Thượng Hảo Giai đứng cạnh Tiêu Minh Tuấn giơ tay vỗ một cái lên gáy anh. Lúc này anh mới bị đau mà phục hồi lại tinh thần. Cô nhìn Tiêu Minh Tuấn đang nở nụ cười mê người với chính bản thân mình mà không khỏi hồn phi phách tán. Thực ra, lúc này cô hơi thấy bất an trong lòng về cái kế hoạch lớn kia của mình. Không ngờ nó có thể diễn ra thuận lợi như vậy khiến cô thấy hơi không bình thường. Tiêu Minh Tuấn thông minh như vậy, liệu có phải anh đang chơi trò vô gian đạo với cô không?
Tiêu Minh Tuấn nhìn Thượng Hảo Giai đứng đối diện với mình đang ngẩn người ra thì nhếch khóe môi lên, quay nửa khuôn mặt tuấn tú về phía cô, dùng giọng nói vô cùng quyến rũ mà mê hoặc cô. Anh cười xấu xa, nói: "Đến đây hôn gia một cái nào cô bé." Dứt lời, anh nhìn về phía Thượng Hảo Giai bằng ánh mắt hơi thất vọng. Giờ này mà cô còn đang ngây người, khó có thể tự kiềm chế, khó có thể tự kiềm chế...
"Tiểu thư, có phải cô đã bị khuôn mặt đẹp đẽ này của Tiêu Trà Tuấn tiên sinh hớp hồn rồi không?"
"Cô bé, cậucó thể đừng nhìn đại gia nhà cậu một cách si ngốc như thế trước mặt bọn mình được không?"
Điềm Điềm dùng đại pháp truy hồn là nhéo lỗ tai Thượng Hảo Giai. Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại, mặc kệ những lời chọc ghẹo của bọn Điềm Điềm, tiếp tục uống rượu. Xin chú ý, ban nãy tiểu thư Thượng Hảo Giai là người khác một ly, cô một ly. Còn bây giờ, người ta một ly, cô hai ly. Cô cảm thấy không đủ nên tiếp tục uống, cúi đầu uống, uống đến khi đỏ mặt, uống đến khi say như chết. Giờ đây, bạn học Thượng Hảo Giai bỗng biến thành hồng nhan cân quắc, nữ trung hào kiệt, Bá Vương trên bàn rượu...
Thế là...cô bắt đầu bị rượu làm cho điên, dùng rượu để ép Tiêu Trà Tuấn.
Tan tiệc, Điềm Điềm, Ngô Hiểu Phong, Tiêu Trà Tuấn, Đa Hòa, Vương Đào, Tằng Nhã Nhu, bảo mẫu Từ Hoán Vũ vẫn còn tỉnh táo. Chỉ có Ngải Khải và Thượng Hảo Giai say khướt. Màn kịch đến đây là kết thúc... ::nhok DDLQĐ::
Trừ quỷ lười Tiêu Trà Tuấn ra, sáu người còn lại thấy căn phòng vô cùng bừa bãi thì hai mắt lập tức trở nên lờ đờ, mặt cứng ngắc, không để bọn Tằng Nhã Nhu phải nói, Đa Hòa và bảo mẫu thường xuyên phải dọn dẹp tàn cuộc đành cúi đầu đầy cam chịu. Đa Hòa nói với bốn người kia đầy mất kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, cứ theo quy củ cũ, giao mọi chuyện ở đây cho bọn mình. Mọi người vào phòng chuẩn bị các thứ cho đêm nay đi. Chắc là đêm nay không ai rời khỏi đây được đâu." Dứt lời, cô quay lại ra hiệu cho bốn người nhìn Thượng Hảo Giai đã ngã vào sô pha mà vẫn còn ôm chai rượu nói nhảm.
Thượng Hảo Giai nằm trên sô pha, ôm chai rượu đầy thành kính, vỗ tay, mặt đầy hưng phấn: "Thần tiên, thần tiên, tôi muốn gầy đi, tôi muốn giàu có, tôi muốn trở nên xinh đẹp, tôi muốn hạnh phúc, tôi muốn đi ngủ, tôi còn muốn nuôi tiểu bạch kiểm. Nguyện vọng của tôi đó chính là có vương kim cương lão ngũ nào quyết định nắm tay tôi bước vào phần mộ tình yêu. Ừm...Tôi còn muốn...Tôi còn muốn." Có thể là do chịu nhiều thiệt thòi, ký ức bị lật lên nên nói tới đây Thượng Hảo Giai liền ấp úng.
Tiêu Trà Tuấn ngồi bên cạnh cô, lắc đầu đầy xót xa, thở dài: "Em nên nghĩ xem làm cách nào để đi chết đi."
Liêu Chân Chân nghe xong thì vỗ mạnh vào bàn một cái "bốp", nhìn Tiêu Trà Tuấn đầy hung dữ. Mọi người im thin thít nhìn cô. Một phút sau, Thượng Hảo Giai cong cái miệng vốn rất dễ thương lên, lại gần chai rượu một cách cẩn thận, dùng một tay che lại, nhỏ giọng nói với chai rượu: "Tôi còn muốn...Sống..." Sau này sẽ nói là cái gì, ngoài Tiêu Trà Tuấn ra thì không ai nghe được cô nói gì.
Vương Đào đứng trong phòng khách, cười gượng, nhìn Thượng Hảo Giai, nói: "Đừng cho mình thấy thái độ khi cậu say rượu là được rồi. Cảm ơn." Dứt lời, anh xoay người trở về phòng, tiếp tục trải đệm chăn.
Nghe xong lời này, Thượng Hảo Giai thẹn quá hóa giận, vặn vẹo một lúc rồi đứng lên. Mọi người bị cô làm cho giật mình, mở to hai mắt mà nhìn cô. Cô cố hít mạnh một hơi, Điềm Điềm vội vàng che tai, cho rằng cô định chửi ầm lên. Ai ngờ Thượng Hảo Giai mở lớn miệng, gào lên: "Lão nương muốn đi toilet." rồi xoay người, tiêu sái rời đi.
