Bạch Tố cẩn thận dùng bông tẩm cồn lau vết thương trên cánh tay Đường Trọng, sau đó đổ thuốc vào trên vết thương đang chảy máy, thấy cơ thể Đường Trọng trong nháy mắt căng ra, cô đau lòng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chỉ đi ăn một bữa cơm thôi sao? Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này?
- Trên đường trở về gặp sát thủ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- May mắn giữ được một mạng.
- Sát thủ sao?
Bạch Tố kinh hãi kêu. Mặc dù mọi người cũng thường xuyên nghe nói tới nghề nghiệp này nhưng đều cảm thấy nó xa xôi phi thường.
- Sao lại có sát thủ chứ? Là ai phái tới?
- Có khả năng là kẻ địch của tôi.
Đường Trọng cười cười nói.
- Cũng có khả năng... Là thân nhân của tôi.
- Thân nhân sao?
Bạch Tố cau mày.
- Tại sao bọn họ lại có thể phái sát thủ tới giết cậu chứ?
- Bởi vì bọn họ không muốn cho tôi trở về mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Bởi vì bọn họ muốn vu hãm cho đối thủ của mình... Cũng có khả năng thấy tôi náo động ở bên ngoài thế nên khó chịu. Ai biết được chứ?
- Vậy nên lâu thế mới về tới sao?
Bạch Tố đổ thuốc cho Đường Trọng xong liền tỉ mỉ băng bó cho hắn, động tác êm ái, như sợ làm hắn đau đơn vậy.
- Trong lòng cảm thấy uất ức nên tới đánh nhau với người ta một trận.
Đường Trọng nhếch môi nở nụ cười.
- Đánh xong lại thấy tâm tình tốt hẳn lên. Hiện giờ trong lòng tôi không chút khó chịu, ngược lại còn cảm thấy người khác phải khó chịu đó...
- Cậu còn cười được à?
Bạch Tố véo vào hông Đường Trọng một cái.
- Đã bị thương tới thế này rồi còn cười. Có biết bao nhiêu người lo lắng cho cậu không hả? Cậu có biết là như vậy cậu có khả năng bại lộ thân phận không? Bị thương thế này nhỡ ảnh hưởng tới buổi biểu diễn tiếp theo thì sao?
Đường Trọng trầm mặc.
Bạch Tố buộc băng gạc lại, ngẩng đầu thấy mặt Đường Trọng âm trầm không nói lời nào thì biết mình đã nói sai rồi.
Cô ôm đầu gối Đường Trọng trước mặt, con mắt quyến rũ nhìn hai mắt có thần của hắn, vẻ mặt như cười như không hỏi:
- Giận rồi à?
- Không có gì quan trọng hơn tính mạng của tôi. Kể cả thân phận thế thân chó má này nữa.
Đường Trọng nói.
- Tôi không thể chết được.
Hắn làm sao có thể chết chứ? Hắn còn rất nhiều việc cần hoàn thành mà.
Để còn sống, hắn sẽ dùng tất cả sức lực, sử dụng tất cả thủ đoạn.
Quả nhiên là giận rồi.
Bạch Tố di động tới sau lưng Đường Trọng, nhẹ nhàng xoa bóp cổ gáy cho hắn, nói:
- Được rồi, tôi nói sai rồi, đừng tức giận có được không?
Đường Trọng không đáp, nhắm mắt thưởng thụ sự nhẹ nhàng khó có được của Bạch Tố.
- Cậu làm tất cả vì Đường Trọng tôi cũng biết cả. Không chỉ có tôi, cả Hồi Âm và Hách Bản cũng đều cảm ơn cậu. Mấy ngày cậu xuất hiện này, nhóm Hồ Điệp không chỉ không tụt xuống mà danh tiếng càng tăng lên. Đây đều là công lao của cậu.
- Tôi biết cậu không cần thân phận ngôi sao này. Chỉ cần cậu đồng ý thì cậu có thể còn làm được rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn. Cậu làm thế này chỉ bởi hy vọng là nguyện vọng của Đường Tâm thành sự thật. Cậu không muốn cô ấy thất vọng.
Ngón tay Bạch Tố thon dài mà có sức, xoa bóp trên thân thể khiến người ta rất thoải mái.
