“Tử miêu yêu, mở cửa!!!!!!!!!!!!! Ta muốn rút gân ngươi!”
Tiếng gõ cửa thật lớn khiến Hồ Liễu vốn mặt tràn đầy tin tưởng trong nháy mắt như thể bị lừa đá, không thể tin được nhìn ngoài cửa. Vị Ương đồng dạng dừng động tác, trợn tròn mắt, miệng há hốc giật mình nhìn cửa. Chậm rãi, hai người xoay lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, mặt Hồ Liễu hết trắng lại xanh, cắn răng, lửa giận bùng lên. Vị Ương thì mừng rỡ vui sướng, nhìn bộ dáng thất bại của Hồ Liễu, lòng mừng như điên.
Ha ha, xem ra lần này không chỉ mạng nhỏ được bảo toàn, mà hạnh phúc về sau cũng kiếm về được. Vị Ương cười toe toét đến mặt biến thành hình tròn, mắt xoay chuyển, ôm Hồ Liễu đổ dầu vào lửa, lớn tiếng ồn ào: “Liễu nhi, nàng phải để ta áp cả đời đó nha!”
“Từ nay về sau nàng phải nghe lời ta, ha ha, ta thật sự còn phải cảm ơn Hồng nhi!” Vị Ương cố ý kéo dài hai tiếng “Hồng nhi” cuối cùng nói cho Hồ Liễu nghe, quả nhiên sau khi Hồ Liễu nghe được, khuôn mặt nhu hòa kiều mỵ liền được bao phủ một tầng băng mỏng, siết chặt nắm đấm từ sô pha đứng dậy, sải bước về phía cửa.
Ở ngoài cửa, Hồ Mộ Y vui vẻ dùng móng vuốt đập cửa, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm đắc ý. Cho dù nàng không vào nhà cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng đáng thương của Vị Ương lúc này đang rúc trong lòng đại tỷ cầu khẩn xin tha mạng, thấy không? Đây là uy lực của Hồ Mộ Y ta, khiến cho miêu yêu dù chưa thấy người, chỉ mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật!
“Hí hí hí hí hí hí…….” Hồng nhi đắc ý cười điên cuồng vui sướng, tiếng cười chưa dứt, mặt liền méo đi, bị ai đó túm qua. Mở to hai mắt giật mình nhìn lại, chỉ thấy Hồ Liễu mày liễu dựng ngược, tay phải đang nắm thịt béo trên mặt mình dùng sức nhéo, thành trạng thái thảm hại như khi Shin – cậu bé bút chì bị nhéo trên tivi. Tiếng Hồ Liễu nghiến răng kèn kẹt vang lên, Hồ Mộ Y đau đến thở gấp, mờ mịt nhìn Hồ Liễu. Nàng căn bản không cao bằng Hồ Liễu, nhưng vì để giảm bớt cảm giác đau đớn trên mặt, đành phải liều mạng kiễng chân, thu hẹp khoảng cách: “Đại tỷ, đau – đau quá –”
“Đau mới nhớ đời!”
Ở phía sau Hồ Liễu lộ ra một cái đầu cười sung sướng, vui vẻ nhìn Hồ Mộ Y, xứng đáng! Ai bảo người bình thường bắt nạt ta! Hừ, để cho đại tỷ của ngươi dạy dỗ ngươi một phen!
Nhìn không chuyển mắt một lát, Vị Ương thập phần vừa lòng gật gật đầu, lộ cả thân mình ra ngoài, lè lưỡi với Hồ Mộ Y, hai tay chống nạnh, lắc lắc mông, vừa lắc vừa hát: “Trái nhéo ba lần, phải nhéo ba lần, cổ xoay xoay, mông lắc lắc, Liễu nhi chúng ta cùng nhau vận động đi!”
Hồ Liễu nghe Vị Ương hát, nghĩ nàng ám chỉ mình, nghĩ tới việc về sau bị nàng áp cả đời, lửa giận khôn cùng trong lòng muốn nén cũng không nén nổi, cánh tay nâng lên, càng dùng sức.
Hồ Mộ Y bị nhéo đến nước mắt chảy ròng ròng, nghe được tiếng ca chế nhạo mình của Vị Ương, quay đầu, dùng ánh mắt phun lửa quét về phía miêu yêu ở bên cạnh cười đến cả người run rẩy, nhớ tới ủy khuất phải chịu đựng cả ngày hôm nay đều bởi cái mưu kế gọi là “thiên y vô phùng’ của miêu yêu, lửa giận bốc lên, toàn thân không chịu khống chế mà phát run, nóng lên.
