Đường Trọng mờ mịt nhìn Tiêu Nam Tâm, thật sự nghĩ mãi cũng không biết tại sao cô ấy lại tức giận nhiều như vậy.
Hai người bọn họ thường xuyên chiến tranh, “động chân động tay” cũng không phải lần đầu, có lúc cô ấy đánh lén vào xương sườn của mình, ngẫu nhiên mình cũng đá vào “chân sau” của cô ấy.
Hôm nay cô ấy làm sao vậy?
Vừa gặp đã nhìn mình chằm chằm hung ác như vậy, giống như là mình đã bắt nạt cô ấy nhiều lắm. Tưởng rằng lúc mình đột nhiên ra tay sẽ dọa được cô ấy thì trong long hơi chột dạ, ngượng ngùng nói:
- Cô không nên hiểu lầm, tôi không có ý đánh cô đâu… Tôi cũng cảm thấy có thể đánh thắng cô được. Tôi đã nhìn thấy cô đánh nhau với thầy giáo, một quyền kia hình như hơi không khống chế được độ mạnh yếu nên nghĩ muốn diễn lại cho cô xem thôi. Cô không nên hiểu lầm.
Tiêu Nam Tâm sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng. Đường Trọng đánh vào xương bả vai và quyền đánh thẳng vào ngực mình chính là động tác đánh nhau với thầy Tra Ngọc Lương của mình vừa rồi.
Lúc đấy cô thu thế đánh lại không ổn định nên một quyền nặng nề kia đã đánh vào người Tra Ngọc Lương.
Sau đó trong lòng cô rất hoảng loạn, lo mình đã đánh thương người ra rồi. Dù sao thì cho dù Tra Ngọc Lương có quá đáng cỡ nào thì ông ta vẫn là thầy dạy thể dục của trường. Nếu như mình đánh thương thầy giáo thì sẽ có ông nội che chở cho mình, cùng lắm là hơi chút phiền toái mà thôi.
Tra Ngọc Lương không nói ra thì người khác cũng không biết, cô cũng hơi yên lòng.
Không ngờ tất cả đều bị Đường Trọng nhìn thấy. Cậu ta đột nhiên tập kích mình chỉ là muốn mình phản ứng cho tốt, sau đó mới nói cho mình biết phương pháp hóa lực và giảm bớt lực.
- Mình hiểu lầm cậu ta sao?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sự tức giận và uất ức trong lòng Tiêu Nam Tâm đều được quét sạch, chỉ còn niềm vui sướng không chịu nổi.
Mình làm sao vậy? Vì sao khi thấy câu đầu tiên hắn nói là “muốn ra tay đánh người” thì lại tức giận như vậy chứ?
Đi ra ngoài thì càng gặp những tên con trai hèn mọn bỉ ổi cực phẩm hơn, những người kia đều không làm mình tức giận thì vì sao cậu ta chỉ làm một động tác như vậy mà đã tức giận rồi?
Thấy Tiêu Nam Tâm không nói lời nào, cho rằng cô ấy không tin lời giải thích của mình.
Đường Trọng nói tiếp:
- Cô cũng thấy đấy. Vừa rồi tôi bắt lấy bả vai của cô trước, sau đó mới dùng tay phải đánh vào ngực…
Đánh vào ngực?
Tiêu Nam Tâm cảm thấy ngực hơi không thoải mái.
Cúi đầu xem xét thì suýt chút nữa đã mắc cỡ đến chết rồi.
Người này, tay của cậu ta đang nắm lấy ngực mình mà không bỏ ra. Lúc nói đến chữ “đánh vào ngực”, cậu ta còn dùng sức ấn vào nữa.
Đường Trọng cũng nhận ra được vấn đề không đúng.
Thấy vẻ mặt muốn giết người của Tiêu Nam Tâm, hắn vội vàng thu tay lại, sốt ruột nói:
- Cô đừng nóng giận, đừng nóng giận. Để tôi giải thích! Tôi không cố ý đâu. Lúc đấy tôi nghĩ cô sẽ né tránh hoặc phản kích nên tôi mới dám đánh cô. Chỉ là không ngờ cô lại không nhúc nhích. Tôi hủy thế công không cẩn thận nên mới nắm vào… Tôi thật sự không có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của cô.
