Khoảng thời gian trong nhà trẻ, có một hôm Thượng Hảo Giai không làm bài tập, Tiêu Minh Tuấn lại thiết diện vô tư nói chuyện này cho cô giáo biết, Thượng Hảo Giai liền bị trách phạt.
Vì thế..... Buổi tối hôm đó ngay sau khi uống xong cốc nước, Thượng Hảo Giai liền chạy đi giúp Tiêu Minh Tuấn tưới hoa. Vốn dĩ Thượng Hảo Giai đang tưới hoa, vừa tưới vừa kêu lên một cách thích thú, ngay lúc sắp tưới xong, thì đúng lúc bị Tiêu Minh Tuấn đang chốn ở chỗ tối theo dõi va vào cô một cái rất mạnh
Chú ý, là đang để mông trần thì bị va phải nha....
Thế nên, Thượng Hảo Giai gào lên với Tiêu Minh Tuấn, nói: "Tiêu Minh Tuấn, anh là đồ lưu manh, anh dám nhìn mông tôi, anh dám rình tôi đi tiểu..."
Tiêu Minh Tuấn đỏ mặt, im lặng xoay người, bay đi....
Sau đó, Tiêu Minh Tuấn nói cho Thượng Hảo Giai biết, bồn hoa kia là do bà Trương tặng cho bà ngoại hắn, nói chỉ cần chăm sóc tốt, thì sau này Tiêu Minh Tuấn sẽ trở thành nhân trung chi long (rồng trong biển người), đứng trên mọi người.
Thương Hảo Giai liền phản đối nói: "Con mẹ nó, anh có mà là sâu bọ giữa biển người, là loại chó dữ luẩn quẩn thì có"
Thượng Hảo Giai vừa nhớ tới bà Trương liền cười. Vì sao ư? Nhắc tới bà Trương này, cũng coi như là một kỳ tài, một nhân vật. Nếu hỏi Thượng Hảo Giai trong cái thôn kia, cô có ấn tượng sâu sắc nhất với ai, thì khẳng định chính là bà Trương. Một bà cụ tóc trắng xóa, khiến cho cô có ấn tượng thật là sâu sắc nha! Nói trắng ra bà Trương này chính là một gậy thần, theo Thượng Hảo Giai dùng tục ngữ mà nói, chính là một Khiêu Đại Thần (là mấy người như pháp sư, cầm cây gậy, hóa trang vẻ mặt tùm lum, nhảy múa cúng tế để kêu gọi hồn phách người chết về hoặc cầu chuyện này chuyện kia). Ở trong thôn không có việc gì giả thần giả quỷ giở trò thủ thuật, làm phép đánh lừa mọi người.
Bà Trương là hàng xóm với bà ngoại Thượng Hảo Giai, những nhà hàng xóm xung quanh đó, chỉ cần trẻ con nhà ai không may gặp một tai họa nhỏ, một khó khăn nhỏ, một chút bệnh tật, chắc chắn ông bà cụ nhà đó sẽ ba chân bốn cẳng cầm tiền chạy đến nhà bà ấy. Mỗi lần Thượng Hảo Giai ngồi xổm ở trước cửa trong hố to, chỉ cần nhìn thấy ông bà cụ nào liều mạng chạy đến nhà bà Trương, thì trong lòng cô liền âm thầm cổ vũ cho ông bà cụ đó cố gắng lên. Có khi, cô còn có thể bấm giờ ghi chép lại thành từng nhóm người, làm thành một bảng biểu. Xem ông bà cụ nào chạy nhanh nhất, sau đó liền lập một danh sách bí mật theo thứ bậc, tính để sau này khi về già lấy ra bán lấy tiền dưỡng già. Bây giờ Thượng Hảo Giai nghĩ lại, cảm thấy khi đó cô rất đáng yêu, rất thông minh, còn hơn cả thần đồng nữa nha.
Sau khi ông bà cụ kia đi ra, khẳng định trong tay sẽ cầm một gói giấy vàng đựng tro do bà Trương đưa cho, hơn nữa còn nhanh chóng về nhà quấy nước lạnh rồi liền cho đứa nhỏ uống, bình thường trẻ con uống xong hai ba ngày sau, thì có thể khỏi. Nếu không khỏi, bà Trương sẽ đến nhà người đó, mặc một cái áo choàng lớn màu vàng, giương nanh múa vuốt vung vẩy kiếm gỗ, tiếp đó chạy vòng quanh trong phòng người ta. Không ngừng chạy một lúc thì liền nhảy hai động tác ballet kinh điển, thỉnh thoảng lại đổi thành điệu nhảy disco già nua, dù sao thì chỉ cần khi nào bà ấy mặc áo choàng màu vàng vào, liền trở thành một nữ hoàng khiêu vũ, không gì là không làm đươc, không có cái gì không biết. Nếu bà cụ áo vàng đến nhà nào, thì nhất định là đến để nhảy múa. Về phần phối nhạc, bà cụ áo vàng sẽ tự chuẩn bị, bà ta vừa mở miệng nhỏ giọng hừ hừ, vừa đi đến phòng bếp tìm đậu, tìm gạo, tìm bột mì, chỉ trong chốc lát đã quay lại, tất cả không thiếu một thứ, vung khắp mặt đất, nhổ ra một chút nước bọt, khiến cho Thượng Hảo Giai đang trốn ở một chỗ nhìn lén liền cảm thấy ghê tởm.
Sau đó Thượng Hảo Giai suy nghĩ, thì ra hàng ngày bà ấy đều tốn tiền đưa cho cô đi mua giúp bà ấy nước trái cây đắt tiền như vậy là vì yêu cầu của công việc, để có thêm nhiều nước bọt a. Tức khắc, Thượng Hảo Giai có đầy sự khao khát mong mỏi đối với công việc của bà ấy, buổi tối hôm ấy cô nằm trong chăn liền âm thầm tự thề với chính mình, sau này khi lớn lên cô nhất định phải làm một bà cụ áo vàng để ngày nào cũng được uống nước trái cây.
Vì thế, bắt đầu từ tối hôm đó, ngày nào Thượng Hảo Giai đều khom lưng, ngồi xổm trước cửa chính trong hố đất lớn theo dõi bà cụ áo vàng, chỉ cần bà ấy mặc cái áo choàng màu vàng kia đi ra ngoài, cô liền nhảy từ dưới hố lên, lén lút đi theo một bà cụ một mét tám, cái mông to phía sau luôn vung vẩy mãnh liệt khi bà ấy đi, tại sao sức khỏe của bà cụ này lại tốt như vậy chứ? Cô chạy theo thật nhanh cũng không kịp, bất luận chạy kiểu gì cũng không đuổi theo được
Từ sau hôm đó ngày nào Thượng Hảo Giai cũng suy nghĩ, mỗi lần theo dõi bà áo vàng, cô đều thử dùng các phương pháp khác nhau. Ví dụ như, khi bà áo vàng ở trong một nhà hàng xóm vừa nhảy vừa hát, hoặc có thể là khi đang niệm thần chú. Trong lúc đó cô nghĩ có thể cô cũng có phép thuật hộ thể, có thể cưỡi mây lướt gió giống như bà ấy vậy! Nhưng mà cô niệm đến năm sáu lần cũng không thể đuổi kịp bà áo vàng được, vì thế, cơ thể cô sôi sục nôn nóng, quýnh lên, nhanh chóng phi người lên một cái "Phốc, phốc". Thượng Hảo Giai nghiêng chân một cái, sau khi xoay tròn một vòng đủ ba trăm sáu mươi độ trên không trung, liền vững chãi rơi xuống đất.
Chỗ này vốn là ao cá của nhà Nhị Ma Tử trong thôn, bây giờ đang là mùa đông, dưới ao cá không có nước, không..........
Đúng vậy, là đầu Thượng Hảo Giai rơi xuống đất trước, rơi xuống cái hố to sâu hơn một mét bên cạnh đó!
Mọi người chú ý, đây là một cú ngã lộn đầu xuống đất sau khi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ được thực hiện tại chỗ một cách vô cùng hoàn hảo đó nha.
Sau khi Thượng Hảo Giai đứng lộn đầu xuống đất ở trong hố khoảng ba phút, thì được Tiêu Minh Tuấn phát hiện, kéo về nhà, buổi tối..........
Ban đêm nguyệt hắc phong cao (trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề thích hợp để làm chuyện mờ ám, không sợ trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết), trong nhà họ Thượng
Một tràng cười khủng bố làm vang vọng......... khắp cả một căn phòng trên tầng hai, làm cho hai ông bà cụ họ Thượng bị giật mình tỉnh giấc. Hai ông bà cụ mặc xong quần áo, liền nhanh chân chạy về phía phòng của Thượng Hảo Giai. Nhìn thấy cô đang ngồi ở trên giường vừa toét miệng cười, vừa run rẩy toàn thân giống như bị mắc bệnh động kinh vậy, lớp thịt mỡ trên mặt cũng bị làm cho đung đưa, dù sao đi nữa cũng rất là khủng bố nha! Ngay sau khi nhìn vẻ mặt rối loạn xộc xệch của cô, hai ông bà cụ đều bị làm cho sững sờ, vì thế, cơ thể của cả hai ông bà cụ đều bắt đầu run rẩy mãnh liệt, bất kỳ ai nếu sống với một đứa trẻ run rẩy như vậy cũng đều bị làm cho sợ hãi! Vì vậy, vài ngày sau đó cô đã bị cha mẹ đón về nhà khẩn cấp.
Sau này, khi Thượng Hảo Giai lớn lên, có một hôm trong lúc vô tình bà ngoại cô nhắc lại chuyện này với cô, cô nghe xong liền rất buồn bực!
Lúc bà ngoại cô nói chuyện này với cô, vẻ mặt sợ hãi, ngay cả mắt cũng nhắm chặt lại! Bà cô nói: "Lúc đó, bà cảm thấy hay là cháu đụng vào đồ gì đó không sạch sẽ rồi, vì thế bà liền gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, bảo hai người bọn họ phải trở về ngay ngày hôm sau. Nhưng mà cha cháu bảo bà hãy mang cháu đến bệnh viện khám trước đã, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau bà liền mang cháu đi đến bệnh viện"
Thực ra Thượng Hảo Giai không muốn nghe nữa, nhưng mà bà cô nói về chuyện này rất là hăng hái sôi nổi, lại không thể ngăn cản bà, nói: "vậy thì tốt rồi, bác sĩ nói sao ạ?"
Bà ngoại cô nghe xong, hết sức kích động lập tức đứng lên, dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn cô, giống như Thượng Hảo Giai thiếu tiền bà cô vậy! Hướng về phía cô lớn tiếng gào thét: "Nói cái gì chứ? Cũng chỉ vì tên bác sĩ chết tiệt kia! Nếu hắn không nói như vậy, Bà có thể để cho cha cháu đón cháu về nhà sao? Nếu bây giờ bà có thể gặp lại được tên bác sĩ chết tiệt kia, nhất định bà sẽ đánh gãy chân hắn! Bà hỏi hắn là cháu bị bệnh gì, thế nhưng tên bác sĩ đó lại nói với bà là không biết. Cháu nói xem, đấy mà là bác sĩ sao?" dáng vẻ bà ngoại cô giống như Võ Tắc Thiên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, làm cô sợ tới mức gật đầu lia lịa, đoán chừng nếu người khác nhìn thấy, chắc chắc nghĩ rằng cô có thể gật đầu lên xuống với tốc độ cao như vậy, là vì đã dùng loại thuốc kích thích nào đó rồi.
Thượng Hảo Giai gật đầu lên xuống nhanh như vậy thực sự làm cho cô có cảm giác không chịu được, lập tức sẽ vì mất thăng bằng mà ngã xuống đất, vì thế cô vội vã nói sang chuyện khác, nói: "Bác sĩ đó là người khoa nào, tại sao bà không tố cáo hắn chứ? Rất không có trách nhiệm nha" Nói xong, vì để diễn cho giống như thật, còn dùng sức đập mạnh xuống bàn một cái, đập bộp bộp bộp. Cô đập cả ấm trà thủy tinh mà bà ngoại cô thích nhất văng xuống đất, bị bà ngoại cô đánh cho một trận dữ dội để trả lại, giải thoát cho bàn tay trái đã sưng đỏ cùng cái đầu đong đưa lên xuống muốn choáng váng của cô. Ngay lúc cô nhe răng nhếch miệng vì đau, bà ngoại cô nói một câu đủ để cho cô nhớ cả đời
Bà ngoại cô vô cùng bình tĩnh nói với cô: "Bà dẫn cháu đến khám là, ở, khoa, thần, kinh"
Thượng Hảo Giai bất động đến mức nửa ngày mới từ từ tỉnh lại, sau đó lại rất kích động mà lớn tiếng nói với bà ngoại cô: "Mẹ kiếp, thì ra cái người hai mươi năm trước ở trong bụng con gái của bà vất vả cố gắng nhảy ra, ở trong lòng bà lại là một con bé bệnh thần kinh cười ngây ngô sao?" Sau khi bị bà cô đánh lần thứ hai, Thượng Hảo Giai dùng chính bàn tay nhỏ bé bị sưng đỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị sưng lên của mình, vẻ mặt õng ẹo mỉm cười với bà ngoại cô nói: "Bà ngoại, vậy bà xử lý thế nào?"
Đầu tiên là bà ngoại cô cười một tràng thật to, sau đó thần bí nói với cô: "Bà cầm ba trăm đồng đến tìm bà Trương, bà ấy nói bệnh này của cháu là do những thứ đồ vật bẩn thỉu tác oai tác quái. Nói cháu phải chuyển chỗ ở, nên bà bảo cha mẹ cháu nhanh chóng đón cháu về. Ai ngờ, ngày đó cháu vừa đi, đứa nhỏ Tuấn Tuấn kia cũng như gặp tà, sống chết đòi trở về. Đứa nhỏ ngoan như vậy, mà thiếu chút nữa làm bà và bà Tiêu bị dọa chết mất" Thượng Hảo Giai mở to hai mắt nhìn bà ngoại cô, trong lòng suy đoán chắc mình không phải là cháu ruột của bà ngoại. Sau khi quan sát suy nghĩ xong thì lượt đánh dữ dội lần thứ ba rơi xuống, tuyên cáo kết thúc
Tuổi thơ của Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn cứ như vậy kết thúc
Nhưng mà về sau, bà ngoại tốt của Thượng Hảo Giai nói với Thượng Hảo Giai rằng, ngay chiều hôm cô và Tiêu Minh Tuấn bị đón về nhà, thì có một đội thi công đến đào cái hố kia, trong đó có một ông giáo sư mặc một chiếc áo đặc biệt xa hoa, sau khi thấy cái hố bị cô đào làm cho càng sâu thêm, thì sợ tới mức từ đầu đến chân đều run rẩy giống như mặc bệnh động kinh vậy. Nhưng mà, bà ngoại Thượng Hảo Giai nói, mức độ run rẩy của ông giáo sư kia quá cao, nhìn bệnh trạng không giống như là lên cơn động kinh, thật ra giống như là giẫm lên công tắc điện thì đúng hơn, cũng có khả năng là bị ma quỷ nhập vào người. Sau đó vị giáo sư kia vừa đắc chí vừa giơ ngón tay lên chỉ xuống cái hố, dùng giọng nói vô cùng sợ hãi lắp ba lắp bắp nói với những người công nhân trong đội thi công: "Mau.....mau......mau..... Báo cáo lên cấp trên, Có.... có.....có...... có khả năng có .... có..... động đất"
Thượng Hảo Giai nhớ lại lúc học tiểu học, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, lớn tiếng nói với Tiêu Minh Tuấn: "Tuổi thơ của tôi rất đẹp nha. Thật sự là một tuổi thơ đẹp a........" Tiêu Minh Tuấn đặc biệt tình cảm nhìn cô, chờ cô nói xong càng tình cảm hơn hung hăng đạp một cước về phía cái mông nhỏ của cô, xong phẩy tay áo bỏ đi............
Trong những năm tháng hạnh phúc như vậy, không gấp gáp, không vội vã, hai người dắt tay nhau đi qua những năm tháng trong sáng ngây thơ hồn nhiên. Nên cảm ơn, nhất định phải cảm ơn, bởi vì trong kiếp này bọn họ đã có may mắn được tay trong tay với người mình yêu thương.
Dù sao thì cũng tu trăm năm mới được chở cùng thuyền, tu ngàn năm mới được ngủ cùng gối. Dùng lời của một vị nhân sĩ thời xưa mà nói, không chừng Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn có duyên nợ từ kiếp trước cũng nên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, e lệ ngoảnh đầu lại ngắm nhìn một chút.........
Khoảng thời gian trong nhà trẻ, có một hôm Thượng Hảo Giai không làm bài tập, Tiêu Minh Tuấn lại thiết diện vô tư nói chuyện này cho cô giáo biết, Thượng Hảo Giai liền bị trách phạt.
Vì thế..... Buổi tối hôm đó ngay sau khi uống xong cốc nước, Thượng Hảo Giai liền chạy đi giúp Tiêu Minh Tuấn tưới hoa. Vốn dĩ Thượng Hảo Giai đang tưới hoa, vừa tưới vừa kêu lên một cách thích thú, ngay lúc sắp tưới xong, thì đúng lúc bị Tiêu Minh Tuấn đang chốn ở chỗ tối theo dõi va vào cô một cái rất mạnh
Chú ý, là đang để mông trần thì bị va phải nha....
Thế nên, Thượng Hảo Giai gào lên với Tiêu Minh Tuấn, nói: "Tiêu Minh Tuấn, anh là đồ lưu manh, anh dám nhìn mông tôi, anh dám rình tôi đi tiểu..."
Tiêu Minh Tuấn đỏ mặt, im lặng xoay người, bay đi....
Sau đó, Tiêu Minh Tuấn nói cho Thượng Hảo Giai biết, bồn hoa kia là do bà Trương tặng cho bà ngoại hắn, nói chỉ cần chăm sóc tốt, thì sau này Tiêu Minh Tuấn sẽ trở thành nhân trung chi long (rồng trong biển người), đứng trên mọi người.
Thương Hảo Giai liền phản đối nói: "Con mẹ nó, anh có mà là sâu bọ giữa biển người, là loại chó dữ luẩn quẩn thì có"
Thượng Hảo Giai vừa nhớ tới bà Trương liền cười. Vì sao ư? Nhắc tới bà Trương này, cũng coi như là một kỳ tài, một nhân vật. Nếu hỏi Thượng Hảo Giai trong cái thôn kia, cô có ấn tượng sâu sắc nhất với ai, thì khẳng định chính là bà Trương. Một bà cụ tóc trắng xóa, khiến cho cô có ấn tượng thật là sâu sắc nha! Nói trắng ra bà Trương này chính là một gậy thần, theo Thượng Hảo Giai dùng tục ngữ mà nói, chính là một Khiêu Đại Thần (là mấy người như pháp sư, cầm cây gậy, hóa trang vẻ mặt tùm lum, nhảy múa cúng tế để kêu gọi hồn phách người chết về hoặc cầu chuyện này chuyện kia). Ở trong thôn không có việc gì giả thần giả quỷ giở trò thủ thuật, làm phép đánh lừa mọi người.
Bà Trương là hàng xóm với bà ngoại Thượng Hảo Giai, những nhà hàng xóm xung quanh đó, chỉ cần trẻ con nhà ai không may gặp một tai họa nhỏ, một khó khăn nhỏ, một chút bệnh tật, chắc chắn ông bà cụ nhà đó sẽ ba chân bốn cẳng cầm tiền chạy đến nhà bà ấy. Mỗi lần Thượng Hảo Giai ngồi xổm ở trước cửa trong hố to, chỉ cần nhìn thấy ông bà cụ nào liều mạng chạy đến nhà bà Trương, thì trong lòng cô liền âm thầm cổ vũ cho ông bà cụ đó cố gắng lên. Có khi, cô còn có thể bấm giờ ghi chép lại thành từng nhóm người, làm thành một bảng biểu. Xem ông bà cụ nào chạy nhanh nhất, sau đó liền lập một danh sách bí mật theo thứ bậc, tính để sau này khi về già lấy ra bán lấy tiền dưỡng già. Bây giờ Thượng Hảo Giai nghĩ lại, cảm thấy khi đó cô rất đáng yêu, rất thông minh, còn hơn cả thần đồng nữa nha.
Sau khi ông bà cụ kia đi ra, khẳng định trong tay sẽ cầm một gói giấy vàng đựng tro do bà Trương đưa cho, hơn nữa còn nhanh chóng về nhà quấy nước lạnh rồi liền cho đứa nhỏ uống, bình thường trẻ con uống xong hai ba ngày sau, thì có thể khỏi. Nếu không khỏi, bà Trương sẽ đến nhà người đó, mặc một cái áo choàng lớn màu vàng, giương nanh múa vuốt vung vẩy kiếm gỗ, tiếp đó chạy vòng quanh trong phòng người ta. Không ngừng chạy một lúc thì liền nhảy hai động tác ballet kinh điển, thỉnh thoảng lại đổi thành điệu nhảy disco già nua, dù sao thì chỉ cần khi nào bà ấy mặc áo choàng màu vàng vào, liền trở thành một nữ hoàng khiêu vũ, không gì là không làm đươc, không có cái gì không biết. Nếu bà cụ áo vàng đến nhà nào, thì nhất định là đến để nhảy múa. Về phần phối nhạc, bà cụ áo vàng sẽ tự chuẩn bị, bà ta vừa mở miệng nhỏ giọng hừ hừ, vừa đi đến phòng bếp tìm đậu, tìm gạo, tìm bột mì, chỉ trong chốc lát đã quay lại, tất cả không thiếu một thứ, vung khắp mặt đất, nhổ ra một chút nước bọt, khiến cho Thượng Hảo Giai đang trốn ở một chỗ nhìn lén liền cảm thấy ghê tởm.
Sau đó Thượng Hảo Giai suy nghĩ, thì ra hàng ngày bà ấy đều tốn tiền đưa cho cô đi mua giúp bà ấy nước trái cây đắt tiền như vậy là vì yêu cầu của công việc, để có thêm nhiều nước bọt a. Tức khắc, Thượng Hảo Giai có đầy sự khao khát mong mỏi đối với công việc của bà ấy, buổi tối hôm ấy cô nằm trong chăn liền âm thầm tự thề với chính mình, sau này khi lớn lên cô nhất định phải làm một bà cụ áo vàng để ngày nào cũng được uống nước trái cây.
Vì thế, bắt đầu từ tối hôm đó, ngày nào Thượng Hảo Giai đều khom lưng, ngồi xổm trước cửa chính trong hố đất lớn theo dõi bà cụ áo vàng, chỉ cần bà ấy mặc cái áo choàng màu vàng kia đi ra ngoài, cô liền nhảy từ dưới hố lên, lén lút đi theo một bà cụ một mét tám, cái mông to phía sau luôn vung vẩy mãnh liệt khi bà ấy đi, tại sao sức khỏe của bà cụ này lại tốt như vậy chứ? Cô chạy theo thật nhanh cũng không kịp, bất luận chạy kiểu gì cũng không đuổi theo được
Từ sau hôm đó ngày nào Thượng Hảo Giai cũng suy nghĩ, mỗi lần theo dõi bà áo vàng, cô đều thử dùng các phương pháp khác nhau. Ví dụ như, khi bà áo vàng ở trong một nhà hàng xóm vừa nhảy vừa hát, hoặc có thể là khi đang niệm thần chú. Trong lúc đó cô nghĩ có thể cô cũng có phép thuật hộ thể, có thể cưỡi mây lướt gió giống như bà ấy vậy! Nhưng mà cô niệm đến năm sáu lần cũng không thể đuổi kịp bà áo vàng được, vì thế, cơ thể cô sôi sục nôn nóng, quýnh lên, nhanh chóng phi người lên một cái "Phốc, phốc". Thượng Hảo Giai nghiêng chân một cái, sau khi xoay tròn một vòng đủ ba trăm sáu mươi độ trên không trung, liền vững chãi rơi xuống đất.
Chỗ này vốn là ao cá của nhà Nhị Ma Tử trong thôn, bây giờ đang là mùa đông, dưới ao cá không có nước, không..........
Đúng vậy, là đầu Thượng Hảo Giai rơi xuống đất trước, rơi xuống cái hố to sâu hơn một mét bên cạnh đó!
Mọi người chú ý, đây là một cú ngã lộn đầu xuống đất sau khi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ được thực hiện tại chỗ một cách vô cùng hoàn hảo đó nha.
Sau khi Thượng Hảo Giai đứng lộn đầu xuống đất ở trong hố khoảng ba phút, thì được Tiêu Minh Tuấn phát hiện, kéo về nhà, buổi tối..........
Ban đêm nguyệt hắc phong cao (trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề thích hợp để làm chuyện mờ ám, không sợ trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết), trong nhà họ Thượng
Một tràng cười khủng bố làm vang vọng......... khắp cả một căn phòng trên tầng hai, làm cho hai ông bà cụ họ Thượng bị giật mình tỉnh giấc. Hai ông bà cụ mặc xong quần áo, liền nhanh chân chạy về phía phòng của Thượng Hảo Giai. Nhìn thấy cô đang ngồi ở trên giường vừa toét miệng cười, vừa run rẩy toàn thân giống như bị mắc bệnh động kinh vậy, lớp thịt mỡ trên mặt cũng bị làm cho đung đưa, dù sao đi nữa cũng rất là khủng bố nha! Ngay sau khi nhìn vẻ mặt rối loạn xộc xệch của cô, hai ông bà cụ đều bị làm cho sững sờ, vì thế, cơ thể của cả hai ông bà cụ đều bắt đầu run rẩy mãnh liệt, bất kỳ ai nếu sống với một đứa trẻ run rẩy như vậy cũng đều bị làm cho sợ hãi! Vì vậy, vài ngày sau đó cô đã bị cha mẹ đón về nhà khẩn cấp.
Sau này, khi Thượng Hảo Giai lớn lên, có một hôm trong lúc vô tình bà ngoại cô nhắc lại chuyện này với cô, cô nghe xong liền rất buồn bực!
Lúc bà ngoại cô nói chuyện này với cô, vẻ mặt sợ hãi, ngay cả mắt cũng nhắm chặt lại! Bà cô nói: "Lúc đó, bà cảm thấy hay là cháu đụng vào đồ gì đó không sạch sẽ rồi, vì thế bà liền gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, bảo hai người bọn họ phải trở về ngay ngày hôm sau. Nhưng mà cha cháu bảo bà hãy mang cháu đến bệnh viện khám trước đã, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau bà liền mang cháu đi đến bệnh viện"
Thực ra Thượng Hảo Giai không muốn nghe nữa, nhưng mà bà cô nói về chuyện này rất là hăng hái sôi nổi, lại không thể ngăn cản bà, nói: "vậy thì tốt rồi, bác sĩ nói sao ạ?"
Bà ngoại cô nghe xong, hết sức kích động lập tức đứng lên, dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn cô, giống như Thượng Hảo Giai thiếu tiền bà cô vậy! Hướng về phía cô lớn tiếng gào thét: "Nói cái gì chứ? Cũng chỉ vì tên bác sĩ chết tiệt kia! Nếu hắn không nói như vậy, Bà có thể để cho cha cháu đón cháu về nhà sao? Nếu bây giờ bà có thể gặp lại được tên bác sĩ chết tiệt kia, nhất định bà sẽ đánh gãy chân hắn! Bà hỏi hắn là cháu bị bệnh gì, thế nhưng tên bác sĩ đó lại nói với bà là không biết. Cháu nói xem, đấy mà là bác sĩ sao?" dáng vẻ bà ngoại cô giống như Võ Tắc Thiên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, làm cô sợ tới mức gật đầu lia lịa, đoán chừng nếu người khác nhìn thấy, chắc chắc nghĩ rằng cô có thể gật đầu lên xuống với tốc độ cao như vậy, là vì đã dùng loại thuốc kích thích nào đó rồi.
Thượng Hảo Giai gật đầu lên xuống nhanh như vậy thực sự làm cho cô có cảm giác không chịu được, lập tức sẽ vì mất thăng bằng mà ngã xuống đất, vì thế cô vội vã nói sang chuyện khác, nói: "Bác sĩ đó là người khoa nào, tại sao bà không tố cáo hắn chứ? Rất không có trách nhiệm nha" Nói xong, vì để diễn cho giống như thật, còn dùng sức đập mạnh xuống bàn một cái, đập bộp bộp bộp. Cô đập cả ấm trà thủy tinh mà bà ngoại cô thích nhất văng xuống đất, bị bà ngoại cô đánh cho một trận dữ dội để trả lại, giải thoát cho bàn tay trái đã sưng đỏ cùng cái đầu đong đưa lên xuống muốn choáng váng của cô. Ngay lúc cô nhe răng nhếch miệng vì đau, bà ngoại cô nói một câu đủ để cho cô nhớ cả đời
Bà ngoại cô vô cùng bình tĩnh nói với cô: "Bà dẫn cháu đến khám là, ở, khoa, thần, kinh"
Thượng Hảo Giai bất động đến mức nửa ngày mới từ từ tỉnh lại, sau đó lại rất kích động mà lớn tiếng nói với bà ngoại cô: "Mẹ kiếp, thì ra cái người hai mươi năm trước ở trong bụng con gái của bà vất vả cố gắng nhảy ra, ở trong lòng bà lại là một con bé bệnh thần kinh cười ngây ngô sao?" Sau khi bị bà cô đánh lần thứ hai, Thượng Hảo Giai dùng chính bàn tay nhỏ bé bị sưng đỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị sưng lên của mình, vẻ mặt õng ẹo mỉm cười với bà ngoại cô nói: "Bà ngoại, vậy bà xử lý thế nào?"
