Thấy Hoa Vô Khuyết bị nàng mắng á khẩu không trả lời được, vẻ mặt xấu hổ thì Đường Trọng đứng ở bên cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Hắn vỗ vỗ bả vai Hoa Vô Khuyết, nói:
- Đề nghị của chú có phải là nên cân nhắc lại một chút? Nếu chú không đồng ý thì chúng ta mua nồi trở về, dù sao thì trong phòng ngủ chú cũng đã có dao, cà rốt… giữa trưa nay ta sẽ tới giúp chú làm món thỏ độn cà rốt, chú cảm thấy thế nào?
Hắn lại quay sang nhìn về phía tiểu mỹ nữ, nói:
- Đề nghị này là do cô nói ra, nếu cô có hứng thú thì hãy đi cùng tôi để nếm thử tay nghề của tôi.
Ánh mắt của tiểu mỹ nữ chớp chớp, nàng chỉ vào Hoa Vô Khuyết, quát:
- Tốt, đại tinh tinh, thì ra là mi cùng với tên đại gia hỏa này có quen biết với nhau…. các ngươi hợp lại gạt ta…. Các ngươi…..
- Tại sao ta lại lừa cô? Cô nói đi, tôi làm sao lại lừa cô?
Hoa Vô Khuyết bị nữ nhân này một phen châm chọc giễu cợt, tin tưởng rằng lượng ô-xy hắn hít vào phổi đã không bằng lúc trước, hắn nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao ngày đầu tiên vừa bước chân vào ĐH, bước thử nghiệm đầu tiên đã thất bại? Tại sao? Tại sao?...
Lấy kinh nghiệm về tâm lý nhiều năm của hắn thì hắn liền hiểu rõ tiểu nha đầu này thuộc loại “ Người ngốc nhiều tiền” vô luận là thời gia ra tay hay góc độ ra tay cũng vô cùng hoàn hảo… tại sao lại bị nàng mắng té tát vào đầu đây?
Chẳng lẽ là bởi vì nàng quá ngốc hay sao? Không để ý đến ý của mình?
- Tôi nhìn thấy tên gia hỏa này khi dễ cô, cho nên mới nghĩ rằng sẽ qua đây giúp đỡ cô một phen.
Vẻ mặt Hoa Vô Khuyết uy khuất nhìn lên lên tiểu mỹ nữ, giải thích nói:
- Nếu cô nói tôi quen hắn thì tôi có thể tới giúp cô sao? Chỉ có thể làm như không quen biết hắn, sau đó liền mang cô thoát ra khỏi bể khổ a.
Hắn chỉ vào con thỏ trong lòng, nói:
- Mang theo con thỏ cùng đi thì làm sao? Con thỏ cũng là một sinh mệnh, đúng không? Chúng ta dựa vào nhau sống chung đã nhiều năm như vậy, tôi vào đại học, đã nghĩ mang nó đến làm quen một chút hoàn cảnh cuộc sống nơi này,nó không trêu chọc làm cô nổi giận thì tại sao cô lại có thể nói đem một sinh mạng nhỏ bé, đáng yêu này làm thịt hả?
Đột nhiên giọng nói của Hoa Vô Khuyết được tăng cao lên, giờ phút này quầng sáng thần thánh đã tràn ngập bản thân hắn:
- Tôi không hạ thủ được cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tình tàn nhẫn như vậy. Nếu 2 chúng ta đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy thì tôi sẽ có trách nhiệm bảo vệ nó, tránh những thương tổn gây tổn hại đến nó. Tôi tình nguyện đói chết, cũng sẽ không làm thịt bằng hữu của tôi.
- Tốt, nói rất hay.
Có nữ hài tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Nam sinh này lớn lên chẳng ra gì đặc biệt cả… nhưng mà tấm lòng lại hơn nhiều người
Một nữ hài tử khác nói.
- Đúng vậy, so với tên 4 mắt thì còn đáng tin cậy hơn, tên 4 mắt kia thật là một tên ăn hàng, con thỏ nhỏ đáng yêu như thế này cũng muốn cầm đi làm lẩu…
Một đám nữ hài tử đem mục tiêu công kích chuyển hướng về phía Đường Trọng.
-----
Hoa Vô Khuyết đối với Đường Trọng nhíu mày, là ý nói thế nào? Ka rất không tồi chứ?
