La Nghiệp Dũng nghĩ ngợi vô cùng nghiêm túc, nói:
- Đúng vậy, quả thật chưa thấy Đường Tâm lần nào. Đường Trọng, Đường Tâm, chẳng lẽ bọn họ yêu nhau sao?
Cơ Uy Liêm thật muốn một tát vào khuôn mặt béo mỡ của hắn. Mình đã nói rõ ràng như vậy rồi mà hắn vẫn còn liên tưởng đến chuyện hư hỏng nam nữ nữa.
Hắn không phải bị ngớ ngẩn đấy chứ?
- Anh có biết động não hay không đấy?
Cơ Uy Liêm vô lực nói:
- Vì sao bọn họ không phải là chị em chứ?
- Chị em?
La Nghiệp Dũng lắc đầu, nói::
- Chuyện này không có khả năng. Tư liệu về Đường Tâm rất dễ dàng tra được trên mạng. Cô ta đã từng nói cô ta chỉ là con một, không có chị em gì. Chẳng lẽ là anh em họ sao?
- Nhưng cái đấy là vấn đề tôi hỏi có liên quan gì không?
Cơ Uy Liêm cười lạnh, nói:
- Tôi muốn hỏi chính là, vì sao Đường Tâm lại không xuất hiện?
- … Tôi đi tìm hiểu xem.
La Nghiệp Dũng nói. Cơ Uy Liêm vốn muốn từ chối nhưng lại uyển chuyển nói:
- Ừm, đi gặp mặt một chút cũng được. Anh đã làm hỏng cổng nhà người ta thì cũng nên đến xin lỗi chứ. Còn nữa, anh cũng phải cố ý tìm Đường Tâm tiểu thư để xin lỗi vì chuyện không thoải mái lần trước.
- Đã hiểu rồi.
La Nghiệp Dũng cười hắc hắc,, nói:
- Em trai à, em cứ chờ đi. Anh nhất định sẽ làm chuyện này thật thỏa đáng cho em.
- Anh làm vì anh mà.
Cơ Uy Liêm cười lạnh:
- Nếu không thì chuyện này tôi mặc kệ.
- Đừng đừng, em trai à, anh sai rồi. Miệng anh lâu lắm chưa ăn đòn, anh tự vả miệng mình vậy.
La Nghiệp Dũng liên tục cầu xin tha thứ.
- Tôi bận rồi.
Cơ Uy Liêm muốn đuổi khách. Hắn cảm thấy mình thật sự không có gì để nói với một người ngu ngốc cả.
- Anh cũng phải về rồi..
La Nghiệp Dũng vừa cười vừa nói.
Sau khi chiếc xe Ferrari chạy vô cùng nhanh ra khỏi biệt thự. Hắn hung hăng nhổ một ngụm “phi”' về đằng sau.
- Đồ cao ngạo!!!
Hắn hung dữ nói, khuôn mặt đầy thịt nhìn vô cùng dữ tợn.
- Mày đã muốn cao ngạo như vậy thì tao cũng muốn chờ xem ai mới là đứa ngu dốt nhất.
Cơ UY Liêm không ra ngoài mà lại ngồi trên ghế sô pha, nhìn đi nhìn lại video Đường Trọng ra vào Tử Viên trên máy tính. Ánh mắt hắn sáng ngời ngời, khuôn mặt vui vẻ vô cùng tà ác, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
La Nghiệp Dũng lái xe đến Tử Viên. Chiếc xe Ferrari dừng trước cổng vào biệt thự của nhóm nhạc Hồ Điệp.
Hắn nghĩ ngợi, rốt cục cho xe tiến lên phía trước một đoạn rồi quặt một cái, cho xe dừng ở cửa biệt thự của người khác.
Hắn nhìn cái cửa điện tử xộc xệch, lại nhớ tới tình cảnh nhục nhã hôm đấy, trong lòng vô cùng uấn hận. Nhưng mà lúc này hắn đi tới có công việc nên mặt mũi vẫn tươi cười ấn chuông cửa.
- Tìm ai vậy??
Một âm thanh nũng nịu truyền tới. Màn hình bên cạnh chuông cửa xuất hiện hình ảnh một người đàn ông rất quyến rũ.
