Tôi tin rằng, cái chết cũng có điềm báo trước.
Hai tuần trước khi bị sát hại, cái chết giống như một quả táo đỏ chín nẫu, liên tục bổ nhào đến trước mặt Niu-tơn.
Ngày 5 tháng 6 năm 1995, thứ 2, 6 giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu thét thất thanh bên ngoài cửa sổ.
Cứ tưởng đó là âm thanh trong cơn ác mộng, đã mấy năm nay chúng đã không quay lại, tôi cố gắng gượng để ngồi dậy, nhưng không thể nào làm được, như thể có người nào đó đè nặng lên cơ thể tôi vậy - Chắc là rất nhiều người đều đã từng trải qua sự việc tương tự, nghe nói đây gọi là “bóng đè”.
Hắn lại đến rồi. Tôi nhìn thấy một khuôn mặt, một khuôn mặt lờ nhờ trong bóng tối, được đặt trên cơ thể của một người đàn ông cường tráng. Cũng giống như hồi bé, tôi muốn kêu thét lên, nhưng lại không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, như thể cổ đã bị bóp chặt.
Bên ngoài cửa sổ lại truyền tới tiếng kêu thét thất thanh thứ hai, thứ ba, và vô vàn tiếng hét thất thanh, từ tiếng the thé chói tai của nữ giới chuyển thành tiếng thô lỗ của nam giới.
Những tiếng kêu thét như xé ruột gan này đã cứu mạng tôi.
Ánh sáng buổi sớm dịu nhẹ chiếu vào, khuôn mặt trong cơn ác mộng tan biến, chỉ còn lại tấm ảnh dán ở đầu giường, Maradona đang giơ cao chiếc Cup, anh ấy là thần tượng duy nhất của tôi trong thời kỳ niên thiếu.
Đây là trường cấp 3 Nam Minh có chế độ nội trú, nhìn từ cửa sổ tầng 4 về phía đỉnh nóc của thư viện trường, trên đó có một nữ sinh mặc áo trắng đang nằm.
Mặc dù khoảng cách xa đến 100 mét, nhưng vừa nhìn là tôi đã nhận ra ngay - đó là Liễu Mạn, cơ thể co rúm lại không thành hình dạng nữa, cứng đờ ở ngay trên đỉnh nóc, mái tóc dài như thác nước phủ lên gạch ngói đỏ khiến tôi liên tưởng đến cuốn tiểu thuyết “Đỏ và đen” mà tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Em ấy đã chết!
Liễu Mạn là học sinh lớp 12B, và tôi là giáo viên dạy ngữ văn kiêm giáo viên chủ nhiệm của em ấy.
Tôi tên Thân Minh - Thân trong chữ thân minh, Minh trong chữ thân minh[1].
Ba năm trước, tôi vừa mới tốt nghiệp đại học khoa Trung văn, được điều về trường cấp 3 Nam Minh dạy học, đây là ngôi trường tôi quen thuộc nhất.
Tôi chỉ mặc một chiếc quần dài, vắt chiếc áo sơ mi lao ra khỏi phòng ký túc. Cả khu ký túc ồn ào huyên náo giọng nói của các nam sinh, gần như đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người bạn học bị chết. Tôi loạng choạng va vào góc cầu thang, rồi lại cuống cuồng đứng bật dậy, không cảm nhận được trán mình đang chảy máu.
Sân vận động của trường rất rộng, ở giữa là sân bóng đá đạt tiêu chuẩn, bên ngoài có đường viền chạy điền kinh, phía sau là một vườn trúc đào nở rộ hoa, dù sao chốn này cũng có đầy đất trống.
Mười năm trước, chính ở đường chạy điền kinh này, tôi đã đoạt được danh hiệu quán quân điền kinh 100 mét nam trong đợt đại hội thể dục thể thao của trường.
Tôi ngực để trần, co hai chân chạy thục mạng, thời gian bỗng chốc như ngưng lại, như thể giữa tôi và thư viện cách nhau cả một con sông sâu thẳm không nhìn thấy đáy. Phía sau lưng là khu ký túc xá nữ sinh, tiếng kêu thét thất thanh và tiếng gào khóc râm ran, các cô gái đều nhoài người trên bệ cửa sổ, tiêu điểm của họ đã chuyển dời từ xác cô gái trên đỉnh nóc thư viện sang bóng dáng chạy như bay xuyên qua sân vận động của tôi.
1 phút 20 giây, từ phòng ký túc xá đến thư viện.
