Sơ mi trắng, áo vét đen. Loại trang phục này của Tôn Văn Lâm khiến người ta có cảm giác hắn như đại ca xã hội đen. Ánh mắt hắn bình tĩnh, bước chân thong dong, có vẻ ưu nhã của người bề trên.
Khó trách mấy hộ sĩ kia lại nhìn hắn đăm đăm. Ông chú như vậy mới là người mà ai cũng thích đó.
Tôn Văn Lâm gật đầu mỉm cười với những hộ sĩ nhìn hắn, sau đó nhìn A Ken đang ngủ say trên giường bệnh, hỏi:
- Thân thể A Ken thế nào rồi? Hiện giờ không còn vấn đề gì chứ?
A Ken ngủ thiếp đi, Bạch Tố trả lời câu hỏi của hắn.
Trong lòng Bạch Tố không yên nhưng ngoài mặt lại nhiệt tình nói:
- Tốt hơn nhiều rồi. Bệnh viện đã kiểm tra toàn diện, không có vấn đề gì. Chỉ là hiện giờ đầu còn đau một chút, tim đập nhanh, tai đau, có thể cần nghỉ ngơi một thời gian mới có thể rời giường.
Sắc mặt Tôn Văn Lâm trở lên nghiêm trọng, nói:
- Thằng ranh con kia không ngờ lại ra tay nặng như vậy. May mà A Ken không việc gì, nếu không tôi phải lột da nó.
Bạch Tố cười cười, không trả lời vấn đề này.
Cô không thể nói ông lột da đi, không lột được thì ông là họ nhà rùa, cũng không muốn nói những lời như sao đâu, A Ken cũng không có vấn đề gì.
Chẳng qua Tôn Văn Lâm có thể thản nhiên nói chuyện này ra cũng khiến Bạch Tố có một cái nhìn mới về hắn. Cô tưởng rằng Tôn Văn Lâm dù có tới đây thì cũng sẽ không muốn nói chuyện về việc con mình là hung thủ. Dù sao thì con hắn cũng vừa bị Đường Trọng đánh gãy chân. Đối với hắn mà nói thì chuyện này cũng không phải là chuyện thoải mái.
Tôn Văn Lâm cũng hiểu rõ tâm lý Bạch Tố, cũng chẳng mong cô đỡ lời, lại nói tiếp:
- Để A Ken nghỉ ngơi cho tốt đi. Tìm bác sĩ tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất. Tôi đã nộp một trăm ngàn tệ ở tài vụ rồi. Cần thêm thì lại gọi điện cho tôi. Về công thì tôi là thủ trưởng của A Ken, về tư thì tôi là cha người gây chuyện. Tôi đều phải có trách nhiệm với A Ken.
- Cám ơn Tôn quản trị. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho A Ken.
Bạch Tố cảm kích nói. Tôn Văn Lâm không chút trốn tránh trách nhiệm, dũng cảm gánh chịu đúng là rất tốt để lấy lòng người.
- Mọi người khổ cực rồi. Chẳng qua hai ngày nữa là tới buổi biểu diễn tại Yên Kinh. Bên kia cũng đã chuẩn bị cho tốt, muốn để lui lại là chuyện không có khả năng rồi. Mọi người lại càng phải khổ cực rồi, không có vấn đề gì chứ?
- Không thành vấn đề.
Bạch Tố nói. Tôn Văn Lâm là phó tổng giám đốc công ty, bản thân mình vẫn phải trả lời chăm chú.
- Hồi Âm và Hách Bản đều đã đi tới làm quen sân khấu Yên Kinh rồi. Tối nay tôi và Đường Tâm cũng sẽ tới Yên Kinh gặp các cô ấy. Chỉ là A Ken vắng mặt, việc trang điểm của chúng tôi cũng có chút phiền toái.
- Cô đã chọn được người thích hợp chưa?
Tôn Văn Lâm trầm tư nói:
- Chỉ cần cô chọn thì tôi sẽ lập tức bảo bọn họ ngừng công việc đang làm mà tới ngay.
Bạch Tố lắc đầu, nói:
- Mọi người trong công ty không thích hợp. Bí mật mà càng nhiều người biết thì càng khó giữ, rất dễ bị lộ bí mật.
- Vậy các cô tự mình nghĩ cách đi nhé.
Tôn Văn Lâm nói.
- Có gì cần công ty hỗ trợ thì gọi điện cho tôi.
- Vâng thưa phó tổng giám đốc Tôn.
