Hồ Mộ Y ngồi xổm bên cạnh chiếc giường đá bạch ngọc, thấp thỏm sợ hãi nhìn Y Lãnh Y. Biểu tình lạnh lùng của nàng khiến lòng Hồ Mộ Y bắt đầu đánh trống. Y Y sẽ không thật sự bị con rùa khốn kiếp Lang Lâm kia lừa đấy chứ? Lại đi nghĩ Lang Lâm là người yêu cũ của mình? Sẽ không, Y Y tuyệt đối sẽ không ngốc đến độ tin tưởng sói, nhưng mà, sao nàng lại không nói lời nào? Vì cái gì còn không mở miệng……
Y Lãnh Y nửa ngồi trên giường, sắc mặt vẫn không chút thay đổi nhìn Hồ Mộ Y, một lát sau, giơ tay, vỗ nhẹ lên giường.
Hồ Mộ Y nhìn thấy động tác này của Y lãnh Y, vẻ mặt buồn bực liền lập tức tươi như hoa, tay chân cùng sử dụng, lưu loát nhảy lên giường, dịch ah dịch ah, gần sát lại Y lãnh Y, thuận tiện rúc đầu vào lòng nàng. Hồ Mộ Y ngửa mặt nhìn Y lãnh Y lấy lòng: “Y Y, tôi và con sói con đó thật sự không có gì mà, em đừng nghe nàng nói bừa. Lang Lâm là vì ban đầu từng có dây dưa với tôi nên mới bịa đặt lung tung như thế. Em biết mà, tôi chỉ yêu mình em……”
Y Lãnh Y nheo mắt liếc nàng: “Từng dây dưa? Dây dưa cái gì?”
Hồ Mộ Y không dám lừa Lãnh Y, thật cẩn thận nói: “Chính là không cẩn thận xé nát quần áo của nàng……”
“Còn gì nữa?”
“Không cẩn thận trói tay nàng lại……”
“Tiếp tục!”
“Không cẩn thận coi nàng như ngựa để cưỡi……”
“Còn có không cẩn thận gì nữa? Nói hết đi!!!”
“……”
Hồ Mộ Y nghẹn lời, không giải thích nổi, cũng chỉ có thể giả bộ đáng thương, tay phải hung hăng nhéo lên đùi mình, đau đến thấu tim, ép ra được vài giọt nước mắt. Nàng ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Y Lãnh Y.
Y Lãnh Y không thèm chớp mắt nhìn Hồ Mộ Y. Đương nhiên nàng biết Hồng nhi cũng không phải kiểu người thay đổi thất thường. Lúc đầu Lang Lâm nói mình và Hồng nhi từng yêu nhau, Y Lãnh Y còn tin, nhưng sau Lang Lâm càng nói càng thấy không đúng, cái gì mà Hồng nhi vứt bỏ nàng, còn đến khi nói tặng nàng giày thì Y Lãnh Y đã tự quyết định được trong lòng. Nàng tin Hồng nhi cũng không phải người bội tình bạc nghĩa, chỉ cần người yêu không giận nàng, không phản bội nàng trước, nàng sẽ tuyệt đối không rời đi, hơn nữa với tính tưng tửng của Hồng nhi kia, tặng giày á? Nàng thấy thì còn không bằng đưa chocolate hay mấy cân thịt thì còn thực tế hơn.
Tuy biết sự thật, nhưng Y Lãnh Y vẫn bất động thanh sắc, cố ý làm bộ như đau lòng muốn chết. Nàng chính là muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Hồng nhi một phen, để nàng bỏ tính cách lỗ mãng cùng thói quen không tôn trọng người khác ấy đi, sợ nàng về sau bởi vì thế mà sẽ chịu thiệt thòi lớn.
“Y Y –” Hồ Mộ Y thấy Y Lãnh Y không nói lời nào, hoảng sợ, ngửa mặt tiếp tục nịnh nọt. Thật sự giận sao?
