Tiêu Tử Âm đã chuẩn bị sẵn khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị sẵn lời nói, chỉ chờ Vệ Phong tới đây chào hỏi thôi.
Loại công tử như hắn, dù kẻ nào cũng không ngại phát sinh chút quan hệ hữu nghị.
Vệ Phong quả thật là tới đây, nhưng lại chẳng thèm nhìn cô.
Trong lòng Minh Hổ tràn đầy kinh ngạc, bước nhanh về phía này, chăm chú đánh giá Hoa Minh một phen, hỏi:
- Anh Phong, đây là bạn anh sao?
- Đúng vậy
Vệ Phong vừa cười vừa nói.
- Chúng tôi từ nhỏ tới lớn đã quen nhau, cùng làm mấy chuyện bắt gà trộm chó đó.
Có thể nói là cùng làm mấy chuyện bắt gà trộm chó thì đúng là bạn bè chân chính rồi. Thậm chí quan hệ giữa Vệ Phong và người này còn thân thiết hơn so với Uy Liêm một chút rồi.
Người này có lai lịch thế nào? Trước kia chưa bao giờ gặp nhân vật thế này ở Minh Châu chứ?
- Hóa ra là bạn sao?
Tạ Minh Hổ cười ha hả nói:
- Vị huynh đệ này xưng hô thế nào?
- Đến đây, tôi giới thiệu mọi người một chút. Vị này là Tiền...
Vệ Phong không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, rất nhiệt tình muốn làm cầu nối quan hệ cho bọn họ.
- Vệ Phong, không cần đầu.
Hoa Minh cắt lời Vệ Phong, nói:
- Không cần giới thiệu nữa. Giới thiệu tôi cũng không nhớ nổi đâu.
...
Tạ Minh Hổ giống như bị người ta tát mạnh một cái vào mặt, mặt đau rát.
Hắn nếu nói người khác như vậy thì cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, cảm thấy lời đó là lời thật. Trong lòng hắn cảm thấy không cần phải nể nang, cũng không sợ đắc tội với ai.
Nhưng khi có người cũng nói như thế với hắn, hắn liền cảm thấy khó có thể chịu nổi.
Những người như bọn họ ngoài mặt luôn muốn lộ vẻ tự tôn nhiều hơn người khác.
Vệ Phong nhìn thoáng qua vẻ cười lạnh trên mặt Hoa Minh, lại nhìn mặt nhăn nheo vừa xấu hổ vừa tức giận của Tạ Minh Hổ thì lập tức hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vẫy vẫy tay với Tạ Minh Hổ, nói:
- Mấy người uống trước đi, tôi nói chuyện với anh em tôi mấy câu đã.
Tạ Minh Hổ dù hận không thể chém Hoa Minh cả ngàn vạn đao nhưng lúc này cũng không thể biểu hiện ra được.
Hắn cố gắng nở nụ cười, nói.
- Tốt, anh Phong nói chuyện với anh em mình trước đi. Chốc nữa chúng tôi đến kính rượu.
Nói xong hắn liền dẫn đám bạn rời đi.
Tiêu Tử Âm và Trương Nam còn muốn mượn cơ hội này nói chuyện với Vệ Phong nhưng nhìn tình trạng hiện tại thì cũng biết điều rời đi.
Vệ Phong ngồi xuống với Hoa Minh và Đường Trọng, mở một chai bia rồi cười nói:
- Thế nào? Mấy thằng ranh đui mù kia đắc tội với Tiền đại thiếu gia nhà chúng ta à?
- Cậu nói xem?
Hoa Minh cười hắc hắc, cầm chai bia của mình lên cụng với hắn.
- Tôi vừa nói những lời kia cũng chính là lời của bọn họ nói với tôi đó. Tôi chỉ trả lại nguyên như cũ thôi.
