- Có thể nói kỹ một chút được không?
Đường Trọng gấp gáp nói. Cho tới bây giờ hắn vẫn đều muốn tìm hiểu rõ tình huống cụ thể của câu chuyện đã xảy ra vào năm đó.
Hắn đã hỏi Trưởng ngục nhưng trưởng ngục ngậm miệng không nói gì. Hắn cũng đã tìm hiểu trên mạng nhưng cũng không thấy bất kỳ tin tức nào về phương diện này, thậm chí cả tên của chòm râu dài cũng không thấy đâu.
- Dì đã nói rất kỹ rồi.
Khương Khả Khanh bưng chén nước lên uống một ngụm rồi nói:
- Một người làm chuyện mà bản thân tuyệt đối không nên làm, sau đó đã bị trừng phạt. Chỉ đơn giản như vậy thôi. Nếu như cháu muốn nghe câu chuyện hoàn chỉnh thì đi tìm người ấy đi. Nói không chừng người ấy sẽ không nhịn được mà nói cho cháu nghe. Dù sao thì người làm mẹ sẽ yêu thương cháu hơn người làm dì nhỏ này.
Đường Trọng lắc đầu.
Hắn chỉ muốn tìm hiểu nhiều hơn về chuyện của chòm râu dài. Những thứ khác hắn cũng không quan tâm.
Không biết có phải là trước kia Khương Khả Khanh đã từng đến đây ăn hay là mới vào lần đầu mà món cơm chân heo này vô cùng ngon, tất cả đều là chân heo gầy, ngoài giòn trong non, nhai rất rau ráu, hương vị được giữ lại trong miệng.
Đường Trọng vùi đầu ăn cơm, rất nhanh đã ăn hết cái mâm lớn đầy cơm chân heo này.
Khương Khả Khanh ăn được gần nửa bát cơm và mấy cọng rau liền hạ đũa, ngồi ở đó hứng thú đánh giá Đường Trọng đang ngồi đối diện, đôi lông mi dài cứ liên tục nháy nháy.
Thấy Đường Trọng bỏ đũa xuống, cô liền lấy một chiếc khăn tay từ trong túi rồi đưa qua.
- Muốn ăn thêm một phần không?
Khương Khả Khanh hỏi.
- Đã no rồi.
Đường Trọng nói.
- Cháu với cha cháu thật giống nhau.
Khương Khả Khanh nói.
- Với vì ông ấy là cha tôi.
Đường Trọng cầm lấy khăn tay rồi lau miệng.
- Đúng vậy.
Khương Khả Khanh hiện ra thần sắc nhớ lại. Cô đưa một tấm chi phiếu từ trong túi áo ra, nói:
- Dì cũng biết có thể cháu sẽ không nhận nhưng đây là một chút tâm ý của dì nhỏ.
Đường Trọng đẩy ghế đứng dậy, nói:
- Cảm ơn dì, cơm chân heo này rất ngon.
Nói xong hắn liền xoay người rời khỏi.
- Cháu biết số của dì rồi đấy. Mấy ngày này dì ở Minh Châu, nếu bị ai bắt nạt hoặc buổi tối có nhàm chán thì có thể gọi điện cho dì.
- Tôi bận nhiều chuyện lắm.
Đường Trọng nói.
Khương Khả Khanh nháy mắt, nở nụ cười. Thấy chủ tiệm quán chân heo đang si mê nhìn mình, cô liền vẫy vẫy tay, nũng nịu nói:
- Ông chủ à, tính tiền.
- … Không cần. Coi như tôi mời cô là được.
Chủ quán này làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền từ trong tay người phụ nữ xinh đẹp này chứ. Tục, tục không chịu được.
Rầm!
Khương Khả Khanh rút ra tờ 100 tệ từ trong túi tiền ra rồi đập vào mặt bàn, nói:
- Chúng ta không quen biết nhau.