Y Lãnh Y thở dài, ra vẻ bi thương: “Mộ mộ, ngay cả chỗ mẫn cảm của chị mà nàng ta cũng biết, chị còn muốn nói gì, muốn em tin gì đây?”
Hồ Mộ Y nghe xong liền nóng nảy, bật dậy, cắn môi nhìn Y Lãnh Y chằm chằm, nước mắt lưng tròng, cái này cũng thực quá uỷ khuất mà, Lang Lâm, ngươi chờ đó cho ta!
Y Lãnh Y ngẩn ra, không hiểu gì nhìn Hồ Mộ Y, chị ấy đây là muốn làm gì???
Hồ Mộ Y nhìn chằm chằm Y Lãnh Y không chuyển mắt, một lát sau, hít sâu một hơi, cơi phăng áo ra, dưới cái nhìn kinh ngạc của Y Lãnh Y, tiếp tục cởi quần bò bó sát người, thẳng đến khi trên người chỉ còn lại một bộ đồ lót tơ tằm màu đen thì Hồ Mộ Y mới dừng, lại nhìn chằm chằm Y Lãnh Y, cắn cắn môi, tiếp tục cởi.
Y Lãnh Y kinh ngạc, đè tay Hồ Mộ Y lại: “Mộ Mộ, chị đây là –” Sự run rẩy trong giọng nói để lộ ra sự kích động của nàng. Không phải nàng bị thân thể trần trụi của Hồ Mộ Y hấp dẫn, mà là bị hành vi khác thường của người kia doạ. Hai người đang trò chuyện bình thường, tự dưng cởi quần áo làm gì???
Hồ Mộ Y hất hất tóc, cũng bất chấp giá nào: “Y Y, không phải em không tin sao? Được, tôi để em tự tay thử xem chỗ nhạy cảm nhất trên người tôi rốt cục có phải bụng không!!!”
Y Lãnh Y nghe xong kinh hãi, vội xua tay: “Mộ Mộ, em tin chị, mau mặc quần áo vào đi……”
Hồ Mộ Y bất khuất, bắt lấy bàn tay của Y Lãnh Y đặt lên người mình: “Không được, hôm nay nhất định em phải tự mình thử nghiệm, không lại bảo tôi nói dối rồi giận dỗi, tôi chịu không nổi!!!”
Xúc cảm mịn màng khiến lòng Y Lãnh Y rung động, nháy mắt mặt liền đỏ lên. Y Lãnh Y lắc đầu, liều mạng rút tay lại: “Mộ Mộ, em tin chị, vừa rồi chỉ chọc chị thôi, em –”
“Không được, tôi không tin em tin tôi, chỉ có thử qua mới biết được!”
Hồ Mộ Y nhướn mày, nói ra thật lẫm liệt, bất khuất đè lại tay Y Lãnh Y không lấy ra.
“Không được, Y Y, hôm nay em phải sờ tôi, không sờ tôi tôi tuyệt đối không buông tha cho em!”
Y Lãnh Y quẫn bách không chịu nổi, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Hồ Mộ Y, nhưng xúc cảm khác thường lại khiến nàng không mở miệng không được.
“……Mộ Mộ, không phải bụng sao, thế nào chị lại đưa tay em chạm vào ngực chị……”
“Tôi chính là muốn để em cảm giác sự trong sáng của tôi ở mọi góc độ!”
Hồ Mộ Y lắc đầu trả lời, nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Y Lãnh Y, lửa giận trong lòng nàng thế này mới hơi giảm bớt. Hừ hừ, Lang Lâm, không phải ngươi muốn châm chòi quan hệ của ta và Y Y sao? Hôm nay để cho ngươi kiến thức trí thông minh của Hồng nhi, giờ làm việc đó, nhìn xem về sau ngươi còn nói bừa cái gì?!