Vì để hưởng thụ cảm giác xoa bóp này lâu hơn, Đường Trọng ngậm miệng không nói, làm bộ như mình đang tức giận.
- Đường Trọng, có người nào đã nói cho cậu biết, thật ra cậu là một người anh tốt hay không?
Bạch Tố thở dài khe khẽ, hỏi.
- Người anh tốt sao?
Đường Trọng sửng sốt. Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Hắn chỉ muốn tốt một chút với thân nhân của mình, mặc dù bọn họ còn chưa gặp nhau.
- Cậu là một người đàn ông rất có trái tim yêu thương và đồng cảm.
Bạch Tố nói.
- Mặc dù cậu lúc nào cũng biểu hiện ra là không thèm để ý tới người khác nhưng trong lòng cậu lại phi thường coi trọng tình cảm. Cậu đối xử với tôi, với Bản Bản, Hồi Âm đều như thế. Còn cả A Ken nữa... Dù cậu tỏ vẻ rất ghét hắn nhưng trong lòng cậu lại cảm kích những việc hắn làm cho cậu. Chỉ cần có cơ hội là cậu sẽ báo đáp lại vô số lần so với nỗ lực của hắn.
- Đừng ngừng lại.
Đường Trọng thoải mái rên một tiếng.
- Cái gì mà đừng ngừng.
Bạch Tố hỏi.
- Đừng ngừng lại ấy.
Đường Trọng nói.
- Tay đừng ngừng, miệng cũng đừng ngừng... Cô khen tôi tiếp đi. Tôi thích nhất là nghe người khác khen ngợi.
- Được, cậu thích nghe thì tôi sẽ nói cho cậu một chút.
Lần này Bạch Tố cũng không đùa với hắn mà nói.
- Công việc của cha tôi là do cậu tìm giúp đúng không?
- Trong quán Cẩm Tú thiếu một bảo vệ, tôi nghĩ nước tốt thì không nên chảy ruộng ngoài. Chúng ta cũng coi như người nhà phải không?
Đường Trọng cười hì hì nói.
- Cậu xem, đây là khuôn mặt vô lại của cậu.
Bạch Tố tức giận nói.
- Công việc trước đây của cha tôi không còn, tuổi cũng đã lớn, đi đâu mà tìm việc đây? Dù có đi đẩy xe thuê cho người ta thì người ta cũng không cần. Vốn tôi cũng định ra mặt tìm cho ông ấy một công việc, không ngờ là lúc tôi tìm được ông ấy, ông ấy nói ông ấy đang làm bảo vệ ở quán Cẩm Tú, mỗi tháng được hơn ba ngàn tệ. Nếu không phải tôi tìm được ông ấy thì tôi cũng không biết việc này. Cậu đã suy nghĩ cho những người cạnh mình nhiều lắm, nhưng chết cũng không chịu thừa nhận điểm này.
Lần này Đường Trọng đúng là hơi xấu hổ, cười hắc hắc nói:
- Cô cũng biết tôi là một người đàn ông da mặt rất mỏng mà. Nói chuyện với phụ nữ là đã đỏ mặt rồi. Nếu các cô ấy mà mặc thiếu vải một chút thì tôi còn xấu hổ không dám đi cùng ấy chứ.
- Có thật không?
Bạch Tố nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vậy giờ đầu cậu đang để ở đâu đó?
- Để ở đâu nào?
Đầu Đường Trọng cọ xát cọ xát, cảm thấy có một mùi hương mềm mại tỏa ra trên mặt hắn. Hắn không cẩn thận đã ngã đầu vào ngực Bạch Tố rồi.
- Cậu còn cọ xát nữa à?
Bạch Tố tức giận nói, do dự không biết có nên đẩy thằng ranh thích trục lợi này ra không?
- Cũng không biết có phải là chảy máu nhiều quá không...
Đường Trọng nhắm mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Hiện giờ thấy buồn ngủ thế.
Vì vậy hắn liền ngủ ngon lành, thoáng cái đã ngủ say ở giữa hai khe núi.
Bạch Tố do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng không đẩy hắn ra.