- Xin chào…
La Nghiệp Dũng biết người này chính là tên yêu nam tên A Ken, là một người tạo mẫu. Lúc đấy hắn theo đuổi Đường Tâm nên đã tìm hiểu một số người trong căn biệt thự này. Chỉ là A Ken không biết hắn là La Nghiệp Dũng mà thôi.
- Tôi tới tìm Đường Tâm tiểu thư.
- Anh muốn tìm Tiểu Tâm Tâm à?
A Ken cười khanh khách,, nói:
- Thật xin lỗi, cô ấy không ở đây.
Cạch…!
Điện thoại bị cắt, màn hình tối om.
La Nghiệp Dũng sửng sốt một lát, sau đó mắng vài câu “Thằng gay” rồi lại bấm chuông.
Màn hình cạnh chuông cửa lại xuất hiện khuôn mặt của A Ken. Hắn tức giận nói với La Nghiệp Dũng:
- Ôi trời ạ, tôi thấy lỗ tai anh có vấn đề rồi. Đã nói rồi mà, Tiểu Tâm Tâm không ở nhà, anh lại làm gì thế? Thích làm phiền à?
- Tôi tìm Bạch Tố tiểu thư.
La Nghiệp Dũng cười nói:
- Cái cửa này là do tôi lái xe đâm phải, tôi muốn nói chuyện với Bạch Tố tiểu thư về chuyện bồi thường.
- Là anh đụng à?
A Ken trợn tròn con mắt:
- Ôi trời ơi, tôi còn tưởng là tên chết tiệt bị đui mắt nào mà làm cái chuyện hư hỏng này, thì ra là anh à? Anh chờ đấy, chờ tôi xử lý anh thế nào….
A Ken hổn hển, muốn lập tức đi ra đánh cho La Nghiệp Dũng một trận nhưng lại dừng lại. Hắn nói:
- Anh rất cao sao?
- 1m78.
La Nghiệp Dũng trả lời. Hắn không hiểu sao lại hỏi vấn đề này.
- 1m78? Anh không lừa tôi chứ?
A Ken tức giận nói. Cái này không xong rồi. Tên nhãi này cao hơn cả mình, mình không đánh lại hắn được. Nếu có Tiểu Tâm Tâm ở đây thì tốt rồi.
- Tôi không lừa anh. Không tin thì anh ra xem thử đi.
La Nghiệp Dũng nói.
Lúc A Ken muốn nói “Tôi mới không muốn ra ngoài đây này, sợ không đánh lại anh” thì đã thấy Trương Hách Bản mặc áo Spider Man đi dép lê lo lắng chạy vào nhà bếp rồi cầm một con dao gọt trái cây ra khỏi cửa.
A Ken thét lên, nói:
- Bản Bản, cô muốn làm gì thế?
- Giết người xấu, người xấu lại tới nữa rồi.
Trương Hách Bản không thèm quay đầu lại mà nói, cầm theo con dao nhỏ chạy vào trong sân.
Lúc cô nói câu “giết người xấu” sao nghe thật nhẹ nhàng, giống như nói “tôi đi ra ngoài giết con gà, sẽ mau chóng trở lại thôi”, vô cùng đơn giản.
Vì vậy khi A Ken quay mặt nhìn lại màn hình thì khuôn mặt heo của La Nghiệp Dũng đã biến mất không thấy đâu.
---------
Khu Cẩm Tú, Bến Thượng Hải.
Đường Trọng nhìn địa chỉ trên màn hình điện thoại, lại nhìn thấy một quán kiểu dáng kiến trúc Châu Âu thì không khỏi ngẩn người.
Hôm nay điện thoại của Đường Tâm có một tin nhắn đến “Khu Cẩm Tú, bến Thượng Hải, 8 giờ”.
Người gửi chính là “Tô Sơn”'.
Vì vậy 7 giờ 50 phút tối, Đường Trọng mới đứng ở trước cửa ra vào khu Cẩm Tú, Bến Thượng Hải, ngẩn người nhìn ngắm kiến trúc vô cùng phong tình ở sông Hoàng Phổ này.
Đây là ngả bài hay là cuộc hẹn?
Cho dù thế nào thì Đường Trọng cũng không có lý do từ chối. Không phải vì cái gì khác, chỉ bởi vì cô ta đã nhắn tin này vào điện thoại của Đường Tâm.
Trước kia cô ta chưa từng làm như vậy.
Một người bồi bàn trẻ tuổi mặc áo bành tô màu đen đi ra, nhìn thấy Đường Trọng đang đứng ở cửa ra vào thì tiến lên hỏi:
- Xin chào, ngài có phải là Đường Trọng tiên sinh không?
Đường Trọng nhìn thoáng qua tên bồi bàn, gật đầu nói:
- Là tôi.
- Tô tiểu thư bảo tôi dẫn ngài đi vào.
Bồi bàn vừa cười vừa nói.
- Cảm ơn.
Đường Trọng nói rồi đi theo bồi bàn vào trong công quán.
Trong công quán bố trí vô cùng tráng lệ, mỗi thứ đều là một tác phẩm nghệ thuật.
Đi vào trong đó chẳng khác gì đi vào nơi ở của người nước ngoài có đèn đuốc sáng trưng khắp mười dặm ở Minh Châu năm đó.
Dưới sự dẫn dắt của bồi bàn, Đường Trọng liền thấy được Tô Sơn đang ăn cơm ở chỗ gần cửa sổ, vị trí có thể nhìn thấy nước sông chảy siết.
Dao nĩa sáng loáng trong tay cô có vẻ đẹp đặc biệt, động tác nhẹ nhàng im ắng. Cô dùng dĩa cắt thịt thành miếng nhỏ rồi đưa vào trong miệng. Lúc ăn thịt, cái miện nhỏ khẽ nhếch lên, đôi môi anh đào đỏ tươi hơi vểnh làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Sau đó đôi má khẽ nhúc nhích, từ từ nhai nuốt để cẩn thận thưởng thức.
Thấy Đường Trọng ngồi xuống phía đối diện thì cô ngẩng mặt lên, mỉm cười nói:
- Tôi thích ăn thịt. Cậu thì sao?
- Tôi cũng vậy.
Đường Trọng nói.
- Không ăn thịt thì không bằng chết.
- Tốt quá.
Tô Sơn nói:
- Món bò bít tết này tuyệt nhất.
- Tôi cũng muốn một phần bò bít tết.
Đường Trọng đưa menu cho người bồi bàn rồi nói. Hắn chỉ vào cái đĩa trước mặt Tô Sơn rồi nói:
- Giống y hệt cô ấy.
- Được. Xin chờ một chút.
Bồi bàn nói:
- Tiên sinh, xin hỏi bò bít tết của ngài là chín sao?
- Hoàn toàn giống hệt cô ấy.
Đường Trọng lại bổ sung thêm một câu.
- Được. Xin chờ cho một lát.
Bồi bàn ghi lại yêu cầu của Đường Trọng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Đường Trọng nhìn động tác ăn cơm trở thành biểu diễn nghệ thuật của Tô Sơn thì vừa cười vừa nói:
- Vì sao lại mời tôi ăn cơm?
- Ăn rồi thì mới có sức làm việc.
Tô Sơn nói:
- Chúng ta có thể sẽ gặp rất nhiều người, không thể để cho dạ dày của mình bị chịu thiệt được.
- Nói có lý.
Đường Trọng nói. Sau đó hắn cũng không hỏi nữa mà tinh tế thưởng thúc vẻ mặt lúc ăn cơm của Tô Sơn.
Có người nói trong thế tục có Tạ Đình, Vĩnh Tuyết.
Có người nói người đẹp không trang điểm vẻ đẹp vẫn như ánh tuyết bình minh.
Đường Trọng nghĩ, nếu như một người con gái có thể đẹp đến trình độ này, cho dù chỉ là một bình hoa thì cũng có vô số người đàn ông cam tâm tình nguyện tranh giành cô ấy đến mức chửi bới văng nước miếng, khóc lóc om sòm, cắn xé nhau đến mức đầu rơi máu chảy.
Hiển nhiên cô ấy cũng không cam lòng làm một cái bình hoa.
Cô không hề bối rối, không ngượng ngùng. Đường Trọng cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy mà cô cũng hoàn toàn không có biểu hiện khác thường nào.
Cắt thịt, xiên thịt, nhai nuốt. Tiết tấu luôn được trôi chảy cố định, không nhanh không chậm, ôn nhuận như nước mùa xuân.
Tô Sơn.
Người nhà của cô hi vọng cô có được sức nặng như núi sao?