Vệ Phong cười to, nói:
- Hóa ra có chuyện như vậy. Người nào lại dám coi thường Tiền đại thiếu gia chứ? Ở đẳng cấp này phải thế, có thực lực phải thể hiện là có thực lực, phải lộ ra cả trăm phần... Nếu không thì loại chuyện mắt chó nhìn người thấp là chuyện rất bình thường. Chẳng qua cậu với bọn họ đã không cùng chung tiếng nói, bọn họ làm gì còn có thời gian đi để ý tới cậu chứ?
- Cho nên tôi mới chờ Vệ công tử cậu tới cứu đây.
Hoa Minh uống sạch chai bia, vừa cười vừa nói.
- Sao lại có cái lý đó? Bọn họ trêu chọc cậu, sao cậu lại hận cả tôi chứ?
Vệ Phong cười vô tội nói:
- Ai bảo cậu không mang chiêu bài lớn nhà họ Tiền đi dọa người ta?
- Người khác không hiểu, cậu chẳng lẽ còn không hiểu sao? Tôi mà tính là người nhà họ Tiền à?
Hoa Minh nhìn chằm chằm vào Vệ Phong, nói.
Vệ Phong thở dài, nói.
- Ôi, thật ra chú cậu đối xử với cậu không tồi...
- Quên đi. Không nói chuyện này nữa. Uống rượu thôi.
Hoa Minh chủ động chạm chai với Vệ Phong, một hơi uống sạch chai bia.
Vệ Phong cũng uống một chai, sau đó bắt đầu cầu chai không ném ra ngoài. Choang một tiếng, chai bia liền bị bắn bay đi.
Hắn xoay người nói với Đường Trọng.
- Hai chúng ta không đánh không biết nhau. Đến đây, chúng ta uống một trận.
Đường Trọng giơ chai bia lên cụng với hắn. Hai người một hơi đều uống hết sạch.
Vệ Phong lau miệng, vừa cười vừa nói:
- Sảng khoái. Thảo nào có thể trở thành anh em của Tiền Minh... Nói thật cậu là cao thủ lợi hại nhất mà tôi từng gặp. Tôi đánh khắp quân khu Minh Châu này, không ngờ một sinh viên của Nam Đại lại ngăn được tôi. Tôi biết nếu buổi đó chúng ta đánh tiếp thì tôi khẳng định cũng bị cậu đánh ngã. Công phu của cậu học ở đâu vậy?
- Lão râu dài.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Hắn là người cảnh sát coi ngục.
- Cao nhân. Có cơ hội nhất định phải đi xin gặp mặt.
Vẻ mặt Vệ Phong mong chờ, nói:
- Cậu và Du Mục có chuyện gì thế? Sao lại gây chuyện tới mức đó?
- Thật ra tôi với hắn có chuyện gì cậu đều thấy cả rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp hắn. Hắn thấy tôi đi cùng Tô Sơn, muốn tôi biến ra xa. Tôi không đồng ý, hắn liền bảo cậu đánh gãy chân tôi...
Vẻ mặt Vệ Phong hơi xấu hổ, giải thích:
- Quan hệ giữa tôi và Du Mục Tiền Minh cũng biết. Cha tôi đạt tới ngày nay, nhà họ Du giúp đỡ rất nhiều. Hiện tại Du Mục tới học ở Nam Đại, chúng tôi khẳng định phải chăm lo cho hắn. Nếu không thì cha tôi cũng khó ăn khó nói với nhà họ Du.
- Tôi hiểu.
Đường Trọng gật đầu. Trên thế giới này, ai cũng có những chuyện không tránh khỏi được. Cho dù là mấy vị đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của quốc gia thì bọn họ cũng không thể không chỗ nào không kiêng nể, không chỗ nào không sợ đúng không?
- Trước mặt có rượu, chúng ta uống cho thoải mái đã.
Vệ Phong lại giơ chai lên với Đường Trọng.
- Lần tới chúng ta lại giao chiến một trận nữa cho sướng.
Đường Trọng lại chạm chai với hắn.
- Cạn.
