Hồ Vương quát lớn một tiếng: ” Khí Thôn Thiên Hạ!!”. Sau đó song chưởng đẩy về phía trước, hai vòng rồng đột nhiên phóng về phía trước hai mươi bước, hướng mười vị tân nương đánh tới. Hai cỗ vòi rồng đang tiến tới được nửa đường, không ngờ biến thành mười tiểu hồ ly màu đen, nhe răng, trợn mắt chạy nhanh đến khắn trùm đầu của tân nương.
Cái này cũng thật là quá nhanh, chỉ trong chớp mặt, mấy hồ ly đen đã nhấc được khăn trùm đầu, cằm mười vị tân nương đề đã lộ ra.
Chuyển Luân Vương lại như sớm dự liệu được, chỉ thấy hắn phi thân về phía trước, ở chỗ ngồi cũ còn để lại hư ảnh, “vèo” một tiếng liền bay đến trước mặt mười vị tân nương.
Hắn khởi động pháp lực, trong miệng lầm bầm: “Vô phong khởi lãng”
Một đạo ánh sáng trắng như sóng biển tử phía sau cuốn lấy mười vị tân nương, che đi khuôn mắt suýt nữa bị hồ ly xốc khăn trùm đầu lên.
Bị áp chế, Hồ Vương thu hồi chưởng phong, rồi tiếp tục hô chưởng thức thay thế: ” Như Lai Thần Chưởng, chiêu thứ nhất, Cách sơn đả ngưu”. Vỗ một chưởng lên phiến đá màu xanh ở dưới chân, tia chớp màu lam giống như con rắn linh hoạt phóng ra, luồn lách qua khe hở phóng tới một vị tân nương.
Nhưng vị tân nương này lại không chút sứt mẻ, đúng lúc không ngờ đến, vị tân nương ngay bên cạnh lại bay lên trên không, bay đến giữa đại điện rồi nhanh chóng rơi xuống.
Hồ Vương mắt không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào khằn trùm đầu đang bay phấp phới trước mặt tân nương, nhưng vì ánh điện trong phòng này u ám, nhìn không được rõ ràng, đợi khi hắn muốn dùng phép mắt sáng, làm cho mọi thứ trong đại điện đều nhìn rõ như ban ngày.
Chuyển Luân Vương liền hô một tiếng:” Di Hoa Tiếp Mộc” vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hẳn cúi đầu, chỉ tay xuống sàn nhà. lại một tia chớp màu lam từ khe hở dưới sàn nhà bổ nhào vào tia chớp của Hồ Vương, hai chưởng đụng nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, sau đó đổi hướng, giằng co ở một chỗ, Âm Ti đảm nhiệm kiệu phu tháo chạy một loạt.
Không may thay, có một Âm Ti xui xẻo phát ra tiến thét:”A a a a” đầy sợ hãi, bị thổi bay lên trên xa ngang đại điện sau một hồi lại ném xuống mặt đất, lại từ đất bay lên xà ngang, rồi lại tiếp tục rơi xuống, cứ như vậy cao thấp trải qua mười lần thì dừng lại, chỉ thiếu một chút là hồn phi phách tán.
Chuyển Luân Vương dù sao cũng đã sớm có chuẩn bị, thế nên Hồ Vương đối phó có chút gọi là hơi cố hết sức.
Hồ Vương liền hướng Chuyển Luân Vương thỉnh cầu:” Tiết huynh, ta có một yêu cầu quá đáng, có thể cho ta sờ tay bọn họ không?’
“Đương nhiên có thể.” Chuyển Luân Vương cười híp mắt: “Nhưng không cho nhìn lén nha.”
Hồ Vương không trông chờ Chuyển Luân Vương đáp ứng, nhưng không nghĩ tới là hắn đồng ý sảng khoái như thế. Tuy rằng hiểu được lần này chẳng hề đơn giản, nhưng mà trước mắt cũng chỉ có cách này mà thôi.
Mười vị tân nương đưa tay một loạt, Hồ Vường đi tìm từng cái, đều là tay nam tử xương khớp vừa thô vừa to, thô ráp, vuốt nhẹ lòng bàn tay đều giống như tờ giấy Tuyên Thành cũ mục nát.