Thấy chủ quán ngây ngốc cầm lấy tờ tiền rồi cứ đứng đấy nhìn mình, cô nói:
- Trả lại tiền đi.
- A a…
Chủ quán liền vội vàng chạy đi lấy tiền lẻ.
Cầm lấy tiền lẻ, Khương Khả Khanh đi ra khỏi tiệm cơm. Cô vừa mới kéo cửa xe Land Rover rồi ngồi vào buồng lái, chưa kịp khởi động xe thì điện thoại trong túi đã vang lên.
Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó ấn núi nghe, vừa cười vừa nói:
- Tin tức của chị linh thông thật đấy, nhanh như vậy đã biết rồi.
- Em đã gặp nó rồi?
Trong loa truyền đến âm thanh bình tĩnh của phụ nữ.
- Gặp rồi, vừa mới mời nó đi ăn cơm chân heo. Em mời, tốn 20 tệ.
Khương Khả Khanh vừa cười vừa nói:
- Thằng nhóc kia thật không lễ phép chút nào, ăn cơm xong liền vỗ tay rời đi, cũng không thèm tính tiền. Ít ra cũng phải giả dối nói vài câu cho lòng dì nhỏ này thoải mái chút chứ.
Trong loa im lặng một hồi.
- Tốt rồi, em biết chị khó chịu.
Khương Khả Khanh thở dài.
- Em cũng muốn dẫn nó đi ăn ở bữa tiệc lớn, uống rượu vang đỏ rồi tìm mấy cô nàng xinh đẹp cho nó lắm… Chị thấy xấu hổ, thấy nợ nó, muốn đền bù cho nó thì người dì nhỏ này cũng vậy thôi. Chỉ có điều bị nó từ chối rồi, em còn biện pháp nào khác chứ? Rủ nó đi uống nước, ai cũng không thích uống cà phê, còn không bằng ăn một bát cơm chân heo. Thế còn chân thật hơn. Chị nói có phải không?
- Em không nên đi.
Người phụ nữ nói.
- Chị nói với em những lời này, chính chị cũng không nhịn được mà chạy tới đây rồi đúng không?
Khương Khả Khanh xoay xoay kính xe đến trước mặt cô, bắt đầu thưởng thức khuôn mặt của mình.
- Chị không thể tới thì những người khác cũng không thể tới. Em là người nhà, nhân viên ngoài biên chế, bình thường làm việc cũng rất vui vẻ. Em tới đây sẽ không kích thích trái tim mẫn cảm lại yếu ớt của nó chứ?
- Trở về đi.
Người phụ nữ nói.
- Được rồi. Bây giờ em trở về đây.
Khương Khả Khanh mím môi cười, nói:
- Nó có một câu muốn em nói cho chị.
- Thật sự?
Người phụ nữ kinh hô.
- Đùa thôi.
- …
- Người chị yêu quí ơi, chị cũng đừng đau lòng. Em thấy nó không thương chị, cũng không hận chị đâu.
Khương Khả Khanh chu môi nhìn tấm gương, thấy đôi môi đỏ mọng của mình vô cùng khiêu gợi thì vừa cười vừa nói:
- Nó chỉ muốn quên đi chúng ta. Đã như vậy thì chúng ta không thể để cho nó quên đi được. Đối với đàn ông mà nói, ngã theo chiều gió. Bây giờ chị còn sữa chứ?
- …
----------
Nếu sớm biết nhóm nhạc Hồ Điệp còn có một buổi hòa nhạc thì cho dù như thế nào, Đường Trọng cũng sẽ không đồng ý gia nhập. Trừ phi chòm râu dài vừa khóc vừa dọa thắt cổ, nói “con đi đi, con không đi thì cha cũng không sống nữa đâu”.
Buổi hòa nhạc? Hắn làm sao có thể chứ?
Đúng vậy, hắn đã thay thế Đường Tâm tham gia hoạt động phát ngôn, làm quảng cáo, còn nhảy mở màn tiệc tối kỷ niệm 200 năm thành lập đài truyền hình Minh Châu. Thế nhưng mà những cái kia thì đều có cực hạn của nó.
