Khi trở về nhà, Vân Du đã bị mang đi.
Thanh Thanh giống như chó nhỏ tra xét khắp nơi, cuối cùng không phát hiện ra dấu vết nào mới an lòng. Nhưng đến khi vào trong phòng Vân Du từng ở, bỗng nhiên nói: “Tại sao lịch treo tường này lại bị khoanh tròn thế này?”
Sở Vân Thâm mặt không đổi sắc trả lời, “Bởi vì chúng ta có từng ấy ngày không được găp nhau.”
7,8,9,10,11……
May mắn hôm nay Vân Du không có khoanh thêm.
Nhưng, không phải cô ta là chờ hắn mua bút đỏ về chứ? Trong lòng Sở Vân Thâm nao nao, hắn đã quên mua bút rồi. Sở Vân Thâm gọi điện thoại cho thư ký, muốn hắn mua một cây bút đỏ về đây.
Không nghĩ tới gọi điện thoại đến, thư ký lại nôn nóng hội báo, “Vân Du mất tích!”
Bọn họ vốn mang Vân Du đi, không nghĩ tới nửa đường người này lại biến mất.
Trong lòng Sở Vân Thâm căng thẳng, cảm thấy cả người phát lạnh.
“Mua bút đỏ làm cái gì?” Lúc này Thanh Thanh bỗng nhiên tiến lại hỏi.“Bởi vì anh muốn đánh dấu lịch treo tường.” Sở Vân Thâm không yên lòng trả lời. Hiện tại cho dù hắn có chạy đến nơi nào, Vân Du đều có thể tìm thấy hắn.
Mà Vân Du sẽ không ngốc nghếch giống Thanh Thanh, cô ta nhất định sẽ biết Thanh Thanh xuất hiện ở đây.
Hiện tại hẳn nên làm gì? Sờ vào bùa chú và một cây trâm làm từ gỗ đào ở trong túi, Sở Vân Thâm vẫn cảm thấy không an lòng, hắn không nghĩ những vật này có thể đối phó được với yêu tinh.
Nhưng có lẽ miếng hổ phách kia có thể?
Lúc trước hắn giữ lại miếng hổ phách đó, vốn muốn đưa đến sở nghiên cứu, nhưng sau khi gặp yêu tinh Vân Du, lại có nhiều chuyện như vậy cần xử lý, hắn liền quên mất. Lúc này Sở Vân Thâm mở chiếc hộp kia ra, nhìn thấy nhựa thông bên trong đã khôi phục lại hình dáng của khối hổ phách như trước, chẳng qua bên trong đã không còn xác côn trùng nữa.
“Em đã trở về đây anh còn đánh dấu làm cái gì? Sở Vân Thâm, em yêu anh.”
Thanh Thanh kiễng mũi chân muốn hôn hắn, dùng thân thể của của mình mời mọc hắn, nhưng không nghĩ rằng, Sở Vân Thâm cự tuyệt cô.
“Thanh Thanh, anh rất mệt.”
Thanh Thanh cắn chặt môi, hừ một tiếng, vọt vào trong phòng đóng mạnh cửa, trước đây những lúc thế này, Sở Vân Thâm sẽ ngoan ngoãn chạy theo dỗ dành cô, nhưng mà lúc này, hai chân hắn như cắm rễ trên mặt đất, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hắn chậm rãi xê dịch thân mình đến ghế sô pha, lẳng lặng ngồi xuống.
Hắn đang chờ đợi, chờ đợi Vân Du đi đến chất vấn, trong đầu hắn đã nghĩ được lý do thỏa đáng, nghĩ tới rất nhiều phương pháp ứng phó, yêu tinh kia thương hắn, cho nên sẽ không có vấn đề gì.
Cô ta cũng sẽ nghe lời, sẽ không thương tổn Thanh Thanh, nhất định sẽ không. Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng lại thành một đống mờ mịt.
Gió đêm thực lạnh, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia châm một điếu thuốc, sương khói mông lung, trong đầu thứ gì cũng biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt của Vân Du.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, đó là Vân Du, mà không phải Thanh Thanh.