Hồ Liễu cảm thấy nhiệt độ trong tay mình tăng cao đến như muốn phỏng tay, liền kinh ngạc buông ra, lui lại phía sau muốn nhìn rõ xem là chuyện gì xảy ra, lại vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy Hồ Mộ Y toàn thân tóc gáy dựng đứng, nghe răng nhếch miệng quát to một tiếng, nháy mắt biến thành một quả cầu thịt màu đỏ lao về phía Vị Ương, quần áo vốn trên người liền rơi tứ tán trên nền đất.
“Á mẹ ơi!” Vị Ương quá sợ hãi, kêu thảm thiết một tiếng, xoay người bỏ chạy.
“Hồng nhi –” Hồ Liễu thét lên chói tai, che miệng, không thể tin được nhìn Hồng nhi đã biến thành hình dạng hồ ly. Nếu nàng nhớ không lầm thì trước khi xuống núi mỗ mỗ từng nói với nàng là Hồng nhi không thể tự mình biến thân, nhưng mà, quả cầu đỏ trước mặt này không phải Hồng nhi thì là ai đây? Chuyện này –
Chỉ thấy quả cầu thịt màu đỏ kia nhanh như điện phi thẳng về phía thân mình Vị Ương, lưng Vị Ương bị trúng đạn, đau đớn, té ngã lên sô pha trong lòng khách, hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy một con hồ ly đỏ, đỏ như lửa béo múp thè lưỡi như hung thần ác sát nhìn nàng, đầu tiên là huy huy móng vuốt thị uy với nàng, rồi lập tức hàm răng nanh nhằm thẳng vào bộ ngực mềm mại của Vị Ương mà cắn.
“A!!!!!!!!!!”
Hét thảm một tiếng, Vị Ương cuộn mình nằm ở sô pha rên rỉ. Một lát sau, một con tiểu miêu màu vàng còn béo hơn tiểu hồng hồ, cùng loại với Garfield lăn từ sô pha xuống, kêu thảm chạy về phía Hồ Liễu, lại bị tiểu hồng hồ cào một cái lệch nửa mặt.
“Meo meo meo meo –”
Thịt trên mặt con mèo nhỏ bị cào không ra hình dạng gì, dùng ánh mắt đáng thương nhìn tiểu hồng hồ cầu xin tha mạng. Tiểu hồng hồ thổi râu, nghiêng đầu, không chỉ không để ý tới nó mà ngược lại còn tăng thêm sức lực vào chân.
Kim sắc tiểu miêu gào thét một tiếng, biết mình trốn không thoát, liền cắn môi, khẳng khái liều chết vật lộn, vuốt mèo sắc nhọn cào một phát lên mặt tiểu hồng hồ.
“Chi chi –”
Tiếng kêu thảm thiết của tiểu hồng hồ khiến toàn bộ đèn cảm ứng của tòa nhà bật sáng, thân mình to béo co lại thành một đoàn, ôm mặt, ngã lăn ra đất. Kim sắc tiểu miêu híp mắt, thấy đúng thời cơ, liền từ sô pha nhảy lên, tứ chi giang rộng nhằm về phía tiểu hồng hồ mà đè.
Tiểu hồng hồ đang nằm trên đất, đau đến lăn lộn không ngừng đột nhiên cảm thấy một luồng khí cường đại bổ xuống từ phía trên, mở to hai mắt ra nhìn, sợ tới mức run lên, lăn một cái, tránh thoát một cú trí mệnh này. Phì miêu rơi lệch, ngã như chó ăn phân, như một cái mai rùa bị lật, như thế nào cũng không dậy nổi.
Tiểu hồ ly lăn đi đến nơi an toàn rồi, nhỏm người dậy, dùng tiểu móng vuốt xoa mặt, dùng ám ngữ mắng kim sắc tiểu miêu: “Tử miêu yêu, ngươi dĩ nhiên dám làm thật!”
Kim sắc tiểu miêu tuy ngã vô cùng thê thảm, nhưng vì thể diện vẫn miễn cưỡng đứng lên, trên mặt nặn ra một nụ cười đắc ý, dùng sức ưỡn ưỡn cái bụng béo phì của nó.
