Ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch.
Tư Vọng nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học, cậu là thí sinh đạt điểm khối xã hội cao nhất trường, vài tuần nữa sẽ nhập học. Cậu cũng vừa dỡ bỏ thạch cao bó bột trên chân phải, vẫn cần bồi bổ cẩn thận, không thể tới câu lạc bộ võ thuật tập Thái Cực quyền, gần một nửa mùa hè trôi qua nhạt nhẽo vô vị. Nhưng Lộ Trung Nhạc đã chết, cậu chẳng còn lý do gì để tiếp tục tập võ nữa.
Bố cậu mở một siêu thị thuộc một hệ thống cao cấp ngay bên cạnh tiệm sách vắng teo, nên mấy hôm nay ông bận tới bận lui với việc sửa chữa trang hoàng và tuyển nhân viên. Ngày nào hai bố con cũng chơi cờ tướng, nước cờ của ông kém hơn hẳn so với hồi còn trẻ.
Dẫu người chồng xa cách hơn mười hai năm đã trở lại, nhưng gương mặt Hà Thanh Ảnh vẫn hiếm khi xuất hiện nụ cười. Tư Vọng cảm nhận rõ ràng rằng - hai người họ không hề ngủ chung một giường.
Tối hôm đó, cảnh sát Diệp Tiêu đến nhà Tư Vọng, nói chuyện riêng với Tư Minh Viễn một lúc lâu, đề nghị được đi dạo cùng với vợ và con ông.
“Chỉ cần không bắt họ lại thì đi đâu cũng được.”
Sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng đầu óc của Tư Minh Viễn lại càng lúc càng đơn giản.
Cho nên Diệp Tiêu đưa Hà Thanh Ảnh và Tư Vọng lên xe cảnh sát, lái đến đường Nam Minh phía ngoại ô.
“Có chuyện gì thì anh nói luôn đi!” Tư Vọng, ngồi trên ghế lái phụ lộ rõ vẻ thắc thỏm, “Sao phải đến tận đó?”
“Vọng Nhi, con nghe cảnh sát Diệp nói đi đã.”
Hà Thanh Ảnh ngồi trên băng ghế sau, sắc mặt nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa xe, đi qua cổng trường cấp 3 Nam Minh, cô kéo cửa xe xuống nhìn bầu trời đầy sao trong sáng lạ kỳ.
Xe cảnh sát dừng trên bãi đất hoang ở khu Ma nữ, Diệp Tiêu xuống xe đứng nhìn ống khói cao vút, bước thẳng vào khu nhà xưởng hoang tàn. Anh bật một chiếc đèn pin, tránh rác và phân trên nền đất, bịt mũi rọi đèn vào đường ngầm đi xuống bên dưới.
Anh quay đầu nhìn hai mẹ con Hà Thanh Ảnh và Tư Vọng, thấy họ đều đang do dự bèn vẫy tay bảo: “Theo tôi nào! Sợ rồi chứ gì?”
Giọng Diệp Tiêu vang vọng trong khu nhà xưởng trống hoác.
“Đi thôi!”
Hà Thanh Ảnh vỗ vai con, theo viên cảnh sát bước xuống đường hầm, dưới chùm sáng đèn pin là cửa hầm gỉ sét. Tư Vọng bỗng nhiên xông lên đầu tiên, ra sức đẩy cánh cửa, chỉ nghe thấy bản lề phát ra tiếng “cót két”, bên trong phủ đầy bụi và gỉ sắt, cửa chỉ mở được một nửa. Cậu ngậm chiếc đèn pin mà Diệp Tiêu đưa cho vào miệng, nghiêng người chui vào bên trong. Ánh sáng rọi vào một đám khói dày đặc đến mức cậu không mở được mắt, suýt nữa đánh rơi đèn pin.
Đợi cho khói tan hết, ba người đã đứng dưới lòng đất của khu Ma nữ, tại một góc tường sâu nhất, u ám nhất, mấy vũng nước đọng bốc mùi hôi thối, có lẽ là do xác chết của chuột và những loài động vật khác.
