Trên thế giới này không có vô duyên vô cớ phục tùng, cũng không có không hiểu mà phục tùng. Tất cả, tất cả đều vì lợi ích hết.
Ta muốn ăn hai quả trứng vịt muối, ngươi lại cho ta ăn hai quả trứng vịt muối. Như vậy song phương sẽ ăn nhịp với nhau.
Nhưng lúc ta muốn ăn hai quả trứng vịt muối mà ngươi lại chỉ có thể cho ta hai quả trứng chim cút thì thật xin lỗi, chỉ có thể nhất phách lưỡng tán mà thôi.
Đường Trọng và Mễ Lặc chính là quan hệ như vậy.
Mễ Lặc có mưu đồ, Đường Trọng cũng có chỗ dùng, vì vậy hai người liền nhanh chóng thân thiết nhau.
Bọn họ ngồi ở cửa sổ nói chuyện rất lâu. Đến tận buổi trưa, ánh mặt trời phủ kín sông Hoàng Phổ trước mặt, xuyên qua ngọn cây ngô đồng nước Pháp, chiếu lên mặt bàn nạm vàng bên cạnh tách cà phê và chiếc thìa bạc, Đường Trọng mới đứng dậy tạm biệt Mễ Lặc.
Quay trở lại văn phòng tổng giám đốc, Đường Trọng gõ gõ cửa, nói với Lâm Vi Tiếu vẫn đang vùi đầu làm việc ở trong phòng:
- Đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Lâm Vi Tiếu đứng dậy. Đôi chân thon dài, lưng áo cao hơn mặt bàn cả một mảng lớn, nói:
- Có vinh hạnh mời cậu ăn cơm không?
- Món bò bít tết ở đây cũng không tồi. Tôi đang chuẩn bị mời cô nếm thử.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Để tôi mời cho.
Lâm Vi Tiêu vui mừng nói. Đường Trọng đã đồng ý ăn cơm với cô. Lúc ở trường, bởi vì cô xinh đẹp và tài hoa nên cô luôn kiêu ngạo hoặc vẫn nói chuyện bình thường với các bạn học. Nhưng mà xã hội chênh lệch quá nhiều khiến cô hiểu được tâm tính của mình không hề thích hợp chút nào. Đường Trọng là ông chủ của mình, là người mình cần nhìn lên. Nếu như cậu ta từ chối thì mình cũng không thể phàn nàn được.
Nhân sinh sao có thể thuận buồm xuôi gió được? Từ chối và ngăn cản mới chính là bản chất của thế giới này.
- Được.
Đường Trọng nói.
Sau khi chọn món ăn xong, Đường Trọng nhìn Lâm Vi Tiếu ở phía đối diện, nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đang mặc lễ phục màu đỏ đứng trên sân khấu, vô cùng chói lọi.
Lâm Vi Tiếu im lặng mỉm cười, trong mắt hơi lưu luyến, nói:
- Lúc đó cho mình là thiên chi kiều nữ, không có chuyện gì là mình không làm được, không có chuyện gì là mình làm không xong… Tôi đã nghĩ rằng mình có thể khống chế vận mệnh của mình như khống chế sân khấu. Nhưng về sau phát hiện ra không phải như vậy. Kỳ thật cái gì tôi cũng không làm được.
- Cô không thể tìm thấy cha, lại không muốn tìm một người cha nuôi, muốn làm việc quả thật là hơi khó khăn. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Cuộc sống chính là một mô phạm, nếu cô đã không thể phản kháng thì đành phải yên lặng hưởng thụ thôi.
Lâm Vi Tiếu “phốc” một tiếng. Cô nở nụ cười, nói:
- Nhân duyên thật thần kỳ. Cậu biết không? Lúc cậu đứng trên sân khấu hát bài “Ta là một con sói đến từ phương Bắc”, lúc Thu Ý Hàn đi lên sân khấu thổ lộ với cậu, trong lòng tôi đã nghĩ sao Thu Ý Hàn lại có thể thích một nam sinh như vậy? Cũng quá kém cỏi quá đi. Như thế nào tôi cũng không thể ngờ được, nam sinh tôi thấy kém cỏi lúc ấy lại có thể giúp đỡ tôi lúc tôi khó khăn, ngã lòng nhất.
