Lúc chạy đến trạm chờ xe, đã có nhiều người đợi sẵn ở đấy, không có chút nào ngoài ý muốn, Bạch Ất lại thu hút rất nhiều ánh mắt. Bạch Đinh đĩnh đạt bước vào trạm đợi xe, dường như không chú ý đến tình cảnh xấu hổ của Bạch Ất, cô vừa gặm bánh nướng, vừa lẩm nhẩm hát, thỉnh thoảng còn đút vào miệng bạch tiểu miêu vài miếng bánh vụn.
Bạch tiểu miêu ngoan ngoãn nằm trong túi sách của Bạch Đinh, cái đầu đen nho nhỏ thò ra ngoài, tao nhã liếm liếm bánh vụn trên bàn tay của Bạch Đinh.
Mới vừa ăn bánh nướng xong, xe buýt liền tới, Bạch Đinh vỗ vỗ tay lên xe, lúc qua cửa còn bỏ vào thùng hai đồng xu.
Bạch Ất đi sau cô, nhàn nhạt nở nụ cười, lên xe.
“Ai da, tiểu cô nương, là ngươi sao” đại thúc lái xe nghiêng đầu cười tủm tỉm chào hỏi “Ta đã nói rồi nhất định là vợ chồng son cải nhau, đã làm hòa sao?”
Đầu Bạch Đinh đầy hắc tuyến.
“Ngươi xem bạn trai ngươi thật đẹp trai, là diễn viên mới phải không? Chưa nhìn thấy xuất hiện trên tivi bất quá nhìn hắn rất có tiềm năng, nhất định sẽ thành công…” đại thẩm ngồi ở ghế trước nhìn thật hâm mộ, sau đó lại nhiều chuyện kề sát vào tai Bạch Đinh nói nhỏ “Bất quá nhìn bộ dáng này của cô, còn là học sinh phải không, yêu sớm không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Đinh im lặng, tiếp tục rơi hắc tuyến.
Bạch Ất vuốt cằm lễ phép mĩm cười.
Đại thẩm đỏ mặt sợ hãi, quay đầu lại không dám nhìn nữa, điện lực này quá mạnh rồi.
“Cười, cười cái gì mà cười, cười mê người như vậy làm gì, ngươi là tiên chứ không phải yêu quái.” Bạch Đinh oán thầm.
Bạch Ất ngồi bên cạnh nhìn cô nghiến răng nghiến lợi, hạt vừng dính trên mặt cũng không biết, cười khẽ, thật tự nhiên đưa tay phủi hạt vừng ấy xuống.
Bạch Đinh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn , sau đó bỗng nhếch miệng cười “Ngươi cũng thật giống bà ngoại ta.”
Bạch Ất dỡ khóc dỡ cười nhìn cô, đưa bánh nướng cho cô “Ăn nữa không?”
Bạch Đinh liếc hắn một cái, không chút khách khí cầm cái bánh nướng của hắn mà cắn. cắn cắn, cô phát hiện mặt Bạch Ất có chút xanh.
“Ngươi sao vậy?” cô nghi ngờ đem miếng bánh nướng cuối cùng nhét vào trong miệng.
Bạch Ất hơi cau mày, lắc đầu.
“Ngươi… sẽ không phải là… say xe đi.” Mắt Bạch Đinh càng mở càng to.
Bạch Ất làm sao biết say xe là cái gì, hắn chỉ biết đã hơn hai ngàn năm chưa có khó chịu như vậy.
“Đầu choáng váng? Muốn phun ra?”
Bạch Ất gật gật đầu, mặt càng lúc càng xanh.
Bạch Đinh biết lúc này mình mà cười thì hơi quá đáng, nhưng cô thật sự không nhịn cười được, phải biết rằng vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi nay lại có biểu tình như vậy thật sự rất… rất mắc cười.
Khóe miệng Bạch Đinh co rút hai cái, rốt cục cười “hì hì”, làm cho sắc mặt Bạch Ất càng thêm khó coi.
