- Đàn ông đều là lũ rùa đen, Hoa Minh là tên ti tiện nhất Nam Đại.
Bức băng rôn màu đỏ, bên trên ghi chữ đen to đùng vô cùng chói mắt.
Đường Trọng ngửa mặt lên nhìn thì thấy trời đất tối sầm, có cảm giác muốn hôn mê tại chỗ.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ mắng Hoa Minh còn chưa tính, nói hắn là tên ti tiện đệ nhất Nam Đại thì cũng không có gì không thích hợp. Nhưng vấn đề là rốt cục bọn họ mắng Hoa Minh hay là tên giả dạng Hoa Minh là mình đây?
Nhưng quan trọng nhất chính là phòng số 19 là phòng của Thu Ý Hàn. Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với Thu Ý Hàn hay nữ sinh khác trong phòng cô sao?
Cảm giác thứ bảy của đàn ông nói cho Đường Trọng biết thực ra chữ “Hoa Minh”' trên tấm băng rôn kia có thể đổi thành “Đường Trọng”, Hoa Minh chỉ là gặp phải tai bay vạ gió thôi.
Sau khi Đường Trọng ngẩng đầu lên thì rất nhanh chóng cúi thấp đầu xuống. Như vậy có thể tránh cho việc bị người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình.
- “Đàn ông đều là lũ rùa đen.' Hoa Minh là tên ti tiện nhất Nam Đại”. Câu đối này hay thật đấy. Người viết câu đối lên thật sự rất tài hoa. Hoa Minh chính là người đã hát bài “Ta là một con sói đến từ phương Bắc” trong tiệc tối chào đón sinh viên mới đấy sao? Trông cũng không có gì đặc biệt mà sao lại trở thành ti tiện đệ nhất rồi.?
- Hắc hắc….. Đại danh của tên Hoa Minh này không phải là càng nổi danh rồi sao? Ti tiện đệ nhất Nam Đại à?.. Thật là uy phong mà!
- Cậu không biết à? Hoa khôi của ngành Thương Mại là Thu Ý Hàn đã đứng trên sân khấu thổ lộ với hắn, nhưng không ngờ hắn lại từ chối rồi. Nghe nói Thu Ý Hàn không chịu nổi cú sốc nên đã bỏ học. Hành lý của cô ấy đều được người nhà thu dọn rồi. Ai…, nghe nói còn bị bệnh nặng. Một đóa hoa tươi xinh đẹp như vậy sao lại cắm vào bãi phân trâu chứ? Có phải cắm vào bình hoa là mình thì tốt không?
Vô số người đứng phía dưới tấm băng rôn chỉ trỏ. Còn có rất nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh nữa.
Còn có người nói với những người chưa biết chuyện gì về nguyên nhân cũng như kết quả. Còn mấy người khác chửi ầm lên với hành động vô tình vô nghĩa, tâm lang cẩu phế của Hoa Minh, thân là gà mờ mà vẫn không chịu biết mình là gà mờ, là *** trâu mà không làm tốt công tác *** trâu của mình..
Sau khi Đường Trọng nghe xong vài câu giảng giải sự tình của bọn họ, vẻ mặt liền khiếp sợ ngu ngơ tại chỗ.
Chuyện là như thế này,, sau khi Thu Ý Hàn thổ lộ với Đường Trọng ở tiệc tối đón người mới, cô đã trở thành nhân vật tiêu điểm của toàn bộ trường học. Bởi vì vẻ đẹp và sự đáng yêu của cô, bởi vì sự chấp nhất và tình cảm của cô ở trên sân khấu nên đã có một lượng Fans hâm mộ lớn, khiến cô trở thành mỹ nữ náo động nam sinh Nam Đại nhất, chỉ sau Tô Sơn.
Vốn dĩ mọi người cho rằng “Hoa Minh” nhất định sẽ chấp nhận tình cảm yêu thương của Thu Ý Hàn, hoặc là đã chấp nhận tình cảm yêu thương của Thu Ý Hàn. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy “Hoa Minh” đứng trên sân khấu lau nước mắt cho Thu Ý Hàn, còn giúp cô nhặt giày, còn giúp cô cài hoa hồng.