“Xin lỗi đã gọi hai người đến tận đây, tôi muốn cho hai người biết, từ sau khi Lộ Trung Nhạc chết, tôi đã mất một tháng trời để điều tra cẩn thận rất nhiều người và tư liệu có liên quan và đã có một phát hiện kinh người. Tôi nghĩ tốt nhất là nên nói với hai người ở đây, có lẽ sẽ dễ chấp nhận hơn.”
“Anh nói đi, cảnh sát Diệp!”
Tư Vọng lùi ra vị trí sát cửa để lúc nào cũng có thể chạy thoát.
“Năm 1983, kẻ bị giết trong án mạng trên đường An Tức là một giám đốc sở họ Lộ, tên là Lộ Kính Nam. Bố của Lộ Trung Nhạc là Lộ Kính Đông cũng là một quan chức trong bộ máy nhà nước. Hồ sơ hộ tịch ghi rõ, Lộ Kính Đông và Lộ Kính Nam là hai anh em sinh đôi, cũng có nghĩa là kẻ bị giết trong vụ án đó chính là chú ruột của Lộ Trung Nhạc.”
“Không sai, Lộ Trung Nhạc cũng nói với tôi như vậy, vì thế nên hắn mới đến ẩn nấp ở ngôi nhà hoang ấy.”
“Kẻ duy nhất sống sót và chứng kiến sự việc là con gái của nạn nhân - Lộ Minh Nguyệt, nhưng kỳ lạ là toàn bộ tư liệu về cô ta sau đó đã biến mất. Tôi đã thức trắng ba đêm liền trong phòng lưu trữ hồ sơ mới tìm ra tập hồ sơ biến mất đó, thì ra nó bị ai đó nhét vào một khu vực khác. Lộ Minh Nguyệt là con nuôi của nạn nhân, bố đẻ cô ta là một dịch giả, những năm 70 của thế kỷ 20 đã tự sát trong ngôi nhà đó. Sau khi xảy ra án mạng năm 1983, cô ta được một cặp vợ chồng nhận nuôi, từ đó rời khỏi vòng cuộc sống. Rõ ràng hồ sơ bị nhét vào đó nhằm mục đích cố tình giấu giếm thân phận, mà bố mẹ nuôi của cô gái đó thì người bố làm việc ở sở bưu chính, người mẹ là nhân viên cục lưu trữ, rất dễ dàng làm được điều đó.”
Bóng đen âm u trong lòng Hà Thanh Ảnh đột nhiên phát ra âm thanh khàn đục: “Đúng vậy, chính bố nuôi đã sắp xếp cho tôi vào làm trong sở bưu chính, mẹ nuôi đã giấu tài liệu của tôi đi, như thế tôi mới có thể vĩnh viễn từ biệt quá khứ.”
“Năm 1994, nhờ đồng nghiệp giới thiệu, cô yêu Tư Minh Viễn, khi đó là công nhân nhà máy gang thép Nam Minh, cũng chính là nơi chúng ta đang đứng đây. Năm sau, hai người thuận lợi kết hôn. Mùa xuân năm đó, nhà máy gang thép Nam Minh tổ chức liên hoan cán bộ công nhân viên chức, theo những người từng tham dự kể lại thì cô cũng xuất hiện với tư cách là vợ của Tư Minh Viễn, hôm đó còn một người nữa có mặt, đó là kỹ sư trẻ nhất nhà máy, Lộ Trung Nhạc. ”
“Ý anh là gì?”
Tư Vọng chặn trước mặt Diệp Tiêu, nhưng bị một cử động nhẹ nhàng dứt khoát của anh đẩy ra, viên cảnh sát nhìn thẳng vào Hà Thanh Ảnh trong bóng tối, nói: “Tôi từng hỏi rất nhiều họ hàng Lộ gia, mùa hè năm 1983, Lộ Trung Nhạc 13 tuổi, từng đến ở nhà chú trên đường An Tức trong vòng hai tháng. Lúc đó hai người cũng xem như là anh em họ, tuổi tác ngang nhau, từng cùng sống dưới một mái nhà, chắc cô không quên anh ta chứ?”