- Đây vốn là một công quán của tên lưu manh họ Đỗ. Về sau quốc gia giải phóng nên lưu manh này trốn đi rồi. Bởi vì chủ nhân trước đây là lưu manh nên đã thoát khỏi số phận trở thành phủ đệ quyền quý nào đó. Một thương nhân tinh mắt đã mua nó rồi sửa chữa thành Cẩm Tú hiện tại.
Tô Sơn nhỏ giọng nói. Cô không nhìn vào mắt Đường Trọng mà chỉ nhìn vào đĩa bò bít tết, giống như là đang lẩm bẩm.
Trong lúc đó, Đường Trọng đã sinh ra kính ý với cô.
Ngay cả lúc ăn cơm mà một cô gái lại vẫn có nét mặt nghiêm túc như vậy thì có lý do gì mà không thể thành công chứ?
Hắn nhớ tới chòm râu dài.
Chòm râu dài cũng là người như vậy, lúc ăn cơm vô cùng tập trung, giống như đây là chuyện quan trọng nhất trên thế giới vậy.
Đương nhiên chòm râu dài ăn như hổ đói, giống như là sợ người khác giành mất. Ông ấy không thể có tư thái của Tô Sơn được.
Nhưng thái độ của bọn họ lại rất giống nhau.
Đường Trọng hỏi chòm râu dài vì sao lại làm vậy thì chòm râu dài chỉ trả lời có ba chữ “ta sợ đói”.
Bò bít tết của Đường Trọng được đưa đến. Hắn cầm lấy dao nĩa cắt cắt. Động tác không được thuần thục như Tô Sơn, cũng không được đẹp như cô ấy, nhưng cũng không giống với nhân vật nữ chính hoặc nam chính trên TV đánh bay thịt ra ngoài.
Lúc này Tô Sơn đã bỏ dao nĩa trong tay xuống, sau khi lau miệng thì bắt đầu uống nước chanh tráng miệng.
Cô không nói lời nào, yên lặng nhìn Đường Trọng ăn.
Mãi cho đến khi Đường Trọng ăn xong phần bò bít tết, lại ăn thêm hai phần bánh sừng bò thì cô mới nói:
- Phó hội trưởng, cậu có ý kiến gì không?
- Tôi còn ở dưới cô sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Tôi thích ở phía trên.
Tô Sơn trả lời.
- Đúng vậy, quả thật chưa thấy Đường Tâm lần nào. Đường Trọng, Đường Tâm, chẳng lẽ bọn họ yêu nhau sao?
Cơ Uy Liêm thật muốn một tát vào khuôn mặt béo mỡ của hắn. Mình đã nói rõ ràng như vậy rồi mà hắn vẫn còn liên tưởng đến chuyện hư hỏng nam nữ nữa.
Hắn không phải bị ngớ ngẩn đấy chứ?
- Anh có biết động não hay không đấy?
Cơ Uy Liêm vô lực nói:
- Vì sao bọn họ không phải là chị em chứ?
- Chị em?
La Nghiệp Dũng lắc đầu, nói::
- Chuyện này không có khả năng. Tư liệu về Đường Tâm rất dễ dàng tra được trên mạng. Cô ta đã từng nói cô ta chỉ là con một, không có chị em gì. Chẳng lẽ là anh em họ sao?
- Nhưng cái đấy là vấn đề tôi hỏi có liên quan gì không?
Cơ Uy Liêm cười lạnh, nói:
- Tôi muốn hỏi chính là, vì sao Đường Tâm lại không xuất hiện?
- … Tôi đi tìm hiểu xem.
La Nghiệp Dũng nói. Cơ Uy Liêm vốn muốn từ chối nhưng lại uyển chuyển nói:
- Ừm, đi gặp mặt một chút cũng được. Anh đã làm hỏng cổng nhà người ta thì cũng nên đến xin lỗi chứ. Còn nữa, anh cũng phải cố ý tìm Đường Tâm tiểu thư để xin lỗi vì chuyện không thoải mái lần trước.
- Đã hiểu rồi.
La Nghiệp Dũng cười hắc hắc,, nói:
- Em trai à, em cứ chờ đi. Anh nhất định sẽ làm chuyện này thật thỏa đáng cho em.
- Anh làm vì anh mà.
Cơ Uy Liêm cười lạnh:
- Nếu không thì chuyện này tôi mặc kệ.
- Đừng đừng, em trai à, anh sai rồi. Miệng anh lâu lắm chưa ăn đòn, anh tự vả miệng mình vậy.
