Năm 2011, đêm Giáng Sinh, ngày thứ bảy.
Mã Lực đứng trên ban công tầng 20, dùng kính viễn vọng nhìn xuống dưới đường. Không khí khắp nơi đều nhộn nhịp, lấp lánh ánh đèn đủ sắc màu của cây thông Noel, những cặp tình nhân 9x trẻ trung vai kề vai đi lướt qua. Anh chú ý đến một anh chàng kỳ quặc mặc áo khoác, đội mũ len đứng một mình, tựa như sát thủ chuyên nghiệp được cử tới tòa chung cư của anh.
Chuông cửa reo vang, anh quay vào nhà kiểm tra hệ thống camera, quả nhiên là người bí ẩn đó. Cách đó hai mươi tầng lầu, đối phương bỏ chiếc mũ sùm sụp ra, để lộ gương mặt 16 tuổi.
“Là cậu à?”
“Mã Lực, tôi là Thân Minh.”
Kẻ dưới lầu chính là cậu thiếu niên có tên Tư Vọng.
“Sao lại tìm được đến đây?”
“Tôi có số điện thoại và biển số xe của cậu, tìm ra cậu rất dễ mà.”
“Cậu biết tôi ở nhà sao?”
“Cảm giác!”
Mã Lực bất đắc dĩ mở cửa, đã nhiều ngày anh không ra ngoài nên chỉ mặc quần áo ở nhà, râu chưa kịp cạo đã lan khắp cằm, tóc đã sớm xuất hiện vài sợi bạc. Dù vậy, anh vẫn là hình mẫu “ông chú” được các cô bé điên cuồng hâm mộ, chỉ cần một chuyến vui chơi ở Karaoke Holiday là y như rằng sẽ xin được số điện thoại của hàng tá các cô gái trẻ.
Nửa phút sau, Tư Vọng bước vào nhà anh.
“Merry christmas!”
Cậu thiếu niên nói một câu tiếng Anh lưu loát.
Mã Lực mơ màng gật đầu, anh loay hoay một hồi ở tủ giày rồi mới quẳng cho Tư Vọng một đôi dép lông đi trong nhà. Tư Vọng để ý thấy trong nhà có cả giày của trẻ con: “Cậu kết hôn rồi sao?”
“Ly hôn rồi.”
Anh thản nhiên trả lời tựa như kể chuyện chẳng liên quan rồi đi vào phòng khách rộng rãi, dưới chân là sàn gỗ sáng bóng, tủ rượu bày đầy những đồ sứ Thanh Hoa đắt tiền, ghế sofa cũng làm bằng da thật.
“Con cậu mấy tuổi?”
“Bốn tuổi.” Anh chìa ảnh con từ trong điện thoại ra, “Con gái, theo mẹ rồi, đang ở Quảng Châu.”
“Cậu nhớ nó không?”
“Quen rồi, mỗi tháng con bé về một lần, chỉ có điều hơi xa lạ.” Mã Lực rót sữa cho cậu, “Sao tối nay lại muốn tìm tôi?”
“Có hai nguyên nhân: Thứ nhất: Tôi đã về đến trường cấp 3 Nam Minh rồi; Thứ hai: Tôi nghĩ cậu đã giấu tôi rất nhiều chuyện.”
“Cậu ra khỏi đây đi.” Mã Lực giật phắt chiếc cốc trong tay Tư Vọng, đẩy Tư Vọng cao lêu nghêu ra cửa, “Tôi đang váng đầu lắm đây! Cậu vốn chả phải thầy giáo Thân Minh gì hết, chẳng qua chỉ là một thằng học sinh trung học bị thần kinh mà thôi, thế mà tôi lại để cho cậu vào nhà!”
Cậu thiếu niên cứ đứng ở cửa không chịu rời đi.
“Xin lỗi, những chuyện tôi từng làm cho cậu đã quá nhiều rồi! Tôi phải gọi bảo vệ thôi!”
“Cậu đã quên dòng chữ “Câu lạc bộ thơ Chết” mà cậu dùng compa khắc lên trên bậu cửa sổ phòng ký túc hay sao?” Tư Vọng quay trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa khép mắt, khẽ ngâm: “Có người nói, có một chữ / một khi nói ra, là chết/ Tôi lại bảo rằng/ Cuộc đời con chữ ấy/ Từ nay / Mới bắt đầu.”
“Tôi không nhớ.”
“Nữ thi sĩ người Mỹ Emily Dickinson, một đêm như thế này mười bảy năm về trước, tôi từng đọc bài thơ này ở thư viện trường Nam Minh. Những người có mặt lúc đó ngoài cậu ra, còn có Liễu Mạn và Âu Dương Tiểu Chi.”
Mã Lực vừa định cất lời thì bỗng dưng tắc nghẹn, anh ta lôi từ trong tủ lạnh ra một lon bia, khui nắp, ực một ngụm lớn. Trên môi dính đầy bọt, thực sự rất nam tính.
“Cảm ơn cậu đã không đuổi tôi đi.”
Cậu thiếu niên bày ra vẻ mặt yếu ớt đáng thương, xem ra không phải là giả bộ.
“Chữ trên bậu cửa sổ vẫn còn ư?”
“Còn.”
“Đúng là kỳ tích.”
“Chủ nhiệm lớp tôi bây giờ là Trương Minh Tùng.”
“Ông ấy hả?” Mã Lực lắc lắc đầu, lại hớp một ngụm bia, “Thật không ngờ.”
“Có người nói... chính hắn đã giết tôi!”
“Không thể nào!”
“Vậy cậu biết ai giết tôi sao?”
Mã Lực ra sức vò đầu bứt tóc, tự lẩm bẩm một mình: “Chóng mặt quá, có phải mình đang mơ hay không? Sao có thể gặp phải oan hồn của thầy Thân cơ chứ?”
“Thì cứ coi như đây là mơ đi.”
Mã Lực đẩy phắt Tư Vọng ra, nhảy lên khỏi sofa, mở toang cửa sổ nhìn xuống cảnh tượng hoa lệ của đêm giáng sinh. Anh ta rút ra một điếu thuốc, ngọn lửa bên khóe môi bừng sáng, làn khói xanh vừa bay lên đã bị gió lạnh thổi tan tác: “Anh bạn nhỏ, cậu mắc chứng thần kinh phân liệt có phải không? Hay là hoang tưởng rằng đang có oan hồn ám lên người? Tôi nói cho cậu biết, tất cả những gì cậu vừa nói đều là chuyện không có thật, đều là ảo giác cả thôi! Chẳng có Trương Minh Tùng hay Liễu Mạn, chẳng có Âu Dương Tiểu Chi nào cả!”
Gương mặt anh ta lại trở về với vẻ lạnh lùng, anh ta không do dự ném thẳng điếu thuốc đã sắp cháy hết từ cửa sổ tầng 20 xuống.
“Tôi không phải là anh bạn nhỏ, tôi là chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn trường cấp 3 Nam Minh. Tôi là Thân Minh, nếu như tôi còn sống, năm nay tôi 41 tuổi.”
“Lạnh quá!”
Môi Mã Lực tím tái, anh ta quờ quạng đóng chặt cánh cửa sổ lại.
“Cậu nói Âu Dương Tiểu Chi là do tôi tưởng tượng ra ư? Giờ đây ngày nào tôi cũng được gặp cô ấy, nếu muốn cậu cứ quay lại trường Nam Minh mà xem.”
“Không, tôi mãi mãi không muốn quay lại đó!”
“Âu Dương Tiểu Chi giờ là giáo viên ngữ văn của tôi.”
“Sao cô ấy lại làm giáo viên? Sao cô ấy lại về Nam Minh?”
“Vừa mới quay về năm nay thôi... Tôi cũng không biết tại sao.”
“Tiểu Chi không biết cậu là Thân Minh sao?” Mã Lực cuống cuồng đổi cách hỏi “Không biết cậu tự xưng là Thân Minh sao?”
“Tôi vẫn chưa nói... có lẽ tôi sẽ sớm cho cô ấy biết thôi.”
Tư Vọng bước vài bước trong phòng khách, bắt gặp một hệ thống phòng chiếu gia đình đắt tiền và những chiếc kệ CD đẹp đẽ, trên đó lộ ra bìa đĩa của DVD “Bá Vương Biệt Cơ” bản giới hạn: “Cậu vẫn còn xem cái này sao?”
“Ừ, sáng nay vừa mới lấy ra, vốn định buổi tối xem cho bớt vô vị.”
Mã Lực còn nhớ năm 1994, khi nhà trường tổ chức cho học sinh đi xem phim chiếu rạp, khi ra khỏi phòng chiếu thầy giáo Thân còn rơi lệ.
“Tôi vẫn muốn xem lại lần nữa.”
Cảm giác câu nói này giống như đang làm nũng, Mã Lực ngoan ngoãn lấy đĩa ra, đặt vào đầu DVD. Hai người ngồi trên ghế sofa, tắt đèn xem phim. Trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh nhà thi đấu, Bá Vương và Biệt Cơ nắm tay nhau bước vào...
160 phút sau, Mã Lực tiễn cậu xuống thang máy, khi đến hầm đậu xe B2, vẫn dùng chiếc Porsche Cayenne màu đen ấy đưa cậu về nhà, đi qua cây cầu Vũ Ninh bên sông Giang Tô, Tư Vọng đột nhiên hét lớn: “Dừng xe!”
“Không được dừng xe ở đây!”
“Dừng lại!”
Mã Lực cực kỳ nghe lời thầy giáo, đạp phanh dừng lại bên thành cầu.
“Cảm ơn!” Tư Vọng mở cửa xuống xe, vẫy tay, “Tạm biệt!”
“Cậu không sao chứ?”
Mã Lực hạ kính xe xuống hỏi, dưới ánh đèn đường cậu thiếu niên cười nói: “Yên tâm đi! Tôi không nhảy sông đâu! Cậu mau quay về đi.”
Trong đêm tối chiếc Porsche Cayenne chạy xa dần, trên cầu chỉ còn những dòng xe chạy qua như bay, không còn bóng người nào khác, Tư Vọng trèo lên lan can lạnh buốt, nhìn dòng nước sông Giang Tô chảy xiết, gào thét không ngừng không nghỉ...
Mã Lực đứng trên ban công tầng 20, dùng kính viễn vọng nhìn xuống dưới đường. Không khí khắp nơi đều nhộn nhịp, lấp lánh ánh đèn đủ sắc màu của cây thông Noel, những cặp tình nhân 9x trẻ trung vai kề vai đi lướt qua. Anh chú ý đến một anh chàng kỳ quặc mặc áo khoác, đội mũ len đứng một mình, tựa như sát thủ chuyên nghiệp được cử tới tòa chung cư của anh.
Chuông cửa reo vang, anh quay vào nhà kiểm tra hệ thống camera, quả nhiên là người bí ẩn đó. Cách đó hai mươi tầng lầu, đối phương bỏ chiếc mũ sùm sụp ra, để lộ gương mặt 16 tuổi.
“Là cậu à?”
“Mã Lực, tôi là Thân Minh.”
Kẻ dưới lầu chính là cậu thiếu niên có tên Tư Vọng.
“Sao lại tìm được đến đây?”
“Tôi có số điện thoại và biển số xe của cậu, tìm ra cậu rất dễ mà.”
“Cậu biết tôi ở nhà sao?”
“Cảm giác!”
Mã Lực bất đắc dĩ mở cửa, đã nhiều ngày anh không ra ngoài nên chỉ mặc quần áo ở nhà, râu chưa kịp cạo đã lan khắp cằm, tóc đã sớm xuất hiện vài sợi bạc. Dù vậy, anh vẫn là hình mẫu “ông chú” được các cô bé điên cuồng hâm mộ, chỉ cần một chuyến vui chơi ở Karaoke Holiday là y như rằng sẽ xin được số điện thoại của hàng tá các cô gái trẻ.
Nửa phút sau, Tư Vọng bước vào nhà anh.
“Merry christmas!”
Cậu thiếu niên nói một câu tiếng Anh lưu loát.
Mã Lực mơ màng gật đầu, anh loay hoay một hồi ở tủ giày rồi mới quẳng cho Tư Vọng một đôi dép lông đi trong nhà. Tư Vọng để ý thấy trong nhà có cả giày của trẻ con: “Cậu kết hôn rồi sao?”
“Ly hôn rồi.”
Anh thản nhiên trả lời tựa như kể chuyện chẳng liên quan rồi đi vào phòng khách rộng rãi, dưới chân là sàn gỗ sáng bóng, tủ rượu bày đầy những đồ sứ Thanh Hoa đắt tiền, ghế sofa cũng làm bằng da thật.
“Con cậu mấy tuổi?”
“Bốn tuổi.” Anh chìa ảnh con từ trong điện thoại ra, “Con gái, theo mẹ rồi, đang ở Quảng Châu.”
“Cậu nhớ nó không?”
“Quen rồi, mỗi tháng con bé về một lần, chỉ có điều hơi xa lạ.” Mã Lực rót sữa cho cậu, “Sao tối nay lại muốn tìm tôi?”
“Có hai nguyên nhân: Thứ nhất: Tôi đã về đến trường cấp 3 Nam Minh rồi; Thứ hai: Tôi nghĩ cậu đã giấu tôi rất nhiều chuyện.”
“Cậu ra khỏi đây đi.” Mã Lực giật phắt chiếc cốc trong tay Tư Vọng, đẩy Tư Vọng cao lêu nghêu ra cửa, “Tôi đang váng đầu lắm đây! Cậu vốn chả phải thầy giáo Thân Minh gì hết, chẳng qua chỉ là một thằng học sinh trung học bị thần kinh mà thôi, thế mà tôi lại để cho cậu vào nhà!”
Cậu thiếu niên cứ đứng ở cửa không chịu rời đi.
“Xin lỗi, những chuyện tôi từng làm cho cậu đã quá nhiều rồi! Tôi phải gọi bảo vệ thôi!”
“Cậu đã quên dòng chữ “Câu lạc bộ thơ Chết” mà cậu dùng compa khắc lên trên bậu cửa sổ phòng ký túc hay sao?” Tư Vọng quay trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa khép mắt, khẽ ngâm: “Có người nói, có một chữ / một khi nói ra, là chết/ Tôi lại bảo rằng/ Cuộc đời con chữ ấy/ Từ nay / Mới bắt đầu.”
“Tôi không nhớ.”
“Nữ thi sĩ người Mỹ Emily Dickinson, một đêm như thế này mười bảy năm về trước, tôi từng đọc bài thơ này ở thư viện trường Nam Minh. Những người có mặt lúc đó ngoài cậu ra, còn có Liễu Mạn và Âu Dương Tiểu Chi.”
Mã Lực vừa định cất lời thì bỗng dưng tắc nghẹn, anh ta lôi từ trong tủ lạnh ra một lon bia, khui nắp, ực một ngụm lớn. Trên môi dính đầy bọt, thực sự rất nam tính.
“Cảm ơn cậu đã không đuổi tôi đi.”
Cậu thiếu niên bày ra vẻ mặt yếu ớt đáng thương, xem ra không phải là giả bộ.
“Chữ trên bậu cửa sổ vẫn còn ư?”
“Còn.”
“Đúng là kỳ tích.”
“Chủ nhiệm lớp tôi bây giờ là Trương Minh Tùng.”
“Ông ấy hả?” Mã Lực lắc lắc đầu, lại hớp một ngụm bia, “Thật không ngờ.”
“Có người nói... chính hắn đã giết tôi!”
“Không thể nào!”
“Vậy cậu biết ai giết tôi sao?”
Mã Lực ra sức vò đầu bứt tóc, tự lẩm bẩm một mình: “Chóng mặt quá, có phải mình đang mơ hay không? Sao có thể gặp phải oan hồn của thầy Thân cơ chứ?”
“Thì cứ coi như đây là mơ đi.”
Mã Lực đẩy phắt Tư Vọng ra, nhảy lên khỏi sofa, mở toang cửa sổ nhìn xuống cảnh tượng hoa lệ của đêm giáng sinh. Anh ta rút ra một điếu thuốc, ngọn lửa bên khóe môi bừng sáng, làn khói xanh vừa bay lên đã bị gió lạnh thổi tan tác: “Anh bạn nhỏ, cậu mắc chứng thần kinh phân liệt có phải không? Hay là hoang tưởng rằng đang có oan hồn ám lên người? Tôi nói cho cậu biết, tất cả những gì cậu vừa nói đều là chuyện không có thật, đều là ảo giác cả thôi! Chẳng có Trương Minh Tùng hay Liễu Mạn, chẳng có Âu Dương Tiểu Chi nào cả!”
Gương mặt anh ta lại trở về với vẻ lạnh lùng, anh ta không do dự ném thẳng điếu thuốc đã sắp cháy hết từ cửa sổ tầng 20 xuống.
“Tôi không phải là anh bạn nhỏ, tôi là chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn trường cấp 3 Nam Minh. Tôi là Thân Minh, nếu như tôi còn sống, năm nay tôi 41 tuổi.”
“Lạnh quá!”
Môi Mã Lực tím tái, anh ta quờ quạng đóng chặt cánh cửa sổ lại.
“Cậu nói Âu Dương Tiểu Chi là do tôi tưởng tượng ra ư? Giờ đây ngày nào tôi cũng được gặp cô ấy, nếu muốn cậu cứ quay lại trường Nam Minh mà xem.”
“Không, tôi mãi mãi không muốn quay lại đó!”
“Âu Dương Tiểu Chi giờ là giáo viên ngữ văn của tôi.”
“Sao cô ấy lại làm giáo viên? Sao cô ấy lại về Nam Minh?”
“Vừa mới quay về năm nay thôi... Tôi cũng không biết tại sao.”
“Tiểu Chi không biết cậu là Thân Minh sao?” Mã Lực cuống cuồng đổi cách hỏi “Không biết cậu tự xưng là Thân Minh sao?”
“Tôi vẫn chưa nói... có lẽ tôi sẽ sớm cho cô ấy biết thôi.”
Tư Vọng bước vài bước trong phòng khách, bắt gặp một hệ thống phòng chiếu gia đình đắt tiền và những chiếc kệ CD đẹp đẽ, trên đó lộ ra bìa đĩa của DVD “Bá Vương Biệt Cơ” bản giới hạn: “Cậu vẫn còn xem cái này sao?”
“Ừ, sáng nay vừa mới lấy ra, vốn định buổi tối xem cho bớt vô vị.”
Mã Lực còn nhớ năm 1994, khi nhà trường tổ chức cho học sinh đi xem phim chiếu rạp, khi ra khỏi phòng chiếu thầy giáo Thân còn rơi lệ.
“Tôi vẫn muốn xem lại lần nữa.”
Cảm giác câu nói này giống như đang làm nũng, Mã Lực ngoan ngoãn lấy đĩa ra, đặt vào đầu DVD. Hai người ngồi trên ghế sofa, tắt đèn xem phim. Trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh nhà thi đấu, Bá Vương và Biệt Cơ nắm tay nhau bước vào...
160 phút sau, Mã Lực tiễn cậu xuống thang máy, khi đến hầm đậu xe B2, vẫn dùng chiếc Porsche Cayenne màu đen ấy đưa cậu về nhà, đi qua cây cầu Vũ Ninh bên sông Giang Tô, Tư Vọng đột nhiên hét lớn: “Dừng xe!”
“Không được dừng xe ở đây!”
“Dừng lại!”
Mã Lực cực kỳ nghe lời thầy giáo, đạp phanh dừng lại bên thành cầu.
“Cảm ơn!” Tư Vọng mở cửa xuống xe, vẫy tay, “Tạm biệt!”
“Cậu không sao chứ?”
Mã Lực hạ kính xe xuống hỏi, dưới ánh đèn đường cậu thiếu niên cười nói: “Yên tâm đi! Tôi không nhảy sông đâu! Cậu mau quay về đi.”
Trong đêm tối chiếc Porsche Cayenne chạy xa dần, trên cầu chỉ còn những dòng xe chạy qua như bay, không còn bóng người nào khác, Tư Vọng trèo lên lan can lạnh buốt, nhìn dòng nước sông Giang Tô chảy xiết, gào thét không ngừng không nghỉ...