“Phải.” Hà Thanh Ảnh ngừng lại một lúc lâu, “Tôi nhớ hắn ta.”
“Tư Minh Viễn chồng cô đến nay vẫn còn có ấn tượng về Lộ Trung Nhạc, ông ta nói lần liên hoan đó cô mặt ủ mày chau, nhưng ông ấy cũng chỉ nói thế, chắc là vẫn muốn giấu giếm cho cô. Tôi từng nhiều lần hỏi cô về Lộ Trung Nhạc, nhưng lần nào cô cũng nói cô không quen hắn, đến cả tên cũng chưa từng nghe tới. Vì hắn ở cùng nhà máy với chồng cô nên cô rất hiếm khi đến nhà máy gang thép trên đường Nam Minh, khi kết hôn cũng mời rất ít khách khứa - rõ ràng, cô đang nói dối.”
“Mẹ, mẹ không cần phải trả lời đâu.”
Hà Thanh Ảnh lại lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi đã nói dối anh, tôi quen biết Lộ Trung Nhạc từ nhỏ, năm 13 tuổi sau khi xảy ra án mạng thì không còn gặp lại nhau nữa, cho đến tận năm 1995.”
“Tôi muốn biết động cơ khiến cô nói dối?”
“Đó là bí mật của tôi.”
“Sau đây là phân tích của tôi - tôi không cho rằng hung thủ thực sự giết hại Thân Minh là Lộ Trung Nhạc, vì mục đích của hắn đã đạt được rồi, Thân Minh đã bị hủy hoại hoàn toàn, đã mất tất cả những gì anh ta có và thực sự trở thành kẻ giết người trong đêm 19 tháng 6 ấy. Những gì đang đợi anh ta nếu không phải là bỏ trốn thì cũng là bị bắt lại và tuyên án tử hình, Lộ Trung Nhạc không hề có động cơ giết người.”
“Mẹ tôi cũng không hề có động cơ giết người! Cuộc đời bà ấy và Thân Minh chẳng có bất kỳ giao điểm nào cả!”
“Sai rồi, bà ấy và Thân Minh có hai giao điểm, thứ nhất, khi Thân Minh còn nhỏ, đã từng sống trong tầng hầm của ngôi nhà đối diện với nhà hoang trên đường An Tức, có thể năm đó từng chơi cùng với Lộ Minh Nguyệt và Lộ Trung Nhạc. Thứ hai là, Hà Thanh Ảnh và Lộ Trung Nhạc chắc chắn có quan hệ, nhưng bên trong còn có uẩn khúc gì đó, theo lời cô và chú của cậu thì khi cậu 5 tuổi, Tư Minh Viễn nghi ngờ rằng cậu không phải là con đẻ của ông ta! Vì thế ông ta lạnh nhạt với cậu, quan hệ với vợ cũng xấu đi rõ rệt. Đối tượng nghi ngờ của ông ta là ai? Thầy giáo Thân Minh ư? Hay là kỹ sư Lộ Trung Nhạc? Tôi nghĩ, có lẽ là người sau, bởi dù sao Tư Minh Viễn và Lộ Trung Nhạc cũng cùng làm việc trong một cơ quan.”
Tư Vọng dường như bị người ta nện cho một đấm, cậu túm lấy vai Hà Thanh Ảnh: “Mẹ, bố đẻ của con là ai? Trăm ngàn lần xin đừng nói rằng chính là kẻ đó!”
“Xin con đừng nghi ngờ mẹ, con là con đẻ của Tư Minh Viễn, mẹ có thể thề với trời.”
