Trương Vân từ cửa gian phòng đi ra, nhìn Cơ Uy Liêm còn chờ tại cửa ra vào, vừa cười vừa nói:
- Uy Liêm, Ý Hàn sau khi uống thuốc xong đã nằm ngủ rồi, gọi mãi cũng không tỉnh. Hay là cháu cứ trở về trước đi, khi nào rảnh lại qua đây thăm nó có được không?
Cho dù là Trương Vân hay là Cơ Uy Liêm thì bọn họ đều hiểu rất rõ, cái gọi là sau khi uống thuốc xong nằm ngủ hoàn toàn là một câu lý do, một cái cớ. Nếu như quả thật là nguyên nhân này thì Trương Vân đã sớm đi ra trả lời rồi, mà không cần mất thời gian lâu như vậy mới đi ra, nhất định là thử thuyết phục Thu Ý Hàn nhưng bị cô từ chối rồi.
Thế nhưng nhiều khi bọn họ rất cần lời nói dối như thế này để có thể xin lỗi đối phương.
Bộ dạng Cơ Uy Liêm một mực tin là thật, gật đầu nói:
- Tốt rồi. Ý Hàn đã nằm ngủ, vậy hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai cháu lại tới thăm cô ấy.
- Ừ.
Trương Vân nhẹ gật đầu.
- Bác cháu đang uống trà dưới lầu, cháu xuống trò chuyện cùng ông ấy đi.
- Cháu còn có một chút chuyện muốn đi xử lý. Ngày mai cháu tới uống trà cùng bác.
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói.
- Được rồi.
Trương Vân thở dài.
- Tính tình Ý Hàn bướng bỉnh, dì sẽ khuyên nhiều để khích lệ nó.
- Cám ơn dì Trương.
Mặt mũi Cơ Uy Liêm tràn đầy vui sướng nói lời cảm tạ. Hắn biết rõ, trong mấy nhân vật quantrọng bên cạnh Thu Ý Hàn, bà ngoại và Trương Vân là hoàn toàn đứng về phía mình. Điều này khiến cho hắn đối với tất cả tranh chấp có khả năng phát sinh đều tự tin và mong chờ.
- Đi mau lên.
Trương Vân biết rõ hắn đã nghe ra ý của mình, vừa cười vừa nói.
Cơ Uy Liêm mang cảm xúc khác thường xuống lầu. Hắn nói với Thu Hồng Đồ đang rút xì gà đối diện ở phòng khách:
- Bác à, cháu có chút chuyện muốn về trước.
- Ừ. Ý Hàn sao rồi?
Thu Hồng Đồ cười hỏi.
- Ý Hàn đang ngủ nên cháu không để cho dì Trương đánh thức cô ấy, hiện tại đúng là thời điểm cần nghỉ ngơi.
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói.
Cơ Uy Liêm điều khiển lấy chính mình xe Bentley chạy nhanh ra khỏi Bích Hải Lam Thiên, sau đó dừng lại tại cửa tiểu khu.
Hắn lấy điện thoại di động rồi tìm kiếm một dãy số điện thoại di động, bấm, giọng nói bình tĩnh:
- Tìm cho tao video nguyên vẹn bữa tiệc tối đón người mới ở Nam Đại, sau đó gửi đi đến hòm thư của tao. Cho mày nửa giờ, tao hy vọng lúc tao lái xe trở về là có thể xem được.
Nói xong, không đợi đối phương đáp lại, hắn liền cúp máy.
Thu hồi điện thoại, sau đó hắn lại khởi động chiếc xe bắt đầu rời đi.
Cơ Uy Liêm trở lại một dãy biệt thự của mình ở bên ngoài ghềnh số mười tám. Xe vừa mới ngừng thì điện thoại trong túi áo vang lên.
Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, ở phía trên là một tin tức: video đã được gửi tới.
Hắn ngừng xe sau đó bước nhanh hướng tới phòng đọc sách gọn gàng trang nhã, nơi lắp đặt các thiết bị.
Hắn mở máy tính ra, đăng nhập vào hòm thư, quả nhiên bên trong có một email chứa video mới được gửi tới.
Hắn tải về sau đó bật lên xem.
Rất nhanh, sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên khó chịu.