Khu ký túc xá của trường cấp 3 Nam Minh khá mới, duy nhất chỉ có tòa nhà thư viện hai tầng là ngoại lệ - không biết nó đã nằm ở đây bao lâu rồi, còn có cả mái uốn kiểu truyền thống Trung Quốc, trên mái còn có một căn gác xép nhỏ, chưa ai lên đó bao giờ. Cửa sổ căn gác xép thần bí này, nửa đêm thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng lờ mờ yếu ớt, đã trở thành nơi xuất hiện nhiều lời đồn quái dị trong trường.
Khi tôi lên đến được tầng 2 tràn ngập mùi giấy và mực tàu, cả tòa thư viện tịnh không bóng người, ngoài người chết trên đỉnh nóc.
Trèo thêm một tầng cầu thang nữa, cánh cửa gỗ của căn gác xép được cài then, tôi rút then cài và đẩy cửa ra. Trước mặt tôi là một căn phòng mờ tối, ô cửa sổ nhỏ xíu chiếu vào luồng ánh sáng nhức mắt, nơi đây chất đầy các loại sách cũ kỹ, bụi mù mịt khiến tôi phát ho, lại còn kèm theo cả thứ mùi vị quái lạ.
Cửa sổ đang mở.
Cơn gió thổi rối tung tóc, tôi không chút do dự vội vàng trèo ra ngoài cửa sổ - bàn chân tôi giẫm lên trên đỉnh nóc của thư viện, trên những viên gạch ngói và mấy ngọn cỏ, ở đó có một thiếu nữ mặc váy trắng tóc đen dài đang nằm vắt ngang.
Tôi chao đảo lần bước đến đó, bàn chân chợt trơn trượt, suýt chút nữa thì ngã, từ xa nghe thấy tiếng những cô gái ở khu ký túc xá nữ kêu lên thất thanh, có tiếng gạch ngói rơi xuống, vỡ tan ở phía dưới đất.
Tôi nhìn thấy rõ gương mặt của Liễu Mạn, cô nữ sinh xinh đẹp nhất của trường cấp 3 Nam Minh, cũng là nữ sinh có nhiều lời đồn đại nhất, trong đó lời đồn ảo khó nghe nhất chính là - có liên quan đến tôi.
Từ nét mặt cứng đờ vẹo vọ của cô, có thể nhận ra, cô đã chết trong lúc đau đớn tột cùng, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng lên trời, thời khắc cuối cùng, liệu cô ấy đã nhìn thấy mặt trăng hay là sao băng?
Hoặc là gương mặt của hung thủ?
Tại sao tôi lại nhận định rằng đây là một vụ mưu sát?
Nhưng, tư thế lúc cô ấy chết trông rất đẹp.
Giống như một bông hoa hồng bị ngắt xuống, đang dần dần khô héo với một tư thế thật độc đáo.
Tôi sợ hãi cái chết, nhưng không sợ người chết, nên tôi thận trọng cúi xuống, chạm vào cổ Liễu Mạn. Tiếng kêu thét ở khu ký túc xá nữ càng lúc càng phát ra những âm thanh hoảng sợ thê lương, không biết hình tượng của tôi trong suy nghĩ của họ, tôi trở nên nam tính hơn hay là đáng sợ hơn?
Chạm được rồi - chỉ có làn da của người chết, mới có thể lạnh giá như vậy, còn có cả sự cứng đờ đặc trưng nữa.
Cho dù tôi đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng, tôi vẫn cứ bị trơn trượt trên mái ngói, nhón chân dịch chuyển mấy bước, đầu ngón tay như bị điện giật - như thể chỉ lát nữa thôi là nó sẽ bị thối rữa.
Tôi đã thay bác sĩ viết tờ thông báo tử vong cho Liễu Mạn.
Đột nhiên, ở khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt. Đây là giọt nước mắt hợp tình hợp lý nhất - vì tôi với vai trò là một thầy giáo, đặc biệt lại còn là giáo viên chủ nhiệm lớp của cô học sinh tử nạn này.
Tôi và Liễu Mạn nằm sóng đôi trên đỉnh nóc thư viện, giống như là hai xác chết. Tôi không nhìn thấy trăng sao, chỉ có bầu trời âm u buổi sáng sớm, như thể có hai linh hồn đang bồng bềnh trôi dạt. Xuyên qua bầu không khí vẩn đục u ám trên sân vận động, ở trong một ô cửa sổ phòng ký túc xá nữ sinh nào đó, cô ấy đang trốn giữa một nhóm nữ sinh, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng khác thường.