Bởi vì lúc đó hắn không cần mở miệng nói chuyện.
Hoạt động phát ngôn có thể do Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản làm thay. Làm quảng cáo thì cũng có thể lấy cớ cuống họng có vấn đề. Tiệc tối thì hắn cũng có thể giả hát. Vấn đề là buổi hòa nhạc thì hắn cũng có thể giả hát sao?
Có thể giả hát.
Nhưng mà không thể suốt cả bữa tiệc tối đều phát băng ghi âm chứ?
Còn nữa, chính mình là đội trưởng của nhóm nhạc Hồ Điệp, chẳng lẽ suốt cả buổi hòa nhạc không nói một câu nào sao?
Nếu thật sự làm như vậy thì chỉ sợ càng khiến người khác chú ý thôi.
- Có thể từ chối hay không? Hoặc là lùi lại?
Thấy vẻ mặt mong chờ của Bạch Tố, Đường Trọng hận không thể đâm đầu mình vào.
- Trước kia đều là may mắn. Tôi thật sự không thể nào cam đoan trên sân khấu tôi sẽ không sai lầm đâu. Đã có khả năng phạm sai lầm rồi bị người khác vạch trần thì vì sao chúng ta không lùi buổi hòa nhạc này lại? Đường Tâm đâu rồi? Có phải cô ấy sắp trở về rồi đúng không?
- Đường Tâm tạm thời còn chưa về được.
Nhớ tới Đường Tâm, sắc mặt Bạch Tố cũng hơi khó coi, tâm tình cũng nặng nề rất nhiều.
- Buổi hòa nhạc không thể hủy được. Nếu như hủy đi thì sẽ tạo thành đả kích trí mạng với những cố gắng vất vả của các cậu từ trước tới nay. Chắc cậu cũng không rõ lắm về ý nghĩa của buổi hòa nhạc này rồi.
Bạch Tố kiên nhẫn giải thích nói:
- Nhóm nhạc Hồ Điệp đã phát ra 2 album, lượng tiêu thụ cũng không tệ, có mấy bài hát còn được người khác hát lại. Thế nhưng mà đây là lần đầu tiên nhóm nhạc Hồ Điệp tổ chức buổi hòa nhạc, cũng là lần thử thách đầu tiên của công ti cho nhóm nhạc Hồ Điệp. Fans hâm mộ đã mua album của chúng ta thì bọn họ có chịu đến đấy nghe buổi hòa nhạc của chúng ta không?
- Nếu như chúng ta hủy hỏ hoặc lùi buổi hòa nhạc này lại thì bên ngoài và giới truyền thông sẽ suy đoán gì? Nói lòng tin của chúng ta không đủ? Nói vé vào cửa buổi hòa nhạc không bán được? Nói công ti lo lắng chúng ta làm thâm hụt ngân sách nên đã dứt khoát hủy bỏ buổi hòa nhạc này. Ở bất cứ thời điểm nào thì cũng không được đánh giá thấp năng lực tưởng tượng của giới truyền thông. Bọn họ chỉ biết làm những việc khiến chúng ta không chịu nổi thôi.
- Còn nữa, buổi hòa nhạc đã dùng mạng lưới internet để bán vé, công ty đã bán hơn nửa số vé trên mạng rồi. Nửa số vé còn lại sẽ được bán tại cửa vào buổi hòa nhạc. Đường Trọng, chúng ta không thể nào bảo những Fans hâm mộ đã mua vé kia trả lại được.
- Làm sao được.
Rốt cục Trương Hách Bản cũng chịu dời tầm mắt ra khỏi màn hình máy tính, nói:
- Đoạn thời gian trước, vương tử tình ca Trương Tâm Triết diễn xướng ở quý nhân hội, chỉ là xuất hiện muộn một chút mà đã bị Fans hâm mộ đập quán đây này. Nếu chúng ta hủy bỏ buổi hòa nhạc thì không phải sẽ bị người ta mắng thậm tệ sao?