Vẻ mặt hắn chân thành, ngữ khí thành khẩn, tốc độ nói chuyện vô cùng nhanh chóng, không nghỉ hơi ở chỗ nào, thoạt nhìn xin lỗi rất thành tâm.
Nói đùa sao? Cô gái này bạo lực như vậy, động một chút đã đánh nhau với người ta rồi. Mình đã sờ bộ ngực của cô ấy, cô ấy đánh mình thành bánh thịt thì mình cũng khó nói được cái gì. Nếu như cô ấy nói chuyện này cho thầy Tiêu thì thầy Tiêu kia có vì nghĩa lớn diệt thân, dùng đồ đề đao chém mình không?
Tiêu Nam Nam thấy vẻ háo sắc của Đường Trọng thì không thể nào nói “không sao đâu”. Cô làm sao có thể nói “không sao đâu” chứ?
Cô hiểu rất rõ người này. Nếu cô dám nói như vậy thì hắn càng có dũng khí nói “có thể sờ lại lần nữa không”.
Nhưng bây giờ cô đã tin lời giải thích của Đường Trọng.
Cậu ta muốn mình giải quyết việc thu hồi lực như thế nào, tránh để về sau khi quyết đấu với người khác sẽ làm bị thương.
Vì vậy cô thu hồi vẻ giận dữ lại, nói sang chuyện khác, hoi:
- Cậu cũng biết đánh uy mãnh quyền sao?
- Bộ quyền pháp này gọi là “uy mãnh” à?
Đường Trọng hỏi:
- Tôi không đánh. Tôi đã nhìn thấy cô đánh nhiều lần, nhưng cảm thấy trên phương diện khống chế độ mạnh yếu của cô có vấn đề.
Hắn lo mình nói như vậy sẽ động đến dây thần kinh mẫn cảm của Tiêu Nam Tâm nên an ủi nói:
- Đương nhiên đây cũng không phải là vấn đề của cô, là do bản thân bộ quyền pháp này có vấn đề. Nó đã tên là “uy mãnh” thì nó cũng nói rõ phong cách của nó là cương mãnh. Phong cách của quyền pháp này rất thực dụng trong đội ngũ bộ đội và bảo vệ. Nhưng mà trong cuộc sống thì chúng ta phải chú ý một chút. Dù sao mọi người cũng không có thù oán sinh tử gì cả, nếu một quyền của cô đánh chết người ta hoặc là khiến bị tàn phế thì không phải là sẽ bị ngồi tù sao?
- Hơn nữa, một cô gái như cô học bộ quyền pháp này thì có nhân tố thân thể. Nó dễ dàng tụ lực nhưng giảm bớt lực lại rất khó. Nếu như thao tác không chuẩn thì còn có thể làm bị thương bản thân.
- Cậu có cách gì giúp tôi à?
Tiêu Nam Tâm vốn yêu võ như si. Nếu không thì cô cũng không kiên trì nhiều năm như vậy mà học tập bộ “uy mãnh quyền” con gái khó có thể học được. Người chú dạy mình bộ quyền pháp này đã vào bộ đội rồi, cô không thể nào chạy tới đó quấy rầy người ta được. Cha của mình lại không hiểu được bộ quyền pháp này. Nếu như buông bỏ thì cô cũng thật sự không nỡ.
Rắc tối này làm tâm trạng gần đây của cô không yên, vô cùng khó chịu. Bây giờ có người có thể hỗ trợ thì tự nhiên là muốn nắm lấy cơ hội.
Đường Trọng khẽ gật đầu, nói:
- Chúng ta sẽ luyện tập lại động tác kia một lần. Cô nhìn cho kỹ.
Đường Trọng nói rồi bắt lấy xương bả vai của Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm lui về phía sau nhưng vẫn phản ứng chậm một bước, vai đã bị Đường Trọng bắt được.
Vai đã bị giữ lấy, một nửa người cô lập tức mất lực.
Điều này khiến Tiêu Nam Tâm lĩnh ngộ ra.
Cô cũng có thể bắt lấy vai người khác nhưng không thể làm họ chập choạng, mất đi năng lực hành động được.
Xem ra lúc Đường Trọng bắt lấy mình thì đồng thời còn dùng thủ pháp điểm huyệt gì rồi.
