- Không biết.
Đường Trọng lắc đầu. Mấy vấn đề này quá khó khăn. Một cái so với một cái thì khó hơn. Hắn chỉ là một người sinh viên của khoa tâm lý chứ không phải là một người giảng dạy Tâm Lý học.
Lại nói cho dù là người giảng dạy thì cũng sẽ rất khó mà trả lời vấn đề cổ quái này.
- Bởi vì trước đây ta rất nghịch ngợm, cho nên luôn bị đánh, sau đó bắt đầu suy đoán tâm tư. Muốn biết vì sao bọn hắn lại tức giận như thế, nói cái gì để cho bọn hắn vui vẻ hoặc là trốn tránh trách nhiệm. May mắn chính là đại đa số mọi việc ta đều đoán đúng cho nên dần dần ta nảy sinh tính kiêu ngạo.
Vẻ mặt Hoa Minh đắc ý nói:
- Chú cũng biết, một đứa bé có cảm giác kiêu ngạo thì tương đương đó là một chuyện kinh khủng. Vì thế ta không chỉ bắt đầu đoán suy nghĩ của cha mẹ mà ta còn nghĩ biện pháp suy đoán suy nghĩ của mọi người bên cạnh, nghe giọng nói của bọn hắn, nắm bắt những điểm mờ ám của bọn hắn…dần dần đó trở thành thói quen.
Cách nói này thì Đường Trọng có thể chấp nhận được, hắn chính là quá mức tò mò với suy nghĩ của mọi người cho nên mới chọn học ngành Tâm Lý học này.
Nhưng mà, hắn chỉ chỉ vào con thỏ đang ăn củ cà rốt kia, hỏi:
- Học Tâm Lý học cùng nuôi thỏ có quan hệ gì?
Nghe được Đường Trọng hỏi vấn đề này, Hoa Minh càng thêm đắc ý, nói:
- Biết vì sao ka có ngoại hiệu là Hoa Vô Khuyết không?
- Bởi vì chú họ Hoa?
- Không. Bởi vì ka tán gái lợi hại.
Phốc….
Đường Trọng muốn nhịn nhưng mà hắn lại không nhịn được.
Hắn thật sự phi thường phi thường tò mò, hắn là dùng cái dạng tâm tình gì để nói ra những lời này.
- Đừng cười. Ka nói rất đúng sự thật.
Hoa Minh thấy những biểu hiện của Đường Trọng thì một chút tức giận cũng không có, có thể thấy từ điểm này, hắn là một tên gia hỏa có lòng dạ rộng lớn.
Đương nhiên là cũng có thể là hắn đã quá quen với những kiểu phản ứng thế này.
- Ka biết suy nghĩ của chú, đừng nói khuôn măt của ka đi hấp dẫn tiểu cô nương, chính là khi bản thân ta soi gương còn bị hù sợ nữa. Sư việc bi kịch nhất của cuộc sống chính là khuôn mặt lại không mỹ lệ, giống như ka đây này, không biết khi nào mới có thể tìm được một ngươi vợ?
- Được rồi, bí quyết là nằm trên người con thỏ.
Hắn chỉ vào tiểu bạch thỏ, nói:
- Nghiêm túc mà nói thì chú cảm thấy con thỏ này có đáng yêu không?
- Đáng yêu.
Đường Trọng nghiêm túc gật đầu, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì nó quả thật rất đáng yêu.
- Không sai. Nó thực đáng yêu.
Hoa Minh nói:
- Ngay cả nam nhân đều cảm thấy được nó đáng yêu, nữ hài tử nào khi gặp nó lại không thể thét chói tai được? Coi như khuôn mặt ka đây có chút thê thảm, các nàng cũng sẽ chủ động bắt chuyện cùng ka hoặc mượn ka con thỏ này, đây chính là một đòn bẫy của ka, ka có thể nâng cả địa cầu, đối với Hoa Vô Khuyết ka mà nói thì nếu cho ka một cơ hội thì ka nhất định sẽ chinh phục một nữ nhân.
- …. Thì ra nó chính là vũ khí tán gái của ngươi.
Đường Trọng nói.
- Không. Chú sai lầm rồi.