Cô cười hì hì nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Tôi tin anh có thể là được. Tôi thấy Lý Ngọc hát bài Bá Vương Biệt Cơ còn nữ tính hơn cả con gái. Anh cũng thử biến cuống họng xem.
Đường Trọng biết cô gái nhỏ này chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cô ta một mực chờ cơ hội mình sai sót.
Hiện tại cô ấy chỉ muốn dụ dỗ mình lên sân khấu chứ sau khi lên sân khấu phải làm thế nào… cô làm sao lại suy nghĩ những chuyện xa như vậy được?
A Ken ngồi một bên nhíu mày suy nghĩ nói:
- Các cô đã từng nghe Đường Trọng hát chưa?
Mọi người nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
Chưa ai nghe thấy Đường Trọng hát bao giờ, ngay cả Bạch Tố cũng chưa từng nghe thấy.
Bởi vì trước kia Bạch Tố tìm Đường Trọng là muốn “mượn” người có khuôn mặt giống Đường Tâm như đúc mà thôi. Cô cũng chưa nghĩ Đường Trọng có thể hoàn toàn thay thế Đường Tâm, cũng chưa từng nghĩ đến việc âm thanh của con trai có thể biến thành con gái.
Cho nên mỗi lần trước khi đưa Đường Trọng ra ngoài, Bạch Tâm đều dặn dò Đường Trọng rất nhiều lần “không được mở miệng nói chuyện.
- A Ken, anh có ý gì?
Bạch Tố nhìn A Ken, hỏi.
- Anh sẽ không cho rằng tiếng hát của Đường Trọng hoàn toàn giống với tiếng của Đường Tâm chứ? Tiếng nói bình thường của Đường Trọng anh cũng nghe thấy rồi đấy, tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn là âm thanh của con trai.
- Tố Tố à, tôi cũng biết Đường Trọng là con trai, giọng cậu ta là giọng nam…
A Ken xua tay nói:
- Cho nên tôi mới hỏi các cô đã từng nghe thấy Đường Trọng hát chưa thôi. Cô biết đấy, tiếng ca có thể bắt chước được. Có người nói chuyện rất chất phác nhưng đến lúc hát âm thanh lại rất lanh lảnh. Có người âm thanh lanh lảnh nhưng đến khi hát lại có thể truyền đạt lời ca của Trương Hữu Học rất tốt. Những tiền lệ như vậy trong ngành chúng ta còn thiếu sao? Đừng nói là chúng ta chưa từng nghe qua những âm thanh như vậy chứ? Ca sĩ chính Ngô Thanh Phong, cô chỉ nghe lời ca của hắn thì cô nói hắn là con trai hay con gái đây?
Bạch Tố cười khổ, nói:
- A Ken, anh đây là ngựa chết chữa thành ngựa sống. Nhưng nếu anh đã nói như vậy, vậy hãy để Đường Trọng hát một bài đi.
Bạch Tố quay người nhìn Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, bình thường cậu có hát chứ?
- Có.
Đường Trọng gật đầu:
- Nhưng đều là hát vu vơ thôi.
- Bình thường cậu hát ca khúc của ai?
- Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu, Trần Diệc Tấn… còn nhiều lắm. Ai hát hay thì nghe, tôi cũng không chọn.
- Ca sĩ nữ thì sao?
Bạch Tố hỏi:
- Cậu thích nghe của ca sĩ nữ nào?
- Lương Tĩnh Như.
Đường Trọng nói.
- Được rồi.
Bạch Tố gật đầu.
- Vậy cậu hát bài “dũng khí” của Lương Tĩnh Như đi. Bài này hát được chứ?
- Được.
Đường Trọng gật đầu.
- Chỉ là hát không được hay thôi.
Trương Hách Bản khanh khách cười, nói:
- Bọn tôi cũng không nghĩ anh có thể hát hay đâu.
