Âm thanh vừa rồi cô gái kia nghe được, chính là ảo ảnh của hắn.
Hắn chính là nghe ý chỉ của Diêm Quân, cố ý đem nàng đẩy vào sông Vong Xuyên, vĩnh viễn không siêu sinh.
Tuy rằng hắn không biết lúc còn sống nàng đã phạm tội tày trời gì, cũng không biết nàng vì sao mà chết, nhưng mọi chuyện cũng không phải trong phạm vi của hắn, dù sao… thiên cơ không thể tiết lộ thôi.
Biết càng ít, phiền toái càng ít.
Hắc bạch câu hồn sứ giả liếc mắt nhìn nhau, thở dài theo phán quan rời khỏi cầu nại hà.
Nháy mắt nhảy xuống sông kia, Bạch Đinh có chút hối hận.
Nước sông nóng rực lại có mùi nhanh chóng bao phủ cô lại, không cho cô hô hấp. bốn phía độ ấm ngày càng cao, càng lúc càng cao, giống như cô không phải đang ở giữa sông mà bị nhốt trong lò lửa, chỉ đợi ngọn lửa bừng cháy: đem xương cốt cô cháy sạch sẽ.
Cô ra sức ngẩng đầu lên nhìn, nhìn tên phán quan kia và câu hòn sứ giả đen trắng kia rời khỏi cầu Nại Hà, cô há to miệng ra, nhưng không cách nào phát ra được nửa thanh âm.
Không ai tới cứu cô.
Vô số lệ quỷ trong dòng sông đang gào thét bổ nhào vào người cô, mang theo vô số oán niệm cắn thẳng vào thịt cô, trong lúc Bạch Đinh hoảng loạn, đúng là dần dần không còn cảm giác đau đớn nữa. cô cũng không phát hiện trên người mình tỏa ra ánh sáng như lửa, hào quang này xuyên qua cả nước sông Vong Xuyên, những lệ quỷ muốn ăn cô cũng phải lui lại, không dám tiến đến.
Chung quanh dần bình tĩnh trở lại, Bạch Đinh ngâm mình trong nước. rất lâu sau đó, đều không cảm thấy đau, cô nghi hoặc, thử bò lên bờ…
Kĩ thuật bơi lội của Bạch Đinh không tốt, cho nên cô dùng tư thế khó coi nhất: nhưu chó nhỏ bò lên bờ.
Ngồi ở trên bờ há miệng thở dốc, Bạch Đinh đồng học hiển nhiên không có ý thức được mình là người duy nhất trong mấy ngàn năm nay có thể từ sông Vong Xuyên có thể bò lên bờ…
Sợ tên phán quan kia cùng hai tên câu hồn sứ giả quay lại, phát hiện cô chưa có chết, Bạch Đinh không dám ngồi lâu, đứng lên tính tìm đường quay lại. khi đi qua khối đá Tam Sinh, khối đá nhìn như không chớp mắt bỗng nhiên hơi dao động một chút, một giọt lại một giọt nước dao động, chậm rãi mở ra như rợn sóng, sau đó lại trở nên trơn nhẵn như mặt gương.
Một cảnh tượng như phim điện ảnh hiện ra.
Bạch Đinh kinh ngạc đứng ở bên cạnh đá Tam Sinh, nhìn lại kiếp trước và kiếp này của cô.
Một giọt lệ vô thức từ trên mắt rơi xuống, rơi trên đá Tam Sinh, Bạch Đinh sợ hãi lẫn kinh sợ, vội phục hồi tinh thần lại, quay người bỏ chạy.
Nhưng đã chậm, nước mắt nhân loại rơi trên đá tam sinh, nhắc nhở các pháp giả ở địa phủ có tình huống lạ phát sinh, Bạch Đinh lại một lần nữa rơi vào cảnh bị quay quanh.
“Ngươi thật sự làm người ta kinh ngạc” không nhìn thấy được gương mặt dưới mặt nạ xinh đẹp kia có biểu tình gì, cũng không nghe được âm thanh của tên phán quan kia là vui hay giận.
Bạch Đinh lui về phía sau từng bước.
“Ngươi cho là ngươi thoát được ý trời sao?” phán quan mở miệng, âm thanh dưới mặt nạ không thể che dấu một tia châm chọc.
“Ta sẽ dẫn nàng tránh được ý trời.” một âm thanh thản nhiên từ phía sau vang lên.
Bạch Đinh cứng đờ, chậm rãi quay người lại.
