- Điểm đáng nghi ngờ thứ nhất là tạo hình của Đường Tâm biến hóa quá nhiều. Chúng ta đều biết, Đường Tâm đi theo đường trung tính trong nhóm Hồ Điệp. Có thể nói, Đường Tâm trước kia cũng không coi là thành công. Từng có nhà phê bình nói rằng cô mềm mại có thừa mà mạnh mẽ không đủ. Nhưng trong một đêm, Đường Tâm đột nhiên biến thành “ chàng trai tinh khiết “. Chuyện này thật sự khiến người ta nhìn vỡ cả kính mắt.
- Điểm thứ hai, giọng nói của Đường Tâm biến hóa quá lớn. Chúng ta đều biết tại buổi biểu diễn ở Minh Châu và Yên Kinh, giọng hát của Đường Tâm rất nổi bật. Có người phê bình, lại càng có nhiều người ca ngợi. Tác giả cũng không có ý định đánh giá giọng hát này kém. Tôi chỉ hoài nghi giọng hát này có phải là giọng thật của Đường Tâm hay không?
- Điểm đáng nghi thứ ba, xuất hiện từ trên không tại buổi biểu diễn ở Minh Châu.
- Điểm đáng nghi thứ tư, Đường Tâm gần đây không hoạt động công chúng, không tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
Cái vị phóng viên tên Chu Anh Siêu này hiển nhiên là rất quen thuộc với nhóm Hồ Điệp, phân tích hợp lý, rõ ràng, ý tứ rõ cả, thoạt nhìn rất có cứ thuyết phục. Chính bản thân Đường Trọng đọc bài báo này cũng cảm thấy chuyện của mình đúng là như vậy.
- Nhất định là Trương Thượng Hân.
Trương Hách Bản thở hổn hển nói:
- Lần trước cô ta gặp mặt đã thấy Đường Trọng rồi còn gì? Cô ta có oán thù với chúng ta, nhất định nghĩ biện pháp hại chúng ta. Ánh mắt cô ta độc ác như vậy, thấy Đường Trọng giả trang liền liên tưởng ra cũng không có gì kỳ quái.
Tính tình Trương Hách Bản là như vậy, người nào tốt với cô thì cô cũng lương thiện với người đó. Chỉ cần có vấn đề gì thì cô sẽ lập tức đổ tội ngay cho người mình ghét, mặc kệ người đó có động cơ hay không.
Bạch Tố không đáp lại lời Trương Hách Bản mà ngẩng đầu nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Cậu cảm thấy là ai làm?
Đường Trọng lắc đầu nói:
- Kẻ thù của chúng ta nhiều như vậy, ai cũng có khả năng. Trương Thượng Hân có khả năng, Bác Nghệ cũng có khả năng, ngay cả Tôn Văn Lâm và đều có khả năng. Chúng ta cũng không thể tin tưởng những người này, tất nhiên là đều hoài nghi cả.
Còn có một số người đáng nghi mà hắn không nói ra. Ví dụ những người ở Yên Kinh. Bọn họ nếu động tới mình thì hẳn sẽ không đánh vào lĩnh vực này. Dù sao thì trong mắt bọn họ, thì chuyện một công tử đứng trên đài làm ngôi sao nữ cũng là chuyện rất tức cười. Bọn họ muốn thấy mình trên sân khấu hơn.
Đương nhiên cũng không loại trừ bọn họ ra được. Thí dụ như khiến mình mất hết mặt mũi, làm trò cười cho bàn dân thiên hạ chẳng hạn. Thí dụ như để giới truyền thông đào bới tư liệu về thân thế của mình và nhà họ Khương, khiến bão gió nổi lên chẳng hạn.
Bạch Tố gật đầu, biết chỉ dựa vào một bản tin mà muốn hỏi Đường Trọng hung thủ là ai cũng đúng là ép người quá.
Cô đã lăn lộn trong nghề nhiều năm, cũng hiểu rõ các loại âm mưu cả.
Hơn nữa đối với ngôi sao thì làm gì có việc nhỏ. Chỉ cần một chút tin tức là các báo liền lao vào, phóng đại chuyện đó ra vô số lần, tự do phát huy khả năng liên tưởng của mình.
