Tôn Thanh rời đi, sắc mặt A Ken trở nên khó coi, ngồi yên không động đậy.
- A Ken, làm sao vậy? Anh có mâu thuẫn với đại thiếu gia họ Tôn à? Thoạt nhìn cũng giống như không có chuyện gì nhỉ.
Cô gái mặc áo Punk lên tiếng hỏi.
- Hắn khinh người quá đáng.
A Ken nói, sau đó lại thấy câu trả lời này sai lầm.
Hắn bắt nạt Đường Tâm, lại bị Đường Trọng bắt nạt lại, hiện tại hắn lại muốn bắt nạt mình sao?
- A Ken, nghe anh em khuyên một tiếng. Mặc kệ hắn là cái dạng người gì, hắn đã tới mời cậu uống một chén rượu. Chén rượu này cậu phải uống, nếu không là cậu không nể mặt mũi hắn. Cậu cũng biết, nhưng người như bọn hắn coi trọng nhất chính là mặt mũi.
Người đàn ông DAIVE tóc ngắn lên tiếng nói.
- Nếu cậu không để cho hắn mặt mũi thì bọn hắn cũng không để cho chúng ta mặt mũi. Những người như chúng ta phải giữ quan hệ cho tốt mới dễ dàng hoạt động.
- Chính là như vậy.
Bím tóc cũng lên tiếng phụ họa.
- A Ken, đi thôi. Trước khi anh đi, tôi mời anh một chén rượu. Hắn là đàn ông, anh cũng là đàn ông, hắn có thể làm gì được anh? Chúng tôi ở bên ngoài chờ, chờ anh trở về rồi cùng nhau ăn cơm.
A Ken cũng biết, Đường Trọng, Trương Hách Bản có thể đắc tội Tôn Thanh nhưng một người tạo hình như hắn không có dũng khí cùng năng lực để đắc tội đại thiếu gia Hoa Thanh. Mà hắn lại là người tạo hình xuất sắc chứ không chỉ là tạo hình bình thường.
Chỉ là trong nội tâm có chút không cam lòng mà thôi.
Hắn bưng ly trước mặt lên uống một ngụm rượu tây, dùng khăn tay lau lau rồi nói:
- Tốt. Tôi đi nói chuyện cùng hắn hai câu. Chỉ hai câu.
Tôn Thanh phân phó một tiếng rồi đi, ngay cả gặp ở đâu cũng đều không nói. Nhưng A Ken cũng là khách quen của Thái Dương Hoa, vô cùng quen thuộc với nhân viên phục vụ ở đây. Hắn kéo một người lại hỏi, đã biết rõ Tôn Thanh ở trong phòng "Hoa nở" trên lầu hai.
A Ken gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói "Mời vào" của Tôn Thanh.
A Ken đẩy mạnh cửa gỗ, nhìn thấy Tôn Thanh đang dùng đồ mở rượu để mở một chai rượu màu đỏ.
Hắn cười ha hả nhìn A Ken, nói:
- A Ken, ngồi đi, lâu lắm rồi anh em chúng ta không ngồi uống rượu với nhau. Hôm nay tôi mở một bình rượu ngoan, hai chúng ta cùng hưởng thụ.
- Ôi, Tôn đại thiếu gia, sao có thể để cho cậu mở rượu? Tôi đến, tôi đến đây.
A Ken bước nhanh đến, muốn tiếp nhận bình rượu đỏ cùng đồ mở rượu từ tay Tôn Thanh.
- Tại sao nhân viên phục vụ trong này càng ngày càng lười biếng vậy? Nguyên một đám canh giữ ở bên ngoài không muốn lên lầu. Tôn đại thiếu gia, cậu với Uông lão bản là bạn tốt, phải góp ý cho hắn, chúng ta nói chuyện ở đây cũng vô dụng thôi.
- Chuyện này không liên quan đến nhân viên phục vụ. Là tôi không cho bọn họ vào.