Uống hết một chai, hai người nhìn nhau cười to, có cảm giác như anh hùng gặp anh hùng vậy.
- Làm sao bây giờ?
Trương Nam nhìn cảnh náo nhiệt bên này, hỏi nhỏ:
- Hình như Vệ Phong rất thân với bọn họ.
- Những người khác thì không rõ nhưng thằng ranh Tiền Minh kia hẳn là lai lịch không nhỏ. Nếu không thì Vệ Phong cũng không khách khí với hắn như vậy. Uy Liêm này sao không nói rõ chứ? Còn chủ tâm muốn chúng ta ra mặt hạ bệ chúng là sao?
Mặt Tạ Minh Hổ âm trầm nói.
- Có thể là Uy Liêm cũng không biết lai lịch thằng ranh kia. Nếu không thì hắn phải nói với chúng ta chứ?
Một thanh niên đeo kính tỉnh táo phân tích:
- Tôi thấy hay là chúng ta nghĩ biện pháp khiến quan hệ hòa hoãn đi. Thằng ranh kia có lai lịch không rõ ràng, chúng ta có thể tạm thời không để tâm nhưng dù sao cũng phải nể mặt Vệ Phong. Nếu không thì sao này hắn nói chúng ta không ra gì, cũng khó gặp mặt nhau.
- Ý này cũng có lý.
Tạ Minh Hổ gật đầu.
- Tử Âm, cậu tới uống với bọn họ hai chén, nối lại giao tình xem.
- Tại sao lại là tôi?
Tiêu Tử Âm không hài lòng nói.
- Vì cậu là con gái.
Tạ Minh Hổ vừa cười vừa nói.
- Dù sao cậu cũng có nhiều ưu thế hơn con trai một chút. Đi đi, nói không chừng cô biểu hiện tốt thì lại càng có sức nặn trước mặt anh Phong đó.
Tiêu Tử Âm do dự vài giây rồi nói:
- Tôi cũng không dám cam đoan là có tác dụng đâu.
- Tử Âm chúng tôi tin tưởng ở cậu đó.
Tạ Minh Hổ cổ vũ.
Tiêu Tử Âm cúi đầu đánh giá trang phục của mình một lần, thấy hai khối trắng như tuyết lộ ra khỏi ngực váy thì tự dưng lòng tin tăng vọt.
Cô vốn chỉ uống một ly rượu đỏ nhưng sau khi thấy Vệ Phong và mấy sinh viên Nam Đại kia uống bia liền bỏ chén rượu đỏ xuống, cầm chai bia đi tới.
Mông lớn vểnh cao, khuôn mặt xinh xắn, giày cao gót bước trên thảm dày, khiến người ta có cảm giác như cô đang đi trên mây.
Cô bước tới trước mặt Vệ Phong và Tiền Minh, cười yểu điệu, giọng nói hút hồn:
- Anh Phong, bao lâu rồi không thấy anh đó. Em mời anh chén rượu có được không?
Vệ Phong nhìn như thô lỗ nhưng thực ra cũng rất khéo đưa đẩy. Hắn đưa chai bia lên cụng với cô, nhấp một cái.
Tiêu Tử Âm uống một ngụm bia, trên mặt ửng hồng. Cô lại giơ chai bia lên nói với Hoa Minh.
- Tiền đại cậu, lần đầu gặp mặt, em xin mời anh một chén được không?
Hoa Minh không đáp, cũng chẳng thèm nhìn cô.
Tiêu Tử Âm thầm hận trong lòng nhưng cô biết mình vì muốn làm lành mới tới, mà lúc đầu đúng là mình có đắc tội với hắn thật.
Cô vỗ vỗ bả vai Lạc Hoan đang ngồi cạnh hắn, vừa cười vừa nói:
- Em à, em đổi chỗ cho chị được không? Chị muốn hát cùng anh Tiền một bài.
Lạc Hoan ngẩng đầu nhìn cô, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Cô xuất thân bình dân, cha là công nhân nhà máy, mẹ mở một cửa hàng nhỏ. Cô thật sự không có gan chống lại những người chỉ xuất hiện trong Tivi với tiểu thuyết này.