Không cần nhìn mà chỉ cần dùng cảm giác để điểm huyệt, đúng là chuyện khó khăn nhưng rất thần kỳ. Nhưng nếu học được chiêu thức này thì lúc đánh nhau với người khác quả thật là làm chơi ăn thật.
Không kịp nghĩ gì thì một quyền của Đường Trọng đã đánh vào lồng ngực của cô.
Cô vô thức dùng cánh tay bên phải vẫn còn hoạt động được để ngăn cản. Đường Trọng phỏng theo một quyền điên cuồng dữ dằn của mình lúc đó làm động tác áp phía dưới, sau đó một quyền nện vào phần dưới của mình. Xem ra bạn học Đường Trọng vẫn rất ngại ngùng đấy, không dám với đến bộ ngực của người ta.
Hô…
Cô chỉ cảm thấy phần bụng hơi hơi bị đè ép chứ không cảm thấy đau đớn gì cả.
Một kích lôi đình như thế mà chỉ có lực sát thương như vậy sao?
Hiển nhiên không phải. Trước khi Đường Trọng nện nắm đấm vào bụng mình thì đã khống chế độ mạnh yếu rồi. Đường Trọng khống chế độ mạnh yếu đâu chỉ cao minh hơn mình gấp mười, gấp trăm lần đâu?
Tiêu Nam Tâm vẻ mặt ngốc trệ đứng đó, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Đường Trọng.
Đặc biệt là động tác đánh xuống dưới. Rõ ràng hắn đã giảm bớt lực xuống. Nhưng giảm bớt lực xuống như thế nào?
Ánh mắt của cô mê hoặc, vẻ mặt mê mang, cũng không biết mình đứng ở cạnh cái ao này bao lâu.
Thật lâu. Thật lâu.
Vẻ nghi hoặc trong mắt cô biến mất mà chuyển thành cảm giác sáng sủa.
Vẻ mặt cô vô cùng kích động và hưng phấn. Cô biết rõ bước qua bước này, thực lực của mình sẽ tăng lên một bước lên, đối với việc nắm giữ bộ quyền pháp này cũng càng ngày càng có tâm đắc.
- Tôi biết rồi, cậu…
Cô vui mừng muốn kể cho Đường Trọng nghe cảm ngộ trong lòng mình lúc này thì lại phát hiện trước mắt không còn bóng dáng hắn. Hắn đã sớm biến mất không thấy.
- Khốn khiếp.
Tiêu Nam Tâm dậm chân mắng:
- Làm gì có thầy giáo nào như vậy chứ? Học trò còn chưa hiểu mà thầy đã chạy không thấy đâu rồi.
-------
Buổi hòa nhạc thứ ba của nhóm Hồ Điệp là ở Hương Than. Đây là buổi hòa nhạc cuối cùng của năm nay, cũng là buổi hòa nhạc vô cùng áp lực.
Vì sao lại nói buổi hòa nhạc này vô cùng áp lực?
Bởi vì trăm năm trước Hương Than chính là kinh đô giải trí của Hoa Hạ quốc, dẫn dắt âm nhạc và văn hóa của Hoa Hạ quốc qua thủy triều. Lúc đó điện ảnh Hương Than chính là trụ cột của nền âm nhạc Hoa Hạ quốc, thậm chí toàn bộ Á Châu. Tứ đại thiên vương, tứ tiểu thiên vương, vương phỉ, Trương Quốc Vinh… các ngôi sao đều là thần tượng của toàn dân, cho tới bây giờ vẫn có vô số người ủng hộ.
Hương Than không chỉ là thành phố thừa thãi Thiên Vương, Thiên Hậu mà cũng là thành phố mà các siêu sao trong ngoài nước hoặc là những nhân vật mới nổi muốn chiếm lĩnh. Theo thống kê, mỗi ngày Hương Than đều tổ chức một buổi hòa nhạc hoặc là hai buổi hòa nhạc, cho dù là siêu sao trong nước hay siêu sao quốc tế thì cũng đều giống như đèn kéo quân tết nguyên tiêu ra ra vào vào.
Ánh mắt của những người Hương Than này vô cùng tinh tường. Nếu như buổi hòa nhạc của nhóm nhạc Hồ Ddiệp bị công kích hoặc là bị chênh lệch thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường biểu diễn của Hồ Điệp. Đương nhiên, nếu như nhóm Hồ Điệp có thể được người xem và giới truyền thông nhất trí tán thưởng thì sẽ chính thức trở thành nhóm nhạc có thực lực.