Thế nhưng mà kết quả làm người ta khiếp sợ lại xuất hiện.
Thu Ý Hàn thôi học.. Hành lý của cô đã bị người nhà mang đi vào lúc trưa.
Căn cứ vào người nhà tới dọn hành lý kia nói thì về sau Đường Trọng đã từ chối lời thổ lộ của Thu Ý Hàn, khiến Thu Ý Hàn bị sốc nặng nên đã lâm bệnh nặng.
Cô ấy không muốn đến trường nên người nhà chỉ có thể giúp cô làm thủ tục thôi học.
Một đại mỹ nữ sống sờ sờ mà cứ như vậy thôi học.
Việc này đã làm cho vô số nam sinh hận “Hoa Minh”' thấu xương. Mày không muốn thì cũng phải để lại cho bọn tao chứ?
Vừa lúc này một nữ sinh năm ba ngành Ngoại Thương lại chia tay với bạn trai đã yêu nhau được hai năm.
Ngẫm lại chính mình, lại nhớ đến Thu Ý Hàn, cô quyết định sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa rồi.
Cô và mấy nữ sinh trong phòng thương lượng một phen liền chạy tới làm một tấm băng rôn như vậy treo ở tầng số 19.
Về phần vì sao cô không viết tên người bạn trai của mình lên mà lại viết tên “Hoa Minh” lên, có lẽ cô cảm thấy tên “Hoa Minh” chính là hóa thân của tất cả thứ xấu xa trên thế gian.
Vì vậy việc này đã làm cho trường học oanh động một hồi.
- Thu Ý Hàn thôi học?
Đường Trọng khó có thể tin được.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi vào số mà Thu Ý Hàn mới đổi số nhưng trong loa chỉ truyền ra âm thanh nhắc nhở máy móc “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”
Hắn bấm số của Lạc Hoan thì rất nhanh đã có người nghe.
Đường Trọng còn chưa kịp nói gì thì âm thanh nức nở của Lạc Hoan đã truyền tới::
- Đường Trọng, cậu là tên khốn khiếp! Cậu còn có thể gọi điện cho tôi sao? Cậu có biết Ý Hàn đã thôi học không? Cậu có biết hành lý của cô ấy đã bị người nhà thu dọn hết rồi không? Cậu có biết vì cậu từ chối nên cô ấy đã lâm bệnh nặng, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện không? Cậu có biết cậu đã làm ra chuyện gì không?
- Sao cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy? Cậu sao có thể từ chối cô ấy chứ? Cô ấy xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy thì có cái gì mà không xứng với cậu? Cậu có gì đặc biệt hơn người hay sao?
- Cậu có biết bạn ấy đã lấy bao nhiêu dũng khí để lên sân khấu vì cậu không? Lúc bọn tôi đi dạo phố, bạn ấy cứ mất hồn mất vía. Buổi tối bạn ấy nằm mơ mà vẫn còn nói xin lỗi, nói bạn ấy rất xin lỗi cậu. Cậu đã cứu bạn ấy mà khi bạn ấy được người nhà đưa về cũng không gọi điện cho cậu. Bạn ấy đã mua quà đền chúng tôi nhưng quên một phần của cậu. Hôm sinh nhật bạn ấy, sau khi cậu đi về, bạn ấy đã khóc rồi nói “ngực đau quá”. Bạn ấy cái gì cũng không hiểu, sao cậu lại có thể đối xử với bạn ấy như vậy chứ?
- Cậu có biết bạn ấy đã lấy bao nhiêu dũng khí để lên sân khấu vì cậu không? Cậu có biết lúc lên sân khấu bạn ấy cứ không ngừng run rẩy hay không? Tôi đã ôm bạn ấy cả buổi nhưng bạn ấy vẫn nói “cảm thấy lạnh quá, lạnh quá”. Cậu có biết một cô gái đứng trước toàn trường để thổ lộ với nam sinh thì có cảm xúc như thế nào không? Có nghĩa là bạn ấy đã từ chối tất cả những bạn trai theo đuổi bạn ấy. Đường Trọng, sao cậu lại có thể làm vậy với bạn ấy chứ?.