Khi trở về nhà, Vân Du đã bị mang đi.
Thanh Thanh giống như chó nhỏ tra xét khắp nơi, cuối cùng không phát hiện ra dấu vết nào mới an lòng. Nhưng đến khi vào trong phòng Vân Du từng ở, bỗng nhiên nói: “Tại sao lịch treo tường này lại bị khoanh tròn thế này?”
Sở Vân Thâm mặt không đổi sắc trả lời, “Bởi vì chúng ta có từng ấy ngày không được găp nhau.”
,,,,……
May mắn hôm nay Vân Du không có khoanh thêm.
Nhưng, không phải cô ta là chờ hắn mua bút đỏ về chứ? Trong lòng Sở Vân Thâm nao nao, hắn đã quên mua bút rồi. Sở Vân Thâm gọi điện thoại cho thư ký, muốn hắn mua một cây bút đỏ về đây.
Không nghĩ tới gọi điện thoại đến, thư ký lại nôn nóng hội báo, “Vân Du mất tích!”
Bọn họ vốn mang Vân Du đi, không nghĩ tới nửa đường người này lại biến mất.
Trong lòng Sở Vân Thâm căng thẳng, cảm thấy cả người phát lạnh.
“Mua bút đỏ làm cái gì?” Lúc này Thanh Thanh bỗng nhiên tiến lại hỏi.“Bởi vì anh muốn đánh dấu lịch treo tường.” Sở Vân Thâm không yên lòng trả lời. Hiện tại cho dù hắn có chạy đến nơi nào, Vân Du đều có thể tìm thấy hắn.
Mà Vân Du sẽ không ngốc nghếch giống Thanh Thanh, cô ta nhất định sẽ biết Thanh Thanh xuất hiện ở đây.
Hiện tại hẳn nên làm gì? Sờ vào bùa chú và một cây trâm làm từ gỗ đào ở trong túi, Sở Vân Thâm vẫn cảm thấy không an lòng, hắn không nghĩ những vật này có thể đối phó được với yêu tinh.
Nhưng có lẽ miếng hổ phách kia có thể?
Lúc trước hắn giữ lại miếng hổ phách đó, vốn muốn đưa đến sở nghiên cứu, nhưng sau khi gặp yêu tinh Vân Du, lại có nhiều chuyện như vậy cần xử lý, hắn liền quên mất. Lúc này Sở Vân Thâm mở chiếc hộp kia ra, nhìn thấy nhựa thông bên trong đã khôi phục lại hình dáng của khối hổ phách như trước, chẳng qua bên trong đã không còn xác côn trùng nữa.
“Em đã trở về đây anh còn đánh dấu làm cái gì? Sở Vân Thâm, em yêu anh.”
Thanh Thanh kiễng mũi chân muốn hôn hắn, dùng thân thể của của mình mời mọc hắn, nhưng không nghĩ rằng, Sở Vân Thâm cự tuyệt cô.
“Thanh Thanh, anh rất mệt.”
Thanh Thanh cắn chặt môi, hừ một tiếng, vọt vào trong phòng đóng mạnh cửa, trước đây những lúc thế này, Sở Vân Thâm sẽ ngoan ngoãn chạy theo dỗ dành cô, nhưng mà lúc này, hai chân hắn như cắm rễ trên mặt đất, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hắn chậm rãi xê dịch thân mình đến ghế sô pha, lẳng lặng ngồi xuống.
Hắn đang chờ đợi, chờ đợi Vân Du đi đến chất vấn, trong đầu hắn đã nghĩ được lý do thỏa đáng, nghĩ tới rất nhiều phương pháp ứng phó, yêu tinh kia thương hắn, cho nên sẽ không có vấn đề gì.
Cô ta cũng sẽ nghe lời, sẽ không thương tổn Thanh Thanh, nhất định sẽ không. Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng lại thành một đống mờ mịt.
Gió đêm thực lạnh, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia châm một điếu thuốc, sương khói mông lung, trong đầu thứ gì cũng biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt của Vân Du.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, đó là Vân Du, mà không phải Thanh Thanh.