Bạch Tố gật đầu đồng ý.
Tôn Văn Lâm đi tới ban công, đứng cạnh Đường Trọng nói:
- Xương đùi phải của Tôn Thanh bị đánh gãy, tuy nhiên bác sĩ nói là có thể nối lại, chỉ là phải tĩnh dưỡng một thời gian dài. Có thể là một năm, cũng có thể là hai năm, có thể dài hơn.
- Tôi không quan tâm.
Đường Trọng nhìn cảnh vườn bệnh viện phía dưới, vừa cười vừa nói.
- Đối với tôi mà nói, ngay sau buổi tối hôm đó tôi thì mọi chuyện đã qua rồi.
- Dù điều kiện y tế của Hoa Hạ rất không tồi nhưng tôi vẫn muốn đưa nó đi tới nước Pháp. Nó có một bà chị họ ở đó đang kinh doanh, cũng có thể chăm sóc tốt cho nó.
Tôn Văn Lâm tự mình nói.
- Tôi muốn trải qua chuyện này, tâm tính của hắn có chút biến hóa. Có mất có được. Mất đi khả năng hoạt động tự do, có thể tâm trí hắn mới trưởng thành hơn.
- Hy vọng như thế.
Đường Trọng nói.
- Cũng phải đợi tương lai thôi.
Tôn Văn Lâm nói.
- Chúc cậu may mắn.
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Bạch Tố tiễn hắn đi xong, đi tới trước mặt Đường Trọng, nói:
- Cậu không cảm thấy thái độ của hắn rất kỳ quái sao?
- Có gì đáng kỳ quái đâu?
Vẻ mặt Đường Trọng lộ ý cười, hỏi ngược lại.
Bạch Tố nhìn hai mắt Đường Trọng, nói.
- Khó trách được vừa rồi tôi hỏi Tôn quản trị có thể tức giận hay không, cậu lại nói hắn sẽ không. Hóa ra cậu đã sớm tính ra là hắn sẽ tới. Hắn được cậu nói là thông minh, cậu cũng không kém hắn.
- Tự đổi vị trí mà tự hỏi, tất nhiên sẽ biết đối phương muốn làm gì.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Ôi, buổi biểu diễn tại Yên Kinh sắp tới rồi. A Ken bị thương, khẳng định không có biện pháp đi theo rồi. Ai tới trang điểm cho cậu đây? Thật sự là đau đầu mà. Chuyện bất ngờ thế này khó xử lý rồi...
- Cô không được sao?
Đường Trọng hỏi.
- Không phải là không được.
Bạch Tố bất đắc dĩ nói.
- Có A Ken làm trước rồi thì tôi cũng có thể làm được. Nhưng tôi là người đại diện của mọi người, đến lúc đó còn phải xử lý rất nhiều chuyện. Hơn nữa, nếu như tôi đột nhiên chạy tới làm trang điểm cho cô thì mọi người sẽ cảm thấy kỳ quái không? A Ken bị bệnh, công ty không phải còn nhiều người trang điểm khác à? Tại sao lại không dùng bọn họ chứ?
Đường Trọng nghĩ thầm thấy đúng. Để Bạch Tố làm người trang điểm cũng không được. Vì vậy hắn nói.
- Chỉ có thể tìm một người biết bí mật mà lại giữ miệng kín như binh thôi.
Bạch Tố suy nghĩ một chút, đánh bất đắc dĩ bỏ cuộc, nói:
- Có nhiều người như vậy, muốn tìm một người như vậy lại rất khó khăn.
Đường Trọng trong lòng bừng sáng, nói:
- Tôi tìm người được không?
...
...
Vì tránh để mọi người chú ý, Đường Trọng và Bạch Tố mười một giờ tối đã đi chung máy bay đến sân bay quốc tế Yên Kinh, đến nơi thì đã là một giờ sáng rồi.
Lúc này dù là người đến hay đi cũng rất ít rồi, cũng không gặp phải chú ý của giới truyền thông.
Bởi vì muốn trực tiếp đi tới khách sạn, hội họp với Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm và nhân viên công tác cho nên Đường Trọng hiện giờ đã trang điểm thành Đường Tâm & “ vô cùng lạnh lùng& “. Đương nhiên lần này là do Bạch Tố hỗ trợ trang điểm cho, A Ken còn đang ở bệnh viện, không có biện pháp đứng dậy.
Xe đã tới đón ở bên ngoài sân bay. Hai người đến nơi cũng rất nhanh đi ra cửa.