Vẻ mặt cô sầu lo nhìn Đường Trọng, nói:
- Bài này vừa đăng lên không lâu thì trên mạng đã có rất nhiều comment. Tôi nghĩ chắc không lâu sau thì vô số trang web sẽ chuyển tải thôi, dù là những trang hợp tác với chúng ta. Nhưng lúc này tôi cũng không thể gọi điện bảo bọn họ rút lui được. Thế thì không phải là đã thừa nhận chuyện Đường Tâm là thế thân sao?
Đường Trọng gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
Bạch Tố khép tờ báo lại, trầm giọng nói:
- chuyện này giao cho tôi đi. Tôi nghĩ chỉ một lúc nữa sẽ có rất nhiều phóng viên gọi điện tới yêu cầu phỏng vấn đó. Tôi sẽ nói là mọi người được chuyển bị cho buổi biểu diễn tại Hương Cảng nên không tiện quấy rầy. Hồi Âm và Bản Bản tiếp tục luyện tập. Mấy ngày nay Đường Trọng khôi phục thân phận sinh viên đi, cố gắng không tới Tử Viên nữa. Tôi nghĩ phóng viên sẽ tới vây cửa khu này rất nhanh thôi. Cậu cứ ra vào mãi thì bọn họ sẽ nhìn ra sơ hở thôi.
- Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng gật đầu.
- Buổi biểu diễn tiếp theo đã được sắp xếp rồi, đại đa số đều là những bài hát cũ, cũng không có vấn đề gì. Có thêm hai đoạn nhảy mà tôi biên tập, về phía tôi cũng không sao. Chẳng qua cô thấy lần này còn có thể biểu diễn không?
Có giới nhà báo làm ồn ào, chó mèo cũng lần vào được. Bọn họ có thể moi móc ra cả chuyện ngày bé cậu tè dầm mấy lần, huống chi hắn là “ người giả “ thật.
Hơn nữa thật hay giả thì lôi ra là biết.
Vấn đề là mình có thể để bị lôi ra sao?
Bạch Tố cười khổ nói:
- Cho dù thế nào thì trước tiên chúng ta cũng phải ổn định đã, không thể để giới truyền thông hoài nghi. Chúng ta tự mình loạn hết cả lên là không được. Không tới lúc bất đắc dĩ thì không thể để lộ thận phân, nếu không... Nếu không Hồ Điệp sẽ bị phá hủy.
Bọn họ tìm một người giả ngôi sao đang bị bệnh, tất nhiên lòng tin của fans sẽ giảm xuống bằng 0 phải không?
Đường Trọng cười cười, không nói gì.
Hắn hiểu được tâm tình của Bạch Tố nhưng đây là kết quả hắn đã đoán trước.
Lúc này Hồ Điệp đã rơi vào lốc xoáy rồi.
Quả nhiên điện thoại của Bạch Tố reo vang.
Cô lấy di động ra, nhìn thấy là số điện thoại của một phóng viên mình quen.
- Tôi đi nghe mấy cuộc điện thoại đã.
Bạch Tố cười khổ:
- Mặc dù biết chuyện này rất phiền nhưng cũng không thể tắt máy được. Nếu không thì giới truyền thông lại tưởng chúng ta cam chịu, không dám lên tiếng. Thời gian của chúng ta không có nhiều lắm.
Nói xong cô liền nghe điện thoại, vừa nói chuyện với người đầu kia vừa ôm sổ tay đi xuống lầu.
Ánh mắt Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Anh chuẩn bị khi nào thì để lộ thân phận đây?
- Cô rất chờ mong Hồ Điệp bị giải tán hả?
Đường Trọng phản kích.
- Tôi chờ mong anh bị xấu mặt hơn.
Trương Hách Bản cười khanh khách.
- Anh ngẫm lại xem, khi tất cả mọi người biết là anh sắm vai Đường Tâm thì sẽ hay thế nào chứ? Đúng là rất đáng chờ mong.
Đường Trọng đúng là muốn bóp chết con bé này.