Y Lãnh Y cắn môi dưới đỏ mặt nhìn Hồ Mộ Y, nàng không rõ xuyện xấu xa như vậy mà sao Hồ Mộ Y có thể thản nhiên làm như thế, bàn tay mảnh khảnh dẫn đường cho bàn tay mình chậm rãi di chuyển trên thân thể nàng, từ bộ ngực dần đi xuống. Nhìn hai mắt mê li của nàng, cảm thụ cơ thể run rẩy cùng nóng rực kia, đến khi chuyển qua phía đùi trong, Y Lãnh Y như bị điệt giật xoay tay lại, mặt nóng bừng đến đáng sợ: “Mộ Mộ, em tin chị, buông tay ra.”
“Y Y, tôi –” Hồ Mộ Y cắn môi nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp loé lên dục vọng mãnh liệt. Nàng cũng hận mình hạ lưu quyến rũ Y Lãnh Y như thế, nhưng là do nàng sợ hãi, bất an, sợ sau khi hai người xuống núi rồi Y Lãnh Y thấy Tử Phong Ngưng liền vẫn như trước vẫy tay rời khỏi mình, nỗi đau đớn như vậy, nàng không thể trải qua lần thứ hai.
Ngay lúc hai người đang hết sức căng thẳng, một tiếng hét phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này: “Aha, ta đến thật đúng lúc nha, tiểu Hồng dĩ nhiên còn biết múa thoát y hoan nghênh ta???!!!”
Vừa dứt lời, Phách Nhã đạp giày cao gót vọt vào, tóm lấy cái mông mượt mà cong vút của Hồ Mộ Y, dùng sức xoa bóp.
“Không tệ nhỉ, ăn ba ba của ta, mông còn tròn hơn ba ba nữa!”
“Bà nương, ngươi đã trở lại?” Hồ Mộ Y bị đánh lén, xoa xoa mông kinh ngạc quay đầu nhìn, ánh mắt phiếm nét vui mừng. Phách Nhã cũng giống Thiên Thụ, chơi với nàng từ nhỏ đến lớn, không thể không thân. Một năm trước người ta tiêu sái phất phất tay áo đi thiên đình bái sư học nghệ. Nghe nói sau khi Phách Nhã thăng thiên, tỷ lệ ly hôn trên thiên đình tăng vọt, đoạt mất chiêu bài của hồ ly tinh các nàng, giờ nhìn xem, quả nhiên đúng là yêu cơ mà. Phách Nhã một thân hồng y, dưới gáy ngọc thon dài là một bộ ngực sữa nõn nà như bạch ngọc, nửa che nửa hở, vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh. Cho dù đôi mắt nheo lại đầy giận dữ, lại quyến rũ như trước. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, khiến người ta âu yếm. Nét kiều mỵ phát ra từ xương cốt này ngay cả Hồ Mộ Y cũng không so được. Hồ Mộ Y đang muốn nói gì đó lấy lòng thì bộ ngực lại bị Phách Nhã nhéo một cái thật mạnh: “Đây đều là dùng máu của đại miết, tiểu miết của ta độn lên hả!!!”
Thế này khiến Hồ Mộ Y không vui, chu miệng, hất tay Phách Nhã ra: “Bà nương, ngươi thế nào mà vừa về đã nổi điên vậy???!!!”
“Ngươi còn dám nói ra, ngươi dĩ nhiên lại dám ăn mất con thần miết ta thiên tân vạn khổ nuôi lớn, hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”
Hồ Mộ Y bị hỏi một câu chẳng hiểu gì cả: “Ba ba nào?”
Phách Nhã oán hận nhìn nàng: “Tử tiểu Hồng, ngươi ít giả bộ đi! Nếu không ăn ba ba của ta, thân mình như quả cầu thịt béo tròn đó của ngươi sao có thể trở nên mượt mà gợi cảm đến vậy???!!!”
Dĩ nhiên dám vũ nhục thân thể của nàng, thế này khiến Hồ Mộ Y nổi giận, mắng to: “Ngươi nha ba ba thần cái gì chứ, ta mà ăn thì ta sẽ đánh rắm!!!”