Bạch Ất tay cầm sáo ngọc, đứng ở phía sau cô, vẫn như ngàn năm trước. bộ dáng thanh thanh lạnh lùng, mái tóc đen dài được búi cẩn thận, trường bào màu trắng không dính một hạt bụi nhỏ.
Nhưng chân của hắn vẫn mang đôi dép lê phối hợp thật không đúng kia, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Bạch Đinh hít hít cái mũi, bỗng nhiên có chút chua xót.
“Ngươi muốn nghịch lại ý trời?” nhìn thấy hắn xuất hiện, phán quan kia tựa như không bất ngờ.
“Độ nàng thành tiên, vì sao lại nghịch thiên.” Bạch Ất vẫn bình tĩnh như cũ, sau đó nhìn về phía Bạch Đinh vươn tay “Bạch Đinh về nhà đi.”
Bạch Đinh chần chờ một chút, không chờ cô do dự, Bạch Ất bỗng bay đến, đem cô ôm vào trong nguwjv sau đó một quả cầu lửa bị khí băng che ở bên ngoài.
Bạch Ất không có ham chiến, nhanh chóng đem Bạch Đinh rời khỏi địa phủ.
Lúc Bạch Đinh mở to mắt ra, đã an ổn đứng ở nhà đợi xe.
Mưa cũng ngừng, ánh mặt trời có chút chói mắt, Bạch Đinh theo bản năng đưa tay che ánh mặt trời, khoát tay, khủy tay liền đụng phải nam tử áo trắng bên cạnh.
“Bạch Đinh…” hắn nhìn cô, trong mắt tựa như còn chút nhờn nhợt lo lắng.
Bạch Đinh cúi đầu không lên tiếng.
Hồi lâu, cô đẩy đẩy gọng kính đen vừa rồi giằng co lâu nhưu vậy vẫn không rơi xuống, nhếch môi nở nụ cười “Từ lúc ra đời đến nay đây là chuyện li kì nhất tôi đã gặp, quả thực rất dọa người.” cô cười lộ ra hàm răng tiểu Cương của mình dưới ánh mặt trời sáng lóng lánh, tay ở trong túi nắm chặt túi thức ăn mèo đã vỡ nát kia, giống như túi thức ăn nhỏ kia có thể cho cô thêm sức mạnh.
Bạch Ất nhìn cô, không nói gì nữa.
“Ai nha, buổi chiều rồi không có lên lớp, Tô Linh Linh lần này nhất định sẽ mắng tôi thê thảm.” bạch Đinh có chút buồn rầu rãi rãi đầu, sau đó lại như suy nghĩ thông suôt “Quên đi,, dù sao cũng đã hết giờ, tôi đi đón Bạch Tiểu Miêu.”
Nói xong cô xoay người bước đi.
Đã trãi qua nhiều chuyện như vậy, nhưng cô vẫn vướng bận Bạch tiểu miêu.
Bạch Ất đợi ở trạm đợi xe, nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng có cảm giác thật hỗn độn.
“Bạch Đinh.” Hắn gọi cô lại.
Cô dừng bước nhưng không quay đầu lại.
“Nếu không theo ta tu tiên, nàng có thể bị quỷ bắt đi bất cứ lúc nào.” hắn nói
Bạch Đinh bỗng nhiên quay đầu, nhếch môi “Như vậy sao, tôi đây nhất định không tu tiên không được, tôi sợ nhất chính là chết!”
Ánh mặt trời khúc xạ tại mắt kính của cô thật chói mắt, làm hắn không nhìn rõ mắt của cô.
Phất phất tay, cô chạy nhanh đi.
Bạch Ất không biết mình đã đứng ở nhà xe đó chờ bao lâu, cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc kia đánh gãy suy nghĩ của hắn, khi hắn ngẩng đầu, sắc trời đã hơi tối sẫm.
Sau đó hắn nhìn trong ngực Bạch Đinh thấy một con mèo đen lười biếng đang nhìn về phía hắn.
“Ngươi ngốc ở đó làm gì? Sao không về nhà trước?” Bạch Đinh nói xong, ôm bạch tiểu miêu đi về nhà.
“Nàng không phải… đi đón Bạch tiểu miêu sao?” hắn hỏi, không biết vì sao âm thanh có chút thô ráp.
“Đã đón về nha.” Bạch Đinh ôm bạch tiểu miêu lên lầu, mở cửa đổi dép lê, thuận tiện cầm một đôi dép để phía sau cho Bạch Ất “Dép trên chân ngươi dơ rồi, đổi đôi khác.”