Diệp Tiêu đã biết từ trước, nói thêm: “Xin lỗi, điểm này thì tôi không hề nghi ngờ gì. Nhưng tại sao Tư Minh Viễn lại nghi ngờ cô và Lộ Trung Nhạc? Ắt hẳn là có liên quan đến khoảng thời gian cùng sống với nhau hồi nhỏ của hai người? Chỉ là suy đoán của tôi thôi nhé, có rất nhiều ý kiến tranh cãi về vụ án mạng trên đường An Tức năm 1983, rất nhiều người cho rằng hung thủ từ bên ngoài xông vào, nhưng không một ai nghi ngờ cô con gái của nạn nhân. Nhưng giờ đây thì tôi sẽ nói rằng hung thủ chính là ai đó trong số ba người Hà Thanh Ảnh, Lộ Trung Nhạc, Thân Minh, thậm chí có thể là cả ba người đều là hung thủ. Bí mật này đã bị giấu kín mười hai năm, cho đến khi có người muốn tung hê tất cả. Kẻ đó là Lộ Trung Nhạc, khi hắn nhận ra gương mặt của Hà Thanh Ảnh. Những gì xảy ra sau đó chính là đủ mọi cách uy hiếp và đe dọa, có người muốn lợi dụng bí mật này đạt được thứ mình muốn, cũng có người muốn giấu giếm bí mật này, kể cả giết người diệt khẩu...”
“Anh không có chứng cứ.”
“Phải, cho nên tôi mới nói chỉ là suy đoán, ngày 19 tháng 6 năm 1995, 10 giờ đêm, ở dưới lòng đất khu Ma nữ này, kẻ giết chết Thân Minh chính là người đang đứng trước mặt tôi đây.”
Chùm sáng trong tay Diệp Tiêu chuẩn xác rọi thẳng vào gương mặt Hà Thanh Ảnh.
“Không.”
Tư Vọng giật lấy chiếc đèn pin trong tay anh, lấy thân mình che chắn bảo vệ mẹ, sa sầm nói: “Diệp Tiêu, không phải anh đang suy đoán, mà là đang tưởng tượng, đấy không phải phương pháp làm việc của cảnh sát.”
“Tôi thừa nhận!” Diệp Tiêu nhẹ nhàng đẩy Tư Vọng xuống đất nhưng gần như không làm đau cậu, tránh làm tổn thương chân phải của cậu. Anh nhặt chiếc đèn pin trên mặt đất khu Ma nữ lên, “Hầu hết những chứng cứ quan trọng đã biến mất, kể cả hung khí giết chết Thân Minh cũng chưa từng được tìm thấy suốt mười chín năm nay. Còn cả nhân chứng quan trọng nhất - Lộ Trung Nhạc, cũng đã đem theo bí mật ấy xuống mồ.
Vì thế, các người hoàn toàn có thể chối phắt đi, tôi cũng chẳng có bất kỳ chứng cứ nào để bắt giữ những kẻ tình nghi cả, chỉ có điều đêm nay lồng ngực tôi bức bối, nhất định phải nói ra, dẫu sao quen biết mẹ con hai người cũng đã lâu rồi nên kiểu gì cũng phải có lời giải đáp cho cậu, kẻo sau này cậu sẽ bảo - Cảnh sát Diệp Tiêu ấy à, cũng chỉ hữu danh vô thực mà thôi.”
“Chúng tôi về nhà được chưa?”
“Tất nhiên, rất xin lỗi đã chiếm dụng thời gian của hai người trong đêm thất tịch, mau về đoàn tụ gia đình đi.”
Tư Vọng túm lấy tay mẹ, từng lỗ chân lông đều đang dựng đứng, đúng lúc sắp rời khỏi cửa hầm thì Hà Thanh Ảnh giãy thoát ra khỏi cậu, quay trở lại với chùm sáng trước mặt Diệp Tiêu. Người phụ nữ 44 tuổi ấy nước mắt hoen mi, đẹp mê hồn tựa mưa tưới trên hoa. Lại một lần nữa đẩy cánh tay đang kéo cô của con trai ra, Hà Thanh Ảnh ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Đúng 10 giờ đêm ngày 19 tháng 6 năm 1995, kẻ giết chết Thân Minh ngay tại nơi này, chính là tôi.”
