Gọi là Địa Phủ nhưng thật ra là một thành trì to lớn, cùng trê nhân gian giống nhau, có phòng ở, có đường đi, cũng có thể lấy vợ gả chồng. Chẳng qua là nơi đây quanh năm âm u nặng nề, mặt trời đã sớm không còn xuất hiện.
Dân trong thành là những quỷ hồn không muốn đầu thai, mà không muốn đầu thai phần lớn là oan quỷ, chỉ chờ người hại bọn họ chết rơi xuống Địa Phủ, trước mặt Diêm Vương đối chất, sau đó chờ Diêm Vương định đoạt những gì đã gây ra rồi đến một trong các tầng ở đây chịu khổ. Mà chuyên cai quản chuyện này chính là Chuyển Luân Vương, một trong thập điện Diêm Vương.
Hồ Vương đi vào cung điện Chuyển Luân Vương. Nơi đây mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu rên ở mười tám tầng địa ngục, khiến trái tim người ta chấn động.
Trước điện có hai đình cao hơn người, đen xì xì, như hai đình nghỉ mát. Ánh đèn mờ nhạt bên trong hiện ra bóng dáng quỷ hồn đang xếp hàng tiến vào trong.
Đám quỷ hồn đều vắc áo váy màu trắng mộc mạc, tóc buông dài, mặt trắng bệch, lành lạnh mà yên tĩnh. Bọn họ dù có xinh đẹp cũng bị cái không khí âm u này che lấp, tẩy rửa.
Đội ngũ này giống như một chuỗi dài thật dài, từ trước cửa điện vào đến trong hành lang, kéo đến trước bàn Chuyển Luân Vương đang ngồi trên cao.
Hồ Vương quan sát đội ngũ quỷ hồn đang đi vào.
Kiểm tra Âm Ti cầm một tập thật dày cùng chiếc bút lông từng bước kiểm tra đối chiếu, nhìn thấy Hồ Vương ở tận phí sau: ” Tiểu quỷ lớn mật! Dám không để vương pháp vào trong mắt, tách ra khỏi hàng, đứng lại.” Dứt lời, hắn liền ôn tập sách bút đuổi theo.
Đã vào đến trong điện, Hồ Vương dừng chân, mặt không đỏ tim không vội, ngược với cái người kiểm tra Âm Ti kia, thở hồng hộc. Trong nội tâm Âm Ti buồn bực, tên quỷ này thế nào lại có phép thuật, lúc đi tựa như gió, mờ ảo vô cùng.
Chuyển Luân Vương ngổi trên cao rộng rãi, chầm chậm duỗi người về phía sau, thoáng cái thân hình như đang bay giữa không trung, trong lúc vô tình, cả người hắn dương như phóng lớn ra.
Trên bàn có hai chồng sách cao cao, bìa màu vàng, đặt ở bên cạnh giá bút. Trong điện vẫn cứ u ám, điều bất đồng chính là mơ hồ có hiện ra quang mang màu lục. Chuyển Luân Vương mặc quan phục mà xanh, trường bào vừa dày vừa dài, hai loại ánh sáng cùng một chỗ chiễu vào mặt hắn, đem da mặt biến thành xanh ngắt như trúng độc.(=]]], có ai tưởng tượng ra chưa?)
Trông thấy Hồ Vương, hắn buông công việc đang dang dở, thay đổi nét mặt nghiêm túc công bằng thành nhăn nhăn nhở nhở, cười hì hì: ” Nguyên lai là Hồ huynh a~, đã lâu không gặp. Lần trước tới là hóa trang đi cướp người, lần này là vì cái gì a~~” (bộ Địa ngục giờ kiêm cả make up beauty à =]]).
Thật không thể tưởng tượng được, Chuyển Luân Vương nhìn như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mặt thon gầy, mắt to, hay đường lông mày hơi hướng lên trên, đôi mắt làm cho hắn có khuôn mặt đáng yêu. Không cười còn có khí khái hào hùng lừng lẫy bức người, nhưng khi cười lại lộ ra nét ngây thơ đáng yêu. (*đập bàn đứng dậy* Chắc chắc địa phủ kiêm thẩm mỹ viện rồi. Không sai được!!)
Hắn quay sang nói với Âm Ti vừa đuổi theo Hồ Vương:” Đi lấy ghế cho Hồ Vương.”
Cái tên Âm Ti từ lúc Chuyển Luân Vương gọi “Hồ huynh” liền đứng như chờ chồng. Khi nghe phân phó, liền lên tiếng, đưa lên một chiếc ghế dựa gỗ đàn lớn, để xuống đất, mời Hồ Vương ngồi.
Hồ Vương cười lạnh lùng, kéo vạt áo sau lên, ngồi xuống, Âm Ti liền thấy được cái đuôi dài màu tím sậm bồng bồng lóe qua. (tím??)
