Vai ta chợt nặng, tiếp đến vài sợi tóc dài đỏ rực quét qua trước mặt khiến dòng suy nghĩ của ta bị cắt đứt. Ta giơ tay đẩy cái đầu tròn tròn của Thương Diệp đang đè trên vai mình, trầm giọng khẽ quát:
“Tiểu Diệp, mau ngồi ngay ngắn lại!”
“Tiểu Diệp” ủy khuất kéo kéo tay ta, giở trò làm nũng:
“Tử Ly tỷ tỷ, người ta đang nói chuyện mà ~ sao tỷ không để ý tới người ta nữa?”
Ta liếc hắn một cái, hỏi:
“Cậu vừa nói cái gì, ta nghe không rõ?”
Thật ra, Thương Diệp vốn hơn ta gần một ngàn tuổi. Nhưng lúc này, hắn còn không có khái niệm “tuổi” là gì. Từ sau khi thoát cảnh hồn phi phách tán, tính tình hắn trở nên dở dở ương ương, cứ như đưa trẻ con sống chết đeo bám lấy ta, gọi ta là Tử Ly tỷ tỷ.
Thương Diệp cười ngốc nghếch, bắt đầu thuật lại:
“Lúc nãy người ta nói, “bà chằn” Thương Du ấy, hôm qua lại bắt người ta nuốt vào mấy thứ kỳ lạ. Còn có mẹ hồ ly nữa, cứ bảo người ta phải nuốt vô. Hậu quả là sau đó người ta đau bụng mấy giờ liền.”
Ta bất lực nhìn hắn. Người chị gái mỗi tháng cứ chạy qua chạy lại giữa Đông Hải và động hồ ly để đem thuốc quý chữa bệnh cho hắn mà biết em trai bảo bối gọi mình là “bà chằn” thì sẽ đau lòng tới mức nào? Còn có việc hắn không chịu nhận cha mẹ rồng mà cứ khư khư gọi mẹ ta là “mẹ hồ ly”, gọi cha ta là “cha hồ ly”, cứ ở lỳ không chịu về, khiến họ không thể không nhận hắn làm “con trai ngoan” để khỏi làm mất lòng hoàng tử hải long tộc.
Nghe giọng điệu ai oán này của Thương Diệp, ta lại không nhịn được cơn sóng chua xót trong lòng. Đây chính là kẻ hơn trăm năm trước từng thu nhận, che chở ta trong lúc hoạn nạn, bỏ qua chuyện hắn suốt ngày đeo bám đòi ôm ấp con hồ ly nhỏ là ta. Vuốt vuốt lại mái tóc đỏ hơi rối của hắn, ta nói:
“Tiểu Diệp ngoan, hai người ấy muốn cậu uống thuốc cho mau hết bệnh, đừng trách Thương Du tỷ tỷ với mẹ hồ ly nữa.”
Nhắc tới Thương Du, ác cảm của ta dành cho nàng ấy đã hoàn toàn biết mất không còn sót thứ gì. Mặc dù nàng từng khiến ta dằn vặt, đau khổ khôn nguôi, nhưng hiện tại tình thương yêu em trai của nàng khiến ta hết sức xúc động. Một người chị hết lòng quan tâm chăm sóc khi em mình gặp nạn thật sự rất khó tìm trong cõi thần tiên lạnh lẽo này.
Giữa lúc bọn ta đang “tình tứ”, mẹ ta mang khuôn mặt nghiêm trọng bước vào. Mẹ nói:
“Tiểu Ly, Đông Hải Long Vương đến đây. Con mau dẫn Tiểu Diệp ra gặp ông ấy đi.”
Thì ra là “cha rồng” đến thăm Diệp bé nhỏ. Nghe tin này, ta không mấy ngạc nhiên vì suốt mấy năm hắn ở lại động hồ ly dưỡng bệnh, ông cũng từng đến đây hai lần. Nhưng khi ta đến phòng khách, nhìn thấy cha ta đang nghiêm túc uống trà với ông ấy, lòng ta dấy lên cảm giác bất an.
