Trên bàn cơm vắng Hồ Linh, ba người ăn có vẻ có chút chậm rãi. Thiên Thụ cúi đầu không ngừng nhìn về phía Hồ Linh, Hồ Liễu nhìn buồn cười, cầm chiếc đũa trong tay gõ xuống chiếc đầu nho nhỏ cứ xoay qua xoay lại của nàng: “Làm gì thế? Muốn nói chuyện thì cứ trực tiếp qua đó đi, nhìn cái gì?”
Thiên Thụ nghe xong liền buông đũa, hít sâu một hơi, mở to hai mắt nhìn Hồ Liễu, hai tay siết chặt đặt bên hai sườn.
(tư thế đứng nghiêm ý)
Vị Ương ở bên cạnh nhìn hoảng sợ, nghĩ Thiên Thụ bị Hồ Liễu dùng đũa gõ mà nổi nóng, muốn đánh trả, vừa định mở miệng che chở lão bà nhà mình, liền thấy Thiên Thụ “ruỳnh” một phát bật dậy, chân nâng lên, đạp ghế qua một bên, thân mình thẳng tắp đi về phía Hồ Linh. Thanh thế động tác thực lớn khiến nước ngọt trong chiếc ly trên bàn bị văng cả ra ngoài.
Vị Ương chớp mắt mấy cái, nhìn Hồ Liễu: “Nó đây là muốn ra chiến trường à?”
Hồ Liễu trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng anh dũng của Thiên Thụ, quên cả đáp.
Thiên Thụ cố lấy dũng khí đi tới phòng khách, ngồi xuống chỗ sô pha cách Hồ Linh xa nhất, mắt không chớp nhìn nàng chằm chằm.
Hồ Linh lại vẫn như trước không chút thay đổi nhìn tivi.
Thiên Thụ bị lạnh nhạt không cam chịu tịch mịch, ngẩng đầu nhìn tivi, nói: “Linh nhi, ta sẽ phóng điện nha.”
Hồ Linh nhíu mày, chuyển kênh, tiếp tục không để ý tới nàng.
Thiên Thụ thấy Hồ Linh đột nhiên đổi kênh, biết lời mình nói ít nhiều cũng có chút tác dụng, liền vội vàng vỗ ngực cam đoan: “Thật đó, Linh nhi, ba mẹ ta cũng khen ta biết phóng điện phóng sét nhất!”
Vị Ương cùng Hồ Liễu đứng ngoài phòng khách rình coi mãi cũng không thấy hai người kia đi ra. Vị Ương nghe xong lời Thiên Thụ nói liền cười đến run rẩy, kéo Hồ Liễu nhỏ giọng nói: “Thiên Lôi, Lôi bà quên nói, kỳ thật Thiên Thụ giỏi nhất chính là đánh rắm*!”
(*phóng thí)
“……” Hồ Liễu dùng sức trợn mắt với Vị Ương, Vị Ương sợ hãi, nhún nhún vai, không dám nhiều lời nữa, tiếp tục rình coi.
Trong phòng khách, Hồ Linh đã bị Thiên Thụ làm phiền đến toàn thân đóng băng, cả người lạnh lẽo không chịu nổi.
Thiên Thụ ủy khuất ngồi ở sô pha cắn móng tay, chẳng lẽ Linh nhi không tin ta có khả năng đó sao. Ngẫm nghĩ, chỉ có dựa vào sự thật để chứng minh thực lực của mình thôi. Nàng đứng dậy, vung tay, một đạo lôi điện hiện lên, chiếc tivi LCD 52 inch mà Hồ Linh đang xem trong nháy mắt toát ra khói trắng. Hồ Linh còn cầm điều khiển trong tay, kinh ngạc nhìn Thiên Thụ.
“Má của ta ơi!!!!!”
Bóng người bay qua, Vị Ương ôm chặt cái tivi đã gần như cháy sém của nhà mình. Hồ Liễu chậm rãi tiến vào, nắm mũi kéo nàng xuống. Vị Ương rưng rưng lệ, quay đầu căm phẫn nhìn Thiên Thụ: “Ngươi làm gì???!!!”
Thiên Thụ tóm ống quần, đáng thương nhìn Vị Ương: “Ta đang chứng minh thực lực của ta……”
“Đây là thực lực gì chứ???!!!”
“Phóng điện!”
“Ngươi đây là cái thực lực thối tha gì chứ!”
“Roẹt!”
Lại một tia sét, Vị Ương trong nháy mắt biến thành một con mèo béo lông dựng đứng bốc khói, toàn thân đen thui, chỉ có hai con mắt to tròn ai oán chớp chớp mới chứng minh nó vẫn kiên cường còn sống.
Hồ Linh ở một bên rốt cục nhịn không được, che miệng, bật cười.
Thiên Thụ vừa thấy Hồ Linh nở nụ cười, tinh thần tỉnh táo, hưng phấn nhìn nàng thăm dò: “Linh nhi, nàng còn muốn xem sao?”
Hồ Linh còn chưa kịp đáp, lại một tiếng sấm vang lên, con mèo mập vừa đứng lên lại nằm úp sấp. Con tiểu miêu đen sì quỳ rạp trên mặt đất, ngửi mùi khét lẹt toàn thân mình. Bi ai than vãn, ta đúng là xui xẻo tám đời mà, thế nào Hồng nhi vừa bị ta lừa đuổi đi, giờ lại một kẻ nối nghiệp nữa tới a!
***
Bởi vì đòn sét đánh của Thiên Thụ, lúc Vị Ương đưa tiểu hồng hồ về nhà đã gần đêm khuya. Hồng nhi ăn xong đan dược mỗ mỗ đưa, dược lực công hiệu, liền biến thành hình người, thân khoác một chiếc áo ngủ, ngủ say sưa dưới chân Hồ Liễu.
Hồ Liễu sờ sờ đầu Hồ Một Y, trong mắt lộ ra một tia sủng nịnh.
Vị Ương ở bên cạnh nhìn sốt ruột: “Liễu nhi, tiểu Hồng làm sao vậy? Như thế nào mà ăn dược xong còn ngủ?”
“Có thể là do mệt quá.” Hồ Liễu lắc đầu.
“Để ta tới đánh thức nàng đi.” Thiên Thụ vén tay áo chuẩn bị phóng sét, lại bị Vị Ương giữ lại: “Thiên Thụ, ta nhắc nhở ngươi, đánh tiểu Hồng cũng không đơn giản như đánh ta đâu!”
Thiên Thụ thu hồi tay, quét mắt nhìn Hồ Linh bên cạnh, thấy ánh mắt giận dữ của nàng liền yên lặng cúi đầu.
Ngay lúc Thiên Thụ cúi đầu, Hồ Mộ Y chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tròn phóng đại của Thiên Thụ, nàng sợ tới mức lập tức lui vào lòng Hồ Liễu.
“Lôi, Lôi –”
“Hồng nhi –” Thiên Thụ nhiệt tình đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.
“Ngươi đến đây làm gì?” Hồ Mộ Y không thể tin được nhìn Thiên Thụ, cái tên hỗn đãn phóng điện bừa bãi này dĩ nhiên cũng xuống núi? Mà lại còn ở nhà đại tỷ ta?
Thiên Thụ vô tội chớp chớp mắt, chỉ chỉ Hồ Linh bên cạnh: “Ta và nhị tỷ của ngươi đang muốn tìm hiểu đối phương.”
“Phì –”
Hồ Mộ Y kinh hoảng nhìn Hồ Linh, Hồ Linh lại hờ hững như không liên quan, mà Hồ Liễu và Vị Ương lại cười thành một đoàn.
“Với ai?”
“Linh nhi.”
“Ngươi thúi lắm!” Hồ Mộ Y nhảy bật dậy từ trên giường, dùng sức bóp khuôn mặt Vị Ương lớn tiếng chất vấn: “Nói! Tử miêu yêu, đây lại là chủ ý của ngươi hả!”
“Không phải, Hồng nhi……Ta –” Vị Ương giãy dụa suy nghĩ tìm cách biện hộ.
“Đúng vậy, là Ương tử nói cho ta biết xuống núi có thể gặp Linh nhi.” Thiên Thụ nhìn nhìn Hồ Linh, cười đến mắt híp lại.
“Miêu yêu!”
“A!”
“Ta đánh chết ngươi!”
“Thiên Thụ, cứu cứu ta, hai ta về sau có thể xem như anh em đồng hao!!!” Vị Ương bị Hồ Mộ Y đè dưới thân, dùng sức vặn vẹp, khẩn cầu trợ giúp.
Thiên Thụ lắc đầu: “Nàng về sau là em vợ ta, quan hệ thân thích gần, hơn ngươi gấp mấy lần.”
“A!!!! Hồng nhi, đừng đánh, cẩn thận lại biến thành hồ ly!”
“Cho dù có biến thành hồ ly cũng phải đánh chết ngươi trước!”
“Tử tiểu Hồng, ngươi đồ bán thành phẩm!”
“Bang!”
“Thiên, sao ngươi lại phóng sét đánh tiểu miêu nhà ta, ngươi thân với Hồng nhi thì không thân với ta sao?”
“Bang!”
“Tử Thiên Thụ, ngươi dĩ nhiên lại dám đánh bản hồ tiên! Ngay cả phụ thân ngươi cũng không nỡ đánh ta!”
“……(>_
Thiên Thụ nghe xong liền buông đũa, hít sâu một hơi, mở to hai mắt nhìn Hồ Liễu, hai tay siết chặt đặt bên hai sườn.
(tư thế đứng nghiêm ý)
Vị Ương ở bên cạnh nhìn hoảng sợ, nghĩ Thiên Thụ bị Hồ Liễu dùng đũa gõ mà nổi nóng, muốn đánh trả, vừa định mở miệng che chở lão bà nhà mình, liền thấy Thiên Thụ “ruỳnh” một phát bật dậy, chân nâng lên, đạp ghế qua một bên, thân mình thẳng tắp đi về phía Hồ Linh. Thanh thế động tác thực lớn khiến nước ngọt trong chiếc ly trên bàn bị văng cả ra ngoài.
Vị Ương chớp mắt mấy cái, nhìn Hồ Liễu: “Nó đây là muốn ra chiến trường à?”
Hồ Liễu trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng anh dũng của Thiên Thụ, quên cả đáp.
Thiên Thụ cố lấy dũng khí đi tới phòng khách, ngồi xuống chỗ sô pha cách Hồ Linh xa nhất, mắt không chớp nhìn nàng chằm chằm.
Hồ Linh lại vẫn như trước không chút thay đổi nhìn tivi.
Thiên Thụ bị lạnh nhạt không cam chịu tịch mịch, ngẩng đầu nhìn tivi, nói: “Linh nhi, ta sẽ phóng điện nha.”
Hồ Linh nhíu mày, chuyển kênh, tiếp tục không để ý tới nàng.
Thiên Thụ thấy Hồ Linh đột nhiên đổi kênh, biết lời mình nói ít nhiều cũng có chút tác dụng, liền vội vàng vỗ ngực cam đoan: “Thật đó, Linh nhi, ba mẹ ta cũng khen ta biết phóng điện phóng sét nhất!”
Vị Ương cùng Hồ Liễu đứng ngoài phòng khách rình coi mãi cũng không thấy hai người kia đi ra. Vị Ương nghe xong lời Thiên Thụ nói liền cười đến run rẩy, kéo Hồ Liễu nhỏ giọng nói: “Thiên Lôi, Lôi bà quên nói, kỳ thật Thiên Thụ giỏi nhất chính là đánh rắm*!”
(*phóng thí)
“……” Hồ Liễu dùng sức trợn mắt với Vị Ương, Vị Ương sợ hãi, nhún nhún vai, không dám nhiều lời nữa, tiếp tục rình coi.
Trong phòng khách, Hồ Linh đã bị Thiên Thụ làm phiền đến toàn thân đóng băng, cả người lạnh lẽo không chịu nổi.
Thiên Thụ ủy khuất ngồi ở sô pha cắn móng tay, chẳng lẽ Linh nhi không tin ta có khả năng đó sao. Ngẫm nghĩ, chỉ có dựa vào sự thật để chứng minh thực lực của mình thôi. Nàng đứng dậy, vung tay, một đạo lôi điện hiện lên, chiếc tivi LCD 52 inch mà Hồ Linh đang xem trong nháy mắt toát ra khói trắng. Hồ Linh còn cầm điều khiển trong tay, kinh ngạc nhìn Thiên Thụ.
“Má của ta ơi!!!!!”
Bóng người bay qua, Vị Ương ôm chặt cái tivi đã gần như cháy sém của nhà mình. Hồ Liễu chậm rãi tiến vào, nắm mũi kéo nàng xuống. Vị Ương rưng rưng lệ, quay đầu căm phẫn nhìn Thiên Thụ: “Ngươi làm gì???!!!”
Thiên Thụ tóm ống quần, đáng thương nhìn Vị Ương: “Ta đang chứng minh thực lực của ta……”
“Đây là thực lực gì chứ???!!!”
“Phóng điện!”
“Ngươi đây là cái thực lực thối tha gì chứ!”
“Roẹt!”
Lại một tia sét, Vị Ương trong nháy mắt biến thành một con mèo béo lông dựng đứng bốc khói, toàn thân đen thui, chỉ có hai con mắt to tròn ai oán chớp chớp mới chứng minh nó vẫn kiên cường còn sống.
Hồ Linh ở một bên rốt cục nhịn không được, che miệng, bật cười.