Âm Ti này là mới đến nên không biết một cái gì, hắn làm việc kỹ lưỡng nhưng tính cũng rất tò mò. Hắn suy nghĩ trong lòng, đây chĩnh là Cửu Vĩ hồ ngàn năm khó có được sao? Hắn hiện tại có đuôi này. Nghe nói nếu tu luyện đến bước cuối thì cái đuôi này sẽ mất đi, phi thăng thành tiên. Hơn nữa thành tiên cũng sẽ lập tức ngồi trên địa vị cao.”
Sắc mặt Hồ Vương nhìn không tốt lắm, nhưng hắn là hồ ly tinh, có một khuân mặt trời sinh, không cười cũng rất mị hoặc.
Hồ Vương liếc Chuyển Luân Vương, mở miệng nói:” Lão bà của ta đâu?”
Chuyển Luân Vương vừa nghe, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, hắn cầm tay áo lên che miệng, cười xấu xa đằng sau tay áo, hỏi: “Ngươi sao lại nói ta bắt lão bà ngươi?”
Hồ Vương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ta cố tình dừng chỗ đầu trâu mã diệm nói chuyện, hai người họ bình thường muốn tránh ta thật xa, nhưng lần này hai người không chỉ biết thời thế, lại muốn đòi chút hối lộ, ngươi nói cái này có kỳ quặc không?”
Hai tay Chuyển Luân Vương nắm trong tay áo, cười hắc hắc, mí dưới với mí trên sắp dính cùng một chỗ, lông mi lại hướng lên trên, cực kỳ đắc ý cùng gian trá.
Hắn thấp giọng tự nhủ:” Vật ta và ngươi cùng xử lý chuyện này?”
Mí mắt Hồ Vương cũng không nâng lên, hắn cũng thuận tiện cười. lại nói: ” Ta lại từ chỗ đầu trâu mã diệm biết được Thôi Phán Quan đã không ở trong Địa phủ. Vấn đề này vừa xem đã hiểu ngay: Bởi vì lão bà người nào đó chạy mất, nên bắt lão bà của ta cho hả giận.”
“Ba!”. Một âm thanh vang lên, Chuyển Luân Vương vừa rồi còn đắc ý, tay vỗ mạnh xuống bàn, miệng phồng lên, mày kiếm dựng thẳng, giận đùng đùng nói: “Ngươi cho rằng lão bà ta vì cái gì vô duyên vô cớ đi mất, còn không bởi là tại vì ngươi?”
Dân trong thành là những quỷ hồn không muốn đầu thai, mà không muốn đầu thai phần lớn là oan quỷ, chỉ chờ người hại bọn họ chết rơi xuống Địa Phủ, trước mặt Diêm Vương đối chất, sau đó chờ Diêm Vương định đoạt những gì đã gây ra rồi đến một trong các tầng ở đây chịu khổ. Mà chuyên cai quản chuyện này chính là Chuyển Luân Vương, một trong thập điện Diêm Vương.
Hồ Vương đi vào cung điện Chuyển Luân Vương. Nơi đây mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu rên ở mười tám tầng địa ngục, khiến trái tim người ta chấn động.
Trước điện có hai đình cao hơn người, đen xì xì, như hai đình nghỉ mát. Ánh đèn mờ nhạt bên trong hiện ra bóng dáng quỷ hồn đang xếp hàng tiến vào trong.
Đám quỷ hồn đều vắc áo váy màu trắng mộc mạc, tóc buông dài, mặt trắng bệch, lành lạnh mà yên tĩnh. Bọn họ dù có xinh đẹp cũng bị cái không khí âm u này che lấp, tẩy rửa.
Đội ngũ này giống như một chuỗi dài thật dài, từ trước cửa điện vào đến trong hành lang, kéo đến trước bàn Chuyển Luân Vương đang ngồi trên cao.
Hồ Vương quan sát đội ngũ quỷ hồn đang đi vào.
Kiểm tra Âm Ti cầm một tập thật dày cùng chiếc bút lông từng bước kiểm tra đối chiếu, nhìn thấy Hồ Vương ở tận phí sau: ” Tiểu quỷ lớn mật! Dám không để vương pháp vào trong mắt, tách ra khỏi hàng, đứng lại.” Dứt lời, hắn liền ôn tập sách bút đuổi theo.
Đã vào đến trong điện, Hồ Vương dừng chân, mặt không đỏ tim không vội, ngược với cái người kiểm tra Âm Ti kia, thở hồng hộc. Trong nội tâm Âm Ti buồn bực, tên quỷ này thế nào lại có phép thuật, lúc đi tựa như gió, mờ ảo vô cùng.