- …
Lạc Hoan vô cùng kích động nên một hơi nói nhiều như vậy.
Trong lòng Đường Trọng cũng không được bình tĩnh, ngay cả một câu giải thích mà hắn cũng chả nói được.
Hắn cho rằng Thu Ý Hàn sẽ kiên cường hơn, không ngờ cô ấy lại lựa chọn trốn tránh.
Hắn cho là bọn họ còn có thể làm bạn bè, không ngờ cô ấy lại chọn không gặp mặt nhau nữa.
- Cô ấy đi đâu rồi?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi làm sao biết được bạn ấy đi đâu chứ?
Lạc Hoan tức giận nói:
- Tôi gọi điện cho bạn ấy đều không được. Bọn tôi đều sắp phát điên cả rồi. Nếu cậu có chút lương tâm thì hay mau mau tìm bạn ấy về đây đi. Bây giờ chỉ có cậu nói thì bạn ấy mới nghe thôi. Bạn ấy luôn nghe cậu mà, luôn luôn nói với bọn tôi Đường Trọng như thế nào, như thế nào. Chẳng lẽ cậu không biết chút gì sao?
Đúng vậy, một tên nam sinh có thể để một tiểu công chúa kiêu ngạo nói gì nghe nấy thì ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhớ tới lần gặp gỡ ở cổng trường, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt như đồ sứ của cô. Cô như là lần đầu tiên được ra ngoài, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn ngắm xung quanh. Sau khi phát hiện mình đang nhìn cô ấy cười thì cái mũi nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, hung hãn nắm tay huơ huơ mình. Trong tay cô cầm một con búp bê mặc váy công chúa màu trắng. Mà cô thì giống con búp bê ấy.
Bây giờ sao lại biến thành như vậy rồi?
Hắn biết rõ là do một tay hắn thúc giục cô trưởng thành hơn nhưng mà không phải là đồng lõa.
Hắn chỉ muốn tốt cho cô, tránh khỏi lúc đó cô không có sức lực phản kháng, kết quả chỉ có thể đau khổ trong lao tù, khó có thể kiềm chế được.
Nhưng mà vì sao cô ấy không thể giữ được ấn tượng tốt như lúc mới gặp chứ?
Là từng bước trở nên trưởng thành, trở thành một nữ cường nhân tâm kế trí lực hơn người hay là vẫn như cũ, vẫn là cô gái nhỏ ngây thơ rực rỡ, không lo lắng về cuộc sống.
Cái nào là đúng? Cái nào là sai?
Bây giờ Đường Trọng đã hiểu rõ rồi. Đối với Thu Ý Hàn, chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải nói “xin lỗi”, cũng không phải nói “tôi hận cậu” mà là cô ấy rốt cục không thể quay về.
Không thể quay về được!
- Tôi đi xem sao.
Đường Trọng nói. Hắn lập tức chạy ra phía cổng trường.
Hắn vẫy một chiếc xe rồi chạy tới cư xá Hồng Tùng, nơi mà hắn và Thu Hồng Đồ đã gặp nhau lần trước.
Hắn đến trước cổng tiểu khu thì bị ngăn lại. Hắn gọi bảo an để gọi điện vào thì được thông báo lại là không có chủ nhà trong đó, chỉ có người hầu thôi.
Đường Trọng đã sớm biết rõ đây chỉ là chỗ ở tạm thời của Thu Hồng Đồ thôi. Ông ta không thể nào gặp mặt mình ở nhà chính thức được. Trong mắt ông ta, mình còn không có tư cách bước vào cửa.
Hắn không cam lòng, lại gọi điện thoại cho Thu Ý Hàn, vẫn là trạng thái tắt máy.
Hắn nhớ tới ở cổng vào Lôi Đình Hội Sở, thư kýcủa Thu Hồng Đồ đã từng đưa cho mình một tờ danh thiếp có ghi dãy số điện thoại trong đó.
Hắn tìm tấm danh thiếp đó từ trong ví ra rồi bấm theo dãy số trong đó.
Một lát sau điện thoại mới chuyển tới người cần gặp.
- Là ai thế?