Hai tuần trước khi bị sát hại, cái chết giống như một quả táo đỏ chín nẫu, liên tục bổ nhào đến trước mặt Niu-tơn.
Ngày 5 tháng 6 năm 1995, thứ 2, 6 giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu thét thất thanh bên ngoài cửa sổ.
Cứ tưởng đó là âm thanh trong cơn ác mộng, đã mấy năm nay chúng đã không quay lại, tôi cố gắng gượng để ngồi dậy, nhưng không thể nào làm được, như thể có người nào đó đè nặng lên cơ thể tôi vậy - Chắc là rất nhiều người đều đã từng trải qua sự việc tương tự, nghe nói đây gọi là “bóng đè”.
Hắn lại đến rồi. Tôi nhìn thấy một khuôn mặt, một khuôn mặt lờ nhờ trong bóng tối, được đặt trên cơ thể của một người đàn ông cường tráng. Cũng giống như hồi bé, tôi muốn kêu thét lên, nhưng lại không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, như thể cổ đã bị bóp chặt.
Bên ngoài cửa sổ lại truyền tới tiếng kêu thét thất thanh thứ hai, thứ ba, và vô vàn tiếng hét thất thanh, từ tiếng the thé chói tai của nữ giới chuyển thành tiếng thô lỗ của nam giới.
Những tiếng kêu thét như xé ruột gan này đã cứu mạng tôi.
Ánh sáng buổi sớm dịu nhẹ chiếu vào, khuôn mặt trong cơn ác mộng tan biến, chỉ còn lại tấm ảnh dán ở đầu giường, Maradona đang giơ cao chiếc Cup, anh ấy là thần tượng duy nhất của tôi trong thời kỳ niên thiếu.
Đây là trường cấp 3 Nam Minh có chế độ nội trú, nhìn từ cửa sổ tầng 4 về phía đỉnh nóc của thư viện trường, trên đó có một nữ sinh mặc áo trắng đang nằm.
Mặc dù khoảng cách xa đến 100 mét, nhưng vừa nhìn là tôi đã nhận ra ngay - đó là Liễu Mạn, cơ thể co rúm lại không thành hình dạng nữa, cứng đờ ở ngay trên đỉnh nóc, mái tóc dài như thác nước phủ lên gạch ngói đỏ khiến tôi liên tưởng đến cuốn tiểu thuyết “Đỏ và đen” mà tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Em ấy đã chết!
Liễu Mạn là học sinh lớp 12B, và tôi là giáo viên dạy ngữ văn kiêm giáo viên chủ nhiệm của em ấy.
Tôi tên Thân Minh - Thân trong chữ thân minh, Minh trong chữ thân minh[1].
Ba năm trước, tôi vừa mới tốt nghiệp đại học khoa Trung văn, được điều về trường cấp 3 Nam Minh dạy học, đây là ngôi trường tôi quen thuộc nhất.
Tôi chỉ mặc một chiếc quần dài, vắt chiếc áo sơ mi lao ra khỏi phòng ký túc. Cả khu ký túc ồn ào huyên náo giọng nói của các nam sinh, gần như đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người bạn học bị chết. Tôi loạng choạng va vào góc cầu thang, rồi lại cuống cuồng đứng bật dậy, không cảm nhận được trán mình đang chảy máu.
Sân vận động của trường rất rộng, ở giữa là sân bóng đá đạt tiêu chuẩn, bên ngoài có đường viền chạy điền kinh, phía sau là một vườn trúc đào nở rộ hoa, dù sao chốn này cũng có đầy đất trống.
Mười năm trước, chính ở đường chạy điền kinh này, tôi đã đoạt được danh hiệu quán quân điền kinh 100 mét nam trong đợt đại hội thể dục thể thao của trường.
Tôi ngực để trần, co hai chân chạy thục mạng, thời gian bỗng chốc như ngưng lại, như thể giữa tôi và thư viện cách nhau cả một con sông sâu thẳm không nhìn thấy đáy. Phía sau lưng là khu ký túc xá nữ sinh, tiếng kêu thét thất thanh và tiếng gào khóc râm ran, các cô gái đều nhoài người trên bệ cửa sổ, tiêu điểm của họ đã chuyển dời từ xác cô gái trên đỉnh nóc thư viện sang bóng dáng chạy như bay xuyên qua sân vận động của tôi.
1 phút 20 giây, từ phòng ký túc xá đến thư viện.
