Sau đó hắn chỉ vào Cơ Uy Liêm, nói:
- Trước đây hắn cũng suy nghĩ như ông, muốn uy hiếp tôi, kết quả hiện tại lại biến thành một con chó nghe lời. Tôi nói gì hắn phải nghe đó, tôi muốn gì hắn phải đưa tôi. Tôi bảo hắn đi đập quán thì hắn phải đi đập quán. Hắn bảo hắn bắt nạt con ông thì hắn phải chạy tới đây bắt nạt con ông. Nếu không có tấm da hổ là hắn thì thằng con mèo mả gà đồng của ông đại khái cũng không bị bắt nhanh vậy đâu...
Vẻ mặt Cơ Uy Liêm biến đổi hắn, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đảo chiều, lửa giận bốc thẳng lên gáy.
Những lời này của Đường Trọng rất tàn nhẫn độc ác, lại vừa tổn hại âm đức, làm hắn nghe xong mà giận muốn hộc máu, chết đi sống lại.
Hắn biết đây là hắn đang bị trả thù, là đối phương trả thù hành động định bẫy hắn của mình vừa rồi..
Thằng khốn này cho tới bây giờ cũng không biết nương tay là gì. Hắn là một con chó điên, ai dám giơ vuốt với hắn là hắn sẽ cắn xé người đó, không chết không ngừng.
Hơn nữa vừa rồi mình cố tình châm lửa đốt Đường Trọng, muốn hắn và Tôn Văn Lâm trở mặt. Không ngờ người này đảo mắt một cái đã bán sạch mình, nói đập quán tới bắt nạt con đối phương đều là do mình. Tôn Văn Lâm hiện giờ chắc trong lòng hận nhất là mình rồi?
Hắn giận dữ đã nghĩ muốn phất tay rời đi, nhưng nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình vẫn còn nằm trong tay đối phương nên cũng đành làm anh hùng khí đoản, bất đắc dĩ bỏ qua. Hôm nay hắn đã đi tới hai bệnh viện khác kiểm tra, bệnh viện vẫn không thấy trong cơ thể hắn có chất độc gì. Hắn có thuốc giải, hắn có khả năng sẽ đi đời nhà ma. Vì vậy hắn chỉ có thể trơ mặt ra mà đứng ở đó, làm bộ như mình không hề nghe thấy Đường Trọng nói gì cả.
Tôn Văn Lâm kinh hãi.
Hắn dù lớn hơn một đời so với Cơ Uy Liêm nhưng hắn cũng biết Cơ Uy Liêm là một đại thiếu gia tại Minh Châu, cũng đã sớm nghe nói tới hắn là kẻ tâm cao khí ngạo, năng lực khí độ hơn người. Hiện giờ thấy hắn bị Đường Trọng mắng trước mặt người ngoài là một con chó nghe lời, không ngờ lại không hề nổi giận. Xem ra hắn đã hoàn toàn bị thằng ranh này khống chế thật rồi.
Nghĩ như vậy, lửa nóng của Tôn Văn Lâm cũng biến mất.
Hắn chân thành nhìn Đường Trọng, dùng giọng cầu khẩn nói:
- Tôi cũng không phải là muốn uy hiếp gì cả. Nếu như nói là uy hiếp thì vừa rồi lúc đến tôi đã không phải giả vờ không nhận ra các cậu. Tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này cho xong thôi, cứ dừng ở đây đi. Tôi biết Tôn Thanh không phải là kẻ tốt đẹp gì, nhưng nó cuối cùng vẫn là con tôi. Làm một người cha, tôi cũng phải đi những bước này. Cậu cũng biết là bình thường tôi phi thường ủng hộ công việc của các cậu. Lần trước cậu đánh nó một trận tôi cũng không thấy là cậu sai. Chỉ là hiện giờ nó đã nôn ra máu rồi, nếu không tới bệnh viện thì sẽ mất mạng.
Đường Trọng nở nụ cười nói.