La Nghiệp Dũng liên tục cầu xin tha thứ.
- Tôi bận rồi.
Cơ Uy Liêm muốn đuổi khách. Hắn cảm thấy mình thật sự không có gì để nói với một người ngu ngốc cả.
- Anh cũng phải về rồi..
La Nghiệp Dũng vừa cười vừa nói.
Sau khi chiếc xe Ferrari chạy vô cùng nhanh ra khỏi biệt thự. Hắn hung hăng nhổ một ngụm “phi”' về đằng sau.
- Đồ cao ngạo!!!
Hắn hung dữ nói, khuôn mặt đầy thịt nhìn vô cùng dữ tợn.
- Mày đã muốn cao ngạo như vậy thì tao cũng muốn chờ xem ai mới là đứa ngu dốt nhất.
Cơ UY Liêm không ra ngoài mà lại ngồi trên ghế sô pha, nhìn đi nhìn lại video Đường Trọng ra vào Tử Viên trên máy tính. Ánh mắt hắn sáng ngời ngời, khuôn mặt vui vẻ vô cùng tà ác, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
La Nghiệp Dũng lái xe đến Tử Viên. Chiếc xe Ferrari dừng trước cổng vào biệt thự của nhóm nhạc Hồ Điệp.
Hắn nghĩ ngợi, rốt cục cho xe tiến lên phía trước một đoạn rồi quặt một cái, cho xe dừng ở cửa biệt thự của người khác.
Hắn nhìn cái cửa điện tử xộc xệch, lại nhớ tới tình cảnh nhục nhã hôm đấy, trong lòng vô cùng uấn hận. Nhưng mà lúc này hắn đi tới có công việc nên mặt mũi vẫn tươi cười ấn chuông cửa.
- Tìm ai vậy??
Một âm thanh nũng nịu truyền tới. Màn hình bên cạnh chuông cửa xuất hiện hình ảnh một người đàn ông rất quyến rũ.
- Xin chào…
La Nghiệp Dũng biết người này chính là tên yêu nam tên A Ken, là một người tạo mẫu. Lúc đấy hắn theo đuổi Đường Tâm nên đã tìm hiểu một số người trong căn biệt thự này. Chỉ là A Ken không biết hắn là La Nghiệp Dũng mà thôi.
- Tôi tới tìm Đường Tâm tiểu thư.
- Anh muốn tìm Tiểu Tâm Tâm à?
A Ken cười khanh khách,, nói:
- Thật xin lỗi, cô ấy không ở đây.
Cạch…!
Điện thoại bị cắt, màn hình tối om.
La Nghiệp Dũng sửng sốt một lát, sau đó mắng vài câu “Thằng gay” rồi lại bấm chuông.
Màn hình cạnh chuông cửa lại xuất hiện khuôn mặt của A Ken. Hắn tức giận nói với La Nghiệp Dũng:
- Ôi trời ạ, tôi thấy lỗ tai anh có vấn đề rồi. Đã nói rồi mà, Tiểu Tâm Tâm không ở nhà, anh lại làm gì thế? Thích làm phiền à?
- Tôi tìm Bạch Tố tiểu thư.
La Nghiệp Dũng cười nói:
- Cái cửa này là do tôi lái xe đâm phải, tôi muốn nói chuyện với Bạch Tố tiểu thư về chuyện bồi thường.
- Là anh đụng à?
A Ken trợn tròn con mắt:
- Ôi trời ơi, tôi còn tưởng là tên chết tiệt bị đui mắt nào mà làm cái chuyện hư hỏng này, thì ra là anh à? Anh chờ đấy, chờ tôi xử lý anh thế nào….
A Ken hổn hển, muốn lập tức đi ra đánh cho La Nghiệp Dũng một trận nhưng lại dừng lại. Hắn nói:
- Anh rất cao sao?
- 1m78.
La Nghiệp Dũng trả lời. Hắn không hiểu sao lại hỏi vấn đề này.
- 1m78? Anh không lừa tôi chứ?
A Ken tức giận nói. Cái này không xong rồi. Tên nhãi này cao hơn cả mình, mình không đánh lại hắn được. Nếu có Tiểu Tâm Tâm ở đây thì tốt rồi.
- Tôi không lừa anh. Không tin thì anh ra xem thử đi.