Tôn Thanh vừa cười vừa nói, vẻ mặt ôn hòa nhiệt tình vui vẻ. Giống như lần trước bị Đường Trọng hung hăng đánh qua, về sau cách hắn nhìn con người trên thế giới đã khác hắn, năng lực xử sự làm người cũng đề cao không ít.
Phụt.
Hắn rút ra một nút bằng gỗ, bắt đầu rót rượu đỏ vào trong chén, nói:
- Loại chuyện này phải do tự mình làm thì mới có ý nghĩa. Rượu ngon như gái đẹp, nhất định phải tự mình giúp cô cởi quần áo mới có thể hưởng thụ đến cảnh giới tuyệt không thể tả kia. A Ken, chúng ta trước cạn một chén.
- Ôi, tôi đến, tôi đến đây. Tôn thiếu gia, chén thứ nhất này là tôi mời cậu đấy.
A Ken cười hì hì nói.
- Ai mời ai cũng giống nhau.
Tôn Thanh khoát tay nói, trong ánh mắt của hắn có ánh sáng lập loè.
- Chỉ cần anh em chúng ta thẳng thắn thành khẩn đối đãi là được rồi.
- Đó là chuyện dĩ nhiên rồi.
A Ken gật đầu nói.
- Tôn thiếu gia là lãnh đạo của chúng ta, dĩ nhiên cậu hỏi cái gì, chúng tôi phải trả lời cái đó. Cậu nói cái gì thì chúng tôi phải làm cái đó.
- Không nói chuyện lãnh đạo, chỉ nói tình cảm anh em.
Vẻ mặt Tôn Thanh thành thật sửa lại lời nói của A Ken.
- Nói sau đi, tôi được xem như lãnh đạo sao? Với địa vị xã hội của A Ken bây giờ, so với tôi còn có thâm niên nhiều hơn. Chẳng qua tôi chỉ là đánh đấm giả bộ cho có khí thế thôi, chỉ là như chơi sổ số. Chí hướng không ở chỗ này.
- Đúng, đúng. Tôn thiếu gia có lý tưởng lớn cùng mục tiêu xa hơn. Cái ngành giải trí này đối với cậu mà nói là quá nhỏ rồi.
A Ken cũng lập tức đổi giọng, cao giọng tâng bốc. Hắn nghĩ thầm, tôi và cậu có một cái rắm giao tình? Chừng nào thì cậu coi tôi là anh em?
- Tốt lắm. Có những lời này của A Ken, tôi cũng nên mời anh một ly.
Tôn Thanh cười ha hả nói. Hắn lại rót rượu đỏ vào chén của A Ken, nói:
- A Ken, anh em chúng ta cạn thêm chén nữa.
Nhìn rượu đỏ sắp tràn ra ngoài chén, trong lòng A Ken thầm kêu khổ.
Tửu lượng của hắn rất kém, bình thường thì chỉ cần một ly đã gục.
Nhưng hôm nay lại bị Tôn đại thiếu gia cuốn lấy, xem ra không uống không được.
Hắn cau mày, bịt mũi, cố gắng uống chén rượu kia, sau đó nấc lên vài cái, mắt say lờ đờ mông lung nói:
- Tôn đại thiếu gia, tôi…tôi không uống được. Còn có bạn bè đang chờ tôi ở dưới lâu, bây giờ tôi phải đi xuống.
Tôn Thanh làm bộ rất không vui, nói:
- Thế nào? Bọn họ là bạn bè của anh, tôi không phải là bạn bè của anh hả? Bây giờ chúng ta mới bắt đầu, tôi còn không tận hứng, anh đã muốn bỏ đi sao? A Ken, mới vừa rồi tôi còn nói về tình cảm anh em, xem ra anh hoàn toàn không coi tôi là anh em hả?
- Không phải. Tôi… không phải.
A Ken nói rất khó khăn, cực kỳ chóng mặt, giống như lúc nào đều có thể ngã xuống vậy.
- Không phải là tốt rồi.
Tôn Thanh đi tới ôm bả vai A Ken, lại lần kéo hắn ngồi xuống ghế sa lon rồi nói:
- Anh em chúng ta lại uống một chén.