Thượng Hảo Giai nghe tiếng cười như điên của bọn họ, trừng mắt đầy bất mãn, khẽ than: "Lão nương không thể chọc mọi người. Mẹ nó, còn định trốn tới bao giờ?" Vừa nói xong thì liền nghe bảo mẫu Từ Hoán Vũ khốn khiếp kia hô to lên với cô: "Trời ơi, Ngải Khải vẫn còn ở trong đó." Cô xoay người, ôm quyền với bảo mẫu Từ Hoán Vũ, "Cảm ơn đã nhắc nhở, tiểu nữ tử đi đây."
Vừa kéo cửa nhà vệ sinh ra thì Thượng Hảo Giai liền chết sững.
๖ۣۜDiendanlequydon.com
Cô biết phẩm chất khi uống rượu và nhân phẩm của anh đều xấu xa nhưng khi chứng kiến vẫn không tiếp nhận nổi. Ngải Khải đang mặt đối mặt với cô, ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt bồn cầu, trừng mắt nhìn cô với thái độ thù địch, tựa như không phải anh đang ôm bồn cầu mà là đang ôm vợ vậy.
Thượng Hảo Giai sợ run lên, chết sững ở cửa, im lặng nhìn Ngải Khải. Thấy anh không có phản ứng, cô hơi sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh mình, im lặng đối mặt với anh. Nhưng dường như nhu cầu sinh lý đang lên tiếng phản đối khiến cô tỉnh rượu hơn một nửa ngay lập tức. Cô cố gắng nói với giọng mềm mại nhất với Ngải Khải: "Ngải Khải, cậu làm gì ở đây? Mình muốn đi vệ sinh, cậu đi ra đi."
Ngải Khải nghe xong lời cô, thần chí vẫn mơ hồ, ôm chặt cái bồn cầu trong tay, nhìn Thượng Hảo Giai, cười khúc khích, nói những lời không rõ ràng: "Ha ha, mình không cho cậu đi vệ sinh."
Thượng Hảo Giai dở khóc dở cười, biết Ngải Khải đã say rồi nên cô nói dịu dàng, cẩn thận: "Ngải Khải, ngoan nào. Mình là nữ, cậu là nam, nếu cậu không ra thì mình đi vệ sinh thế nào được? Cậu đừng ôm bồn cầu nữa, lại đây, đi ra nào."
Ngải Khải nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lờ đờ, làm lơ cô, tiếp tục ôm bồn cầu. Thượng Hảo Giai thấy vẻ mặt này của ai thì bực mình, rống lên với anh: "Ngải Khải, cậu đó, mẹ nó đi ra cho mình. Nếu cậu không ra, lão nương tè ra quần bây giờ."
Ngải Khải ngồi dưới đất, ôm bồn cầu, duỗi chân ra chơi xấu như đứa trẻ, nói nhỏ bằng giọng nghẹn ngào: "Dì à, sao dì lại dữ với con thế." Nhất thời, Thượng Hảo Giai không thể tiếp nhận được ngay, đứng sững ở đó. Ngải Khải nói tiếp: "Con không cản dì đi vệ sinh. Con chính là cái bồn cầu. Dì ngốc quá." ::nhok DDLQĐ::
Vành mắt Thượng Hảo Giai đỏ lên ngay lập tức, bị sợ không nhẹ. Dưới tình thế cấp bách, cô bất chấp việc sẽ mất mặt, quay đầu nói với đám người đang uống rượu bên ngoài, hét lên: "Trời ơi, mọi người nhanh đưa người này về đi."
Tiêu Trà Tuấn nghe thấy, quay sang gào lên với Thượng Hảo Giai: "Sao vậy?"
Điềm Điềm hơi mất kiên nhẫn khi nghe Thượng Hảo Giai nói, ngáp một cái rồi gật đầu ra hiệu với mọi người trên bàn, nói: " Đừng quan tâm, say rượu nên điên rồi."
Thượng Hảo Giai sắp tè ra quần, không thể di chuyển được, sắp phát khóc. "Không phải. Mọi người nhanh qua đây bắt lấy cậu ấy, mang đi cho mình đi. Mình muốn đi vệ sinh."
diendanlequydon.com
Điềm Điềm nghe thấy, trả lời đầy mất kiên nhẫn: "Cậu ngốc à? Để cậu ấy tự ra là được."
Thượng Hảo Giai gấp đến mức rơi nước mắt, cảm thấy sắp tè ra quần rồi. "Cậu ấy không ra. Nhanh lên, mình sắp tè ra quần rồi."
Tằng Nhã Nhu càng nghe càng thấy không bình thường, vỗ hạ thân của Vương Đào, đi về phía nahf vệ sinh. "Có chuyện gì vậy?"
Thượng Hảo Giai vừa khóc vừa nói: "Cậu ấy nằm bò trong nhà vệ sinh, nói mình chính là cái bồn cầu. Ôi ôi, nhanh lên, mình sắp tè ra quần rồi. Kéo cậu ấy ra cho mình đi."
Vương Đào nắm cổ áo Ngải Khải, kéo anh ra ngoài. Ngải Khải vừa khóc vừa gào: "Mình là bồn cầu, cậu định làm gì? Mình còn có thể dùng được, chưa hư đâu."
Ngải Khải vừa bước một chân ra khỏi nhà vệ sinh thì Thượng Hảo Giai vội vàng chui vào, thoải mái mà cho nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Mọi ngời nhìn cái dáng vẻ say mê của Ngải Khải mà cười toe toét đầy vui vẻ.