Thì ra Hoa Vô Khuyết biết mình không có biện pháp để đạt được hảo cảm với vị tiểu mỹ nữ này rồi, nếu còn nói thêm thì sẽ đắc tội với nàng. Nhưng mà trong lúc phản bác lúc nãy thì hắn sớm đã phát hiện có mấy người, có mấy nữ hài tử mới ra đời đang bu lại đây xem kịch.
Dưới thời gian ngắn như vậy, hắn liền thay đổi sách lược tấn công của mình, hắn liền thay đổi mục tiêu công kích, hơn nữa thay đổi quá trình hành động. Quả thật là một nam nhân hèn mòn thấp đẳng nhất thế gian a.
Vì thế, Đường Trọng phát hiện bản thân mình đã trở thành nạn nhân của việc này.
Hắn đem tất cả hàng hóa mua được nhét vào trong tay Hoa Vô Khuyết, nói:
- Xem ra chú ở đây rất được mọi người hoan nghênh, vậy thì chú cứ đứng đây mà xếp hàng mua đồ, ka trở về đem tiền tới tiếp viện cho chú.
Sau đó hắn bắt lấy tay của tiểu mỹ nữ, nói:
- Còn không đi ra ngoài, cô muốn đứng ở chỗ này bị các nàng mắng chết sao?
Bàn tay của nữ hài tử vô cùng trắng mịn, cảm giác không xương, sờ cũng không tồi a.
- Buông ra.
Nữ hài tử giãy dụa nói:
- Mau thả ta ra.
Thẳng cho đến khi đi đến bên bồn hoa của siêu thỉ thì Đường Trọng mới buông lỏng tay của nàng ra:
- Nếu cô còn muốn mua gì thì đợi một lát nữa mà vào mua, trong đó còn rất nhiều người, thời gian xếp hàng cũng lâu. Hơn nữa các nàng không thích nữ nhân ưng ăn thịt thỏ sống của người khác.
- Ta chính là muốn vào đi mua đồ, ta thích xếp hàng. Cùng cậu có quan hệ gì?
- Đề nghị của một người bạn, có nghe hay không tùy cô.
Đường Trọng tỏ vẻ không có gì, nói.
- Ý Hàn, có chuyện gì thế?
Một đám người liền hướng phía bên này chạy tới.
Ngay sau đó, Đường Trọng liền thấy được một đội quân cận vệ của nàng chạy tới.
Một lão thái thái ăn mặc hoa lệ ôm tiểu mỹ nữ vào lồng ngực, sủng nịch nói:
- Hàn Hàn, tiểu tâm can bảo bối của bà, cháu không có chuyện gì chứ? Chuyện gì đã xảy ra, nói cho bà biết nào?
Nói xong câu đó, thì bà lão liền lộ ra bộ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Trọng, hỏi:
- Hắn là ai thế?
- Cháu không biết.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ nhíu lên, liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái rồi cúi đầu nói.
- Không biết mà để hắn kéo đi ư?
Lão thái thái tức giận nói:
- Hàn Hàn a, cháu phải cẩn thận một chút, người trưởng thành xinh đẹp như cháu, cẩn thận coi chừng người khác chiếm tiện nghi đấy…. hiện tại rất có thể tên tiểu tử kia sẽ phá hỏng….
- Ừh.
Nữ hài tử gật gật đầu
- Cháu không có bị hắn lợi dụng.
Nghĩ thầm, hắn chính là cầm lấy tay của mình cứ coi như bị con thỏ cắn một phát đi.
- Được rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi. Cháu không mua vật dụng nữa sao? Bà nói rồi, chúng ta tìm một khách sạn nào ngồi ăn cơm trưa, muốn mua cái gì thì để cho Tiểu Linh phụ trách, cháu hết lần này đến lần khác nói bản thân mình tự đi mua, cần cái gì gì đó mà thể nghiệm cuộc sống ĐH… sinh hoạt của cháu là như thế. Không cần phải làm gì cả.
- Bà ngoại, cháu đói bụng.
Thu Ý Hàn không muốn tiếp tục bị lão nhân gia lải nhải nữa nên làm nũng nói.
- Ôi chao, vậy cũng không tốt, mau lên, Tiểu Linh, khách sạn an bài xong chưa? Bây giờ chúng ta liền đã qua.