Những ngày này, Đường Trọng ngoại trừ đi học thì đều cùng luyện ca luyện vũ với Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm. Bạch Tố rất khẩn trương với buổi hòa nhạc ở Hương Than này, nhưng lại cũng rất chờ mong, cho nên vô cùng kỹ lưỡng đối với việc biểu diễn của ba người. A Ken cũng xuất viện, tiếp tục làm người tạo mẫu của nhóm Hồ Điệp.
Hắn đã sớm đi Hương Than, chủ yếu là chuẩn bị trang phục diễn xuất cho nhóm Hồ Điệp ở bên ka. Dù sao trang phục ở bên kia cũng rất gần với con đường lên quốc tế.
Đường Trọng ôm eo Lâm Hồi Âm, cô nhảy lên, sau đó mượn lực cánh tay Đường Trọng nhảy về phía trước hai bước. Khuôn mặt của cô xinh đẹp, biểu lộ lại khốc, động tác cũng khóc, chắc hẳn điệu nhảy này sẽ đủ để miểu sát không ít thanh thiếu niên.
Điệu nhảy chính là do Đường Trọng mới biên, tên gọi là “luyện tập”, cho một ít phong cách điệu tăng gô vào. Đây là do hắn dựa vào cảm xúc lúc mình và Tô Sơn nhảy múa trong tuyết ở Yến Kinh.
Lúc bọn họ đang tập trung luyện tập thì nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Bạch Tố.
Ba người dừng động tác lại nhìn sang, nhìn thấy Bạch Tố đang ngồi một góc ôm máy tính sắc mặt vô cùng khó chịu.
- Làm sao vậy? – Đường Trọng hỏi.
- Mọi người sang đây xem đi.
Bạch Tố nói.
Trương Hách Bản chính là người thích mới lạ, náo nhiệt nên chạy ra đầu tiên, sau khi nhìn thoáng qua thì vẻ mặt cổ quái nhìn Đường Trọng.
Đường Trọng bước qua nhìn thấy Bạch Tố đang xem một trang web tin tức về ngành giải trí: thân phận Đường Tâm vô cùng đáng nghi ngờ, hoài nghi là có người thay thế
Hai người bọn họ thường xuyên chiến tranh, “động chân động tay” cũng không phải lần đầu, có lúc cô ấy đánh lén vào xương sườn của mình, ngẫu nhiên mình cũng đá vào “chân sau” của cô ấy.
Hôm nay cô ấy làm sao vậy?
Vừa gặp đã nhìn mình chằm chằm hung ác như vậy, giống như là mình đã bắt nạt cô ấy nhiều lắm. Tưởng rằng lúc mình đột nhiên ra tay sẽ dọa được cô ấy thì trong long hơi chột dạ, ngượng ngùng nói:
- Cô không nên hiểu lầm, tôi không có ý đánh cô đâu… Tôi cũng cảm thấy có thể đánh thắng cô được. Tôi đã nhìn thấy cô đánh nhau với thầy giáo, một quyền kia hình như hơi không khống chế được độ mạnh yếu nên nghĩ muốn diễn lại cho cô xem thôi. Cô không nên hiểu lầm.
Tiêu Nam Tâm sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng. Đường Trọng đánh vào xương bả vai và quyền đánh thẳng vào ngực mình chính là động tác đánh nhau với thầy Tra Ngọc Lương của mình vừa rồi.
Lúc đấy cô thu thế đánh lại không ổn định nên một quyền nặng nề kia đã đánh vào người Tra Ngọc Lương.
Sau đó trong lòng cô rất hoảng loạn, lo mình đã đánh thương người ra rồi. Dù sao thì cho dù Tra Ngọc Lương có quá đáng cỡ nào thì ông ta vẫn là thầy dạy thể dục của trường. Nếu như mình đánh thương thầy giáo thì sẽ có ông nội che chở cho mình, cùng lắm là hơi chút phiền toái mà thôi.
Tra Ngọc Lương không nói ra thì người khác cũng không biết, cô cũng hơi yên lòng.
Không ngờ tất cả đều bị Đường Trọng nhìn thấy. Cậu ta đột nhiên tập kích mình chỉ là muốn mình phản ứng cho tốt, sau đó mới nói cho mình biết phương pháp hóa lực và giảm bớt lực.