La Nghiệp Dũng nói.
Lúc A Ken muốn nói “Tôi mới không muốn ra ngoài đây này, sợ không đánh lại anh” thì đã thấy Trương Hách Bản mặc áo Spider Man đi dép lê lo lắng chạy vào nhà bếp rồi cầm một con dao gọt trái cây ra khỏi cửa.
A Ken thét lên, nói:
- Bản Bản, cô muốn làm gì thế?
- Giết người xấu, người xấu lại tới nữa rồi.
Trương Hách Bản không thèm quay đầu lại mà nói, cầm theo con dao nhỏ chạy vào trong sân.
Lúc cô nói câu “giết người xấu” sao nghe thật nhẹ nhàng, giống như nói “tôi đi ra ngoài giết con gà, sẽ mau chóng trở lại thôi”, vô cùng đơn giản.
Vì vậy khi A Ken quay mặt nhìn lại màn hình thì khuôn mặt heo của La Nghiệp Dũng đã biến mất không thấy đâu.
---------
Khu Cẩm Tú, Bến Thượng Hải.
Đường Trọng nhìn địa chỉ trên màn hình điện thoại, lại nhìn thấy một quán kiểu dáng kiến trúc Châu Âu thì không khỏi ngẩn người.
Hôm nay điện thoại của Đường Tâm có một tin nhắn đến “Khu Cẩm Tú, bến Thượng Hải, 8 giờ”.
Người gửi chính là “Tô Sơn”'.
Vì vậy 7 giờ 50 phút tối, Đường Trọng mới đứng ở trước cửa ra vào khu Cẩm Tú, Bến Thượng Hải, ngẩn người nhìn ngắm kiến trúc vô cùng phong tình ở sông Hoàng Phổ này.
Đây là ngả bài hay là cuộc hẹn?
Cho dù thế nào thì Đường Trọng cũng không có lý do từ chối. Không phải vì cái gì khác, chỉ bởi vì cô ta đã nhắn tin này vào điện thoại của Đường Tâm.
Trước kia cô ta chưa từng làm như vậy.
Một người bồi bàn trẻ tuổi mặc áo bành tô màu đen đi ra, nhìn thấy Đường Trọng đang đứng ở cửa ra vào thì tiến lên hỏi:
- Xin chào, ngài có phải là Đường Trọng tiên sinh không?
Đường Trọng nhìn thoáng qua tên bồi bàn, gật đầu nói:
- Là tôi.
- Tô tiểu thư bảo tôi dẫn ngài đi vào.
Bồi bàn vừa cười vừa nói.
- Cảm ơn.
Đường Trọng nói rồi đi theo bồi bàn vào trong công quán.
Trong công quán bố trí vô cùng tráng lệ, mỗi thứ đều là một tác phẩm nghệ thuật.
Đi vào trong đó chẳng khác gì đi vào nơi ở của người nước ngoài có đèn đuốc sáng trưng khắp mười dặm ở Minh Châu năm đó.
Dưới sự dẫn dắt của bồi bàn, Đường Trọng liền thấy được Tô Sơn đang ăn cơm ở chỗ gần cửa sổ, vị trí có thể nhìn thấy nước sông chảy siết.
Dao nĩa sáng loáng trong tay cô có vẻ đẹp đặc biệt, động tác nhẹ nhàng im ắng. Cô dùng dĩa cắt thịt thành miếng nhỏ rồi đưa vào trong miệng. Lúc ăn thịt, cái miện nhỏ khẽ nhếch lên, đôi môi anh đào đỏ tươi hơi vểnh làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Sau đó đôi má khẽ nhúc nhích, từ từ nhai nuốt để cẩn thận thưởng thức.
Thấy Đường Trọng ngồi xuống phía đối diện thì cô ngẩng mặt lên, mỉm cười nói:
- Tôi thích ăn thịt. Cậu thì sao?
- Tôi cũng vậy.
Đường Trọng nói.
- Không ăn thịt thì không bằng chết.
- Tốt quá.
Tô Sơn nói:
- Món bò bít tết này tuyệt nhất.
- Tôi cũng muốn một phần bò bít tết.
Đường Trọng đưa menu cho người bồi bàn rồi nói. Hắn chỉ vào cái đĩa trước mặt Tô Sơn rồi nói:
- Giống y hệt cô ấy.
- Được. Xin chờ một chút.