Lão thái thái cầm lấy tay của cháu ngoại mình đi ra ngoài, lúc đi vẫn không quên quét Đường Trọng liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói nhỏ Thu Ý Hàn:
- Hàn Hàn, ngàn vạn lần đừng nói cho người ngoài biết nhà của chúng ta có tiền.
- Bà ngoại. Cháu sẽ không nói. Sẽ không ai biết đâu.
Thu Ý Hàn cũng nhỏ giọng đáp.
……
Đường Trọng thật sự là không biết nói gì.
Thu Ý Hàn xoay ngươi giơ giơ tay đấm về phía Đường Trọng sau đó ở dưới sự vây quanh của một đám người mà rời khỏi trường học.
Đường Trọng huýt sáo, hai tay bỏ vào trong túi quần hướng phòng ngủ đi đến.
- Thu Ý Hàn? Tên không tệ.
Đường Trọng bắt đầu chờ mong cuộc sống ở ĐH.
-----------
-----------
Bên ngoài trường, quán cà phê Starbucks.
Lương Đào đang cùng với Triệu thư ký ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống cà- phê. Cà-phê trước mặt 2 người đã nguội, hai người cũng không muốn uống.
Triệu thư ký nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của Lương Đào, cẩn thận khuyên bảo:
- Lương Đào, tôi cảm thấy tên gia hỏa kia cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu không thì tôi sẽ tìm người phụ trách, cho bọn hắn một chút tiền, giúp cháu đổi phòng khác, được không?
- Triệu thúc, hiện tại cho dù người phụ trách có cầu xin ta rời đi thì ta cũng không thể đi.
Lương Đào cười lạnh nói:
- Mới thua một hiệp mà đã bỏ chạy, sau này mặt mũi của ta còn để ở đâu nữa? Lại nói, ta cứ như vậy mà rời khỏi phòng 307, như thế chẳng phải là hắn sẽ cho rằng ta sợ hắn sao? Lương Đào ta có khi nào sợ người khác không?
- Lương Đào, người này không phải là minh châu, cũng không phải thứ gì tốt? Chỗ này mới là địa bàn của chúng ta, cần gì phải chấp nhặt thứ người như hắn? Có đúng hay không?
- Cùi bắp thì phải có giác ngộ của kẻ cùi bắp, nếu hắn muốn làm chim đầu đàn thì ta cũng không để ý mà sẽ nghiền nát hắn.
Lương Đào hung ác nói:
- Triệu thúc, thúc cũng không cần phải khuyên nữa, chuyện này thúc không cần phải nói lại với ba ta, bản thân ta có thể tự mình xử lý. Thúc là thư ký của ba ta, hiện giờ chú hãy làm tham mưu cho ta, như thế nào mới có thể đùa chết tên tiểu tử đó.
- Hữu hiệu nhất chính là bỏ một ít tiền thuê người làm việc này.
Lông mi của Triệu thư ký nheo lại, nói:
- Bất quá làm như vậy sẽ lưu lại phiền toán lới, cũng có chút tàn nhẫn. Xét cho cùng hắn cũng chỉ là một học sinh mà thôi, không đáng để dùng phương thức này xử lý hắn.
- Nếu không thì như thế này…
Triệu thư ký nói:
- Lợi dung ưu thế của cậu, cô lập hắn để cho hắn cô độc ở trong trường. Sau đó hung hăng dẫm nát hắn, để cho hắn vĩnh viễn không thể ngốc đầu dậy được.
Hai mắt Lương Đào sáng lên:
- Biện pháp này không sai. Thúc nói một chút, làm sao thực hiện biện pháp này?
- Tiền.
Triệu thư ký nở nụ cười
- Có tiền sai tiên cũng được, không có gì mà tiền không thể làm được. Ta xem quần áo cùng hành lý của tên kia quá sơ sài, hẳn không phải là kẻ có tiền, cho nên cháu cần phải bỏ tiền ra mua tất cả những người bên cạnh hắn.
- Cao chiêu.
Lương Đào giơ ngón tay lên khen Triệu thư ký:
- Triệu thúc, bữa cơm trưa nay thúc tự giải quyết đi, ta cần phải trở về mời mọi người ăn cơm để trao đổi tình cảm.
- Có hiểu biết.
Triệu thư ký tán dương.
- Hắc hắc, đây không phải là học tử Triệu thúc sao?
Lương Đào đứng lên, đi ra cửa.Hắn không thể để cho tên tiểu tử kia giành trước.
- Ngu ngốc.