- Mình hiểu lầm cậu ta sao?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sự tức giận và uất ức trong lòng Tiêu Nam Tâm đều được quét sạch, chỉ còn niềm vui sướng không chịu nổi.
Mình làm sao vậy? Vì sao khi thấy câu đầu tiên hắn nói là “muốn ra tay đánh người” thì lại tức giận như vậy chứ?
Đi ra ngoài thì càng gặp những tên con trai hèn mọn bỉ ổi cực phẩm hơn, những người kia đều không làm mình tức giận thì vì sao cậu ta chỉ làm một động tác như vậy mà đã tức giận rồi?
Thấy Tiêu Nam Tâm không nói lời nào, cho rằng cô ấy không tin lời giải thích của mình.
Đường Trọng nói tiếp:
- Cô cũng thấy đấy. Vừa rồi tôi bắt lấy bả vai của cô trước, sau đó mới dùng tay phải đánh vào ngực…
Đánh vào ngực?
Tiêu Nam Tâm cảm thấy ngực hơi không thoải mái.
Cúi đầu xem xét thì suýt chút nữa đã mắc cỡ đến chết rồi.
Người này, tay của cậu ta đang nắm lấy ngực mình mà không bỏ ra. Lúc nói đến chữ “đánh vào ngực”, cậu ta còn dùng sức ấn vào nữa.
Đường Trọng cũng nhận ra được vấn đề không đúng.
Thấy vẻ mặt muốn giết người của Tiêu Nam Tâm, hắn vội vàng thu tay lại, sốt ruột nói:
- Cô đừng nóng giận, đừng nóng giận. Để tôi giải thích! Tôi không cố ý đâu. Lúc đấy tôi nghĩ cô sẽ né tránh hoặc phản kích nên tôi mới dám đánh cô. Chỉ là không ngờ cô lại không nhúc nhích. Tôi hủy thế công không cẩn thận nên mới nắm vào… Tôi thật sự không có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của cô.
Vẻ mặt hắn chân thành, ngữ khí thành khẩn, tốc độ nói chuyện vô cùng nhanh chóng, không nghỉ hơi ở chỗ nào, thoạt nhìn xin lỗi rất thành tâm.
Nói đùa sao? Cô gái này bạo lực như vậy, động một chút đã đánh nhau với người ta rồi. Mình đã sờ bộ ngực của cô ấy, cô ấy đánh mình thành bánh thịt thì mình cũng khó nói được cái gì. Nếu như cô ấy nói chuyện này cho thầy Tiêu thì thầy Tiêu kia có vì nghĩa lớn diệt thân, dùng đồ đề đao chém mình không?
Tiêu Nam Nam thấy vẻ háo sắc của Đường Trọng thì không thể nào nói “không sao đâu”. Cô làm sao có thể nói “không sao đâu” chứ?
Cô hiểu rất rõ người này. Nếu cô dám nói như vậy thì hắn càng có dũng khí nói “có thể sờ lại lần nữa không”.
Nhưng bây giờ cô đã tin lời giải thích của Đường Trọng.
Cậu ta muốn mình giải quyết việc thu hồi lực như thế nào, tránh để về sau khi quyết đấu với người khác sẽ làm bị thương.
Vì vậy cô thu hồi vẻ giận dữ lại, nói sang chuyện khác, hoi:
- Cậu cũng biết đánh uy mãnh quyền sao?
- Bộ quyền pháp này gọi là “uy mãnh” à?
Đường Trọng hỏi:
- Tôi không đánh. Tôi đã nhìn thấy cô đánh nhiều lần, nhưng cảm thấy trên phương diện khống chế độ mạnh yếu của cô có vấn đề.
Hắn lo mình nói như vậy sẽ động đến dây thần kinh mẫn cảm của Tiêu Nam Tâm nên an ủi nói:
- Đương nhiên đây cũng không phải là vấn đề của cô, là do bản thân bộ quyền pháp này có vấn đề. Nó đã tên là “uy mãnh” thì nó cũng nói rõ phong cách của nó là cương mãnh. Phong cách của quyền pháp này rất thực dụng trong đội ngũ bộ đội và bảo vệ. Nhưng mà trong cuộc sống thì chúng ta phải chú ý một chút. Dù sao mọi người cũng không có thù oán sinh tử gì cả, nếu một quyền của cô đánh chết người ta hoặc là khiến bị tàn phế thì không phải là sẽ bị ngồi tù sao?