Chuyển Luân Vương ngổi trên cao rộng rãi, chầm chậm duỗi người về phía sau, thoáng cái thân hình như đang bay giữa không trung, trong lúc vô tình, cả người hắn dương như phóng lớn ra.
Trên bàn có hai chồng sách cao cao, bìa màu vàng, đặt ở bên cạnh giá bút. Trong điện vẫn cứ u ám, điều bất đồng chính là mơ hồ có hiện ra quang mang màu lục. Chuyển Luân Vương mặc quan phục mà xanh, trường bào vừa dày vừa dài, hai loại ánh sáng cùng một chỗ chiễu vào mặt hắn, đem da mặt biến thành xanh ngắt như trúng độc.(=]]], có ai tưởng tượng ra chưa?)
Trông thấy Hồ Vương, hắn buông công việc đang dang dở, thay đổi nét mặt nghiêm túc công bằng thành nhăn nhăn nhở nhở, cười hì hì: ” Nguyên lai là Hồ huynh a~, đã lâu không gặp. Lần trước tới là hóa trang đi cướp người, lần này là vì cái gì a~~” (bộ Địa ngục giờ kiêm cả make up beauty à =]]).
Thật không thể tưởng tượng được, Chuyển Luân Vương nhìn như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mặt thon gầy, mắt to, hay đường lông mày hơi hướng lên trên, đôi mắt làm cho hắn có khuôn mặt đáng yêu. Không cười còn có khí khái hào hùng lừng lẫy bức người, nhưng khi cười lại lộ ra nét ngây thơ đáng yêu. (*đập bàn đứng dậy* Chắc chắc địa phủ kiêm thẩm mỹ viện rồi. Không sai được!!)
Hắn quay sang nói với Âm Ti vừa đuổi theo Hồ Vương:” Đi lấy ghế cho Hồ Vương.”
Cái tên Âm Ti từ lúc Chuyển Luân Vương gọi “Hồ huynh” liền đứng như chờ chồng. Khi nghe phân phó, liền lên tiếng, đưa lên một chiếc ghế dựa gỗ đàn lớn, để xuống đất, mời Hồ Vương ngồi.
Hồ Vương cười lạnh lùng, kéo vạt áo sau lên, ngồi xuống, Âm Ti liền thấy được cái đuôi dài màu tím sậm bồng bồng lóe qua. (tím??)
Âm Ti này là mới đến nên không biết một cái gì, hắn làm việc kỹ lưỡng nhưng tính cũng rất tò mò. Hắn suy nghĩ trong lòng, đây chĩnh là Cửu Vĩ hồ ngàn năm khó có được sao? Hắn hiện tại có đuôi này. Nghe nói nếu tu luyện đến bước cuối thì cái đuôi này sẽ mất đi, phi thăng thành tiên. Hơn nữa thành tiên cũng sẽ lập tức ngồi trên địa vị cao.”
Sắc mặt Hồ Vương nhìn không tốt lắm, nhưng hắn là hồ ly tinh, có một khuân mặt trời sinh, không cười cũng rất mị hoặc.
Hồ Vương liếc Chuyển Luân Vương, mở miệng nói:” Lão bà của ta đâu?”
Chuyển Luân Vương vừa nghe, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, hắn cầm tay áo lên che miệng, cười xấu xa đằng sau tay áo, hỏi: “Ngươi sao lại nói ta bắt lão bà ngươi?”
Hồ Vương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ta cố tình dừng chỗ đầu trâu mã diệm nói chuyện, hai người họ bình thường muốn tránh ta thật xa, nhưng lần này hai người không chỉ biết thời thế, lại muốn đòi chút hối lộ, ngươi nói cái này có kỳ quặc không?”
Hai tay Chuyển Luân Vương nắm trong tay áo, cười hắc hắc, mí dưới với mí trên sắp dính cùng một chỗ, lông mi lại hướng lên trên, cực kỳ đắc ý cùng gian trá.
Hắn thấp giọng tự nhủ:” Vật ta và ngươi cùng xử lý chuyện này?”
Mí mắt Hồ Vương cũng không nâng lên, hắn cũng thuận tiện cười. lại nói: ” Ta lại từ chỗ đầu trâu mã diệm biết được Thôi Phán Quan đã không ở trong Địa phủ. Vấn đề này vừa xem đã hiểu ngay: Bởi vì lão bà người nào đó chạy mất, nên bắt lão bà của ta cho hả giận.”
“Ba!”. Một âm thanh vang lên, Chuyển Luân Vương vừa rồi còn đắc ý, tay vỗ mạnh xuống bàn, miệng phồng lên, mày kiếm dựng thẳng, giận đùng đùng nói: “Ngươi cho rằng lão bà ta vì cái gì vô duyên vô cớ đi mất, còn không bởi là tại vì ngươi?”