Âm thanh uy nghiêm lẫn cảnh giác của Thu Hồng Đồ truyền tới. Hiển nhiên số điện thoại của mình rất lạ lẫm với ông ta.
- Đường Trọng.
Đường Trọng nói:
- Tôi muốn gặp Thu Ý Hàn.
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Một lát sau Thu Hồng Đồ mới lên tiếng:
- Cậu muốn nói gì với nó?
- Nghe nói cô ấy bị bệnh nên tôi muốn đi xem cô ấy thế nào.
Đường Trọng nói.
- Chỉ đi dầm mưa nên nhiễm gió lạnh, bị cảm mạo chút thôi. Cũng không có gì đáng ngại đâu.
Thu Hồng Đồ ngược lại rất kiên nhẫn giải thích hai câu.
- Tôi có thể giúp cậu hỏi một chút.
Nói xong ông ta dập máy. Một lát sau điện thoại của Đường Trọng vang lên. Đường Trọng ấn nút nghe, hỏi:
- Cô ấy như thế nào rồi?
- Nó nói không muốn gặp.
Thu Hồng Đồ nói. Nói xong, điện thoại bị cắt. Đường Trọng nghe tiếng tít tít tít liên tục trong điện thoại, cứ đứng yên tại chỗ im lặng thật lâu.
Cô ấy nói không muốn gặp.
Hắn biết đây đúng là thái độ của Thu Ý Hàn.
Bởi vì Thu Hồng Đồ không cần phải lừa hắn. Nếu như lừa gạt thì lúc mình gọi điện thì ông ta có thể từ chối luôn mà không cần đặc biệt gọi điện lại mà nói bốn chữ kia.
Bây giờ chắc cô gái đó đang có nhiều vấn đề cần suy nghĩ.
Đường Trọng quay trở lại trường thì phát hiện sinh viên đứng trước tầng 19 so với lúc hắn rời đi nhiều hơn hẳn.
Người người tấp nập.
Có người bàn tán, có người đùa giỡn, có người tức giận mắng to, còn có người đang chụp ảnh.
Có người vô ý bị thương, lại thêm cả đám mù đường gây ồn ào.
Bức băng rôn màu đỏ, bên trên ghi chữ đen to đùng vô cùng chói mắt.
Đường Trọng ngửa mặt lên nhìn thì thấy trời đất tối sầm, có cảm giác muốn hôn mê tại chỗ.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ mắng Hoa Minh còn chưa tính, nói hắn là tên ti tiện đệ nhất Nam Đại thì cũng không có gì không thích hợp. Nhưng vấn đề là rốt cục bọn họ mắng Hoa Minh hay là tên giả dạng Hoa Minh là mình đây?
Nhưng quan trọng nhất chính là phòng số 19 là phòng của Thu Ý Hàn. Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với Thu Ý Hàn hay nữ sinh khác trong phòng cô sao?
Cảm giác thứ bảy của đàn ông nói cho Đường Trọng biết thực ra chữ “Hoa Minh”' trên tấm băng rôn kia có thể đổi thành “Đường Trọng”, Hoa Minh chỉ là gặp phải tai bay vạ gió thôi.
Sau khi Đường Trọng ngẩng đầu lên thì rất nhanh chóng cúi thấp đầu xuống. Như vậy có thể tránh cho việc bị người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình.
- “Đàn ông đều là lũ rùa đen.' Hoa Minh là tên ti tiện nhất Nam Đại”. Câu đối này hay thật đấy. Người viết câu đối lên thật sự rất tài hoa. Hoa Minh chính là người đã hát bài “Ta là một con sói đến từ phương Bắc” trong tiệc tối chào đón sinh viên mới đấy sao? Trông cũng không có gì đặc biệt mà sao lại trở thành ti tiện đệ nhất rồi.?
- Hắc hắc….. Đại danh của tên Hoa Minh này không phải là càng nổi danh rồi sao? Ti tiện đệ nhất Nam Đại à?.. Thật là uy phong mà!