Hoa Minh phủ nhận cách nói của hắn:
- Nó chính là phân đoạn để tán gái, có rất nhiều nam nhân gặp được cơ hội như thế nhưng mà không phải người nào cũng nắm bắt được, ka thì ngược lại, chỉ cần có một cơ hội thì ka liền nắm bắt lấy nàng. Đây chính là tác dụng của Tâm Lý học, con thỏ chính là khỏi điểm, tuấn tú chỉ là bên ngoài, làm cho người ta thấy kiểu tóc thoải mái, thưởng thức bộ quần áo ngươi mặc trên người, thích hợp với một số vật phẩm phối hợp với nó, căn cứ vào tính cách hoặc là ngôn ngữ của người ấy mà chú hành sự, những điều này chính là vũ khí tán gái của ka, thiếu một thức thì cũng không được.
"--------- "
Đột nhiên, Đường Trọng có cảm giác nguy cơ.
Vừa mới tiếp xúc với 2 vị đạo hữu này, một người là thần cơ diệu toán, liếc mắt thì có thể nhìn thấu mọi chuyện cũ của người khác. Một người thì là có thiên phú về nhiều lĩnh vực… nhưng thật ra chính bản thân mình không hề chuẩn bị mà đâm đầu vào, đến bây giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc khái niệm Tâm Lý học là cái gì nữa.
- Như thế nào? Không tin sao?
Thấy Đường Trọng ngẩn người, Hoa Minh cười hắc hắc:
- Nếu không chúng ta hãy đánh cuộc, xem ai là người đầu tiên ở Nam Đại này tìm được bạn gái?
- Quên đi.
Đường Trọng xua tay, nếu hắn dùng khuôn mặt lúc trước thì không cần con thỉ thì cũng có gái lên chủ động nói chuyện với hắn, nhưng mà nếu hắn đáp ứng các nàng làm tốt minh tinh thì hắn cũng chỉ đành phải đội tấm trang phục và đạo cụ này thôi.
- Ta không có thói quen đánh đố.
- Chơi đùa thôi. Không sao cả.
Hoa Minh cười nói:
- Quên đi, không cá thì không cá, bất quá sau này ka sẽ chứng minh cho chú thấy năng lực chân chính của ka, bằng không ở trong lòng chú sẽ mắng ka là một kẻ khoác lác.
Hắn đem hành lý để trên giường nói:
- Tương lai bốn năm nữa, ka sẽ cùng tiểu quai quai của ka định ở ở chỗ này.
Sau đó hắn bắt đầu dọc dẹp đồ đạc, rồi lấy mọi thứ vật dụng trong túi hành lý ra, rất nhanh trên giường liền trở thành một cửa hàng.
“ Cốc Cốc”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hoa Minh liền đi ra mở cửa, tên nam nhân trung niên ở ngoài thấy cửa mở thì liền lui ra sau 2 bước,
- Các vị tìm ai?
Hoa Minh hỏi.
- Đồng học, là đồng học sao?
Nam nhân trung niên đôi kính hỏi.
- Là phụ huynh của ai đó à?
Hoa Minh hắc hắc cười.
- Nha.
Nam nhân trung niên bây giờ mới hiểu được:
- Đây là phòng 307.
- Đúng.
Hoa Minh nói.
- Đúng là phòng này rồi, Lương Đào vào đi, là chỗ này.
Nam nhân trung niên có dẫn theo một nam sinh trẻ tuổi.
- Cám ơn Triệu thư ký.
Nam sinh trẻ tuổi cười cười, đi theo nam nhân vào phòng.
Nam nhân trung niên nhìn lướt qua phòng ngủ, lập tức nhíu mày, nói:
- Tại sao không có giường ở dưới? Tất cả đều là giường ở bên trên sao?
- Dường như tới chậm một chút.
Lương Đào vỗ lên bả vai nói.
- Ta tới khu quản lý tìm người nói chuyện.
Nam nhân trung niên nói.
- Vô dụng thôi.
Lương Đào ngăn cản:
- Đây là ĐH không phải là trung học, đi cũng thừa thôi, vừa rồi đã có người quản lý tới an bài, không phải cũng bị đuổi đi ra sao?