Phách Nhã căn bản không thèm để ý tới bộ dáng kia của nàng: “Ngươi từ nhỏ đến lớn cứ nói dối liền nói vậy, cũng không biết đã đánh rắm với ta bao nhiêu lần rồi!!!”
Hồ Mộ Y tức đến phát run, mạnh mẽ xoay người, một cước đá qua, lại bị Phách Nhã lưu loát né được. Ngay lúc hai người nhe răng nhếch miệng sống mái với nhau thì Thiên Thụ hổn hển từ ngoài chạy vào, nhìn thấy Hồ Mộ Y như thế, đầu tiên là dùng tay che mắt, sau đó lập tức lặng yên thầm giải thích. Hồng nhi, Thiên Thụ thực xin lỗi ngươi, ngươi chấp nhận đi.
Hồ Mộ Y đánh nhau với Phách Nhã không có kỹ xảo gì đáng nói, như thể hai mụ đàn bà chanh chua túm tóc nhau, nói văng nước miếng, miệng chửi rủa, đá bụng, ném này nọ, thanh âm cực lớn, đánh đến nỗi đại tỷ, nhị tỷ và Vị Ương đang nói chuyện phiếm đều bị hấp dẫn mà chạy vào. Vào động rồi, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mặt.
Phách Nhã mặt mũi đỏ bừng nói gì đó, mái tóc hỗn loạn, trong mắt sương mù mênh mông, không biết vì sao đôi môi rực rỡ chói mắt, mà càng quỷ dị chính là động tác của nàng, hai chân tách ra, nàng cưỡi lên người Hồ Mộ Y bị đánh đến nỗi áo lót một nửa còn trên ngực, một nửa vắt trên cổ Hồ Mộ Y, còn nắm tay người ta không ngừng lay.
“Đây, đây là –” Vị Ương bị một màn trước mắt ép cho nuốt nước miếng trở lại, nghi hoặc nhìn về phía Thiên Thụ.
Thiên Thụ lén liếc Hồ Linh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hồng nhi là đang nhận lỗi dùm hai con rùa đen trong bụng ngươi đó……”
Hồ Liễu nhíu mày cùng mọi người nhìn một lát, cuối cùng vẫn là sợ thanh âm quá lớn sẽ dẫn mỗ mỗ và Đào gia gia tới, liền xông lên trước, tách hai người ra.
Hồ Mộ Y đứng thẳng người, thở hổn hển, dùng sức phun nước miếng về phía Phách Nhã: “Bà nương, ta nói cho ngươi biết, cái loại Mẫu Dạ Xoa không chút hình tượng như ngươi chỉ khiến người ta phiền thôi!!!”
Phách Nhã nghe xong liền cuồng nộ: “Ah, ta nói cho ngươi tiểu Hồng, cái loại không có việc gì chỉ biết gân cổ lên như bà già giống ngươi là đứa SB nhất!”
“……” Vị Ương đứng bên cạnh Hồ Liễu thở dài. Hai người này, đây là đang tự mắng mình sao?
Thiên Thụ thấy hai người còn có xu thế đánh nhau tiếp, liền tiến lên trước giữ chặt Phách Nhã, lắc đầu. Phách Nhã có xu hướng nghe lời Thiên Thụ, thấy hiếm hoi nàng chủ động giữ chặt mình, thế này mới chịu bỏ qua, đưa tay chỉnh lại nội y cũng bị đánh lệch của mình, trừng mắt nhìn Hồ Mộ Y một cái, an ủi cười cười với Thiên Thụ. Ai ngờ Phách Nhã vừa quay đầu lại không cần thận nhìn thấy tình địch nghe đồn từ lâu kia, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn qua.
Thẩm mỹ của Thiên Thụ quả nhiên không tệ, nữ nhân thoạt nhìn lạnh lùng cao thượng giống Hồ Linh quả thực hiếm gặp. Da như kem, đôi mắt trong veo, một thân bạch y siêu nhiên thoát tục, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững, toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng, nhưng mà càng như thế, càng khiến người ta không tự chủ được muốn tiếp cận.