- Hơn nữa, một cô gái như cô học bộ quyền pháp này thì có nhân tố thân thể. Nó dễ dàng tụ lực nhưng giảm bớt lực lại rất khó. Nếu như thao tác không chuẩn thì còn có thể làm bị thương bản thân.
- Cậu có cách gì giúp tôi à?
Tiêu Nam Tâm vốn yêu võ như si. Nếu không thì cô cũng không kiên trì nhiều năm như vậy mà học tập bộ “uy mãnh quyền” con gái khó có thể học được. Người chú dạy mình bộ quyền pháp này đã vào bộ đội rồi, cô không thể nào chạy tới đó quấy rầy người ta được. Cha của mình lại không hiểu được bộ quyền pháp này. Nếu như buông bỏ thì cô cũng thật sự không nỡ.
Rắc tối này làm tâm trạng gần đây của cô không yên, vô cùng khó chịu. Bây giờ có người có thể hỗ trợ thì tự nhiên là muốn nắm lấy cơ hội.
Đường Trọng khẽ gật đầu, nói:
- Chúng ta sẽ luyện tập lại động tác kia một lần. Cô nhìn cho kỹ.
Đường Trọng nói rồi bắt lấy xương bả vai của Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm lui về phía sau nhưng vẫn phản ứng chậm một bước, vai đã bị Đường Trọng bắt được.
Vai đã bị giữ lấy, một nửa người cô lập tức mất lực.
Điều này khiến Tiêu Nam Tâm lĩnh ngộ ra.
Cô cũng có thể bắt lấy vai người khác nhưng không thể làm họ chập choạng, mất đi năng lực hành động được.
Xem ra lúc Đường Trọng bắt lấy mình thì đồng thời còn dùng thủ pháp điểm huyệt gì rồi.
Không cần nhìn mà chỉ cần dùng cảm giác để điểm huyệt, đúng là chuyện khó khăn nhưng rất thần kỳ. Nhưng nếu học được chiêu thức này thì lúc đánh nhau với người khác quả thật là làm chơi ăn thật.
Không kịp nghĩ gì thì một quyền của Đường Trọng đã đánh vào lồng ngực của cô.
Cô vô thức dùng cánh tay bên phải vẫn còn hoạt động được để ngăn cản. Đường Trọng phỏng theo một quyền điên cuồng dữ dằn của mình lúc đó làm động tác áp phía dưới, sau đó một quyền nện vào phần dưới của mình. Xem ra bạn học Đường Trọng vẫn rất ngại ngùng đấy, không dám với đến bộ ngực của người ta.
Hô…
Cô chỉ cảm thấy phần bụng hơi hơi bị đè ép chứ không cảm thấy đau đớn gì cả.
Một kích lôi đình như thế mà chỉ có lực sát thương như vậy sao?
Hiển nhiên không phải. Trước khi Đường Trọng nện nắm đấm vào bụng mình thì đã khống chế độ mạnh yếu rồi. Đường Trọng khống chế độ mạnh yếu đâu chỉ cao minh hơn mình gấp mười, gấp trăm lần đâu?
Tiêu Nam Tâm vẻ mặt ngốc trệ đứng đó, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Đường Trọng.
Đặc biệt là động tác đánh xuống dưới. Rõ ràng hắn đã giảm bớt lực xuống. Nhưng giảm bớt lực xuống như thế nào?
Ánh mắt của cô mê hoặc, vẻ mặt mê mang, cũng không biết mình đứng ở cạnh cái ao này bao lâu.
Thật lâu. Thật lâu.
Vẻ nghi hoặc trong mắt cô biến mất mà chuyển thành cảm giác sáng sủa.
Vẻ mặt cô vô cùng kích động và hưng phấn. Cô biết rõ bước qua bước này, thực lực của mình sẽ tăng lên một bước lên, đối với việc nắm giữ bộ quyền pháp này cũng càng ngày càng có tâm đắc.
- Tôi biết rồi, cậu…
Cô vui mừng muốn kể cho Đường Trọng nghe cảm ngộ trong lòng mình lúc này thì lại phát hiện trước mắt không còn bóng dáng hắn. Hắn đã sớm biến mất không thấy.