Đông Hải Long Vương Thương Ngân có mái tóc xoăn đỏ sậm hơn so với Thương Diệp, khuôn mặt hơi có nét dữ dằn. Ông hỏi thăm về cuộc sống của con trai, cũng hỏi qua loa về ta. Bỗng nhiên ông nói:
“Tử Ly tiên tử, con trai ta dù sao cũng là giống rồng, ở nhờ chỗ ở các vị hồ ly như vậy mà vẫn không thể khỏi bệnh, ta thật thấy áy náy. Ta muốn đem nó về Đông Hải để thuận tiện chữa trị, nhưng khổ nỗi nó nhất quyết không chịu rời xa Tử Ly tiên tử nửa bước. Cho nên bổn vương muốn mời cô đến Đông Hải làm khách một thời gian, cô thấy thế nào?”
Yêu cầu của Đông Hải Long Vương khiến ta hết sức bối rối. Ta là loài bốn chân, dù có tiên thuật bảo vệ, xuống biển sống có hơi không được tự nhiên. Thấy ta tỏ vẻ sắp từ chối, Thương Ngân sâu kín thở dài:
“Thôi đành vậy, bổn vương chỉ có độc một đứa con trai quý này…”
Lời này thật sự đâm vào chỗ đau của ta. Dù người Đông Hải chưa từng buông lời trách ta, nhưng mõi lần nhớ lại hoàn cảnh khiến đầu óc Thương Diệp trở nên bất bình thường, ta cảm thấy vô cùng áy náy. Nếu nói chính ta hại con người ta đến nông nỗi này cũng không quá đáng.
Lần đó, trong lúc dạo chơi đây đó, Thương Diệp vô tình bị dính bùa chú của Ác Xà tộc. Bùa chú này chẳng những hại hắn bị mất hết pháp lực, còn bị ác xà đuổi giết. Ác Xà vốn rất ghét rồng, nên dĩ nhiên để không bị cạo vảy, Thương Diệp phải nâng cao cảnh giác hết sức có thể, lúc cần trốn thì trốn kỹ, lúc cần chạy thì chạy nhanh. Dù chưa đến nỗi phải hiện nguyên hình như ta, nhưng Thương Diệp đã mất gần hết sức mạnh nên không khác gì người phàm. Sau mấy ngày hắn gần như kiệt sức, lúc đó mới bắt gặp tiểu hồ ly ra run rẩy bò từ dưới suối lên. Có lẽ hắn nhận ra ta chính là con nhóc trăm năm trước ăn không uống không ở nhà hắn, hoặc có lẽ nhờ có sự xuất hiện của ta mà hắn nghĩ ra cách thoát thân, nên đôi mắt nhìn ta hết sức nóng bỏng. Không nói không rằng, ngay sau đó Thương Diệp ôm ta nhảy trở lại dòng suối, hóa thành một con rồng đỏ không lớn không nhỏ bơi thục mạng về phía sông. Suối đổ ra sông, sông đổ ra biển, hắn sắp về được nhà thì có một cái lưới hắc ám túm lấy bọn ta, kéo cả rồng lẫn hồ ly lên bờ.
Nhìn thấy kẻ hóa phép biến ra tấm lưới kia, ta há hốc vì ngạc nhiên. Đây không phải là vị đại ma vương lẽ ra đang đoàn tụ bên người vợ xinh đẹp dịu dàng hằng mong nhớ, Ly Tình hay sao? Qua mắc lưới, ta ngước nhìn hắn, cảm thấy sau một trăm năm tên ma đầu này thay đổi rất nhiều, giống như đã trở thành kẻ xa lạ. Ly Tình mặc trang phục rộng màu đen, thân mình to lớn hơn trước, đôi mắt đã chuyển thành màu đỏ dữ tợn. Dù hắn vốn là ma vương, nhưng trước đây khi gặp hắn, ta không có cảm giác rét lạnh như bây giờ. Dường như không còn chút dấu vết ấm áp nào trong đôi mắt của hắn nữa.
Con rồng kẹt chung tấm lưới với ta khẽ nhúc nhích, cất giọng thì thầm nho nhỏ:
“Hồ ly, nàng biết tên yêu ma này sao? Sao nhìn hắn không chớp mắt như vậy?”
Cái tên này sao còn quan tâm được chuyện này? Khoan đã, sao Ly Tình lại quăng lưới bắt hai người bọn ta? Nếu hắn muốn giúp, thì chẳng phải nên dọn đường để Thương Diệp bơi về biển, hoặc tháo dỡ bùa chú trên người bọn ta là xong ư?