“Ở đâu…” coay người, thay dép, Bạch Ất vẫn không nhịn được hỏi
“Cái gì?” Bạch Đinh đang cầm khăn mặt thay bạch tiểu miêu lau móng vuốt
“Bạch Tiểu miêu ở đâu….”
Bạch Đinh chỉ chỉ vào con mèo đen đang dựa trên đùi mình.
“Meo~” bạch tiểu miêu mềm mại kêu một tiếng, chứng minh nó chính là bạch tiểu miêu, chứng minh nhà này độc nhất.
Bạch Ất không biết làm gì nhìn con mèo đen kia… nó chính là Bạch tiểu miêu?
“Làm sao vậy?” Bạch Đinh nghi hoặc nhìn hắn
Bạch Ất ho nhẹ một tiếng, che giấu nỗi lòng đang không thể hiểu nổi của mình.
“A, đúng rồi.” bạch Đinh bỗng nhiên hưng phấn ôm bạch tiểu miêu đứng lên, sau đó mang theo Bạch tiểu miêu đưa tới trước mặt Bạch Ất “Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem.”
Bạch Ất nhìn bạch tiểu miêu, bạch tiểu miêu cũng nhìn Bạch Ất, một người một mèo, bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“… Nhìn cái gì?” rốt cục Bạch Ất mở miệng, không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Bạch Tiểu Miêu là yêu miêu đúng không?” Bạch Đinh hưng phấn hỏi
“…” Bạch Ất trầm mặc, sau đó lắc đầu.
“Ngươi lắc đầu là có ý gì?” Bạch đinh nóng nảy
“Nó là một con mèo bình thường.” Bạch Ất kết luận.
Bạch Đinh không tin, sau đó hừ một tiếng, bất mãn quay đầu ôm bạch tiểu miêu vào trong ngực “quả nhiên là lừa gath, nhìn không ra thực lực bạch tiểu miêu nhà chúng ta.”
Nàng vẫn rất tin tưởng bạch tiểu miêu là miêu yêu!
Mà nam nhân áo trắng này là lừa gạt, nếu nhìn không ra tiểu bạch nhà cô là miêu yêu, còn chỉ mũi cô nói cô là hồ ly tinh….
Bạch Đinh cảm giác mình chẳng thể làm gì, hai chân đã không khống chế được tự động đi theo sát bọn họ, không khỏi vạn phần lo sợ, cao giọng kêu lên “Này! Tôi ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết, cũng quá kì quái đi! Cho dù chết, tôi cũng không thể làm một con quỷ hồ đồ nha! Các người không nói cho tôi biết làm sao tôi chết, tôi có chết cũng không phục!.”
Ngay lúc Bạch Đinh cho lò mình chết chắc bọn họ rốt cục dừng chân lại, nữ nhân áo trắng nghi hoặc nhìn cô một cái, thế nhưng lại cúi đầu xem quyển sách của mình. Bạch Đinh cũng không nhìn thấy cuốn sách kia từ đâu mà xuất hiện ra, tóm lại cô ấy bắt đầu lật lật cuốn sách…
Đó là sách sinh tử trong truyền thuyết sao? Bạch Đinh có chút khẩn trương, lại có chút hiếu kì nhìn chằm chằm cuốn sách kia.
Bọn họ lật tới lật lui, chỉ có một hàng chữ “Bạch Đinh, dương thọ mười sáu.” Lại không còn gì nữa.
“Các ngươi là coi mạng người như cỏ rác.” Xem ra bọn họ tra không ra nguyên nhân, một bụng bị nghẹn toàn sợ hải và phẫn nộ, lần thứ hai Bạch Đinh lại ồn ào.
Vì thế các nhóm quỷ khác trên đường hoàng tuyền đều nhìn thấy cảnh tượng như thế này, một cô gái nhân loại kêu gào ngồi dưới đất, hai cái câu hồn sứ giả mặt không đổi sắc đứng đo cầm cuốn sách ra sức mà lật lật…
:Chuyện gì xảy ra?” trong sương mè dày đặt vang lên một âm thanh thản nhiên.
Hai người một đen một trắng vộ vàng cung kính đứng thẳng cúi đầu hành lễ “Phán quan đại nhân.”
Bạch Đinh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mảnh sương mù dày đặt kia, không biết trong đó có cái gì sẽ xuất hiện. trong sương mù dày đặt, chỉ thấy lờ mờ một bóng người gầy teo cao cao bị sương mù quây quanh, nhìn không rõ lắm.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đã đứng gần sát trước mặt, Bạch Đinh nhìn nam nhân mang mặt nạ từ trong làn sương đi ra, mặt nạ kia vẽ một người thật xinh đẹp, hắn mặc quần áo màu xanh, trên đó có thêu một mảnh hoa mạn Châu sa thật lớn, hừng hực khí thế, áo hơi rộng,lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh duyên dáng.