Tư Vọng nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học, cậu là thí sinh đạt điểm khối xã hội cao nhất trường, vài tuần nữa sẽ nhập học. Cậu cũng vừa dỡ bỏ thạch cao bó bột trên chân phải, vẫn cần bồi bổ cẩn thận, không thể tới câu lạc bộ võ thuật tập Thái Cực quyền, gần một nửa mùa hè trôi qua nhạt nhẽo vô vị. Nhưng Lộ Trung Nhạc đã chết, cậu chẳng còn lý do gì để tiếp tục tập võ nữa.
Bố cậu mở một siêu thị thuộc một hệ thống cao cấp ngay bên cạnh tiệm sách vắng teo, nên mấy hôm nay ông bận tới bận lui với việc sửa chữa trang hoàng và tuyển nhân viên. Ngày nào hai bố con cũng chơi cờ tướng, nước cờ của ông kém hơn hẳn so với hồi còn trẻ.
Dẫu người chồng xa cách hơn mười hai năm đã trở lại, nhưng gương mặt Hà Thanh Ảnh vẫn hiếm khi xuất hiện nụ cười. Tư Vọng cảm nhận rõ ràng rằng - hai người họ không hề ngủ chung một giường.
Tối hôm đó, cảnh sát Diệp Tiêu đến nhà Tư Vọng, nói chuyện riêng với Tư Minh Viễn một lúc lâu, đề nghị được đi dạo cùng với vợ và con ông.
“Chỉ cần không bắt họ lại thì đi đâu cũng được.”
Sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng đầu óc của Tư Minh Viễn lại càng lúc càng đơn giản.
Cho nên Diệp Tiêu đưa Hà Thanh Ảnh và Tư Vọng lên xe cảnh sát, lái đến đường Nam Minh phía ngoại ô.
“Có chuyện gì thì anh nói luôn đi!” Tư Vọng, ngồi trên ghế lái phụ lộ rõ vẻ thắc thỏm, “Sao phải đến tận đó?”
“Vọng Nhi, con nghe cảnh sát Diệp nói đi đã.”
Hà Thanh Ảnh ngồi trên băng ghế sau, sắc mặt nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa xe, đi qua cổng trường cấp 3 Nam Minh, cô kéo cửa xe xuống nhìn bầu trời đầy sao trong sáng lạ kỳ.
Xe cảnh sát dừng trên bãi đất hoang ở khu Ma nữ, Diệp Tiêu xuống xe đứng nhìn ống khói cao vút, bước thẳng vào khu nhà xưởng hoang tàn. Anh bật một chiếc đèn pin, tránh rác và phân trên nền đất, bịt mũi rọi đèn vào đường ngầm đi xuống bên dưới.
Anh quay đầu nhìn hai mẹ con Hà Thanh Ảnh và Tư Vọng, thấy họ đều đang do dự bèn vẫy tay bảo: “Theo tôi nào! Sợ rồi chứ gì?”
Giọng Diệp Tiêu vang vọng trong khu nhà xưởng trống hoác.
“Đi thôi!”
Hà Thanh Ảnh vỗ vai con, theo viên cảnh sát bước xuống đường hầm, dưới chùm sáng đèn pin là cửa hầm gỉ sét. Tư Vọng bỗng nhiên xông lên đầu tiên, ra sức đẩy cánh cửa, chỉ nghe thấy bản lề phát ra tiếng “cót két”, bên trong phủ đầy bụi và gỉ sắt, cửa chỉ mở được một nửa. Cậu ngậm chiếc đèn pin mà Diệp Tiêu đưa cho vào miệng, nghiêng người chui vào bên trong. Ánh sáng rọi vào một đám khói dày đặc đến mức cậu không mở được mắt, suýt nữa đánh rơi đèn pin.
Đợi cho khói tan hết, ba người đã đứng dưới lòng đất của khu Ma nữ, tại một góc tường sâu nhất, u ám nhất, mấy vũng nước đọng bốc mùi hôi thối, có lẽ là do xác chết của chuột và những loài động vật khác.