Lúc xem tới đoạn Thu Ý Hàn hát xong liền khóc lóc nói "Anh ấy không lên", sắc mặt của hắn dữ tợn vặn vẹo. Hắn thuận tay ném vỡ tan cái gạt tàn thuốc ở trên mặt bàn.
Một bình sứ vẽ hoa cao hơn người bị gạt tàn thủy tinh nện vào liền vỡ tan tành, tiếng vang như sét đánh ầm ầm không dứt bên tai.
- Đồ ti tiên, quả là một con bé ti tiện.
Cơ Uy Liêm đẩy cái ghế đứng lên, điên cuồng đi tới đi lui trong phòng, thuận chân đá tất cả những đồ vật hắn thấy.
- Tao đối với mày tốt như vậy mà mày không cảm động. Người khác bỏ đi thì ngực mày đau nhức, sao mày có thể lên sân khấu xin lỗi như vậy? Sao mày có thể nói người khác không được? Đồ ti tiện. Đồ ti tiện, ti tiện
Hắn cho rằng chuyện này đã chấm dứt.
Thế nhưng video vẫn đang tiếp tục phát ra, lại để cho hắn chứng kiến thêm một màn khiếp sợ.
Lúc Thu Ý Hàn chạy lên sân khấu, vội đến mức rơi giầy, tay cầm lấy một bông hoa hồng, hắn có cảm giác bị người khác lột sạch quần áo rồi rút roi ra quất.
Trên mặt, trên người và từng bộ phận trên thân thể đều nóng rát đau đớn, giống như là cả người đang ở trên một cái lò nướng.
Hiện tại hắn đã không tức giận rồi, hoặc nói là không biết cần phải dùng phương thức gì để phát tiết tức giận trong lòng mình.
Vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Thu Ý Hàn ngây thơ xinh đẹp vừa khóc vừa cười trên màn ảnh, hắn không thể tin vào mắt mình.
Đây là Thu Ý Hàn mà hắn biết sao?
Từ nhỏ đến lớn, Thu Ý Hàn đã được bảo hộ một cách quá đáng, cô giống như một con thỏ trắng xinh đẹp được nuôi nấng tinh xảo, tư tưởng đơn thuần. Cô có thói quen được người khác chiếu cố, nịnh nọt cho nên cho tới bây giờ cũng không biết cần phải chủ động vì người khác suy nghĩ cái gì.
Cơ Uy Liêm cũng vui vẻ chứng kiến việc này, bởi vì chỉ có như vậy thì hắn mới lại càng dễ đạt được tâm hồn thiếu nữ của Thu Ý Hàn. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể thuận lợi khống chế Thu Ý Hàn, sau đó gián tiếp tiếp nhận tập đoàn Nhà họ Thu hùng vĩ.
Lão hồ ly Thu Hồng Đồ kia cũng không phải là dễ đối phó như vậy. Chỉ có khống chế con gái của hắn mới có thể để cho hắn sợ ném chuột vỡ bình, không thể không đưa tập đoàn hùng vĩ cho mình.
Xin lỗi? Chuyện như thế này sao có thể xuất hiện trên người Thu Ý Hàn?
- Hoa Minh?
Cơ Uy Liêm đi qua máy tính chọn nút tạm dừng, hình ảnh định dạng Đường Trọng, hình ảnh kia có chút mơ hồ.
- Mày không phải Hoa Minh.
Hắn lạnh giọng nói.
- Mày là Đường Trọng.
- Không ngờ, thật sự là không ngờ. Một nhân vật nhỏ bé bị mình coi thường lại có thể làm chuyện nghịch thiên như vậy.
Hắn ngồi trở lại trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ kế sách đối phó Đường Trọng.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở trên mặt bàn vang lên.
Hắn nhìn biểu hiện điện báo, có chút chán ghét cầm điện thoại nói:
- Chuyện gì?
- Em họ, có người muốn giết anh. Có người muốn giết anh, em phải giúp anh báo thù. Em giúp anh giết chết những con ranh kỹ nữ kia.
Cơ Uy Liêm cắt ngang lời hắn nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
- Em họ, em đang ở chỗ nào? Anh qua tìm em. Chuyện này nói ở trước mặt mới có thể nói rõ được.
Cơ Uy Liêm nghĩ ngợi, mặc dù không muốn bận tâm về vấn đề của tên anh họ chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nhưng nếu mình muốn làm một số chuyện với Đường Trọng thì thật sự hắn là sự lựa chọn không tệ.