Bồi bàn nói:
- Tiên sinh, xin hỏi bò bít tết của ngài là chín sao?
- Hoàn toàn giống hệt cô ấy.
Đường Trọng lại bổ sung thêm một câu.
- Được. Xin chờ cho một lát.
Bồi bàn ghi lại yêu cầu của Đường Trọng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Đường Trọng nhìn động tác ăn cơm trở thành biểu diễn nghệ thuật của Tô Sơn thì vừa cười vừa nói:
- Vì sao lại mời tôi ăn cơm?
- Ăn rồi thì mới có sức làm việc.
Tô Sơn nói:
- Chúng ta có thể sẽ gặp rất nhiều người, không thể để cho dạ dày của mình bị chịu thiệt được.
- Nói có lý.
Đường Trọng nói. Sau đó hắn cũng không hỏi nữa mà tinh tế thưởng thúc vẻ mặt lúc ăn cơm của Tô Sơn.
Có người nói trong thế tục có Tạ Đình, Vĩnh Tuyết.
Có người nói người đẹp không trang điểm vẻ đẹp vẫn như ánh tuyết bình minh.
Đường Trọng nghĩ, nếu như một người con gái có thể đẹp đến trình độ này, cho dù chỉ là một bình hoa thì cũng có vô số người đàn ông cam tâm tình nguyện tranh giành cô ấy đến mức chửi bới văng nước miếng, khóc lóc om sòm, cắn xé nhau đến mức đầu rơi máu chảy.
Hiển nhiên cô ấy cũng không cam lòng làm một cái bình hoa.
Cô không hề bối rối, không ngượng ngùng. Đường Trọng cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy mà cô cũng hoàn toàn không có biểu hiện khác thường nào.
Cắt thịt, xiên thịt, nhai nuốt. Tiết tấu luôn được trôi chảy cố định, không nhanh không chậm, ôn nhuận như nước mùa xuân.
Tô Sơn.
Người nhà của cô hi vọng cô có được sức nặng như núi sao?
- Đây vốn là một công quán của tên lưu manh họ Đỗ. Về sau quốc gia giải phóng nên lưu manh này trốn đi rồi. Bởi vì chủ nhân trước đây là lưu manh nên đã thoát khỏi số phận trở thành phủ đệ quyền quý nào đó. Một thương nhân tinh mắt đã mua nó rồi sửa chữa thành Cẩm Tú hiện tại.
Tô Sơn nhỏ giọng nói. Cô không nhìn vào mắt Đường Trọng mà chỉ nhìn vào đĩa bò bít tết, giống như là đang lẩm bẩm.
Trong lúc đó, Đường Trọng đã sinh ra kính ý với cô.
Ngay cả lúc ăn cơm mà một cô gái lại vẫn có nét mặt nghiêm túc như vậy thì có lý do gì mà không thể thành công chứ?
Hắn nhớ tới chòm râu dài.
Chòm râu dài cũng là người như vậy, lúc ăn cơm vô cùng tập trung, giống như đây là chuyện quan trọng nhất trên thế giới vậy.
Đương nhiên chòm râu dài ăn như hổ đói, giống như là sợ người khác giành mất. Ông ấy không thể có tư thái của Tô Sơn được.
Nhưng thái độ của bọn họ lại rất giống nhau.
Đường Trọng hỏi chòm râu dài vì sao lại làm vậy thì chòm râu dài chỉ trả lời có ba chữ “ta sợ đói”.
Bò bít tết của Đường Trọng được đưa đến. Hắn cầm lấy dao nĩa cắt cắt. Động tác không được thuần thục như Tô Sơn, cũng không được đẹp như cô ấy, nhưng cũng không giống với nhân vật nữ chính hoặc nam chính trên TV đánh bay thịt ra ngoài.
Lúc này Tô Sơn đã bỏ dao nĩa trong tay xuống, sau khi lau miệng thì bắt đầu uống nước chanh tráng miệng.
Cô không nói lời nào, yên lặng nhìn Đường Trọng ăn.
Mãi cho đến khi Đường Trọng ăn xong phần bò bít tết, lại ăn thêm hai phần bánh sừng bò thì cô mới nói:
- Phó hội trưởng, cậu có ý kiến gì không?
- Tôi còn ở dưới cô sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Tôi thích ở phía trên.
Tô Sơn trả lời.