Đầu tiên là bà ngoại cô cười một tràng thật to, sau đó thần bí nói với cô: "Bà cầm ba trăm đồng đến tìm bà Trương, bà ấy nói bệnh này của cháu là do những thứ đồ vật bẩn thỉu tác oai tác quái. Nói cháu phải chuyển chỗ ở, nên bà bảo cha mẹ cháu nhanh chóng đón cháu về. Ai ngờ, ngày đó cháu vừa đi, đứa nhỏ Tuấn Tuấn kia cũng như gặp tà, sống chết đòi trở về. Đứa nhỏ ngoan như vậy, mà thiếu chút nữa làm bà và bà Tiêu bị dọa chết mất" Thượng Hảo Giai mở to hai mắt nhìn bà ngoại cô, trong lòng suy đoán chắc mình không phải là cháu ruột của bà ngoại. Sau khi quan sát suy nghĩ xong thì lượt đánh dữ dội lần thứ ba rơi xuống, tuyên cáo kết thúc
Tuổi thơ của Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn cứ như vậy kết thúc
Nhưng mà về sau, bà ngoại tốt của Thượng Hảo Giai nói với Thượng Hảo Giai rằng, ngay chiều hôm cô và Tiêu Minh Tuấn bị đón về nhà, thì có một đội thi công đến đào cái hố kia, trong đó có một ông giáo sư mặc một chiếc áo đặc biệt xa hoa, sau khi thấy cái hố bị cô đào làm cho càng sâu thêm, thì sợ tới mức từ đầu đến chân đều run rẩy giống như mặc bệnh động kinh vậy. Nhưng mà, bà ngoại Thượng Hảo Giai nói, mức độ run rẩy của ông giáo sư kia quá cao, nhìn bệnh trạng không giống như là lên cơn động kinh, thật ra giống như là giẫm lên công tắc điện thì đúng hơn, cũng có khả năng là bị ma quỷ nhập vào người. Sau đó vị giáo sư kia vừa đắc chí vừa giơ ngón tay lên chỉ xuống cái hố, dùng giọng nói vô cùng sợ hãi lắp ba lắp bắp nói với những người công nhân trong đội thi công: "Mau.....mau......mau..... Báo cáo lên cấp trên, Có.... có.....có...... có khả năng có .... có..... động đất"
Thượng Hảo Giai nhớ lại lúc học tiểu học, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, lớn tiếng nói với Tiêu Minh Tuấn: "Tuổi thơ của tôi rất đẹp nha. Thật sự là một tuổi thơ đẹp a........" Tiêu Minh Tuấn đặc biệt tình cảm nhìn cô, chờ cô nói xong càng tình cảm hơn hung hăng đạp một cước về phía cái mông nhỏ của cô, xong phẩy tay áo bỏ đi............
Trong những năm tháng hạnh phúc như vậy, không gấp gáp, không vội vã, hai người dắt tay nhau đi qua những năm tháng trong sáng ngây thơ hồn nhiên. Nên cảm ơn, nhất định phải cảm ơn, bởi vì trong kiếp này bọn họ đã có may mắn được tay trong tay với người mình yêu thương.
Dù sao thì cũng tu trăm năm mới được chở cùng thuyền, tu ngàn năm mới được ngủ cùng gối. Dùng lời của một vị nhân sĩ thời xưa mà nói, không chừng Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn có duyên nợ từ kiếp trước cũng nên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, e lệ ngoảnh đầu lại ngắm nhìn một chút.........
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khoảng thời gian trong nhà trẻ, có một hôm Thượng Hảo Giai không làm bài tập, Tiêu Minh Tuấn lại thiết diện vô tư nói chuyện này cho cô giáo biết, Thượng Hảo Giai liền bị trách phạt.
Vì thế..... Buổi tối hôm đó ngay sau khi uống xong cốc nước, Thượng Hảo Giai liền chạy đi giúp Tiêu Minh Tuấn tưới hoa. Vốn dĩ Thượng Hảo Giai đang tưới hoa, vừa tưới vừa kêu lên một cách thích thú, ngay lúc sắp tưới xong, thì đúng lúc bị Tiêu Minh Tuấn đang chốn ở chỗ tối theo dõi va vào cô một cái rất mạnh
Chú ý, là đang để mông trần thì bị va phải nha....
Thế nên, Thượng Hảo Giai gào lên với Tiêu Minh Tuấn, nói: "Tiêu Minh Tuấn, anh là đồ lưu manh, anh dám nhìn mông tôi, anh dám rình tôi đi tiểu..."
Tiêu Minh Tuấn đỏ mặt, im lặng xoay người, bay đi....
Sau đó, Tiêu Minh Tuấn nói cho Thượng Hảo Giai biết, bồn hoa kia là do bà Trương tặng cho bà ngoại hắn, nói chỉ cần chăm sóc tốt, thì sau này Tiêu Minh Tuấn sẽ trở thành nhân trung chi long (rồng trong biển người), đứng trên mọi người.
Thương Hảo Giai liền phản đối nói: "Con mẹ nó, anh có mà là sâu bọ giữa biển người, là loại chó dữ luẩn quẩn thì có"
Thượng Hảo Giai vừa nhớ tới bà Trương liền cười. Vì sao ư? Nhắc tới bà Trương này, cũng coi như là một kỳ tài, một nhân vật. Nếu hỏi Thượng Hảo Giai trong cái thôn kia, cô có ấn tượng sâu sắc nhất với ai, thì khẳng định chính là bà Trương. Một bà cụ tóc trắng xóa, khiến cho cô có ấn tượng thật là sâu sắc nha! Nói trắng ra bà Trương này chính là một gậy thần, theo Thượng Hảo Giai dùng tục ngữ mà nói, chính là một Khiêu Đại Thần (là mấy người như pháp sư, cầm cây gậy, hóa trang vẻ mặt tùm lum, nhảy múa cúng tế để kêu gọi hồn phách người chết về hoặc cầu chuyện này chuyện kia). Ở trong thôn không có việc gì giả thần giả quỷ giở trò thủ thuật, làm phép đánh lừa mọi người.
Bà Trương là hàng xóm với bà ngoại Thượng Hảo Giai, những nhà hàng xóm xung quanh đó, chỉ cần trẻ con nhà ai không may gặp một tai họa nhỏ, một khó khăn nhỏ, một chút bệnh tật, chắc chắn ông bà cụ nhà đó sẽ ba chân bốn cẳng cầm tiền chạy đến nhà bà ấy. Mỗi lần Thượng Hảo Giai ngồi xổm ở trước cửa trong hố to, chỉ cần nhìn thấy ông bà cụ nào liều mạng chạy đến nhà bà Trương, thì trong lòng cô liền âm thầm cổ vũ cho ông bà cụ đó cố gắng lên. Có khi, cô còn có thể bấm giờ ghi chép lại thành từng nhóm người, làm thành một bảng biểu. Xem ông bà cụ nào chạy nhanh nhất, sau đó liền lập một danh sách bí mật theo thứ bậc, tính để sau này khi về già lấy ra bán lấy tiền dưỡng già. Bây giờ Thượng Hảo Giai nghĩ lại, cảm thấy khi đó cô rất đáng yêu, rất thông minh, còn hơn cả thần đồng nữa nha.