Phách Nhã cười cười không có ý tốt, đưa tay giữ chặt Thiên Thụ, kéo vào lòng, cúi đầu, hôn lên trán nàng: “Thụ Thụ, còn không mau giới thiệu giới thiệu cho người ta, đây là ai vậy?”
Y Lãnh Y nửa ngồi trên giường, sắc mặt vẫn không chút thay đổi nhìn Hồ Mộ Y, một lát sau, giơ tay, vỗ nhẹ lên giường.
Hồ Mộ Y nhìn thấy động tác này của Y lãnh Y, vẻ mặt buồn bực liền lập tức tươi như hoa, tay chân cùng sử dụng, lưu loát nhảy lên giường, dịch ah dịch ah, gần sát lại Y lãnh Y, thuận tiện rúc đầu vào lòng nàng. Hồ Mộ Y ngửa mặt nhìn Y lãnh Y lấy lòng: “Y Y, tôi và con sói con đó thật sự không có gì mà, em đừng nghe nàng nói bừa. Lang Lâm là vì ban đầu từng có dây dưa với tôi nên mới bịa đặt lung tung như thế. Em biết mà, tôi chỉ yêu mình em……”
Y Lãnh Y nheo mắt liếc nàng: “Từng dây dưa? Dây dưa cái gì?”
Hồ Mộ Y không dám lừa Lãnh Y, thật cẩn thận nói: “Chính là không cẩn thận xé nát quần áo của nàng……”
“Còn gì nữa?”
“Không cẩn thận trói tay nàng lại……”
“Tiếp tục!”
“Không cẩn thận coi nàng như ngựa để cưỡi……”
“Còn có không cẩn thận gì nữa? Nói hết đi!!!”
“……”
Hồ Mộ Y nghẹn lời, không giải thích nổi, cũng chỉ có thể giả bộ đáng thương, tay phải hung hăng nhéo lên đùi mình, đau đến thấu tim, ép ra được vài giọt nước mắt. Nàng ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Y Lãnh Y.
Y Lãnh Y không thèm chớp mắt nhìn Hồ Mộ Y. Đương nhiên nàng biết Hồng nhi cũng không phải kiểu người thay đổi thất thường. Lúc đầu Lang Lâm nói mình và Hồng nhi từng yêu nhau, Y Lãnh Y còn tin, nhưng sau Lang Lâm càng nói càng thấy không đúng, cái gì mà Hồng nhi vứt bỏ nàng, còn đến khi nói tặng nàng giày thì Y Lãnh Y đã tự quyết định được trong lòng. Nàng tin Hồng nhi cũng không phải người bội tình bạc nghĩa, chỉ cần người yêu không giận nàng, không phản bội nàng trước, nàng sẽ tuyệt đối không rời đi, hơn nữa với tính tưng tửng của Hồng nhi kia, tặng giày á? Nàng thấy thì còn không bằng đưa chocolate hay mấy cân thịt thì còn thực tế hơn.
Tuy biết sự thật, nhưng Y Lãnh Y vẫn bất động thanh sắc, cố ý làm bộ như đau lòng muốn chết. Nàng chính là muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Hồng nhi một phen, để nàng bỏ tính cách lỗ mãng cùng thói quen không tôn trọng người khác ấy đi, sợ nàng về sau bởi vì thế mà sẽ chịu thiệt thòi lớn.
“Y Y –” Hồ Mộ Y thấy Y Lãnh Y không nói lời nào, hoảng sợ, ngửa mặt tiếp tục nịnh nọt. Thật sự giận sao?
Y Lãnh Y thở dài, ra vẻ bi thương: “Mộ mộ, ngay cả chỗ mẫn cảm của chị mà nàng ta cũng biết, chị còn muốn nói gì, muốn em tin gì đây?”
Hồ Mộ Y nghe xong liền nóng nảy, bật dậy, cắn môi nhìn Y Lãnh Y chằm chằm, nước mắt lưng tròng, cái này cũng thực quá uỷ khuất mà, Lang Lâm, ngươi chờ đó cho ta!