Ta cảnh giác hỏi:
“Ly Tình, là ngươi phải không? Sao ngươi lại ở đây?”
Ly Tình khẽ nhếch môi, từ trên cao nhìn xuống một rồng một hồ ly đang tạo thành một đống lộn xộn lên bờ sông. Hắn cất giọng khàn đục:
“Tử Ly, đã lâu không gặp.”
Thương Diệp liếc nhìn ta đầy nghi hoặc. Ly Tình nói tiếp:
“Ngươi đang tự hỏi tại sao ta còn ở đây, mà không phải ở ma giới? Có lẽ người tưởng ta trăm năm qua ta vẫn sống hạnh phúc bên Ly Hương. Nhưng không phải… Ta hoàn toàn không thể làm nàng ấy sống lại. Bởi vì thể xác của nàng ấy đã bị kẻ khách hủy mất rồi.”
Ta sửng sốt. Một trăm năm qua, hắn vẫn chưa thể đoàn tụ với người thương ư? Thì ra nàng kia đã mất đi thể xác, như vậy thì linh hồn Ly Hương có hoàn chỉnh thì hai người cũng không thể bên nhau. Không cần nói cũng biết hắn đã sống trong đau khổ và tuyệt vọng thế nào! Ta cất giọng run run:
“Ta… không biết. Ta rất tiếc. Nhưng Ly Tình, tại sao ngươi lại quăng lưới bắt chúng ta lên bờ?”
Ly Tình bỗng cười điên cuồng.
“Tử Ly, ta tìm ngươi rất lâu, rất lâu. Nhưng ngươi được bảo vệ quá kỹ, ta không thể tiếp cận ngươi. Ngươi biết không, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta làm nàng sống lại.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, lẩm bẩm:
“Sao có thể…”
Cơ thể Thương Diệp chợt giật mạnh, hắn cất giọng hốt hoảng:
“Tử Ly, cẩn thận!”
Nhưng Ly Tình đã đưa tay vào lưới tóm được ta. Bị hắn giơ lơ lửng giữa không trung, ta trợn mắt nhìn tấm lưới tự động siết chặt lại lại kéo Thương Diệp xuống đáy sông. Ly Tình chợt dịu giọng:
“Tử Ly, chúng ta cũng xem như cũng có chút tình nghĩa. Ngươi phải giúp ta. Linh hồn của Ly Hương quá yếu ớt, không chịu được bất kỳ bài xích nào. Chỉ có cơ thể ngươi từng tiếp xúc với linh hồn của nàng, chỉ có cơ thể ngươi mới có thể chấp nhận nàng không chút phản kháng.”
Ly Tình vừa nói xong, ta đã được biến trở lại hình người. Ta mệt mỏi nằm xụi lơ trên đất, ngước mắt nhìn hắn:
“Ly Tình, ngươi muốn ta nhường thân thể này cho Ly Hương của ngươi sống lại? Ngươi đang đùa sao? Ta cũng có linh hồn của riêng mình, nếu không có thể xác, nó sẽ đi đâu?”
Ly Tình nhếch khóe môi:
“Tử Ly, ngươi không bao giờ tưởng tượng được một trăm năm qua ta đã trãi qua những gì. Một trăm năm cô đơn, tuyệt vọng cùng cực! Nhưng một trăm năm đó không trôi qua vô nghĩa, bởi ta đã tìm được đá Thu Hồn nằm sâu dưới ba tầng địa giới. Chỉ cần ta thu linh hồn của ngươi vào đây, Ly Hương của ta đã có thể sống lại rồi.”
Hắn lạnh lùng bổ sung thêm:
“Ta biết ngươi sẽ không đồng ý, nhưng ngươi không có quyền quyết định, vì bây giờ ngươi đang ở trong tay ta.”
Không thể! Ly Tình mà ta biết không giống như thế này! Ly Tình ta từng gặp một trăm năm trước là kẻ tình nghĩa, thẳng thắn. Nhưng dường như kẻ đó đã chết chết rất lâu, rất lâu rồi. Tên yêu ma độc ác, ích kỷ, tàn bạo trước mặt ta vốn là tên một đại ma đầu đúng nghĩa!
Phải chăng, sự tuyệt vọng cùng cực có sức mạnh biến kẻ lương thiện thành ác ma?