Sau khi ông bà cụ kia đi ra, khẳng định trong tay sẽ cầm một gói giấy vàng đựng tro do bà Trương đưa cho, hơn nữa còn nhanh chóng về nhà quấy nước lạnh rồi liền cho đứa nhỏ uống, bình thường trẻ con uống xong hai ba ngày sau, thì có thể khỏi. Nếu không khỏi, bà Trương sẽ đến nhà người đó, mặc một cái áo choàng lớn màu vàng, giương nanh múa vuốt vung vẩy kiếm gỗ, tiếp đó chạy vòng quanh trong phòng người ta. Không ngừng chạy một lúc thì liền nhảy hai động tác ballet kinh điển, thỉnh thoảng lại đổi thành điệu nhảy disco già nua, dù sao thì chỉ cần khi nào bà ấy mặc áo choàng màu vàng vào, liền trở thành một nữ hoàng khiêu vũ, không gì là không làm đươc, không có cái gì không biết. Nếu bà cụ áo vàng đến nhà nào, thì nhất định là đến để nhảy múa. Về phần phối nhạc, bà cụ áo vàng sẽ tự chuẩn bị, bà ta vừa mở miệng nhỏ giọng hừ hừ, vừa đi đến phòng bếp tìm đậu, tìm gạo, tìm bột mì, chỉ trong chốc lát đã quay lại, tất cả không thiếu một thứ, vung khắp mặt đất, nhổ ra một chút nước bọt, khiến cho Thượng Hảo Giai đang trốn ở một chỗ nhìn lén liền cảm thấy ghê tởm.
Sau đó Thượng Hảo Giai suy nghĩ, thì ra hàng ngày bà ấy đều tốn tiền đưa cho cô đi mua giúp bà ấy nước trái cây đắt tiền như vậy là vì yêu cầu của công việc, để có thêm nhiều nước bọt a. Tức khắc, Thượng Hảo Giai có đầy sự khao khát mong mỏi đối với công việc của bà ấy, buổi tối hôm ấy cô nằm trong chăn liền âm thầm tự thề với chính mình, sau này khi lớn lên cô nhất định phải làm một bà cụ áo vàng để ngày nào cũng được uống nước trái cây.
Vì thế, bắt đầu từ tối hôm đó, ngày nào Thượng Hảo Giai đều khom lưng, ngồi xổm trước cửa chính trong hố đất lớn theo dõi bà cụ áo vàng, chỉ cần bà ấy mặc cái áo choàng màu vàng kia đi ra ngoài, cô liền nhảy từ dưới hố lên, lén lút đi theo một bà cụ một mét tám, cái mông to phía sau luôn vung vẩy mãnh liệt khi bà ấy đi, tại sao sức khỏe của bà cụ này lại tốt như vậy chứ? Cô chạy theo thật nhanh cũng không kịp, bất luận chạy kiểu gì cũng không đuổi theo được
Từ sau hôm đó ngày nào Thượng Hảo Giai cũng suy nghĩ, mỗi lần theo dõi bà áo vàng, cô đều thử dùng các phương pháp khác nhau. Ví dụ như, khi bà áo vàng ở trong một nhà hàng xóm vừa nhảy vừa hát, hoặc có thể là khi đang niệm thần chú. Trong lúc đó cô nghĩ có thể cô cũng có phép thuật hộ thể, có thể cưỡi mây lướt gió giống như bà ấy vậy! Nhưng mà cô niệm đến năm sáu lần cũng không thể đuổi kịp bà áo vàng được, vì thế, cơ thể cô sôi sục nôn nóng, quýnh lên, nhanh chóng phi người lên một cái "Phốc, phốc". Thượng Hảo Giai nghiêng chân một cái, sau khi xoay tròn một vòng đủ ba trăm sáu mươi độ trên không trung, liền vững chãi rơi xuống đất.
Chỗ này vốn là ao cá của nhà Nhị Ma Tử trong thôn, bây giờ đang là mùa đông, dưới ao cá không có nước, không..........
Đúng vậy, là đầu Thượng Hảo Giai rơi xuống đất trước, rơi xuống cái hố to sâu hơn một mét bên cạnh đó!
Mọi người chú ý, đây là một cú ngã lộn đầu xuống đất sau khi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ được thực hiện tại chỗ một cách vô cùng hoàn hảo đó nha.
Sau khi Thượng Hảo Giai đứng lộn đầu xuống đất ở trong hố khoảng ba phút, thì được Tiêu Minh Tuấn phát hiện, kéo về nhà, buổi tối..........
Ban đêm nguyệt hắc phong cao (trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề thích hợp để làm chuyện mờ ám, không sợ trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết), trong nhà họ Thượng
Một tràng cười khủng bố làm vang vọng......... khắp cả một căn phòng trên tầng hai, làm cho hai ông bà cụ họ Thượng bị giật mình tỉnh giấc. Hai ông bà cụ mặc xong quần áo, liền nhanh chân chạy về phía phòng của Thượng Hảo Giai. Nhìn thấy cô đang ngồi ở trên giường vừa toét miệng cười, vừa run rẩy toàn thân giống như bị mắc bệnh động kinh vậy, lớp thịt mỡ trên mặt cũng bị làm cho đung đưa, dù sao đi nữa cũng rất là khủng bố nha! Ngay sau khi nhìn vẻ mặt rối loạn xộc xệch của cô, hai ông bà cụ đều bị làm cho sững sờ, vì thế, cơ thể của cả hai ông bà cụ đều bắt đầu run rẩy mãnh liệt, bất kỳ ai nếu sống với một đứa trẻ run rẩy như vậy cũng đều bị làm cho sợ hãi! Vì vậy, vài ngày sau đó cô đã bị cha mẹ đón về nhà khẩn cấp.
Sau này, khi Thượng Hảo Giai lớn lên, có một hôm trong lúc vô tình bà ngoại cô nhắc lại chuyện này với cô, cô nghe xong liền rất buồn bực!
Lúc bà ngoại cô nói chuyện này với cô, vẻ mặt sợ hãi, ngay cả mắt cũng nhắm chặt lại! Bà cô nói: "Lúc đó, bà cảm thấy hay là cháu đụng vào đồ gì đó không sạch sẽ rồi, vì thế bà liền gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, bảo hai người bọn họ phải trở về ngay ngày hôm sau. Nhưng mà cha cháu bảo bà hãy mang cháu đến bệnh viện khám trước đã, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau bà liền mang cháu đi đến bệnh viện"
Thực ra Thượng Hảo Giai không muốn nghe nữa, nhưng mà bà cô nói về chuyện này rất là hăng hái sôi nổi, lại không thể ngăn cản bà, nói: "vậy thì tốt rồi, bác sĩ nói sao ạ?"