Cô vừa định đứng dậy thì lại bị Hoa Minh giữ lại.
- Lạc Hoan, chúng ta hát một bài đi.
Hoa Minh vừa cười vừa nói:
- Có hát “ đại ca “ được không?
Lạc Hoan lo lắng nhìn Tiêu Tử Âm một cái, lắc đầu nói:
- Không đâu, mình không biết hát giọng Việt ngữ.
- Vậy thì hát bài “ bông hoa trên sóng “ đi. Em không phải vừa chọn bài này sao?
- Được rồi.
Lạc Hoang không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Hoa Minh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Âm đang giơ chai bia, nói:
- Người nào vừa đòi cắt ngang bài hát của tôi, hiện giờ đi chọn bài hát cho tôi đi.
Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Tử Âm trong nháy mắt cứng ngắc lại nhưng liền đồng ý rất nhanh, nói:
- Được, xin đợi một chút.
Cô tới bảng cảm ứng chọn bài, sau đó không nhanh không chậm đi ra ngoài cửa phòng.
Cô muốn tìm nơi không người mà phát tiết một chút, nếu không cô sẽ sụp đổ mất.
Lúc cô mở cửa phòng, không ngờ lại suýt đụng vào Uy Liêm đang chuẩn bị tiến vào.
Trong tay Uy Liêm cầm một cái cây nhỏ trên lá xanh phủ đầy những bông hoa sao lấp lánh.
Hắn sợ Tiêu Tử Âm sẽ va nát sinh mệnh nhỏ yếu ớt này, đưa tay đặt lên vai cô, cau mày nói.
- Tử Âm, cô làm gì thế? Sao lại bối rối như vậy.
Tiêu Tử Âm muốn nói nhưng lời vừa lên tới miệng lại không nói lên lời.
Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt liền rơi xuống.
Đó là một thế giới người ăn thịt người, không có khoan dung, chỉ có so ai hung ác hơn ai mà thôi!
Loại công tử như hắn, dù kẻ nào cũng không ngại phát sinh chút quan hệ hữu nghị.
Vệ Phong quả thật là tới đây, nhưng lại chẳng thèm nhìn cô.
Trong lòng Minh Hổ tràn đầy kinh ngạc, bước nhanh về phía này, chăm chú đánh giá Hoa Minh một phen, hỏi:
- Anh Phong, đây là bạn anh sao?
- Đúng vậy
Vệ Phong vừa cười vừa nói.
- Chúng tôi từ nhỏ tới lớn đã quen nhau, cùng làm mấy chuyện bắt gà trộm chó đó.
Có thể nói là cùng làm mấy chuyện bắt gà trộm chó thì đúng là bạn bè chân chính rồi. Thậm chí quan hệ giữa Vệ Phong và người này còn thân thiết hơn so với Uy Liêm một chút rồi.
Người này có lai lịch thế nào? Trước kia chưa bao giờ gặp nhân vật thế này ở Minh Châu chứ?
- Hóa ra là bạn sao?
Tạ Minh Hổ cười ha hả nói:
- Vị huynh đệ này xưng hô thế nào?
- Đến đây, tôi giới thiệu mọi người một chút. Vị này là Tiền...
Vệ Phong không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, rất nhiệt tình muốn làm cầu nối quan hệ cho bọn họ.
- Vệ Phong, không cần đầu.
Hoa Minh cắt lời Vệ Phong, nói:
- Không cần giới thiệu nữa. Giới thiệu tôi cũng không nhớ nổi đâu.
...
Tạ Minh Hổ giống như bị người ta tát mạnh một cái vào mặt, mặt đau rát.
Hắn nếu nói người khác như vậy thì cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, cảm thấy lời đó là lời thật. Trong lòng hắn cảm thấy không cần phải nể nang, cũng không sợ đắc tội với ai.