- Cậu không biết à? Hoa khôi của ngành Thương Mại là Thu Ý Hàn đã đứng trên sân khấu thổ lộ với hắn, nhưng không ngờ hắn lại từ chối rồi. Nghe nói Thu Ý Hàn không chịu nổi cú sốc nên đã bỏ học. Hành lý của cô ấy đều được người nhà thu dọn rồi. Ai…, nghe nói còn bị bệnh nặng. Một đóa hoa tươi xinh đẹp như vậy sao lại cắm vào bãi phân trâu chứ? Có phải cắm vào bình hoa là mình thì tốt không?
Vô số người đứng phía dưới tấm băng rôn chỉ trỏ. Còn có rất nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh nữa.
Còn có người nói với những người chưa biết chuyện gì về nguyên nhân cũng như kết quả. Còn mấy người khác chửi ầm lên với hành động vô tình vô nghĩa, tâm lang cẩu phế của Hoa Minh, thân là gà mờ mà vẫn không chịu biết mình là gà mờ, là *** trâu mà không làm tốt công tác *** trâu của mình..
Sau khi Đường Trọng nghe xong vài câu giảng giải sự tình của bọn họ, vẻ mặt liền khiếp sợ ngu ngơ tại chỗ.
Chuyện là như thế này,, sau khi Thu Ý Hàn thổ lộ với Đường Trọng ở tiệc tối đón người mới, cô đã trở thành nhân vật tiêu điểm của toàn bộ trường học. Bởi vì vẻ đẹp và sự đáng yêu của cô, bởi vì sự chấp nhất và tình cảm của cô ở trên sân khấu nên đã có một lượng Fans hâm mộ lớn, khiến cô trở thành mỹ nữ náo động nam sinh Nam Đại nhất, chỉ sau Tô Sơn.
Vốn dĩ mọi người cho rằng “Hoa Minh” nhất định sẽ chấp nhận tình cảm yêu thương của Thu Ý Hàn, hoặc là đã chấp nhận tình cảm yêu thương của Thu Ý Hàn. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy “Hoa Minh” đứng trên sân khấu lau nước mắt cho Thu Ý Hàn, còn giúp cô nhặt giày, còn giúp cô cài hoa hồng.
Thế nhưng mà kết quả làm người ta khiếp sợ lại xuất hiện.
Thu Ý Hàn thôi học.. Hành lý của cô đã bị người nhà mang đi vào lúc trưa.
Căn cứ vào người nhà tới dọn hành lý kia nói thì về sau Đường Trọng đã từ chối lời thổ lộ của Thu Ý Hàn, khiến Thu Ý Hàn bị sốc nặng nên đã lâm bệnh nặng.
Cô ấy không muốn đến trường nên người nhà chỉ có thể giúp cô làm thủ tục thôi học.
Một đại mỹ nữ sống sờ sờ mà cứ như vậy thôi học.
Việc này đã làm cho vô số nam sinh hận “Hoa Minh”' thấu xương. Mày không muốn thì cũng phải để lại cho bọn tao chứ?
Vừa lúc này một nữ sinh năm ba ngành Ngoại Thương lại chia tay với bạn trai đã yêu nhau được hai năm.
Ngẫm lại chính mình, lại nhớ đến Thu Ý Hàn, cô quyết định sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa rồi.
Cô và mấy nữ sinh trong phòng thương lượng một phen liền chạy tới làm một tấm băng rôn như vậy treo ở tầng số 19.
Về phần vì sao cô không viết tên người bạn trai của mình lên mà lại viết tên “Hoa Minh” lên, có lẽ cô cảm thấy tên “Hoa Minh” chính là hóa thân của tất cả thứ xấu xa trên thế gian.
Vì vậy việc này đã làm cho trường học oanh động một hồi.
- Thu Ý Hàn thôi học?
Đường Trọng khó có thể tin được.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi vào số mà Thu Ý Hàn mới đổi số nhưng trong loa chỉ truyền ra âm thanh nhắc nhở máy móc “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”
Hắn bấm số của Lạc Hoan thì rất nhanh đã có người nghe.