Đường Trọng gấp gáp nói. Cho tới bây giờ hắn vẫn đều muốn tìm hiểu rõ tình huống cụ thể của câu chuyện đã xảy ra vào năm đó.
Hắn đã hỏi Trưởng ngục nhưng trưởng ngục ngậm miệng không nói gì. Hắn cũng đã tìm hiểu trên mạng nhưng cũng không thấy bất kỳ tin tức nào về phương diện này, thậm chí cả tên của chòm râu dài cũng không thấy đâu.
- Dì đã nói rất kỹ rồi.
Khương Khả Khanh bưng chén nước lên uống một ngụm rồi nói:
- Một người làm chuyện mà bản thân tuyệt đối không nên làm, sau đó đã bị trừng phạt. Chỉ đơn giản như vậy thôi. Nếu như cháu muốn nghe câu chuyện hoàn chỉnh thì đi tìm người ấy đi. Nói không chừng người ấy sẽ không nhịn được mà nói cho cháu nghe. Dù sao thì người làm mẹ sẽ yêu thương cháu hơn người làm dì nhỏ này.
Đường Trọng lắc đầu.
Hắn chỉ muốn tìm hiểu nhiều hơn về chuyện của chòm râu dài. Những thứ khác hắn cũng không quan tâm.
Không biết có phải là trước kia Khương Khả Khanh đã từng đến đây ăn hay là mới vào lần đầu mà món cơm chân heo này vô cùng ngon, tất cả đều là chân heo gầy, ngoài giòn trong non, nhai rất rau ráu, hương vị được giữ lại trong miệng.
Đường Trọng vùi đầu ăn cơm, rất nhanh đã ăn hết cái mâm lớn đầy cơm chân heo này.
Khương Khả Khanh ăn được gần nửa bát cơm và mấy cọng rau liền hạ đũa, ngồi ở đó hứng thú đánh giá Đường Trọng đang ngồi đối diện, đôi lông mi dài cứ liên tục nháy nháy.
Thấy Đường Trọng bỏ đũa xuống, cô liền lấy một chiếc khăn tay từ trong túi rồi đưa qua.
- Muốn ăn thêm một phần không?
Khương Khả Khanh hỏi.
- Đã no rồi.
Đường Trọng nói.
- Cháu với cha cháu thật giống nhau.
Khương Khả Khanh nói.
- Với vì ông ấy là cha tôi.
Đường Trọng cầm lấy khăn tay rồi lau miệng.
- Đúng vậy.
Khương Khả Khanh hiện ra thần sắc nhớ lại. Cô đưa một tấm chi phiếu từ trong túi áo ra, nói:
- Dì cũng biết có thể cháu sẽ không nhận nhưng đây là một chút tâm ý của dì nhỏ.
Đường Trọng đẩy ghế đứng dậy, nói:
- Cảm ơn dì, cơm chân heo này rất ngon.
Nói xong hắn liền xoay người rời khỏi.
- Cháu biết số của dì rồi đấy. Mấy ngày này dì ở Minh Châu, nếu bị ai bắt nạt hoặc buổi tối có nhàm chán thì có thể gọi điện cho dì.
- Tôi bận nhiều chuyện lắm.
Đường Trọng nói.
Khương Khả Khanh nháy mắt, nở nụ cười. Thấy chủ tiệm quán chân heo đang si mê nhìn mình, cô liền vẫy vẫy tay, nũng nịu nói:
- Ông chủ à, tính tiền.
- … Không cần. Coi như tôi mời cô là được.
Chủ quán này làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền từ trong tay người phụ nữ xinh đẹp này chứ. Tục, tục không chịu được.
Rầm!
Khương Khả Khanh rút ra tờ 100 tệ từ trong túi tiền ra rồi đập vào mặt bàn, nói:
- Chúng ta không quen biết nhau.
Thấy chủ quán ngây ngốc cầm lấy tờ tiền rồi cứ đứng đấy nhìn mình, cô nói:
- Trả lại tiền đi.