Nhưng khi có người cũng nói như thế với hắn, hắn liền cảm thấy khó có thể chịu nổi.
Những người như bọn họ ngoài mặt luôn muốn lộ vẻ tự tôn nhiều hơn người khác.
Vệ Phong nhìn thoáng qua vẻ cười lạnh trên mặt Hoa Minh, lại nhìn mặt nhăn nheo vừa xấu hổ vừa tức giận của Tạ Minh Hổ thì lập tức hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vẫy vẫy tay với Tạ Minh Hổ, nói:
- Mấy người uống trước đi, tôi nói chuyện với anh em tôi mấy câu đã.
Tạ Minh Hổ dù hận không thể chém Hoa Minh cả ngàn vạn đao nhưng lúc này cũng không thể biểu hiện ra được.
Hắn cố gắng nở nụ cười, nói.
- Tốt, anh Phong nói chuyện với anh em mình trước đi. Chốc nữa chúng tôi đến kính rượu.
Nói xong hắn liền dẫn đám bạn rời đi.
Tiêu Tử Âm và Trương Nam còn muốn mượn cơ hội này nói chuyện với Vệ Phong nhưng nhìn tình trạng hiện tại thì cũng biết điều rời đi.
Vệ Phong ngồi xuống với Hoa Minh và Đường Trọng, mở một chai bia rồi cười nói:
- Thế nào? Mấy thằng ranh đui mù kia đắc tội với Tiền đại thiếu gia nhà chúng ta à?
- Cậu nói xem?
Hoa Minh cười hắc hắc, cầm chai bia của mình lên cụng với hắn.
- Tôi vừa nói những lời kia cũng chính là lời của bọn họ nói với tôi đó. Tôi chỉ trả lại nguyên như cũ thôi.
Vệ Phong cười to, nói:
- Hóa ra có chuyện như vậy. Người nào lại dám coi thường Tiền đại thiếu gia chứ? Ở đẳng cấp này phải thế, có thực lực phải thể hiện là có thực lực, phải lộ ra cả trăm phần... Nếu không thì loại chuyện mắt chó nhìn người thấp là chuyện rất bình thường. Chẳng qua cậu với bọn họ đã không cùng chung tiếng nói, bọn họ làm gì còn có thời gian đi để ý tới cậu chứ?
- Cho nên tôi mới chờ Vệ công tử cậu tới cứu đây.
Hoa Minh uống sạch chai bia, vừa cười vừa nói.
- Sao lại có cái lý đó? Bọn họ trêu chọc cậu, sao cậu lại hận cả tôi chứ?
Vệ Phong cười vô tội nói:
- Ai bảo cậu không mang chiêu bài lớn nhà họ Tiền đi dọa người ta?
- Người khác không hiểu, cậu chẳng lẽ còn không hiểu sao? Tôi mà tính là người nhà họ Tiền à?
Hoa Minh nhìn chằm chằm vào Vệ Phong, nói.
Vệ Phong thở dài, nói.
- Ôi, thật ra chú cậu đối xử với cậu không tồi...
- Quên đi. Không nói chuyện này nữa. Uống rượu thôi.
Hoa Minh chủ động chạm chai với Vệ Phong, một hơi uống sạch chai bia.
Vệ Phong cũng uống một chai, sau đó bắt đầu cầu chai không ném ra ngoài. Choang một tiếng, chai bia liền bị bắn bay đi.
Hắn xoay người nói với Đường Trọng.
- Hai chúng ta không đánh không biết nhau. Đến đây, chúng ta uống một trận.
Đường Trọng giơ chai bia lên cụng với hắn. Hai người một hơi đều uống hết sạch.
Vệ Phong lau miệng, vừa cười vừa nói:
- Sảng khoái. Thảo nào có thể trở thành anh em của Tiền Minh... Nói thật cậu là cao thủ lợi hại nhất mà tôi từng gặp. Tôi đánh khắp quân khu Minh Châu này, không ngờ một sinh viên của Nam Đại lại ngăn được tôi. Tôi biết nếu buổi đó chúng ta đánh tiếp thì tôi khẳng định cũng bị cậu đánh ngã. Công phu của cậu học ở đâu vậy?