Quả nhiên dự đoán của Bạch Tố đã ứng nghiệm toàn bộ.
Bài báo được đưa lên mạng, lập tức khiến rất nhiều trang đưa theo. Các diễn đàn cũng đều đăng bài này.
Mà càng không ổn là sau khi có bài này làm lời dẫn, rất nhiều phóng viên cũng bắt đầu bình luận vấn đề thật giả của Đường Tâm. Có người cho rằng Đường Tâm chuyển hình thành công, có người lại nghi vấn, hơn nữa bọn họ còn tìm kiếm rất nhiều sơ hở để làm chứng cứ. có người nó Đường Tâm dùng khăn che cổ để che hầu kết. Có người nói cô mặc âu phục, đi giầy tây là để che dấu việc không có ngực. Còn có người dùng biểu đồ để khẳng định gần đây đột nhiên cô đã cao lên vài Chân Ma Vạn Kiếp Bất Phôi Thể rồi. Khiến người ta hộc máu chính là hắn còn chụp ảnh cận cảnh lộ mũi, nói là lông mũi của cô cũng dày hơn và to hơn trước một chút.
Thấy mọi người đang điên cuồng bình luận về vấn đề lông mũi, Đường Trọng suýt nữa là ngất lịm. Biết trước thế này thì mình nhổ lông mũi không còn một sợi cho xong.
Vấn đề Đường Tâm là thế thân thoáng cái đã trở thành điểm nóng trong xã hội. Không chỉ có giới truyền thông ầm ầm bùng nổ, vô số dân mạng cũng biết thành Holmes, lần lượt điều tra hình ảnh buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp, hy vọng có thể tìm được chứng cứ.
Bọn họ cố gắng cũng không uổng phí. Chứng cứ quả nhiên càng lúc càng nhiều, nhiều khiến Đường Trọng có cảm giác muốn nhảy lầu tự sát.
Trước bọn họ còn tưởng rằng mình cải trang không có vấn đề gì, nhưng trong nháy mắt lại thấy thân phận thế thân của mình có trăm ngàn lỗ hổng.
Chỉ sợ mọi người chăm chú thôi.
Đường Trọng gọi điện hỏi Bạch Tố, biết phóng viên đã quây kín Tử Viên rồi. Thậm chí còn có phóng viên trà trộn vào trong, suýt nữa là theo bà dì đi mua thức ăn xông thẳng vào biệt thự.
Bạch Tố từ chối tất cả lời mời phỏng vấn, chỉ nói là nhóm Hồ Điệp muốn an tâm chuẩn bị cho buổi biểu diễn ở Hương Cảng, không hy vọng lúc này có người quấy rầy.
Bởi vậy dư luận càng nghiêng về nghi vấn thân phận của Đường Tâm.
- Cứ coi như là quảng cáo đi.
Bạch Tố vừa cười vừa nói.
- Nghệ sĩ khác muốn cũng không có cơ hội như vậy. Cậu thấy ba người hiện giờ nổi tiếng thế nào chưa? Cả thế giới inte đều đang thảo luận về các cậu, còn nổi tiếng hơn so với một số Thiên Vương. Hiện tại là lúc Hồ Điệp Hot nhất đấy.
- Thoạt nhìn tâm tình cô cũng không tồi đâu.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Danh tiếng của các cậu càng lúc càng lớn, đương nhiên là tôi có lý do để vui mừng rồi.
Bạch Tố nói.
- Nhưng cậu còn vui hơn phải không? Nói không chừng có thể sắp thoát khỏi bể khổ rồi.
Đường Trọng cười.
- Hắn biết sợ là thân phận thế thân của mình không còn dấu được bao lâu nữa.
Trừ phi là mình không lộ diện, nếu không khẳng định sơ hở của mình sẽ bị phóng viên và cư dân mạng nắm được.
Nhưng ngôi sao là nhân vật của công chúng, có thể không lộ diện sao?
Nếu thân phận hắn bị đưa ra ánh sáng thì cái thân phận đang đi học tại trường của mình kia chắc cũng khỏi cần đọc sách nữa hả?