- Hắn sở dĩ không phải là người tốt cũng là bởi hắn là con ông, hắn có ông để dựa dẫm. Tồng quản trị, ông là một người cha tốt, nhưng A Ken cũng có cha. Nếu cha hắn biết con mình bị người ta đánh thành chấn thương sọ não thì hắn nhất định sẽ liều mạng với ông. Tôn quản trị, lập trường của tôi chỉ có thể đứng ở phía cha của A Ken, không thể ở bên ông.
Hắn vung chai rượu tây trong tay mình, nói.
- Tôi chỉ cần một chân của hắn. Nếu như A Ken không dậy nổi hay biến thành người thực vật thì tôi sẽ trở lại hắn đòi lãi. Hiện tại tôi chỉ cần một chân. Chúng ta quen biết đã lâu, ông ủng hộ cho tôi thì tôi sẽ giảm trừ cho ông.
...
Sắc mặt Tôn Văn Lâm âm trầm nhìn Đường Trọng, không hề có ý tránh ra.
Hắn biết lời Đường Trọng nói là thật.
Nếu có người đánh con trai mình thành chấn thương sọ não, thậm chí có khả năng thành người thực vật thì phản ứng đầu tiên của mình cũng là tìm mọi cách giết hắn không chết cũng tàn phế.
Vấn đề là hiện tại kẻ đánh người lại là con hắn. Hắn không thể để con mình gãy một chân được. Trong thiên hạ có người cha nào nguyện tận mắt nhìn con mình bị người khác đánh gãy chân đây?
Đường Trọng hoàn toàn không ngại sắc mặt của hắn, cầm bình rượu tây đi tới phía Tôn Văn Lâm.
- Đường Tâm, cậu xác định muốn làm vậy sao?
Tôn Văn Lâm trầm giọng nói.
Đường Tâm.
Hắn lại gọi Đường Tâm chứ không phải là Đường Trọng.
Hiển nhiên hắn vẫn muốn cứu một chân của con mình, thậm chí không tiếc cầm bí mật này ra uy hiếp Đường Trọng.
Con chó gấp quá cũng leo tường. Con thỏ nóng nảy cũng cắn người.
Là một người cha, Tôn Văn Lâm không còn lựa chọn khác.
Có lẽ lựa chọn này hơi ngu xuẩn.
Đường Trọng dừng bước, híp mắt cười.
- Tôn quản trị. Ông không biết tôi là dạng người gì rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tôi cũng muốn cho ông biết, trên đời này người cha nào cũng giống nhau.
Tôn Văn Lâm nói. Cha của A Ken có thể liều mạng vì con, hắn cũng thế.
- Tôi biết.
Đường Trọng chăm chú gật đầu nói, cũng có chút kính nể nhìn Tôn Văn Lâm.
- Bởi tôi có người cha tốt nhất thế gian.
- Đúng vậy. Cậu cũng có cha.
Tôn Văn Lâm cảm thán nói:
- Sau này cậu cũng sẽ trở thành cha. Cho nên cậu hẳn có thể giải thích được hành vi của tôi hiện giờ. Tôi không có lựa chọn khác. Bỏ qua cho hắn lần này, tôi sẽ cho cậu đánh gãy một chân hoặc tôi trở thành tay sai của cậu.
Đánh gãy một chân tôi... Tôn Văn Lâm nguyện dùng thân thể của mình thay cho con trai Tôn Thanh. Hơn nãu hắn còn nói nguyện làm tay sai của Đường Trọng, đại biểu cho sau này trong công việc, hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện, giúp hắn mọi chuyện.
- Tôi không thể đồng ý.
Đường Trọng nói.
- A Ken bởi vì tôi mới bị hắn đánh thành như vậy. Nếu tôi lại dùng việc khiến hắn bị thương làm điều kiện đàm phán với ông thì tôi cũng thật có lỗi với câu “ tôi chưa nói gì cả “ kia.
- Còn nữa. Tôi sẽ không đánh gãy chân ông. Thậm chí tôi cũng không động vào một ngón tay ông.
Đường Trọng chăm chú nhìn Tôn Văn Lâm.
- Ông là một người đáng tôn trọng.
Nói xong thân thể hắn tiến lên rất nhanh, xoay một trăm tám mươi độ, nhanh chóng lướt qua người Tôn Văn Lâm.