- Lão râu dài.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Hắn là người cảnh sát coi ngục.
- Cao nhân. Có cơ hội nhất định phải đi xin gặp mặt.
Vẻ mặt Vệ Phong mong chờ, nói:
- Cậu và Du Mục có chuyện gì thế? Sao lại gây chuyện tới mức đó?
- Thật ra tôi với hắn có chuyện gì cậu đều thấy cả rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp hắn. Hắn thấy tôi đi cùng Tô Sơn, muốn tôi biến ra xa. Tôi không đồng ý, hắn liền bảo cậu đánh gãy chân tôi...
Vẻ mặt Vệ Phong hơi xấu hổ, giải thích:
- Quan hệ giữa tôi và Du Mục Tiền Minh cũng biết. Cha tôi đạt tới ngày nay, nhà họ Du giúp đỡ rất nhiều. Hiện tại Du Mục tới học ở Nam Đại, chúng tôi khẳng định phải chăm lo cho hắn. Nếu không thì cha tôi cũng khó ăn khó nói với nhà họ Du.
- Tôi hiểu.
Đường Trọng gật đầu. Trên thế giới này, ai cũng có những chuyện không tránh khỏi được. Cho dù là mấy vị đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của quốc gia thì bọn họ cũng không thể không chỗ nào không kiêng nể, không chỗ nào không sợ đúng không?
- Trước mặt có rượu, chúng ta uống cho thoải mái đã.
Vệ Phong lại giơ chai lên với Đường Trọng.
- Lần tới chúng ta lại giao chiến một trận nữa cho sướng.
Đường Trọng lại chạm chai với hắn.
- Cạn.
Uống hết một chai, hai người nhìn nhau cười to, có cảm giác như anh hùng gặp anh hùng vậy.
- Làm sao bây giờ?
Trương Nam nhìn cảnh náo nhiệt bên này, hỏi nhỏ:
- Hình như Vệ Phong rất thân với bọn họ.
- Những người khác thì không rõ nhưng thằng ranh Tiền Minh kia hẳn là lai lịch không nhỏ. Nếu không thì Vệ Phong cũng không khách khí với hắn như vậy. Uy Liêm này sao không nói rõ chứ? Còn chủ tâm muốn chúng ta ra mặt hạ bệ chúng là sao?
Mặt Tạ Minh Hổ âm trầm nói.
- Có thể là Uy Liêm cũng không biết lai lịch thằng ranh kia. Nếu không thì hắn phải nói với chúng ta chứ?
Một thanh niên đeo kính tỉnh táo phân tích:
- Tôi thấy hay là chúng ta nghĩ biện pháp khiến quan hệ hòa hoãn đi. Thằng ranh kia có lai lịch không rõ ràng, chúng ta có thể tạm thời không để tâm nhưng dù sao cũng phải nể mặt Vệ Phong. Nếu không thì sao này hắn nói chúng ta không ra gì, cũng khó gặp mặt nhau.
- Ý này cũng có lý.
Tạ Minh Hổ gật đầu.
- Tử Âm, cậu tới uống với bọn họ hai chén, nối lại giao tình xem.
- Tại sao lại là tôi?
Tiêu Tử Âm không hài lòng nói.
- Vì cậu là con gái.
Tạ Minh Hổ vừa cười vừa nói.
- Dù sao cậu cũng có nhiều ưu thế hơn con trai một chút. Đi đi, nói không chừng cô biểu hiện tốt thì lại càng có sức nặn trước mặt anh Phong đó.
Tiêu Tử Âm do dự vài giây rồi nói:
- Tôi cũng không dám cam đoan là có tác dụng đâu.
- Tử Âm chúng tôi tin tưởng ở cậu đó.
Tạ Minh Hổ cổ vũ.
