cần năng lực thừa nhận rất lớn.
Long Uy cũng không giống vậy, ánh mắt tuần tra qua lại giữa Hồ Mộ Y và Y Lãnh Y, đôi mắt dài dần nheo lại: “Anh, chúng ta vẫn nên đi thôi, em thấy Hồ tổng có thể có chuyện cần nói với Lãnh Y đó.”
Long Thấu ngạc nhiên liếc nhìn Long Uy, tuy khó hiểu nhưng vẫn miễn cưỡng gật gật đầu. Đơn giản chào tạm biệt Hồ Mộ Y, cầm quần áo lên đi ra cửa.
Long Uy vừa ra đến cửa, sắc mặt bình tĩnh đi thẳng đến trước mặt Y Lãnh Y, đưa danh thiếp của mình qua, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười mỉm khiến cho người ta thoải mái: “Lãnh Y, có thời gian xin hãy liên lạc.”
***
Trong gian phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người.
Hồ Mộ Y mặt mày cau có nhìn Y Lãnh Y nhàn rỗi ngồi ở sô pha đùa nghịch tấm danh thiếp của Long Uy.
“Y Lãnh Y, cô phải biết cô là đại diện cho công ty đến bàn chuyện làm ăn, không phải để hát với người ta!”
Lãnh Y cất tấm danh thiếp đi, bưng ly rượu vang trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, cười khẽ: “Tôi đây không phải là học theo Hồ tổng sao.”
Sắc mặt Hồ Mộ Y càng khó coi, cắn răng hung ác trừng Lãnh Y: “Y Lãnh Y, không ngờ cô lại là người tùy tiện vậy.”
Lãnh Y không chút để ý cười khẽ, lại uống một ngụm rượu, tự giễu cười: “Trong lòng Hồ tổng tôi hẳn là người thế nào đây? Thư thư khuê các hay là cô gái nhỏ? Tri thư đạt lễ, với bất kì điều gì kẻ khác nói đều phải nói gì nghe nấy? Ha ha –”
“Y Y –” Hồ Mộ Y phát giác ra Lãnh Y có điểm không bình thường, liền vươn tay muốn nắm tay nàng, lại bị Lãnh Y gạt ra.
“Chị đừng chạm vào tôi!”
Hồ Mộ Y bị hất tay đến đau, ôm cổ tay, mờ mịt nhìn Lãnh Y, không rõ vì nguyên nhân gì khiến Lãnh Y nổi giận đến vậy.
Tựa hồ từ khi Hồ Mộ Y rời đi, nỗi áy náy vẫn cứ quẩn quanh trong lòng Y Lãnh Y, lo lắng đi tìm nàng rất lâu cũng không thấy người. Không có cách nào, đành phải đè nén nỗi bất an trong lòng, chờ đợi trong nỗi thắc thỏm. Thật vất vả mới gặp được, Hồ Mộ Y lại căn bản không nghe nàng giải thích, nói năng lạnh nhạt với nàng còn chưa kể, lại còn cố ý tìm người để kích thích nàng. Hồ Mộ Y như vậy cực kỳ giống Tử Phong Ngưng năm đó, khiến Lãnh Y đau lòng thất vọng.
“Tất cả các người đều như thế, làm bộ đối xử tốt với tôi, nhìn tôi sa vào trong đó, cuối cùng lại phất tay tiêu sái rời đi, bỏ lại mình tôi.” Lãnh Y nắm ly rượu lẩm bẩm.
“Tôi không –” Hồ Mộ Y vội vàng giải thích, như thế nào nàng cũng không nghĩ sự tình sẽ biến thành thế này.
Lãnh Y hiển nhiên đã say, ôm lấy tấm đệm ghế, ngả người, vẻ mặt u buồn đau khổ: “Chị có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là vừa tròn bảy năm tôi quen biết Tử Phong Ngưng, lúc trước cô ấy cũng giống chị, vội vã xâm nhập thế giới của tôi, đảo loạn sự yên bình vốn có, cướp lấy trái tim tôi. Khi tôi trao tất cả mọi thứ của mình cho cô ấy, cô lấy lại không chút bận tâm vứt bỏ tôi qua một bên, vừa đi một cái là hai năm.”