Tôn Văn Lâm phản ứng thì Đường Trọng đã không còn bóng dáng.
Hắn xoay người lại rất nhanh, thấy Đường Trọng giơ chai rượu tây lên nện mạnh lên đầu gối của Tôn Thanh.
Rắc...
Đây là tiếng khớp xương vỡ vụn.
- Á...
Tôn Thanh và Tôn Văn Lâm đồng thời kêu lên.
Tôn Văn Lâm là lo lắng, Tôn Thanh là bị chân đau đớn.
Đường Trọng nói là giữ lời.
Một chai rượu đập tới xong, lập tức thu tay lùi lại, ném chai rượu vào tường vỡ nát.
Mãi tới lúc này, Tôn Văn Lâm mới chạy tới dìu Tôn Thanh, ôm lấy thân thể đang co quắp không ngừng kêu gào của hắn.
Thư ký hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.
Hắn đã bao giờ gặp phải một người hung ác như vậy chứ? Lúc đầu hắn muốn tới ngăn cản nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, tay hắn rõ ràng giơ ra nhưng bình rượu kia lại vượt qua tay hắn mà nện lên đùi Tôn Thanh.
Tiếng khớp xương vang lên giống như nện lên đầu gối hắn vậy.
Thân thể hắn mãi tới giờ còn run run không ngừng, hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.
- Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương.
Tôn Văn Lâm kêu to.
Thư ký ngẩn người bất động, Đường Trọng nháy mắt với Cơ Uy Liêm.
Cơ Uy Liêm bất đắc dĩ, đành phải tự mình mở cửa kêu người gọi xe đưa Tôn Thanh vào viện.
Cơ đại thiếu gia nói chuyện vẫn rất khá.
Rất nhanh đã có một đám đàn ông mặc áo đen chờ bên ngoài từ trước vọt vào, dưới sự chỉ huy của Tôn Văn Lâm, nhanh chóng khênh Tôn Thanh xuống dưới lầu.
Ánh mắt Tôn Văn Lâm âm trầm liếc Đường Trọng một cái, sau đó cũng bước nhanh theo.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn Đường Trọng và Cơ Uy Liêm, cùng những vết máu và mùi rượu mạnh pha với máu tươi khiến người ta buồn nôn.
- Cần gì phải thế?
Cơ Uy Liêm thở dài nói.
- Có hắn ở đây sẽ có lợi cho việc bảo vệ bí mật của cậu.
- Con người là vật có quán tính.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu lần này hắn uy hiếp thành công, lần sau gặp chuyện có thể lại dùng bí mật này để uy hiếp... Hắn vạch trần thân phận của tôi, nhiều nhất là tôi sẽ không phải là ngôi sao nữa. Nhưng nếu tôi tiếp nhận sự uy hiếp của hắn, vậy tôi sẽ trở thành con rối của hắn.
Dừng lại một chút, Đường Trọng xoay người nhìn về phía Cơ Uy Liêm, nói:
- Đương nhiên tốt nhất cậu cũng không nên ôm ý nghĩ như vậy. Bởi vì... Sự phản kháng của cậu chính là tự chịu diệt vong.
- Tôi sao có thể thế chứ?
Cơ Uy Liêm cười nói:
- Hiện giờ tôi đã thấy là làm bạn cậu cũng rất khoái trá.
- A Ken mới là bạn tôi.
Đường Trọng lắc đầu:
- Cậu không xứng.
Yêu mến tôi, tôi sẽ yêu lại cả chục lần.
Khinh tôi, tôi sẽ trả lại cả trăm lần.
Tôi không phải người xấu, cũng không phải người tốt. Tôi chỉ là một người tầm thường.
...
...
- Đồ lừa đảo. Các người đều là đồ lừa đảo. Các người lừa tôi. Người ta không bao giờ muốn nói chuyện với các người nữa. Các người đi ra ngoài đi. Đừng có ở trước mặt tôi nữa...
A Ken trùm chăn lên đầu, cao giọng kêu to.
Hắn nằm ba ngày, hôn mê ba ngày. Mọi người còn lo là hắn không tỉnh lại nữa.
