Tháng mười một, không khí đã sắp đông lại thành băng rồi.
Thân Mẫn đã lên lớp 11, gần đây cô đọc một cuốn sách rất cảm động có tên là “Hình hài yêu dấu” của nữ tác giả người Mỹ. Cuốn sách khiến cho người đọc phải rơi lệ. Câu chuyện kể về linh hồn của một cô bé sau khi chết cứ luôn bay lượn ở chốn nhân gian, quan sát kẻ giết người và những người thân trong gia đình mình. Bố cô đã không còn làm kiểm sát từ lâu rồi, hàng ngày ở nhà vẫn cực kỳ nghiêm nghị. Có một chuyện Thân Mẫn không dám nói cho bố biết, đó là cô đã yêu rồi.
Cậu con trai đó học ở một trường cấp 3 khác, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy cậu mặc đồng phục, cậu cắt mái tóc trông rất ngầu, y như các ngôi sao Hàn Quốc hay nhảy nhót trên ti vi. Cậu đã đổi đến vài chiếc di động Iphone, nói chuyện cũng rất biết lấy lòng các cô nữ sinh chưa hiểu chuyện đời. Tóm lại, theo cách nói hiện đại bây giờ là, chẳng qua cũng là loại chỉ cần vài câu là xin được số điện thoại, ăn vài bữa cơm là có thể lừa lên giường - May mà Thân Mẫn chưa đi đến bước này.
Hai đứa thường gặp nhau ở quán canh cay bên vệ đường, bên cạnh là trường cấp 2 Mùng 1 tháng 5, đối diện là một tiệm sách nghèo nàn. Thân Mẫn ăn mặc càng thêm xinh đẹp, mặc đồng phục cười tươi rói, mặt mày xinh đẹp hớn hở.
Cuối tuần, hai người đi rạp xem phim Tết, buổi tối nắm tay nhau ra khỏi rạp, cậu nam sinh cắn vào tai cô nữ sinh bảo: “Tiểu Mẫn mệt chưa? Chúng mình tìm nhà nghỉ nào đó nghỉ ngơi chút xíu nha?”
Cô đã không còn là cô bé con nữa, lập tức đổi sắc mặt: “Không!”
“Được thôi, vậy em về nhà sớm đi, đừng để bố lo!”
“Tạm biệt!”
Thân Mẫn vẫn còn hơi lưu luyến, vẫy tay tạm biệt rồi bước lên xe bus.
Cậu con trai đứng yên tại chỗ, gọi một cuộc điện thoại, rồi đến cửa hàng tạp hóa mua một bao thuốc lá, ngậm trên miệng hít hà rồi thở ra những vòng khói trắng. Cậu ta hút liên tục bốn năm điếu, còn trước mặt Thân Mẫn thì tuyệt nhiên không động đến một điếu nào. Rất nhanh sau đó có một cô bé chạy tới, cũng là nữ sinh cấp 3 như Thân Mẫn, trang điểm có phần rực rỡ hơn cô, nhưng tư sắc thì kém hơn rất nhiều. Cậu chàng ngang nhiên ôm cô ta vào lòng, ngạo ngược nhả khói trêu chọc, hôn vào môi cô nàng mấy cái liền rồi đi thẳng sang nhà nghỉ cạnh đó thuê phòng. Đến gần 12 giờ đêm, hai đứa mới trở ra, cậu chàng mồm ngậm điếu thuốc đi liêu xiêu, tay vẫn còn vung vẩy lon bia, đường phố gần như vắng bóng người, đột nhiên có một chàng thiếu niên xông tới.
Đôi mắt Tư Vọng tóe lửa đáng sợ: “Ê! Đứng lại!”
“Mày là ai?” Cậu chàng nhả ra một vòng khói: “Cút!”
Cô gái miệng cũng nồng nặc mùi bia: “Đồ thần kinh!”
“Này cô, nếu cô không muốn gặp rắc rối thì nên về nhà sớm đi.”
Dưới ánh đèn đường tăm tối, cậu gỡ mẩu thuốc lá trên miệng gã trai xuống, cô nàng kia cũng không phải kẻ kém thông minh, chỉ trong chớp mắt đã mất tăm mất dạng.