- Có chút giàu có đẹp trai thì là giàu có đẹp trai. Tôi thì thuộc về loại người giả heo ăn thịt hổ.
Đường Trọng vui đùa nói. Có thể trong một ngày trời nắng tươi sáng ăn cơm trưa với chị khóa trên và nói chuyện phiếm, đối với bất kỳ một nam sinh nào thì đây cũng là một chuyện hạnh phúc.
- Lúc đây tôi cũng không nghĩ cậu là heo đâu.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Bởi vì tôi thấy có thể làm một người con gái cố chấp như vậy thì người con trai đó khẳng định không tầm thường.
- Không tầm thường sao?
Trái tim Đường Trọng nhói lên, vô cùng đau xót, giống như là bị một vật gì đó chọc thẳng vào.
- Không phải sao?
Lâm Vi Tiếu nói:
- Thu Ý Hàn giống như là một tiểu công chúa. Có thể làm cho một tiểu công chúa làm ra chuyện như vậy vì vậy thì không tầm thường thì là gì?
Đường Trọng lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Thu Ý Hàn. Thế nhưng mà trong loa vẫn truyền đến âm thanh “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Xem ra cô ấy còn cần yên tĩnh một thời gian.
- Làm sao vậy?
Lâm Vi Tiếu thấy Đường Trọng đổi sắc thì lo lắng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Tôi chỉ đang nghĩ…
Đường Trọng cười hơi đắng chát, nói:
- Thay đổi rốt cục là đúng hay sai? Nhứng đứa trẻ thích lớn lên vậy à?
- Rất thích mà.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Lúc còn bé tôi rất thích lấy trộm son của mẹ rồi bôi, mặc áo khoác ngoài của mẹ, lấy giày cao gót của mẹ rồi xiêu vẹo đi tới đi lui trong phòng. Sao bọn trẻ lại không thích lớn lên chứ? Bọn chúng nghĩ rằng trưởng thành thì cái gì cũng có thể ăn, cái gì cũng có thể làm, có thể khống chế vận mệnh của mình chứ không cần phải nghe lời người lớn quát tháo và lải nhải thật đáng ghét. Chỉ là sau khi lớn lên thì mới phát hiện cuộc sống không hoàn mỹ như chúng ta đã tưởng tượng.
- Đúng vậy.
Đường Trọng khẽ gật đầu:
- Sau khi lớn lên thì mới hiểu được. Cô ấy đã muốn lớn lên thì để cô ấy lớn lên vậy.
--------
Sau khi Đường Trọng trở lại phòng ngủ thì không ngờ trong phòng của mình lại đang xảy ra một cuộc luận chiến về chuyện nhóm Hồ Điệp đại chiến với nhóm T4 đêm qua.
Bởi vì hắn là người tham gia vào chuyện này nên mới cảm thấy rất kỳ quái. Không chỉ phòng ngủ của hắn bàn tán mà toàn bộ Nam Đại, toàn bộ Minh Châu, toàn bộ quốc gia đều đang bàn tán về chuyện này.
Lương Đào hiển nhiên là theo “phái Hồ Điệp”. Hắn ta đỏ mặt lớn tiếng nói:
- Nhóm T4 toàn đồ bỏ như vậy mà cũng muốn so đấu với Hồ Điệp sao? Bọn họ ngoài ngực lớn mông to thì còn cái gì không? Trong nhóm nhạc Hồ Điệp, chỉ cần chọn ra một người bất kỳ thì đều có thể đảm đương một phía, bọn họ có làm được không?
- Cho dù mày có nói thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật tao thích T4.