Ngải Khải bị Vương Đào ném vào gầm bàn, tiện chân đạp một cái. Anh kêu đau, rồi ôm chân bảo mẫu Từ Hoán Vũ bên cạnh, tiếp tục sự nghiệp làm bồn cầu. Bảo mẫu Từ Hoán Vũ đang dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của anh thì nhịn không được mà đùa anh. Cô đưa rượu trong tay cho anh. "Bạn ơi, đến đây, cạn ly nào." Ngải Khải nhận ly rượu trong trạng thái thần chí mơ hồ, đầu óc đình trệ, giơ ly rượu lên với cái chân bảo mẫu Từ Hoán Vũ dưới gầm bàn, hét lớn đầy dũng cảm "Cạn.", sau đó liền ngửa đầu uống cạn.
Bảo mẫu Từ Hoán Vũ bị Ngải Khải chọc cười đến mức gục lên bàn. Điềm Điềm bên cạnh cũng nhịn không được mà trêu anh. Cô rót một ly rượu đầy nhưng không để ý tới anh. Ngải Khải mờ mịt nhìn ly rượu trong tay, chẳng hiểu ra sao mà nhìn chân Điềm Điềm, lắc lắc đầu, không nói lời nào, lập tức nhìn thấy Tuấn Tuấn đang chơi ở bên cạnh, vừa bò vừa giơ ly rượu về phía nó...::nhok DDLQĐ::
Mười phút sau, Tiêu Trà Tuấn phát hiện Thượng Hảo Giai chưa ra khỏi nhà vệ sinh thì hơi lo lắng. Anh chạy tới gõ cửa nhà vệ sinh, nghe thấy cô ậm từ đáp lại thì mới quay lại ngồi trên sô pha.
Trong khoảnh khắc khi xoay người này, Tiêu Trà Tuấn nhìn thấy Ngải Khải cầm sợi dây của Tuấn Tuấn, vừa đuổi theo nó vừa giơ ly rượu, kêu. "Mày có phải là đàn ông không? Là đàn ông thì cạn mau."
Tiêu Trà Tuấn bước tới, đá một cước, chỉ nghe thấy Ngải Khải ôm mông kêu đau rồi quỳ rạp trên đất không đứng dậy. Nhưng anh vẫn thấy chết không sờn mà chỉ vào Tuấn Tuấn, quẳng một câu "Cháu trai, cháu thật đáng sợ." Rồi anh nằm rạp xuống đất, ngủ thiếp đi.
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Tuấn Tuấn vừa thấy Ngải Khải nằm xuống đất thì vội vàng chó cậy gần nhà mà tru lên hai tiếng khiêu khích người đã ngã xuống kia, nhẹ chân nhẹ tay chạy đến cạnh anh, dùng móng vuốt đẩy vài cái vào đầu anh để thăm dò. Thấy anh không có phản ứng gì thì nó liền nhe răng nhếch miệng mà gầm gừ ra oai với anh ngay lập tức. Có thể là hành động làm lơ nó của Ngải Khải khiến nó cảm thấy tôn nghiêm của loài chó bị anh sỉ nhục nên tát thật mạnh vào miệng anh hai cái, rồi đắc ý ngẩng đầu lên, bỏ đi.
Mọi người vừa cười vừa vào phòng ngủ. Thực ra bọn họ không đến nỗi khốn như thế, nhưng vì hiểu rõ một đạo lý: đó chính là tình yêu cũng như bị táo bón, cần phải có chất kích thích thúc đẩy một chút. Ví dụ như rượu, người xưa từng nói: say rượu mới có thể loạn tính. Hay như sống chung trong một không gian, tục ngữ nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Củi có khô thì lửa mới mạnh được.
Tiêu Trà Tuấn thấy tất cả mọi người như bôi dầu vào chân mà rời khỏi phòng, luôn miệng nói thật khốn kiếp, làm phiền anh chăm sóc cho Thượng Hảo Giai thật tốt. Anh đảo đảo tròng mắt, nở nụ cười xấu xa đầy rạng rỡ, đi về phía nhà vệ sinh. Trong đó chỉ còn mình Thượng Hảo Giai...
Rượu quá ba tuần, lửa gần rơm, cô nam quả nữ, sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ....
Thượng Hảo Giai đứng cạnh Tiêu Minh Tuấn giơ tay vỗ một cái lên gáy anh. Lúc này anh mới bị đau mà phục hồi lại tinh thần. Cô nhìn Tiêu Minh Tuấn đang nở nụ cười mê người với chính bản thân mình mà không khỏi hồn phi phách tán. Thực ra, lúc này cô hơi thấy bất an trong lòng về cái kế hoạch lớn kia của mình. Không ngờ nó có thể diễn ra thuận lợi như vậy khiến cô thấy hơi không bình thường. Tiêu Minh Tuấn thông minh như vậy, liệu có phải anh đang chơi trò vô gian đạo với cô không?
Tiêu Minh Tuấn nhìn Thượng Hảo Giai đứng đối diện với mình đang ngẩn người ra thì nhếch khóe môi lên, quay nửa khuôn mặt tuấn tú về phía cô, dùng giọng nói vô cùng quyến rũ mà mê hoặc cô. Anh cười xấu xa, nói: "Đến đây hôn gia một cái nào cô bé." Dứt lời, anh nhìn về phía Thượng Hảo Giai bằng ánh mắt hơi thất vọng. Giờ này mà cô còn đang ngây người, khó có thể tự kiềm chế, khó có thể tự kiềm chế...
"Tiểu thư, có phải cô đã bị khuôn mặt đẹp đẽ này của Tiêu Trà Tuấn tiên sinh hớp hồn rồi không?"
"Cô bé, cậucó thể đừng nhìn đại gia nhà cậu một cách si ngốc như thế trước mặt bọn mình được không?"
Điềm Điềm dùng đại pháp truy hồn là nhéo lỗ tai Thượng Hảo Giai. Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại, mặc kệ những lời chọc ghẹo của bọn Điềm Điềm, tiếp tục uống rượu. Xin chú ý, ban nãy tiểu thư Thượng Hảo Giai là người khác một ly, cô một ly. Còn bây giờ, người ta một ly, cô hai ly. Cô cảm thấy không đủ nên tiếp tục uống, cúi đầu uống, uống đến khi đỏ mặt, uống đến khi say như chết. Giờ đây, bạn học Thượng Hảo Giai bỗng biến thành hồng nhan cân quắc, nữ trung hào kiệt, Bá Vương trên bàn rượu...
