Không ngờ ở đằng sau quán lại còn có một đường đi như vậy.
Bịch, bịch.
Lão đầu trọc không phải máy móc. Hắn là người nhưng thực sự có khí thế uy vũ như vậy.
Hành lang được phủ bằng tấm thảm màu nâu đỏ. Hắn giẫm lên một bước khiến vô số tro bụi từ trong tấm thảm bị đè ép ra, tung tăng như chim sẻ nhảy múa ở dưới ánh đèn.
Bạch Tố thật sự cảm thấy ghét chỗ này nhưng đã có vô số người mỗi ngày đều chui vào đây với thần sắc phấn khởi, tựa như có thể đào được mỏ vàng ở trong đây vậy.
Đi qua cái hành lang làm cho người tôi cảm giác áp lực này, con mắt Bạch Tố thoáng cái rộng mở trong sáng.
Đây là một đại sảnh rộng lớn, trong đại sảnh có một cái bàn. Một ít nam, nữ xúm lại tại bốn phía cái bàn này, có người chơi mạt chược, có người ở chơi bài, còn có hai cái bàn lớn đặc biệt dành cho dân nghiền cờ bạc thích chơi xúc xắc đặt cược thoải mái.
Hoàn cảnh sòng bạc không tốt nhưng đối với dân cờ bạch cấp thấp mà nói đã là quy mô lắm rồi.
Lão đầu trọc không dừng lại ở đại sảnh mà là tiếp tục dọc theo góc tường đi xuyên qua, sau đó rẽ vào lối ngoặt. Cuối cùng đi tới trước của một gian phòng viết "Văn phòng Tổng giám đốc" mới dừng lại.
Cộc, cộc.
Lão đầu trọc nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng nói nhu hòa:
- Anh Long, con gái Bạch lão quỷ muốn gặp anh.
Một kẻ khỏe mạnh to con như hắn mà làm ra động tôitác nhẹ nhàng như vậy thật đúng là làm khó hắn.
- Vào đi.
Một tiếng nói đàn ông vang lên lanh lảnh.
Lúc này lão đầu trọc mới đẩy cửa gian phòng. Hắn khom lưng đi vào, mặt mũi đầy vẻ tươi cười nói:
- Anh Long, em mang cô ấy tới rồi.
- Canh cổng đi, hôm nay đủ quân số rồi, đừng có lại cho người khác vào nữa.
Một người đàn ông ngồi trên một cái ghế xoay lớn phất tôiy nói.
- Vâng, anh Long. Em ra ngoài trông coi, một con ruồi cũng không cho nó bay vào được.
Lão đầu trọc tâng bốc một câu rồi cúi đầu khom lưng lui ra ngoài. Lúc rời đi còn không quên đóng cửa gian phòng lại.
Bạch Tố đứng ở cửa phòng đánh giá gã lắm ria mép này. Hắn hơn ba mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy giống như một con khỉ.
Trên mặt gã có một vết sẹo, bề ngoài như bị cứa rách cho nên da thịt ở vết sẹo kia xoắn xuýt nhô lên.
Hắn mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, có đeo cà vạt, trong miệng ngậm một điếu xì gà to, híp mắt rít lấy rít để, thoạt nhìn đang rất say mê.
Nhìn hắn, Bạch Tố liền nhớ lại một câu rằng: Mặc long bào cũng không giống thái tử.
Mặc dù thằng cha này mặc âu phục lại không ngừng hút xì gà nhưng hắn không hề giống với nhân vật xã hội thượng lưu, ngược lại khiến cho người khác cảm giác hạ lưu mười phần.
- Bạch tiểu thư đấy ư? Chúng tôi lại gặp mặt!
Gã đàn ông này búng xì gà trên tôiy chào hỏi Bạch Tố.
- Nói đi, ông tôi thiếu các người bao nhiêu tiền?
Bạch Tố không thể kiên nhẫn được nữa. Đây không phải là lần đầu tiên cô liên hệ với đám người này nhưng mỗi một lần tới gặp cũng đều có cảm giác vô cùng nhục nhã.
Cô cực kỳ ghét bọn họ, có thể coi bọn họ giống như giòi trong xương, dây dưa không dứt khiến cho cô rất mệt mỏi nhưng cũng không có biện pháp gì.
- Tính cách của Bạch tiểu thư vẫn hấp tấp như vậy.
Gã ria mép này vỗ vào ghế xoay một cái rồi cười lớn nói. Hắn cười trông rất xấu, khi bắt đầu cười, vết sẹo trên mặt kia giống như là một con giun đang nhúc nhích làm cho dạ dày người tôi quặn lên một hồi, hận không thể phun hết mọi thứ ra ngoài.
- Nếu như ông không muốn đòi tiền thì tôi đi đây.
Bạch Tố nói xong, quay người muốn rời đi.
- Bạch tiểu thư, sao phải gấp gáp như vậy?
Gã ria mép nói:
- Vì sao không để cha cô tự mình tới nói số lượng cụ thể nhỉ?
Bạch Tố giương mắt lạnh lẽo nhìn ria mép nói
- Tôi đã từng nói rằng nếu ông ta không có tiền thì các người cũng không được cho vay, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau tôi sẽ không trả một đồng nào thay ông ta nữa.
- Tôi chỉ nhớ tôi cần phải nhớ kỹ chuyện này.
Gã ria mép cười lớn nói
- Tuy Bạch lão quỷ không có tiền nhưng lại có một đứa con gái lắm tiền. Tôi nghe nói cô là người đại diện cho ngôi sao gì đó kia mà? Ban nhạc Hồ Điệp đúng không nhỉ? Tôi rất thích các cô ấy.
Hắn cầm cái điện thoại trên mặt bàn vờ như mic, nói:
- Hồ Điệp bị bẻ gảy cánh, điều đó sẽ khiến tôi rất đau lòng. Chậc, chậc. Đúng rồi, tôi thích Trương Hách Bản vừa trắng vừa mềm, cảm giác được sờ tới sờ lui nhất định sẽ vô cùng thú vị.
- Nếu như ông còn dám làm nhục các cô ấy thì đừng trách tôi đối với ông không khách khí.
Bạch Tố lạnh lùng nói.
- Ai nha, tôi rất sợ đó.
Gã ria mép ấn mũi chân xuống mặt đất, sau đó xoay chiếc ghế xoay một vòng, sau đó lại nói:
- Cô nói xem, nếu để cho giới truyền thông biết rõ tiểu thư Bạch Tố, người đại diện của ban nhạc Hồ Điệp có một người cha cờ bạc chẳng ra gì, ông ta nợ tiền đánh bạc, vậy thì có thể ảnh hưởng tới thanh danh của ban nhạc Hồ Điệp không?
- Hắn thiếu ông mỗi một khoản tiền tôi cũng đã trả rồi.
Bạch Tố phẫn nộ quát.
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi nhớ ra rồi.
Gã ria mép liên tục gật đầu:
- Bởi vì cô muốn giữ danh dự cho nên chúng tôi lại càng muốn hợp tác với Bạch lão quỷ à không đúng, phải gọi Bạch lão tiên sinh. Ông ấy là khách VIP của chúng tôi cho nên chúng tôi sẽ không ngừng cho ông ấy mượn tiền.
Bạch Tố cũng biết yêu cầu của mình thật quá mức, căn nguyên của vấn đề là bản thân cha của mình thích đánh bạc, người khác có thể buộc ông ấy đến chơi hay sao?
Những người kinh doanh sòng bạc này thấy tiền là sáng mắt, miếng cơm chính là chỗ này, làm sao có thể đuổi khách đi được?
- Bao nhiêu tiền?
Bạch Tố lại hỏi. Cô thầm nghĩ trước mắt phải giải quyết vấn đề này đã, sau đó mang người rời khỏi đây. Cô hy vọng cả đời này sẽ không phải bước vào lần nữa.
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội.
Gã ria mép nói, sau đó hắn phủi tay mở cửa gian phòng ngầm. Cửa vừa mở, mấy người đàn ông áp giải một ông già cao gầy đi ra.
Trên trán và mặt ông già này đều có vết thương, xem ra ở bên trong đã bị đánh đập một chút. Nhìn thấy Bạch Tố đứng ở cửa ra vào, ông ta cực kỳ vui mừng hô:
- Tố Tố, con đã đến rồi hả?
Sau đó bộ dạng ông ta rất không hài lòng nói với mấy người sau lưng:
- Tôi đã nói với các người là nhất định con gái tôi sẽ đến mà, chẳng phải bây giờ đã tới rồi sao?
Mấy gã lưu manh cười hắc hắc nhưng cũng không trả lời hắn.
Gã ria mép vẫy vẫy tay với ông già này, nói:
- Bạch lão quỷ, con gái ông hỏi tôi rằng ông thiếu tôi bao nhiêu tiền, tôi cảm thấy vấn đề này do tự ông trả lời so với tôi tốt hơn đúng không? Chúng tôi mở ra sòng bạc, không dối già gạt trẻ, lừa nam thiếu nữ. Bây giờ ông nói cho con gái ông biết ông thiếu tôi bao nhiêu tiền đi.
- Cái này…
Ông lão họ Bạch ngẩng đầu liếc Bạch Tố một cái rồi lại vội vàng quay mặt sang một bên, khó xử nói:
- Cái kia tôi…
- Bao nhiêu?
Bạch Tố thúc giục. Cô thật sự muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
- Lần này cha không nợ tiền.
Ông lão họ Bạch nói nhỏ.
- Không phải tiền sao?
Bạch Tố sửng sốt một chút, hỏi:
- Không phải tiền thì là cái gì?
- Cái này…
Bạch Tố nổi giận, nói:
- Nếu như ông không nói ra thì tôi đi đây, không có người nào quản chuyện sống chết của ông nữa.
- Tố Tố, con không thể đi. Ông lão họ Bạch vội gọi Bạch Tố. Nếu như cô đi thì chắc chắn bọn lưu manh này sẽ nhét ông vào trong bao rồi thả xuống sông.
- Sao ông không nói?
- Là con.
Ông lão họ Bạch chột dạ nói rất nhỏ, nhỏ như tiếng vo ve của con muỗi vậy.
- Ông nói cái gì?
Bạch Tố không nghe rõ.
- Là con.
Tiếng nói Ông lão họ Bạch to hơn một chút.
- Là tôi là sao?
Bạch Tố quát lớn:
- Tôi làm sao?
- Ồ, xem ra tôi cần phải đứng ra phiên dịch hộ một chút rồi.
Gã ria mép không kiên nhẫn nói
- Chuyện là ông Bạch đến sòng bạc đánh bài nhưng lại không có tiền vốn, cho nên đã tìm tôi nói muốn mượn tôi 500 ngàn tệnhưng sau đó ông ấy đã thua rất nhanh. Ông ấy không cam lòng muốn gỡ lại nên lại chạy tới tìm tôi nói muốn mượn một triệutriệu. Cô cũng biết, muốn mượn từ một triệutriệu trở lên là phải có thế chấp, tôi hỏi ông ấy dùng cái gì thế chấp thì sau khi nghĩ nửa ngày, ông ấy nói dùng cô để thế chấp.
Nghe được những lời gã ria mép này nói, tí nữa thì Bạch Tố té xỉu tại chỗ.
- Nếu là người khác thì tôi tuyệt đối sẽ không làm cuộc làm ăn này. Cô gái nào trị giá một triệutriệu chứ? Nếu tôi đi tới hộp đêm, với số tiền này tôi có thể vui chơi thỏa thích với vô số cô gái. Nhưng nếu như cô gái này là tiểu thư Bạch Tố mà nói thì một triệu tôi cũng đồng ý. Vì sao à? Hắc hắc, tôi chơi nhiều gái như vậy nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng được chơi đùa cùng với người đại diện của ngôi sao. Chậc, chậc, mới nghĩ thôi mà đã cảm thấy rất kích thích rồi.
- Anh thật độc ác.
Ánh mắt Bạch Tố ác độc nhìn chằm chằm vào ông Bạch, nói:
- Tôi muốn cảm ơn ông đã giúp tôi quyết định.
Cô quay người nhìn về phía gã ria mép, nói:
- Chuyện này tôi mặc kệ ông ta giải quyết. Từ giờ khắc này tôi không phải con gái của ông ta nữa.
Nói xong, Bạch Tố quay người muốn rời đi.
- Muốn đi sao? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy?
Gã ria mép vung tay lên, lập tức mấy tên lưu manh nhào tới hướng Bạch Tố.
Bạch Tố không lùi phản kích lại.
Thân thể cô lăng không nhảy lên, một cước đá bay một gã, vừa hạ người xuống liền dùng một quyền đánh vào cằm một tên côn đồ.
Răng rắc.
Cái cằm bị trật khớp, tên đó không nhúc nhích nổi nữa.
Ba tên tiểu lưu manh khác không ngờ Bạch Tố lợi hại như vậy, vây quanh cô nhưng thực sự không dám tới gần.
- Xinh đẹp, thật sự là rất xinh đẹp.
Hai mắt gã ria mép đổi màu, nói:
- Không ngờ tiểu thư Bạch Tố lại văn võ song toàn như vậy, chỉ vừa ra tay là tôi đã biết chắc rằng cô có thể làm bất kỳ tư thế gì ở trên giường.
Hắn lấy ra một khẩu súng từ trong lòng ngực rồi nhắm vào đầu Bạch Tố đầu, hơn nữa còn kéo chốt ra, nói:
- Thế nhưng cô cũng đừng bức tôi phải vùi hoa dập liễu.
- Tôi không tin anh dám nổ súng.
Bạch Tố cười lạnh nói
- Tôi không dám nhưng có thể cho cô dám đấy. Tôi đánh chết cô, sau đó nhét súng vào tay cha cô, cô nói bây giờ ông ta phải làm sao?
Cộc cộc.
Cửa ra vào có người gõ cửa.
- Ai?
Gã ria mép lên tiếng hô.
Rầm.
Cửa gian phòng bị mở ra, một thiếu niên đẹp trai mặc âu phục màu đen, đội mũ nhẹ nhàng đi đến.
- Sao cậu lại tới đây?
Bạch Tố kinh hãi, nói lớn.
- Tôi đến đánh bạc.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Bạch Tố nói:
- Cô đừng sợ, tôi thắng cô trở về.
Bịch, bịch.
Lão đầu trọc không phải máy móc. Hắn là người nhưng thực sự có khí thế uy vũ như vậy.
Hành lang được phủ bằng tấm thảm màu nâu đỏ. Hắn giẫm lên một bước khiến vô số tro bụi từ trong tấm thảm bị đè ép ra, tung tăng như chim sẻ nhảy múa ở dưới ánh đèn.
Bạch Tố thật sự cảm thấy ghét chỗ này nhưng đã có vô số người mỗi ngày đều chui vào đây với thần sắc phấn khởi, tựa như có thể đào được mỏ vàng ở trong đây vậy.
Đi qua cái hành lang làm cho người tôi cảm giác áp lực này, con mắt Bạch Tố thoáng cái rộng mở trong sáng.
Đây là một đại sảnh rộng lớn, trong đại sảnh có một cái bàn. Một ít nam, nữ xúm lại tại bốn phía cái bàn này, có người chơi mạt chược, có người ở chơi bài, còn có hai cái bàn lớn đặc biệt dành cho dân nghiền cờ bạc thích chơi xúc xắc đặt cược thoải mái.
Hoàn cảnh sòng bạc không tốt nhưng đối với dân cờ bạch cấp thấp mà nói đã là quy mô lắm rồi.
Lão đầu trọc không dừng lại ở đại sảnh mà là tiếp tục dọc theo góc tường đi xuyên qua, sau đó rẽ vào lối ngoặt. Cuối cùng đi tới trước của một gian phòng viết "Văn phòng Tổng giám đốc" mới dừng lại.
Cộc, cộc.
Lão đầu trọc nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng nói nhu hòa:
- Anh Long, con gái Bạch lão quỷ muốn gặp anh.
Một kẻ khỏe mạnh to con như hắn mà làm ra động tôitác nhẹ nhàng như vậy thật đúng là làm khó hắn.
- Vào đi.
Một tiếng nói đàn ông vang lên lanh lảnh.
Lúc này lão đầu trọc mới đẩy cửa gian phòng. Hắn khom lưng đi vào, mặt mũi đầy vẻ tươi cười nói:
- Anh Long, em mang cô ấy tới rồi.
- Canh cổng đi, hôm nay đủ quân số rồi, đừng có lại cho người khác vào nữa.
Một người đàn ông ngồi trên một cái ghế xoay lớn phất tôiy nói.
- Vâng, anh Long. Em ra ngoài trông coi, một con ruồi cũng không cho nó bay vào được.
Lão đầu trọc tâng bốc một câu rồi cúi đầu khom lưng lui ra ngoài. Lúc rời đi còn không quên đóng cửa gian phòng lại.
Bạch Tố đứng ở cửa phòng đánh giá gã lắm ria mép này. Hắn hơn ba mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy giống như một con khỉ.
Trên mặt gã có một vết sẹo, bề ngoài như bị cứa rách cho nên da thịt ở vết sẹo kia xoắn xuýt nhô lên.
Hắn mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, có đeo cà vạt, trong miệng ngậm một điếu xì gà to, híp mắt rít lấy rít để, thoạt nhìn đang rất say mê.
Nhìn hắn, Bạch Tố liền nhớ lại một câu rằng: Mặc long bào cũng không giống thái tử.
Mặc dù thằng cha này mặc âu phục lại không ngừng hút xì gà nhưng hắn không hề giống với nhân vật xã hội thượng lưu, ngược lại khiến cho người khác cảm giác hạ lưu mười phần.
- Bạch tiểu thư đấy ư? Chúng tôi lại gặp mặt!
Gã đàn ông này búng xì gà trên tôiy chào hỏi Bạch Tố.
- Nói đi, ông tôi thiếu các người bao nhiêu tiền?
Bạch Tố không thể kiên nhẫn được nữa. Đây không phải là lần đầu tiên cô liên hệ với đám người này nhưng mỗi một lần tới gặp cũng đều có cảm giác vô cùng nhục nhã.
Cô cực kỳ ghét bọn họ, có thể coi bọn họ giống như giòi trong xương, dây dưa không dứt khiến cho cô rất mệt mỏi nhưng cũng không có biện pháp gì.
- Tính cách của Bạch tiểu thư vẫn hấp tấp như vậy.
Gã ria mép này vỗ vào ghế xoay một cái rồi cười lớn nói. Hắn cười trông rất xấu, khi bắt đầu cười, vết sẹo trên mặt kia giống như là một con giun đang nhúc nhích làm cho dạ dày người tôi quặn lên một hồi, hận không thể phun hết mọi thứ ra ngoài.
- Nếu như ông không muốn đòi tiền thì tôi đi đây.
Bạch Tố nói xong, quay người muốn rời đi.
- Bạch tiểu thư, sao phải gấp gáp như vậy?
Gã ria mép nói:
- Vì sao không để cha cô tự mình tới nói số lượng cụ thể nhỉ?
Bạch Tố giương mắt lạnh lẽo nhìn ria mép nói
- Tôi đã từng nói rằng nếu ông ta không có tiền thì các người cũng không được cho vay, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau tôi sẽ không trả một đồng nào thay ông ta nữa.
- Tôi chỉ nhớ tôi cần phải nhớ kỹ chuyện này.
Gã ria mép cười lớn nói
- Tuy Bạch lão quỷ không có tiền nhưng lại có một đứa con gái lắm tiền. Tôi nghe nói cô là người đại diện cho ngôi sao gì đó kia mà? Ban nhạc Hồ Điệp đúng không nhỉ? Tôi rất thích các cô ấy.
Hắn cầm cái điện thoại trên mặt bàn vờ như mic, nói:
- Hồ Điệp bị bẻ gảy cánh, điều đó sẽ khiến tôi rất đau lòng. Chậc, chậc. Đúng rồi, tôi thích Trương Hách Bản vừa trắng vừa mềm, cảm giác được sờ tới sờ lui nhất định sẽ vô cùng thú vị.
- Nếu như ông còn dám làm nhục các cô ấy thì đừng trách tôi đối với ông không khách khí.
Bạch Tố lạnh lùng nói.
- Ai nha, tôi rất sợ đó.
Gã ria mép ấn mũi chân xuống mặt đất, sau đó xoay chiếc ghế xoay một vòng, sau đó lại nói:
- Cô nói xem, nếu để cho giới truyền thông biết rõ tiểu thư Bạch Tố, người đại diện của ban nhạc Hồ Điệp có một người cha cờ bạc chẳng ra gì, ông ta nợ tiền đánh bạc, vậy thì có thể ảnh hưởng tới thanh danh của ban nhạc Hồ Điệp không?
- Hắn thiếu ông mỗi một khoản tiền tôi cũng đã trả rồi.
Bạch Tố phẫn nộ quát.
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi nhớ ra rồi.
Gã ria mép liên tục gật đầu:
- Bởi vì cô muốn giữ danh dự cho nên chúng tôi lại càng muốn hợp tác với Bạch lão quỷ à không đúng, phải gọi Bạch lão tiên sinh. Ông ấy là khách VIP của chúng tôi cho nên chúng tôi sẽ không ngừng cho ông ấy mượn tiền.
Bạch Tố cũng biết yêu cầu của mình thật quá mức, căn nguyên của vấn đề là bản thân cha của mình thích đánh bạc, người khác có thể buộc ông ấy đến chơi hay sao?
Những người kinh doanh sòng bạc này thấy tiền là sáng mắt, miếng cơm chính là chỗ này, làm sao có thể đuổi khách đi được?
- Bao nhiêu tiền?
Bạch Tố lại hỏi. Cô thầm nghĩ trước mắt phải giải quyết vấn đề này đã, sau đó mang người rời khỏi đây. Cô hy vọng cả đời này sẽ không phải bước vào lần nữa.
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội.
Gã ria mép nói, sau đó hắn phủi tay mở cửa gian phòng ngầm. Cửa vừa mở, mấy người đàn ông áp giải một ông già cao gầy đi ra.
Trên trán và mặt ông già này đều có vết thương, xem ra ở bên trong đã bị đánh đập một chút. Nhìn thấy Bạch Tố đứng ở cửa ra vào, ông ta cực kỳ vui mừng hô:
- Tố Tố, con đã đến rồi hả?
Sau đó bộ dạng ông ta rất không hài lòng nói với mấy người sau lưng:
- Tôi đã nói với các người là nhất định con gái tôi sẽ đến mà, chẳng phải bây giờ đã tới rồi sao?
Mấy gã lưu manh cười hắc hắc nhưng cũng không trả lời hắn.
Gã ria mép vẫy vẫy tay với ông già này, nói:
- Bạch lão quỷ, con gái ông hỏi tôi rằng ông thiếu tôi bao nhiêu tiền, tôi cảm thấy vấn đề này do tự ông trả lời so với tôi tốt hơn đúng không? Chúng tôi mở ra sòng bạc, không dối già gạt trẻ, lừa nam thiếu nữ. Bây giờ ông nói cho con gái ông biết ông thiếu tôi bao nhiêu tiền đi.
- Cái này…
Ông lão họ Bạch ngẩng đầu liếc Bạch Tố một cái rồi lại vội vàng quay mặt sang một bên, khó xử nói:
- Cái kia tôi…
- Bao nhiêu?
Bạch Tố thúc giục. Cô thật sự muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
- Lần này cha không nợ tiền.
Ông lão họ Bạch nói nhỏ.
- Không phải tiền sao?
Bạch Tố sửng sốt một chút, hỏi:
- Không phải tiền thì là cái gì?
- Cái này…
Bạch Tố nổi giận, nói:
- Nếu như ông không nói ra thì tôi đi đây, không có người nào quản chuyện sống chết của ông nữa.
- Tố Tố, con không thể đi. Ông lão họ Bạch vội gọi Bạch Tố. Nếu như cô đi thì chắc chắn bọn lưu manh này sẽ nhét ông vào trong bao rồi thả xuống sông.
- Sao ông không nói?
- Là con.
Ông lão họ Bạch chột dạ nói rất nhỏ, nhỏ như tiếng vo ve của con muỗi vậy.
- Ông nói cái gì?
Bạch Tố không nghe rõ.
- Là con.
Tiếng nói Ông lão họ Bạch to hơn một chút.
- Là tôi là sao?
Bạch Tố quát lớn:
- Tôi làm sao?
- Ồ, xem ra tôi cần phải đứng ra phiên dịch hộ một chút rồi.
Gã ria mép không kiên nhẫn nói
- Chuyện là ông Bạch đến sòng bạc đánh bài nhưng lại không có tiền vốn, cho nên đã tìm tôi nói muốn mượn tôi 500 ngàn tệnhưng sau đó ông ấy đã thua rất nhanh. Ông ấy không cam lòng muốn gỡ lại nên lại chạy tới tìm tôi nói muốn mượn một triệutriệu. Cô cũng biết, muốn mượn từ một triệutriệu trở lên là phải có thế chấp, tôi hỏi ông ấy dùng cái gì thế chấp thì sau khi nghĩ nửa ngày, ông ấy nói dùng cô để thế chấp.
Nghe được những lời gã ria mép này nói, tí nữa thì Bạch Tố té xỉu tại chỗ.
- Nếu là người khác thì tôi tuyệt đối sẽ không làm cuộc làm ăn này. Cô gái nào trị giá một triệutriệu chứ? Nếu tôi đi tới hộp đêm, với số tiền này tôi có thể vui chơi thỏa thích với vô số cô gái. Nhưng nếu như cô gái này là tiểu thư Bạch Tố mà nói thì một triệu tôi cũng đồng ý. Vì sao à? Hắc hắc, tôi chơi nhiều gái như vậy nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng được chơi đùa cùng với người đại diện của ngôi sao. Chậc, chậc, mới nghĩ thôi mà đã cảm thấy rất kích thích rồi.
- Anh thật độc ác.
Ánh mắt Bạch Tố ác độc nhìn chằm chằm vào ông Bạch, nói:
- Tôi muốn cảm ơn ông đã giúp tôi quyết định.
Cô quay người nhìn về phía gã ria mép, nói:
- Chuyện này tôi mặc kệ ông ta giải quyết. Từ giờ khắc này tôi không phải con gái của ông ta nữa.
Nói xong, Bạch Tố quay người muốn rời đi.
- Muốn đi sao? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy?
Gã ria mép vung tay lên, lập tức mấy tên lưu manh nhào tới hướng Bạch Tố.
Bạch Tố không lùi phản kích lại.
Thân thể cô lăng không nhảy lên, một cước đá bay một gã, vừa hạ người xuống liền dùng một quyền đánh vào cằm một tên côn đồ.
Răng rắc.
Cái cằm bị trật khớp, tên đó không nhúc nhích nổi nữa.
Ba tên tiểu lưu manh khác không ngờ Bạch Tố lợi hại như vậy, vây quanh cô nhưng thực sự không dám tới gần.
- Xinh đẹp, thật sự là rất xinh đẹp.
Hai mắt gã ria mép đổi màu, nói:
- Không ngờ tiểu thư Bạch Tố lại văn võ song toàn như vậy, chỉ vừa ra tay là tôi đã biết chắc rằng cô có thể làm bất kỳ tư thế gì ở trên giường.
Hắn lấy ra một khẩu súng từ trong lòng ngực rồi nhắm vào đầu Bạch Tố đầu, hơn nữa còn kéo chốt ra, nói:
- Thế nhưng cô cũng đừng bức tôi phải vùi hoa dập liễu.
- Tôi không tin anh dám nổ súng.
Bạch Tố cười lạnh nói
- Tôi không dám nhưng có thể cho cô dám đấy. Tôi đánh chết cô, sau đó nhét súng vào tay cha cô, cô nói bây giờ ông ta phải làm sao?
Cộc cộc.
Cửa ra vào có người gõ cửa.
- Ai?
Gã ria mép lên tiếng hô.
Rầm.
Cửa gian phòng bị mở ra, một thiếu niên đẹp trai mặc âu phục màu đen, đội mũ nhẹ nhàng đi đến.
- Sao cậu lại tới đây?
Bạch Tố kinh hãi, nói lớn.
- Tôi đến đánh bạc.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Bạch Tố nói:
- Cô đừng sợ, tôi thắng cô trở về.