Hồ Vương tay sờ mà lòng phiền muộn: “Tiết lần này làm việc thật sự kín đáo, nhất quyết cho mình nếm mùi đau khổ đây. Nhìn qua cũng biết chín người còn lại đều là nam nhân, nhìn từ bên ngoài không cách nào thấy sai sót.”
Hắn muốn tìm chi tiết nào đó khác nhưng hoàn toàn giống nhau như đúc, bàn tay mười tân nương này đều không có điểm bất thường, mà đều có nốt chai sần. Điều này khiến Hồ Vương biết được Tô Tứ thưởng làm nhiều việc khổ cực, bàn tay mới có nhiều nốt chai như thế.
Chuyển Luân VƯơng ở một bên nhàn nhã nhìn giống đang chơi đùa, điều bất đông chính là trò chơi trước mặt là hắn tự làm ra, giống như vật trong túi, phòng này, mọi người, Hồ Vương đều là một thứ bé nhỏ, mỗi một bước đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Hồ Vương nhìn quét qua người mười tân nương, thời gian dần trôi, trong mắt hắn bắt đầu buồn bã, phảng phất giống như đã biết được sắp chia ly. Kiếp này tưởng như muốn cùng người yêu kéo dài đến tận kiếp sau, muốn cuồn cuộn hồng trần lại một lần nữa gặp nhau.
Khi đó ngay cả một lợi thế hèn hạ uy hiếp hắn cũng không có, vì sang kiếp sau cuộc sống Tô Tứ không có Đõ Ngũ.
Chuyển Luân Vương bị vẻ mặt thống khổ Hồ Vương làm cho xúc động, có chút mềm lòng, nhưng khi nghĩ đến hồ ly tinh chết tiệt đem chuyện phong lưu của mình nói cho lão bà, làm lão bà chạy mất. Nghĩ đến đây thì ngọn lửa không tên lại cháy, lại bùng lên tức giận, tâm thêm cứng rắn, cười hì hì như lúc đầu xem Hồ Vương một mình bi thảm.
Đột nhiên Hồ Vương cao giọng hô: “Không phải là lão bà của ta, không có tiểu kê kê.” (Tiểu kê kê, là cái đó đó. Tân nương mặc váy nhưng ảnh hô liều).
Trong đại điện, trừ Hồ Vương ra, thì từ mười tân nương đến cả Chuyển Luân Vương ở bên trên, tất cả đều theo bản nằng xoay người che hạ thể, đợi bọn hắn đỏ mặt tới mang tai, Hồ Vương đã bay thẳng đến tân nương ỳ ỳ ra không chịu cử động, xốc khăn trùm đầu lên, quả nhiên là Tô Tứ.
Tô Tứ có chút mê man, hai mắt khép hờ, ánh mắt xa xăm, giống như mất hồn.
Hồ Vương quay người nhìn Chuyển Luân Vương, hỏi:”Lão bà của ta làm sao đây?”
Chuyển Luân Vương cười hì hì: ” Chẳng qua là có dính chút mê hồn hương, nếu không hắm làm thế nào nghe lời đứng cùng chín tân nương khác cho ngươi chọn. Bất quá ngươi yên tâm, không có gì đáng ngại.”
Chuyện đã hạ màn, chín tân nương khác đều tự bản thân mở khăn trùm đầu, lại là chín Diêm Vương khác trong thập điện Diêm Vương, ngạc nhiên hơn là đến Lệnh Hồ Vương, luôn luôn để măt lạnh tâm lạnh cùng Giang Vương cũng có mặt.
Tần Nghiễm Vương đoán được tâm tư Hồ Vương, hai tay hắn nắm lấy khăn trùm đầu, khuôn mặt có chút tuấn tú, lại ăn mặc lễ phục tân nương, không nói được có bao nhiêu buồn cười.
Hắn có chút ngại ngùng, nhưng là lão mặt dày, nói: “Gần đây Địa Phủ nhiều chuyện lặt vặt, vừa rồi Chuyển Luân Vương có nói là có chuyện vui cần mọi người tham dự, vì vậy mọi người đến coi như giải lao, thả lỏng gân cốt.”
Hồ Vương biểu hiện ra mặt đều là cười cười, nhưng trong lòng đã sớm mang mặt chín người này cào nát bét.