Trước mặt ta chợt hiện ra một viên đá nhỏ màu đen trôi lơ lửng. Ta biết nó là gì. Viên đá nhỏ bằng ngón tay này lại có khả năng giam giữ một linh hồn! Ta sợ hãi định giãy giụa, nhưng phép thuật của Ly Tình trói buộc khiến ta không thể nhúc nhích. Ta bắt đầu cảm thấy đầu nặng nề, trong khi cơ thể nhẹ bẫng. Dường như có một sức hút vô hình đang kéo ta rơi vào khoảng không cuộn xoáy.
Một tiếng gầm lớn làm ta rơi khỏi trạng thái thôi miên lơ lửng. Ly Tình gào thét:
“Là ai? Tên khốn nạn nào phá hỏng chuyện tốt của ta?”
Tim đập thình thịch, ta nhìn xuống chân. Thật nhẹ nhõm, ta vẫn còn nằm trong thể xác của mình. Một người chật vật trồi lên từ dưới sông, tay nắm Viên đá Thu Hồn không còn đen đúa mà phát ra chút ánh sáng yếu ớt. Ta sửng sốt khi nhìn ra kẻ đó chính là Thương Diệp vốn đang bị trói dưới sông. Trông hắn thật thảm hại. Thương Diệp cất giọng cười khan:
“Ma đầu, có giỏi thì đấu với ta. Đừng ức hiếp phụ nữ!”
Ly Tình tung một chưởng khiến Thương Diệp ngã lộn nhào, suýt nữa rớt lại xuống sông. Ta vội bò lại ôm lấy hắn, dang tay che chở cho hắn. Dù ta không biết hắn làm cách nào đoạt được đá Thu Hồn, nhưng ta biết hắn vẫn chưa phục hồi hết pháp lực, lại cố gắng cứu ta. Là ta liên lụy hắn. Nhưng trái với dự kiến, Ly Tình không đánh tiếp nữa. Hắn thụt lùi vài bước, đôi mắt trợn trừng nhìn viên đá nhỏ đến nỗi sắp sửa lồi ra, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào… không thể nào… ta tốn bao nhiêu công sức mới tìm được vật ấy… nó lại chỉ dùng được một lần…”
Trong cơn thất thần, hắn chợt rút từ trong ngực ra một quả cầu màu tím, nhìn nó dịu dàng:
“Ta đã kiên trì hi vọng, hi vọng rất nhiều. Nhưng mỗi lần ta gần đến đích, đón chờ ta chỉ là thất vọng… Nàng nói xem… tại sao trời không muốn giúp chúng ta… tại sao?”
Ly Tình bất ngờ rời đi.
Ta vẫn còn ôm chặt Thương Diệp đang mềm nhũn, hốt hoảng không hiểu hắn đã làm cách nào cứu được chúng ta. Chợt hắn cất giọng mệt mỏi:
“Tử Ly… nàng là con hồ ly tím của hồ tộc sao? Ta không hiểu sao lại cứu nàng, nhưng hình như ta quá hấp tấp rồi… Hình như ta cảm thấy mình đang bị hút vào trong hòn đá Thu Hồn này, nàng nói xem…”
Ta chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội điểm huyệt của hắn, đồng thời hét lên:
“Thương Diệp, ngươi mau quay trở lại, mau quay trở lại!”
Viên đá trên tay hắn sáng lên lần cuối rồi tắt ngúm.
Lúc Thương Diệp thức dậy trong vòng tay của ta, hắn dường như đã thành người khác. Hắn trở nên ngốc ngốc nghếch nghếch, không nhận ra ta, cũng không nhớ bất kỳ chuyện nào trong quá khứ. Ta hiểu, trong lúc vội vã đoạt hòn đá từ tay Ly Tình, hắn đã vô tình chuyển hướng phép thuật thu hồn về phía hình, khiến hồn phách của hắn suýt bị khóa lại trong hòn đá đó. Mặc dù ta kịp thời đưa linh hồn hắn quay trở về, nhưng dường như tổn thương quá lớn đã khiến tâm trí hắn không thể lập tức trở lại bình thường.
Tiên y nói, Thương Diệp suýt nữa thì hồn phi phách tán. Nếu được chăm sóc tốt, hắn có thể hồi phục, nhưng cũng có thể ngu ngốc mãi mãi. Đều tùy thuộc vào linh hồn hắn có đủ mạnh mẽ để tự chữa lành sau tổn thương hay không.