Thân thể cô tựa vào chiếc giường lớn, khiến Đường Trọng nằm càng thoải mái hơn.
...
...
Trong phòng yên tĩnh tới kim rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người không nói lời nào.
Người phụ nữ đẩy người xuống thang ngã vào tuyết không nói lời nào, Khương Khả Khanh không ai bì được, dám hô “ báo tọa độ của mày, bà mày dùng một pháo bắn chết mày “ cũng không nói lời nào.
Bà lão đã vài lần muốn lên tiếng giải hòa nhưng thấy ông lão âm trầm, mặt đen như đít nồi thì cuối cùng cũng chỉ đành thở dài.
Ông lão ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim, sống lưng thẳng tắp, lên tiếng hỏi:
- Các người muốn làm gì?
Không có ai trả lời.
- Tôi hỏi các người muốn làm gì?
Ông lão hỏi lần nữa.
Khương Khả Khanh tính tình nóng nảy, rốt cục không nhịn được ngẩng đầu lên nói:
- Hẳn là phải hỏi bọn họ muốn gì chứ? Chúng ta đã tuân theo ước định làm việc rồi, bọn họ dựa vào cái gì mà còn muốn làm vậy? Dựa vào cái gì mà còn muốn bức người ta vào chỗ chết chứ?
- Con có làm việc theo ước định không?
Ông lão nhìn Khương Khả Khanh nói.
Khương Khả Khanh biết mình làm việc không lừa được người khác, càng không lừa được người nhà. Con ngươi cô chuyển động vòng vòng, cười hì hì nói:
- Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa. Vốn cũng không muốn gặp hắn nhưng cũng không biết chuyện xảy ra thế nào nữa. Cho dù đi tới chỗ nào thì cũng luôn dễ dàng gặp phải hắn. Thật giống như thế giới này rất nhỏ vậy. Tôi đang suy nghĩ là có phải là trời cao đã an bài hay không?
Chát...
Ông lão đập lên mặt bàn, quát khẽ:
- Tôi thấy là do Khương Khả Khanh con an bài đó.
- Cha à, đừng có tránh chuyện của Khả Khanh. Là do con muốn nó làm như vậy.
Người phụ nữ mặc áo trắng lên tiếng nói.
- Vốn là con muốn tự mình làm. Bởi vì thân phận của con mẫn cảm, hơn nữa năm đó con cũng là người gây ra chuyện đáng thẹn kia, cho nên cô mới nhờ tới Khả Khanh, nhờ nó giúp con một chút. Con còn tưởng rằng như vậy sẽ không liên quan gì, không ngờ bọn họ lại nổi giận.
- Làm sao con biết là bọn họ đã nổi giận rồi?
Tâm tình ông lão ổn định lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn con gái mình. Khương lão gia có ba trai một gái, cao tuổi mới có đứa con gái này. Hắn cũng yêu thương đứa con gái này nhất. Không ngờ cuối cùng lại làm hư cô.
- Ngoài bọn họ ra thì còn ai nữa?
Người phụ nữ mặc áo trắng nói.
Ông lão nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô, sau đó một hồi mới khoát tay nói:
- Các người trở về đi.
Khương Khả Khanh liếc nhìn chị. Hai người vội vàng đứng lên chuồn ra ngoài.
Sau khi các cô làm việc này liền chủ động trở về “ tự thú “. Vốn tưởng lão gia sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ chuyện lại kết thúc nhanh như vậy.
Tới sân, Khương Khả Khanh thở phào một hơi, nghi hoặc hỏi:
- Chị này, thế là thế nào? Chuyện này thế là xong à? Em còn tưởng bọn mình bị cấm túc cơ, cùng lo lắng bọn họ nói em không an phận, lại tìm một người đàn ông rồi gả em đi luôn. Vừa rồi em liên tục đọc thần chú thôi miên với bà lão, chỉ sợ đột nhiên bà nhớ ra là toi...
- Tâm tư của ông, làm sao chị đoán nổi chứ?
Người phụ nữ mặc áo trắng lộ vẻ lo lắng.
- Có lẽ ông còn biết nhiều chuyện hơn chúng ta tưởng tượng đấy.