Hoa Minh hèn mọn bỉ ổi mà cười:
- Cho dù là Hồ Điệp hay là T4 thì bọn họ đều là con gái thôi. Đã là con gái thì phải có ngực lớn mông to. Bọn họ đã có ngực lớn mông to thì mày còn muốn gì nữa? Tao khá thỏa mãn với bọn họ. Hôm qua, lúc mà bọn họ mặc đồng phục y tá xuất hiện ấy, thượng đế ới, tao ướt nhẹp…
- Tục quá! Mày chỉ biết dùng nửa dưới để suy nghĩ thôi.
Lương Hữu ở phòng bên cạnh tức giận nói:
- Bọn họ rất được, dáng người cũng được nhưng bọn họ đã làm những chuyện như vậy với nhóm Hồ Điệp thì mày còn có thể thích bọn họ sao? Nhân phẩm kém quá mức!
- Nhân phẩm của bọn họ ra sao cũng sẽ không làm ngực nhỏ lại. Chỉ cần ngực không nhỏ lại thì tao vẫn thích bọn họ.
Hoa Minh cường ngạnh nói.
- Cắt! Tranh giành với thằng cầm thú như mày chẳng có gì hay cả.
Lương Đào chán nản nói. Thấy Đường Trọng đang đứng trước cửa, hắn vui mừng nói:
- Lão nhị, mày nói thử xem, mày thích Hồ Điệp hay T4?
- Hồ Điệp.
Đường Trọng nói. Hắn điên cũng không nói mình thích T4. Đấy không phải tự tát vào mặt mình sao?
- Tao biết ngay mà, lão nhị giống với bọn tao.
Tìm được đồng đội, Lương Đào vui còn không được.
- Mày thích gì ở bọn họ?
- Tao thích…
Đường Trọng nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:
- Đường Tâm nhìn rất đẹp.
Đường Trọng đi đến trước mặt Hoa Minh, nói:
- Nếu như mày thích ngực lớn thì thực ra ngực của Trương Hách Bản cũng rất lớn. Thật sự luôn.
Hoa Minh gật mạnh:
- Tao cũng thấy rồi. Nhưng mà Hồ Điệp chỉ có một bộ ngực lớn mà T4 lại có tận bốn. Bốn so với một thì… cho nên tao mới quyết định thích T4.
Vì vậy Đường Trọng giơ một cước đá bay Hoa Minh ra khỏi phòng.
Tên đầu đầy tư tưởng dâm ô ti tiện này, nếu để mày thấy nhóm Hồ Điệp thì không biết mày có còn chọn như vậy hay không?
Buổi chiều có hai tiết tâm lý học chuyên ngành.
Đường Trọng và bọn họ đùa giỡn với nhau trong phòng một hồi thì đến giờ. Bọn họ liền cầm sách rồi đi tới phòng học.
Tiêu Nam Tâm đã đến từ sớm, thấy Đường Trọng đi đến thì cũng chỉ liếc qua rồi quay đầu nói chuyện phiếm với nữ sinh bên cạnh.
Lại để cho Đường Trọng kinh ngạc chính là chủ đề nói chuyện của bọn họ cũng là tin tức Hồ Điệp đại chiến với T4.
- Chẳng lẽ Hồ Điệp lại hot như vậy sao?
Đường Trọng thầm nghĩ.
May mắn chính là tiết này thầy chỉ dạy một số tri thức chứ không thảo luận. Cho nên Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm thiếu đi cơ hội biện luận.
Hai tiết học trôi qua rất nhanh chóng. Lớp trưởng Đường Trọng lại chạy tới văn phòng, đi cùng đám người như thủy triều đến giảng đường.
- Lão nhị, buổi tối chúng ta ăn gì đây?
Hoa Minh hỏi.
- Đợi Lý Ngọc và Lương Đào trở về đi.
Đường Trọng nói:
- Buổi tối tao mời chúng mày ra ngoài cải thiện một bữa.
- Có phải có chuyện vui gì hay không?
Hoa Minh hắc hắc cười cười
- Tao thích nhóm Hồ Điệp đánh bại T4 nên muốn chúc mừng một phát.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Hắn đã lo lắng lâu như vậy. Sau khi xong việc lên sân khấu biểu diễn quả thật đã làm hắn thở dài một hơi, cả người thấy thoải mái không ít.