Ba chén rượu ở trong bụng, hơn nữa hai chén rượu tây đã uống trước khi vào đây cũng đồng loạt phát tác, khiến A Ken đã say bẩy, tám phần.
- A Ken, tôi hỏi anh một vấn đề.
Tôn Thanh uống ba chén rượu đỏ, ngoại trừ sắc mặt trở nên hồng ra thì thân thể không có bất kỳ cái gì khác thường. Bọn hắn đã uống rất nhiều các loại rượu pha trộn, uống rượu đỏ chỉ đơn giản như uống nước sôi.
- Vấn đề gì?
Thân thể A Ken nằm trên ghế sa lon, lên tiếng hỏi.
- Đường Tâm là ai? Tiếng nói Tôn Thanh bay bổng, ngữ khí cùng với tiếng nói vừa rồi không có bất kỳ biến hóa nào, giống như là đang hỏi một vấn đề nhỏ.
Ánh mắt đang khép hờ của A Ken bỗng mở ra liếc Tôn Thanh, mới phát hiện sắc mặt của hắn cũng âm trầm như chai rượu đỏ này.
- Đường Tâm? Cô là Đường Tâm.
A Ken nở nụ cười nói:
- Tôn thiếu gia, câu hỏi của cậu rất thú vị đấy.
- A Ken, anh không thành thật một chút nào.
Tôn Thanh cười cười, sắc mặt vẫn đang đen kịt khiến người phải sợ hãi.
- Tôn thiếu gia, tôi…
A Ken đang muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên cảm thấy trong cổ họng rất khó chịu.
Sau đó hắn cúi xuống nôn.
Sau khi ọe ra vài lần, hắn cố gắng đứng lên nói với Tôn Thanh:
- Tôn thiếu gia, tôi… tôi không được. Tôi còn muốn nôn.
Nói xong, hắn đã muốn chạy ra ngoài nhưng không ngờ rằng quần áo của hắn lại bị Tôn Thanh một phát bắt được.
Tôn Thanh chỉ chỉ thùng rác trước mặt, vừa cười vừa nói: - Nôn ở chỗ này.
- Ôi… Chuyện này… Sao có thể?
A Ken vốn là còn muốn nói nôn ở chỗ này sẽ tạo ra mùi khó ngửi, thế nhưng Tôn Thanh vẫn không chịu buông áo hắn ra khiến cổ họng của hắn lại bắt đầu khó chịu. Hắn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, liền ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm thùng rác nôn ra một chút cặn bã cùng nước.
Lại nôn lần nữa, toàn thân hắn đã không còn sức lực.
Hắn ngồi dưới đất, ngẩn người ôm cái thùng rác kia cũng không biết buông ra.
Tôn Thanh ngồi ở trên ghế sa lon thảnh thơi uống rượu, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi mùi khó chịu từ bãi nôn của A Ken trong thùng rác.
Nét mặt của hắn giống như cười mà không phải cười, nhìn A Ken thân mật.
- A Ken, ói ra rồi hả? Ói ra là ổn rồi, anh em chúng ta lại tiếp tục uống.
A Ken ngồi yên một chỗ.
- Sao thế? Chuẩn bị giả ngu à?
Tôn Thanh cười lạnh.
- Tôi không đi, anh cũng không thể đi. Ngược lại tôi muốn nhìn xem anh có thể giả ngốc đến lúc nào.
A Ken vẫn đang giống như không hiểu lời của Tôn Thanh, biểu lộ ngốc trệ, thân thể cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Xoẹt.
Tôn Thanh giội chén rượu đỏ vào mặt A Ken, mắng:
- A Ken, con mẹ nó, không biết xấu hổ. Mày cho rằng giả ngây giả dại ở trước mặt tao là có thể tránh được một kiếp à? Đạo hạnh còn thiển lắm. Các ả kia cũng không phải là mẹ của mày, cũng không phải là đàn bà của mày, lại càng không nguyện ý nằm xuống chuyển hướng hai chân cho mày ở bên trên. Con mẹ nó, sao mày phải giả bộ trung thành? Mày đem các nàng đem làm người, bọn họ có đem mày trở thành người không? Người khác bảo mày là ngu đần, các ả cũng gọi mày là ngu đần, các ả cùng những người khác có cái gì khác nhau?