Ánh mắt sau mắt kính cong cong, Bạch Đinh ho nhẹ một cái “Tôi đã nói ngươi không cần đi theo tôi thôi.”
Bạch Ất nhíu mày, quay đầu không nói gì, trên thực tế, hắn đã khó chịu đến mức không thể nói.
Rốt cục xe cũng dừng lại, trên loa thông báo một giọng nữ vang lên, “đã đến Giáo xa lộ, xin lên ở cửa trước, xuống ở cửa sau.”
“Đứng lên, đứng lên.” Bạch Đinh vội đứng lên, xốc túi sách có chứa bạch tiểu miêu lên.
Bạch Ất một tay chống ghế dựa, lắc lư lắc lư theo Bạch Đinh xuống xe.
“Này! Ngươi có sao không?” Bạch Đinh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, nghẹn cười hỏi
“Đừng lo.” Hắn thản nhiên trả lời, đứng thẳng người.
“Sĩ diện khổ thân, nguwoi nói mình đã sống hai ngàn năm, sao đạo lí như vậy lại không nghĩ ra.” Bạch Đinh nhịn không được xem thường, sau đó đưa tay “Ta giúp ngươi.”
Bạch Ất do dự một chút.
Bạch Đinh xem thường lần thứ hai, ôm thắt lưng hắn, vòng tay hắn qua vai cô, đỡ sức nặng của hắn.
“Nam nữ…”
“Nam nữ thụ thụ bất thân chứ gì, đáng tiếc thời đại này không lưu hành câu này.” Bạch Đinh nhe hàm răng tiểu cương ra “Ngươi còn dài dòng, có tin ta bỏ ngươi lại đây hay không?”
Bạch Ất mím môi, rủ mắt xuống không nói.
Đỡ Bạch Ất đến cửa tiệm sách bên trái cổng trường, cô một cước đá văng cửa ra “Đại thúc, mau giúp.”
“Này, cẩn thận một chút, cửa của ta rất quý đó.” Đại thúc tiệm sách bất mãn ném sách trên tay xuống “Ôi, sao lại có anh đẹp trai, Đinh Đinh ngươi gần đây rất đào hoa a, tên tiểu tử mắt kính ngươi mang đến ngày hôm qua đâu?”
“Ai? À thúc nói Lý Tư Dân sao? hắn là tiểu đệ ta mới thu được.” Bạch Đinh đỡ Bạch Ất ngồi xuống ghế sa lon, sau đó ôm Bạch tiểu miêu trong túi ra, hôn lại hôn, hôn lại hôn, sau đó đặt trên đầu gối Bạch Ất “Bạch tiểu miêu, ngươi ngoan ngoãn ở đây chăm sóc hắn, tan học ta đến đón các người.”
Bạch tiểu miêu ngáp một cái “Meo ~” lên tiếng trả lời.
“Chờ một chút.” Bạch Ất đứng lên “Ta cũng phải đi.”
Bạch tiểu miêu đang dựa trên gối hắn bị hoảng sợ, “Oạch” một cái rớt xuống đất, đại thúc tiệm sách đau lòng ôm lên, ôn nhu trấn an.
“Được rồi, trường học chỉ cách nơi này vài bước, ngươi ở lại đây nghĩ ngơi đi.”
Bạch Ất nhìn nhìn cô , bỗng nhiên giơ tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ trên má trái cô một vòng “Cẩn thận một chút.”
Bạch Đinh bị hành động bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau từng bước, có chút khó hiểu nhìn hắn, sau đó cầm túi sách lên, phẩy tay “Đại thúc tôi đi đây.”
Đại thúc tiệm sách trả lời, lại nhàn nhã tự tại ôm bạch tiểu miêu nằm lên ghế ,vừa nhìn chằm chằm nam nhân áo trắng một cách hứng thú, vừa đưa tay lấy tách cà phê bên cạnh uống một ngụm.
Bạch Ất nhìn Bạch Đinh ra khỏi cửa, sau đó thản nhiên quay đầu nhìn nam nhân có chút lôi thôi trước mắt này “Ngươi không phải con người.”