“Ta chính là tam miêu liều mạng!”
Hồ Liễu vốn ở bên cạnh lo lắng nhìn, nghe xong những lời này liền cười đến gập cả người, xoa bụng không thẳng lên nổi.
Tiểu hồng hồ giận dữ, hồng mao toàn thân đều thành trạng thái dựng đứng, cái đuôi to như cái quạt ở đằng sau không ngừng lay động, gắt gao nhìn chằm chằm kim sắc tiểu miêu.
Cảm giác áp bách cường đại khiến cho vẻ tươi cười trên mặt tiểu miêu cứng đờ, sợ hãi nhìn tiểu hồng hồ: “Hồng nhi – ngươi sẽ không làm thật đấy chứ? Ta, ta đùa – a!”
Không đợi nó nói xong, cái chân nho nhỏ của tiểu hồng hồ nhún một cái, toàn lực nhảy, bay về phía tiểu miêu, tiểu miêu trốn không kịp, lại bị tiểu hồng hồ đè dưới thân. Hồng nhi trong cơn giận dữ không thèm nương tay, cúi đầu nhằm thẳng vào chỗ nhiều thịt là mông của tiểu miêu mà cắn.
“Meo meo –”
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, lông mèo màu vàng bay phấp phới, tiểu hồng hồ bên khóe miệng còn vương máu, mà tiểu miêu ở dưới thân đã đau đến mắt mũi nhăn nhúm lại một chỗ, đôi mắt nhỏ ảm đạm không ánh sáng, gắt gao co lại thành một đoàn. Hồ Liễu căn bản đang ở một bên xem trò vui quá sợ hãi, tiến lên vài bước, xách con tiểu hồng hồ đang há cái mồm to như chậu máu lên.
Tiểu hồng hồ nổi điên, bị Hồ Liễu xách lên còn không chịu bỏ qua, thân thể tuy lơ lửng giữa không trung nhưng bốn tiểu móng vuốt vẫn còn quơ lung tung, hướng về phía kim sắc tiểu miêu, như thể thị uy dùng sức phun lông mèo trong miệng ra, thầm mắng. Con bà nó, sớm biết răng nanh mình sắc vậy thì đã không cắn mông rồi! Đây là cái vị gì chứ?!
Tiếng gõ cửa thật lớn khiến Hồ Liễu vốn mặt tràn đầy tin tưởng trong nháy mắt như thể bị lừa đá, không thể tin được nhìn ngoài cửa. Vị Ương đồng dạng dừng động tác, trợn tròn mắt, miệng há hốc giật mình nhìn cửa. Chậm rãi, hai người xoay lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, mặt Hồ Liễu hết trắng lại xanh, cắn răng, lửa giận bùng lên. Vị Ương thì mừng rỡ vui sướng, nhìn bộ dáng thất bại của Hồ Liễu, lòng mừng như điên.
Ha ha, xem ra lần này không chỉ mạng nhỏ được bảo toàn, mà hạnh phúc về sau cũng kiếm về được. Vị Ương cười toe toét đến mặt biến thành hình tròn, mắt xoay chuyển, ôm Hồ Liễu đổ dầu vào lửa, lớn tiếng ồn ào: “Liễu nhi, nàng phải để ta áp cả đời đó nha!”
“Từ nay về sau nàng phải nghe lời ta, ha ha, ta thật sự còn phải cảm ơn Hồng nhi!” Vị Ương cố ý kéo dài hai tiếng “Hồng nhi” cuối cùng nói cho Hồ Liễu nghe, quả nhiên sau khi Hồ Liễu nghe được, khuôn mặt nhu hòa kiều mỵ liền được bao phủ một tầng băng mỏng, siết chặt nắm đấm từ sô pha đứng dậy, sải bước về phía cửa.
Ở ngoài cửa, Hồ Mộ Y vui vẻ dùng móng vuốt đập cửa, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm đắc ý. Cho dù nàng không vào nhà cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng đáng thương của Vị Ương lúc này đang rúc trong lòng đại tỷ cầu khẩn xin tha mạng, thấy không? Đây là uy lực của Hồ Mộ Y ta, khiến cho miêu yêu dù chưa thấy người, chỉ mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật!