Triệu thư ký nhìn bóng lưng Lương Đào rời đi, vẻ mặt âm lãnh mắng.
Hắn vỗ vỗ bả vai Hoa Vô Khuyết, nói:
- Đề nghị của chú có phải là nên cân nhắc lại một chút? Nếu chú không đồng ý thì chúng ta mua nồi trở về, dù sao thì trong phòng ngủ chú cũng đã có dao, cà rốt… giữa trưa nay ta sẽ tới giúp chú làm món thỏ độn cà rốt, chú cảm thấy thế nào?
Hắn lại quay sang nhìn về phía tiểu mỹ nữ, nói:
- Đề nghị này là do cô nói ra, nếu cô có hứng thú thì hãy đi cùng tôi để nếm thử tay nghề của tôi.
Ánh mắt của tiểu mỹ nữ chớp chớp, nàng chỉ vào Hoa Vô Khuyết, quát:
- Tốt, đại tinh tinh, thì ra là mi cùng với tên đại gia hỏa này có quen biết với nhau…. các ngươi hợp lại gạt ta…. Các ngươi…..
- Tại sao ta lại lừa cô? Cô nói đi, tôi làm sao lại lừa cô?
Hoa Vô Khuyết bị nữ nhân này một phen châm chọc giễu cợt, tin tưởng rằng lượng ô-xy hắn hít vào phổi đã không bằng lúc trước, hắn nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao ngày đầu tiên vừa bước chân vào ĐH, bước thử nghiệm đầu tiên đã thất bại? Tại sao? Tại sao?...
Lấy kinh nghiệm về tâm lý nhiều năm của hắn thì hắn liền hiểu rõ tiểu nha đầu này thuộc loại “ Người ngốc nhiều tiền” vô luận là thời gia ra tay hay góc độ ra tay cũng vô cùng hoàn hảo… tại sao lại bị nàng mắng té tát vào đầu đây?
Chẳng lẽ là bởi vì nàng quá ngốc hay sao? Không để ý đến ý của mình?
- Tôi nhìn thấy tên gia hỏa này khi dễ cô, cho nên mới nghĩ rằng sẽ qua đây giúp đỡ cô một phen.
Vẻ mặt Hoa Vô Khuyết uy khuất nhìn lên lên tiểu mỹ nữ, giải thích nói:
- Nếu cô nói tôi quen hắn thì tôi có thể tới giúp cô sao? Chỉ có thể làm như không quen biết hắn, sau đó liền mang cô thoát ra khỏi bể khổ a.
Hắn chỉ vào con thỏ trong lòng, nói:
- Mang theo con thỏ cùng đi thì làm sao? Con thỏ cũng là một sinh mệnh, đúng không? Chúng ta dựa vào nhau sống chung đã nhiều năm như vậy, tôi vào đại học, đã nghĩ mang nó đến làm quen một chút hoàn cảnh cuộc sống nơi này,nó không trêu chọc làm cô nổi giận thì tại sao cô lại có thể nói đem một sinh mạng nhỏ bé, đáng yêu này làm thịt hả?
Đột nhiên giọng nói của Hoa Vô Khuyết được tăng cao lên, giờ phút này quầng sáng thần thánh đã tràn ngập bản thân hắn:
- Tôi không hạ thủ được cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tình tàn nhẫn như vậy. Nếu 2 chúng ta đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy thì tôi sẽ có trách nhiệm bảo vệ nó, tránh những thương tổn gây tổn hại đến nó. Tôi tình nguyện đói chết, cũng sẽ không làm thịt bằng hữu của tôi.
- Tốt, nói rất hay.
Có nữ hài tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Nam sinh này lớn lên chẳng ra gì đặc biệt cả… nhưng mà tấm lòng lại hơn nhiều người
Một nữ hài tử khác nói.
- Đúng vậy, so với tên 4 mắt thì còn đáng tin cậy hơn, tên 4 mắt kia thật là một tên ăn hàng, con thỏ nhỏ đáng yêu như thế này cũng muốn cầm đi làm lẩu…
Một đám nữ hài tử đem mục tiêu công kích chuyển hướng về phía Đường Trọng.
-----
Hoa Vô Khuyết đối với Đường Trọng nhíu mày, là ý nói thế nào? Ka rất không tồi chứ?