“Xin lỗi đã gọi hai người đến tận đây, tôi muốn cho hai người biết, từ sau khi Lộ Trung Nhạc chết, tôi đã mất một tháng trời để điều tra cẩn thận rất nhiều người và tư liệu có liên quan và đã có một phát hiện kinh người. Tôi nghĩ tốt nhất là nên nói với hai người ở đây, có lẽ sẽ dễ chấp nhận hơn.”
“Anh nói đi, cảnh sát Diệp!”
Tư Vọng lùi ra vị trí sát cửa để lúc nào cũng có thể chạy thoát.
“Năm 1983, kẻ bị giết trong án mạng trên đường An Tức là một giám đốc sở họ Lộ, tên là Lộ Kính Nam. Bố của Lộ Trung Nhạc là Lộ Kính Đông cũng là một quan chức trong bộ máy nhà nước. Hồ sơ hộ tịch ghi rõ, Lộ Kính Đông và Lộ Kính Nam là hai anh em sinh đôi, cũng có nghĩa là kẻ bị giết trong vụ án đó chính là chú ruột của Lộ Trung Nhạc.”
“Không sai, Lộ Trung Nhạc cũng nói với tôi như vậy, vì thế nên hắn mới đến ẩn nấp ở ngôi nhà hoang ấy.”
“Kẻ duy nhất sống sót và chứng kiến sự việc là con gái của nạn nhân - Lộ Minh Nguyệt, nhưng kỳ lạ là toàn bộ tư liệu về cô ta sau đó đã biến mất. Tôi đã thức trắng ba đêm liền trong phòng lưu trữ hồ sơ mới tìm ra tập hồ sơ biến mất đó, thì ra nó bị ai đó nhét vào một khu vực khác. Lộ Minh Nguyệt là con nuôi của nạn nhân, bố đẻ cô ta là một dịch giả, những năm 70 của thế kỷ 20 đã tự sát trong ngôi nhà đó. Sau khi xảy ra án mạng năm 1983, cô ta được một cặp vợ chồng nhận nuôi, từ đó rời khỏi vòng cuộc sống. Rõ ràng hồ sơ bị nhét vào đó nhằm mục đích cố tình giấu giếm thân phận, mà bố mẹ nuôi của cô gái đó thì người bố làm việc ở sở bưu chính, người mẹ là nhân viên cục lưu trữ, rất dễ dàng làm được điều đó.”
Bóng đen âm u trong lòng Hà Thanh Ảnh đột nhiên phát ra âm thanh khàn đục: “Đúng vậy, chính bố nuôi đã sắp xếp cho tôi vào làm trong sở bưu chính, mẹ nuôi đã giấu tài liệu của tôi đi, như thế tôi mới có thể vĩnh viễn từ biệt quá khứ.”
“Năm 1994, nhờ đồng nghiệp giới thiệu, cô yêu Tư Minh Viễn, khi đó là công nhân nhà máy gang thép Nam Minh, cũng chính là nơi chúng ta đang đứng đây. Năm sau, hai người thuận lợi kết hôn. Mùa xuân năm đó, nhà máy gang thép Nam Minh tổ chức liên hoan cán bộ công nhân viên chức, theo những người từng tham dự kể lại thì cô cũng xuất hiện với tư cách là vợ của Tư Minh Viễn, hôm đó còn một người nữa có mặt, đó là kỹ sư trẻ nhất nhà máy, Lộ Trung Nhạc. ”
“Ý anh là gì?”
Tư Vọng chặn trước mặt Diệp Tiêu, nhưng bị một cử động nhẹ nhàng dứt khoát của anh đẩy ra, viên cảnh sát nhìn thẳng vào Hà Thanh Ảnh trong bóng tối, nói: “Tôi từng hỏi rất nhiều họ hàng Lộ gia, mùa hè năm 1983, Lộ Trung Nhạc 13 tuổi, từng đến ở nhà chú trên đường An Tức trong vòng hai tháng. Lúc đó hai người cũng xem như là anh em họ, tuổi tác ngang nhau, từng cùng sống dưới một mái nhà, chắc cô không quên anh ta chứ?”