“Phốc…” đại thúc kia vừa uống một ngụm cà phê vội vàng phun ra, vội vàng đứng lên “Ta nói này huynh đệ, mới sáng sớm ngươi mắng chửi người như vậy! tuy rằng ta không làm đại ca đã nhiều năm nhưng thuộc hạ dưới tay ta rất nhiều nha!”
“ngươi không phải con người” Bạch Ất nhìn hắn.
“Ngươi ngươi ngươi…” đại thúc tiệm sách tay run run chỉ vào hắn.
“Ngươi không phải con người.”
“…Xem như ngươi lợi hại.” đại thúc tiệm sách nhún nhún vai “Được rồi, tôi không phải con người.”
Không khí trong tiệm sách lập tức thay đổi, giống như tất cả không khí đều nhưng lại ở trên bàn.
“Được rồi, không cần khẩn trương như vậy ta chỉ là tham luyến nhân gian, không có ác ý gì.” Đại thúc tiệm sách xoay người rót tách cà phê đưa hắn “Đến, uống chút cà phê cho thoải mái tinh thần, khẩn trương như vậy không tốt.”
Bạch Ất không nhận lấy.
“Ngươi muốn thu ta?” đại thúc tiệm sách sờ sờ chút râu dưới cằm, hé mắt, sau đó nhếch môi nở nụ cười “Đinh Đinh biết sẽ tức giận nha, Đinh Đinh vui vẻ với ta, Đinh Đinh và bạch tiểu miêu cũng rất thích thôi, Đinh Đinh…”
Bạch Ất nhắm mắt ngồi xuống ghế.
Đại thúc cười hi hi ha ha, ôm lấy bạch tiểu miêu ngồi xuống ghế bên kia bàn “Cái này đúng rồi, hòa khí phát tài, hòa khí phát tài ~”
Thời kì may mắn
Màn sương mù mỏng manh đem ánh sáng buổi sớm mai nhuộm thành một loại ánh sáng thật nhu hòa, gió núi lành lạnh thổi qua hàng cây đại thụ già xào xạc rung rinh, chim rừng ở đầu cành hót ríu rít.
Bạch Đinh dựa vào trên giường, cái mũi giật giật, mơ hồ như ngửi được mùi cháo ngọt ngào.
“Đinh Đinh rời giường thôi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi.” tay ấm áp vỗ nhè nhẹ, bà ngoại cười gọi cô rời giường.
“Ngủ thêm một chút, một chút xíu nữa thôi…” Bạch Đinh chậc lưỡi, nhấc mông trở mình một cái, mơ màng lầu bầu.
“Tiểu lười biếng, nhanh thức dậy, bà ngoại nấu cháo con thích nhất kìa.”
“Ân….” Trả lời dài một tiếng, cô mềm mại lầm bầm
“Chăn đều đã rơi xuống đất, cẩn thận cảm lạnh đấy.” bà ngoại nhắc nhở, nhặc chăn lên nhẹ nhàng đặt lại trên người cô.
Cô xoay người, kháng nghị nho nhỏ, tiếp tục ngủ
Mệt mỏi quá mệt mỏi quá mệt mỏi quá a…. không biết vì sao lại mệt như vậy, xương cốt toàn thân đều kêu gào phải nghĩ ngơi.
Lờ mờ mở mí mắt lên, đập vào mắt đầu tiên là một nam nhân áo trắng tóc đen, hắn đang đắp chăn cho cô,. Bạch Đinh lẩm bẩm một câu “A bà ngoại, con lại mơ thấy thần tiên.” Nhắm mắt lại tiếp tục ngủ
ở trong lòng lặng tính ba giây, lại mở mắt lần nữa, bạch Đinh tỉnh lại.
không có gió núi, không có cây cao, không có chim rừng, không có bà ngoại, không có cháo ngon, cô đang nằm trên giường công chúa màu hồng phấn, tuy rằng trên giường một đống truyện tranh, tạp chí lộn xộn còn có búp bê bẩn, nhưng nó vẫn là giường công chúa.