Vì vậy hắn nói:
- Tôi đang ở bên ngoài ghềnh số mười tám.
- Được rồi, em họ, em chờ anh một chút. Hiện tại anh ở cách đấy không xa, sẽ tới nhanh thôi.
Cơ Uy Liêm cúp điện thoại, nhìn phòng đọc sách bị chính mình trắng trợn phá hoại, khe khẽ thở dài. Sau đó hắn ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhặt chút ít thủy tinh cùng mảnh vỡ đồ sứ trên mặt đất.
Hắn là người có cảm xúc thô bạo nhưng hắn lại không muốn biểu hiện phương diện này trước mặt người khác.
Cho nên bản thân hắn cũng phải đặc biệt vất vả một ít.
Lúc tiếng xe hơi ở phía ngoài vang lên thì Cơ Uy Liêm đã quét dọn thư phòng sạch sẽ, hơn nữa đã dùng gậy lau nhà lau hai lần rồi.
Hắn đi tới cánh cửa có khóa điện tử để mở khóa, anh họ La Nghiệp Dũng của hắn lái một cỗ xe Ferrari màu đỏ vọt đến.
Cơ Uy Liêm nhíu mày. Hắn không thích loại hành vi bộc phát này.
La Nghiệp Dũng nhảy xuống xe, vẻ mặt cầu xin nói:
- Em họ, lần này quả thật anh bị người khác bắt nạt thảm rồi. Người bị đánh, xe bị nện, mặt mũi mất hết rồi. Anh phải đi đến nơi nào nói rõ lí lẽ đây?
- Anh là anh họ của em, bọn họ lại bắt nạt anh chính là không nể mặt em. Em họ, em gọi điện thoại sai người cho mấy con ranh kỹ nữ kia một bài học, xem bọn nó còn dám hung hăng càn quấy nữa không.
Cơ Uy Liêm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói: - Nếu như anh không nói vào chuyện chính thì trở về đi.
- Nói, nói.
La Nghiệp Dũng rất sợ hãi trước bộ dạng Cơ Uy Liêm. Hắn từ trong túi tiền lấy ra một cái đĩa nói:
- Em họ, em xem cái này trước đi. Đây là vật anh lấy từ Tử Viên đấy. Là căn cứ chính xác chứng minh thằng khốn kiếp kia đánh anh.
Cơ Uy Liêm nghĩ ngợi rồi nói:
- Bên kia có máy tính, anh tự mở đi.
Hắn đối mặt nhiều lần cũng không có hứng thú, thậm chí đối với một ít chuyện hư hỏng của La Nghiệp Dũng này cũng không có hứng thú. Nhưng hắn muốn La Nghiệp Dũng giúp mình làm việc vậy thì phải nhẫn nhịn, nghe kể về sự tủi nhục của hắn một chút.
Nếu như thật sự là chuyện gì không quá đáng thì hắn sẽ giúp đỡ một tay.
La Nghiệp Dũng vì muốn để cho em họ hỗ trợ nên đã chọn đoạn video có cảnh Đường Trọng từ phía sau lưng cầm lấy tay của hắn hơn nữa lại còn đá ngã hắn. Cho nên vừa mở đĩa ra đã xuất hiện mặt Đường Trọng.
Cơ Uy Liêm ngồi ngay ngắn trên ghế salon.
- Đường Trọng sao?
Hắn hung dữ nói. Đây đúng là oan gia ngõ hẹp. Tên nhãi này bắt nạt anh họ của mình. Hắn với hai anh em bọn họ có thù oán sao?
- Em họ, em biết thằng nhãi này à?
La Nghiệp Dũng kinh ngạc hỏi.
- Nghe nói qua.
Cơ Uy Liêm không có hứng thú giải thích cho hắn nhiều như vậy.
- Anh mới vừa nói nó đi tới cư xá Tử Viên tìm ban nhạc Hồ Điệp hả?
- Đúng vậy. Đầu trọc tận mắt thấy hắn tiến vào chỗ ở của ban nhạc Hồ Điệp tại Tử Viên. Không ngờ con đàn bà thối Bạch Tố lại không thừa nhận, con ranh kỹ nữ Trương Hách Bản kia còn mang đao chém người. Em họ, em nhất định phải giúp anh một tay.