Thế là...cô bắt đầu bị rượu làm cho điên, dùng rượu để ép Tiêu Trà Tuấn.
Tan tiệc, Điềm Điềm, Ngô Hiểu Phong, Tiêu Trà Tuấn, Đa Hòa, Vương Đào, Tằng Nhã Nhu, bảo mẫu Từ Hoán Vũ vẫn còn tỉnh táo. Chỉ có Ngải Khải và Thượng Hảo Giai say khướt. Màn kịch đến đây là kết thúc... ::nhok DDLQĐ::
Trừ quỷ lười Tiêu Trà Tuấn ra, sáu người còn lại thấy căn phòng vô cùng bừa bãi thì hai mắt lập tức trở nên lờ đờ, mặt cứng ngắc, không để bọn Tằng Nhã Nhu phải nói, Đa Hòa và bảo mẫu thường xuyên phải dọn dẹp tàn cuộc đành cúi đầu đầy cam chịu. Đa Hòa nói với bốn người kia đầy mất kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, cứ theo quy củ cũ, giao mọi chuyện ở đây cho bọn mình. Mọi người vào phòng chuẩn bị các thứ cho đêm nay đi. Chắc là đêm nay không ai rời khỏi đây được đâu." Dứt lời, cô quay lại ra hiệu cho bốn người nhìn Thượng Hảo Giai đã ngã vào sô pha mà vẫn còn ôm chai rượu nói nhảm.
Thượng Hảo Giai nằm trên sô pha, ôm chai rượu đầy thành kính, vỗ tay, mặt đầy hưng phấn: "Thần tiên, thần tiên, tôi muốn gầy đi, tôi muốn giàu có, tôi muốn trở nên xinh đẹp, tôi muốn hạnh phúc, tôi muốn đi ngủ, tôi còn muốn nuôi tiểu bạch kiểm. Nguyện vọng của tôi đó chính là có vương kim cương lão ngũ nào quyết định nắm tay tôi bước vào phần mộ tình yêu. Ừm...Tôi còn muốn...Tôi còn muốn." Có thể là do chịu nhiều thiệt thòi, ký ức bị lật lên nên nói tới đây Thượng Hảo Giai liền ấp úng.
Tiêu Trà Tuấn ngồi bên cạnh cô, lắc đầu đầy xót xa, thở dài: "Em nên nghĩ xem làm cách nào để đi chết đi."
Liêu Chân Chân nghe xong thì vỗ mạnh vào bàn một cái "bốp", nhìn Tiêu Trà Tuấn đầy hung dữ. Mọi người im thin thít nhìn cô. Một phút sau, Thượng Hảo Giai cong cái miệng vốn rất dễ thương lên, lại gần chai rượu một cách cẩn thận, dùng một tay che lại, nhỏ giọng nói với chai rượu: "Tôi còn muốn...Sống..." Sau này sẽ nói là cái gì, ngoài Tiêu Trà Tuấn ra thì không ai nghe được cô nói gì.
Vương Đào đứng trong phòng khách, cười gượng, nhìn Thượng Hảo Giai, nói: "Đừng cho mình thấy thái độ khi cậu say rượu là được rồi. Cảm ơn." Dứt lời, anh xoay người trở về phòng, tiếp tục trải đệm chăn.
Nghe xong lời này, Thượng Hảo Giai thẹn quá hóa giận, vặn vẹo một lúc rồi đứng lên. Mọi người bị cô làm cho giật mình, mở to hai mắt mà nhìn cô. Cô cố hít mạnh một hơi, Điềm Điềm vội vàng che tai, cho rằng cô định chửi ầm lên. Ai ngờ Thượng Hảo Giai mở lớn miệng, gào lên: "Lão nương muốn đi toilet." rồi xoay người, tiêu sái rời đi.
Thượng Hảo Giai nghe tiếng cười như điên của bọn họ, trừng mắt đầy bất mãn, khẽ than: "Lão nương không thể chọc mọi người. Mẹ nó, còn định trốn tới bao giờ?" Vừa nói xong thì liền nghe bảo mẫu Từ Hoán Vũ khốn khiếp kia hô to lên với cô: "Trời ơi, Ngải Khải vẫn còn ở trong đó." Cô xoay người, ôm quyền với bảo mẫu Từ Hoán Vũ, "Cảm ơn đã nhắc nhở, tiểu nữ tử đi đây."
Vừa kéo cửa nhà vệ sinh ra thì Thượng Hảo Giai liền chết sững.
๖ۣۜDiendanlequydon.com
Cô biết phẩm chất khi uống rượu và nhân phẩm của anh đều xấu xa nhưng khi chứng kiến vẫn không tiếp nhận nổi. Ngải Khải đang mặt đối mặt với cô, ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt bồn cầu, trừng mắt nhìn cô với thái độ thù địch, tựa như không phải anh đang ôm bồn cầu mà là đang ôm vợ vậy.
Thượng Hảo Giai sợ run lên, chết sững ở cửa, im lặng nhìn Ngải Khải. Thấy anh không có phản ứng, cô hơi sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh mình, im lặng đối mặt với anh. Nhưng dường như nhu cầu sinh lý đang lên tiếng phản đối khiến cô tỉnh rượu hơn một nửa ngay lập tức. Cô cố gắng nói với giọng mềm mại nhất với Ngải Khải: "Ngải Khải, cậu làm gì ở đây? Mình muốn đi vệ sinh, cậu đi ra đi."
Ngải Khải nghe xong lời cô, thần chí vẫn mơ hồ, ôm chặt cái bồn cầu trong tay, nhìn Thượng Hảo Giai, cười khúc khích, nói những lời không rõ ràng: "Ha ha, mình không cho cậu đi vệ sinh."