Bà ngoại cô nghe xong, hết sức kích động lập tức đứng lên, dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn cô, giống như Thượng Hảo Giai thiếu tiền bà cô vậy! Hướng về phía cô lớn tiếng gào thét: "Nói cái gì chứ? Cũng chỉ vì tên bác sĩ chết tiệt kia! Nếu hắn không nói như vậy, Bà có thể để cho cha cháu đón cháu về nhà sao? Nếu bây giờ bà có thể gặp lại được tên bác sĩ chết tiệt kia, nhất định bà sẽ đánh gãy chân hắn! Bà hỏi hắn là cháu bị bệnh gì, thế nhưng tên bác sĩ đó lại nói với bà là không biết. Cháu nói xem, đấy mà là bác sĩ sao?" dáng vẻ bà ngoại cô giống như Võ Tắc Thiên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, làm cô sợ tới mức gật đầu lia lịa, đoán chừng nếu người khác nhìn thấy, chắc chắc nghĩ rằng cô có thể gật đầu lên xuống với tốc độ cao như vậy, là vì đã dùng loại thuốc kích thích nào đó rồi.
Thượng Hảo Giai gật đầu lên xuống nhanh như vậy thực sự làm cho cô có cảm giác không chịu được, lập tức sẽ vì mất thăng bằng mà ngã xuống đất, vì thế cô vội vã nói sang chuyện khác, nói: "Bác sĩ đó là người khoa nào, tại sao bà không tố cáo hắn chứ? Rất không có trách nhiệm nha" Nói xong, vì để diễn cho giống như thật, còn dùng sức đập mạnh xuống bàn một cái, đập bộp bộp bộp. Cô đập cả ấm trà thủy tinh mà bà ngoại cô thích nhất văng xuống đất, bị bà ngoại cô đánh cho một trận dữ dội để trả lại, giải thoát cho bàn tay trái đã sưng đỏ cùng cái đầu đong đưa lên xuống muốn choáng váng của cô. Ngay lúc cô nhe răng nhếch miệng vì đau, bà ngoại cô nói một câu đủ để cho cô nhớ cả đời
Bà ngoại cô vô cùng bình tĩnh nói với cô: "Bà dẫn cháu đến khám là, ở, khoa, thần, kinh"
Thượng Hảo Giai bất động đến mức nửa ngày mới từ từ tỉnh lại, sau đó lại rất kích động mà lớn tiếng nói với bà ngoại cô: "Mẹ kiếp, thì ra cái người hai mươi năm trước ở trong bụng con gái của bà vất vả cố gắng nhảy ra, ở trong lòng bà lại là một con bé bệnh thần kinh cười ngây ngô sao?" Sau khi bị bà cô đánh lần thứ hai, Thượng Hảo Giai dùng chính bàn tay nhỏ bé bị sưng đỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị sưng lên của mình, vẻ mặt õng ẹo mỉm cười với bà ngoại cô nói: "Bà ngoại, vậy bà xử lý thế nào?"
Đầu tiên là bà ngoại cô cười một tràng thật to, sau đó thần bí nói với cô: "Bà cầm ba trăm đồng đến tìm bà Trương, bà ấy nói bệnh này của cháu là do những thứ đồ vật bẩn thỉu tác oai tác quái. Nói cháu phải chuyển chỗ ở, nên bà bảo cha mẹ cháu nhanh chóng đón cháu về. Ai ngờ, ngày đó cháu vừa đi, đứa nhỏ Tuấn Tuấn kia cũng như gặp tà, sống chết đòi trở về. Đứa nhỏ ngoan như vậy, mà thiếu chút nữa làm bà và bà Tiêu bị dọa chết mất" Thượng Hảo Giai mở to hai mắt nhìn bà ngoại cô, trong lòng suy đoán chắc mình không phải là cháu ruột của bà ngoại. Sau khi quan sát suy nghĩ xong thì lượt đánh dữ dội lần thứ ba rơi xuống, tuyên cáo kết thúc
Tuổi thơ của Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn cứ như vậy kết thúc
Nhưng mà về sau, bà ngoại tốt của Thượng Hảo Giai nói với Thượng Hảo Giai rằng, ngay chiều hôm cô và Tiêu Minh Tuấn bị đón về nhà, thì có một đội thi công đến đào cái hố kia, trong đó có một ông giáo sư mặc một chiếc áo đặc biệt xa hoa, sau khi thấy cái hố bị cô đào làm cho càng sâu thêm, thì sợ tới mức từ đầu đến chân đều run rẩy giống như mặc bệnh động kinh vậy. Nhưng mà, bà ngoại Thượng Hảo Giai nói, mức độ run rẩy của ông giáo sư kia quá cao, nhìn bệnh trạng không giống như là lên cơn động kinh, thật ra giống như là giẫm lên công tắc điện thì đúng hơn, cũng có khả năng là bị ma quỷ nhập vào người. Sau đó vị giáo sư kia vừa đắc chí vừa giơ ngón tay lên chỉ xuống cái hố, dùng giọng nói vô cùng sợ hãi lắp ba lắp bắp nói với những người công nhân trong đội thi công: "Mau.....mau......mau..... Báo cáo lên cấp trên, Có.... có.....có...... có khả năng có .... có..... động đất"
Thượng Hảo Giai nhớ lại lúc học tiểu học, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, lớn tiếng nói với Tiêu Minh Tuấn: "Tuổi thơ của tôi rất đẹp nha. Thật sự là một tuổi thơ đẹp a........" Tiêu Minh Tuấn đặc biệt tình cảm nhìn cô, chờ cô nói xong càng tình cảm hơn hung hăng đạp một cước về phía cái mông nhỏ của cô, xong phẩy tay áo bỏ đi............
Trong những năm tháng hạnh phúc như vậy, không gấp gáp, không vội vã, hai người dắt tay nhau đi qua những năm tháng trong sáng ngây thơ hồn nhiên. Nên cảm ơn, nhất định phải cảm ơn, bởi vì trong kiếp này bọn họ đã có may mắn được tay trong tay với người mình yêu thương.
Dù sao thì cũng tu trăm năm mới được chở cùng thuyền, tu ngàn năm mới được ngủ cùng gối. Dùng lời của một vị nhân sĩ thời xưa mà nói, không chừng Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn có duyên nợ từ kiếp trước cũng nên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, e lệ ngoảnh đầu lại ngắm nhìn một chút.........