Sắc mặt Cơ Uy Liêm âm trầm ngồi yên, không trả lời vấn đề của La Nghiệp Dũng.
Đường Trọng tới Tử Viên tìm ban nhạc Hồ Điệp sao? Hắn và ban nhạc Hồ Điệp có quan hệ gì?
Đã có người tận mắt thấy hắn đi vào biệt thự ban nhạc Hồ Điệp, vì sao người ban nhạc Hồ Điệp lại không muốn thừa nhận?
Rốt cuộc trong chuyện này ẩn dấu bí mật gì?
Cơ Uy Liêm nhìn La Nghiệp Dũng nói:
- Có phải ban nhạc Hồ Điệp có một cô gái gọi là Đường Tâm không?
Mặt béo của La Nghiệp Dũng đỏ lên, cho rằng bị em họ biết một chút chuyện hư hỏng của mình nói:
- Đúng vậy. Lúc Đường Tâm vừa mới vào nghề, anh vô cùng thích cô ta. Anh mua vào Tử Viên cũng là vì tiếp cận cô ta. Không ngờ con ranh kỹ nữ kia không thèm để ý anh. Em họ, em cũng cảm thấy có hứng thú với cô ấy hả? Nếu như em muốn, vậy nhất định phải ra tay bắt giữ. Em họ ta muốn đứa con gái nào thì đứa ấy có thể thoát được sao?
- Ngậm miệng thối của anh lại.
Cơ Uy Liêm chửi ầm lên.
- Anh có thể suy nghĩ một lần trước khi nói ra không?
La Nghiệp Dũng cười cười, không dám nói gì.
Cơ Uy Liêm mắng hai câu xong, bực tức cũng giảm xuống một ít, cười lạnh nói: - Đường Trọng đi tìm ban nhạc Hồ Điệp, ban nhạc Hồ Điệp lại không muốn thừa nhận. Như vậy, anh nói cho tôi biết, quan hệ giữa Đường Trọng và Đường Tâm như thế nào?
La Nghiệp Dũng suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói:
- Anh không biết.
- Đi thăm dò đi.
Cơ Uy Liêm cắn răng nói.
- Uy Liêm, Ý Hàn sau khi uống thuốc xong đã nằm ngủ rồi, gọi mãi cũng không tỉnh. Hay là cháu cứ trở về trước đi, khi nào rảnh lại qua đây thăm nó có được không?
Cho dù là Trương Vân hay là Cơ Uy Liêm thì bọn họ đều hiểu rất rõ, cái gọi là sau khi uống thuốc xong nằm ngủ hoàn toàn là một câu lý do, một cái cớ. Nếu như quả thật là nguyên nhân này thì Trương Vân đã sớm đi ra trả lời rồi, mà không cần mất thời gian lâu như vậy mới đi ra, nhất định là thử thuyết phục Thu Ý Hàn nhưng bị cô từ chối rồi.
Thế nhưng nhiều khi bọn họ rất cần lời nói dối như thế này để có thể xin lỗi đối phương.
Bộ dạng Cơ Uy Liêm một mực tin là thật, gật đầu nói:
- Tốt rồi. Ý Hàn đã nằm ngủ, vậy hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai cháu lại tới thăm cô ấy.
- Ừ.
Trương Vân nhẹ gật đầu.
- Bác cháu đang uống trà dưới lầu, cháu xuống trò chuyện cùng ông ấy đi.
- Cháu còn có một chút chuyện muốn đi xử lý. Ngày mai cháu tới uống trà cùng bác.
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói.
- Được rồi.
Trương Vân thở dài.
- Tính tình Ý Hàn bướng bỉnh, dì sẽ khuyên nhiều để khích lệ nó.
- Cám ơn dì Trương.
Mặt mũi Cơ Uy Liêm tràn đầy vui sướng nói lời cảm tạ. Hắn biết rõ, trong mấy nhân vật quantrọng bên cạnh Thu Ý Hàn, bà ngoại và Trương Vân là hoàn toàn đứng về phía mình. Điều này khiến cho hắn đối với tất cả tranh chấp có khả năng phát sinh đều tự tin và mong chờ.
- Đi mau lên.