Thượng Hảo Giai dở khóc dở cười, biết Ngải Khải đã say rồi nên cô nói dịu dàng, cẩn thận: "Ngải Khải, ngoan nào. Mình là nữ, cậu là nam, nếu cậu không ra thì mình đi vệ sinh thế nào được? Cậu đừng ôm bồn cầu nữa, lại đây, đi ra nào."
Ngải Khải nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lờ đờ, làm lơ cô, tiếp tục ôm bồn cầu. Thượng Hảo Giai thấy vẻ mặt này của ai thì bực mình, rống lên với anh: "Ngải Khải, cậu đó, mẹ nó đi ra cho mình. Nếu cậu không ra, lão nương tè ra quần bây giờ."
Ngải Khải ngồi dưới đất, ôm bồn cầu, duỗi chân ra chơi xấu như đứa trẻ, nói nhỏ bằng giọng nghẹn ngào: "Dì à, sao dì lại dữ với con thế." Nhất thời, Thượng Hảo Giai không thể tiếp nhận được ngay, đứng sững ở đó. Ngải Khải nói tiếp: "Con không cản dì đi vệ sinh. Con chính là cái bồn cầu. Dì ngốc quá." ::nhok DDLQĐ::
Vành mắt Thượng Hảo Giai đỏ lên ngay lập tức, bị sợ không nhẹ. Dưới tình thế cấp bách, cô bất chấp việc sẽ mất mặt, quay đầu nói với đám người đang uống rượu bên ngoài, hét lên: "Trời ơi, mọi người nhanh đưa người này về đi."
Tiêu Trà Tuấn nghe thấy, quay sang gào lên với Thượng Hảo Giai: "Sao vậy?"
Điềm Điềm hơi mất kiên nhẫn khi nghe Thượng Hảo Giai nói, ngáp một cái rồi gật đầu ra hiệu với mọi người trên bàn, nói: " Đừng quan tâm, say rượu nên điên rồi."
Thượng Hảo Giai sắp tè ra quần, không thể di chuyển được, sắp phát khóc. "Không phải. Mọi người nhanh qua đây bắt lấy cậu ấy, mang đi cho mình đi. Mình muốn đi vệ sinh."
diendanlequydon.com
Điềm Điềm nghe thấy, trả lời đầy mất kiên nhẫn: "Cậu ngốc à? Để cậu ấy tự ra là được."
Thượng Hảo Giai gấp đến mức rơi nước mắt, cảm thấy sắp tè ra quần rồi. "Cậu ấy không ra. Nhanh lên, mình sắp tè ra quần rồi."
Tằng Nhã Nhu càng nghe càng thấy không bình thường, vỗ hạ thân của Vương Đào, đi về phía nahf vệ sinh. "Có chuyện gì vậy?"
Thượng Hảo Giai vừa khóc vừa nói: "Cậu ấy nằm bò trong nhà vệ sinh, nói mình chính là cái bồn cầu. Ôi ôi, nhanh lên, mình sắp tè ra quần rồi. Kéo cậu ấy ra cho mình đi."
Vương Đào nắm cổ áo Ngải Khải, kéo anh ra ngoài. Ngải Khải vừa khóc vừa gào: "Mình là bồn cầu, cậu định làm gì? Mình còn có thể dùng được, chưa hư đâu."
Ngải Khải vừa bước một chân ra khỏi nhà vệ sinh thì Thượng Hảo Giai vội vàng chui vào, thoải mái mà cho nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Mọi ngời nhìn cái dáng vẻ say mê của Ngải Khải mà cười toe toét đầy vui vẻ.
Ngải Khải bị Vương Đào ném vào gầm bàn, tiện chân đạp một cái. Anh kêu đau, rồi ôm chân bảo mẫu Từ Hoán Vũ bên cạnh, tiếp tục sự nghiệp làm bồn cầu. Bảo mẫu Từ Hoán Vũ đang dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của anh thì nhịn không được mà đùa anh. Cô đưa rượu trong tay cho anh. "Bạn ơi, đến đây, cạn ly nào." Ngải Khải nhận ly rượu trong trạng thái thần chí mơ hồ, đầu óc đình trệ, giơ ly rượu lên với cái chân bảo mẫu Từ Hoán Vũ dưới gầm bàn, hét lớn đầy dũng cảm "Cạn.", sau đó liền ngửa đầu uống cạn.
Bảo mẫu Từ Hoán Vũ bị Ngải Khải chọc cười đến mức gục lên bàn. Điềm Điềm bên cạnh cũng nhịn không được mà trêu anh. Cô rót một ly rượu đầy nhưng không để ý tới anh. Ngải Khải mờ mịt nhìn ly rượu trong tay, chẳng hiểu ra sao mà nhìn chân Điềm Điềm, lắc lắc đầu, không nói lời nào, lập tức nhìn thấy Tuấn Tuấn đang chơi ở bên cạnh, vừa bò vừa giơ ly rượu về phía nó...::nhok DDLQĐ::
Mười phút sau, Tiêu Trà Tuấn phát hiện Thượng Hảo Giai chưa ra khỏi nhà vệ sinh thì hơi lo lắng. Anh chạy tới gõ cửa nhà vệ sinh, nghe thấy cô ậm từ đáp lại thì mới quay lại ngồi trên sô pha.
Trong khoảnh khắc khi xoay người này, Tiêu Trà Tuấn nhìn thấy Ngải Khải cầm sợi dây của Tuấn Tuấn, vừa đuổi theo nó vừa giơ ly rượu, kêu. "Mày có phải là đàn ông không? Là đàn ông thì cạn mau."