- Khốn khiếp.
Tiêu Nam Tâm dậm chân mắng:
- Làm gì có thầy giáo nào như vậy chứ? Học trò còn chưa hiểu mà thầy đã chạy không thấy đâu rồi.
-------
Buổi hòa nhạc thứ ba của nhóm Hồ Điệp là ở Hương Than. Đây là buổi hòa nhạc cuối cùng của năm nay, cũng là buổi hòa nhạc vô cùng áp lực.
Vì sao lại nói buổi hòa nhạc này vô cùng áp lực?
Bởi vì trăm năm trước Hương Than chính là kinh đô giải trí của Hoa Hạ quốc, dẫn dắt âm nhạc và văn hóa của Hoa Hạ quốc qua thủy triều. Lúc đó điện ảnh Hương Than chính là trụ cột của nền âm nhạc Hoa Hạ quốc, thậm chí toàn bộ Á Châu. Tứ đại thiên vương, tứ tiểu thiên vương, vương phỉ, Trương Quốc Vinh… các ngôi sao đều là thần tượng của toàn dân, cho tới bây giờ vẫn có vô số người ủng hộ.
Hương Than không chỉ là thành phố thừa thãi Thiên Vương, Thiên Hậu mà cũng là thành phố mà các siêu sao trong ngoài nước hoặc là những nhân vật mới nổi muốn chiếm lĩnh. Theo thống kê, mỗi ngày Hương Than đều tổ chức một buổi hòa nhạc hoặc là hai buổi hòa nhạc, cho dù là siêu sao trong nước hay siêu sao quốc tế thì cũng đều giống như đèn kéo quân tết nguyên tiêu ra ra vào vào.
Ánh mắt của những người Hương Than này vô cùng tinh tường. Nếu như buổi hòa nhạc của nhóm nhạc Hồ Ddiệp bị công kích hoặc là bị chênh lệch thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường biểu diễn của Hồ Điệp. Đương nhiên, nếu như nhóm Hồ Điệp có thể được người xem và giới truyền thông nhất trí tán thưởng thì sẽ chính thức trở thành nhóm nhạc có thực lực.
Những ngày này, Đường Trọng ngoại trừ đi học thì đều cùng luyện ca luyện vũ với Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm. Bạch Tố rất khẩn trương với buổi hòa nhạc ở Hương Than này, nhưng lại cũng rất chờ mong, cho nên vô cùng kỹ lưỡng đối với việc biểu diễn của ba người. A Ken cũng xuất viện, tiếp tục làm người tạo mẫu của nhóm Hồ Điệp.
Hắn đã sớm đi Hương Than, chủ yếu là chuẩn bị trang phục diễn xuất cho nhóm Hồ Điệp ở bên ka. Dù sao trang phục ở bên kia cũng rất gần với con đường lên quốc tế.
Đường Trọng ôm eo Lâm Hồi Âm, cô nhảy lên, sau đó mượn lực cánh tay Đường Trọng nhảy về phía trước hai bước. Khuôn mặt của cô xinh đẹp, biểu lộ lại khốc, động tác cũng khóc, chắc hẳn điệu nhảy này sẽ đủ để miểu sát không ít thanh thiếu niên.
Điệu nhảy chính là do Đường Trọng mới biên, tên gọi là “luyện tập”, cho một ít phong cách điệu tăng gô vào. Đây là do hắn dựa vào cảm xúc lúc mình và Tô Sơn nhảy múa trong tuyết ở Yến Kinh.
Lúc bọn họ đang tập trung luyện tập thì nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Bạch Tố.
Ba người dừng động tác lại nhìn sang, nhìn thấy Bạch Tố đang ngồi một góc ôm máy tính sắc mặt vô cùng khó chịu.
- Làm sao vậy? – Đường Trọng hỏi.
- Mọi người sang đây xem đi.
Bạch Tố nói.
Trương Hách Bản chính là người thích mới lạ, náo nhiệt nên chạy ra đầu tiên, sau khi nhìn thoáng qua thì vẻ mặt cổ quái nhìn Đường Trọng.
Đường Trọng bước qua nhìn thấy Bạch Tố đang xem một trang web tin tức về ngành giải trí: thân phận Đường Tâm vô cùng đáng nghi ngờ, hoài nghi là có người thay thế