“Cô ấy đi thực thanh thản, bỏ lại mình tôi đau khổ chờ đợi ở nơi này……”
“Tôi chờ ba năm, đáp án Tử Phong Ngưng trao cho tôi là gì? Ôm người mới của mình đắc ý đi qua trước mặt tôi, đường công danh sự nghiệp rộng mở. Tôi cắn răng, nhịn xuống nỗi chua sót trong lòng, không muốn rơi nước mắt trước mặt cô ấy, cô ấy lại bất mãn trước sự lạnh lùng của tôi, lại càng giở trò kích thích tôi, thẳng đến khi tôi chịu không nổi bật khóc trước mặt cô ấy, cô ấy mới cười buông tha……”
“Y Y –” Hồ Mộ Y cúi đầu, nàng biết thái độ trước sau không đồng nhất của mình với Lãnh Y gợi lại những chuyện cũ đau khổ ngày trước. Hối hận tự trách đều là chuyện vô ích, liền đơn giản tiến lên, ôm lấy thân thể mềm mại của Lãnh Y: “Y Y, tôi không nổi giận với em, cũng không phải không quan tâm tới em, lại càng không phải muốn làm em tổn thương. Tôi –”
Đôi con ngươi như nước mê ly, hai má đỏ ửng, Lãnh Y quay đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm Hồ Mộ Y.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lãnh Y, gương mặt trắng nõn của Hồ Mộ Y dần nổi lên phấn hồng. Ánh mắt không quá nóng bỏng của Lãnh Y lại khiến nàng không biết phải nói sao.
“Tôi, tôi chỉ là –”
Y Lãnh Y cười khẽ, những ngón tay mảnh khảnh chơi đùa ly rượu trong tay, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trong ấy, ánh mắt xẹt qua một tia đau đớn. Nàng như thế nào lại không hiểu tình cảm của Hồ Mộ Y được, chính mình năm đó cũng như thế với Tử Phong Ngưng. Nhìn gương mặt đơn thuần của Hồ Mộ Y, Lãnh Y cười khổ lắc đầu: “Mộ Mộ, chị muốn nói gì, em đều hiểu. Cho nên – thừa dịp thời gian còn chưa quá lâu, buông tay đi.”
—————————————
Bài Hồ Mộ Y gào thét
.youtube.com/watch?v=rEmbtS10Yx4
Trên mặt Lãnh Y tuy vẫn giữ vẻ tươi cười thản nhiên, nhưng lòng lại cũng không đặt trên người Long Uy. Hát đến khúc giữa, đến đoạn giọng nam hát, nàng liền quay đầu, ra vẻ lơ đãng liếc Hồ Mộ Y, thấy bộ dạng nữ quỷ ai oán ngồi trên sô pha của nàng, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, một chút mơ hồ, một chút hoang mang, làm nội tâm rối loạn.
Long Thấu châm một điếu thuốc ngồi cạnh Hồ Mộ Y, nhìn Lãnh Y và Long Uy cười không có ý tốt: “Em trai tôi và thư ký Y thật xứng đôi.”
“Thế nào mà tôi nhìn sao cũng không thấy xứng ở điểm nào nhỉ?” Hồ Mộ Y nhíu mày, nắm tay siết chặt khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Cô nhìn hai người bọn họ hòa âm tốt chưa kìa.”
Hồ Mộ Y nhíu mày, lời Long Thấu nói khiến nàng phiền muộn bất an, liền đứng dậy, lập tức đi đến dàn máy, trực tiếp tắt đài, không nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Long Uy, đổi thành bài [Chết cũng phải yêu]. Hồ Mộ Y thô lỗ đoạt lấy mic trong tay Lãnh Y, đẩy nàng một cái, nhe răng với Long Uy đứng bên cạnh: “Dám hát với tôi bài này không?”
Long Uy giật mình, lại nhìn nhìn Lãnh Y bị đẩy đến lảo đảo bên cạnh, chớp mắt mấy cái, gật đầu.
Hồ Mộ Y nhìn nhìn Long Uy cười lạnh.
“Tôi một đoạn, anh một đoạn.”
“Được.”
Sở dĩ Long Uy đáp ứng sảng khoái như vậy là vì hắn căn bản không tin Hồ Mộ Y có thể hát lên cao được như thế.
Hồ Mộ Y dùng hết tất cả sức lực từ khi còn bú sữa mẹ ra, dậm chân gân cổ điên cuồng hét lên, tóc hất giật thành cây giẻ lau nhà, thanh âm rõ to như thể heo bị chọc tiết thành công xuyên thủng màng nhĩ mọi người. Ba người nổi da gà từng trận, ôm ngực kinh ngạc nhìn nàng.
Rống xong, Hồ Mộ Y ra vẻ trấn định chỉnh sửa mái tóc bị rối tung, khiêu khích nhìn Long Uy: “Tới lượt anh.”
Long Uy đương nhiên không có sức lực như Hồ Mộ Y, tuy gương mặt trắng nõn đã nghẹn đến tím hồng lại vẫn không hát lên được độ cao nhất, thanh âm rời rạc liên tiếp khiến Hồ Mộ Y cười nở hoa, Long Thấu cùng Y Lãnh Y xấu hổ ngồi một bên. Hồ Mộ Y liếc mắt nhìn nhìn Lãnh Y, mím môi nhìn Long Uy hát đến nỗi gân xanh trên cổ nổi lên, âm trầm cười, vươn tay nhéo đùi người ta một cái, đau đớn đến thấu tim khiến Long Uy phát ra tiếng tương tự với giọng đàn bà gào thét, như thể bị điện giật xoay người kinh hoảng nhìn Hồ Mộ Y: “Cô làm cái gì thế???!!!”
Hồ Mộ Y cực kỳ thản nhiên nhìn hắn: “Giúp anh hát to hơn. Nhìn đi, không phải lên được rồi sao?!”
“……”
Nghe xong lời này, Long Thấu ngồi một bên thiếu chút nữa nuốt luôn nửa điếu thuốc vào bụng, mở to hai mắt nhìn Hồ Mộ Y, cũng bởi kết cục bi thảm của em trai mà chặt đứt tạp niệm không ổn định trong lòng. Cô gái như vậy mà lấy về nhà thật đúng là tâm lý cần năng lực thừa nhận rất lớn.
Long Uy cũng không giống vậy, ánh mắt tuần tra qua lại giữa Hồ Mộ Y và Y Lãnh Y, đôi mắt dài dần nheo lại: “Anh, chúng ta vẫn nên đi thôi, em thấy Hồ tổng có thể có chuyện cần nói với Lãnh Y đó.”
Long Thấu ngạc nhiên liếc nhìn Long Uy, tuy khó hiểu nhưng vẫn miễn cưỡng gật gật đầu. Đơn giản chào tạm biệt Hồ Mộ Y, cầm quần áo lên đi ra cửa.
Long Uy vừa ra đến cửa, sắc mặt bình tĩnh đi thẳng đến trước mặt Y Lãnh Y, đưa danh thiếp của mình qua, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười mỉm khiến cho người ta thoải mái: “Lãnh Y, có thời gian xin hãy liên lạc.”
***
Trong gian phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người.
Hồ Mộ Y mặt mày cau có nhìn Y Lãnh Y nhàn rỗi ngồi ở sô pha đùa nghịch tấm danh thiếp của Long Uy.
“Y Lãnh Y, cô phải biết cô là đại diện cho công ty đến bàn chuyện làm ăn, không phải để hát với người ta!”
Lãnh Y cất tấm danh thiếp đi, bưng ly rượu vang trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, cười khẽ: “Tôi đây không phải là học theo Hồ tổng sao.”
Sắc mặt Hồ Mộ Y càng khó coi, cắn răng hung ác trừng Lãnh Y: “Y Lãnh Y, không ngờ cô lại là người tùy tiện vậy.”
Lãnh Y không chút để ý cười khẽ, lại uống một ngụm rượu, tự giễu cười: “Trong lòng Hồ tổng tôi hẳn là người thế nào đây? Thư thư khuê các hay là cô gái nhỏ? Tri thư đạt lễ, với bất kì điều gì kẻ khác nói đều phải nói gì nghe nấy? Ha ha –”
“Y Y –” Hồ Mộ Y phát giác ra Lãnh Y có điểm không bình thường, liền vươn tay muốn nắm tay nàng, lại bị Lãnh Y gạt ra.
“Chị đừng chạm vào tôi!”