Không ngờ là bọn họ vừa xuất hiện ở cửa, trong đám người đi đón đã có người hô to khẩu hiệu & “ Đường Tâm, Đường Tâm& “.
Lại còn mấy phóng viên giơ máy quay lên, chờ đợi rất lâu rồi mới có cơ hội, cánh tay bấm máy cũng nhanh nhẹn vô cùng.
Đường Trọng và Bạch Tố đều biến sắc.
Bọn họ len lén chạy tới đây, ngay cả máy bay cũng là do Bạch Tố tự mình mua, không thông qua thư ký của công ty. Vậy đám fans và phóng viên này sao biết tin được chứ?
Phản ứng đầu tiên của Đường Trọng là nghĩ tới Tôn Văn Lâm và Cơ Uy Liêm bán đứng mình. Nhưng ngẫm lại thì bọn họ hẳn không làm chuyện ngu xuẩn này.
Nếu bọn họ có gan làm chuyện mạo hiểm này thì bọn họ sẽ gặp phải phản kích ác liệt hơn hiện nay cả trăm ngàn lần.
- Đường Tâm, Đường Tâm, tôi yêu Đường Tâm...
- Đường Tâm, Đường Tâm, mật đường trong tim....
- Đường Tâm, tôi yêu em... Cả nhà chúng tôi đều yêu em...
...
Fans khàn giọng hét tới cháy cổ. Còn có người muốn phá cả hàng rào lao vào vị trí của Đường Trọng.
Bạch Tố nhanh chóng che phía trước Đường Trọng. Dù thế nào thì cô cũng không thể để Đường Trọng mở miệng nói chuyện được.
Bởi vì đã đêm khuya rồi nên cho dù ra khỏi cửa cũng không có nhân viên bảo vệ.
Đám fans hâm mộ kích động này càng muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng, có vài người còn đang dẫn đầu quây Đường Trọng lại.
- Cậu đi trước đi, trong chốc lát nữa hãy gọi điện liên lạc.
Bạch Tố nói nhỏ. Không có vệ sĩ tư nhân, không có bảo an của sân bay, chỉ dựa vào hai người bọn họ thì khó có thể vượt qua đám fans hâm mộ nhiệt tình này.
Đường Trọng hiểu ý, lập tức bước nhanh về phía trước.
Các fans đều vì Đường Tâm mà đến, làm sao có thể thấy cảnh hắn chạy trốn như vậy chứ?
Vì vậy bọn họ vừa kêu to vừa chạy theo phía sau.
Bạch Tố hô phía sau.
- Xin mọi yên tĩnh, đừng xúc đọng. Đường Trọng hơi bị cảm khi đi máy bay, đang cần trở về gấp để nghỉ ngơi. Đợi cô ấy khỏi bệnh thì cô ấy lại tới chào hỏi mọi người được không?
Chưa ai nghe thấy cô nói gì. Mọi người đều đuổi theo Đường Trọng đang đi về phía cửa.
Những người này cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng thấy Đường Tâm bước nhanh, mà bọn họ thì đang chạy ào ào nhưng lại không có biện pháp nào để đuổi theo được, hình như cô ấy có thần công súc địa thành thốn vậy.
Một chiếc xe Mercedes-Benz đang đợi ở cửa. Đường Trọng vọt tới, mở mạnh cửa xe, nhanh chóng lên xe, hô:
- Đi mau.
Tài xế không khởi động xe, như không nghe thấy Đường Trọng nói vậy.
Đường Trọng cũng cảm thấy lạ, xoay người nhìn sang bên cạnh, thấy một người phụ nữ trông đẹp như vầng trăng rằm đang nhìn mình kinh ngạc.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy hoa hồng đào Lace ngắn, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu vàng. Mái tóc dài hơi cuốn lên, lộ cái trán trơn bóng và khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết.
Thời tiết lạnh như vậy, cô lại không đi tất, để lộ làn da trắng như tuyết.
Hai mắt cô trợn tròn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn Đường Trọng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh xâm lấn.
Lúc này Đường Trọng mới phản ứng được, hóa ra mình lên nhầm xe rồi.
Chiếc xe này đến đón người ở sân bay, cũng không phải là đón Bạch Tố và hắn.
Đường Trọng định xuống xe nhưng fans hâm mộ lại đã vây quanh bốn phía chiếc Mercedes-Benz.
Nếu như đi xuống thì lập tức sẽ rơi vào vòng vây của bọn họ.
Bất đắc dĩ, hắn đành nói với người phụ nữ kia:
- Có thể cho xe chạy hay không?