Vai ta chợt nặng, tiếp đến vài sợi tóc dài đỏ rực quét qua trước mặt khiến dòng suy nghĩ của ta bị cắt đứt. Ta giơ tay đẩy cái đầu tròn tròn của Thương Diệp đang đè trên vai mình, trầm giọng khẽ quát:
“Tiểu Diệp, mau ngồi ngay ngắn lại!”
“Tiểu Diệp” ủy khuất kéo kéo tay ta, giở trò làm nũng:
“Tử Ly tỷ tỷ, người ta đang nói chuyện mà ~ sao tỷ không để ý tới người ta nữa?”
Ta liếc hắn một cái, hỏi:
“Cậu vừa nói cái gì, ta nghe không rõ?”
Thật ra, Thương Diệp vốn hơn ta gần một ngàn tuổi. Nhưng lúc này, hắn còn không có khái niệm “tuổi” là gì. Từ sau khi thoát cảnh hồn phi phách tán, tính tình hắn trở nên dở dở ương ương, cứ như đưa trẻ con sống chết đeo bám lấy ta, gọi ta là Tử Ly tỷ tỷ.
Thương Diệp cười ngốc nghếch, bắt đầu thuật lại:
“Lúc nãy người ta nói, “bà chằn” Thương Du ấy, hôm qua lại bắt người ta nuốt vào mấy thứ kỳ lạ. Còn có mẹ hồ ly nữa, cứ bảo người ta phải nuốt vô. Hậu quả là sau đó người ta đau bụng mấy giờ liền.”
Ta bất lực nhìn hắn. Người chị gái mỗi tháng cứ chạy qua chạy lại giữa Đông Hải và động hồ ly để đem thuốc quý chữa bệnh cho hắn mà biết em trai bảo bối gọi mình là “bà chằn” thì sẽ đau lòng tới mức nào? Còn có việc hắn không chịu nhận cha mẹ rồng mà cứ khư khư gọi mẹ ta là “mẹ hồ ly”, gọi cha ta là “cha hồ ly”, cứ ở lỳ không chịu về, khiến họ không thể không nhận hắn làm “con trai ngoan” để khỏi làm mất lòng hoàng tử hải long tộc.
Nghe giọng điệu ai oán này của Thương Diệp, ta lại không nhịn được cơn sóng chua xót trong lòng. Đây chính là kẻ hơn trăm năm trước từng thu nhận, che chở ta trong lúc hoạn nạn, bỏ qua chuyện hắn suốt ngày đeo bám đòi ôm ấp con hồ ly nhỏ là ta. Vuốt vuốt lại mái tóc đỏ hơi rối của hắn, ta nói:
“Tiểu Diệp ngoan, hai người ấy muốn cậu uống thuốc cho mau hết bệnh, đừng trách Thương Du tỷ tỷ với mẹ hồ ly nữa.”
Nhắc tới Thương Du, ác cảm của ta dành cho nàng ấy đã hoàn toàn biết mất không còn sót thứ gì. Mặc dù nàng từng khiến ta dằn vặt, đau khổ khôn nguôi, nhưng hiện tại tình thương yêu em trai của nàng khiến ta hết sức xúc động. Một người chị hết lòng quan tâm chăm sóc khi em mình gặp nạn thật sự rất khó tìm trong cõi thần tiên lạnh lẽo này.
Giữa lúc bọn ta đang “tình tứ”, mẹ ta mang khuôn mặt nghiêm trọng bước vào. Mẹ nói:
“Tiểu Ly, Đông Hải Long Vương đến đây. Con mau dẫn Tiểu Diệp ra gặp ông ấy đi.”
Thì ra là “cha rồng” đến thăm Diệp bé nhỏ. Nghe tin này, ta không mấy ngạc nhiên vì suốt mấy năm hắn ở lại động hồ ly dưỡng bệnh, ông cũng từng đến đây hai lần. Nhưng khi ta đến phòng khách, nhìn thấy cha ta đang nghiêm túc uống trà với ông ấy, lòng ta dấy lên cảm giác bất an.