May mắn chính là hắn lại tỉnh vào ngày thứ tư, ngày thứ năm đã mở miệng nói chuyện được, đến thứ sáu thì khôi phục được trạng thái như thế này.
Từ khi bị Tôn Thanh đánh chấn thương sọ não, hắn đã ở trong viện một tuần rồi.
Vốn tưởng là A Ken sau khi gặp chuyện này sẽ càng đàn ông hơn, càng có huyết tính hơn, không ngờ không biết bị Tôn Thanh đánh thương chỗ nào, hắn lại càng mềm mại quyến rũ hơn. Hiện giờ cách nói chuyện của hắn lại càng giống con gái rồi.
Càng kinh khủng hơn hắn lại là một người phụ nữ thích làm nũng.
- Tôi không lừa cậu mà. Tôi có lừa cậu bao giờ đâu?
Bạch Tố ngồi đầu giường giải thích.
- Lúc ấy cậu hỏi tôi là mặt có hoa không... Tôi nhìn thấy trên mặt thật sự không có hoa mà. Hiện tại cậu sờ mặt xem có không? Hoa hồng hay hoa bách hợp chứ? Hay là hoa Thiên tinh, hoa cúc dại?
- Cô... Cô thật sự là làm tôi tức chết đi được.
A Ken bị Bạch Tố ngụy biện chọc tức.
- Tôi hỏi là mặt tôi có bị thương không. Ai cần hỏi cô trên mặt người ta có hoa không? Cô nhìn mặt tôi xem. Cô nhìn mặt tôi xem giờ là cái hình dạng gì rồi? Ôi chao ôi, hiện giờ sao tôi ra ngoài gặp người ta được chứ? Các người đi ra ngoài, đi ra hết đi. Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa, cũng không muốn các người thấy tôi. Các người xấu lắm...
- Thế đây có tính là hoa không?
Một giọng đàn ông vang lên.
A Ken xốc chăn lên, thấy Đường Trọng đang cầm một đóa hoa lớn đứng ở đầu giường hắn.
Cái miệng nhỏ nhắn của hắn nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc mang theo nét thẹn thùng hết sức, đỏ mặt nói:
- Tiểu Tâm Tâm, sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?
- Trước đây hắn cũng suy nghĩ như ông, muốn uy hiếp tôi, kết quả hiện tại lại biến thành một con chó nghe lời. Tôi nói gì hắn phải nghe đó, tôi muốn gì hắn phải đưa tôi. Tôi bảo hắn đi đập quán thì hắn phải đi đập quán. Hắn bảo hắn bắt nạt con ông thì hắn phải chạy tới đây bắt nạt con ông. Nếu không có tấm da hổ là hắn thì thằng con mèo mả gà đồng của ông đại khái cũng không bị bắt nhanh vậy đâu...
Vẻ mặt Cơ Uy Liêm biến đổi hắn, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đảo chiều, lửa giận bốc thẳng lên gáy.
Những lời này của Đường Trọng rất tàn nhẫn độc ác, lại vừa tổn hại âm đức, làm hắn nghe xong mà giận muốn hộc máu, chết đi sống lại.
Hắn biết đây là hắn đang bị trả thù, là đối phương trả thù hành động định bẫy hắn của mình vừa rồi..
Thằng khốn này cho tới bây giờ cũng không biết nương tay là gì. Hắn là một con chó điên, ai dám giơ vuốt với hắn là hắn sẽ cắn xé người đó, không chết không ngừng.
Hơn nữa vừa rồi mình cố tình châm lửa đốt Đường Trọng, muốn hắn và Tôn Văn Lâm trở mặt. Không ngờ người này đảo mắt một cái đã bán sạch mình, nói đập quán tới bắt nạt con đối phương đều là do mình. Tôn Văn Lâm hiện giờ chắc trong lòng hận nhất là mình rồi?
Hắn giận dữ đã nghĩ muốn phất tay rời đi, nhưng nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình vẫn còn nằm trong tay đối phương nên cũng đành làm anh hùng khí đoản, bất đắc dĩ bỏ qua. Hôm nay hắn đã đi tới hai bệnh viện khác kiểm tra, bệnh viện vẫn không thấy trong cơ thể hắn có chất độc gì. Hắn có thuốc giải, hắn có khả năng sẽ đi đời nhà ma. Vì vậy hắn chỉ có thể trơ mặt ra mà đứng ở đó, làm bộ như mình không hề nghe thấy Đường Trọng nói gì cả.