- Con cáo già này rất thích dấu diếm đây, cứ như là nói cho chúng ta vài câu là mất tiên khí vậy.
Khương Khả Khanh tức giận nói:
- Nếu sau này em sinh con gái thì nhất định sẽ nói tất cả mọi chuyện cho nó biết.
- Vấn đề là có một số chuyện không thể nói được mà.
Người phụ nữ mặc áo trắng cười nói. Cô nhìn về phía cửa, thấy một người thanh niên mặc áo đen, lưng đeo một bức tranh tiến vào.
Thấy hai người phụ nữ, người thanh niên này lễ phép chào hỏi, nói:
- Cô cả, cô hai, hai người tới ngắm tuyết hay ngắm hoa vậy?
...
Trong phòng, đợi hai con gái rời đi, bà lão mới cười rồi nói với ông lão.
- Ông cũng đừng nóng giận. Khả Nhân và Khả Khanh làm vậy cũng là có chỗ khó xử của nó.
- Bà ấy à.
Ông lão chỉ chỉ bà lão, sau đó đi về phía phòng đọc.
Hắn nhắm mắt lại trong chốc lát, nhấc điện thoại cạnh bàn đọc rồi bấm một dãy số.
Đợi tới khi điện thoại được nối rồi, ông lão mới vừa cười vừa nói:
- Lão Đổng, lúc nào rỗi hai chúng ta uống vài chén hả?
- Gần đây thân thể không tốt lắm, bác sĩ không cho uống rượu.
Giọng nói của ông lão phía đối diện hơi trầm thấp.
- Vậy thì nên giữ sức khỏe. Nếu ông chết trước tôi vậy thì một lão già như tôi sẽ cơ đơn không có bạn rồi.
- Yên tâm đi, không chết được ngay đâu.
- Lão Đổng à, mấy đứa trẻ con không hiểu biết thôi, ông cũng đừng để trong lòng.
- Chuyện của trẻ con để chúng giải quyết đi. Chúng ta làm sao có tâm tư tham dự chứ?
Ngắt điện thoại, ông lão im lặng rất lâu.
- Chuyện bọn trẻ để chúng tự giải quyết.
Ông lão thì thào tự nhủ.
- Lão Đổng ơi là lão Đổng, ông không chịu bỏ qua hả?
- Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chỉ đi ăn một bữa cơm thôi sao? Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này?
- Trên đường trở về gặp sát thủ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- May mắn giữ được một mạng.
- Sát thủ sao?
Bạch Tố kinh hãi kêu. Mặc dù mọi người cũng thường xuyên nghe nói tới nghề nghiệp này nhưng đều cảm thấy nó xa xôi phi thường.
- Sao lại có sát thủ chứ? Là ai phái tới?
- Có khả năng là kẻ địch của tôi.
Đường Trọng cười cười nói.
- Cũng có khả năng... Là thân nhân của tôi.
- Thân nhân sao?
Bạch Tố cau mày.
- Tại sao bọn họ lại có thể phái sát thủ tới giết cậu chứ?
- Bởi vì bọn họ không muốn cho tôi trở về mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Bởi vì bọn họ muốn vu hãm cho đối thủ của mình... Cũng có khả năng thấy tôi náo động ở bên ngoài thế nên khó chịu. Ai biết được chứ?
- Vậy nên lâu thế mới về tới sao?
Bạch Tố đổ thuốc cho Đường Trọng xong liền tỉ mỉ băng bó cho hắn, động tác êm ái, như sợ làm hắn đau đơn vậy.
- Trong lòng cảm thấy uất ức nên tới đánh nhau với người ta một trận.
Đường Trọng nhếch môi nở nụ cười.
- Đánh xong lại thấy tâm tình tốt hẳn lên. Hiện giờ trong lòng tôi không chút khó chịu, ngược lại còn cảm thấy người khác phải khó chịu đó...
- Cậu còn cười được à?
Bạch Tố véo vào hông Đường Trọng một cái.
- Đã bị thương tới thế này rồi còn cười. Có biết bao nhiêu người lo lắng cho cậu không hả? Cậu có biết là như vậy cậu có khả năng bại lộ thân phận không? Bị thương thế này nhỡ ảnh hưởng tới buổi biểu diễn tiếp theo thì sao?