Cô từng hi vọng mình có thể nằm trên giường công chúa ôm búp bê ngủ như vậy, hiện tại cô thật sự đã nằm trên giường công chúa ôm búp bê mà ngủ, nhưng cô hy vọng đó chỉ là một cơn ác mộng.
Đúng vậy, một cơn ác mộng.
Thật hy vọng, khi… tỉnh lại, cô còn có thể nằm trên tấm ván gỗ đơn sơ, đắp tấm chăn bà ngoại tự tay phơi nắng, còn mang theo chút mùi vị mặt trời, lắng nghe chim rừng thì thầm buổi sớm.’
Nhưng hiện tại, ở đây ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu tới, bởi có tấm màn ngăn cản.
“Nàng tỉnh.” Giọng nói hơi trầm là giọng nam.
Âm thanh thực nhẹ thực thoải mái…
Bạch Đinh nhìn nhìn cái chăn nằm an ổn trên người mình, có chút phiền não ném sang một bên.
Cô hoàn toàn thanh tĩnh.
Ngay ngày hôm qua, cô vượt qua cái sinh nhật khó quên nhất từ khi chào đời đến nay, cô đi vào đường Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà, sau đó còn nhảy vào dòng Vong Xuyên, cuối cùng lại từ dòng Vong Xuyên leo lên bờ, còn thấy được đá Tam Sinh, xem một chút kiếp trước và kiếp này của chính mình.
Đương nhiên cô còn gặp được hắc bạch vô thường và phán quan.
Mà tất cả những chuyện ly kì quái dị này đều bắt đầu từ nam nhân trước mặt này.
“Mieeu~” khó có khi bị chủ nhân không nhìn tới bạch tiểu miêu bất mãn chính mình bị thất sủng, tung người nhảy lên giường, tiến vào trong ngực Bạch Đinh, mềm nhũn cọ cọ cô làm nũng.
Bạch Đinh ôm nó ngồi dậy, trong ngăn kéo lấy ra sửa và thức ăn mèo rót vào cái chén nhỏ của nó, sau đó buông nó ra, dụi dụi mắt ôm quần áo vào phòng tắm.
Đánh răng rửa mặt, thay quần áo, lúc mở cửa phòng tắm ra, bạch Tiểu miêu đã uống sữa xong, mỗ nam nhân áo trắng vẫn còn đang đứng một bên làm tượng.
“Bàn chải đánh răng và khăn mặt của ngươi đều để cạnh bồn rửa mặt, trong tủ lạnh còn sữa, ngươi tự mình hâm nóng lại là có thể uống.” Bạch Đinh nói xong, duỗi thắt lưng một cái, đưa tay vẫy vẫy tiểu bạch miêu “bạch tiểu miêu, chúng ta đến trường học thôi.”
Bạch Tiểu Miêu meo một tiếng, nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Bạch Đinh.
“Ta cũng phải đi.” Cái tượng màu trắng rốt cục cũng lên tiếng, hắn đi đến trước mặt Bạch Đinh, nhìn cô.
“Cái gì?” Bạch Đinh trừng lớn hai mắt “Ngươi theo ta đi học sao? không có khả năng! Ngày hôm qua nguwoi còn chưa đủ nổ bậc sao? quần áo này của ngươi đi đến đâu cũng thật làm cho người ta chú ý.”
“ Nàng bất cứ lúc nào cũng có thể bị quỷ bắt đi.” Hắn nhắc nhỡ cô.
Nhớ tới hôm qua mình vừa mới cùng hắc bạch sứ giả câu hồn cùng tên phán quan kia đối mặt, còn có trí nhớ khủng bố lúc rơi vào dòng Vong Xuyên kia, Bạch Đinh không có cốt khí dừng bước “Ừ, ngươi đã là thần tiên, ngươi nhất định sẽ biết thuật ẩn thân đi.”
“Ta không phải thần tiên.”
“Cái gì? Ngươi không phải thần tiên?” Bạch Đinh nhảy dựng lên “Ngươi đã không phải thần tiên lại mạnh miệng nói muốn độ tôi thành tiên!”