- Nhất định phải học.
Đường Trọng thầm nghĩ. Hắn thật sự hắn rất thích tâm lý học. Thông qua mấy tháng học tập, hắn đã hoàn toàn tiến vào một thế giới vừa quen vừa lạ, mênh mông vô cùng. Thông qua lời nói, cử chỉ, ánh mắt của người khác mà phân tích, thăm dò thế giới nội tâm của họ, quả thật đúng là như thần côn mà.
Lúc đầu hắn chọn học tâm lý học là muốn hiểu rõ lòng người, trở thành một ngục trưởng ưu tú trác tuyệt giống chòm râu dài. Có lẽ sau này lý tưởng khi hắn tốt nghiệp sẽ chếch đi nhưng hắn vẫn cố gắng vì lý tưởng kia.
Cắt đứt điện thoại với Bạch Tố, chỉ nghe thấy trong phòng ngủ đang hò hét ồn ào ầm ĩ.
- Dựa vào cái gì mà nói Đường Tâm là giả hả? Người ta đi theo con đường trung tính, có hiểu không hả? Có hiểu không? Các người đúng là đồ nhà quê.
Đây là giọng Hoa Minh.
- Ai là nhà quê hả? Nhiều bạn trên mạng đã đưa ra chứng cứ như vậy, mày cứ làm như không thấy vậy?
Đây là giọng Lương Đào.
- Đương nhiên tao làm như không thấy rồi.
Lại giọng Hoa Minh.
- Đường Tâm là nữ thần của tao, đám bạn mạng không phải. Đường Tâm là tình nhân trong mộng của tao, bạn mạng không phải. Tao cần biết bọn nó làm gì? Tao chỉ cần Đường Tâm là đủ rồi.
- Tao đánh cuộc với mày, tao cá Đường Tâm là giả.
- Tốt.
Hoa Minh hào khí đầy trời.
- Nếu như là giả thì tao cho Bé ngoan vào nồi.
- Mày nói đấy nhé?
- Là tao nói.
Hoa Minh chăm chú gật đầu:
- Ngay hôm qua tao ôm Bé ngoan, thấy nó sắp được ba cân rồi, vừa đủ để cho vào nồi rồi. Chơi vui chả ai hơn chị dâu, ăn chả gì ngon hơn thỏ.
-...
Mọi người đều kinh hãi.
- Điểm thứ hai, giọng nói của Đường Tâm biến hóa quá lớn. Chúng ta đều biết tại buổi biểu diễn ở Minh Châu và Yên Kinh, giọng hát của Đường Tâm rất nổi bật. Có người phê bình, lại càng có nhiều người ca ngợi. Tác giả cũng không có ý định đánh giá giọng hát này kém. Tôi chỉ hoài nghi giọng hát này có phải là giọng thật của Đường Tâm hay không?
- Điểm đáng nghi thứ ba, xuất hiện từ trên không tại buổi biểu diễn ở Minh Châu.
- Điểm đáng nghi thứ tư, Đường Tâm gần đây không hoạt động công chúng, không tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
Cái vị phóng viên tên Chu Anh Siêu này hiển nhiên là rất quen thuộc với nhóm Hồ Điệp, phân tích hợp lý, rõ ràng, ý tứ rõ cả, thoạt nhìn rất có cứ thuyết phục. Chính bản thân Đường Trọng đọc bài báo này cũng cảm thấy chuyện của mình đúng là như vậy.
- Nhất định là Trương Thượng Hân.
Trương Hách Bản thở hổn hển nói:
- Lần trước cô ta gặp mặt đã thấy Đường Trọng rồi còn gì? Cô ta có oán thù với chúng ta, nhất định nghĩ biện pháp hại chúng ta. Ánh mắt cô ta độc ác như vậy, thấy Đường Trọng giả trang liền liên tưởng ra cũng không có gì kỳ quái.
Tính tình Trương Hách Bản là như vậy, người nào tốt với cô thì cô cũng lương thiện với người đó. Chỉ cần có vấn đề gì thì cô sẽ lập tức đổ tội ngay cho người mình ghét, mặc kệ người đó có động cơ hay không.
Bạch Tố không đáp lại lời Trương Hách Bản mà ngẩng đầu nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Cậu cảm thấy là ai làm?
Đường Trọng lắc đầu nói:
- Kẻ thù của chúng ta nhiều như vậy, ai cũng có khả năng. Trương Thượng Hân có khả năng, Bác Nghệ cũng có khả năng, ngay cả Tôn Văn Lâm và đều có khả năng. Chúng ta cũng không thể tin tưởng những người này, tất nhiên là đều hoài nghi cả.
Còn có một số người đáng nghi mà hắn không nói ra. Ví dụ những người ở Yên Kinh. Bọn họ nếu động tới mình thì hẳn sẽ không đánh vào lĩnh vực này. Dù sao thì trong mắt bọn họ, thì chuyện một công tử đứng trên đài làm ngôi sao nữ cũng là chuyện rất tức cười. Bọn họ muốn thấy mình trên sân khấu hơn.
Đương nhiên cũng không loại trừ bọn họ ra được. Thí dụ như khiến mình mất hết mặt mũi, làm trò cười cho bàn dân thiên hạ chẳng hạn. Thí dụ như để giới truyền thông đào bới tư liệu về thân thế của mình và nhà họ Khương, khiến bão gió nổi lên chẳng hạn.
Bạch Tố gật đầu, biết chỉ dựa vào một bản tin mà muốn hỏi Đường Trọng hung thủ là ai cũng đúng là ép người quá.
Cô đã lăn lộn trong nghề nhiều năm, cũng hiểu rõ các loại âm mưu cả.
Hơn nữa đối với ngôi sao thì làm gì có việc nhỏ. Chỉ cần một chút tin tức là các báo liền lao vào, phóng đại chuyện đó ra vô số lần, tự do phát huy khả năng liên tưởng của mình.
Vẻ mặt cô sầu lo nhìn Đường Trọng, nói:
- Bài này vừa đăng lên không lâu thì trên mạng đã có rất nhiều comment. Tôi nghĩ chắc không lâu sau thì vô số trang web sẽ chuyển tải thôi, dù là những trang hợp tác với chúng ta. Nhưng lúc này tôi cũng không thể gọi điện bảo bọn họ rút lui được. Thế thì không phải là đã thừa nhận chuyện Đường Tâm là thế thân sao?
Đường Trọng gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
Bạch Tố khép tờ báo lại, trầm giọng nói:
- chuyện này giao cho tôi đi. Tôi nghĩ chỉ một lúc nữa sẽ có rất nhiều phóng viên gọi điện tới yêu cầu phỏng vấn đó. Tôi sẽ nói là mọi người được chuyển bị cho buổi biểu diễn tại Hương Cảng nên không tiện quấy rầy. Hồi Âm và Bản Bản tiếp tục luyện tập. Mấy ngày nay Đường Trọng khôi phục thân phận sinh viên đi, cố gắng không tới Tử Viên nữa. Tôi nghĩ phóng viên sẽ tới vây cửa khu này rất nhanh thôi. Cậu cứ ra vào mãi thì bọn họ sẽ nhìn ra sơ hở thôi.
- Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng gật đầu.
- Buổi biểu diễn tiếp theo đã được sắp xếp rồi, đại đa số đều là những bài hát cũ, cũng không có vấn đề gì. Có thêm hai đoạn nhảy mà tôi biên tập, về phía tôi cũng không sao. Chẳng qua cô thấy lần này còn có thể biểu diễn không?
Có giới nhà báo làm ồn ào, chó mèo cũng lần vào được. Bọn họ có thể moi móc ra cả chuyện ngày bé cậu tè dầm mấy lần, huống chi hắn là “ người giả “ thật.
Hơn nữa thật hay giả thì lôi ra là biết.
Vấn đề là mình có thể để bị lôi ra sao?
Bạch Tố cười khổ nói:
- Cho dù thế nào thì trước tiên chúng ta cũng phải ổn định đã, không thể để giới truyền thông hoài nghi. Chúng ta tự mình loạn hết cả lên là không được. Không tới lúc bất đắc dĩ thì không thể để lộ thận phân, nếu không... Nếu không Hồ Điệp sẽ bị phá hủy.