Thì ra Hoa Vô Khuyết biết mình không có biện pháp để đạt được hảo cảm với vị tiểu mỹ nữ này rồi, nếu còn nói thêm thì sẽ đắc tội với nàng. Nhưng mà trong lúc phản bác lúc nãy thì hắn sớm đã phát hiện có mấy người, có mấy nữ hài tử mới ra đời đang bu lại đây xem kịch.
Dưới thời gian ngắn như vậy, hắn liền thay đổi sách lược tấn công của mình, hắn liền thay đổi mục tiêu công kích, hơn nữa thay đổi quá trình hành động. Quả thật là một nam nhân hèn mòn thấp đẳng nhất thế gian a.
Vì thế, Đường Trọng phát hiện bản thân mình đã trở thành nạn nhân của việc này.
Hắn đem tất cả hàng hóa mua được nhét vào trong tay Hoa Vô Khuyết, nói:
- Xem ra chú ở đây rất được mọi người hoan nghênh, vậy thì chú cứ đứng đây mà xếp hàng mua đồ, ka trở về đem tiền tới tiếp viện cho chú.
Sau đó hắn bắt lấy tay của tiểu mỹ nữ, nói:
- Còn không đi ra ngoài, cô muốn đứng ở chỗ này bị các nàng mắng chết sao?
Bàn tay của nữ hài tử vô cùng trắng mịn, cảm giác không xương, sờ cũng không tồi a.
- Buông ra.
Nữ hài tử giãy dụa nói:
- Mau thả ta ra.
Thẳng cho đến khi đi đến bên bồn hoa của siêu thỉ thì Đường Trọng mới buông lỏng tay của nàng ra:
- Nếu cô còn muốn mua gì thì đợi một lát nữa mà vào mua, trong đó còn rất nhiều người, thời gian xếp hàng cũng lâu. Hơn nữa các nàng không thích nữ nhân ưng ăn thịt thỏ sống của người khác.
- Ta chính là muốn vào đi mua đồ, ta thích xếp hàng. Cùng cậu có quan hệ gì?
- Đề nghị của một người bạn, có nghe hay không tùy cô.
Đường Trọng tỏ vẻ không có gì, nói.
- Ý Hàn, có chuyện gì thế?
Một đám người liền hướng phía bên này chạy tới.
Ngay sau đó, Đường Trọng liền thấy được một đội quân cận vệ của nàng chạy tới.
Một lão thái thái ăn mặc hoa lệ ôm tiểu mỹ nữ vào lồng ngực, sủng nịch nói:
- Hàn Hàn, tiểu tâm can bảo bối của bà, cháu không có chuyện gì chứ? Chuyện gì đã xảy ra, nói cho bà biết nào?
Nói xong câu đó, thì bà lão liền lộ ra bộ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Trọng, hỏi:
- Hắn là ai thế?
- Cháu không biết.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ nhíu lên, liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái rồi cúi đầu nói.
- Không biết mà để hắn kéo đi ư?
Lão thái thái tức giận nói:
- Hàn Hàn a, cháu phải cẩn thận một chút, người trưởng thành xinh đẹp như cháu, cẩn thận coi chừng người khác chiếm tiện nghi đấy…. hiện tại rất có thể tên tiểu tử kia sẽ phá hỏng….
- Ừh.
Nữ hài tử gật gật đầu
- Cháu không có bị hắn lợi dụng.
Nghĩ thầm, hắn chính là cầm lấy tay của mình cứ coi như bị con thỏ cắn một phát đi.
- Được rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi. Cháu không mua vật dụng nữa sao? Bà nói rồi, chúng ta tìm một khách sạn nào ngồi ăn cơm trưa, muốn mua cái gì thì để cho Tiểu Linh phụ trách, cháu hết lần này đến lần khác nói bản thân mình tự đi mua, cần cái gì gì đó mà thể nghiệm cuộc sống ĐH… sinh hoạt của cháu là như thế. Không cần phải làm gì cả.
- Bà ngoại, cháu đói bụng.
Thu Ý Hàn không muốn tiếp tục bị lão nhân gia lải nhải nữa nên làm nũng nói.
- Ôi chao, vậy cũng không tốt, mau lên, Tiểu Linh, khách sạn an bài xong chưa? Bây giờ chúng ta liền đã qua.
Lão thái thái cầm lấy tay của cháu ngoại mình đi ra ngoài, lúc đi vẫn không quên quét Đường Trọng liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói nhỏ Thu Ý Hàn:
- Hàn Hàn, ngàn vạn lần đừng nói cho người ngoài biết nhà của chúng ta có tiền.