Khu ký túc xá của trường cấp 3 Nam Minh khá mới, duy nhất chỉ có tòa nhà thư viện hai tầng là ngoại lệ - không biết nó đã nằm ở đây bao lâu rồi, còn có cả mái uốn kiểu truyền thống Trung Quốc, trên mái còn có một căn gác xép nhỏ, chưa ai lên đó bao giờ. Cửa sổ căn gác xép thần bí này, nửa đêm thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng lờ mờ yếu ớt, đã trở thành nơi xuất hiện nhiều lời đồn quái dị trong trường.
Khi tôi lên đến được tầng 2 tràn ngập mùi giấy và mực tàu, cả tòa thư viện tịnh không bóng người, ngoài người chết trên đỉnh nóc.
Trèo thêm một tầng cầu thang nữa, cánh cửa gỗ của căn gác xép được cài then, tôi rút then cài và đẩy cửa ra. Trước mặt tôi là một căn phòng mờ tối, ô cửa sổ nhỏ xíu chiếu vào luồng ánh sáng nhức mắt, nơi đây chất đầy các loại sách cũ kỹ, bụi mù mịt khiến tôi phát ho, lại còn kèm theo cả thứ mùi vị quái lạ.
Cửa sổ đang mở.
Cơn gió thổi rối tung tóc, tôi không chút do dự vội vàng trèo ra ngoài cửa sổ - bàn chân tôi giẫm lên trên đỉnh nóc của thư viện, trên những viên gạch ngói và mấy ngọn cỏ, ở đó có một thiếu nữ mặc váy trắng tóc đen dài đang nằm vắt ngang.
Tôi chao đảo lần bước đến đó, bàn chân chợt trơn trượt, suýt chút nữa thì ngã, từ xa nghe thấy tiếng những cô gái ở khu ký túc xá nữ kêu lên thất thanh, có tiếng gạch ngói rơi xuống, vỡ tan ở phía dưới đất.
Tôi nhìn thấy rõ gương mặt của Liễu Mạn, cô nữ sinh xinh đẹp nhất của trường cấp 3 Nam Minh, cũng là nữ sinh có nhiều lời đồn đại nhất, trong đó lời đồn ảo khó nghe nhất chính là - có liên quan đến tôi.
Từ nét mặt cứng đờ vẹo vọ của cô, có thể nhận ra, cô đã chết trong lúc đau đớn tột cùng, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng lên trời, thời khắc cuối cùng, liệu cô ấy đã nhìn thấy mặt trăng hay là sao băng?
Hoặc là gương mặt của hung thủ?
Tại sao tôi lại nhận định rằng đây là một vụ mưu sát?
Nhưng, tư thế lúc cô ấy chết trông rất đẹp.
Giống như một bông hoa hồng bị ngắt xuống, đang dần dần khô héo với một tư thế thật độc đáo.
Tôi sợ hãi cái chết, nhưng không sợ người chết, nên tôi thận trọng cúi xuống, chạm vào cổ Liễu Mạn. Tiếng kêu thét ở khu ký túc xá nữ càng lúc càng phát ra những âm thanh hoảng sợ thê lương, không biết hình tượng của tôi trong suy nghĩ của họ, tôi trở nên nam tính hơn hay là đáng sợ hơn?
Chạm được rồi - chỉ có làn da của người chết, mới có thể lạnh giá như vậy, còn có cả sự cứng đờ đặc trưng nữa.
Cho dù tôi đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng, tôi vẫn cứ bị trơn trượt trên mái ngói, nhón chân dịch chuyển mấy bước, đầu ngón tay như bị điện giật - như thể chỉ lát nữa thôi là nó sẽ bị thối rữa.
Tôi đã thay bác sĩ viết tờ thông báo tử vong cho Liễu Mạn.
Đột nhiên, ở khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt. Đây là giọt nước mắt hợp tình hợp lý nhất - vì tôi với vai trò là một thầy giáo, đặc biệt lại còn là giáo viên chủ nhiệm lớp của cô học sinh tử nạn này.
Tôi và Liễu Mạn nằm sóng đôi trên đỉnh nóc thư viện, giống như là hai xác chết. Tôi không nhìn thấy trăng sao, chỉ có bầu trời âm u buổi sáng sớm, như thể có hai linh hồn đang bồng bềnh trôi dạt. Xuyên qua bầu không khí vẩn đục u ám trên sân vận động, ở trong một ô cửa sổ phòng ký túc xá nữ sinh nào đó, cô ấy đang trốn giữa một nhóm nữ sinh, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng khác thường.