Đường Trọng trầm mặc.
Bạch Tố buộc băng gạc lại, ngẩng đầu thấy mặt Đường Trọng âm trầm không nói lời nào thì biết mình đã nói sai rồi.
Cô ôm đầu gối Đường Trọng trước mặt, con mắt quyến rũ nhìn hai mắt có thần của hắn, vẻ mặt như cười như không hỏi:
- Giận rồi à?
- Không có gì quan trọng hơn tính mạng của tôi. Kể cả thân phận thế thân chó má này nữa.
Đường Trọng nói.
- Tôi không thể chết được.
Hắn làm sao có thể chết chứ? Hắn còn rất nhiều việc cần hoàn thành mà.
Để còn sống, hắn sẽ dùng tất cả sức lực, sử dụng tất cả thủ đoạn.
Quả nhiên là giận rồi.
Bạch Tố di động tới sau lưng Đường Trọng, nhẹ nhàng xoa bóp cổ gáy cho hắn, nói:
- Được rồi, tôi nói sai rồi, đừng tức giận có được không?
Đường Trọng không đáp, nhắm mắt thưởng thụ sự nhẹ nhàng khó có được của Bạch Tố.
- Cậu làm tất cả vì Đường Trọng tôi cũng biết cả. Không chỉ có tôi, cả Hồi Âm và Hách Bản cũng đều cảm ơn cậu. Mấy ngày cậu xuất hiện này, nhóm Hồ Điệp không chỉ không tụt xuống mà danh tiếng càng tăng lên. Đây đều là công lao của cậu.
- Tôi biết cậu không cần thân phận ngôi sao này. Chỉ cần cậu đồng ý thì cậu có thể còn làm được rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn. Cậu làm thế này chỉ bởi hy vọng là nguyện vọng của Đường Tâm thành sự thật. Cậu không muốn cô ấy thất vọng.
Ngón tay Bạch Tố thon dài mà có sức, xoa bóp trên thân thể khiến người ta rất thoải mái.
Vì để hưởng thụ cảm giác xoa bóp này lâu hơn, Đường Trọng ngậm miệng không nói, làm bộ như mình đang tức giận.
- Đường Trọng, có người nào đã nói cho cậu biết, thật ra cậu là một người anh tốt hay không?
Bạch Tố thở dài khe khẽ, hỏi.
- Người anh tốt sao?
Đường Trọng sửng sốt. Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Hắn chỉ muốn tốt một chút với thân nhân của mình, mặc dù bọn họ còn chưa gặp nhau.
- Cậu là một người đàn ông rất có trái tim yêu thương và đồng cảm.
Bạch Tố nói.
- Mặc dù cậu lúc nào cũng biểu hiện ra là không thèm để ý tới người khác nhưng trong lòng cậu lại phi thường coi trọng tình cảm. Cậu đối xử với tôi, với Bản Bản, Hồi Âm đều như thế. Còn cả A Ken nữa... Dù cậu tỏ vẻ rất ghét hắn nhưng trong lòng cậu lại cảm kích những việc hắn làm cho cậu. Chỉ cần có cơ hội là cậu sẽ báo đáp lại vô số lần so với nỗ lực của hắn.
- Đừng ngừng lại.
Đường Trọng thoải mái rên một tiếng.
- Cái gì mà đừng ngừng.
Bạch Tố hỏi.
- Đừng ngừng lại ấy.
Đường Trọng nói.
- Tay đừng ngừng, miệng cũng đừng ngừng... Cô khen tôi tiếp đi. Tôi thích nhất là nghe người khác khen ngợi.
- Được, cậu thích nghe thì tôi sẽ nói cho cậu một chút.
Lần này Bạch Tố cũng không đùa với hắn mà nói.
- Công việc của cha tôi là do cậu tìm giúp đúng không?
- Trong quán Cẩm Tú thiếu một bảo vệ, tôi nghĩ nước tốt thì không nên chảy ruộng ngoài. Chúng ta cũng coi như người nhà phải không?
Đường Trọng cười hì hì nói.
- Cậu xem, đây là khuôn mặt vô lại của cậu.
Bạch Tố tức giận nói.