- Ôm mấy cái chân của mấy ả đó thì làm được cái gì? Nói cho tao biết đáp án, tao sẽ ghi nhớ phần nhân tình này của mày. Cần tao hỗ trợ gì thì nhất định tao sẽ không từ chối. A Ken, mày là người thông minh, cần phải hiểu lựa chọn thế nào cho tốt? Nói cho tao biết, Đường Tâm là người nào?
Rượu đỏ giội vào mặt, nóng rát, đau nhức.
Chất lỏng màu đỏ thẫm đính vào trên mặt, trên tóc, bên trên lông mi, trong lỗ mũi, sau đó những chất lỏng này nhanh chóng trượt tới khóe miệng, cuối cùng lan đến cổ.
Áo sơ mi A Ken mặc trên người cũng bị rượu nhuộm đỏ, áo sơ mi chỗ trắng chỗ đỏ trông loang lổ, giống như từng mảnh Hồng Mai rơi trên nền tuyết trắng.
A Ken vô ý thức lau vết rượu làm cho người ta tê tế ngứa ngứa ở trên mặt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tôn Thanh, hỏi:
- Vì sao cậu đánh tôi?
Giả ngu.
Vẫn còn giả ngu.
Tôn Thanh tức giận, hắn từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nắm chai rượu đỏ còn non nửa xối hết vào đầu A Ken.
Ục ục.
Rượu đỏ như hồng thủy, làm hỏng hết bộ tóc mà A Ken luôn tỉ mỉ chăm sóc.
- Tao cho mày biết thế nào là giả bộ. Tao muốn nhìn xem mày giả bộ tới khi nào.
Tôn Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
- Bọn họ bắt nạt tao. Nhưng A Ken, mày không đủ tư cách.
A Ken đưa tay sờ lên đầu một cái, sau đó hốc mắt đỏ lên, ah ah khóc lớn.
- Tóc rối hết rồi.
- A Ken, làm sao vậy? Anh có mâu thuẫn với đại thiếu gia họ Tôn à? Thoạt nhìn cũng giống như không có chuyện gì nhỉ.
Cô gái mặc áo Punk lên tiếng hỏi.
- Hắn khinh người quá đáng.
A Ken nói, sau đó lại thấy câu trả lời này sai lầm.
Hắn bắt nạt Đường Tâm, lại bị Đường Trọng bắt nạt lại, hiện tại hắn lại muốn bắt nạt mình sao?
- A Ken, nghe anh em khuyên một tiếng. Mặc kệ hắn là cái dạng người gì, hắn đã tới mời cậu uống một chén rượu. Chén rượu này cậu phải uống, nếu không là cậu không nể mặt mũi hắn. Cậu cũng biết, nhưng người như bọn hắn coi trọng nhất chính là mặt mũi.
Người đàn ông DAIVE tóc ngắn lên tiếng nói.
- Nếu cậu không để cho hắn mặt mũi thì bọn hắn cũng không để cho chúng ta mặt mũi. Những người như chúng ta phải giữ quan hệ cho tốt mới dễ dàng hoạt động.
- Chính là như vậy.
Bím tóc cũng lên tiếng phụ họa.
- A Ken, đi thôi. Trước khi anh đi, tôi mời anh một chén rượu. Hắn là đàn ông, anh cũng là đàn ông, hắn có thể làm gì được anh? Chúng tôi ở bên ngoài chờ, chờ anh trở về rồi cùng nhau ăn cơm.
A Ken cũng biết, Đường Trọng, Trương Hách Bản có thể đắc tội Tôn Thanh nhưng một người tạo hình như hắn không có dũng khí cùng năng lực để đắc tội đại thiếu gia Hoa Thanh. Mà hắn lại là người tạo hình xuất sắc chứ không chỉ là tạo hình bình thường.
Chỉ là trong nội tâm có chút không cam lòng mà thôi.
Hắn bưng ly trước mặt lên uống một ngụm rượu tây, dùng khăn tay lau lau rồi nói:
- Tốt. Tôi đi nói chuyện cùng hắn hai câu. Chỉ hai câu.
Tôn Thanh phân phó một tiếng rồi đi, ngay cả gặp ở đâu cũng đều không nói. Nhưng A Ken cũng là khách quen của Thái Dương Hoa, vô cùng quen thuộc với nhân viên phục vụ ở đây. Hắn kéo một người lại hỏi, đã biết rõ Tôn Thanh ở trong phòng "Hoa nở" trên lầu hai.
A Ken gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói "Mời vào" của Tôn Thanh.
A Ken đẩy mạnh cửa gỗ, nhìn thấy Tôn Thanh đang dùng đồ mở rượu để mở một chai rượu màu đỏ.
Hắn cười ha hả nhìn A Ken, nói:
- A Ken, ngồi đi, lâu lắm rồi anh em chúng ta không ngồi uống rượu với nhau. Hôm nay tôi mở một bình rượu ngoan, hai chúng ta cùng hưởng thụ.
- Ôi, Tôn đại thiếu gia, sao có thể để cho cậu mở rượu? Tôi đến, tôi đến đây.
A Ken bước nhanh đến, muốn tiếp nhận bình rượu đỏ cùng đồ mở rượu từ tay Tôn Thanh.
- Tại sao nhân viên phục vụ trong này càng ngày càng lười biếng vậy? Nguyên một đám canh giữ ở bên ngoài không muốn lên lầu. Tôn đại thiếu gia, cậu với Uông lão bản là bạn tốt, phải góp ý cho hắn, chúng ta nói chuyện ở đây cũng vô dụng thôi.
- Chuyện này không liên quan đến nhân viên phục vụ. Là tôi không cho bọn họ vào.
Tôn Thanh vừa cười vừa nói, vẻ mặt ôn hòa nhiệt tình vui vẻ. Giống như lần trước bị Đường Trọng hung hăng đánh qua, về sau cách hắn nhìn con người trên thế giới đã khác hắn, năng lực xử sự làm người cũng đề cao không ít.
Phụt.
Hắn rút ra một nút bằng gỗ, bắt đầu rót rượu đỏ vào trong chén, nói:
- Loại chuyện này phải do tự mình làm thì mới có ý nghĩa. Rượu ngon như gái đẹp, nhất định phải tự mình giúp cô cởi quần áo mới có thể hưởng thụ đến cảnh giới tuyệt không thể tả kia. A Ken, chúng ta trước cạn một chén.
- Ôi, tôi đến, tôi đến đây. Tôn thiếu gia, chén thứ nhất này là tôi mời cậu đấy.
A Ken cười hì hì nói.
- Ai mời ai cũng giống nhau.
Tôn Thanh khoát tay nói, trong ánh mắt của hắn có ánh sáng lập loè.
- Chỉ cần anh em chúng ta thẳng thắn thành khẩn đối đãi là được rồi.
- Đó là chuyện dĩ nhiên rồi.
A Ken gật đầu nói.
- Tôn thiếu gia là lãnh đạo của chúng ta, dĩ nhiên cậu hỏi cái gì, chúng tôi phải trả lời cái đó. Cậu nói cái gì thì chúng tôi phải làm cái đó.
- Không nói chuyện lãnh đạo, chỉ nói tình cảm anh em.
Vẻ mặt Tôn Thanh thành thật sửa lại lời nói của A Ken.
- Nói sau đi, tôi được xem như lãnh đạo sao? Với địa vị xã hội của A Ken bây giờ, so với tôi còn có thâm niên nhiều hơn. Chẳng qua tôi chỉ là đánh đấm giả bộ cho có khí thế thôi, chỉ là như chơi sổ số. Chí hướng không ở chỗ này.
- Đúng, đúng. Tôn thiếu gia có lý tưởng lớn cùng mục tiêu xa hơn. Cái ngành giải trí này đối với cậu mà nói là quá nhỏ rồi.