Người phụ nữ chăm chú suy nghĩ một chút, nói:
- Đi thôi.
Khó trách mấy hộ sĩ kia lại nhìn hắn đăm đăm. Ông chú như vậy mới là người mà ai cũng thích đó.
Tôn Văn Lâm gật đầu mỉm cười với những hộ sĩ nhìn hắn, sau đó nhìn A Ken đang ngủ say trên giường bệnh, hỏi:
- Thân thể A Ken thế nào rồi? Hiện giờ không còn vấn đề gì chứ?
A Ken ngủ thiếp đi, Bạch Tố trả lời câu hỏi của hắn.
Trong lòng Bạch Tố không yên nhưng ngoài mặt lại nhiệt tình nói:
- Tốt hơn nhiều rồi. Bệnh viện đã kiểm tra toàn diện, không có vấn đề gì. Chỉ là hiện giờ đầu còn đau một chút, tim đập nhanh, tai đau, có thể cần nghỉ ngơi một thời gian mới có thể rời giường.
Sắc mặt Tôn Văn Lâm trở lên nghiêm trọng, nói:
- Thằng ranh con kia không ngờ lại ra tay nặng như vậy. May mà A Ken không việc gì, nếu không tôi phải lột da nó.
Bạch Tố cười cười, không trả lời vấn đề này.
Cô không thể nói ông lột da đi, không lột được thì ông là họ nhà rùa, cũng không muốn nói những lời như sao đâu, A Ken cũng không có vấn đề gì.
Chẳng qua Tôn Văn Lâm có thể thản nhiên nói chuyện này ra cũng khiến Bạch Tố có một cái nhìn mới về hắn. Cô tưởng rằng Tôn Văn Lâm dù có tới đây thì cũng sẽ không muốn nói chuyện về việc con mình là hung thủ. Dù sao thì con hắn cũng vừa bị Đường Trọng đánh gãy chân. Đối với hắn mà nói thì chuyện này cũng không phải là chuyện thoải mái.
Tôn Văn Lâm cũng hiểu rõ tâm lý Bạch Tố, cũng chẳng mong cô đỡ lời, lại nói tiếp:
- Để A Ken nghỉ ngơi cho tốt đi. Tìm bác sĩ tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất. Tôi đã nộp một trăm ngàn tệ ở tài vụ rồi. Cần thêm thì lại gọi điện cho tôi. Về công thì tôi là thủ trưởng của A Ken, về tư thì tôi là cha người gây chuyện. Tôi đều phải có trách nhiệm với A Ken.
- Cám ơn Tôn quản trị. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho A Ken.
Bạch Tố cảm kích nói. Tôn Văn Lâm không chút trốn tránh trách nhiệm, dũng cảm gánh chịu đúng là rất tốt để lấy lòng người.
- Mọi người khổ cực rồi. Chẳng qua hai ngày nữa là tới buổi biểu diễn tại Yên Kinh. Bên kia cũng đã chuẩn bị cho tốt, muốn để lui lại là chuyện không có khả năng rồi. Mọi người lại càng phải khổ cực rồi, không có vấn đề gì chứ?
- Không thành vấn đề.
Bạch Tố nói. Tôn Văn Lâm là phó tổng giám đốc công ty, bản thân mình vẫn phải trả lời chăm chú.
- Hồi Âm và Hách Bản đều đã đi tới làm quen sân khấu Yên Kinh rồi. Tối nay tôi và Đường Tâm cũng sẽ tới Yên Kinh gặp các cô ấy. Chỉ là A Ken vắng mặt, việc trang điểm của chúng tôi cũng có chút phiền toái.
- Cô đã chọn được người thích hợp chưa?
Tôn Văn Lâm trầm tư nói:
- Chỉ cần cô chọn thì tôi sẽ lập tức bảo bọn họ ngừng công việc đang làm mà tới ngay.
Bạch Tố lắc đầu, nói:
- Mọi người trong công ty không thích hợp. Bí mật mà càng nhiều người biết thì càng khó giữ, rất dễ bị lộ bí mật.
- Vậy các cô tự mình nghĩ cách đi nhé.
Tôn Văn Lâm nói.
- Có gì cần công ty hỗ trợ thì gọi điện cho tôi.
- Vâng thưa phó tổng giám đốc Tôn.
Bạch Tố gật đầu đồng ý.