Trương Vân biết rõ hắn đã nghe ra ý của mình, vừa cười vừa nói.
Cơ Uy Liêm mang cảm xúc khác thường xuống lầu. Hắn nói với Thu Hồng Đồ đang rút xì gà đối diện ở phòng khách:
- Bác à, cháu có chút chuyện muốn về trước.
- Ừ. Ý Hàn sao rồi?
Thu Hồng Đồ cười hỏi.
- Ý Hàn đang ngủ nên cháu không để cho dì Trương đánh thức cô ấy, hiện tại đúng là thời điểm cần nghỉ ngơi.
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói.
Cơ Uy Liêm điều khiển lấy chính mình xe Bentley chạy nhanh ra khỏi Bích Hải Lam Thiên, sau đó dừng lại tại cửa tiểu khu.
Hắn lấy điện thoại di động rồi tìm kiếm một dãy số điện thoại di động, bấm, giọng nói bình tĩnh:
- Tìm cho tao video nguyên vẹn bữa tiệc tối đón người mới ở Nam Đại, sau đó gửi đi đến hòm thư của tao. Cho mày nửa giờ, tao hy vọng lúc tao lái xe trở về là có thể xem được.
Nói xong, không đợi đối phương đáp lại, hắn liền cúp máy.
Thu hồi điện thoại, sau đó hắn lại khởi động chiếc xe bắt đầu rời đi.
Cơ Uy Liêm trở lại một dãy biệt thự của mình ở bên ngoài ghềnh số mười tám. Xe vừa mới ngừng thì điện thoại trong túi áo vang lên.
Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, ở phía trên là một tin tức: video đã được gửi tới.
Hắn ngừng xe sau đó bước nhanh hướng tới phòng đọc sách gọn gàng trang nhã, nơi lắp đặt các thiết bị.
Hắn mở máy tính ra, đăng nhập vào hòm thư, quả nhiên bên trong có một email chứa video mới được gửi tới.
Hắn tải về sau đó bật lên xem.
Rất nhanh, sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên khó chịu.
Lúc xem tới đoạn Thu Ý Hàn hát xong liền khóc lóc nói "Anh ấy không lên", sắc mặt của hắn dữ tợn vặn vẹo. Hắn thuận tay ném vỡ tan cái gạt tàn thuốc ở trên mặt bàn.
Một bình sứ vẽ hoa cao hơn người bị gạt tàn thủy tinh nện vào liền vỡ tan tành, tiếng vang như sét đánh ầm ầm không dứt bên tai.
- Đồ ti tiên, quả là một con bé ti tiện.
Cơ Uy Liêm đẩy cái ghế đứng lên, điên cuồng đi tới đi lui trong phòng, thuận chân đá tất cả những đồ vật hắn thấy.
- Tao đối với mày tốt như vậy mà mày không cảm động. Người khác bỏ đi thì ngực mày đau nhức, sao mày có thể lên sân khấu xin lỗi như vậy? Sao mày có thể nói người khác không được? Đồ ti tiện. Đồ ti tiện, ti tiện
Hắn cho rằng chuyện này đã chấm dứt.
Thế nhưng video vẫn đang tiếp tục phát ra, lại để cho hắn chứng kiến thêm một màn khiếp sợ.
Lúc Thu Ý Hàn chạy lên sân khấu, vội đến mức rơi giầy, tay cầm lấy một bông hoa hồng, hắn có cảm giác bị người khác lột sạch quần áo rồi rút roi ra quất.
Trên mặt, trên người và từng bộ phận trên thân thể đều nóng rát đau đớn, giống như là cả người đang ở trên một cái lò nướng.
Hiện tại hắn đã không tức giận rồi, hoặc nói là không biết cần phải dùng phương thức gì để phát tiết tức giận trong lòng mình.
Vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Thu Ý Hàn ngây thơ xinh đẹp vừa khóc vừa cười trên màn ảnh, hắn không thể tin vào mắt mình.
Đây là Thu Ý Hàn mà hắn biết sao?
Từ nhỏ đến lớn, Thu Ý Hàn đã được bảo hộ một cách quá đáng, cô giống như một con thỏ trắng xinh đẹp được nuôi nấng tinh xảo, tư tưởng đơn thuần. Cô có thói quen được người khác chiếu cố, nịnh nọt cho nên cho tới bây giờ cũng không biết cần phải chủ động vì người khác suy nghĩ cái gì.