Tiêu Tử Âm cúi đầu đánh giá trang phục của mình một lần, thấy hai khối trắng như tuyết lộ ra khỏi ngực váy thì tự dưng lòng tin tăng vọt.
Cô vốn chỉ uống một ly rượu đỏ nhưng sau khi thấy Vệ Phong và mấy sinh viên Nam Đại kia uống bia liền bỏ chén rượu đỏ xuống, cầm chai bia đi tới.
Mông lớn vểnh cao, khuôn mặt xinh xắn, giày cao gót bước trên thảm dày, khiến người ta có cảm giác như cô đang đi trên mây.
Cô bước tới trước mặt Vệ Phong và Tiền Minh, cười yểu điệu, giọng nói hút hồn:
- Anh Phong, bao lâu rồi không thấy anh đó. Em mời anh chén rượu có được không?
Vệ Phong nhìn như thô lỗ nhưng thực ra cũng rất khéo đưa đẩy. Hắn đưa chai bia lên cụng với cô, nhấp một cái.
Tiêu Tử Âm uống một ngụm bia, trên mặt ửng hồng. Cô lại giơ chai bia lên nói với Hoa Minh.
- Tiền đại cậu, lần đầu gặp mặt, em xin mời anh một chén được không?
Hoa Minh không đáp, cũng chẳng thèm nhìn cô.
Tiêu Tử Âm thầm hận trong lòng nhưng cô biết mình vì muốn làm lành mới tới, mà lúc đầu đúng là mình có đắc tội với hắn thật.
Cô vỗ vỗ bả vai Lạc Hoan đang ngồi cạnh hắn, vừa cười vừa nói:
- Em à, em đổi chỗ cho chị được không? Chị muốn hát cùng anh Tiền một bài.
Lạc Hoan ngẩng đầu nhìn cô, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Cô xuất thân bình dân, cha là công nhân nhà máy, mẹ mở một cửa hàng nhỏ. Cô thật sự không có gan chống lại những người chỉ xuất hiện trong Tivi với tiểu thuyết này.
Cô vừa định đứng dậy thì lại bị Hoa Minh giữ lại.
- Lạc Hoan, chúng ta hát một bài đi.
Hoa Minh vừa cười vừa nói:
- Có hát “ đại ca “ được không?
Lạc Hoan lo lắng nhìn Tiêu Tử Âm một cái, lắc đầu nói:
- Không đâu, mình không biết hát giọng Việt ngữ.
- Vậy thì hát bài “ bông hoa trên sóng “ đi. Em không phải vừa chọn bài này sao?
- Được rồi.
Lạc Hoang không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Hoa Minh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Âm đang giơ chai bia, nói:
- Người nào vừa đòi cắt ngang bài hát của tôi, hiện giờ đi chọn bài hát cho tôi đi.
Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Tử Âm trong nháy mắt cứng ngắc lại nhưng liền đồng ý rất nhanh, nói:
- Được, xin đợi một chút.
Cô tới bảng cảm ứng chọn bài, sau đó không nhanh không chậm đi ra ngoài cửa phòng.
Cô muốn tìm nơi không người mà phát tiết một chút, nếu không cô sẽ sụp đổ mất.
Lúc cô mở cửa phòng, không ngờ lại suýt đụng vào Uy Liêm đang chuẩn bị tiến vào.
Trong tay Uy Liêm cầm một cái cây nhỏ trên lá xanh phủ đầy những bông hoa sao lấp lánh.
Hắn sợ Tiêu Tử Âm sẽ va nát sinh mệnh nhỏ yếu ớt này, đưa tay đặt lên vai cô, cau mày nói.
- Tử Âm, cô làm gì thế? Sao lại bối rối như vậy.
Tiêu Tử Âm muốn nói nhưng lời vừa lên tới miệng lại không nói lên lời.
Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt liền rơi xuống.
Đó là một thế giới người ăn thịt người, không có khoan dung, chỉ có so ai hung ác hơn ai mà thôi!