Y Lãnh Y ngẩn ra, không hiểu gì nhìn Hồ Mộ Y, chị ấy đây là muốn làm gì???
Hồ Mộ Y nhìn chằm chằm Y Lãnh Y không chuyển mắt, một lát sau, hít sâu một hơi, cơi phăng áo ra, dưới cái nhìn kinh ngạc của Y Lãnh Y, tiếp tục cởi quần bò bó sát người, thẳng đến khi trên người chỉ còn lại một bộ đồ lót tơ tằm màu đen thì Hồ Mộ Y mới dừng, lại nhìn chằm chằm Y Lãnh Y, cắn cắn môi, tiếp tục cởi.
Y Lãnh Y kinh ngạc, đè tay Hồ Mộ Y lại: “Mộ Mộ, chị đây là –” Sự run rẩy trong giọng nói để lộ ra sự kích động của nàng. Không phải nàng bị thân thể trần trụi của Hồ Mộ Y hấp dẫn, mà là bị hành vi khác thường của người kia doạ. Hai người đang trò chuyện bình thường, tự dưng cởi quần áo làm gì???
Hồ Mộ Y hất hất tóc, cũng bất chấp giá nào: “Y Y, không phải em không tin sao? Được, tôi để em tự tay thử xem chỗ nhạy cảm nhất trên người tôi rốt cục có phải bụng không!!!”
Y Lãnh Y nghe xong kinh hãi, vội xua tay: “Mộ Mộ, em tin chị, mau mặc quần áo vào đi……”
Hồ Mộ Y bất khuất, bắt lấy bàn tay của Y Lãnh Y đặt lên người mình: “Không được, hôm nay nhất định em phải tự mình thử nghiệm, không lại bảo tôi nói dối rồi giận dỗi, tôi chịu không nổi!!!”
Xúc cảm mịn màng khiến lòng Y Lãnh Y rung động, nháy mắt mặt liền đỏ lên. Y Lãnh Y lắc đầu, liều mạng rút tay lại: “Mộ Mộ, em tin chị, vừa rồi chỉ chọc chị thôi, em –”
“Không được, tôi không tin em tin tôi, chỉ có thử qua mới biết được!”
Hồ Mộ Y nhướn mày, nói ra thật lẫm liệt, bất khuất đè lại tay Y Lãnh Y không lấy ra.
“Không được, Y Y, hôm nay em phải sờ tôi, không sờ tôi tôi tuyệt đối không buông tha cho em!”
Y Lãnh Y quẫn bách không chịu nổi, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Hồ Mộ Y, nhưng xúc cảm khác thường lại khiến nàng không mở miệng không được.
“……Mộ Mộ, không phải bụng sao, thế nào chị lại đưa tay em chạm vào ngực chị……”
“Tôi chính là muốn để em cảm giác sự trong sáng của tôi ở mọi góc độ!”
Hồ Mộ Y lắc đầu trả lời, nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Y Lãnh Y, lửa giận trong lòng nàng thế này mới hơi giảm bớt. Hừ hừ, Lang Lâm, không phải ngươi muốn châm chòi quan hệ của ta và Y Y sao? Hôm nay để cho ngươi kiến thức trí thông minh của Hồng nhi, giờ làm việc đó, nhìn xem về sau ngươi còn nói bừa cái gì?!
Y Lãnh Y cắn môi dưới đỏ mặt nhìn Hồ Mộ Y, nàng không rõ xuyện xấu xa như vậy mà sao Hồ Mộ Y có thể thản nhiên làm như thế, bàn tay mảnh khảnh dẫn đường cho bàn tay mình chậm rãi di chuyển trên thân thể nàng, từ bộ ngực dần đi xuống. Nhìn hai mắt mê li của nàng, cảm thụ cơ thể run rẩy cùng nóng rực kia, đến khi chuyển qua phía đùi trong, Y Lãnh Y như bị điệt giật xoay tay lại, mặt nóng bừng đến đáng sợ: “Mộ Mộ, em tin chị, buông tay ra.”
“Y Y, tôi –” Hồ Mộ Y cắn môi nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp loé lên dục vọng mãnh liệt. Nàng cũng hận mình hạ lưu quyến rũ Y Lãnh Y như thế, nhưng là do nàng sợ hãi, bất an, sợ sau khi hai người xuống núi rồi Y Lãnh Y thấy Tử Phong Ngưng liền vẫn như trước vẫy tay rời khỏi mình, nỗi đau đớn như vậy, nàng không thể trải qua lần thứ hai.
Ngay lúc hai người đang hết sức căng thẳng, một tiếng hét phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này: “Aha, ta đến thật đúng lúc nha, tiểu Hồng dĩ nhiên còn biết múa thoát y hoan nghênh ta???!!!”
Vừa dứt lời, Phách Nhã đạp giày cao gót vọt vào, tóm lấy cái mông mượt mà cong vút của Hồ Mộ Y, dùng sức xoa bóp.
“Không tệ nhỉ, ăn ba ba của ta, mông còn tròn hơn ba ba nữa!”
“Bà nương, ngươi đã trở lại?” Hồ Mộ Y bị đánh lén, xoa xoa mông kinh ngạc quay đầu nhìn, ánh mắt phiếm nét vui mừng. Phách Nhã cũng giống Thiên Thụ, chơi với nàng từ nhỏ đến lớn, không thể không thân. Một năm trước người ta tiêu sái phất phất tay áo đi thiên đình bái sư học nghệ. Nghe nói sau khi Phách Nhã thăng thiên, tỷ lệ ly hôn trên thiên đình tăng vọt, đoạt mất chiêu bài của hồ ly tinh các nàng, giờ nhìn xem, quả nhiên đúng là yêu cơ mà. Phách Nhã một thân hồng y, dưới gáy ngọc thon dài là một bộ ngực sữa nõn nà như bạch ngọc, nửa che nửa hở, vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh. Cho dù đôi mắt nheo lại đầy giận dữ, lại quyến rũ như trước. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, khiến người ta âu yếm. Nét kiều mỵ phát ra từ xương cốt này ngay cả Hồ Mộ Y cũng không so được. Hồ Mộ Y đang muốn nói gì đó lấy lòng thì bộ ngực lại bị Phách Nhã nhéo một cái thật mạnh: “Đây đều là dùng máu của đại miết, tiểu miết của ta độn lên hả!!!”
Thế này khiến Hồ Mộ Y không vui, chu miệng, hất tay Phách Nhã ra: “Bà nương, ngươi thế nào mà vừa về đã nổi điên vậy???!!!”
“Ngươi còn dám nói ra, ngươi dĩ nhiên lại dám ăn mất con thần miết ta thiên tân vạn khổ nuôi lớn, hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”
Hồ Mộ Y bị hỏi một câu chẳng hiểu gì cả: “Ba ba nào?”
Phách Nhã oán hận nhìn nàng: “Tử tiểu Hồng, ngươi ít giả bộ đi! Nếu không ăn ba ba của ta, thân mình như quả cầu thịt béo tròn đó của ngươi sao có thể trở nên mượt mà gợi cảm đến vậy???!!!”
Dĩ nhiên dám vũ nhục thân thể của nàng, thế này khiến Hồ Mộ Y nổi giận, mắng to: “Ngươi nha ba ba thần cái gì chứ, ta mà ăn thì ta sẽ đánh rắm!!!”
Phách Nhã căn bản không thèm để ý tới bộ dáng kia của nàng: “Ngươi từ nhỏ đến lớn cứ nói dối liền nói vậy, cũng không biết đã đánh rắm với ta bao nhiêu lần rồi!!!”
Hồ Mộ Y tức đến phát run, mạnh mẽ xoay người, một cước đá qua, lại bị Phách Nhã lưu loát né được. Ngay lúc hai người nhe răng nhếch miệng sống mái với nhau thì Thiên Thụ hổn hển từ ngoài chạy vào, nhìn thấy Hồ Mộ Y như thế, đầu tiên là dùng tay che mắt, sau đó lập tức lặng yên thầm giải thích. Hồng nhi, Thiên Thụ thực xin lỗi ngươi, ngươi chấp nhận đi.
Hồ Mộ Y đánh nhau với Phách Nhã không có kỹ xảo gì đáng nói, như thể hai mụ đàn bà chanh chua túm tóc nhau, nói văng nước miếng, miệng chửi rủa, đá bụng, ném này nọ, thanh âm cực lớn, đánh đến nỗi đại tỷ, nhị tỷ và Vị Ương đang nói chuyện phiếm đều bị hấp dẫn mà chạy vào. Vào động rồi, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mặt.
Phách Nhã mặt mũi đỏ bừng nói gì đó, mái tóc hỗn loạn, trong mắt sương mù mênh mông, không biết vì sao đôi môi rực rỡ chói mắt, mà càng quỷ dị chính là động tác của nàng, hai chân tách ra, nàng cưỡi lên người Hồ Mộ Y bị đánh đến nỗi áo lót một nửa còn trên ngực, một nửa vắt trên cổ Hồ Mộ Y, còn nắm tay người ta không ngừng lay.
“Đây, đây là –” Vị Ương bị một màn trước mắt ép cho nuốt nước miếng trở lại, nghi hoặc nhìn về phía Thiên Thụ.
Thiên Thụ lén liếc Hồ Linh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hồng nhi là đang nhận lỗi dùm hai con rùa đen trong bụng ngươi đó……”
Hồ Liễu nhíu mày cùng mọi người nhìn một lát, cuối cùng vẫn là sợ thanh âm quá lớn sẽ dẫn mỗ mỗ và Đào gia gia tới, liền xông lên trước, tách hai người ra.
Hồ Mộ Y đứng thẳng người, thở hổn hển, dùng sức phun nước miếng về phía Phách Nhã: “Bà nương, ta nói cho ngươi biết, cái loại Mẫu Dạ Xoa không chút hình tượng như ngươi chỉ khiến người ta phiền thôi!!!”
Phách Nhã nghe xong liền cuồng nộ: “Ah, ta nói cho ngươi tiểu Hồng, cái loại không có việc gì chỉ biết gân cổ lên như bà già giống ngươi là đứa SB nhất!”
“……” Vị Ương đứng bên cạnh Hồ Liễu thở dài. Hai người này, đây là đang tự mắng mình sao?
Thiên Thụ thấy hai người còn có xu thế đánh nhau tiếp, liền tiến lên trước giữ chặt Phách Nhã, lắc đầu. Phách Nhã có xu hướng nghe lời Thiên Thụ, thấy hiếm hoi nàng chủ động giữ chặt mình, thế này mới chịu bỏ qua, đưa tay chỉnh lại nội y cũng bị đánh lệch của mình, trừng mắt nhìn Hồ Mộ Y một cái, an ủi cười cười với Thiên Thụ. Ai ngờ Phách Nhã vừa quay đầu lại không cần thận nhìn thấy tình địch nghe đồn từ lâu kia, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn qua.
Thẩm mỹ của Thiên Thụ quả nhiên không tệ, nữ nhân thoạt nhìn lạnh lùng cao thượng giống Hồ Linh quả thực hiếm gặp. Da như kem, đôi mắt trong veo, một thân bạch y siêu nhiên thoát tục, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững, toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng, nhưng mà càng như thế, càng khiến người ta không tự chủ được muốn tiếp cận.
Phách Nhã cười cười không có ý tốt, đưa tay giữ chặt Thiên Thụ, kéo vào lòng, cúi đầu, hôn lên trán nàng: “Thụ Thụ, còn không mau giới thiệu giới thiệu cho người ta, đây là ai vậy?”