“Ta là sư phụ của nàng, ta đã đáp ứng sẽ mang nàng tu tiên”
“…” Bạch Đinh xoay người xem thường, ôm bạch tiểu miêu đi ra cửa.
Bạch Ất đi theo.
Đi xuống lầu, liền cảm thấy gió xuân phất vào mặt, còn mang theo hương hoa lê nhè nhẹ, Bạch Đinh tinh thần thoải mái lấy một túi sữa trong cặp ra cắm ống vào bỏ vào miệng, lại thuận tay quay lại đưa cho nam nhân đi sau một gói.
Ngày hôm qua cũng không có nằm mơ thấy giấc mộng kì quái kia nữa, Bạch Đinh đưa mắt dò xét nhìn Bạch Ất, trong lòng cân nhắc, có lẽ hắn có thể làm đá trấn giữ nhà? Từ khi hắn đến đây, tình trạng giấc ngủ của cô đã tốt nhiều. đối với một người hằng năm bị ác mộng quấn thân, giấc ngủ tốt đpẹ thật sự rất quan trọng.
“Ngươi phát ngôc cái gì?” thấy hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm gói sữa kia, Bạch Đinh nhíu mày “Ngươi không mở ra?” cô lấy túi sữa trong tay hắn, hé hàm răng ra, cắn một góc, trả lại cho hắn “ Ừ, có thể uống rồi.”
Bạch Ất nhíu nhíu mày “Ta không cần ăn cái gì cả.”
“Cái gì? Dân lấy thức ăn làm trời, người là sắt cơm là thiết, không ăn một chút sẽ đói bụng đến hoảng loạn.” Bạch Đinh đem sữa nhét vào tay hắn, vừa quay đầu, chạy đến tiệm ăn sáng ở góc phố “Bác gái, hai cái bánh nướng, phải ngọt kèm mặn nha.”
Bác gái quán ăn sửng sờ nhìn phía sau Bạch Đinh, bất động.
Bạch Đinh quay đầu lại nhìn người còn đang nhìn chằm chằm gói sữa dò xét, đưa tay quơ quơ trước mặt bác gái kia “Này! Mau hồi hồn.”
“Phi Phi Phi mới sáng sớm.” bác gái chủ tiệm trừng mắt nhìn Bạch Đinh liếc mắt một cái “Đinh Đinh a, anh chàng đẹp trai kia là ai, sao lại ăn mặt thành bộ dáng như vậy?”
“Nga, bác đang nói là chú của con, chú ấy là diễn viên, gần đây ở nhờ nhà của con, đang bề bồn dựng kịch.” Bạch Đinh nói dối không chớp mắt “Nhập diễn quá sâu, nói như vậy sẽ trợ giúp hành đôngj lúc diễn xuất.”
“Nga, ta nói này.” Ánh mắt bác gái sáng như sao “Phải giúp ta xin chữ kí nha.”
“Tốt, bác cho con hai cái bánh nướng.” Bạch Đinh vương hai ngón tay, cười hắc hắc.
“Thành giao.”
Bạch Đinh như kẻ trộm quay đầu nhìn Bạch Ất, sau đó vui rạo rực nhảy lại bên cạnh hắn, lấy giấy viết trong cặp ra “Mau mau, đem tên ngươi viết lên.”
Bạch Ất có chút bất đắc dĩ nhìn cô, lại nhìn vật cô vừa nhét vào tay hắn “ Đây là…”
“Này, bút” Bạch Đinh nắm tay hắn, quay đầu chảy nước miếng nhìn lô bánh nướng mới ra lò “Đây là giấy, ngươi đem tên mình viết lên đây.”
Bạch Ất rủ mi mắt xuống, che lại ánh mắt dung túng của mình, cầm bút viết tên mình xuống, sau đó nhìn cô vui mừng dùng tên của hắn đổi về hai cái bánh nướng.
“mau ăn, mau ăn, hô thật nóng” Bạch Đinh rộng lượng cho hắn một cái nói “bánh nướng ở đây là ngon nhất.”