- Như vậy..
Nam nhân trung niên liền dừng lại, vẻ mặt tiêu sái đi đến bên người Đường Trọng, chỉ vào giường hắn hỏi:
- Đây là giường của cậu sao?
- Đúng.
Đường Trọng gật đầu.
- Cậu xem, như vậy đi.
Nam nhân trung niên nói:
- Thân thể Lương Đào của chúng tôi không được tốt, đi lên đi xuống thật là nguy hiểm, cậu có thể đổi giường với nó, được không?
Đường Trọng nhìn lướt qua Lương Đào, không thể không khen ngợi một tiếng, khuôn mặt người quả thật là anh tuấn, cùng với mấy tên minh tinh chiếu ở sự kiện thì giống nhau, kiểu tóc giống nhau, trong tay mang theo một cái cặp cổ điển. Ở trong biệt thự từ bt thì Đường Trọng đc cũng đã biết được tên của cái cặp này, tên của nó là “ LV”
Quần jeans, trên lưng quần có đeo một sợi dây lưng hiệu LV.
Điều duy nhất có chút tiếc nuối là người này chỉ cao tầm 1m7, làm cho Đường Trọng cảm thấy hơi không cân bằng.
- Không đổi.
Đường Trọng nói.
Nguyên nhân hắn nói không đổi rất đơn giản, bởi vì khi nam nhân trung niên này nói chuyện với hắn thì hắn liếc mắt nhìn thấy Lương Đào miệng còn nhai kẹo cao su, dùng một loại ánh mắt từ trên cao xuống để đánh giá hắn.
Vẻ mặt nam nhân trung niên liền trầm xuống, nhưng mà hắn nỗ lực kìm nèn cơn tức giận trong lòng.
- Thế nào cậu mới chịu đổi?
Nam nhân trung niên hỏi.
- Thế nào ta cũng không đổi.
Đường Trọng nói.
- No, no, no, Triệu thư ký.
Lương Đào nhai kẹo cao su, cười a a, nói:
- Cùng loại người cổ lỗ sĩ này đàm phàm thì thật sự quá phận rồi.
Hắn từ trong túi LV, rút ra 500 đồng tiền, đưa về phía Đường Trọng, nói:
- Đem vị trí này nhường cho ta, số tiền này là của chú.
500 đồng mua chỗ này, thật sự ra tay rất hào phóng.
Vẻ mặt Đường Trọng hờ hững, cũng không có ý tứ đưa tay nhận tiền.
- Chê ít sao?
Lương Đào cười hỏi:
- Ta cũng thấy có chút ít ít.
Vì thế, hắn rút thêm tiền.
- 1000 đồng.
Lương Đào:
- Vị trí này của ta, tiền của chú.
Đường Trọng vẫn không lấy.
Lương Đào cười cười, rút ra một xấp tiền nói:
- 2000 đồng, mua cái chỗ này, trong mắt ta thì giá tiền này đã không tồi rồi, bỏ thêm một ít tiền nữa thì có thể mua được ai phôn 4S.
- 3000.
Đường Trọng nói.
Lương Đào nở nụ cười
Rất hung hăng càn quất, cũng rất đắc ý.
Hắn biết, trên đời này không vật gì là không thể dùng tiền để mua.
Vừa lúc, hắn không thiếu tiền.
Hắn dùng đầu ngón tay chỉ chỉ Đường Trọng, nói:
- Lòng tham cũng không ít.
Thế là, hắn đem 3000 đưa cho Đường Trọng.
Đường Trọng lấy tiền, nói:
- Được rồi. Vị trí này sẽ là của ngươi.
- Vậy ta cũng không khách khí.
Lương Đào liền đặt mông xuống, hắn muốn cảm thụ chỗ đã dùng 3000 mua.
Cướp từ trong tay của kẻ nào đó, đây là điều hắn thích.
“ Răng rắc”
Đột nhiên chiếc giường gãy, cả người Lương Đào ngã ra phía sau, sau đó đầu của hắn đập mạnh xuống thành giường.
“ Bốp”
Đầu của hắn cùng thanh thép trên giường liền tiếp xúc thân mật, phát ra một tiếng vang thật thanh thúy.