- Ai…. T4 ngực lớn của tao đã bị hủy rồi.
Hoa Minh vô hạn tiếc nuối nói.
Đúng lúc này điện thoại trong túi áo Đường Trọng rung lên.
Đường Trọng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thì phát hiện là số lạ hoắc.
Hắn bấm nút nghe, hỏi:
- Xin chào. Ai vậy?
- Cơ Uy Liêm.
Trong loa truyền đến âm thanh quen thuộc mà Đường Trọng không hề xa lạ gì. Hắn và Cơ Uy Liêm cũng không có quan hệ gì, cũng chỉ nói mấy câu với hắn lúc sinh nhật Thu Ý Hàn. Thậm chí bọn họ đều không liên lạc với nhau nhưng hắn nhớ rõ âm thanh của hắn.
Như thế nào hắn cũng không ngờ Cơ Uy Liêm sẽ chủ động gọi điện cho hắn.
- Làm sao cậu biết số tôi?
Đường Trọng hỏi, trong lòng hơi không thoải mái.
- Muốn biết thì dĩ nhiên sẽ biết.
Cơ Uy Liêm hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này.
- Tôi biết đây là lúc cậu tan học. Tôi nghĩ trong nửa giờ cậu nhất định sẽ đến hội sở Xuân Giang.
Hội sở Xuân Giang? Đường Trọng không quen thuộc với chỗ này.
- Tôi và cậu không thân thiết với nhau.
Đường Trọng từ chối. Hắn cho rằng mình không cần phải gặp Cơ Uy Liêm. Mọi người không phải là bạn bè, cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi sao?
- Cậu có thể từ chối. Nhưng tôi chỉ cho cậu một cơ hội thôi.
Cơ Uy Liêm ấm áp cười:
- Chẳng lẽ cậu không muốn biết tôi đã phát hiện ra bí mật gì sao? Ví dụ như quan hệ giữa cậu và Đường Tâm chẳng hạn?
Ta muốn ăn hai quả trứng vịt muối, ngươi lại cho ta ăn hai quả trứng vịt muối. Như vậy song phương sẽ ăn nhịp với nhau.
Nhưng lúc ta muốn ăn hai quả trứng vịt muối mà ngươi lại chỉ có thể cho ta hai quả trứng chim cút thì thật xin lỗi, chỉ có thể nhất phách lưỡng tán mà thôi.
Đường Trọng và Mễ Lặc chính là quan hệ như vậy.
Mễ Lặc có mưu đồ, Đường Trọng cũng có chỗ dùng, vì vậy hai người liền nhanh chóng thân thiết nhau.
Bọn họ ngồi ở cửa sổ nói chuyện rất lâu. Đến tận buổi trưa, ánh mặt trời phủ kín sông Hoàng Phổ trước mặt, xuyên qua ngọn cây ngô đồng nước Pháp, chiếu lên mặt bàn nạm vàng bên cạnh tách cà phê và chiếc thìa bạc, Đường Trọng mới đứng dậy tạm biệt Mễ Lặc.
Quay trở lại văn phòng tổng giám đốc, Đường Trọng gõ gõ cửa, nói với Lâm Vi Tiếu vẫn đang vùi đầu làm việc ở trong phòng:
- Đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Lâm Vi Tiếu đứng dậy. Đôi chân thon dài, lưng áo cao hơn mặt bàn cả một mảng lớn, nói:
- Có vinh hạnh mời cậu ăn cơm không?
- Món bò bít tết ở đây cũng không tồi. Tôi đang chuẩn bị mời cô nếm thử.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Để tôi mời cho.