Tiêu Trà Tuấn bước tới, đá một cước, chỉ nghe thấy Ngải Khải ôm mông kêu đau rồi quỳ rạp trên đất không đứng dậy. Nhưng anh vẫn thấy chết không sờn mà chỉ vào Tuấn Tuấn, quẳng một câu "Cháu trai, cháu thật đáng sợ." Rồi anh nằm rạp xuống đất, ngủ thiếp đi.
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Tuấn Tuấn vừa thấy Ngải Khải nằm xuống đất thì vội vàng chó cậy gần nhà mà tru lên hai tiếng khiêu khích người đã ngã xuống kia, nhẹ chân nhẹ tay chạy đến cạnh anh, dùng móng vuốt đẩy vài cái vào đầu anh để thăm dò. Thấy anh không có phản ứng gì thì nó liền nhe răng nhếch miệng mà gầm gừ ra oai với anh ngay lập tức. Có thể là hành động làm lơ nó của Ngải Khải khiến nó cảm thấy tôn nghiêm của loài chó bị anh sỉ nhục nên tát thật mạnh vào miệng anh hai cái, rồi đắc ý ngẩng đầu lên, bỏ đi.
Mọi người vừa cười vừa vào phòng ngủ. Thực ra bọn họ không đến nỗi khốn như thế, nhưng vì hiểu rõ một đạo lý: đó chính là tình yêu cũng như bị táo bón, cần phải có chất kích thích thúc đẩy một chút. Ví dụ như rượu, người xưa từng nói: say rượu mới có thể loạn tính. Hay như sống chung trong một không gian, tục ngữ nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Củi có khô thì lửa mới mạnh được.
Tiêu Trà Tuấn thấy tất cả mọi người như bôi dầu vào chân mà rời khỏi phòng, luôn miệng nói thật khốn kiếp, làm phiền anh chăm sóc cho Thượng Hảo Giai thật tốt. Anh đảo đảo tròng mắt, nở nụ cười xấu xa đầy rạng rỡ, đi về phía nhà vệ sinh. Trong đó chỉ còn mình Thượng Hảo Giai...
Rượu quá ba tuần, lửa gần rơm, cô nam quả nữ, sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thượng Hảo Giai đứng cạnh Tiêu Minh Tuấn giơ tay vỗ một cái lên gáy anh. Lúc này anh mới bị đau mà phục hồi lại tinh thần. Cô nhìn Tiêu Minh Tuấn đang nở nụ cười mê người với chính bản thân mình mà không khỏi hồn phi phách tán. Thực ra, lúc này cô hơi thấy bất an trong lòng về cái kế hoạch lớn kia của mình. Không ngờ nó có thể diễn ra thuận lợi như vậy khiến cô thấy hơi không bình thường. Tiêu Minh Tuấn thông minh như vậy, liệu có phải anh đang chơi trò vô gian đạo với cô không?
Tiêu Minh Tuấn nhìn Thượng Hảo Giai đứng đối diện với mình đang ngẩn người ra thì nhếch khóe môi lên, quay nửa khuôn mặt tuấn tú về phía cô, dùng giọng nói vô cùng quyến rũ mà mê hoặc cô. Anh cười xấu xa, nói: "Đến đây hôn gia một cái nào cô bé." Dứt lời, anh nhìn về phía Thượng Hảo Giai bằng ánh mắt hơi thất vọng. Giờ này mà cô còn đang ngây người, khó có thể tự kiềm chế, khó có thể tự kiềm chế...
"Tiểu thư, có phải cô đã bị khuôn mặt đẹp đẽ này của Tiêu Trà Tuấn tiên sinh hớp hồn rồi không?"
"Cô bé, cậucó thể đừng nhìn đại gia nhà cậu một cách si ngốc như thế trước mặt bọn mình được không?"
Điềm Điềm dùng đại pháp truy hồn là nhéo lỗ tai Thượng Hảo Giai. Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại, mặc kệ những lời chọc ghẹo của bọn Điềm Điềm, tiếp tục uống rượu. Xin chú ý, ban nãy tiểu thư Thượng Hảo Giai là người khác một ly, cô một ly. Còn bây giờ, người ta một ly, cô hai ly. Cô cảm thấy không đủ nên tiếp tục uống, cúi đầu uống, uống đến khi đỏ mặt, uống đến khi say như chết. Giờ đây, bạn học Thượng Hảo Giai bỗng biến thành hồng nhan cân quắc, nữ trung hào kiệt, Bá Vương trên bàn rượu...
Thế là...cô bắt đầu bị rượu làm cho điên, dùng rượu để ép Tiêu Trà Tuấn.
Tan tiệc, Điềm Điềm, Ngô Hiểu Phong, Tiêu Trà Tuấn, Đa Hòa, Vương Đào, Tằng Nhã Nhu, bảo mẫu Từ Hoán Vũ vẫn còn tỉnh táo. Chỉ có Ngải Khải và Thượng Hảo Giai say khướt. Màn kịch đến đây là kết thúc... ::nhok DDLQĐ::
Trừ quỷ lười Tiêu Trà Tuấn ra, sáu người còn lại thấy căn phòng vô cùng bừa bãi thì hai mắt lập tức trở nên lờ đờ, mặt cứng ngắc, không để bọn Tằng Nhã Nhu phải nói, Đa Hòa và bảo mẫu thường xuyên phải dọn dẹp tàn cuộc đành cúi đầu đầy cam chịu. Đa Hòa nói với bốn người kia đầy mất kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, cứ theo quy củ cũ, giao mọi chuyện ở đây cho bọn mình. Mọi người vào phòng chuẩn bị các thứ cho đêm nay đi. Chắc là đêm nay không ai rời khỏi đây được đâu." Dứt lời, cô quay lại ra hiệu cho bốn người nhìn Thượng Hảo Giai đã ngã vào sô pha mà vẫn còn ôm chai rượu nói nhảm.