“Vì sao lại chậm chạp không về.” âm thanh của phán quan xuyên qua mắt nạ truyền đến.
“Bẩm phán quan đại nhân, ta phụng mệnh chờ quỷ hồn mới ở đây, nhưng….” Nữ nhân áo trắng liếc nhìn bạch Đinh một cái, thoáng chần chờ.
“Làm sao?”
Nữ nhân áo trắng đem cuốn sách sinh tử trong tay dâng lên “Bạch Đinh, dương thọ mười sáu, nhưng trong sách sinh tử lại không có ghi nguyên nhân nàng ta chết.”
Phán quan nhìn cũng không nhìn, không kiên nhẫn phất phất tay “Đây là Thiên cơ, không được chần chờ.”
Bạch Đinh trơ mắt nhìn đường sống của mình, đột nhiên bị tên phán quan không biết từ đâu chạy ra này phá hỏng, một đen một trắng sứ giả kia lại tiếp tục dẫn cô bước lên đường Hoàng tuyền.
Đường Hoàng tuyền thật lạnh, Bạch Đinh mặc không nhiều lắm, bị đông lạnh sắc mạt trắng xanh, cô thật sự không nghĩ ra, chết cũng đã chết, vì sao lại còn có thể thấy lạnh.
Đi qua một đoạn đường thật dài, sương mù dần dần tan ra, trước mắt bỗng trở nên trong sáng, nhưng giờ khắc này, Bạch Đinh ước gì mình cái gì cũng không nhìn thấy. ngang tầm mắt cô, là một con sông rất rộng, dưới sông là chất lỏng màu đỏ như máu đang cuồn cuộn, vô số khuôn mặt vặn vẹo trong dòng sông đang kêu la thảm thiết.
Nhìn thấy một màn như vậy, Bạch Đinh cảm thấy chân mình sắp nhũn ra.
Một cánh tay đúng lúc vươn ra, đỡ lấy thân thể đang trượt xuống của cô, có người dán tại lỗ tai cô, nhẹ giọng nói “Cẩn thận, ngã xuống thì đừng mong lên được.”
Rõ ràng là âm thanh mang ý cười, người nghe được thì cả người phát run, Bạch Đinh cứng ngắt quay đầu lại, nhìn thấy bức tranh xinh đpẹ trên mặt nạ kia, môi cô run rẩy, nhưng ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.
“Vì sao lại là tôi…” thanh âm của cô run rẩy hỏi.
Vẻ mặt xinh đẹp kia như đang cười “Đi thôi, nên qua cầu.”
Cầu là cầu nại hà.
Bạch Đinh hoảng hốt bị bọn họ kéo lên cầu, cảm thấy được hết thảy đều không giống như thật, mới buổi sáng, cô còn cùng với ông chủ quán sách đùa giỡn, cô còn ngồi trong phòng nghe giảng bài, nhưng hiện tại… cô đã sắp bị khóa lên cầu nại hà….
Vì sao sinh mạng của cô phải chấm dứt năm mười sáu tuổi? cô thậm chí còn không biết vì sao mà mình chết.
Đang suy nghĩ, không biết chân bị vướng cái gì, cô lảo đảo một chút, suýt chút nữa là ngã xuống sông.
“Cẩn thận một chút.” Gương mặt đeo mặt nạ kia lại để sát vào.
Bạch Đinh không để ý đến hắn, quay đầu nhìn cái gì đã cản chân cô.
“Là Du Hồn.” tên phán quan kia nói nhỏ bên tai cô “Rõ ràng là đã chết, nhưng lại không buông xuống được, không muốn qua cầu nại hà, chỉ có thể ở đây làm cô hồn dại quỷ, sau đó… rơi xuống sông Vong Xuyên.” Ngón tay dài được dấu trong ống tay áo thùng thình chỉ chỉ dòng sông.
Vô số oán linh ở bên trong gào thét…
Bạch Đinh nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, choáng váng một trận, trong lúc vô tình ngón tay chạm vài túi thức ăn mèo trong túi áo, run nhè nhẹ.