Đông Hải Long Vương Thương Ngân có mái tóc xoăn đỏ sậm hơn so với Thương Diệp, khuôn mặt hơi có nét dữ dằn. Ông hỏi thăm về cuộc sống của con trai, cũng hỏi qua loa về ta. Bỗng nhiên ông nói:
“Tử Ly tiên tử, con trai ta dù sao cũng là giống rồng, ở nhờ chỗ ở các vị hồ ly như vậy mà vẫn không thể khỏi bệnh, ta thật thấy áy náy. Ta muốn đem nó về Đông Hải để thuận tiện chữa trị, nhưng khổ nỗi nó nhất quyết không chịu rời xa Tử Ly tiên tử nửa bước. Cho nên bổn vương muốn mời cô đến Đông Hải làm khách một thời gian, cô thấy thế nào?”
Yêu cầu của Đông Hải Long Vương khiến ta hết sức bối rối. Ta là loài bốn chân, dù có tiên thuật bảo vệ, xuống biển sống có hơi không được tự nhiên. Thấy ta tỏ vẻ sắp từ chối, Thương Ngân sâu kín thở dài:
“Thôi đành vậy, bổn vương chỉ có độc một đứa con trai quý này…”
Lời này thật sự đâm vào chỗ đau của ta. Dù người Đông Hải chưa từng buông lời trách ta, nhưng mõi lần nhớ lại hoàn cảnh khiến đầu óc Thương Diệp trở nên bất bình thường, ta cảm thấy vô cùng áy náy. Nếu nói chính ta hại con người ta đến nông nỗi này cũng không quá đáng.
Lần đó, trong lúc dạo chơi đây đó, Thương Diệp vô tình bị dính bùa chú của Ác Xà tộc. Bùa chú này chẳng những hại hắn bị mất hết pháp lực, còn bị ác xà đuổi giết. Ác Xà vốn rất ghét rồng, nên dĩ nhiên để không bị cạo vảy, Thương Diệp phải nâng cao cảnh giác hết sức có thể, lúc cần trốn thì trốn kỹ, lúc cần chạy thì chạy nhanh. Dù chưa đến nỗi phải hiện nguyên hình như ta, nhưng Thương Diệp đã mất gần hết sức mạnh nên không khác gì người phàm. Sau mấy ngày hắn gần như kiệt sức, lúc đó mới bắt gặp tiểu hồ ly ra run rẩy bò từ dưới suối lên. Có lẽ hắn nhận ra ta chính là con nhóc trăm năm trước ăn không uống không ở nhà hắn, hoặc có lẽ nhờ có sự xuất hiện của ta mà hắn nghĩ ra cách thoát thân, nên đôi mắt nhìn ta hết sức nóng bỏng. Không nói không rằng, ngay sau đó Thương Diệp ôm ta nhảy trở lại dòng suối, hóa thành một con rồng đỏ không lớn không nhỏ bơi thục mạng về phía sông. Suối đổ ra sông, sông đổ ra biển, hắn sắp về được nhà thì có một cái lưới hắc ám túm lấy bọn ta, kéo cả rồng lẫn hồ ly lên bờ.
Nhìn thấy kẻ hóa phép biến ra tấm lưới kia, ta há hốc vì ngạc nhiên. Đây không phải là vị đại ma vương lẽ ra đang đoàn tụ bên người vợ xinh đẹp dịu dàng hằng mong nhớ, Ly Tình hay sao? Qua mắc lưới, ta ngước nhìn hắn, cảm thấy sau một trăm năm tên ma đầu này thay đổi rất nhiều, giống như đã trở thành kẻ xa lạ. Ly Tình mặc trang phục rộng màu đen, thân mình to lớn hơn trước, đôi mắt đã chuyển thành màu đỏ dữ tợn. Dù hắn vốn là ma vương, nhưng trước đây khi gặp hắn, ta không có cảm giác rét lạnh như bây giờ. Dường như không còn chút dấu vết ấm áp nào trong đôi mắt của hắn nữa.
Con rồng kẹt chung tấm lưới với ta khẽ nhúc nhích, cất giọng thì thầm nho nhỏ:
“Hồ ly, nàng biết tên yêu ma này sao? Sao nhìn hắn không chớp mắt như vậy?”
Cái tên này sao còn quan tâm được chuyện này? Khoan đã, sao Ly Tình lại quăng lưới bắt hai người bọn ta? Nếu hắn muốn giúp, thì chẳng phải nên dọn đường để Thương Diệp bơi về biển, hoặc tháo dỡ bùa chú trên người bọn ta là xong ư?