Thượng Hảo Giai nằm trên sô pha, ôm chai rượu đầy thành kính, vỗ tay, mặt đầy hưng phấn: "Thần tiên, thần tiên, tôi muốn gầy đi, tôi muốn giàu có, tôi muốn trở nên xinh đẹp, tôi muốn hạnh phúc, tôi muốn đi ngủ, tôi còn muốn nuôi tiểu bạch kiểm. Nguyện vọng của tôi đó chính là có vương kim cương lão ngũ nào quyết định nắm tay tôi bước vào phần mộ tình yêu. Ừm...Tôi còn muốn...Tôi còn muốn." Có thể là do chịu nhiều thiệt thòi, ký ức bị lật lên nên nói tới đây Thượng Hảo Giai liền ấp úng.
Tiêu Trà Tuấn ngồi bên cạnh cô, lắc đầu đầy xót xa, thở dài: "Em nên nghĩ xem làm cách nào để đi chết đi."
Liêu Chân Chân nghe xong thì vỗ mạnh vào bàn một cái "bốp", nhìn Tiêu Trà Tuấn đầy hung dữ. Mọi người im thin thít nhìn cô. Một phút sau, Thượng Hảo Giai cong cái miệng vốn rất dễ thương lên, lại gần chai rượu một cách cẩn thận, dùng một tay che lại, nhỏ giọng nói với chai rượu: "Tôi còn muốn...Sống..." Sau này sẽ nói là cái gì, ngoài Tiêu Trà Tuấn ra thì không ai nghe được cô nói gì.
Vương Đào đứng trong phòng khách, cười gượng, nhìn Thượng Hảo Giai, nói: "Đừng cho mình thấy thái độ khi cậu say rượu là được rồi. Cảm ơn." Dứt lời, anh xoay người trở về phòng, tiếp tục trải đệm chăn.
Nghe xong lời này, Thượng Hảo Giai thẹn quá hóa giận, vặn vẹo một lúc rồi đứng lên. Mọi người bị cô làm cho giật mình, mở to hai mắt mà nhìn cô. Cô cố hít mạnh một hơi, Điềm Điềm vội vàng che tai, cho rằng cô định chửi ầm lên. Ai ngờ Thượng Hảo Giai mở lớn miệng, gào lên: "Lão nương muốn đi toilet." rồi xoay người, tiêu sái rời đi.
Thượng Hảo Giai nghe tiếng cười như điên của bọn họ, trừng mắt đầy bất mãn, khẽ than: "Lão nương không thể chọc mọi người. Mẹ nó, còn định trốn tới bao giờ?" Vừa nói xong thì liền nghe bảo mẫu Từ Hoán Vũ khốn khiếp kia hô to lên với cô: "Trời ơi, Ngải Khải vẫn còn ở trong đó." Cô xoay người, ôm quyền với bảo mẫu Từ Hoán Vũ, "Cảm ơn đã nhắc nhở, tiểu nữ tử đi đây."
Vừa kéo cửa nhà vệ sinh ra thì Thượng Hảo Giai liền chết sững.
๖ۣۜDiendanlequydon.com
Cô biết phẩm chất khi uống rượu và nhân phẩm của anh đều xấu xa nhưng khi chứng kiến vẫn không tiếp nhận nổi. Ngải Khải đang mặt đối mặt với cô, ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt bồn cầu, trừng mắt nhìn cô với thái độ thù địch, tựa như không phải anh đang ôm bồn cầu mà là đang ôm vợ vậy.
Thượng Hảo Giai sợ run lên, chết sững ở cửa, im lặng nhìn Ngải Khải. Thấy anh không có phản ứng, cô hơi sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh mình, im lặng đối mặt với anh. Nhưng dường như nhu cầu sinh lý đang lên tiếng phản đối khiến cô tỉnh rượu hơn một nửa ngay lập tức. Cô cố gắng nói với giọng mềm mại nhất với Ngải Khải: "Ngải Khải, cậu làm gì ở đây? Mình muốn đi vệ sinh, cậu đi ra đi."
Ngải Khải nghe xong lời cô, thần chí vẫn mơ hồ, ôm chặt cái bồn cầu trong tay, nhìn Thượng Hảo Giai, cười khúc khích, nói những lời không rõ ràng: "Ha ha, mình không cho cậu đi vệ sinh."
Thượng Hảo Giai dở khóc dở cười, biết Ngải Khải đã say rồi nên cô nói dịu dàng, cẩn thận: "Ngải Khải, ngoan nào. Mình là nữ, cậu là nam, nếu cậu không ra thì mình đi vệ sinh thế nào được? Cậu đừng ôm bồn cầu nữa, lại đây, đi ra nào."
Ngải Khải nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lờ đờ, làm lơ cô, tiếp tục ôm bồn cầu. Thượng Hảo Giai thấy vẻ mặt này của ai thì bực mình, rống lên với anh: "Ngải Khải, cậu đó, mẹ nó đi ra cho mình. Nếu cậu không ra, lão nương tè ra quần bây giờ."
Ngải Khải ngồi dưới đất, ôm bồn cầu, duỗi chân ra chơi xấu như đứa trẻ, nói nhỏ bằng giọng nghẹn ngào: "Dì à, sao dì lại dữ với con thế." Nhất thời, Thượng Hảo Giai không thể tiếp nhận được ngay, đứng sững ở đó. Ngải Khải nói tiếp: "Con không cản dì đi vệ sinh. Con chính là cái bồn cầu. Dì ngốc quá." ::nhok DDLQĐ::
Vành mắt Thượng Hảo Giai đỏ lên ngay lập tức, bị sợ không nhẹ. Dưới tình thế cấp bách, cô bất chấp việc sẽ mất mặt, quay đầu nói với đám người đang uống rượu bên ngoài, hét lên: "Trời ơi, mọi người nhanh đưa người này về đi."
Tiêu Trà Tuấn nghe thấy, quay sang gào lên với Thượng Hảo Giai: "Sao vậy?"
Điềm Điềm hơi mất kiên nhẫn khi nghe Thượng Hảo Giai nói, ngáp một cái rồi gật đầu ra hiệu với mọi người trên bàn, nói: " Đừng quan tâm, say rượu nên điên rồi."