Đường Trọng còn chưa kịp nói gì thì âm thanh nức nở của Lạc Hoan đã truyền tới::
- Đường Trọng, cậu là tên khốn khiếp! Cậu còn có thể gọi điện cho tôi sao? Cậu có biết Ý Hàn đã thôi học không? Cậu có biết hành lý của cô ấy đã bị người nhà thu dọn hết rồi không? Cậu có biết vì cậu từ chối nên cô ấy đã lâm bệnh nặng, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện không? Cậu có biết cậu đã làm ra chuyện gì không?
- Sao cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy? Cậu sao có thể từ chối cô ấy chứ? Cô ấy xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy thì có cái gì mà không xứng với cậu? Cậu có gì đặc biệt hơn người hay sao?
- Cậu có biết bạn ấy đã lấy bao nhiêu dũng khí để lên sân khấu vì cậu không? Lúc bọn tôi đi dạo phố, bạn ấy cứ mất hồn mất vía. Buổi tối bạn ấy nằm mơ mà vẫn còn nói xin lỗi, nói bạn ấy rất xin lỗi cậu. Cậu đã cứu bạn ấy mà khi bạn ấy được người nhà đưa về cũng không gọi điện cho cậu. Bạn ấy đã mua quà đền chúng tôi nhưng quên một phần của cậu. Hôm sinh nhật bạn ấy, sau khi cậu đi về, bạn ấy đã khóc rồi nói “ngực đau quá”. Bạn ấy cái gì cũng không hiểu, sao cậu lại có thể đối xử với bạn ấy như vậy chứ?
- Cậu có biết bạn ấy đã lấy bao nhiêu dũng khí để lên sân khấu vì cậu không? Cậu có biết lúc lên sân khấu bạn ấy cứ không ngừng run rẩy hay không? Tôi đã ôm bạn ấy cả buổi nhưng bạn ấy vẫn nói “cảm thấy lạnh quá, lạnh quá”. Cậu có biết một cô gái đứng trước toàn trường để thổ lộ với nam sinh thì có cảm xúc như thế nào không? Có nghĩa là bạn ấy đã từ chối tất cả những bạn trai theo đuổi bạn ấy. Đường Trọng, sao cậu lại có thể làm vậy với bạn ấy chứ?.
- …
Lạc Hoan vô cùng kích động nên một hơi nói nhiều như vậy.
Trong lòng Đường Trọng cũng không được bình tĩnh, ngay cả một câu giải thích mà hắn cũng chả nói được.
Hắn cho rằng Thu Ý Hàn sẽ kiên cường hơn, không ngờ cô ấy lại lựa chọn trốn tránh.
Hắn cho là bọn họ còn có thể làm bạn bè, không ngờ cô ấy lại chọn không gặp mặt nhau nữa.
- Cô ấy đi đâu rồi?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi làm sao biết được bạn ấy đi đâu chứ?
Lạc Hoan tức giận nói:
- Tôi gọi điện cho bạn ấy đều không được. Bọn tôi đều sắp phát điên cả rồi. Nếu cậu có chút lương tâm thì hay mau mau tìm bạn ấy về đây đi. Bây giờ chỉ có cậu nói thì bạn ấy mới nghe thôi. Bạn ấy luôn nghe cậu mà, luôn luôn nói với bọn tôi Đường Trọng như thế nào, như thế nào. Chẳng lẽ cậu không biết chút gì sao?
Đúng vậy, một tên nam sinh có thể để một tiểu công chúa kiêu ngạo nói gì nghe nấy thì ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhớ tới lần gặp gỡ ở cổng trường, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt như đồ sứ của cô. Cô như là lần đầu tiên được ra ngoài, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn ngắm xung quanh. Sau khi phát hiện mình đang nhìn cô ấy cười thì cái mũi nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, hung hãn nắm tay huơ huơ mình. Trong tay cô cầm một con búp bê mặc váy công chúa màu trắng. Mà cô thì giống con búp bê ấy.
Bây giờ sao lại biến thành như vậy rồi?
Hắn biết rõ là do một tay hắn thúc giục cô trưởng thành hơn nhưng mà không phải là đồng lõa.
Hắn chỉ muốn tốt cho cô, tránh khỏi lúc đó cô không có sức lực phản kháng, kết quả chỉ có thể đau khổ trong lao tù, khó có thể kiềm chế được.