Ta cảnh giác hỏi:
“Ly Tình, là ngươi phải không? Sao ngươi lại ở đây?”
Ly Tình khẽ nhếch môi, từ trên cao nhìn xuống một rồng một hồ ly đang tạo thành một đống lộn xộn lên bờ sông. Hắn cất giọng khàn đục:
“Tử Ly, đã lâu không gặp.”
Thương Diệp liếc nhìn ta đầy nghi hoặc. Ly Tình nói tiếp:
“Ngươi đang tự hỏi tại sao ta còn ở đây, mà không phải ở ma giới? Có lẽ người tưởng ta trăm năm qua ta vẫn sống hạnh phúc bên Ly Hương. Nhưng không phải… Ta hoàn toàn không thể làm nàng ấy sống lại. Bởi vì thể xác của nàng ấy đã bị kẻ khách hủy mất rồi.”
Ta sửng sốt. Một trăm năm qua, hắn vẫn chưa thể đoàn tụ với người thương ư? Thì ra nàng kia đã mất đi thể xác, như vậy thì linh hồn Ly Hương có hoàn chỉnh thì hai người cũng không thể bên nhau. Không cần nói cũng biết hắn đã sống trong đau khổ và tuyệt vọng thế nào! Ta cất giọng run run:
“Ta… không biết. Ta rất tiếc. Nhưng Ly Tình, tại sao ngươi lại quăng lưới bắt chúng ta lên bờ?”
Ly Tình bỗng cười điên cuồng.
“Tử Ly, ta tìm ngươi rất lâu, rất lâu. Nhưng ngươi được bảo vệ quá kỹ, ta không thể tiếp cận ngươi. Ngươi biết không, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta làm nàng sống lại.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, lẩm bẩm:
“Sao có thể…”
Cơ thể Thương Diệp chợt giật mạnh, hắn cất giọng hốt hoảng:
“Tử Ly, cẩn thận!”
Nhưng Ly Tình đã đưa tay vào lưới tóm được ta. Bị hắn giơ lơ lửng giữa không trung, ta trợn mắt nhìn tấm lưới tự động siết chặt lại lại kéo Thương Diệp xuống đáy sông. Ly Tình chợt dịu giọng:
“Tử Ly, chúng ta cũng xem như cũng có chút tình nghĩa. Ngươi phải giúp ta. Linh hồn của Ly Hương quá yếu ớt, không chịu được bất kỳ bài xích nào. Chỉ có cơ thể ngươi từng tiếp xúc với linh hồn của nàng, chỉ có cơ thể ngươi mới có thể chấp nhận nàng không chút phản kháng.”
Ly Tình vừa nói xong, ta đã được biến trở lại hình người. Ta mệt mỏi nằm xụi lơ trên đất, ngước mắt nhìn hắn:
“Ly Tình, ngươi muốn ta nhường thân thể này cho Ly Hương của ngươi sống lại? Ngươi đang đùa sao? Ta cũng có linh hồn của riêng mình, nếu không có thể xác, nó sẽ đi đâu?”
Ly Tình nhếch khóe môi:
“Tử Ly, ngươi không bao giờ tưởng tượng được một trăm năm qua ta đã trãi qua những gì. Một trăm năm cô đơn, tuyệt vọng cùng cực! Nhưng một trăm năm đó không trôi qua vô nghĩa, bởi ta đã tìm được đá Thu Hồn nằm sâu dưới ba tầng địa giới. Chỉ cần ta thu linh hồn của ngươi vào đây, Ly Hương của ta đã có thể sống lại rồi.”
Hắn lạnh lùng bổ sung thêm:
“Ta biết ngươi sẽ không đồng ý, nhưng ngươi không có quyền quyết định, vì bây giờ ngươi đang ở trong tay ta.”
Không thể! Ly Tình mà ta biết không giống như thế này! Ly Tình ta từng gặp một trăm năm trước là kẻ tình nghĩa, thẳng thắn. Nhưng dường như kẻ đó đã chết chết rất lâu, rất lâu rồi. Tên yêu ma độc ác, ích kỷ, tàn bạo trước mặt ta vốn là tên một đại ma đầu đúng nghĩa!
Phải chăng, sự tuyệt vọng cùng cực có sức mạnh biến kẻ lương thiện thành ác ma?