Đường Trọng lắc đầu. Mấy vấn đề này quá khó khăn. Một cái so với một cái thì khó hơn. Hắn chỉ là một người sinh viên của khoa tâm lý chứ không phải là một người giảng dạy Tâm Lý học.
Lại nói cho dù là người giảng dạy thì cũng sẽ rất khó mà trả lời vấn đề cổ quái này.
- Bởi vì trước đây ta rất nghịch ngợm, cho nên luôn bị đánh, sau đó bắt đầu suy đoán tâm tư. Muốn biết vì sao bọn hắn lại tức giận như thế, nói cái gì để cho bọn hắn vui vẻ hoặc là trốn tránh trách nhiệm. May mắn chính là đại đa số mọi việc ta đều đoán đúng cho nên dần dần ta nảy sinh tính kiêu ngạo.
Vẻ mặt Hoa Minh đắc ý nói:
- Chú cũng biết, một đứa bé có cảm giác kiêu ngạo thì tương đương đó là một chuyện kinh khủng. Vì thế ta không chỉ bắt đầu đoán suy nghĩ của cha mẹ mà ta còn nghĩ biện pháp suy đoán suy nghĩ của mọi người bên cạnh, nghe giọng nói của bọn hắn, nắm bắt những điểm mờ ám của bọn hắn…dần dần đó trở thành thói quen.
Cách nói này thì Đường Trọng có thể chấp nhận được, hắn chính là quá mức tò mò với suy nghĩ của mọi người cho nên mới chọn học ngành Tâm Lý học này.
Nhưng mà, hắn chỉ chỉ vào con thỏ đang ăn củ cà rốt kia, hỏi:
- Học Tâm Lý học cùng nuôi thỏ có quan hệ gì?
Nghe được Đường Trọng hỏi vấn đề này, Hoa Minh càng thêm đắc ý, nói:
- Biết vì sao ka có ngoại hiệu là Hoa Vô Khuyết không?
- Bởi vì chú họ Hoa?
- Không. Bởi vì ka tán gái lợi hại.
Phốc….
Đường Trọng muốn nhịn nhưng mà hắn lại không nhịn được.
Hắn thật sự phi thường phi thường tò mò, hắn là dùng cái dạng tâm tình gì để nói ra những lời này.
- Đừng cười. Ka nói rất đúng sự thật.
Hoa Minh thấy những biểu hiện của Đường Trọng thì một chút tức giận cũng không có, có thể thấy từ điểm này, hắn là một tên gia hỏa có lòng dạ rộng lớn.
Đương nhiên là cũng có thể là hắn đã quá quen với những kiểu phản ứng thế này.
- Ka biết suy nghĩ của chú, đừng nói khuôn măt của ka đi hấp dẫn tiểu cô nương, chính là khi bản thân ta soi gương còn bị hù sợ nữa. Sư việc bi kịch nhất của cuộc sống chính là khuôn mặt lại không mỹ lệ, giống như ka đây này, không biết khi nào mới có thể tìm được một ngươi vợ?
- Được rồi, bí quyết là nằm trên người con thỏ.
Hắn chỉ vào tiểu bạch thỏ, nói:
- Nghiêm túc mà nói thì chú cảm thấy con thỏ này có đáng yêu không?
- Đáng yêu.
Đường Trọng nghiêm túc gật đầu, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì nó quả thật rất đáng yêu.
- Không sai. Nó thực đáng yêu.
Hoa Minh nói:
- Ngay cả nam nhân đều cảm thấy được nó đáng yêu, nữ hài tử nào khi gặp nó lại không thể thét chói tai được? Coi như khuôn mặt ka đây có chút thê thảm, các nàng cũng sẽ chủ động bắt chuyện cùng ka hoặc mượn ka con thỏ này, đây chính là một đòn bẫy của ka, ka có thể nâng cả địa cầu, đối với Hoa Vô Khuyết ka mà nói thì nếu cho ka một cơ hội thì ka nhất định sẽ chinh phục một nữ nhân.
- …. Thì ra nó chính là vũ khí tán gái của ngươi.
Đường Trọng nói.
- Không. Chú sai lầm rồi.