- Công việc trước đây của cha tôi không còn, tuổi cũng đã lớn, đi đâu mà tìm việc đây? Dù có đi đẩy xe thuê cho người ta thì người ta cũng không cần. Vốn tôi cũng định ra mặt tìm cho ông ấy một công việc, không ngờ là lúc tôi tìm được ông ấy, ông ấy nói ông ấy đang làm bảo vệ ở quán Cẩm Tú, mỗi tháng được hơn ba ngàn tệ. Nếu không phải tôi tìm được ông ấy thì tôi cũng không biết việc này. Cậu đã suy nghĩ cho những người cạnh mình nhiều lắm, nhưng chết cũng không chịu thừa nhận điểm này.
Lần này Đường Trọng đúng là hơi xấu hổ, cười hắc hắc nói:
- Cô cũng biết tôi là một người đàn ông da mặt rất mỏng mà. Nói chuyện với phụ nữ là đã đỏ mặt rồi. Nếu các cô ấy mà mặc thiếu vải một chút thì tôi còn xấu hổ không dám đi cùng ấy chứ.
- Có thật không?
Bạch Tố nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vậy giờ đầu cậu đang để ở đâu đó?
- Để ở đâu nào?
Đầu Đường Trọng cọ xát cọ xát, cảm thấy có một mùi hương mềm mại tỏa ra trên mặt hắn. Hắn không cẩn thận đã ngã đầu vào ngực Bạch Tố rồi.
- Cậu còn cọ xát nữa à?
Bạch Tố tức giận nói, do dự không biết có nên đẩy thằng ranh thích trục lợi này ra không?
- Cũng không biết có phải là chảy máu nhiều quá không...
Đường Trọng nhắm mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Hiện giờ thấy buồn ngủ thế.
Vì vậy hắn liền ngủ ngon lành, thoáng cái đã ngủ say ở giữa hai khe núi.
Bạch Tố do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng không đẩy hắn ra.
Thân thể cô tựa vào chiếc giường lớn, khiến Đường Trọng nằm càng thoải mái hơn.
...
...
Trong phòng yên tĩnh tới kim rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người không nói lời nào.
Người phụ nữ đẩy người xuống thang ngã vào tuyết không nói lời nào, Khương Khả Khanh không ai bì được, dám hô “ báo tọa độ của mày, bà mày dùng một pháo bắn chết mày “ cũng không nói lời nào.
Bà lão đã vài lần muốn lên tiếng giải hòa nhưng thấy ông lão âm trầm, mặt đen như đít nồi thì cuối cùng cũng chỉ đành thở dài.
Ông lão ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim, sống lưng thẳng tắp, lên tiếng hỏi:
- Các người muốn làm gì?
Không có ai trả lời.
- Tôi hỏi các người muốn làm gì?
Ông lão hỏi lần nữa.
Khương Khả Khanh tính tình nóng nảy, rốt cục không nhịn được ngẩng đầu lên nói:
- Hẳn là phải hỏi bọn họ muốn gì chứ? Chúng ta đã tuân theo ước định làm việc rồi, bọn họ dựa vào cái gì mà còn muốn làm vậy? Dựa vào cái gì mà còn muốn bức người ta vào chỗ chết chứ?
- Con có làm việc theo ước định không?
Ông lão nhìn Khương Khả Khanh nói.
Khương Khả Khanh biết mình làm việc không lừa được người khác, càng không lừa được người nhà. Con ngươi cô chuyển động vòng vòng, cười hì hì nói:
- Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa. Vốn cũng không muốn gặp hắn nhưng cũng không biết chuyện xảy ra thế nào nữa. Cho dù đi tới chỗ nào thì cũng luôn dễ dàng gặp phải hắn. Thật giống như thế giới này rất nhỏ vậy. Tôi đang suy nghĩ là có phải là trời cao đã an bài hay không?
Chát...
Ông lão đập lên mặt bàn, quát khẽ:
- Tôi thấy là do Khương Khả Khanh con an bài đó.
- Cha à, đừng có tránh chuyện của Khả Khanh. Là do con muốn nó làm như vậy.
Người phụ nữ mặc áo trắng lên tiếng nói.