- A a…
Chủ quán liền vội vàng chạy đi lấy tiền lẻ.
Cầm lấy tiền lẻ, Khương Khả Khanh đi ra khỏi tiệm cơm. Cô vừa mới kéo cửa xe Land Rover rồi ngồi vào buồng lái, chưa kịp khởi động xe thì điện thoại trong túi đã vang lên.
Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó ấn núi nghe, vừa cười vừa nói:
- Tin tức của chị linh thông thật đấy, nhanh như vậy đã biết rồi.
- Em đã gặp nó rồi?
Trong loa truyền đến âm thanh bình tĩnh của phụ nữ.
- Gặp rồi, vừa mới mời nó đi ăn cơm chân heo. Em mời, tốn 20 tệ.
Khương Khả Khanh vừa cười vừa nói:
- Thằng nhóc kia thật không lễ phép chút nào, ăn cơm xong liền vỗ tay rời đi, cũng không thèm tính tiền. Ít ra cũng phải giả dối nói vài câu cho lòng dì nhỏ này thoải mái chút chứ.
Trong loa im lặng một hồi.
- Tốt rồi, em biết chị khó chịu.
Khương Khả Khanh thở dài.
- Em cũng muốn dẫn nó đi ăn ở bữa tiệc lớn, uống rượu vang đỏ rồi tìm mấy cô nàng xinh đẹp cho nó lắm… Chị thấy xấu hổ, thấy nợ nó, muốn đền bù cho nó thì người dì nhỏ này cũng vậy thôi. Chỉ có điều bị nó từ chối rồi, em còn biện pháp nào khác chứ? Rủ nó đi uống nước, ai cũng không thích uống cà phê, còn không bằng ăn một bát cơm chân heo. Thế còn chân thật hơn. Chị nói có phải không?
- Em không nên đi.
Người phụ nữ nói.
- Chị nói với em những lời này, chính chị cũng không nhịn được mà chạy tới đây rồi đúng không?
Khương Khả Khanh xoay xoay kính xe đến trước mặt cô, bắt đầu thưởng thức khuôn mặt của mình.
- Chị không thể tới thì những người khác cũng không thể tới. Em là người nhà, nhân viên ngoài biên chế, bình thường làm việc cũng rất vui vẻ. Em tới đây sẽ không kích thích trái tim mẫn cảm lại yếu ớt của nó chứ?
- Trở về đi.
Người phụ nữ nói.
- Được rồi. Bây giờ em trở về đây.
Khương Khả Khanh mím môi cười, nói:
- Nó có một câu muốn em nói cho chị.
- Thật sự?
Người phụ nữ kinh hô.
- Đùa thôi.
- …
- Người chị yêu quí ơi, chị cũng đừng đau lòng. Em thấy nó không thương chị, cũng không hận chị đâu.
Khương Khả Khanh chu môi nhìn tấm gương, thấy đôi môi đỏ mọng của mình vô cùng khiêu gợi thì vừa cười vừa nói:
- Nó chỉ muốn quên đi chúng ta. Đã như vậy thì chúng ta không thể để cho nó quên đi được. Đối với đàn ông mà nói, ngã theo chiều gió. Bây giờ chị còn sữa chứ?
- …
----------
Nếu sớm biết nhóm nhạc Hồ Điệp còn có một buổi hòa nhạc thì cho dù như thế nào, Đường Trọng cũng sẽ không đồng ý gia nhập. Trừ phi chòm râu dài vừa khóc vừa dọa thắt cổ, nói “con đi đi, con không đi thì cha cũng không sống nữa đâu”.
Buổi hòa nhạc? Hắn làm sao có thể chứ?
Đúng vậy, hắn đã thay thế Đường Tâm tham gia hoạt động phát ngôn, làm quảng cáo, còn nhảy mở màn tiệc tối kỷ niệm 200 năm thành lập đài truyền hình Minh Châu. Thế nhưng mà những cái kia thì đều có cực hạn của nó.