Bọn họ tìm một người giả ngôi sao đang bị bệnh, tất nhiên lòng tin của fans sẽ giảm xuống bằng 0 phải không?
Đường Trọng cười cười, không nói gì.
Hắn hiểu được tâm tình của Bạch Tố nhưng đây là kết quả hắn đã đoán trước.
Lúc này Hồ Điệp đã rơi vào lốc xoáy rồi.
Quả nhiên điện thoại của Bạch Tố reo vang.
Cô lấy di động ra, nhìn thấy là số điện thoại của một phóng viên mình quen.
- Tôi đi nghe mấy cuộc điện thoại đã.
Bạch Tố cười khổ:
- Mặc dù biết chuyện này rất phiền nhưng cũng không thể tắt máy được. Nếu không thì giới truyền thông lại tưởng chúng ta cam chịu, không dám lên tiếng. Thời gian của chúng ta không có nhiều lắm.
Nói xong cô liền nghe điện thoại, vừa nói chuyện với người đầu kia vừa ôm sổ tay đi xuống lầu.
Ánh mắt Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Anh chuẩn bị khi nào thì để lộ thân phận đây?
- Cô rất chờ mong Hồ Điệp bị giải tán hả?
Đường Trọng phản kích.
- Tôi chờ mong anh bị xấu mặt hơn.
Trương Hách Bản cười khanh khách.
- Anh ngẫm lại xem, khi tất cả mọi người biết là anh sắm vai Đường Tâm thì sẽ hay thế nào chứ? Đúng là rất đáng chờ mong.
Đường Trọng đúng là muốn bóp chết con bé này.
Quả nhiên dự đoán của Bạch Tố đã ứng nghiệm toàn bộ.
Bài báo được đưa lên mạng, lập tức khiến rất nhiều trang đưa theo. Các diễn đàn cũng đều đăng bài này.
Mà càng không ổn là sau khi có bài này làm lời dẫn, rất nhiều phóng viên cũng bắt đầu bình luận vấn đề thật giả của Đường Tâm. Có người cho rằng Đường Tâm chuyển hình thành công, có người lại nghi vấn, hơn nữa bọn họ còn tìm kiếm rất nhiều sơ hở để làm chứng cứ. có người nó Đường Tâm dùng khăn che cổ để che hầu kết. Có người nói cô mặc âu phục, đi giầy tây là để che dấu việc không có ngực. Còn có người dùng biểu đồ để khẳng định gần đây đột nhiên cô đã cao lên vài Chân Ma Vạn Kiếp Bất Phôi Thể rồi. Khiến người ta hộc máu chính là hắn còn chụp ảnh cận cảnh lộ mũi, nói là lông mũi của cô cũng dày hơn và to hơn trước một chút.
Thấy mọi người đang điên cuồng bình luận về vấn đề lông mũi, Đường Trọng suýt nữa là ngất lịm. Biết trước thế này thì mình nhổ lông mũi không còn một sợi cho xong.
Vấn đề Đường Tâm là thế thân thoáng cái đã trở thành điểm nóng trong xã hội. Không chỉ có giới truyền thông ầm ầm bùng nổ, vô số dân mạng cũng biết thành Holmes, lần lượt điều tra hình ảnh buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp, hy vọng có thể tìm được chứng cứ.
Bọn họ cố gắng cũng không uổng phí. Chứng cứ quả nhiên càng lúc càng nhiều, nhiều khiến Đường Trọng có cảm giác muốn nhảy lầu tự sát.
Trước bọn họ còn tưởng rằng mình cải trang không có vấn đề gì, nhưng trong nháy mắt lại thấy thân phận thế thân của mình có trăm ngàn lỗ hổng.
Chỉ sợ mọi người chăm chú thôi.
Đường Trọng gọi điện hỏi Bạch Tố, biết phóng viên đã quây kín Tử Viên rồi. Thậm chí còn có phóng viên trà trộn vào trong, suýt nữa là theo bà dì đi mua thức ăn xông thẳng vào biệt thự.