Hoa Minh phủ nhận cách nói của hắn:
- Nó chính là phân đoạn để tán gái, có rất nhiều nam nhân gặp được cơ hội như thế nhưng mà không phải người nào cũng nắm bắt được, ka thì ngược lại, chỉ cần có một cơ hội thì ka liền nắm bắt lấy nàng. Đây chính là tác dụng của Tâm Lý học, con thỏ chính là khỏi điểm, tuấn tú chỉ là bên ngoài, làm cho người ta thấy kiểu tóc thoải mái, thưởng thức bộ quần áo ngươi mặc trên người, thích hợp với một số vật phẩm phối hợp với nó, căn cứ vào tính cách hoặc là ngôn ngữ của người ấy mà chú hành sự, những điều này chính là vũ khí tán gái của ka, thiếu một thức thì cũng không được.
"--------- "
Đột nhiên, Đường Trọng có cảm giác nguy cơ.
Vừa mới tiếp xúc với 2 vị đạo hữu này, một người là thần cơ diệu toán, liếc mắt thì có thể nhìn thấu mọi chuyện cũ của người khác. Một người thì là có thiên phú về nhiều lĩnh vực… nhưng thật ra chính bản thân mình không hề chuẩn bị mà đâm đầu vào, đến bây giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc khái niệm Tâm Lý học là cái gì nữa.
- Như thế nào? Không tin sao?
Thấy Đường Trọng ngẩn người, Hoa Minh cười hắc hắc:
- Nếu không chúng ta hãy đánh cuộc, xem ai là người đầu tiên ở Nam Đại này tìm được bạn gái?
- Quên đi.
Đường Trọng xua tay, nếu hắn dùng khuôn mặt lúc trước thì không cần con thỉ thì cũng có gái lên chủ động nói chuyện với hắn, nhưng mà nếu hắn đáp ứng các nàng làm tốt minh tinh thì hắn cũng chỉ đành phải đội tấm trang phục và đạo cụ này thôi.
- Ta không có thói quen đánh đố.
- Chơi đùa thôi. Không sao cả.
Hoa Minh cười nói:
- Quên đi, không cá thì không cá, bất quá sau này ka sẽ chứng minh cho chú thấy năng lực chân chính của ka, bằng không ở trong lòng chú sẽ mắng ka là một kẻ khoác lác.
Hắn đem hành lý để trên giường nói:
- Tương lai bốn năm nữa, ka sẽ cùng tiểu quai quai của ka định ở ở chỗ này.
Sau đó hắn bắt đầu dọc dẹp đồ đạc, rồi lấy mọi thứ vật dụng trong túi hành lý ra, rất nhanh trên giường liền trở thành một cửa hàng.
“ Cốc Cốc”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hoa Minh liền đi ra mở cửa, tên nam nhân trung niên ở ngoài thấy cửa mở thì liền lui ra sau 2 bước,
- Các vị tìm ai?
Hoa Minh hỏi.
- Đồng học, là đồng học sao?
Nam nhân trung niên đôi kính hỏi.
- Là phụ huynh của ai đó à?
Hoa Minh hắc hắc cười.
- Nha.
Nam nhân trung niên bây giờ mới hiểu được:
- Đây là phòng 307.
- Đúng.
Hoa Minh nói.
- Đúng là phòng này rồi, Lương Đào vào đi, là chỗ này.
Nam nhân trung niên có dẫn theo một nam sinh trẻ tuổi.
- Cám ơn Triệu thư ký.
Nam sinh trẻ tuổi cười cười, đi theo nam nhân vào phòng.
Nam nhân trung niên nhìn lướt qua phòng ngủ, lập tức nhíu mày, nói:
- Tại sao không có giường ở dưới? Tất cả đều là giường ở bên trên sao?
- Dường như tới chậm một chút.
Lương Đào vỗ lên bả vai nói.
- Ta tới khu quản lý tìm người nói chuyện.
Nam nhân trung niên nói.
- Vô dụng thôi.
Lương Đào ngăn cản:
- Đây là ĐH không phải là trung học, đi cũng thừa thôi, vừa rồi đã có người quản lý tới an bài, không phải cũng bị đuổi đi ra sao?