Bởi vì lúc đó hắn không cần mở miệng nói chuyện.
Hoạt động phát ngôn có thể do Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản làm thay. Làm quảng cáo thì cũng có thể lấy cớ cuống họng có vấn đề. Tiệc tối thì hắn cũng có thể giả hát. Vấn đề là buổi hòa nhạc thì hắn cũng có thể giả hát sao?
Có thể giả hát.
Nhưng mà không thể suốt cả bữa tiệc tối đều phát băng ghi âm chứ?
Còn nữa, chính mình là đội trưởng của nhóm nhạc Hồ Điệp, chẳng lẽ suốt cả buổi hòa nhạc không nói một câu nào sao?
Nếu thật sự làm như vậy thì chỉ sợ càng khiến người khác chú ý thôi.
- Có thể từ chối hay không? Hoặc là lùi lại?
Thấy vẻ mặt mong chờ của Bạch Tố, Đường Trọng hận không thể đâm đầu mình vào.
- Trước kia đều là may mắn. Tôi thật sự không thể nào cam đoan trên sân khấu tôi sẽ không sai lầm đâu. Đã có khả năng phạm sai lầm rồi bị người khác vạch trần thì vì sao chúng ta không lùi buổi hòa nhạc này lại? Đường Tâm đâu rồi? Có phải cô ấy sắp trở về rồi đúng không?
- Đường Tâm tạm thời còn chưa về được.
Nhớ tới Đường Tâm, sắc mặt Bạch Tố cũng hơi khó coi, tâm tình cũng nặng nề rất nhiều.
- Buổi hòa nhạc không thể hủy được. Nếu như hủy đi thì sẽ tạo thành đả kích trí mạng với những cố gắng vất vả của các cậu từ trước tới nay. Chắc cậu cũng không rõ lắm về ý nghĩa của buổi hòa nhạc này rồi.
Bạch Tố kiên nhẫn giải thích nói:
- Nhóm nhạc Hồ Điệp đã phát ra 2 album, lượng tiêu thụ cũng không tệ, có mấy bài hát còn được người khác hát lại. Thế nhưng mà đây là lần đầu tiên nhóm nhạc Hồ Điệp tổ chức buổi hòa nhạc, cũng là lần thử thách đầu tiên của công ti cho nhóm nhạc Hồ Điệp. Fans hâm mộ đã mua album của chúng ta thì bọn họ có chịu đến đấy nghe buổi hòa nhạc của chúng ta không?
- Nếu như chúng ta hủy hỏ hoặc lùi buổi hòa nhạc này lại thì bên ngoài và giới truyền thông sẽ suy đoán gì? Nói lòng tin của chúng ta không đủ? Nói vé vào cửa buổi hòa nhạc không bán được? Nói công ti lo lắng chúng ta làm thâm hụt ngân sách nên đã dứt khoát hủy bỏ buổi hòa nhạc này. Ở bất cứ thời điểm nào thì cũng không được đánh giá thấp năng lực tưởng tượng của giới truyền thông. Bọn họ chỉ biết làm những việc khiến chúng ta không chịu nổi thôi.
- Còn nữa, buổi hòa nhạc đã dùng mạng lưới internet để bán vé, công ty đã bán hơn nửa số vé trên mạng rồi. Nửa số vé còn lại sẽ được bán tại cửa vào buổi hòa nhạc. Đường Trọng, chúng ta không thể nào bảo những Fans hâm mộ đã mua vé kia trả lại được.
- Làm sao được.
Rốt cục Trương Hách Bản cũng chịu dời tầm mắt ra khỏi màn hình máy tính, nói:
- Đoạn thời gian trước, vương tử tình ca Trương Tâm Triết diễn xướng ở quý nhân hội, chỉ là xuất hiện muộn một chút mà đã bị Fans hâm mộ đập quán đây này. Nếu chúng ta hủy bỏ buổi hòa nhạc thì không phải sẽ bị người ta mắng thậm tệ sao?