Lâm Vi Tiêu vui mừng nói. Đường Trọng đã đồng ý ăn cơm với cô. Lúc ở trường, bởi vì cô xinh đẹp và tài hoa nên cô luôn kiêu ngạo hoặc vẫn nói chuyện bình thường với các bạn học. Nhưng mà xã hội chênh lệch quá nhiều khiến cô hiểu được tâm tính của mình không hề thích hợp chút nào. Đường Trọng là ông chủ của mình, là người mình cần nhìn lên. Nếu như cậu ta từ chối thì mình cũng không thể phàn nàn được.
Nhân sinh sao có thể thuận buồm xuôi gió được? Từ chối và ngăn cản mới chính là bản chất của thế giới này.
- Được.
Đường Trọng nói.
Sau khi chọn món ăn xong, Đường Trọng nhìn Lâm Vi Tiếu ở phía đối diện, nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đang mặc lễ phục màu đỏ đứng trên sân khấu, vô cùng chói lọi.
Lâm Vi Tiếu im lặng mỉm cười, trong mắt hơi lưu luyến, nói:
- Lúc đó cho mình là thiên chi kiều nữ, không có chuyện gì là mình không làm được, không có chuyện gì là mình làm không xong… Tôi đã nghĩ rằng mình có thể khống chế vận mệnh của mình như khống chế sân khấu. Nhưng về sau phát hiện ra không phải như vậy. Kỳ thật cái gì tôi cũng không làm được.
- Cô không thể tìm thấy cha, lại không muốn tìm một người cha nuôi, muốn làm việc quả thật là hơi khó khăn. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Cuộc sống chính là một mô phạm, nếu cô đã không thể phản kháng thì đành phải yên lặng hưởng thụ thôi.
Lâm Vi Tiếu “phốc” một tiếng. Cô nở nụ cười, nói:
- Nhân duyên thật thần kỳ. Cậu biết không? Lúc cậu đứng trên sân khấu hát bài “Ta là một con sói đến từ phương Bắc”, lúc Thu Ý Hàn đi lên sân khấu thổ lộ với cậu, trong lòng tôi đã nghĩ sao Thu Ý Hàn lại có thể thích một nam sinh như vậy? Cũng quá kém cỏi quá đi. Như thế nào tôi cũng không thể ngờ được, nam sinh tôi thấy kém cỏi lúc ấy lại có thể giúp đỡ tôi lúc tôi khó khăn, ngã lòng nhất.
- Có chút giàu có đẹp trai thì là giàu có đẹp trai. Tôi thì thuộc về loại người giả heo ăn thịt hổ.
Đường Trọng vui đùa nói. Có thể trong một ngày trời nắng tươi sáng ăn cơm trưa với chị khóa trên và nói chuyện phiếm, đối với bất kỳ một nam sinh nào thì đây cũng là một chuyện hạnh phúc.
- Lúc đây tôi cũng không nghĩ cậu là heo đâu.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Bởi vì tôi thấy có thể làm một người con gái cố chấp như vậy thì người con trai đó khẳng định không tầm thường.
- Không tầm thường sao?
Trái tim Đường Trọng nhói lên, vô cùng đau xót, giống như là bị một vật gì đó chọc thẳng vào.
- Không phải sao?
Lâm Vi Tiếu nói:
- Thu Ý Hàn giống như là một tiểu công chúa. Có thể làm cho một tiểu công chúa làm ra chuyện như vậy vì vậy thì không tầm thường thì là gì?
Đường Trọng lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Thu Ý Hàn. Thế nhưng mà trong loa vẫn truyền đến âm thanh “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Xem ra cô ấy còn cần yên tĩnh một thời gian.
- Làm sao vậy?
Lâm Vi Tiếu thấy Đường Trọng đổi sắc thì lo lắng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Tôi chỉ đang nghĩ…
Đường Trọng cười hơi đắng chát, nói:
- Thay đổi rốt cục là đúng hay sai? Nhứng đứa trẻ thích lớn lên vậy à?