Hồ Mộ Y bị hất tay đến đau, ôm cổ tay, mờ mịt nhìn Lãnh Y, không rõ vì nguyên nhân gì khiến Lãnh Y nổi giận đến vậy.
Tựa hồ từ khi Hồ Mộ Y rời đi, nỗi áy náy vẫn cứ quẩn quanh trong lòng Y Lãnh Y, lo lắng đi tìm nàng rất lâu cũng không thấy người. Không có cách nào, đành phải đè nén nỗi bất an trong lòng, chờ đợi trong nỗi thắc thỏm. Thật vất vả mới gặp được, Hồ Mộ Y lại căn bản không nghe nàng giải thích, nói năng lạnh nhạt với nàng còn chưa kể, lại còn cố ý tìm người để kích thích nàng. Hồ Mộ Y như vậy cực kỳ giống Tử Phong Ngưng năm đó, khiến Lãnh Y đau lòng thất vọng.
“Tất cả các người đều như thế, làm bộ đối xử tốt với tôi, nhìn tôi sa vào trong đó, cuối cùng lại phất tay tiêu sái rời đi, bỏ lại mình tôi.” Lãnh Y nắm ly rượu lẩm bẩm.
“Tôi không –” Hồ Mộ Y vội vàng giải thích, như thế nào nàng cũng không nghĩ sự tình sẽ biến thành thế này.
Lãnh Y hiển nhiên đã say, ôm lấy tấm đệm ghế, ngả người, vẻ mặt u buồn đau khổ: “Chị có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là vừa tròn bảy năm tôi quen biết Tử Phong Ngưng, lúc trước cô ấy cũng giống chị, vội vã xâm nhập thế giới của tôi, đảo loạn sự yên bình vốn có, cướp lấy trái tim tôi. Khi tôi trao tất cả mọi thứ của mình cho cô ấy, cô lấy lại không chút bận tâm vứt bỏ tôi qua một bên, vừa đi một cái là hai năm.”
“Cô ấy đi thực thanh thản, bỏ lại mình tôi đau khổ chờ đợi ở nơi này……”
“Tôi chờ ba năm, đáp án Tử Phong Ngưng trao cho tôi là gì? Ôm người mới của mình đắc ý đi qua trước mặt tôi, đường công danh sự nghiệp rộng mở. Tôi cắn răng, nhịn xuống nỗi chua sót trong lòng, không muốn rơi nước mắt trước mặt cô ấy, cô ấy lại bất mãn trước sự lạnh lùng của tôi, lại càng giở trò kích thích tôi, thẳng đến khi tôi chịu không nổi bật khóc trước mặt cô ấy, cô ấy mới cười buông tha……”
“Y Y –” Hồ Mộ Y cúi đầu, nàng biết thái độ trước sau không đồng nhất của mình với Lãnh Y gợi lại những chuyện cũ đau khổ ngày trước. Hối hận tự trách đều là chuyện vô ích, liền đơn giản tiến lên, ôm lấy thân thể mềm mại của Lãnh Y: “Y Y, tôi không nổi giận với em, cũng không phải không quan tâm tới em, lại càng không phải muốn làm em tổn thương. Tôi –”
Đôi con ngươi như nước mê ly, hai má đỏ ửng, Lãnh Y quay đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm Hồ Mộ Y.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lãnh Y, gương mặt trắng nõn của Hồ Mộ Y dần nổi lên phấn hồng. Ánh mắt không quá nóng bỏng của Lãnh Y lại khiến nàng không biết phải nói sao.
“Tôi, tôi chỉ là –”
Y Lãnh Y cười khẽ, những ngón tay mảnh khảnh chơi đùa ly rượu trong tay, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trong ấy, ánh mắt xẹt qua một tia đau đớn. Nàng như thế nào lại không hiểu tình cảm của Hồ Mộ Y được, chính mình năm đó cũng như thế với Tử Phong Ngưng. Nhìn gương mặt đơn thuần của Hồ Mộ Y, Lãnh Y cười khổ lắc đầu: “Mộ Mộ, chị muốn nói gì, em đều hiểu. Cho nên – thừa dịp thời gian còn chưa quá lâu, buông tay đi.”
—————————————
Bài Hồ Mộ Y gào thét
.youtube.com/watch?v=rEmbtS10Yx4