- Như vậy..
Nam nhân trung niên liền dừng lại, vẻ mặt tiêu sái đi đến bên người Đường Trọng, chỉ vào giường hắn hỏi:
- Đây là giường của cậu sao?
- Đúng.
Đường Trọng gật đầu.
- Cậu xem, như vậy đi.
Nam nhân trung niên nói:
- Thân thể Lương Đào của chúng tôi không được tốt, đi lên đi xuống thật là nguy hiểm, cậu có thể đổi giường với nó, được không?
Đường Trọng nhìn lướt qua Lương Đào, không thể không khen ngợi một tiếng, khuôn mặt người quả thật là anh tuấn, cùng với mấy tên minh tinh chiếu ở sự kiện thì giống nhau, kiểu tóc giống nhau, trong tay mang theo một cái cặp cổ điển. Ở trong biệt thự từ bt thì Đường Trọng đc cũng đã biết được tên của cái cặp này, tên của nó là “ LV”
Quần jeans, trên lưng quần có đeo một sợi dây lưng hiệu LV.
Điều duy nhất có chút tiếc nuối là người này chỉ cao tầm 1m7, làm cho Đường Trọng cảm thấy hơi không cân bằng.
- Không đổi.
Đường Trọng nói.
Nguyên nhân hắn nói không đổi rất đơn giản, bởi vì khi nam nhân trung niên này nói chuyện với hắn thì hắn liếc mắt nhìn thấy Lương Đào miệng còn nhai kẹo cao su, dùng một loại ánh mắt từ trên cao xuống để đánh giá hắn.
Vẻ mặt nam nhân trung niên liền trầm xuống, nhưng mà hắn nỗ lực kìm nèn cơn tức giận trong lòng.
- Thế nào cậu mới chịu đổi?
Nam nhân trung niên hỏi.
- Thế nào ta cũng không đổi.
Đường Trọng nói.
- No, no, no, Triệu thư ký.
Lương Đào nhai kẹo cao su, cười a a, nói:
- Cùng loại người cổ lỗ sĩ này đàm phàm thì thật sự quá phận rồi.
Hắn từ trong túi LV, rút ra 500 đồng tiền, đưa về phía Đường Trọng, nói:
- Đem vị trí này nhường cho ta, số tiền này là của chú.
500 đồng mua chỗ này, thật sự ra tay rất hào phóng.
Vẻ mặt Đường Trọng hờ hững, cũng không có ý tứ đưa tay nhận tiền.
- Chê ít sao?
Lương Đào cười hỏi:
- Ta cũng thấy có chút ít ít.
Vì thế, hắn rút thêm tiền.
- 1000 đồng.
Lương Đào:
- Vị trí này của ta, tiền của chú.
Đường Trọng vẫn không lấy.
Lương Đào cười cười, rút ra một xấp tiền nói:
- 2000 đồng, mua cái chỗ này, trong mắt ta thì giá tiền này đã không tồi rồi, bỏ thêm một ít tiền nữa thì có thể mua được ai phôn 4S.
- 3000.
Đường Trọng nói.
Lương Đào nở nụ cười
Rất hung hăng càn quất, cũng rất đắc ý.
Hắn biết, trên đời này không vật gì là không thể dùng tiền để mua.
Vừa lúc, hắn không thiếu tiền.
Hắn dùng đầu ngón tay chỉ chỉ Đường Trọng, nói:
- Lòng tham cũng không ít.
Thế là, hắn đem 3000 đưa cho Đường Trọng.
Đường Trọng lấy tiền, nói:
- Được rồi. Vị trí này sẽ là của ngươi.
- Vậy ta cũng không khách khí.
Lương Đào liền đặt mông xuống, hắn muốn cảm thụ chỗ đã dùng 3000 mua.
Cướp từ trong tay của kẻ nào đó, đây là điều hắn thích.
“ Răng rắc”
Đột nhiên chiếc giường gãy, cả người Lương Đào ngã ra phía sau, sau đó đầu của hắn đập mạnh xuống thành giường.
“ Bốp”
Đầu của hắn cùng thanh thép trên giường liền tiếp xúc thân mật, phát ra một tiếng vang thật thanh thúy.