- Rất thích mà.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Lúc còn bé tôi rất thích lấy trộm son của mẹ rồi bôi, mặc áo khoác ngoài của mẹ, lấy giày cao gót của mẹ rồi xiêu vẹo đi tới đi lui trong phòng. Sao bọn trẻ lại không thích lớn lên chứ? Bọn chúng nghĩ rằng trưởng thành thì cái gì cũng có thể ăn, cái gì cũng có thể làm, có thể khống chế vận mệnh của mình chứ không cần phải nghe lời người lớn quát tháo và lải nhải thật đáng ghét. Chỉ là sau khi lớn lên thì mới phát hiện cuộc sống không hoàn mỹ như chúng ta đã tưởng tượng.
- Đúng vậy.
Đường Trọng khẽ gật đầu:
- Sau khi lớn lên thì mới hiểu được. Cô ấy đã muốn lớn lên thì để cô ấy lớn lên vậy.
--------
Sau khi Đường Trọng trở lại phòng ngủ thì không ngờ trong phòng của mình lại đang xảy ra một cuộc luận chiến về chuyện nhóm Hồ Điệp đại chiến với nhóm T4 đêm qua.
Bởi vì hắn là người tham gia vào chuyện này nên mới cảm thấy rất kỳ quái. Không chỉ phòng ngủ của hắn bàn tán mà toàn bộ Nam Đại, toàn bộ Minh Châu, toàn bộ quốc gia đều đang bàn tán về chuyện này.
Lương Đào hiển nhiên là theo “phái Hồ Điệp”. Hắn ta đỏ mặt lớn tiếng nói:
- Nhóm T4 toàn đồ bỏ như vậy mà cũng muốn so đấu với Hồ Điệp sao? Bọn họ ngoài ngực lớn mông to thì còn cái gì không? Trong nhóm nhạc Hồ Điệp, chỉ cần chọn ra một người bất kỳ thì đều có thể đảm đương một phía, bọn họ có làm được không?
- Cho dù mày có nói thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật tao thích T4.
Hoa Minh hèn mọn bỉ ổi mà cười:
- Cho dù là Hồ Điệp hay là T4 thì bọn họ đều là con gái thôi. Đã là con gái thì phải có ngực lớn mông to. Bọn họ đã có ngực lớn mông to thì mày còn muốn gì nữa? Tao khá thỏa mãn với bọn họ. Hôm qua, lúc mà bọn họ mặc đồng phục y tá xuất hiện ấy, thượng đế ới, tao ướt nhẹp…
- Tục quá! Mày chỉ biết dùng nửa dưới để suy nghĩ thôi.
Lương Hữu ở phòng bên cạnh tức giận nói:
- Bọn họ rất được, dáng người cũng được nhưng bọn họ đã làm những chuyện như vậy với nhóm Hồ Điệp thì mày còn có thể thích bọn họ sao? Nhân phẩm kém quá mức!
- Nhân phẩm của bọn họ ra sao cũng sẽ không làm ngực nhỏ lại. Chỉ cần ngực không nhỏ lại thì tao vẫn thích bọn họ.
Hoa Minh cường ngạnh nói.
- Cắt! Tranh giành với thằng cầm thú như mày chẳng có gì hay cả.
Lương Đào chán nản nói. Thấy Đường Trọng đang đứng trước cửa, hắn vui mừng nói:
- Lão nhị, mày nói thử xem, mày thích Hồ Điệp hay T4?
- Hồ Điệp.
Đường Trọng nói. Hắn điên cũng không nói mình thích T4. Đấy không phải tự tát vào mặt mình sao?
- Tao biết ngay mà, lão nhị giống với bọn tao.
Tìm được đồng đội, Lương Đào vui còn không được.
- Mày thích gì ở bọn họ?
- Tao thích…
Đường Trọng nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:
- Đường Tâm nhìn rất đẹp.
Đường Trọng đi đến trước mặt Hoa Minh, nói:
- Nếu như mày thích ngực lớn thì thực ra ngực của Trương Hách Bản cũng rất lớn. Thật sự luôn.
Hoa Minh gật mạnh:
- Tao cũng thấy rồi. Nhưng mà Hồ Điệp chỉ có một bộ ngực lớn mà T4 lại có tận bốn. Bốn so với một thì… cho nên tao mới quyết định thích T4.