Thượng Hảo Giai sắp tè ra quần, không thể di chuyển được, sắp phát khóc. "Không phải. Mọi người nhanh qua đây bắt lấy cậu ấy, mang đi cho mình đi. Mình muốn đi vệ sinh."
diendanlequydon.com
Điềm Điềm nghe thấy, trả lời đầy mất kiên nhẫn: "Cậu ngốc à? Để cậu ấy tự ra là được."
Thượng Hảo Giai gấp đến mức rơi nước mắt, cảm thấy sắp tè ra quần rồi. "Cậu ấy không ra. Nhanh lên, mình sắp tè ra quần rồi."
Tằng Nhã Nhu càng nghe càng thấy không bình thường, vỗ hạ thân của Vương Đào, đi về phía nahf vệ sinh. "Có chuyện gì vậy?"
Thượng Hảo Giai vừa khóc vừa nói: "Cậu ấy nằm bò trong nhà vệ sinh, nói mình chính là cái bồn cầu. Ôi ôi, nhanh lên, mình sắp tè ra quần rồi. Kéo cậu ấy ra cho mình đi."
Vương Đào nắm cổ áo Ngải Khải, kéo anh ra ngoài. Ngải Khải vừa khóc vừa gào: "Mình là bồn cầu, cậu định làm gì? Mình còn có thể dùng được, chưa hư đâu."
Ngải Khải vừa bước một chân ra khỏi nhà vệ sinh thì Thượng Hảo Giai vội vàng chui vào, thoải mái mà cho nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Mọi ngời nhìn cái dáng vẻ say mê của Ngải Khải mà cười toe toét đầy vui vẻ.
Ngải Khải bị Vương Đào ném vào gầm bàn, tiện chân đạp một cái. Anh kêu đau, rồi ôm chân bảo mẫu Từ Hoán Vũ bên cạnh, tiếp tục sự nghiệp làm bồn cầu. Bảo mẫu Từ Hoán Vũ đang dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của anh thì nhịn không được mà đùa anh. Cô đưa rượu trong tay cho anh. "Bạn ơi, đến đây, cạn ly nào." Ngải Khải nhận ly rượu trong trạng thái thần chí mơ hồ, đầu óc đình trệ, giơ ly rượu lên với cái chân bảo mẫu Từ Hoán Vũ dưới gầm bàn, hét lớn đầy dũng cảm "Cạn.", sau đó liền ngửa đầu uống cạn.
Bảo mẫu Từ Hoán Vũ bị Ngải Khải chọc cười đến mức gục lên bàn. Điềm Điềm bên cạnh cũng nhịn không được mà trêu anh. Cô rót một ly rượu đầy nhưng không để ý tới anh. Ngải Khải mờ mịt nhìn ly rượu trong tay, chẳng hiểu ra sao mà nhìn chân Điềm Điềm, lắc lắc đầu, không nói lời nào, lập tức nhìn thấy Tuấn Tuấn đang chơi ở bên cạnh, vừa bò vừa giơ ly rượu về phía nó...::nhok DDLQĐ::
Mười phút sau, Tiêu Trà Tuấn phát hiện Thượng Hảo Giai chưa ra khỏi nhà vệ sinh thì hơi lo lắng. Anh chạy tới gõ cửa nhà vệ sinh, nghe thấy cô ậm từ đáp lại thì mới quay lại ngồi trên sô pha.
Trong khoảnh khắc khi xoay người này, Tiêu Trà Tuấn nhìn thấy Ngải Khải cầm sợi dây của Tuấn Tuấn, vừa đuổi theo nó vừa giơ ly rượu, kêu. "Mày có phải là đàn ông không? Là đàn ông thì cạn mau."
Tiêu Trà Tuấn bước tới, đá một cước, chỉ nghe thấy Ngải Khải ôm mông kêu đau rồi quỳ rạp trên đất không đứng dậy. Nhưng anh vẫn thấy chết không sờn mà chỉ vào Tuấn Tuấn, quẳng một câu "Cháu trai, cháu thật đáng sợ." Rồi anh nằm rạp xuống đất, ngủ thiếp đi.
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Tuấn Tuấn vừa thấy Ngải Khải nằm xuống đất thì vội vàng chó cậy gần nhà mà tru lên hai tiếng khiêu khích người đã ngã xuống kia, nhẹ chân nhẹ tay chạy đến cạnh anh, dùng móng vuốt đẩy vài cái vào đầu anh để thăm dò. Thấy anh không có phản ứng gì thì nó liền nhe răng nhếch miệng mà gầm gừ ra oai với anh ngay lập tức. Có thể là hành động làm lơ nó của Ngải Khải khiến nó cảm thấy tôn nghiêm của loài chó bị anh sỉ nhục nên tát thật mạnh vào miệng anh hai cái, rồi đắc ý ngẩng đầu lên, bỏ đi.
Mọi người vừa cười vừa vào phòng ngủ. Thực ra bọn họ không đến nỗi khốn như thế, nhưng vì hiểu rõ một đạo lý: đó chính là tình yêu cũng như bị táo bón, cần phải có chất kích thích thúc đẩy một chút. Ví dụ như rượu, người xưa từng nói: say rượu mới có thể loạn tính. Hay như sống chung trong một không gian, tục ngữ nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Củi có khô thì lửa mới mạnh được.
Tiêu Trà Tuấn thấy tất cả mọi người như bôi dầu vào chân mà rời khỏi phòng, luôn miệng nói thật khốn kiếp, làm phiền anh chăm sóc cho Thượng Hảo Giai thật tốt. Anh đảo đảo tròng mắt, nở nụ cười xấu xa đầy rạng rỡ, đi về phía nhà vệ sinh. Trong đó chỉ còn mình Thượng Hảo Giai...
Rượu quá ba tuần, lửa gần rơm, cô nam quả nữ, sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ....