Sở dĩ Bạch Tố xuống xe, lại để cho lái xe đưa Đường Trọng về Tử Viên rồi cô đứng ở ven đường chờ xe đi xa mới đón xe khác, mục đích chính là không muốn để người khác biết chuyện nhà mình.
Có một người cha như vậy, bất cứ người nào cũng cảm giác vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa cô lo lắng vì chuyện của cha mình mà ảnh hưởng đến danh dự của ban nhạc Hồ Điệp. Cô là người đại diện của ban nhạc Hồ Điệp mà lại có một người cha suốt ngày cờ bạc chẳng ra gì, nếu chuyện này để cho giới truyền thông biết rõ thì sẽ bị thêm thắt, biên soạn một ít, trở thành một câu chuyện là hắn cùng ban nhạc Hồ Điệp có quan hệ. Chắc chắn các cô gái Hồi Âm, Hách Bản sẽ không làm khó mình nhưng nhất định công ty sẽ cân nhắc đến việc bỏ mình đi, tìm người khác thay thế.
Cô không ngờ rằng Đường Trọng sẽ đến.
Trong lòng Bạch Tố rất cảm kích, cô cảm kích bởi vì có người trong lòng coi mình là người phụ nữ của hắn, cũng hơi bất ngờ không biết có chuyện anh hùng tới cứu mỹ nhân không?
Nhưng cô lại cũng cảm thấy nhục nhã, có một loại cảm giác bị lột trần trắng trợn ở trước mặt Đường Trọng chứ không phải là dùng phương thức “thẳng thắn gặp mặt”.
- Cô đừng sợ, tôi sẽ thắng cô trở về.
Vẻ mặt hắn ôn hòa cười cười, không luống cuống chút nào. Giống như tại thời điểm quay phim, phải diễn cho thật tốt nếu không lúc nào cũng có thể bị bắt diễn lại hoặc hắn đã quen làm anh hùng, đã cứu vô số mỹ nhân vậy.
- Cậu đi mau.
Bạch Tố thúc giục. Cô biết rõ Đường Trọng có thể đánh nhau nhưng trong tay gã ria mép này có súng, thân thủ lại cao. Viên đạn có thể nhanh chóng đánh gục anh, khiến anh ngập mình trong vũng bùn. Làm sao cô có thể kéo Đường Trọng vào chuyện này được?
- Tôi không thể đi.
Đường Trọng cười lắc đầu
- Nếu tôi đi rồi thì sẽ không có biện pháp thắng cô trở về được. Thật sự bây giờ là cơ hội tốt.
- Mày định giở trò gì? Tao dựa vào cái gì mà phải thua cô ấy cho mày chứ?
Gã ria mép vẫn chưa hiểu rõ chuyện. Ở bên ngoài có không ít người canh gác, vậy thằng nhóc này vào đây bằng cách nào?
- Bưu Tử, Bưu Tử, con mẹ nó, mày chết ở chỗ nào rồi?
- Đừng gọi nữa.
Đường Trọng khoát tay.
- Tuy tao không biết ai là Bưu Tử nhưng tao biết rõ hiện tại Bưu Tử bận nhiều việc, không có cách nào trả lời câu hỏi của mày đâu.
Họng súng gã ria mép dời sang phía Đường Trọng, lặng lẽ cười nói:
- Không thấy anh em nào của tao đi ra, chứng tỏ mày là một cao thủ. Nhưng tao muốn thử xem mày nhanh hay viên đạn của tao nhanh hơn?
- Không cần thử, viên đạn của mày nhanh hơn.
Đường Trọng rất thẳng thắn, thành khẩn nói.
- Vậy sao mày còn giả nai trước mặt tao?
Gã ria mép gào thét nói:
- Con mẹ nó, mày chán sống rồi hả?
- Tao giả nai là bởi thấy mày quá ngu dốt.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, hắn chỉ vào Bạch Tố nói:
- Mày có biết nếu như mày động vào cô ấy thì sẽ gặp hậu quả gì không?
- Tao thật sự không biết.
Gã ria mép chế nhạo nói:
- Tao cũng không muốn biết.
- Vậy tao nói cho mày một tin.
Đường Trọng vừa cười vừa nói
- Nếu cảnh sát tới kiểm tra thì sẽ phát hiện trong sòng bài của mày có giấu một số lượng lớn thuốc phiện.
- Nói láo. Tao chưa bao giờ động tới thuốc phiện.
Gã ria mép phẫn nộ cắt ngang lời Đường Trọng nói.
- Vậy thì kì quái.
Đường Trọng nở nụ cười lạnh nhạt, nói
- Trong hang ổ bị phát hiện có thuốc phiện, những gã tiểu đệ của mày như Bưu Tử, Cẩu tử, hoặc là Miêu Tử (*)… sẽ đứng ra làm chứng, nói những độc phẩm này là do mày mua được từ trong tay trùm buôn thuốc phiện Tam Giác Vàng bên kia.
(*): Cẩu tử, Miêu tử là con chó con mèo. Ở đây Đường Trọng đang trêu chọc đối phương.
- Đánh rắm vào mặt mẹ mày ấy, tao có chết cũng sẽ không phản bội anh Long.
Một gã tóc dài hoảng sợ nói.
Đường Trọng nghi hoặc xoay người lại, hỏi:
- Mày là Cẩu tử hay là Miêu tử?
- Miêu tử sao? Mày phải gọi tao là Miêu Gia.
Đường Trọng không nghĩ rằng thuận miệng nói ra cái tên như vậy lại vẫn có người trúng đạn.
Hắn dùng ngón tay vẫy con mèo nhỏ, nói:
- Tốt, chính là mày. Đến lúc đó nhất định là mày đứng ra tố cáo đại ca bọn mày.
- Con mẹ mày.
- Mày phản bác lại lời tao, chứng tỏ mày cũng có phần từ công việc buôn lậu thuốc phiện rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Sẽ có những người khác đến báo cáo thay hai người.
Lúc này Đường Trọng mới quay người nhìn gã ria mép, nói tiếp:
- Những độc phẩm kia đủ để đem mày ra xử bắn, sòng bạc mày bị đóng cửa, việc buôn bán của mày bị đối thủ cạnh tranh cướp đi, tiền bất nghĩa trong tài khoản của mày sẽ bị tịch thu sung công, người nhà của mày sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, anh em của mày đều dính líu tới đều bị bỏ tù. Trải qua tất cả chuyện xấu này, bọn họ đều muốn trốn đi, mày muốn nhìn thấy kết quả như vậy sao?
Gã ria mép cười to.
Cười cuồng loạn, cười đến ngửa tới ngửa lui, cười đến mức chảy nước mắt.
Hắn chỉ vào Đường Trọng nói:
- Thằng nhãi, mà là nhà văn hả? Mày biên câu chuyện quá hay. Mày nói tên sách của mày là gì, tao muốn mua.
Đường Trọng không cười. Hắn biết rõ hắn có thể làm được.
Bạch Tố cũng không cười. Cô biết rõ Đường Trọng có thể làm được.
Rầm.
Gã ria mép đá bay cái ghế trước mặt, mắng:
- Nhưng đùa vui như thế là đủ rồi. Mày cho rằng mày là ai? Một thằng nhãi mặt trắng như mày thì hù dọa được ai hả?
- Vậy tức là mày sẽ nổ súng. Đường Trọng nói.
Đường Trọng đi đến bên cạnh Bạch Tố, đứng song song với cô, vừa cười vừa nói:
- Một phát súng của mày chỉ có thể giết chết một người, tại thời điểm mày bắn phát súng thứ hai, chắc chắn một trong hai bọn tao có thể chạy trốn. Không cần hoài nghi. Mấy tên côn đồ ở bên ngoài kia đều đã bị ta giải quyết, cho dù là tao hay cô ấy thì chỉ cần ra khỏi cánh cửa này là có thể an toàn.
- Tới lúc đó mày sẽ biết rõ những lời nói này của tao có thực hiện được hay không. Tao đề nghị mày nổ súng bắn tao, bởi vì tao chạy trốn nhanh hơn cô ấy.
- Không được, nổ súng bắn tao đi.
Bạch Tố vội hô. Đường Trọng bởi vì mình tới đây, cho dù thế nào cô cũng không thể để hắn bị thương tổn được.
Đường Trọng xoay người nhìn cô rồi cười tủm tỉm, nói:
- Cô thật đáng yêu.
- Cậu…
Bạch Tố giận dữ, đến lúc này rồi mà tên khốn kiếp này còn có tâm tư đùa giỡn mình.
- Chỉ là tôi nói như vậy thôi, cô cho rằng thật sự hắn có gan nổ súng à?
Đường Trọng nói.
Nhìn thấy Đường Trọng liếc mắt đưa tình cùng cô gái của mình, hơn nữa trước mặt người đẹp lại nói hắn không dám nổ súng, phổi của hắn bị chọc giận muốn nổ tung ra nhưng quả thật hắn không dám nổ súng.
Bình thường đánh đấm nhỏ thì không sao nhưng một khi động tới súng thì mọi chuyện sẽ thay đổi rồi.
Chính mình vô cùng khổ sở, đi sớm về trễ mới có gia nghiệp như thế này, làm sao có thể dễ dàng phá bỏ?
- Thu khẩu súng lại đi.
Đường Trọng nói với gã ria mép:
- Có một lão đại bang xã hội đen nói với tao rằng làm việc như bọn mày, thoạt nhìn là dám đánh dám liều nhưng thật ra lại sợ chết hơn những người khác. Vì sao? Bởi vì bọn mày biết mình kiếm tiền không dễ dàng như người khác, một khi đã xảy ra chuyện thì gà bay trứng vỡ, bản thân cũng gặp phải thanh toán.
Gã ria mép có loại cảm giác muốn sụp đổ. Thằng nhãi này là quái vật gì? Làm sao lại hiểu rõ tâm lý những người làm nghề này như bọn hắn vậy?
- Mày cũng là người cùng đường bọn tao hả? Cửa Đông hay là Thanh Môn?
Gã ria mép hỏi cửa Đông là một bang phái lớn nhất phía đông. Bang phái này không có tên bởi vì đại đa số địa bàn lão đại kia đều ở phía đông, cho nên được người gọi là Cửa Đông. Thanh Môn là chỉ Thanh bang, đây là bang phái lâu năm rất có uy tín ở Trung Hoa, thực lực ở bên ngoài cũng không yếu.
Đương nhiên những bang phái này đều ẩn nấp rất kỹ, làm việc cũng đều là buôn bán xám trắng giao nhau, bảo trì quan hệ hợp tác hài lòng với chính phủ.
Nếu như Đường Trọng thuộc về hai bang phái lớn này thì hắn cũng có thể mượn cơ hội xuống đài nói rằng tất cả anh em đều là người một nhà, đúng là không đánh nhau thì không quen biết. Chuyện ngày hôm nay coi như xong, tạm thời tao giữ cô gái này lại, còn mày thì xéo đi.
- Tao ở cửa Nam.
Đường Trọng nói Nam Đại là cửa Nam.
- Cửa Nam sao? Lão đại của mày là ai?
- Vương Trì Quốc.
Đường Trọng nói Vương Trì Quốc, người này là hiệu trưởng Nam Đại, Đường Trọng coi ông là lão đại.
- Vương Trì Quốc sao?
Gã ria mép suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tao không biết chỗ nào có một cửa Nam, cũng không biết lão đại nào tên là Vương Trì Quốc. Mày mới vừa nói muốn đánh bạc với tao một ván đúng không?
- Đúng vậy, đánh bạc một lần.
Đường Trọng gật đầu
- Mày muốn chơi cái gì?
Gã ria mép hỏi.
- Có thể tùy mày quyết định.
Đường Trọng nói:
- Bài xì phé hoặc là xúc xắc đều được.
- Nếu như mày thua thì sao? Gã ria mép hỏi.
- Nếu là đánh bạc thì đương nhiên phải tuân thủ quy củ của sòng bạc.
Đường Trọng lấy từ trong lòng ngực ra một thẻ tín dụng, nói:
- Nếu tao thua thì tấm thẻ này chính là của mày, bên trong có hai triệu.
- Tại sao tao phải tin tưởng mày?
- Tao lừa mày có lợi gì chứ?
Đường Trọng hỏi lại.
- Nếu tao thua thì sao?
Đường Trọng chỉ Bạch Tố, nói:
- Thì chỉ cần cô ấy là của tao.
- Mày đang rất tự tin hả?
- Tao cũng không có lựa chọn nào khác.
- Tốt, tao cùng với mày đánh một ván.
Gã ria mép cười lớn nói. Hắn nghĩ thầm, thằng ngốc này không phải là không công đưa mình tiền sao? Đợi đến lúc lấy được hai triệu này xong, mình sẽ đuổi tên nhãi này đi, tới lúc đó gái đẹp là của mình.
Gã ria mép quay người, hô:
- Cầm xúc xắc đến.
Một tiểu đệ hiểu ý, lập tức chạy vào phòng trong cầm mấy viên xúc xắc cùng một cốc để xúc xắc tới.
- Mày đổ trước đi.
Gã ria mép đổ xúc xắc trước mặt Đường Trọng, nói.
Đường Trọng cầm xúc xắc lên ước lượng, sắc mặt trở nên cổ quái, hắn nói:
- Mày thật sự muốn dùng xúc xắc này sao?
- Đúng, tao muốn dùng nó.
Gã ria mép la lớn, dùng tiếng la này để che dấu lòng mình.
- Tốt.
Đường Trọng gật đầu.
- Lớn hăn ăn hay nhỏ hơn ăn đây?
- Đánh bạc đại.
Gã ria mép nói.
- Người nào xúc xắc ra lớn hơn là người đó thắng.
Đường Trọng gật đầu, đem năm viên xúc xắc đặt ở trên mặt bàn, nhoáng một cái, con xúc xắc đã tự động tiến vào cốc.
Thần tiên nhảy.
Thần sắc gã ria mép nghiêm trọng, động tác tên nhóc này nhanh tới kinh người, hơn nữa có thể làm ra động tác ‘thần tiên nhảy’, xem ra vô cùng lão luyện.
Rầm, rầm.
Đường Trọng rất tiết kiệm khí lực, rung có hai, ba giây, sau một tiếng 'loảng xoảng' liền hạ con xúc xắc xuống.
- Mày tới mở đi.
Đường Trọng nói:
- Tránh mày hoài nghi tại thời điểm tao mở có gian lận.
Gã ria mép mở ra, năm cái sáu điểm song song nằm ở cùng một chỗ. Hắn nhăn mặt lại.
Con báo
Là điểm số lớn nhất của trò chơi xúc xắc này.
Có một người cha như vậy, bất cứ người nào cũng cảm giác vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa cô lo lắng vì chuyện của cha mình mà ảnh hưởng đến danh dự của ban nhạc Hồ Điệp. Cô là người đại diện của ban nhạc Hồ Điệp mà lại có một người cha suốt ngày cờ bạc chẳng ra gì, nếu chuyện này để cho giới truyền thông biết rõ thì sẽ bị thêm thắt, biên soạn một ít, trở thành một câu chuyện là hắn cùng ban nhạc Hồ Điệp có quan hệ. Chắc chắn các cô gái Hồi Âm, Hách Bản sẽ không làm khó mình nhưng nhất định công ty sẽ cân nhắc đến việc bỏ mình đi, tìm người khác thay thế.
Cô không ngờ rằng Đường Trọng sẽ đến.
Trong lòng Bạch Tố rất cảm kích, cô cảm kích bởi vì có người trong lòng coi mình là người phụ nữ của hắn, cũng hơi bất ngờ không biết có chuyện anh hùng tới cứu mỹ nhân không?
Nhưng cô lại cũng cảm thấy nhục nhã, có một loại cảm giác bị lột trần trắng trợn ở trước mặt Đường Trọng chứ không phải là dùng phương thức “thẳng thắn gặp mặt”.
- Cô đừng sợ, tôi sẽ thắng cô trở về.
Vẻ mặt hắn ôn hòa cười cười, không luống cuống chút nào. Giống như tại thời điểm quay phim, phải diễn cho thật tốt nếu không lúc nào cũng có thể bị bắt diễn lại hoặc hắn đã quen làm anh hùng, đã cứu vô số mỹ nhân vậy.
- Cậu đi mau.
Bạch Tố thúc giục. Cô biết rõ Đường Trọng có thể đánh nhau nhưng trong tay gã ria mép này có súng, thân thủ lại cao. Viên đạn có thể nhanh chóng đánh gục anh, khiến anh ngập mình trong vũng bùn. Làm sao cô có thể kéo Đường Trọng vào chuyện này được?
- Tôi không thể đi.
Đường Trọng cười lắc đầu
- Nếu tôi đi rồi thì sẽ không có biện pháp thắng cô trở về được. Thật sự bây giờ là cơ hội tốt.
- Mày định giở trò gì? Tao dựa vào cái gì mà phải thua cô ấy cho mày chứ?
Gã ria mép vẫn chưa hiểu rõ chuyện. Ở bên ngoài có không ít người canh gác, vậy thằng nhóc này vào đây bằng cách nào?
- Bưu Tử, Bưu Tử, con mẹ nó, mày chết ở chỗ nào rồi?
- Đừng gọi nữa.
Đường Trọng khoát tay.
- Tuy tao không biết ai là Bưu Tử nhưng tao biết rõ hiện tại Bưu Tử bận nhiều việc, không có cách nào trả lời câu hỏi của mày đâu.
Họng súng gã ria mép dời sang phía Đường Trọng, lặng lẽ cười nói:
- Không thấy anh em nào của tao đi ra, chứng tỏ mày là một cao thủ. Nhưng tao muốn thử xem mày nhanh hay viên đạn của tao nhanh hơn?
- Không cần thử, viên đạn của mày nhanh hơn.
Đường Trọng rất thẳng thắn, thành khẩn nói.
- Vậy sao mày còn giả nai trước mặt tao?
Gã ria mép gào thét nói:
- Con mẹ nó, mày chán sống rồi hả?
- Tao giả nai là bởi thấy mày quá ngu dốt.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, hắn chỉ vào Bạch Tố nói:
- Mày có biết nếu như mày động vào cô ấy thì sẽ gặp hậu quả gì không?
- Tao thật sự không biết.
Gã ria mép chế nhạo nói:
- Tao cũng không muốn biết.
- Vậy tao nói cho mày một tin.
Đường Trọng vừa cười vừa nói
- Nếu cảnh sát tới kiểm tra thì sẽ phát hiện trong sòng bài của mày có giấu một số lượng lớn thuốc phiện.
- Nói láo. Tao chưa bao giờ động tới thuốc phiện.
Gã ria mép phẫn nộ cắt ngang lời Đường Trọng nói.
- Vậy thì kì quái.
Đường Trọng nở nụ cười lạnh nhạt, nói
- Trong hang ổ bị phát hiện có thuốc phiện, những gã tiểu đệ của mày như Bưu Tử, Cẩu tử, hoặc là Miêu Tử (*)… sẽ đứng ra làm chứng, nói những độc phẩm này là do mày mua được từ trong tay trùm buôn thuốc phiện Tam Giác Vàng bên kia.
(*): Cẩu tử, Miêu tử là con chó con mèo. Ở đây Đường Trọng đang trêu chọc đối phương.
- Đánh rắm vào mặt mẹ mày ấy, tao có chết cũng sẽ không phản bội anh Long.
Một gã tóc dài hoảng sợ nói.
Đường Trọng nghi hoặc xoay người lại, hỏi:
- Mày là Cẩu tử hay là Miêu tử?
- Miêu tử sao? Mày phải gọi tao là Miêu Gia.
Đường Trọng không nghĩ rằng thuận miệng nói ra cái tên như vậy lại vẫn có người trúng đạn.
Hắn dùng ngón tay vẫy con mèo nhỏ, nói:
- Tốt, chính là mày. Đến lúc đó nhất định là mày đứng ra tố cáo đại ca bọn mày.
- Con mẹ mày.
- Mày phản bác lại lời tao, chứng tỏ mày cũng có phần từ công việc buôn lậu thuốc phiện rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Sẽ có những người khác đến báo cáo thay hai người.
Lúc này Đường Trọng mới quay người nhìn gã ria mép, nói tiếp:
- Những độc phẩm kia đủ để đem mày ra xử bắn, sòng bạc mày bị đóng cửa, việc buôn bán của mày bị đối thủ cạnh tranh cướp đi, tiền bất nghĩa trong tài khoản của mày sẽ bị tịch thu sung công, người nhà của mày sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, anh em của mày đều dính líu tới đều bị bỏ tù. Trải qua tất cả chuyện xấu này, bọn họ đều muốn trốn đi, mày muốn nhìn thấy kết quả như vậy sao?
Gã ria mép cười to.
Cười cuồng loạn, cười đến ngửa tới ngửa lui, cười đến mức chảy nước mắt.
Hắn chỉ vào Đường Trọng nói:
- Thằng nhãi, mà là nhà văn hả? Mày biên câu chuyện quá hay. Mày nói tên sách của mày là gì, tao muốn mua.
Đường Trọng không cười. Hắn biết rõ hắn có thể làm được.
Bạch Tố cũng không cười. Cô biết rõ Đường Trọng có thể làm được.
Rầm.
Gã ria mép đá bay cái ghế trước mặt, mắng:
- Nhưng đùa vui như thế là đủ rồi. Mày cho rằng mày là ai? Một thằng nhãi mặt trắng như mày thì hù dọa được ai hả?
- Vậy tức là mày sẽ nổ súng. Đường Trọng nói.
Đường Trọng đi đến bên cạnh Bạch Tố, đứng song song với cô, vừa cười vừa nói:
- Một phát súng của mày chỉ có thể giết chết một người, tại thời điểm mày bắn phát súng thứ hai, chắc chắn một trong hai bọn tao có thể chạy trốn. Không cần hoài nghi. Mấy tên côn đồ ở bên ngoài kia đều đã bị ta giải quyết, cho dù là tao hay cô ấy thì chỉ cần ra khỏi cánh cửa này là có thể an toàn.
- Tới lúc đó mày sẽ biết rõ những lời nói này của tao có thực hiện được hay không. Tao đề nghị mày nổ súng bắn tao, bởi vì tao chạy trốn nhanh hơn cô ấy.
- Không được, nổ súng bắn tao đi.
Bạch Tố vội hô. Đường Trọng bởi vì mình tới đây, cho dù thế nào cô cũng không thể để hắn bị thương tổn được.
Đường Trọng xoay người nhìn cô rồi cười tủm tỉm, nói:
- Cô thật đáng yêu.
- Cậu…
Bạch Tố giận dữ, đến lúc này rồi mà tên khốn kiếp này còn có tâm tư đùa giỡn mình.
- Chỉ là tôi nói như vậy thôi, cô cho rằng thật sự hắn có gan nổ súng à?
Đường Trọng nói.
Nhìn thấy Đường Trọng liếc mắt đưa tình cùng cô gái của mình, hơn nữa trước mặt người đẹp lại nói hắn không dám nổ súng, phổi của hắn bị chọc giận muốn nổ tung ra nhưng quả thật hắn không dám nổ súng.
Bình thường đánh đấm nhỏ thì không sao nhưng một khi động tới súng thì mọi chuyện sẽ thay đổi rồi.
Chính mình vô cùng khổ sở, đi sớm về trễ mới có gia nghiệp như thế này, làm sao có thể dễ dàng phá bỏ?
- Thu khẩu súng lại đi.
Đường Trọng nói với gã ria mép:
- Có một lão đại bang xã hội đen nói với tao rằng làm việc như bọn mày, thoạt nhìn là dám đánh dám liều nhưng thật ra lại sợ chết hơn những người khác. Vì sao? Bởi vì bọn mày biết mình kiếm tiền không dễ dàng như người khác, một khi đã xảy ra chuyện thì gà bay trứng vỡ, bản thân cũng gặp phải thanh toán.
Gã ria mép có loại cảm giác muốn sụp đổ. Thằng nhãi này là quái vật gì? Làm sao lại hiểu rõ tâm lý những người làm nghề này như bọn hắn vậy?
- Mày cũng là người cùng đường bọn tao hả? Cửa Đông hay là Thanh Môn?
Gã ria mép hỏi cửa Đông là một bang phái lớn nhất phía đông. Bang phái này không có tên bởi vì đại đa số địa bàn lão đại kia đều ở phía đông, cho nên được người gọi là Cửa Đông. Thanh Môn là chỉ Thanh bang, đây là bang phái lâu năm rất có uy tín ở Trung Hoa, thực lực ở bên ngoài cũng không yếu.
Đương nhiên những bang phái này đều ẩn nấp rất kỹ, làm việc cũng đều là buôn bán xám trắng giao nhau, bảo trì quan hệ hợp tác hài lòng với chính phủ.
Nếu như Đường Trọng thuộc về hai bang phái lớn này thì hắn cũng có thể mượn cơ hội xuống đài nói rằng tất cả anh em đều là người một nhà, đúng là không đánh nhau thì không quen biết. Chuyện ngày hôm nay coi như xong, tạm thời tao giữ cô gái này lại, còn mày thì xéo đi.
- Tao ở cửa Nam.
Đường Trọng nói Nam Đại là cửa Nam.
- Cửa Nam sao? Lão đại của mày là ai?
- Vương Trì Quốc.
Đường Trọng nói Vương Trì Quốc, người này là hiệu trưởng Nam Đại, Đường Trọng coi ông là lão đại.
- Vương Trì Quốc sao?
Gã ria mép suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tao không biết chỗ nào có một cửa Nam, cũng không biết lão đại nào tên là Vương Trì Quốc. Mày mới vừa nói muốn đánh bạc với tao một ván đúng không?
- Đúng vậy, đánh bạc một lần.
Đường Trọng gật đầu
- Mày muốn chơi cái gì?
Gã ria mép hỏi.
- Có thể tùy mày quyết định.
Đường Trọng nói:
- Bài xì phé hoặc là xúc xắc đều được.
- Nếu như mày thua thì sao? Gã ria mép hỏi.
- Nếu là đánh bạc thì đương nhiên phải tuân thủ quy củ của sòng bạc.
Đường Trọng lấy từ trong lòng ngực ra một thẻ tín dụng, nói:
- Nếu tao thua thì tấm thẻ này chính là của mày, bên trong có hai triệu.
- Tại sao tao phải tin tưởng mày?
- Tao lừa mày có lợi gì chứ?
Đường Trọng hỏi lại.
- Nếu tao thua thì sao?
Đường Trọng chỉ Bạch Tố, nói:
- Thì chỉ cần cô ấy là của tao.
- Mày đang rất tự tin hả?
- Tao cũng không có lựa chọn nào khác.
- Tốt, tao cùng với mày đánh một ván.
Gã ria mép cười lớn nói. Hắn nghĩ thầm, thằng ngốc này không phải là không công đưa mình tiền sao? Đợi đến lúc lấy được hai triệu này xong, mình sẽ đuổi tên nhãi này đi, tới lúc đó gái đẹp là của mình.
Gã ria mép quay người, hô:
- Cầm xúc xắc đến.
Một tiểu đệ hiểu ý, lập tức chạy vào phòng trong cầm mấy viên xúc xắc cùng một cốc để xúc xắc tới.
- Mày đổ trước đi.
Gã ria mép đổ xúc xắc trước mặt Đường Trọng, nói.
Đường Trọng cầm xúc xắc lên ước lượng, sắc mặt trở nên cổ quái, hắn nói:
- Mày thật sự muốn dùng xúc xắc này sao?
- Đúng, tao muốn dùng nó.
Gã ria mép la lớn, dùng tiếng la này để che dấu lòng mình.
- Tốt.
Đường Trọng gật đầu.
- Lớn hăn ăn hay nhỏ hơn ăn đây?
- Đánh bạc đại.
Gã ria mép nói.
- Người nào xúc xắc ra lớn hơn là người đó thắng.
Đường Trọng gật đầu, đem năm viên xúc xắc đặt ở trên mặt bàn, nhoáng một cái, con xúc xắc đã tự động tiến vào cốc.
Thần tiên nhảy.
Thần sắc gã ria mép nghiêm trọng, động tác tên nhóc này nhanh tới kinh người, hơn nữa có thể làm ra động tác ‘thần tiên nhảy’, xem ra vô cùng lão luyện.
Rầm, rầm.
Đường Trọng rất tiết kiệm khí lực, rung có hai, ba giây, sau một tiếng 'loảng xoảng' liền hạ con xúc xắc xuống.
- Mày tới mở đi.
Đường Trọng nói:
- Tránh mày hoài nghi tại thời điểm tao mở có gian lận.
Gã ria mép mở ra, năm cái sáu điểm song song nằm ở cùng một chỗ. Hắn nhăn mặt lại.
Con báo
Là điểm số lớn nhất của trò chơi xúc xắc này.