Cơ Uy Liêm cũng vui vẻ chứng kiến việc này, bởi vì chỉ có như vậy thì hắn mới lại càng dễ đạt được tâm hồn thiếu nữ của Thu Ý Hàn. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể thuận lợi khống chế Thu Ý Hàn, sau đó gián tiếp tiếp nhận tập đoàn Nhà họ Thu hùng vĩ.
Lão hồ ly Thu Hồng Đồ kia cũng không phải là dễ đối phó như vậy. Chỉ có khống chế con gái của hắn mới có thể để cho hắn sợ ném chuột vỡ bình, không thể không đưa tập đoàn hùng vĩ cho mình.
Xin lỗi? Chuyện như thế này sao có thể xuất hiện trên người Thu Ý Hàn?
- Hoa Minh?
Cơ Uy Liêm đi qua máy tính chọn nút tạm dừng, hình ảnh định dạng Đường Trọng, hình ảnh kia có chút mơ hồ.
- Mày không phải Hoa Minh.
Hắn lạnh giọng nói.
- Mày là Đường Trọng.
- Không ngờ, thật sự là không ngờ. Một nhân vật nhỏ bé bị mình coi thường lại có thể làm chuyện nghịch thiên như vậy.
Hắn ngồi trở lại trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ kế sách đối phó Đường Trọng.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở trên mặt bàn vang lên.
Hắn nhìn biểu hiện điện báo, có chút chán ghét cầm điện thoại nói:
- Chuyện gì?
- Em họ, có người muốn giết anh. Có người muốn giết anh, em phải giúp anh báo thù. Em giúp anh giết chết những con ranh kỹ nữ kia.
Cơ Uy Liêm cắt ngang lời hắn nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
- Em họ, em đang ở chỗ nào? Anh qua tìm em. Chuyện này nói ở trước mặt mới có thể nói rõ được.
Cơ Uy Liêm nghĩ ngợi, mặc dù không muốn bận tâm về vấn đề của tên anh họ chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nhưng nếu mình muốn làm một số chuyện với Đường Trọng thì thật sự hắn là sự lựa chọn không tệ.
Vì vậy hắn nói:
- Tôi đang ở bên ngoài ghềnh số mười tám.
- Được rồi, em họ, em chờ anh một chút. Hiện tại anh ở cách đấy không xa, sẽ tới nhanh thôi.
Cơ Uy Liêm cúp điện thoại, nhìn phòng đọc sách bị chính mình trắng trợn phá hoại, khe khẽ thở dài. Sau đó hắn ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhặt chút ít thủy tinh cùng mảnh vỡ đồ sứ trên mặt đất.
Hắn là người có cảm xúc thô bạo nhưng hắn lại không muốn biểu hiện phương diện này trước mặt người khác.
Cho nên bản thân hắn cũng phải đặc biệt vất vả một ít.
Lúc tiếng xe hơi ở phía ngoài vang lên thì Cơ Uy Liêm đã quét dọn thư phòng sạch sẽ, hơn nữa đã dùng gậy lau nhà lau hai lần rồi.
Hắn đi tới cánh cửa có khóa điện tử để mở khóa, anh họ La Nghiệp Dũng của hắn lái một cỗ xe Ferrari màu đỏ vọt đến.
Cơ Uy Liêm nhíu mày. Hắn không thích loại hành vi bộc phát này.
La Nghiệp Dũng nhảy xuống xe, vẻ mặt cầu xin nói:
- Em họ, lần này quả thật anh bị người khác bắt nạt thảm rồi. Người bị đánh, xe bị nện, mặt mũi mất hết rồi. Anh phải đi đến nơi nào nói rõ lí lẽ đây?
- Anh là anh họ của em, bọn họ lại bắt nạt anh chính là không nể mặt em. Em họ, em gọi điện thoại sai người cho mấy con ranh kỹ nữ kia một bài học, xem bọn nó còn dám hung hăng càn quấy nữa không.
Cơ Uy Liêm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói: - Nếu như anh không nói vào chuyện chính thì trở về đi.
- Nói, nói.