Giờ phút này, Bạch Đinh bỗng nhớ tới nam nhân áo trắng xuất hiện bất ngờ trong cuộc đời cô, hắn nói rằng cô là hồ ly tinh, hắn còn nói đến độ cô thành tiên…
“Này” môi giật giật, Bạch Đinh mở hai mắt ra “Câu hồn sứ giả, phán quan, sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, đều đã đủ hết, vậy có phải là còn thiếu một khối đá tam sinh hay không.”
Phán quan kia nhìn lại cô, tựa như cảm thấy cô thú vị, cười nhẹ một tiếng, tuy là cười nhưng khi lọt vào tai lại vẫn thật trầm.
Sau đó, hắn chỉ chỉ tay vào tảng đá không màu không hình thù gì ở bên đường.
Bạch Đinh đi qua, còn nhìn thật tỉ mỉ, nhưng trên tảng đá bụi bám một lớp, không nhìn ra được cái gì.
“Trên đá tam sinh này, sao lại không có kiếp trước và kiếp này của nàng ấy.” Câu hồn sứ giả áo trắng kinh ngạc
Trên đá tam sinh lại không ghi kiếp trước và kiếp này của cô, nói gì mà kiếp trước cô là hồ ly, Bạch Ất quả nhiên là lừa cô… Bạch Đinh cúi đầu, nhớ tới hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của cô, những năm trước bà ngoại luôn làm cho cô một chén trứng gà thơm ngon, trên còn bỏ hành thái…
Tầm mắt không biết vì sao lại có chút mơ hồ…
“Nhảy xuống, nhảy xuống…” bên tai không biết có âm thanh từ đâu lọt vào “Nhảy xuống sẽ không có chuyện gì…”
Bạch Đinh kinh ngạc một chút, tay đút trong túi áo nắm chặt, như sắp bóp nát túi thức ăn mèo trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn hai sứ giả câu hồn kia, bọn họ tựa hồ như không nghe được âm thanh kia, nhìn nhìn tên phán quan kia, hắn cũng không có gì khác thường. thừa dịp phán quan và câu hồn sứ giả không chú ý, cô lặng lẽ nhìn thoáng qua mặt sông, chất lỏng màu máu kia vừa nhìn đã thấy đáng sợ, lại giống như đang sôi trào, nếu cô thật sự nhảy xuống dưới, nói không chừng ngay cả xương cốt cũng không còn…
“Tốt lăm, đi thôi, đừng để trễ giờ.” Giọng phán quan thúc giục bên tai.
Một khi qua cầu Nại Hà này, tất cả quay lại đã không cong kịp nữa, cô sẽ uống canh Mạnh bà, sẽ đầu thai. Một kiếp của Bạch Đinh phải kết thúc như vậy sao?
Tuy là Bạch Đinh cô, cuộc sống không như ý lắm, tuy rằng cha không yêu mẹ không thương, tuy rằng làm người không ai thích. nhưng… nhưng…
Cô cắn chặt răng, cô còn Bạch Tiểu Miêu, cô không muốn nhân sinh của Bạch Đinh dừng lại năm mừơi sáu tuổi!
Đánh cược hay không?
“Nhảy xuống, nhảy xuống…” âm thanh nho nhỏ kia vẫn còn đang thuyết phục cô.
Cược!
Bạch Đinh bóp nát thức ăn mèo trong tay, chạy nhanh về phía trước, nhắm mắt nhảy xuống sông Vong Xuyên…
Hắc bạch sứ giả câu hồn đã đi qua lại cầu Nại Hà này mấy ngàn năm, chỉ có những quỷ hồn mới lúc còn sống làm nhiều chuyện ác không thể qua cầu, rơi xuống sông Vong Xuyên, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy có người can đảm nhảy xuống sông Vong xuyên như vậy…
Nhìn cô bé kia quyết tuyệt nhảy xuống sông như vậy, rõ ràng bộ dáng thật bình thường, nhưng tại một cái chớp mắt kia, lại chói mắt giống như phượng hoàng tắm lửa hồi sinh.
Thở dài, hắc bạch sứ giả quay lại nhìn phán quan đại nhân, sợ ngài ấy sẽ tức giận.
Dưới mặt nạ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, nhưng cũng chỉ đứng yên lặng tại chỗ nhìn xuống, nhìn không ra vui giận.
Dưới mặt nạ, môi hơi cong lên,
Nàng thế nhưng có dũng khí nhảy xuống, thật là một đứa nhỏ thú vị.
… nhưng lại có chút ngu ngốc.
“Đi thôi.” Hồi lâu, phán quan đại nhân phất tay áo, xoay người, cũng không quay lại nhìn thảm trạng của cô gái dưới dòng sông Vong xuyên kia.