Nhưng mà vì sao cô ấy không thể giữ được ấn tượng tốt như lúc mới gặp chứ?
Là từng bước trở nên trưởng thành, trở thành một nữ cường nhân tâm kế trí lực hơn người hay là vẫn như cũ, vẫn là cô gái nhỏ ngây thơ rực rỡ, không lo lắng về cuộc sống.
Cái nào là đúng? Cái nào là sai?
Bây giờ Đường Trọng đã hiểu rõ rồi. Đối với Thu Ý Hàn, chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải nói “xin lỗi”, cũng không phải nói “tôi hận cậu” mà là cô ấy rốt cục không thể quay về.
Không thể quay về được!
- Tôi đi xem sao.
Đường Trọng nói. Hắn lập tức chạy ra phía cổng trường.
Hắn vẫy một chiếc xe rồi chạy tới cư xá Hồng Tùng, nơi mà hắn và Thu Hồng Đồ đã gặp nhau lần trước.
Hắn đến trước cổng tiểu khu thì bị ngăn lại. Hắn gọi bảo an để gọi điện vào thì được thông báo lại là không có chủ nhà trong đó, chỉ có người hầu thôi.
Đường Trọng đã sớm biết rõ đây chỉ là chỗ ở tạm thời của Thu Hồng Đồ thôi. Ông ta không thể nào gặp mặt mình ở nhà chính thức được. Trong mắt ông ta, mình còn không có tư cách bước vào cửa.
Hắn không cam lòng, lại gọi điện thoại cho Thu Ý Hàn, vẫn là trạng thái tắt máy.
Hắn nhớ tới ở cổng vào Lôi Đình Hội Sở, thư kýcủa Thu Hồng Đồ đã từng đưa cho mình một tờ danh thiếp có ghi dãy số điện thoại trong đó.
Hắn tìm tấm danh thiếp đó từ trong ví ra rồi bấm theo dãy số trong đó.
Một lát sau điện thoại mới chuyển tới người cần gặp.
- Là ai thế?
Âm thanh uy nghiêm lẫn cảnh giác của Thu Hồng Đồ truyền tới. Hiển nhiên số điện thoại của mình rất lạ lẫm với ông ta.
- Đường Trọng.
Đường Trọng nói:
- Tôi muốn gặp Thu Ý Hàn.
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Một lát sau Thu Hồng Đồ mới lên tiếng:
- Cậu muốn nói gì với nó?
- Nghe nói cô ấy bị bệnh nên tôi muốn đi xem cô ấy thế nào.
Đường Trọng nói.
- Chỉ đi dầm mưa nên nhiễm gió lạnh, bị cảm mạo chút thôi. Cũng không có gì đáng ngại đâu.
Thu Hồng Đồ ngược lại rất kiên nhẫn giải thích hai câu.
- Tôi có thể giúp cậu hỏi một chút.
Nói xong ông ta dập máy. Một lát sau điện thoại của Đường Trọng vang lên. Đường Trọng ấn nút nghe, hỏi:
- Cô ấy như thế nào rồi?
- Nó nói không muốn gặp.
Thu Hồng Đồ nói. Nói xong, điện thoại bị cắt. Đường Trọng nghe tiếng tít tít tít liên tục trong điện thoại, cứ đứng yên tại chỗ im lặng thật lâu.
Cô ấy nói không muốn gặp.
Hắn biết đây đúng là thái độ của Thu Ý Hàn.
Bởi vì Thu Hồng Đồ không cần phải lừa hắn. Nếu như lừa gạt thì lúc mình gọi điện thì ông ta có thể từ chối luôn mà không cần đặc biệt gọi điện lại mà nói bốn chữ kia.
Bây giờ chắc cô gái đó đang có nhiều vấn đề cần suy nghĩ.
Đường Trọng quay trở lại trường thì phát hiện sinh viên đứng trước tầng 19 so với lúc hắn rời đi nhiều hơn hẳn.
Người người tấp nập.
Có người bàn tán, có người đùa giỡn, có người tức giận mắng to, còn có người đang chụp ảnh.
Có người vô ý bị thương, lại thêm cả đám mù đường gây ồn ào.