Bạch Tố từ chối tất cả lời mời phỏng vấn, chỉ nói là nhóm Hồ Điệp muốn an tâm chuẩn bị cho buổi biểu diễn ở Hương Cảng, không hy vọng lúc này có người quấy rầy.
Bởi vậy dư luận càng nghiêng về nghi vấn thân phận của Đường Tâm.
- Cứ coi như là quảng cáo đi.
Bạch Tố vừa cười vừa nói.
- Nghệ sĩ khác muốn cũng không có cơ hội như vậy. Cậu thấy ba người hiện giờ nổi tiếng thế nào chưa? Cả thế giới inte đều đang thảo luận về các cậu, còn nổi tiếng hơn so với một số Thiên Vương. Hiện tại là lúc Hồ Điệp Hot nhất đấy.
- Thoạt nhìn tâm tình cô cũng không tồi đâu.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Danh tiếng của các cậu càng lúc càng lớn, đương nhiên là tôi có lý do để vui mừng rồi.
Bạch Tố nói.
- Nhưng cậu còn vui hơn phải không? Nói không chừng có thể sắp thoát khỏi bể khổ rồi.
Đường Trọng cười.
- Hắn biết sợ là thân phận thế thân của mình không còn dấu được bao lâu nữa.
Trừ phi là mình không lộ diện, nếu không khẳng định sơ hở của mình sẽ bị phóng viên và cư dân mạng nắm được.
Nhưng ngôi sao là nhân vật của công chúng, có thể không lộ diện sao?
Nếu thân phận hắn bị đưa ra ánh sáng thì cái thân phận đang đi học tại trường của mình kia chắc cũng khỏi cần đọc sách nữa hả?
- Nhất định phải học.
Đường Trọng thầm nghĩ. Hắn thật sự hắn rất thích tâm lý học. Thông qua mấy tháng học tập, hắn đã hoàn toàn tiến vào một thế giới vừa quen vừa lạ, mênh mông vô cùng. Thông qua lời nói, cử chỉ, ánh mắt của người khác mà phân tích, thăm dò thế giới nội tâm của họ, quả thật đúng là như thần côn mà.
Lúc đầu hắn chọn học tâm lý học là muốn hiểu rõ lòng người, trở thành một ngục trưởng ưu tú trác tuyệt giống chòm râu dài. Có lẽ sau này lý tưởng khi hắn tốt nghiệp sẽ chếch đi nhưng hắn vẫn cố gắng vì lý tưởng kia.
Cắt đứt điện thoại với Bạch Tố, chỉ nghe thấy trong phòng ngủ đang hò hét ồn ào ầm ĩ.
- Dựa vào cái gì mà nói Đường Tâm là giả hả? Người ta đi theo con đường trung tính, có hiểu không hả? Có hiểu không? Các người đúng là đồ nhà quê.
Đây là giọng Hoa Minh.
- Ai là nhà quê hả? Nhiều bạn trên mạng đã đưa ra chứng cứ như vậy, mày cứ làm như không thấy vậy?
Đây là giọng Lương Đào.
- Đương nhiên tao làm như không thấy rồi.
Lại giọng Hoa Minh.
- Đường Tâm là nữ thần của tao, đám bạn mạng không phải. Đường Tâm là tình nhân trong mộng của tao, bạn mạng không phải. Tao cần biết bọn nó làm gì? Tao chỉ cần Đường Tâm là đủ rồi.
- Tao đánh cuộc với mày, tao cá Đường Tâm là giả.
- Tốt.
Hoa Minh hào khí đầy trời.
- Nếu như là giả thì tao cho Bé ngoan vào nồi.
- Mày nói đấy nhé?
- Là tao nói.
Hoa Minh chăm chú gật đầu:
- Ngay hôm qua tao ôm Bé ngoan, thấy nó sắp được ba cân rồi, vừa đủ để cho vào nồi rồi. Chơi vui chả ai hơn chị dâu, ăn chả gì ngon hơn thỏ.
-...
Mọi người đều kinh hãi.