La Nghiệp Dũng rất sợ hãi trước bộ dạng Cơ Uy Liêm. Hắn từ trong túi tiền lấy ra một cái đĩa nói:
- Em họ, em xem cái này trước đi. Đây là vật anh lấy từ Tử Viên đấy. Là căn cứ chính xác chứng minh thằng khốn kiếp kia đánh anh.
Cơ Uy Liêm nghĩ ngợi rồi nói:
- Bên kia có máy tính, anh tự mở đi.
Hắn đối mặt nhiều lần cũng không có hứng thú, thậm chí đối với một ít chuyện hư hỏng của La Nghiệp Dũng này cũng không có hứng thú. Nhưng hắn muốn La Nghiệp Dũng giúp mình làm việc vậy thì phải nhẫn nhịn, nghe kể về sự tủi nhục của hắn một chút.
Nếu như thật sự là chuyện gì không quá đáng thì hắn sẽ giúp đỡ một tay.
La Nghiệp Dũng vì muốn để cho em họ hỗ trợ nên đã chọn đoạn video có cảnh Đường Trọng từ phía sau lưng cầm lấy tay của hắn hơn nữa lại còn đá ngã hắn. Cho nên vừa mở đĩa ra đã xuất hiện mặt Đường Trọng.
Cơ Uy Liêm ngồi ngay ngắn trên ghế salon.
- Đường Trọng sao?
Hắn hung dữ nói. Đây đúng là oan gia ngõ hẹp. Tên nhãi này bắt nạt anh họ của mình. Hắn với hai anh em bọn họ có thù oán sao?
- Em họ, em biết thằng nhãi này à?
La Nghiệp Dũng kinh ngạc hỏi.
- Nghe nói qua.
Cơ Uy Liêm không có hứng thú giải thích cho hắn nhiều như vậy.
- Anh mới vừa nói nó đi tới cư xá Tử Viên tìm ban nhạc Hồ Điệp hả?
- Đúng vậy. Đầu trọc tận mắt thấy hắn tiến vào chỗ ở của ban nhạc Hồ Điệp tại Tử Viên. Không ngờ con đàn bà thối Bạch Tố lại không thừa nhận, con ranh kỹ nữ Trương Hách Bản kia còn mang đao chém người. Em họ, em nhất định phải giúp anh một tay.
Sắc mặt Cơ Uy Liêm âm trầm ngồi yên, không trả lời vấn đề của La Nghiệp Dũng.
Đường Trọng tới Tử Viên tìm ban nhạc Hồ Điệp sao? Hắn và ban nhạc Hồ Điệp có quan hệ gì?
Đã có người tận mắt thấy hắn đi vào biệt thự ban nhạc Hồ Điệp, vì sao người ban nhạc Hồ Điệp lại không muốn thừa nhận?
Rốt cuộc trong chuyện này ẩn dấu bí mật gì?
Cơ Uy Liêm nhìn La Nghiệp Dũng nói:
- Có phải ban nhạc Hồ Điệp có một cô gái gọi là Đường Tâm không?
Mặt béo của La Nghiệp Dũng đỏ lên, cho rằng bị em họ biết một chút chuyện hư hỏng của mình nói:
- Đúng vậy. Lúc Đường Tâm vừa mới vào nghề, anh vô cùng thích cô ta. Anh mua vào Tử Viên cũng là vì tiếp cận cô ta. Không ngờ con ranh kỹ nữ kia không thèm để ý anh. Em họ, em cũng cảm thấy có hứng thú với cô ấy hả? Nếu như em muốn, vậy nhất định phải ra tay bắt giữ. Em họ ta muốn đứa con gái nào thì đứa ấy có thể thoát được sao?
- Ngậm miệng thối của anh lại.
Cơ Uy Liêm chửi ầm lên.
- Anh có thể suy nghĩ một lần trước khi nói ra không?
La Nghiệp Dũng cười cười, không dám nói gì.
Cơ Uy Liêm mắng hai câu xong, bực tức cũng giảm xuống một ít, cười lạnh nói: - Đường Trọng đi tìm ban nhạc Hồ Điệp, ban nhạc Hồ Điệp lại không muốn thừa nhận. Như vậy, anh nói cho tôi biết, quan hệ giữa Đường Trọng và Đường Tâm như thế nào?
La Nghiệp Dũng suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói:
- Anh không biết.
- Đi thăm dò đi.
Cơ Uy Liêm cắn răng nói.