A Ken cũng lập tức đổi giọng, cao giọng tâng bốc. Hắn nghĩ thầm, tôi và cậu có một cái rắm giao tình? Chừng nào thì cậu coi tôi là anh em?
- Tốt lắm. Có những lời này của A Ken, tôi cũng nên mời anh một ly.
Tôn Thanh cười ha hả nói. Hắn lại rót rượu đỏ vào chén của A Ken, nói:
- A Ken, anh em chúng ta cạn thêm chén nữa.
Nhìn rượu đỏ sắp tràn ra ngoài chén, trong lòng A Ken thầm kêu khổ.
Tửu lượng của hắn rất kém, bình thường thì chỉ cần một ly đã gục.
Nhưng hôm nay lại bị Tôn đại thiếu gia cuốn lấy, xem ra không uống không được.
Hắn cau mày, bịt mũi, cố gắng uống chén rượu kia, sau đó nấc lên vài cái, mắt say lờ đờ mông lung nói:
- Tôn đại thiếu gia, tôi…tôi không uống được. Còn có bạn bè đang chờ tôi ở dưới lâu, bây giờ tôi phải đi xuống.
Tôn Thanh làm bộ rất không vui, nói:
- Thế nào? Bọn họ là bạn bè của anh, tôi không phải là bạn bè của anh hả? Bây giờ chúng ta mới bắt đầu, tôi còn không tận hứng, anh đã muốn bỏ đi sao? A Ken, mới vừa rồi tôi còn nói về tình cảm anh em, xem ra anh hoàn toàn không coi tôi là anh em hả?
- Không phải. Tôi… không phải.
A Ken nói rất khó khăn, cực kỳ chóng mặt, giống như lúc nào đều có thể ngã xuống vậy.
- Không phải là tốt rồi.
Tôn Thanh đi tới ôm bả vai A Ken, lại lần kéo hắn ngồi xuống ghế sa lon rồi nói:
- Anh em chúng ta lại uống một chén.
Ba chén rượu ở trong bụng, hơn nữa hai chén rượu tây đã uống trước khi vào đây cũng đồng loạt phát tác, khiến A Ken đã say bẩy, tám phần.
- A Ken, tôi hỏi anh một vấn đề.
Tôn Thanh uống ba chén rượu đỏ, ngoại trừ sắc mặt trở nên hồng ra thì thân thể không có bất kỳ cái gì khác thường. Bọn hắn đã uống rất nhiều các loại rượu pha trộn, uống rượu đỏ chỉ đơn giản như uống nước sôi.
- Vấn đề gì?
Thân thể A Ken nằm trên ghế sa lon, lên tiếng hỏi.
- Đường Tâm là ai? Tiếng nói Tôn Thanh bay bổng, ngữ khí cùng với tiếng nói vừa rồi không có bất kỳ biến hóa nào, giống như là đang hỏi một vấn đề nhỏ.
Ánh mắt đang khép hờ của A Ken bỗng mở ra liếc Tôn Thanh, mới phát hiện sắc mặt của hắn cũng âm trầm như chai rượu đỏ này.
- Đường Tâm? Cô là Đường Tâm.
A Ken nở nụ cười nói:
- Tôn thiếu gia, câu hỏi của cậu rất thú vị đấy.
- A Ken, anh không thành thật một chút nào.
Tôn Thanh cười cười, sắc mặt vẫn đang đen kịt khiến người phải sợ hãi.
- Tôn thiếu gia, tôi…
A Ken đang muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên cảm thấy trong cổ họng rất khó chịu.
Sau đó hắn cúi xuống nôn.
Sau khi ọe ra vài lần, hắn cố gắng đứng lên nói với Tôn Thanh:
- Tôn thiếu gia, tôi… tôi không được. Tôi còn muốn nôn.
Nói xong, hắn đã muốn chạy ra ngoài nhưng không ngờ rằng quần áo của hắn lại bị Tôn Thanh một phát bắt được.
Tôn Thanh chỉ chỉ thùng rác trước mặt, vừa cười vừa nói: - Nôn ở chỗ này.