Tôn Văn Lâm kinh hãi.
Hắn dù lớn hơn một đời so với Cơ Uy Liêm nhưng hắn cũng biết Cơ Uy Liêm là một đại thiếu gia tại Minh Châu, cũng đã sớm nghe nói tới hắn là kẻ tâm cao khí ngạo, năng lực khí độ hơn người. Hiện giờ thấy hắn bị Đường Trọng mắng trước mặt người ngoài là một con chó nghe lời, không ngờ lại không hề nổi giận. Xem ra hắn đã hoàn toàn bị thằng ranh này khống chế thật rồi.
Nghĩ như vậy, lửa nóng của Tôn Văn Lâm cũng biến mất.
Hắn chân thành nhìn Đường Trọng, dùng giọng cầu khẩn nói:
- Tôi cũng không phải là muốn uy hiếp gì cả. Nếu như nói là uy hiếp thì vừa rồi lúc đến tôi đã không phải giả vờ không nhận ra các cậu. Tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này cho xong thôi, cứ dừng ở đây đi. Tôi biết Tôn Thanh không phải là kẻ tốt đẹp gì, nhưng nó cuối cùng vẫn là con tôi. Làm một người cha, tôi cũng phải đi những bước này. Cậu cũng biết là bình thường tôi phi thường ủng hộ công việc của các cậu. Lần trước cậu đánh nó một trận tôi cũng không thấy là cậu sai. Chỉ là hiện giờ nó đã nôn ra máu rồi, nếu không tới bệnh viện thì sẽ mất mạng.
Đường Trọng nở nụ cười nói.
- Hắn sở dĩ không phải là người tốt cũng là bởi hắn là con ông, hắn có ông để dựa dẫm. Tồng quản trị, ông là một người cha tốt, nhưng A Ken cũng có cha. Nếu cha hắn biết con mình bị người ta đánh thành chấn thương sọ não thì hắn nhất định sẽ liều mạng với ông. Tôn quản trị, lập trường của tôi chỉ có thể đứng ở phía cha của A Ken, không thể ở bên ông.
Hắn vung chai rượu tây trong tay mình, nói.
- Tôi chỉ cần một chân của hắn. Nếu như A Ken không dậy nổi hay biến thành người thực vật thì tôi sẽ trở lại hắn đòi lãi. Hiện tại tôi chỉ cần một chân. Chúng ta quen biết đã lâu, ông ủng hộ cho tôi thì tôi sẽ giảm trừ cho ông.
...
Sắc mặt Tôn Văn Lâm âm trầm nhìn Đường Trọng, không hề có ý tránh ra.
Hắn biết lời Đường Trọng nói là thật.
Nếu có người đánh con trai mình thành chấn thương sọ não, thậm chí có khả năng thành người thực vật thì phản ứng đầu tiên của mình cũng là tìm mọi cách giết hắn không chết cũng tàn phế.
Vấn đề là hiện tại kẻ đánh người lại là con hắn. Hắn không thể để con mình gãy một chân được. Trong thiên hạ có người cha nào nguyện tận mắt nhìn con mình bị người khác đánh gãy chân đây?
Đường Trọng hoàn toàn không ngại sắc mặt của hắn, cầm bình rượu tây đi tới phía Tôn Văn Lâm.
- Đường Tâm, cậu xác định muốn làm vậy sao?
Tôn Văn Lâm trầm giọng nói.
Đường Tâm.
Hắn lại gọi Đường Tâm chứ không phải là Đường Trọng.
Hiển nhiên hắn vẫn muốn cứu một chân của con mình, thậm chí không tiếc cầm bí mật này ra uy hiếp Đường Trọng.
Con chó gấp quá cũng leo tường. Con thỏ nóng nảy cũng cắn người.
Là một người cha, Tôn Văn Lâm không còn lựa chọn khác.
Có lẽ lựa chọn này hơi ngu xuẩn.