“Hí hí hí hí hí hí…….” Hồng nhi đắc ý cười điên cuồng vui sướng, tiếng cười chưa dứt, mặt liền méo đi, bị ai đó túm qua. Mở to hai mắt giật mình nhìn lại, chỉ thấy Hồ Liễu mày liễu dựng ngược, tay phải đang nắm thịt béo trên mặt mình dùng sức nhéo, thành trạng thái thảm hại như khi Shin – cậu bé bút chì bị nhéo trên tivi. Tiếng Hồ Liễu nghiến răng kèn kẹt vang lên, Hồ Mộ Y đau đến thở gấp, mờ mịt nhìn Hồ Liễu. Nàng căn bản không cao bằng Hồ Liễu, nhưng vì để giảm bớt cảm giác đau đớn trên mặt, đành phải liều mạng kiễng chân, thu hẹp khoảng cách: “Đại tỷ, đau – đau quá –”
“Đau mới nhớ đời!”
Ở phía sau Hồ Liễu lộ ra một cái đầu cười sung sướng, vui vẻ nhìn Hồ Mộ Y, xứng đáng! Ai bảo người bình thường bắt nạt ta! Hừ, để cho đại tỷ của ngươi dạy dỗ ngươi một phen!
Nhìn không chuyển mắt một lát, Vị Ương thập phần vừa lòng gật gật đầu, lộ cả thân mình ra ngoài, lè lưỡi với Hồ Mộ Y, hai tay chống nạnh, lắc lắc mông, vừa lắc vừa hát: “Trái nhéo ba lần, phải nhéo ba lần, cổ xoay xoay, mông lắc lắc, Liễu nhi chúng ta cùng nhau vận động đi!”
Hồ Liễu nghe Vị Ương hát, nghĩ nàng ám chỉ mình, nghĩ tới việc về sau bị nàng áp cả đời, lửa giận khôn cùng trong lòng muốn nén cũng không nén nổi, cánh tay nâng lên, càng dùng sức.
Hồ Mộ Y bị nhéo đến nước mắt chảy ròng ròng, nghe được tiếng ca chế nhạo mình của Vị Ương, quay đầu, dùng ánh mắt phun lửa quét về phía miêu yêu ở bên cạnh cười đến cả người run rẩy, nhớ tới ủy khuất phải chịu đựng cả ngày hôm nay đều bởi cái mưu kế gọi là “thiên y vô phùng’ của miêu yêu, lửa giận bốc lên, toàn thân không chịu khống chế mà phát run, nóng lên.
Hồ Liễu cảm thấy nhiệt độ trong tay mình tăng cao đến như muốn phỏng tay, liền kinh ngạc buông ra, lui lại phía sau muốn nhìn rõ xem là chuyện gì xảy ra, lại vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy Hồ Mộ Y toàn thân tóc gáy dựng đứng, nghe răng nhếch miệng quát to một tiếng, nháy mắt biến thành một quả cầu thịt màu đỏ lao về phía Vị Ương, quần áo vốn trên người liền rơi tứ tán trên nền đất.
“Á mẹ ơi!” Vị Ương quá sợ hãi, kêu thảm thiết một tiếng, xoay người bỏ chạy.
“Hồng nhi –” Hồ Liễu thét lên chói tai, che miệng, không thể tin được nhìn Hồng nhi đã biến thành hình dạng hồ ly. Nếu nàng nhớ không lầm thì trước khi xuống núi mỗ mỗ từng nói với nàng là Hồng nhi không thể tự mình biến thân, nhưng mà, quả cầu đỏ trước mặt này không phải Hồng nhi thì là ai đây? Chuyện này –
Chỉ thấy quả cầu thịt màu đỏ kia nhanh như điện phi thẳng về phía thân mình Vị Ương, lưng Vị Ương bị trúng đạn, đau đớn, té ngã lên sô pha trong lòng khách, hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy một con hồ ly đỏ, đỏ như lửa béo múp thè lưỡi như hung thần ác sát nhìn nàng, đầu tiên là huy huy móng vuốt thị uy với nàng, rồi lập tức hàm răng nanh nhằm thẳng vào bộ ngực mềm mại của Vị Ương mà cắn.
“A!!!!!!!!!!”
Hét thảm một tiếng, Vị Ương cuộn mình nằm ở sô pha rên rỉ. Một lát sau, một con tiểu miêu màu vàng còn béo hơn tiểu hồng hồ, cùng loại với Garfield lăn từ sô pha xuống, kêu thảm chạy về phía Hồ Liễu, lại bị tiểu hồng hồ cào một cái lệch nửa mặt.