Tôn Văn Lâm đi tới ban công, đứng cạnh Đường Trọng nói:
- Xương đùi phải của Tôn Thanh bị đánh gãy, tuy nhiên bác sĩ nói là có thể nối lại, chỉ là phải tĩnh dưỡng một thời gian dài. Có thể là một năm, cũng có thể là hai năm, có thể dài hơn.
- Tôi không quan tâm.
Đường Trọng nhìn cảnh vườn bệnh viện phía dưới, vừa cười vừa nói.
- Đối với tôi mà nói, ngay sau buổi tối hôm đó tôi thì mọi chuyện đã qua rồi.
- Dù điều kiện y tế của Hoa Hạ rất không tồi nhưng tôi vẫn muốn đưa nó đi tới nước Pháp. Nó có một bà chị họ ở đó đang kinh doanh, cũng có thể chăm sóc tốt cho nó.
Tôn Văn Lâm tự mình nói.
- Tôi muốn trải qua chuyện này, tâm tính của hắn có chút biến hóa. Có mất có được. Mất đi khả năng hoạt động tự do, có thể tâm trí hắn mới trưởng thành hơn.
- Hy vọng như thế.
Đường Trọng nói.
- Cũng phải đợi tương lai thôi.
Tôn Văn Lâm nói.
- Chúc cậu may mắn.
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Bạch Tố tiễn hắn đi xong, đi tới trước mặt Đường Trọng, nói:
- Cậu không cảm thấy thái độ của hắn rất kỳ quái sao?
- Có gì đáng kỳ quái đâu?
Vẻ mặt Đường Trọng lộ ý cười, hỏi ngược lại.
Bạch Tố nhìn hai mắt Đường Trọng, nói.
- Khó trách được vừa rồi tôi hỏi Tôn quản trị có thể tức giận hay không, cậu lại nói hắn sẽ không. Hóa ra cậu đã sớm tính ra là hắn sẽ tới. Hắn được cậu nói là thông minh, cậu cũng không kém hắn.
- Tự đổi vị trí mà tự hỏi, tất nhiên sẽ biết đối phương muốn làm gì.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Ôi, buổi biểu diễn tại Yên Kinh sắp tới rồi. A Ken bị thương, khẳng định không có biện pháp đi theo rồi. Ai tới trang điểm cho cậu đây? Thật sự là đau đầu mà. Chuyện bất ngờ thế này khó xử lý rồi...
- Cô không được sao?
Đường Trọng hỏi.
- Không phải là không được.
Bạch Tố bất đắc dĩ nói.
- Có A Ken làm trước rồi thì tôi cũng có thể làm được. Nhưng tôi là người đại diện của mọi người, đến lúc đó còn phải xử lý rất nhiều chuyện. Hơn nữa, nếu như tôi đột nhiên chạy tới làm trang điểm cho cô thì mọi người sẽ cảm thấy kỳ quái không? A Ken bị bệnh, công ty không phải còn nhiều người trang điểm khác à? Tại sao lại không dùng bọn họ chứ?
Đường Trọng nghĩ thầm thấy đúng. Để Bạch Tố làm người trang điểm cũng không được. Vì vậy hắn nói.
- Chỉ có thể tìm một người biết bí mật mà lại giữ miệng kín như binh thôi.
Bạch Tố suy nghĩ một chút, đánh bất đắc dĩ bỏ cuộc, nói:
- Có nhiều người như vậy, muốn tìm một người như vậy lại rất khó khăn.
Đường Trọng trong lòng bừng sáng, nói:
- Tôi tìm người được không?
...
...
Vì tránh để mọi người chú ý, Đường Trọng và Bạch Tố mười một giờ tối đã đi chung máy bay đến sân bay quốc tế Yên Kinh, đến nơi thì đã là một giờ sáng rồi.
Lúc này dù là người đến hay đi cũng rất ít rồi, cũng không gặp phải chú ý của giới truyền thông.
Bởi vì muốn trực tiếp đi tới khách sạn, hội họp với Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm và nhân viên công tác cho nên Đường Trọng hiện giờ đã trang điểm thành Đường Tâm & “ vô cùng lạnh lùng& “. Đương nhiên lần này là do Bạch Tố hỗ trợ trang điểm cho, A Ken còn đang ở bệnh viện, không có biện pháp đứng dậy.
Xe đã tới đón ở bên ngoài sân bay. Hai người đến nơi cũng rất nhanh đi ra cửa.
Không ngờ là bọn họ vừa xuất hiện ở cửa, trong đám người đi đón đã có người hô to khẩu hiệu & “ Đường Tâm, Đường Tâm& “.