“Phải.” Hà Thanh Ảnh ngừng lại một lúc lâu, “Tôi nhớ hắn ta.”
“Tư Minh Viễn chồng cô đến nay vẫn còn có ấn tượng về Lộ Trung Nhạc, ông ta nói lần liên hoan đó cô mặt ủ mày chau, nhưng ông ấy cũng chỉ nói thế, chắc là vẫn muốn giấu giếm cho cô. Tôi từng nhiều lần hỏi cô về Lộ Trung Nhạc, nhưng lần nào cô cũng nói cô không quen hắn, đến cả tên cũng chưa từng nghe tới. Vì hắn ở cùng nhà máy với chồng cô nên cô rất hiếm khi đến nhà máy gang thép trên đường Nam Minh, khi kết hôn cũng mời rất ít khách khứa - rõ ràng, cô đang nói dối.”
“Mẹ, mẹ không cần phải trả lời đâu.”
Hà Thanh Ảnh lại lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi đã nói dối anh, tôi quen biết Lộ Trung Nhạc từ nhỏ, năm 13 tuổi sau khi xảy ra án mạng thì không còn gặp lại nhau nữa, cho đến tận năm 1995.”
“Tôi muốn biết động cơ khiến cô nói dối?”
“Đó là bí mật của tôi.”
“Sau đây là phân tích của tôi - tôi không cho rằng hung thủ thực sự giết hại Thân Minh là Lộ Trung Nhạc, vì mục đích của hắn đã đạt được rồi, Thân Minh đã bị hủy hoại hoàn toàn, đã mất tất cả những gì anh ta có và thực sự trở thành kẻ giết người trong đêm 19 tháng 6 ấy. Những gì đang đợi anh ta nếu không phải là bỏ trốn thì cũng là bị bắt lại và tuyên án tử hình, Lộ Trung Nhạc không hề có động cơ giết người.”
“Mẹ tôi cũng không hề có động cơ giết người! Cuộc đời bà ấy và Thân Minh chẳng có bất kỳ giao điểm nào cả!”
“Sai rồi, bà ấy và Thân Minh có hai giao điểm, thứ nhất, khi Thân Minh còn nhỏ, đã từng sống trong tầng hầm của ngôi nhà đối diện với nhà hoang trên đường An Tức, có thể năm đó từng chơi cùng với Lộ Minh Nguyệt và Lộ Trung Nhạc. Thứ hai là, Hà Thanh Ảnh và Lộ Trung Nhạc chắc chắn có quan hệ, nhưng bên trong còn có uẩn khúc gì đó, theo lời cô và chú của cậu thì khi cậu 5 tuổi, Tư Minh Viễn nghi ngờ rằng cậu không phải là con đẻ của ông ta! Vì thế ông ta lạnh nhạt với cậu, quan hệ với vợ cũng xấu đi rõ rệt. Đối tượng nghi ngờ của ông ta là ai? Thầy giáo Thân Minh ư? Hay là kỹ sư Lộ Trung Nhạc? Tôi nghĩ, có lẽ là người sau, bởi dù sao Tư Minh Viễn và Lộ Trung Nhạc cũng cùng làm việc trong một cơ quan.”
Tư Vọng dường như bị người ta nện cho một đấm, cậu túm lấy vai Hà Thanh Ảnh: “Mẹ, bố đẻ của con là ai? Trăm ngàn lần xin đừng nói rằng chính là kẻ đó!”
“Xin con đừng nghi ngờ mẹ, con là con đẻ của Tư Minh Viễn, mẹ có thể thề với trời.”