Chuyển Luân Vương gần như bị Hồ Vương áp gải, mang theo hồn phách Tô Tứ trở về hoàn dương. Trởi lại phòng tân hôn, Hồ Vương liền đi vào liền ngôi nghiêm chỉnh vào thân thể, sau đó nắm Chuyển Luân Vương muốn hắn cho Tô Tứ hoàn dương.
Cái này cũng thật là quá nhanh, chỉ trong chớp mặt, mấy hồ ly đen đã nhấc được khăn trùm đầu, cằm mười vị tân nương đề đã lộ ra.
Chuyển Luân Vương lại như sớm dự liệu được, chỉ thấy hắn phi thân về phía trước, ở chỗ ngồi cũ còn để lại hư ảnh, “vèo” một tiếng liền bay đến trước mặt mười vị tân nương.
Hắn khởi động pháp lực, trong miệng lầm bầm: “Vô phong khởi lãng”
Một đạo ánh sáng trắng như sóng biển tử phía sau cuốn lấy mười vị tân nương, che đi khuôn mắt suýt nữa bị hồ ly xốc khăn trùm đầu lên.
Bị áp chế, Hồ Vương thu hồi chưởng phong, rồi tiếp tục hô chưởng thức thay thế: ” Như Lai Thần Chưởng, chiêu thứ nhất, Cách sơn đả ngưu”. Vỗ một chưởng lên phiến đá màu xanh ở dưới chân, tia chớp màu lam giống như con rắn linh hoạt phóng ra, luồn lách qua khe hở phóng tới một vị tân nương.
Nhưng vị tân nương này lại không chút sứt mẻ, đúng lúc không ngờ đến, vị tân nương ngay bên cạnh lại bay lên trên không, bay đến giữa đại điện rồi nhanh chóng rơi xuống.
Hồ Vương mắt không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào khằn trùm đầu đang bay phấp phới trước mặt tân nương, nhưng vì ánh điện trong phòng này u ám, nhìn không được rõ ràng, đợi khi hắn muốn dùng phép mắt sáng, làm cho mọi thứ trong đại điện đều nhìn rõ như ban ngày.
Chuyển Luân Vương liền hô một tiếng:” Di Hoa Tiếp Mộc” vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hẳn cúi đầu, chỉ tay xuống sàn nhà. lại một tia chớp màu lam từ khe hở dưới sàn nhà bổ nhào vào tia chớp của Hồ Vương, hai chưởng đụng nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, sau đó đổi hướng, giằng co ở một chỗ, Âm Ti đảm nhiệm kiệu phu tháo chạy một loạt.
Không may thay, có một Âm Ti xui xẻo phát ra tiến thét:”A a a a” đầy sợ hãi, bị thổi bay lên trên xa ngang đại điện sau một hồi lại ném xuống mặt đất, lại từ đất bay lên xà ngang, rồi lại tiếp tục rơi xuống, cứ như vậy cao thấp trải qua mười lần thì dừng lại, chỉ thiếu một chút là hồn phi phách tán.
Chuyển Luân Vương dù sao cũng đã sớm có chuẩn bị, thế nên Hồ Vương đối phó có chút gọi là hơi cố hết sức.
Hồ Vương liền hướng Chuyển Luân Vương thỉnh cầu:” Tiết huynh, ta có một yêu cầu quá đáng, có thể cho ta sờ tay bọn họ không?’
“Đương nhiên có thể.” Chuyển Luân Vương cười híp mắt: “Nhưng không cho nhìn lén nha.”
Hồ Vương không trông chờ Chuyển Luân Vương đáp ứng, nhưng không nghĩ tới là hắn đồng ý sảng khoái như thế. Tuy rằng hiểu được lần này chẳng hề đơn giản, nhưng mà trước mắt cũng chỉ có cách này mà thôi.
Mười vị tân nương đưa tay một loạt, Hồ Vường đi tìm từng cái, đều là tay nam tử xương khớp vừa thô vừa to, thô ráp, vuốt nhẹ lòng bàn tay đều giống như tờ giấy Tuyên Thành cũ mục nát.
Hồ Vương tay sờ mà lòng phiền muộn: “Tiết lần này làm việc thật sự kín đáo, nhất quyết cho mình nếm mùi đau khổ đây. Nhìn qua cũng biết chín người còn lại đều là nam nhân, nhìn từ bên ngoài không cách nào thấy sai sót.”