- Vốn là con muốn tự mình làm. Bởi vì thân phận của con mẫn cảm, hơn nữa năm đó con cũng là người gây ra chuyện đáng thẹn kia, cho nên cô mới nhờ tới Khả Khanh, nhờ nó giúp con một chút. Con còn tưởng rằng như vậy sẽ không liên quan gì, không ngờ bọn họ lại nổi giận.
- Làm sao con biết là bọn họ đã nổi giận rồi?
Tâm tình ông lão ổn định lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn con gái mình. Khương lão gia có ba trai một gái, cao tuổi mới có đứa con gái này. Hắn cũng yêu thương đứa con gái này nhất. Không ngờ cuối cùng lại làm hư cô.
- Ngoài bọn họ ra thì còn ai nữa?
Người phụ nữ mặc áo trắng nói.
Ông lão nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô, sau đó một hồi mới khoát tay nói:
- Các người trở về đi.
Khương Khả Khanh liếc nhìn chị. Hai người vội vàng đứng lên chuồn ra ngoài.
Sau khi các cô làm việc này liền chủ động trở về “ tự thú “. Vốn tưởng lão gia sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ chuyện lại kết thúc nhanh như vậy.
Tới sân, Khương Khả Khanh thở phào một hơi, nghi hoặc hỏi:
- Chị này, thế là thế nào? Chuyện này thế là xong à? Em còn tưởng bọn mình bị cấm túc cơ, cùng lo lắng bọn họ nói em không an phận, lại tìm một người đàn ông rồi gả em đi luôn. Vừa rồi em liên tục đọc thần chú thôi miên với bà lão, chỉ sợ đột nhiên bà nhớ ra là toi...
- Tâm tư của ông, làm sao chị đoán nổi chứ?
Người phụ nữ mặc áo trắng lộ vẻ lo lắng.
- Có lẽ ông còn biết nhiều chuyện hơn chúng ta tưởng tượng đấy.
- Con cáo già này rất thích dấu diếm đây, cứ như là nói cho chúng ta vài câu là mất tiên khí vậy.
Khương Khả Khanh tức giận nói:
- Nếu sau này em sinh con gái thì nhất định sẽ nói tất cả mọi chuyện cho nó biết.
- Vấn đề là có một số chuyện không thể nói được mà.
Người phụ nữ mặc áo trắng cười nói. Cô nhìn về phía cửa, thấy một người thanh niên mặc áo đen, lưng đeo một bức tranh tiến vào.
Thấy hai người phụ nữ, người thanh niên này lễ phép chào hỏi, nói:
- Cô cả, cô hai, hai người tới ngắm tuyết hay ngắm hoa vậy?
...
Trong phòng, đợi hai con gái rời đi, bà lão mới cười rồi nói với ông lão.
- Ông cũng đừng nóng giận. Khả Nhân và Khả Khanh làm vậy cũng là có chỗ khó xử của nó.
- Bà ấy à.
Ông lão chỉ chỉ bà lão, sau đó đi về phía phòng đọc.
Hắn nhắm mắt lại trong chốc lát, nhấc điện thoại cạnh bàn đọc rồi bấm một dãy số.
Đợi tới khi điện thoại được nối rồi, ông lão mới vừa cười vừa nói:
- Lão Đổng, lúc nào rỗi hai chúng ta uống vài chén hả?
- Gần đây thân thể không tốt lắm, bác sĩ không cho uống rượu.
Giọng nói của ông lão phía đối diện hơi trầm thấp.
- Vậy thì nên giữ sức khỏe. Nếu ông chết trước tôi vậy thì một lão già như tôi sẽ cơ đơn không có bạn rồi.
- Yên tâm đi, không chết được ngay đâu.
- Lão Đổng à, mấy đứa trẻ con không hiểu biết thôi, ông cũng đừng để trong lòng.
- Chuyện của trẻ con để chúng giải quyết đi. Chúng ta làm sao có tâm tư tham dự chứ?
Ngắt điện thoại, ông lão im lặng rất lâu.
- Chuyện bọn trẻ để chúng tự giải quyết.
Ông lão thì thào tự nhủ.
- Lão Đổng ơi là lão Đổng, ông không chịu bỏ qua hả?