Vì vậy Đường Trọng giơ một cước đá bay Hoa Minh ra khỏi phòng.
Tên đầu đầy tư tưởng dâm ô ti tiện này, nếu để mày thấy nhóm Hồ Điệp thì không biết mày có còn chọn như vậy hay không?
Buổi chiều có hai tiết tâm lý học chuyên ngành.
Đường Trọng và bọn họ đùa giỡn với nhau trong phòng một hồi thì đến giờ. Bọn họ liền cầm sách rồi đi tới phòng học.
Tiêu Nam Tâm đã đến từ sớm, thấy Đường Trọng đi đến thì cũng chỉ liếc qua rồi quay đầu nói chuyện phiếm với nữ sinh bên cạnh.
Lại để cho Đường Trọng kinh ngạc chính là chủ đề nói chuyện của bọn họ cũng là tin tức Hồ Điệp đại chiến với T4.
- Chẳng lẽ Hồ Điệp lại hot như vậy sao?
Đường Trọng thầm nghĩ.
May mắn chính là tiết này thầy chỉ dạy một số tri thức chứ không thảo luận. Cho nên Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm thiếu đi cơ hội biện luận.
Hai tiết học trôi qua rất nhanh chóng. Lớp trưởng Đường Trọng lại chạy tới văn phòng, đi cùng đám người như thủy triều đến giảng đường.
- Lão nhị, buổi tối chúng ta ăn gì đây?
Hoa Minh hỏi.
- Đợi Lý Ngọc và Lương Đào trở về đi.
Đường Trọng nói:
- Buổi tối tao mời chúng mày ra ngoài cải thiện một bữa.
- Có phải có chuyện vui gì hay không?
Hoa Minh hắc hắc cười cười
- Tao thích nhóm Hồ Điệp đánh bại T4 nên muốn chúc mừng một phát.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Hắn đã lo lắng lâu như vậy. Sau khi xong việc lên sân khấu biểu diễn quả thật đã làm hắn thở dài một hơi, cả người thấy thoải mái không ít.
- Ai…. T4 ngực lớn của tao đã bị hủy rồi.
Hoa Minh vô hạn tiếc nuối nói.
Đúng lúc này điện thoại trong túi áo Đường Trọng rung lên.
Đường Trọng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thì phát hiện là số lạ hoắc.
Hắn bấm nút nghe, hỏi:
- Xin chào. Ai vậy?
- Cơ Uy Liêm.
Trong loa truyền đến âm thanh quen thuộc mà Đường Trọng không hề xa lạ gì. Hắn và Cơ Uy Liêm cũng không có quan hệ gì, cũng chỉ nói mấy câu với hắn lúc sinh nhật Thu Ý Hàn. Thậm chí bọn họ đều không liên lạc với nhau nhưng hắn nhớ rõ âm thanh của hắn.
Như thế nào hắn cũng không ngờ Cơ Uy Liêm sẽ chủ động gọi điện cho hắn.
- Làm sao cậu biết số tôi?
Đường Trọng hỏi, trong lòng hơi không thoải mái.
- Muốn biết thì dĩ nhiên sẽ biết.
Cơ Uy Liêm hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này.
- Tôi biết đây là lúc cậu tan học. Tôi nghĩ trong nửa giờ cậu nhất định sẽ đến hội sở Xuân Giang.
Hội sở Xuân Giang? Đường Trọng không quen thuộc với chỗ này.
- Tôi và cậu không thân thiết với nhau.
Đường Trọng từ chối. Hắn cho rằng mình không cần phải gặp Cơ Uy Liêm. Mọi người không phải là bạn bè, cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi sao?
- Cậu có thể từ chối. Nhưng tôi chỉ cho cậu một cơ hội thôi.
Cơ Uy Liêm ấm áp cười:
- Chẳng lẽ cậu không muốn biết tôi đã phát hiện ra bí mật gì sao? Ví dụ như quan hệ giữa cậu và Đường Tâm chẳng hạn?