“Meo meo meo meo –”
Thịt trên mặt con mèo nhỏ bị cào không ra hình dạng gì, dùng ánh mắt đáng thương nhìn tiểu hồng hồ cầu xin tha mạng. Tiểu hồng hồ thổi râu, nghiêng đầu, không chỉ không để ý tới nó mà ngược lại còn tăng thêm sức lực vào chân.
Kim sắc tiểu miêu gào thét một tiếng, biết mình trốn không thoát, liền cắn môi, khẳng khái liều chết vật lộn, vuốt mèo sắc nhọn cào một phát lên mặt tiểu hồng hồ.
“Chi chi –”
Tiếng kêu thảm thiết của tiểu hồng hồ khiến toàn bộ đèn cảm ứng của tòa nhà bật sáng, thân mình to béo co lại thành một đoàn, ôm mặt, ngã lăn ra đất. Kim sắc tiểu miêu híp mắt, thấy đúng thời cơ, liền từ sô pha nhảy lên, tứ chi giang rộng nhằm về phía tiểu hồng hồ mà đè.
Tiểu hồng hồ đang nằm trên đất, đau đến lăn lộn không ngừng đột nhiên cảm thấy một luồng khí cường đại bổ xuống từ phía trên, mở to hai mắt ra nhìn, sợ tới mức run lên, lăn một cái, tránh thoát một cú trí mệnh này. Phì miêu rơi lệch, ngã như chó ăn phân, như một cái mai rùa bị lật, như thế nào cũng không dậy nổi.
Tiểu hồ ly lăn đi đến nơi an toàn rồi, nhỏm người dậy, dùng tiểu móng vuốt xoa mặt, dùng ám ngữ mắng kim sắc tiểu miêu: “Tử miêu yêu, ngươi dĩ nhiên dám làm thật!”
Kim sắc tiểu miêu tuy ngã vô cùng thê thảm, nhưng vì thể diện vẫn miễn cưỡng đứng lên, trên mặt nặn ra một nụ cười đắc ý, dùng sức ưỡn ưỡn cái bụng béo phì của nó.
“Ta chính là tam miêu liều mạng!”
Hồ Liễu vốn ở bên cạnh lo lắng nhìn, nghe xong những lời này liền cười đến gập cả người, xoa bụng không thẳng lên nổi.
Tiểu hồng hồ giận dữ, hồng mao toàn thân đều thành trạng thái dựng đứng, cái đuôi to như cái quạt ở đằng sau không ngừng lay động, gắt gao nhìn chằm chằm kim sắc tiểu miêu.
Cảm giác áp bách cường đại khiến cho vẻ tươi cười trên mặt tiểu miêu cứng đờ, sợ hãi nhìn tiểu hồng hồ: “Hồng nhi – ngươi sẽ không làm thật đấy chứ? Ta, ta đùa – a!”
Không đợi nó nói xong, cái chân nho nhỏ của tiểu hồng hồ nhún một cái, toàn lực nhảy, bay về phía tiểu miêu, tiểu miêu trốn không kịp, lại bị tiểu hồng hồ đè dưới thân. Hồng nhi trong cơn giận dữ không thèm nương tay, cúi đầu nhằm thẳng vào chỗ nhiều thịt là mông của tiểu miêu mà cắn.
“Meo meo –”
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, lông mèo màu vàng bay phấp phới, tiểu hồng hồ bên khóe miệng còn vương máu, mà tiểu miêu ở dưới thân đã đau đến mắt mũi nhăn nhúm lại một chỗ, đôi mắt nhỏ ảm đạm không ánh sáng, gắt gao co lại thành một đoàn. Hồ Liễu căn bản đang ở một bên xem trò vui quá sợ hãi, tiến lên vài bước, xách con tiểu hồng hồ đang há cái mồm to như chậu máu lên.
Tiểu hồng hồ nổi điên, bị Hồ Liễu xách lên còn không chịu bỏ qua, thân thể tuy lơ lửng giữa không trung nhưng bốn tiểu móng vuốt vẫn còn quơ lung tung, hướng về phía kim sắc tiểu miêu, như thể thị uy dùng sức phun lông mèo trong miệng ra, thầm mắng. Con bà nó, sớm biết răng nanh mình sắc vậy thì đã không cắn mông rồi! Đây là cái vị gì chứ?!