Đường Trọng dừng bước, híp mắt cười.
- Tôn quản trị. Ông không biết tôi là dạng người gì rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tôi cũng muốn cho ông biết, trên đời này người cha nào cũng giống nhau.
Tôn Văn Lâm nói. Cha của A Ken có thể liều mạng vì con, hắn cũng thế.
- Tôi biết.
Đường Trọng chăm chú gật đầu nói, cũng có chút kính nể nhìn Tôn Văn Lâm.
- Bởi tôi có người cha tốt nhất thế gian.
- Đúng vậy. Cậu cũng có cha.
Tôn Văn Lâm cảm thán nói:
- Sau này cậu cũng sẽ trở thành cha. Cho nên cậu hẳn có thể giải thích được hành vi của tôi hiện giờ. Tôi không có lựa chọn khác. Bỏ qua cho hắn lần này, tôi sẽ cho cậu đánh gãy một chân hoặc tôi trở thành tay sai của cậu.
Đánh gãy một chân tôi... Tôn Văn Lâm nguyện dùng thân thể của mình thay cho con trai Tôn Thanh. Hơn nãu hắn còn nói nguyện làm tay sai của Đường Trọng, đại biểu cho sau này trong công việc, hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện, giúp hắn mọi chuyện.
- Tôi không thể đồng ý.
Đường Trọng nói.
- A Ken bởi vì tôi mới bị hắn đánh thành như vậy. Nếu tôi lại dùng việc khiến hắn bị thương làm điều kiện đàm phán với ông thì tôi cũng thật có lỗi với câu “ tôi chưa nói gì cả “ kia.
- Còn nữa. Tôi sẽ không đánh gãy chân ông. Thậm chí tôi cũng không động vào một ngón tay ông.
Đường Trọng chăm chú nhìn Tôn Văn Lâm.
- Ông là một người đáng tôn trọng.
Nói xong thân thể hắn tiến lên rất nhanh, xoay một trăm tám mươi độ, nhanh chóng lướt qua người Tôn Văn Lâm.
Tôn Văn Lâm phản ứng thì Đường Trọng đã không còn bóng dáng.
Hắn xoay người lại rất nhanh, thấy Đường Trọng giơ chai rượu tây lên nện mạnh lên đầu gối của Tôn Thanh.
Rắc...
Đây là tiếng khớp xương vỡ vụn.
- Á...
Tôn Thanh và Tôn Văn Lâm đồng thời kêu lên.
Tôn Văn Lâm là lo lắng, Tôn Thanh là bị chân đau đớn.
Đường Trọng nói là giữ lời.
Một chai rượu đập tới xong, lập tức thu tay lùi lại, ném chai rượu vào tường vỡ nát.
Mãi tới lúc này, Tôn Văn Lâm mới chạy tới dìu Tôn Thanh, ôm lấy thân thể đang co quắp không ngừng kêu gào của hắn.
Thư ký hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.
Hắn đã bao giờ gặp phải một người hung ác như vậy chứ? Lúc đầu hắn muốn tới ngăn cản nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, tay hắn rõ ràng giơ ra nhưng bình rượu kia lại vượt qua tay hắn mà nện lên đùi Tôn Thanh.
Tiếng khớp xương vang lên giống như nện lên đầu gối hắn vậy.
Thân thể hắn mãi tới giờ còn run run không ngừng, hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.
- Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương.
Tôn Văn Lâm kêu to.
Thư ký ngẩn người bất động, Đường Trọng nháy mắt với Cơ Uy Liêm.
Cơ Uy Liêm bất đắc dĩ, đành phải tự mình mở cửa kêu người gọi xe đưa Tôn Thanh vào viện.
Cơ đại thiếu gia nói chuyện vẫn rất khá.
Rất nhanh đã có một đám đàn ông mặc áo đen chờ bên ngoài từ trước vọt vào, dưới sự chỉ huy của Tôn Văn Lâm, nhanh chóng khênh Tôn Thanh xuống dưới lầu.
Ánh mắt Tôn Văn Lâm âm trầm liếc Đường Trọng một cái, sau đó cũng bước nhanh theo.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn Đường Trọng và Cơ Uy Liêm, cùng những vết máu và mùi rượu mạnh pha với máu tươi khiến người ta buồn nôn.