- Ôi… Chuyện này… Sao có thể?
A Ken vốn là còn muốn nói nôn ở chỗ này sẽ tạo ra mùi khó ngửi, thế nhưng Tôn Thanh vẫn không chịu buông áo hắn ra khiến cổ họng của hắn lại bắt đầu khó chịu. Hắn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, liền ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm thùng rác nôn ra một chút cặn bã cùng nước.
Lại nôn lần nữa, toàn thân hắn đã không còn sức lực.
Hắn ngồi dưới đất, ngẩn người ôm cái thùng rác kia cũng không biết buông ra.
Tôn Thanh ngồi ở trên ghế sa lon thảnh thơi uống rượu, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi mùi khó chịu từ bãi nôn của A Ken trong thùng rác.
Nét mặt của hắn giống như cười mà không phải cười, nhìn A Ken thân mật.
- A Ken, ói ra rồi hả? Ói ra là ổn rồi, anh em chúng ta lại tiếp tục uống.
A Ken ngồi yên một chỗ.
- Sao thế? Chuẩn bị giả ngu à?
Tôn Thanh cười lạnh.
- Tôi không đi, anh cũng không thể đi. Ngược lại tôi muốn nhìn xem anh có thể giả ngốc đến lúc nào.
A Ken vẫn đang giống như không hiểu lời của Tôn Thanh, biểu lộ ngốc trệ, thân thể cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Xoẹt.
Tôn Thanh giội chén rượu đỏ vào mặt A Ken, mắng:
- A Ken, con mẹ nó, không biết xấu hổ. Mày cho rằng giả ngây giả dại ở trước mặt tao là có thể tránh được một kiếp à? Đạo hạnh còn thiển lắm. Các ả kia cũng không phải là mẹ của mày, cũng không phải là đàn bà của mày, lại càng không nguyện ý nằm xuống chuyển hướng hai chân cho mày ở bên trên. Con mẹ nó, sao mày phải giả bộ trung thành? Mày đem các nàng đem làm người, bọn họ có đem mày trở thành người không? Người khác bảo mày là ngu đần, các ả cũng gọi mày là ngu đần, các ả cùng những người khác có cái gì khác nhau?
- Ôm mấy cái chân của mấy ả đó thì làm được cái gì? Nói cho tao biết đáp án, tao sẽ ghi nhớ phần nhân tình này của mày. Cần tao hỗ trợ gì thì nhất định tao sẽ không từ chối. A Ken, mày là người thông minh, cần phải hiểu lựa chọn thế nào cho tốt? Nói cho tao biết, Đường Tâm là người nào?
Rượu đỏ giội vào mặt, nóng rát, đau nhức.
Chất lỏng màu đỏ thẫm đính vào trên mặt, trên tóc, bên trên lông mi, trong lỗ mũi, sau đó những chất lỏng này nhanh chóng trượt tới khóe miệng, cuối cùng lan đến cổ.
Áo sơ mi A Ken mặc trên người cũng bị rượu nhuộm đỏ, áo sơ mi chỗ trắng chỗ đỏ trông loang lổ, giống như từng mảnh Hồng Mai rơi trên nền tuyết trắng.
A Ken vô ý thức lau vết rượu làm cho người ta tê tế ngứa ngứa ở trên mặt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tôn Thanh, hỏi:
- Vì sao cậu đánh tôi?
Giả ngu.
Vẫn còn giả ngu.
Tôn Thanh tức giận, hắn từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nắm chai rượu đỏ còn non nửa xối hết vào đầu A Ken.
Ục ục.
Rượu đỏ như hồng thủy, làm hỏng hết bộ tóc mà A Ken luôn tỉ mỉ chăm sóc.
- Tao cho mày biết thế nào là giả bộ. Tao muốn nhìn xem mày giả bộ tới khi nào.
Tôn Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
- Bọn họ bắt nạt tao. Nhưng A Ken, mày không đủ tư cách.
A Ken đưa tay sờ lên đầu một cái, sau đó hốc mắt đỏ lên, ah ah khóc lớn.
- Tóc rối hết rồi.