“Muốn chết hả mày!”
Gã trai hung hăng đẩy cậu một cái, Tư Vọng vẫn sừng sững đứng yên tại chỗ chẳng khác gì bức tường đá.
“Tao không muốn ra tay với mày, chỉ muốn cảnh cáo mày, đừng bao giờ gặp lại Thân Mẫn nữa.”
“Hừ, mày là bạn học của Tiểu Mẫn hả? Thầm yêu cô ấy không dám nói nên ngày nào cũng chơi trò theo dõi chứ gì, đúng là đồ bún thiu tội nghiệp!”
“Tao là anh trai cô ấy, còn nữa, cấm mày gọi cô ấy là Tiểu Mẫn!”
Cái gã ngựa non háu đá không biết sống chết ấy lao vào đấm cậu một quyền, Tư Vọng nhẹ nhàng dùng tay trái đỡ lấy, tay phải đáp trả lại bẳng một cú đấm thẳng mặt, trúng ngay sống mũi. Cùng với máu phun ra từ mũi, gã trai ngã sõng xoài trên đất, rồi vẫn hăng tiết vịt bò dậy, cậu kỷ niệm hắn một cú móc hàm, bồi thêm liên tiếp một cú đấm xoáy, đồ ăn thức uống trong bụng gã cứ thế nôn ra bằng hết. Giờ gã chỉ còn chút hơi tàn để xin tha mạng, may mà Tư Vọng còn chưa dùng đến chân, nếu không e rằng sẽ đánh gã nằm viện mấy ngày.
“Nhớ rõ chưa? Nếu còn để tao thấy mày léng phéng cạnh cô ấy nữa... thì mày biết rồi đấy!”
Có người qua đường trông thấy nhưng họ cũng rảo bước thật nhanh, chẳng ai dám dây dưa vào những vụ xô xát thế này. Tư Vọng nhanh chóng bỏ đi, tránh đụng độ cảnh sát. Từ đó về sau, gã khốn kiếp đó biến mất khỏi thế giới của Thân Mẫn.
Thân Mẫn đã lên lớp 11, gần đây cô đọc một cuốn sách rất cảm động có tên là “Hình hài yêu dấu” của nữ tác giả người Mỹ. Cuốn sách khiến cho người đọc phải rơi lệ. Câu chuyện kể về linh hồn của một cô bé sau khi chết cứ luôn bay lượn ở chốn nhân gian, quan sát kẻ giết người và những người thân trong gia đình mình. Bố cô đã không còn làm kiểm sát từ lâu rồi, hàng ngày ở nhà vẫn cực kỳ nghiêm nghị. Có một chuyện Thân Mẫn không dám nói cho bố biết, đó là cô đã yêu rồi.
Cậu con trai đó học ở một trường cấp 3 khác, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy cậu mặc đồng phục, cậu cắt mái tóc trông rất ngầu, y như các ngôi sao Hàn Quốc hay nhảy nhót trên ti vi. Cậu đã đổi đến vài chiếc di động Iphone, nói chuyện cũng rất biết lấy lòng các cô nữ sinh chưa hiểu chuyện đời. Tóm lại, theo cách nói hiện đại bây giờ là, chẳng qua cũng là loại chỉ cần vài câu là xin được số điện thoại, ăn vài bữa cơm là có thể lừa lên giường - May mà Thân Mẫn chưa đi đến bước này.
Hai đứa thường gặp nhau ở quán canh cay bên vệ đường, bên cạnh là trường cấp 2 Mùng 1 tháng 5, đối diện là một tiệm sách nghèo nàn. Thân Mẫn ăn mặc càng thêm xinh đẹp, mặc đồng phục cười tươi rói, mặt mày xinh đẹp hớn hở.
Cuối tuần, hai người đi rạp xem phim Tết, buổi tối nắm tay nhau ra khỏi rạp, cậu nam sinh cắn vào tai cô nữ sinh bảo: “Tiểu Mẫn mệt chưa? Chúng mình tìm nhà nghỉ nào đó nghỉ ngơi chút xíu nha?”