Hắn muốn tìm chi tiết nào đó khác nhưng hoàn toàn giống nhau như đúc, bàn tay mười tân nương này đều không có điểm bất thường, mà đều có nốt chai sần. Điều này khiến Hồ Vương biết được Tô Tứ thưởng làm nhiều việc khổ cực, bàn tay mới có nhiều nốt chai như thế.
Chuyển Luân VƯơng ở một bên nhàn nhã nhìn giống đang chơi đùa, điều bất đông chính là trò chơi trước mặt là hắn tự làm ra, giống như vật trong túi, phòng này, mọi người, Hồ Vương đều là một thứ bé nhỏ, mỗi một bước đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Hồ Vương nhìn quét qua người mười tân nương, thời gian dần trôi, trong mắt hắn bắt đầu buồn bã, phảng phất giống như đã biết được sắp chia ly. Kiếp này tưởng như muốn cùng người yêu kéo dài đến tận kiếp sau, muốn cuồn cuộn hồng trần lại một lần nữa gặp nhau.
Khi đó ngay cả một lợi thế hèn hạ uy hiếp hắn cũng không có, vì sang kiếp sau cuộc sống Tô Tứ không có Đõ Ngũ.
Chuyển Luân Vương bị vẻ mặt thống khổ Hồ Vương làm cho xúc động, có chút mềm lòng, nhưng khi nghĩ đến hồ ly tinh chết tiệt đem chuyện phong lưu của mình nói cho lão bà, làm lão bà chạy mất. Nghĩ đến đây thì ngọn lửa không tên lại cháy, lại bùng lên tức giận, tâm thêm cứng rắn, cười hì hì như lúc đầu xem Hồ Vương một mình bi thảm.
Đột nhiên Hồ Vương cao giọng hô: “Không phải là lão bà của ta, không có tiểu kê kê.” (Tiểu kê kê, là cái đó đó. Tân nương mặc váy nhưng ảnh hô liều).
Trong đại điện, trừ Hồ Vương ra, thì từ mười tân nương đến cả Chuyển Luân Vương ở bên trên, tất cả đều theo bản nằng xoay người che hạ thể, đợi bọn hắn đỏ mặt tới mang tai, Hồ Vương đã bay thẳng đến tân nương ỳ ỳ ra không chịu cử động, xốc khăn trùm đầu lên, quả nhiên là Tô Tứ.
Tô Tứ có chút mê man, hai mắt khép hờ, ánh mắt xa xăm, giống như mất hồn.
Hồ Vương quay người nhìn Chuyển Luân Vương, hỏi:”Lão bà của ta làm sao đây?”
Chuyển Luân Vương cười hì hì: ” Chẳng qua là có dính chút mê hồn hương, nếu không hắm làm thế nào nghe lời đứng cùng chín tân nương khác cho ngươi chọn. Bất quá ngươi yên tâm, không có gì đáng ngại.”
Chuyện đã hạ màn, chín tân nương khác đều tự bản thân mở khăn trùm đầu, lại là chín Diêm Vương khác trong thập điện Diêm Vương, ngạc nhiên hơn là đến Lệnh Hồ Vương, luôn luôn để măt lạnh tâm lạnh cùng Giang Vương cũng có mặt.
Tần Nghiễm Vương đoán được tâm tư Hồ Vương, hai tay hắn nắm lấy khăn trùm đầu, khuôn mặt có chút tuấn tú, lại ăn mặc lễ phục tân nương, không nói được có bao nhiêu buồn cười.
Hắn có chút ngại ngùng, nhưng là lão mặt dày, nói: “Gần đây Địa Phủ nhiều chuyện lặt vặt, vừa rồi Chuyển Luân Vương có nói là có chuyện vui cần mọi người tham dự, vì vậy mọi người đến coi như giải lao, thả lỏng gân cốt.”
Hồ Vương biểu hiện ra mặt đều là cười cười, nhưng trong lòng đã sớm mang mặt chín người này cào nát bét.
Chuyển Luân Vương gần như bị Hồ Vương áp gải, mang theo hồn phách Tô Tứ trở về hoàn dương. Trởi lại phòng tân hôn, Hồ Vương liền đi vào liền ngôi nghiêm chỉnh vào thân thể, sau đó nắm Chuyển Luân Vương muốn hắn cho Tô Tứ hoàn dương.