Trước mặt ta chợt hiện ra một viên đá nhỏ màu đen trôi lơ lửng. Ta biết nó là gì. Viên đá nhỏ bằng ngón tay này lại có khả năng giam giữ một linh hồn! Ta sợ hãi định giãy giụa, nhưng phép thuật của Ly Tình trói buộc khiến ta không thể nhúc nhích. Ta bắt đầu cảm thấy đầu nặng nề, trong khi cơ thể nhẹ bẫng. Dường như có một sức hút vô hình đang kéo ta rơi vào khoảng không cuộn xoáy.
Một tiếng gầm lớn làm ta rơi khỏi trạng thái thôi miên lơ lửng. Ly Tình gào thét:
“Là ai? Tên khốn nạn nào phá hỏng chuyện tốt của ta?”
Tim đập thình thịch, ta nhìn xuống chân. Thật nhẹ nhõm, ta vẫn còn nằm trong thể xác của mình. Một người chật vật trồi lên từ dưới sông, tay nắm Viên đá Thu Hồn không còn đen đúa mà phát ra chút ánh sáng yếu ớt. Ta sửng sốt khi nhìn ra kẻ đó chính là Thương Diệp vốn đang bị trói dưới sông. Trông hắn thật thảm hại. Thương Diệp cất giọng cười khan:
“Ma đầu, có giỏi thì đấu với ta. Đừng ức hiếp phụ nữ!”
Ly Tình tung một chưởng khiến Thương Diệp ngã lộn nhào, suýt nữa rớt lại xuống sông. Ta vội bò lại ôm lấy hắn, dang tay che chở cho hắn. Dù ta không biết hắn làm cách nào đoạt được đá Thu Hồn, nhưng ta biết hắn vẫn chưa phục hồi hết pháp lực, lại cố gắng cứu ta. Là ta liên lụy hắn. Nhưng trái với dự kiến, Ly Tình không đánh tiếp nữa. Hắn thụt lùi vài bước, đôi mắt trợn trừng nhìn viên đá nhỏ đến nỗi sắp sửa lồi ra, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào… không thể nào… ta tốn bao nhiêu công sức mới tìm được vật ấy… nó lại chỉ dùng được một lần…”
Trong cơn thất thần, hắn chợt rút từ trong ngực ra một quả cầu màu tím, nhìn nó dịu dàng:
“Ta đã kiên trì hi vọng, hi vọng rất nhiều. Nhưng mỗi lần ta gần đến đích, đón chờ ta chỉ là thất vọng… Nàng nói xem… tại sao trời không muốn giúp chúng ta… tại sao?”
Ly Tình bất ngờ rời đi.
Ta vẫn còn ôm chặt Thương Diệp đang mềm nhũn, hốt hoảng không hiểu hắn đã làm cách nào cứu được chúng ta. Chợt hắn cất giọng mệt mỏi:
“Tử Ly… nàng là con hồ ly tím của hồ tộc sao? Ta không hiểu sao lại cứu nàng, nhưng hình như ta quá hấp tấp rồi… Hình như ta cảm thấy mình đang bị hút vào trong hòn đá Thu Hồn này, nàng nói xem…”
Ta chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội điểm huyệt của hắn, đồng thời hét lên:
“Thương Diệp, ngươi mau quay trở lại, mau quay trở lại!”
Viên đá trên tay hắn sáng lên lần cuối rồi tắt ngúm.
Lúc Thương Diệp thức dậy trong vòng tay của ta, hắn dường như đã thành người khác. Hắn trở nên ngốc ngốc nghếch nghếch, không nhận ra ta, cũng không nhớ bất kỳ chuyện nào trong quá khứ. Ta hiểu, trong lúc vội vã đoạt hòn đá từ tay Ly Tình, hắn đã vô tình chuyển hướng phép thuật thu hồn về phía hình, khiến hồn phách của hắn suýt bị khóa lại trong hòn đá đó. Mặc dù ta kịp thời đưa linh hồn hắn quay trở về, nhưng dường như tổn thương quá lớn đã khiến tâm trí hắn không thể lập tức trở lại bình thường.
Tiên y nói, Thương Diệp suýt nữa thì hồn phi phách tán. Nếu được chăm sóc tốt, hắn có thể hồi phục, nhưng cũng có thể ngu ngốc mãi mãi. Đều tùy thuộc vào linh hồn hắn có đủ mạnh mẽ để tự chữa lành sau tổn thương hay không.