- Bà ngoại. Cháu sẽ không nói. Sẽ không ai biết đâu.
Thu Ý Hàn cũng nhỏ giọng đáp.
……
Đường Trọng thật sự là không biết nói gì.
Thu Ý Hàn xoay ngươi giơ giơ tay đấm về phía Đường Trọng sau đó ở dưới sự vây quanh của một đám người mà rời khỏi trường học.
Đường Trọng huýt sáo, hai tay bỏ vào trong túi quần hướng phòng ngủ đi đến.
- Thu Ý Hàn? Tên không tệ.
Đường Trọng bắt đầu chờ mong cuộc sống ở ĐH.
-----------
-----------
Bên ngoài trường, quán cà phê Starbucks.
Lương Đào đang cùng với Triệu thư ký ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống cà- phê. Cà-phê trước mặt 2 người đã nguội, hai người cũng không muốn uống.
Triệu thư ký nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của Lương Đào, cẩn thận khuyên bảo:
- Lương Đào, tôi cảm thấy tên gia hỏa kia cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu không thì tôi sẽ tìm người phụ trách, cho bọn hắn một chút tiền, giúp cháu đổi phòng khác, được không?
- Triệu thúc, hiện tại cho dù người phụ trách có cầu xin ta rời đi thì ta cũng không thể đi.
Lương Đào cười lạnh nói:
- Mới thua một hiệp mà đã bỏ chạy, sau này mặt mũi của ta còn để ở đâu nữa? Lại nói, ta cứ như vậy mà rời khỏi phòng 307, như thế chẳng phải là hắn sẽ cho rằng ta sợ hắn sao? Lương Đào ta có khi nào sợ người khác không?
- Lương Đào, người này không phải là minh châu, cũng không phải thứ gì tốt? Chỗ này mới là địa bàn của chúng ta, cần gì phải chấp nhặt thứ người như hắn? Có đúng hay không?
- Cùi bắp thì phải có giác ngộ của kẻ cùi bắp, nếu hắn muốn làm chim đầu đàn thì ta cũng không để ý mà sẽ nghiền nát hắn.
Lương Đào hung ác nói:
- Triệu thúc, thúc cũng không cần phải khuyên nữa, chuyện này thúc không cần phải nói lại với ba ta, bản thân ta có thể tự mình xử lý. Thúc là thư ký của ba ta, hiện giờ chú hãy làm tham mưu cho ta, như thế nào mới có thể đùa chết tên tiểu tử đó.
- Hữu hiệu nhất chính là bỏ một ít tiền thuê người làm việc này.
Lông mi của Triệu thư ký nheo lại, nói:
- Bất quá làm như vậy sẽ lưu lại phiền toán lới, cũng có chút tàn nhẫn. Xét cho cùng hắn cũng chỉ là một học sinh mà thôi, không đáng để dùng phương thức này xử lý hắn.
- Nếu không thì như thế này…
Triệu thư ký nói:
- Lợi dung ưu thế của cậu, cô lập hắn để cho hắn cô độc ở trong trường. Sau đó hung hăng dẫm nát hắn, để cho hắn vĩnh viễn không thể ngốc đầu dậy được.
Hai mắt Lương Đào sáng lên:
- Biện pháp này không sai. Thúc nói một chút, làm sao thực hiện biện pháp này?
- Tiền.
Triệu thư ký nở nụ cười
- Có tiền sai tiên cũng được, không có gì mà tiền không thể làm được. Ta xem quần áo cùng hành lý của tên kia quá sơ sài, hẳn không phải là kẻ có tiền, cho nên cháu cần phải bỏ tiền ra mua tất cả những người bên cạnh hắn.
- Cao chiêu.
Lương Đào giơ ngón tay lên khen Triệu thư ký:
- Triệu thúc, bữa cơm trưa nay thúc tự giải quyết đi, ta cần phải trở về mời mọi người ăn cơm để trao đổi tình cảm.
- Có hiểu biết.
Triệu thư ký tán dương.
- Hắc hắc, đây không phải là học tử Triệu thúc sao?
Lương Đào đứng lên, đi ra cửa.Hắn không thể để cho tên tiểu tử kia giành trước.
- Ngu ngốc.
Triệu thư ký nhìn bóng lưng Lương Đào rời đi, vẻ mặt âm lãnh mắng.