- Cần gì phải thế?
Cơ Uy Liêm thở dài nói.
- Có hắn ở đây sẽ có lợi cho việc bảo vệ bí mật của cậu.
- Con người là vật có quán tính.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu lần này hắn uy hiếp thành công, lần sau gặp chuyện có thể lại dùng bí mật này để uy hiếp... Hắn vạch trần thân phận của tôi, nhiều nhất là tôi sẽ không phải là ngôi sao nữa. Nhưng nếu tôi tiếp nhận sự uy hiếp của hắn, vậy tôi sẽ trở thành con rối của hắn.
Dừng lại một chút, Đường Trọng xoay người nhìn về phía Cơ Uy Liêm, nói:
- Đương nhiên tốt nhất cậu cũng không nên ôm ý nghĩ như vậy. Bởi vì... Sự phản kháng của cậu chính là tự chịu diệt vong.
- Tôi sao có thể thế chứ?
Cơ Uy Liêm cười nói:
- Hiện giờ tôi đã thấy là làm bạn cậu cũng rất khoái trá.
- A Ken mới là bạn tôi.
Đường Trọng lắc đầu:
- Cậu không xứng.
Yêu mến tôi, tôi sẽ yêu lại cả chục lần.
Khinh tôi, tôi sẽ trả lại cả trăm lần.
Tôi không phải người xấu, cũng không phải người tốt. Tôi chỉ là một người tầm thường.
...
...
- Đồ lừa đảo. Các người đều là đồ lừa đảo. Các người lừa tôi. Người ta không bao giờ muốn nói chuyện với các người nữa. Các người đi ra ngoài đi. Đừng có ở trước mặt tôi nữa...
A Ken trùm chăn lên đầu, cao giọng kêu to.
Hắn nằm ba ngày, hôn mê ba ngày. Mọi người còn lo là hắn không tỉnh lại nữa.
May mắn chính là hắn lại tỉnh vào ngày thứ tư, ngày thứ năm đã mở miệng nói chuyện được, đến thứ sáu thì khôi phục được trạng thái như thế này.
Từ khi bị Tôn Thanh đánh chấn thương sọ não, hắn đã ở trong viện một tuần rồi.
Vốn tưởng là A Ken sau khi gặp chuyện này sẽ càng đàn ông hơn, càng có huyết tính hơn, không ngờ không biết bị Tôn Thanh đánh thương chỗ nào, hắn lại càng mềm mại quyến rũ hơn. Hiện giờ cách nói chuyện của hắn lại càng giống con gái rồi.
Càng kinh khủng hơn hắn lại là một người phụ nữ thích làm nũng.
- Tôi không lừa cậu mà. Tôi có lừa cậu bao giờ đâu?
Bạch Tố ngồi đầu giường giải thích.
- Lúc ấy cậu hỏi tôi là mặt có hoa không... Tôi nhìn thấy trên mặt thật sự không có hoa mà. Hiện tại cậu sờ mặt xem có không? Hoa hồng hay hoa bách hợp chứ? Hay là hoa Thiên tinh, hoa cúc dại?
- Cô... Cô thật sự là làm tôi tức chết đi được.
A Ken bị Bạch Tố ngụy biện chọc tức.
- Tôi hỏi là mặt tôi có bị thương không. Ai cần hỏi cô trên mặt người ta có hoa không? Cô nhìn mặt tôi xem. Cô nhìn mặt tôi xem giờ là cái hình dạng gì rồi? Ôi chao ôi, hiện giờ sao tôi ra ngoài gặp người ta được chứ? Các người đi ra ngoài, đi ra hết đi. Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa, cũng không muốn các người thấy tôi. Các người xấu lắm...
- Thế đây có tính là hoa không?
Một giọng đàn ông vang lên.
A Ken xốc chăn lên, thấy Đường Trọng đang cầm một đóa hoa lớn đứng ở đầu giường hắn.
Cái miệng nhỏ nhắn của hắn nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc mang theo nét thẹn thùng hết sức, đỏ mặt nói:
- Tiểu Tâm Tâm, sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?