Cô đã không còn là cô bé con nữa, lập tức đổi sắc mặt: “Không!”
“Được thôi, vậy em về nhà sớm đi, đừng để bố lo!”
“Tạm biệt!”
Thân Mẫn vẫn còn hơi lưu luyến, vẫy tay tạm biệt rồi bước lên xe bus.
Cậu con trai đứng yên tại chỗ, gọi một cuộc điện thoại, rồi đến cửa hàng tạp hóa mua một bao thuốc lá, ngậm trên miệng hít hà rồi thở ra những vòng khói trắng. Cậu ta hút liên tục bốn năm điếu, còn trước mặt Thân Mẫn thì tuyệt nhiên không động đến một điếu nào. Rất nhanh sau đó có một cô bé chạy tới, cũng là nữ sinh cấp 3 như Thân Mẫn, trang điểm có phần rực rỡ hơn cô, nhưng tư sắc thì kém hơn rất nhiều. Cậu chàng ngang nhiên ôm cô ta vào lòng, ngạo ngược nhả khói trêu chọc, hôn vào môi cô nàng mấy cái liền rồi đi thẳng sang nhà nghỉ cạnh đó thuê phòng. Đến gần 12 giờ đêm, hai đứa mới trở ra, cậu chàng mồm ngậm điếu thuốc đi liêu xiêu, tay vẫn còn vung vẩy lon bia, đường phố gần như vắng bóng người, đột nhiên có một chàng thiếu niên xông tới.
Đôi mắt Tư Vọng tóe lửa đáng sợ: “Ê! Đứng lại!”
“Mày là ai?” Cậu chàng nhả ra một vòng khói: “Cút!”
Cô gái miệng cũng nồng nặc mùi bia: “Đồ thần kinh!”
“Này cô, nếu cô không muốn gặp rắc rối thì nên về nhà sớm đi.”
Dưới ánh đèn đường tăm tối, cậu gỡ mẩu thuốc lá trên miệng gã trai xuống, cô nàng kia cũng không phải kẻ kém thông minh, chỉ trong chớp mắt đã mất tăm mất dạng.
“Muốn chết hả mày!”
Gã trai hung hăng đẩy cậu một cái, Tư Vọng vẫn sừng sững đứng yên tại chỗ chẳng khác gì bức tường đá.
“Tao không muốn ra tay với mày, chỉ muốn cảnh cáo mày, đừng bao giờ gặp lại Thân Mẫn nữa.”
“Hừ, mày là bạn học của Tiểu Mẫn hả? Thầm yêu cô ấy không dám nói nên ngày nào cũng chơi trò theo dõi chứ gì, đúng là đồ bún thiu tội nghiệp!”
“Tao là anh trai cô ấy, còn nữa, cấm mày gọi cô ấy là Tiểu Mẫn!”
Cái gã ngựa non háu đá không biết sống chết ấy lao vào đấm cậu một quyền, Tư Vọng nhẹ nhàng dùng tay trái đỡ lấy, tay phải đáp trả lại bẳng một cú đấm thẳng mặt, trúng ngay sống mũi. Cùng với máu phun ra từ mũi, gã trai ngã sõng xoài trên đất, rồi vẫn hăng tiết vịt bò dậy, cậu kỷ niệm hắn một cú móc hàm, bồi thêm liên tiếp một cú đấm xoáy, đồ ăn thức uống trong bụng gã cứ thế nôn ra bằng hết. Giờ gã chỉ còn chút hơi tàn để xin tha mạng, may mà Tư Vọng còn chưa dùng đến chân, nếu không e rằng sẽ đánh gã nằm viện mấy ngày.
“Nhớ rõ chưa? Nếu còn để tao thấy mày léng phéng cạnh cô ấy nữa... thì mày biết rồi đấy!”
Có người qua đường trông thấy nhưng họ cũng rảo bước thật nhanh, chẳng ai dám dây dưa vào những vụ xô xát thế này. Tư Vọng nhanh chóng bỏ đi, tránh đụng độ cảnh sát. Từ đó về sau, gã khốn kiếp đó biến mất khỏi thế giới của Thân Mẫn.