Thiên Thụ vừa thấy Hồ Linh nở nụ cười, tinh thần tỉnh táo, hưng phấn nhìn nàng thăm dò: “Linh nhi, nàng còn muốn xem sao?”
Hồ Linh còn chưa kịp đáp, lại một tiếng sấm vang lên, con mèo mập vừa đứng lên lại nằm úp sấp. Con tiểu miêu đen sì quỳ rạp trên mặt đất, ngửi mùi khét lẹt toàn thân mình. Bi ai than vãn, ta đúng là xui xẻo tám đời mà, thế nào Hồng nhi vừa bị ta lừa đuổi đi, giờ lại một kẻ nối nghiệp nữa tới a!
***
Bởi vì đòn sét đánh của Thiên Thụ, lúc Vị Ương đưa tiểu hồng hồ về nhà đã gần đêm khuya. Hồng nhi ăn xong đan dược mỗ mỗ đưa, dược lực công hiệu, liền biến thành hình người, thân khoác một chiếc áo ngủ, ngủ say sưa dưới chân Hồ Liễu.
Hồ Liễu sờ sờ đầu Hồ Một Y, trong mắt lộ ra một tia sủng nịnh.
Vị Ương ở bên cạnh nhìn sốt ruột: “Liễu nhi, tiểu Hồng làm sao vậy? Như thế nào mà ăn dược xong còn ngủ?”
“Có thể là do mệt quá.” Hồ Liễu lắc đầu.
“Để ta tới đánh thức nàng đi.” Thiên Thụ vén tay áo chuẩn bị phóng sét, lại bị Vị Ương giữ lại: “Thiên Thụ, ta nhắc nhở ngươi, đánh tiểu Hồng cũng không đơn giản như đánh ta đâu!”
Thiên Thụ thu hồi tay, quét mắt nhìn Hồ Linh bên cạnh, thấy ánh mắt giận dữ của nàng liền yên lặng cúi đầu.
Ngay lúc Thiên Thụ cúi đầu, Hồ Mộ Y chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tròn phóng đại của Thiên Thụ, nàng sợ tới mức lập tức lui vào lòng Hồ Liễu.
“Lôi, Lôi –”
“Hồng nhi –” Thiên Thụ nhiệt tình đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.
“Ngươi đến đây làm gì?” Hồ Mộ Y không thể tin được nhìn Thiên Thụ, cái tên hỗn đãn phóng điện bừa bãi này dĩ nhiên cũng xuống núi? Mà lại còn ở nhà đại tỷ ta?
Thiên Thụ vô tội chớp chớp mắt, chỉ chỉ Hồ Linh bên cạnh: “Ta và nhị tỷ của ngươi đang muốn tìm hiểu đối phương.”
“Phì –”
Hồ Mộ Y kinh hoảng nhìn Hồ Linh, Hồ Linh lại hờ hững như không liên quan, mà Hồ Liễu và Vị Ương lại cười thành một đoàn.
“Với ai?”
“Linh nhi.”
“Ngươi thúi lắm!” Hồ Mộ Y nhảy bật dậy từ trên giường, dùng sức bóp khuôn mặt Vị Ương lớn tiếng chất vấn: “Nói! Tử miêu yêu, đây lại là chủ ý của ngươi hả!”
“Không phải, Hồng nhi……Ta –” Vị Ương giãy dụa suy nghĩ tìm cách biện hộ.
“Đúng vậy, là Ương tử nói cho ta biết xuống núi có thể gặp Linh nhi.” Thiên Thụ nhìn nhìn Hồ Linh, cười đến mắt híp lại.
“Miêu yêu!”
“A!”
“Ta đánh chết ngươi!”
“Thiên Thụ, cứu cứu ta, hai ta về sau có thể xem như anh em đồng hao!!!” Vị Ương bị Hồ Mộ Y đè dưới thân, dùng sức vặn vẹp, khẩn cầu trợ giúp.
Thiên Thụ lắc đầu: “Nàng về sau là em vợ ta, quan hệ thân thích gần, hơn ngươi gấp mấy lần.”
“A!!!! Hồng nhi, đừng đánh, cẩn thận lại biến thành hồ ly!”
“Cho dù có biến thành hồ ly cũng phải đánh chết ngươi trước!”
“Tử tiểu Hồng, ngươi đồ bán thành phẩm!”
“Bang!”
“Thiên, sao ngươi lại phóng sét đánh tiểu miêu nhà ta, ngươi thân với Hồng nhi thì không thân với ta sao?”
“Bang!”
“Tử Thiên Thụ, ngươi dĩ nhiên lại dám đánh bản hồ tiên! Ngay cả phụ thân ngươi cũng không nỡ đánh ta!”
“……(>_