Diệp Tiêu đã biết từ trước, nói thêm: “Xin lỗi, điểm này thì tôi không hề nghi ngờ gì. Nhưng tại sao Tư Minh Viễn lại nghi ngờ cô và Lộ Trung Nhạc? Ắt hẳn là có liên quan đến khoảng thời gian cùng sống với nhau hồi nhỏ của hai người? Chỉ là suy đoán của tôi thôi nhé, có rất nhiều ý kiến tranh cãi về vụ án mạng trên đường An Tức năm 1983, rất nhiều người cho rằng hung thủ từ bên ngoài xông vào, nhưng không một ai nghi ngờ cô con gái của nạn nhân. Nhưng giờ đây thì tôi sẽ nói rằng hung thủ chính là ai đó trong số ba người Hà Thanh Ảnh, Lộ Trung Nhạc, Thân Minh, thậm chí có thể là cả ba người đều là hung thủ. Bí mật này đã bị giấu kín mười hai năm, cho đến khi có người muốn tung hê tất cả. Kẻ đó là Lộ Trung Nhạc, khi hắn nhận ra gương mặt của Hà Thanh Ảnh. Những gì xảy ra sau đó chính là đủ mọi cách uy hiếp và đe dọa, có người muốn lợi dụng bí mật này đạt được thứ mình muốn, cũng có người muốn giấu giếm bí mật này, kể cả giết người diệt khẩu...”
“Anh không có chứng cứ.”
“Phải, cho nên tôi mới nói chỉ là suy đoán, ngày 19 tháng 6 năm 1995, 10 giờ đêm, ở dưới lòng đất khu Ma nữ này, kẻ giết chết Thân Minh chính là người đang đứng trước mặt tôi đây.”
Chùm sáng trong tay Diệp Tiêu chuẩn xác rọi thẳng vào gương mặt Hà Thanh Ảnh.
“Không.”
Tư Vọng giật lấy chiếc đèn pin trong tay anh, lấy thân mình che chắn bảo vệ mẹ, sa sầm nói: “Diệp Tiêu, không phải anh đang suy đoán, mà là đang tưởng tượng, đấy không phải phương pháp làm việc của cảnh sát.”
“Tôi thừa nhận!” Diệp Tiêu nhẹ nhàng đẩy Tư Vọng xuống đất nhưng gần như không làm đau cậu, tránh làm tổn thương chân phải của cậu. Anh nhặt chiếc đèn pin trên mặt đất khu Ma nữ lên, “Hầu hết những chứng cứ quan trọng đã biến mất, kể cả hung khí giết chết Thân Minh cũng chưa từng được tìm thấy suốt mười chín năm nay. Còn cả nhân chứng quan trọng nhất - Lộ Trung Nhạc, cũng đã đem theo bí mật ấy xuống mồ.
Vì thế, các người hoàn toàn có thể chối phắt đi, tôi cũng chẳng có bất kỳ chứng cứ nào để bắt giữ những kẻ tình nghi cả, chỉ có điều đêm nay lồng ngực tôi bức bối, nhất định phải nói ra, dẫu sao quen biết mẹ con hai người cũng đã lâu rồi nên kiểu gì cũng phải có lời giải đáp cho cậu, kẻo sau này cậu sẽ bảo - Cảnh sát Diệp Tiêu ấy à, cũng chỉ hữu danh vô thực mà thôi.”
“Chúng tôi về nhà được chưa?”
“Tất nhiên, rất xin lỗi đã chiếm dụng thời gian của hai người trong đêm thất tịch, mau về đoàn tụ gia đình đi.”
Tư Vọng túm lấy tay mẹ, từng lỗ chân lông đều đang dựng đứng, đúng lúc sắp rời khỏi cửa hầm thì Hà Thanh Ảnh giãy thoát ra khỏi cậu, quay trở lại với chùm sáng trước mặt Diệp Tiêu. Người phụ nữ 44 tuổi ấy nước mắt hoen mi, đẹp mê hồn tựa mưa tưới trên hoa. Lại một lần nữa đẩy cánh tay đang kéo cô của con trai ra, Hà Thanh Ảnh ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Đúng 10 giờ đêm ngày 19 tháng 6 năm 1995, kẻ giết chết Thân Minh ngay tại nơi này, chính là tôi.”