Lại còn mấy phóng viên giơ máy quay lên, chờ đợi rất lâu rồi mới có cơ hội, cánh tay bấm máy cũng nhanh nhẹn vô cùng.
Đường Trọng và Bạch Tố đều biến sắc.
Bọn họ len lén chạy tới đây, ngay cả máy bay cũng là do Bạch Tố tự mình mua, không thông qua thư ký của công ty. Vậy đám fans và phóng viên này sao biết tin được chứ?
Phản ứng đầu tiên của Đường Trọng là nghĩ tới Tôn Văn Lâm và Cơ Uy Liêm bán đứng mình. Nhưng ngẫm lại thì bọn họ hẳn không làm chuyện ngu xuẩn này.
Nếu bọn họ có gan làm chuyện mạo hiểm này thì bọn họ sẽ gặp phải phản kích ác liệt hơn hiện nay cả trăm ngàn lần.
- Đường Tâm, Đường Tâm, tôi yêu Đường Tâm...
- Đường Tâm, Đường Tâm, mật đường trong tim....
- Đường Tâm, tôi yêu em... Cả nhà chúng tôi đều yêu em...
...
Fans khàn giọng hét tới cháy cổ. Còn có người muốn phá cả hàng rào lao vào vị trí của Đường Trọng.
Bạch Tố nhanh chóng che phía trước Đường Trọng. Dù thế nào thì cô cũng không thể để Đường Trọng mở miệng nói chuyện được.
Bởi vì đã đêm khuya rồi nên cho dù ra khỏi cửa cũng không có nhân viên bảo vệ.
Đám fans hâm mộ kích động này càng muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng, có vài người còn đang dẫn đầu quây Đường Trọng lại.
- Cậu đi trước đi, trong chốc lát nữa hãy gọi điện liên lạc.
Bạch Tố nói nhỏ. Không có vệ sĩ tư nhân, không có bảo an của sân bay, chỉ dựa vào hai người bọn họ thì khó có thể vượt qua đám fans hâm mộ nhiệt tình này.
Đường Trọng hiểu ý, lập tức bước nhanh về phía trước.
Các fans đều vì Đường Tâm mà đến, làm sao có thể thấy cảnh hắn chạy trốn như vậy chứ?
Vì vậy bọn họ vừa kêu to vừa chạy theo phía sau.
Bạch Tố hô phía sau.
- Xin mọi yên tĩnh, đừng xúc đọng. Đường Trọng hơi bị cảm khi đi máy bay, đang cần trở về gấp để nghỉ ngơi. Đợi cô ấy khỏi bệnh thì cô ấy lại tới chào hỏi mọi người được không?
Chưa ai nghe thấy cô nói gì. Mọi người đều đuổi theo Đường Trọng đang đi về phía cửa.
Những người này cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng thấy Đường Tâm bước nhanh, mà bọn họ thì đang chạy ào ào nhưng lại không có biện pháp nào để đuổi theo được, hình như cô ấy có thần công súc địa thành thốn vậy.
Một chiếc xe Mercedes-Benz đang đợi ở cửa. Đường Trọng vọt tới, mở mạnh cửa xe, nhanh chóng lên xe, hô:
- Đi mau.
Tài xế không khởi động xe, như không nghe thấy Đường Trọng nói vậy.
Đường Trọng cũng cảm thấy lạ, xoay người nhìn sang bên cạnh, thấy một người phụ nữ trông đẹp như vầng trăng rằm đang nhìn mình kinh ngạc.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy hoa hồng đào Lace ngắn, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu vàng. Mái tóc dài hơi cuốn lên, lộ cái trán trơn bóng và khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết.
Thời tiết lạnh như vậy, cô lại không đi tất, để lộ làn da trắng như tuyết.
Hai mắt cô trợn tròn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn Đường Trọng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh xâm lấn.
Lúc này Đường Trọng mới phản ứng được, hóa ra mình lên nhầm xe rồi.
Chiếc xe này đến đón người ở sân bay, cũng không phải là đón Bạch Tố và hắn.
Đường Trọng định xuống xe nhưng fans hâm mộ lại đã vây quanh bốn phía chiếc Mercedes-Benz.
Nếu như đi xuống thì lập tức sẽ rơi vào vòng vây của bọn họ.
Bất đắc dĩ, hắn đành nói với người phụ nữ kia:
- Có thể cho xe chạy hay không?
Người phụ nữ chăm chú suy nghĩ một chút, nói:
- Đi thôi.