Cô cười hì hì nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Tôi tin anh có thể là được. Tôi thấy Lý Ngọc hát bài Bá Vương Biệt Cơ còn nữ tính hơn cả con gái. Anh cũng thử biến cuống họng xem.
Đường Trọng biết cô gái nhỏ này chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cô ta một mực chờ cơ hội mình sai sót.
Hiện tại cô ấy chỉ muốn dụ dỗ mình lên sân khấu chứ sau khi lên sân khấu phải làm thế nào… cô làm sao lại suy nghĩ những chuyện xa như vậy được?
A Ken ngồi một bên nhíu mày suy nghĩ nói:
- Các cô đã từng nghe Đường Trọng hát chưa?
Mọi người nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
Chưa ai nghe thấy Đường Trọng hát bao giờ, ngay cả Bạch Tố cũng chưa từng nghe thấy.
Bởi vì trước kia Bạch Tố tìm Đường Trọng là muốn “mượn” người có khuôn mặt giống Đường Tâm như đúc mà thôi. Cô cũng chưa nghĩ Đường Trọng có thể hoàn toàn thay thế Đường Tâm, cũng chưa từng nghĩ đến việc âm thanh của con trai có thể biến thành con gái.
Cho nên mỗi lần trước khi đưa Đường Trọng ra ngoài, Bạch Tâm đều dặn dò Đường Trọng rất nhiều lần “không được mở miệng nói chuyện.
- A Ken, anh có ý gì?
Bạch Tố nhìn A Ken, hỏi.
- Anh sẽ không cho rằng tiếng hát của Đường Trọng hoàn toàn giống với tiếng của Đường Tâm chứ? Tiếng nói bình thường của Đường Trọng anh cũng nghe thấy rồi đấy, tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn là âm thanh của con trai.
- Tố Tố à, tôi cũng biết Đường Trọng là con trai, giọng cậu ta là giọng nam…
A Ken xua tay nói:
- Cho nên tôi mới hỏi các cô đã từng nghe thấy Đường Trọng hát chưa thôi. Cô biết đấy, tiếng ca có thể bắt chước được. Có người nói chuyện rất chất phác nhưng đến lúc hát âm thanh lại rất lanh lảnh. Có người âm thanh lanh lảnh nhưng đến khi hát lại có thể truyền đạt lời ca của Trương Hữu Học rất tốt. Những tiền lệ như vậy trong ngành chúng ta còn thiếu sao? Đừng nói là chúng ta chưa từng nghe qua những âm thanh như vậy chứ? Ca sĩ chính Ngô Thanh Phong, cô chỉ nghe lời ca của hắn thì cô nói hắn là con trai hay con gái đây?
Bạch Tố cười khổ, nói:
- A Ken, anh đây là ngựa chết chữa thành ngựa sống. Nhưng nếu anh đã nói như vậy, vậy hãy để Đường Trọng hát một bài đi.
Bạch Tố quay người nhìn Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, bình thường cậu có hát chứ?
- Có.
Đường Trọng gật đầu:
- Nhưng đều là hát vu vơ thôi.
- Bình thường cậu hát ca khúc của ai?
- Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu, Trần Diệc Tấn… còn nhiều lắm. Ai hát hay thì nghe, tôi cũng không chọn.
- Ca sĩ nữ thì sao?
Bạch Tố hỏi:
- Cậu thích nghe của ca sĩ nữ nào?
- Lương Tĩnh Như.
Đường Trọng nói.
- Được rồi.
Bạch Tố gật đầu.
- Vậy cậu hát bài “dũng khí” của Lương Tĩnh Như đi. Bài này hát được chứ?
- Được.
Đường Trọng gật đầu.
- Chỉ là hát không được hay thôi.
Trương Hách Bản khanh khách cười, nói:
- Bọn tôi cũng không nghĩ anh có thể hát hay đâu.