Cổ Anh Hùng có dã tâm nhưng thẳng thắn thành khẩn, Tô Sơn thông minh có thể tự mình hiểu lấy.
Trong thời gian rất ngắn đã xác định kết cấu tầng quản lý tương lai Cẩm Tú, kỳ thật là phân nhiệm vụ cho hai người.
Cổ Anh Hùng lớn tuổi, có quyết đoán, để hắn làm chủ thì có thể với kinh nghiệm công tác thành thục của hắn sẽ nhanh chóng phát triển Cẩm Tú.
Tô Sơn có quan hệ rất rộng nhưng tuổi còn trẻ cho nên kinh nghiệm quản lý cùng vận tác hạng mục lớn có vẻ chưa đủ, coi cô làm phụ, xem như vừa làm vừa học.
Cơ Uy Liêm chiếm tỉ lệ cổ phiếu ít cho nên cũng không quá quan trọng.
Đường Trọng là cổ đông lớn cho nên hắn chính là lãnh đạo của Cẩm Tú nhưng hắn không quen thuộc lắm đối với chuyện quản lý, buôn bán. Không quen không làm, cho nên hắn càng muốn giao những nghiệp vụ này cho những người mình tín nhiệm.
Lời vừa nói ra, quan hệ giữa mọi người lại càng thêm gần hơn. Có lý tưởng, có mục tiêu, có hạng mục. Đến lúc này, bọn hắn mới chính thức vặn thành một sợi dây thừng, cùng một chỗ dùng xông về phía trước.
Cơ Uy Liêm mở chai Lafite ra, mọi người cùng đụng ly.
- Cạn ly.
Mọi người cùng nhau hô.
Cổ Anh Hùng một ngụm uống cạn rượu đỏ trong chén, hào khí vượt mây nói:
- Thật sảng khoái. Cẩm Tú thanh tú, có thể nói là hoàn mỹ. Đây là lần đầu tiên Cẩm Tú thử, từ đăng kí công ty đến trả giá cánh đồng T3 Đông Giang, toàn bộ gần trăm người từ trên xuống dưới của công ty đều đang vì mục tiêu to lớn này mà cố gắng.
- Các người có biết hay không? Lần đầu tiên tôi tổ chức hội nghị cấp cao của công ty, lúc tôi nói chúng ta phải có được cánh đồng T3, bọn hắn đều nhìn tôi như một kẻ bị chứng hoang tưởng, còn có người sau lưng nói rằng chẳng lẽ tôi ngồi trong tù mười năm cho nên đầu đã trở nên ngu ngốc rồi sao? Tôi bị choáng váng sao?
Cổ Anh Hùng cười to nói:
- Hôm nay tuyên bố kết quả, tất cả bọn hắn đều kinh ngạc. Các người không thấy bọn hắn nhiệt tình, điên cuồng như thế nào đâu. Trước khi chuyện phát sinh, chẳng ai ngờ rằng chúng ta có thể có được T3.
- Quả thật không dễ dàng. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Lúc kết quả vừa được công bố, ông đã chạy khỏi đó khiến phóng viên muốn phỏng vấn ông tìm khắp nơi mà không thấy. Ông không mượn cớ để tuyên truyền Cẩm Tú sao?
Cổ Anh Hùng cười lắc đầu, nói:
- Tôi cùng truyền thông liên hệ không ít. Bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau, bọn họ đều có một điểm giống nhau. Nếu cậu chủ động đưa cửa tới thì bọn họ sẽ xa cách. Cậu phải để cho cho bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cậu, sau đó bọn họ mới có thể coi trọng, mới có thể viết rất nhiều về cậu, mới có thể đặt cậu ở trang đầu.
- Đây không phải là cùng một đạo lý với việc theo đuổi một cô gái sao?
Cơ Uy Liêm trêu chọc nói nói.
- Dục cự còn nghênh?
- Là một đạo lý.
Cổ Anh Hùng gật đầu.
- Cậu xem, tôi không ra mặt, bọn hắn sẽ chủ động đi đào móc tư liệu về Cẩm Tú cùng tư liệu cá nhân, đi đào móc nội tình chuyện chúng ta cùng Hồng Đại Địa Sản trúng thầu. Bọn hắn càng đào sâu lại là càng lăng xê cho Cẩm Tú chúng ta. Đợi đến lúc ta vừa xuất hiện, bọn hắn cũng không ra sức công tác như vậy. Cầm một quyển bản thảo phỏng chạy đi báo cáo kết quả công tác. Ai nguyện ý xem đây?
- Đây mới là sống lâu thành tinh.
Cơ Uy Liêm cười ha ha, chủ động cạn một chén cùng Cổ Anh Hùng.
- Bởi như vậy, về sau công việc của Cẩm Tú sẽ phát triển, mở rộng tốt.
Tô Sơn nói.
- Đúng vậy. Trong một công ty, công nhân sợ nhất chính là không có hi vọng. Nếu có việc có thể làm, doanh thu triển vọng, bọn họ cũng sẽ an tâm. Cả ngày không có việc gì, công nhân ăn bữa hôm lo bữa mai, tiền lương tùy thời mới có, như vậy công ty làm sao có thể giữ được người?
- Đáng tiếc Bạch Tượng Địa Sản tiền mất tật mang.
Lâm Vi Tiếu vừa cười vừa nói. Công việc chủ yếu của cô là quản lý nghiệp vụ quán Cẩm Tú, không tham dự vào công tác cụ thể của Cẩm Tú Địa Sản nhưng những người này tụ lại ở ngay tại quán Cẩm Tú do cô đến chiêu đãi, cho nên những chuyện trước và sau màn sân khấu cô đều biết rõ.
Nghe được Lâm Vi Tiếu nhắc tới mảnh vụn này, Đường Trọng nhìn Cơ Uy Liêm, hỏi:
- Có tin tức gì của Liêu Trọng Đạt không?
- Tôi biết anh quan hệ rất tốt với cục trưởng cục cảnh sát thành phố, còn có gió thổi cỏ lay gì có thể dấu diếm được anh sao?
Cơ Uy Liêm trêu ghẹo Đường Trọng nói.
- Cho dù Liêu Trọng Đạt xảy ra chuyện thì chuyện này cũng không do hệ thống cảnh sát phụ trách.
Đường Trọng nói.
- Chúng tôi đều là người từ bên ngoài đến, đối với Minh Châu này là hai mắt tối sầm mò mẫm một trảo trong đầm nước. Cậu là cường long bản địa, có nhiều quan hệ biết rõ hơn, khẳng định biết hơn chúng tôi một ít.
- Liêu Trọng Đạt đi rồi.
Cơ Uy Liêm nói.
- Đêm qua bị nhân viên công tác Thanh tra Ban Kỷ Luật Minh Châu mang khỏi nhà cho nên chuyện này không nhiều người biết lắm. Nhưng Liêu Trọng Đạt vốn là người phụ trách chủ yếu của cánh đồng T3, hiện tại hắn biến mất không thấy gì nữa, cũng không xuất hiện trong nghi thức ký kết, điều này đã khiến không ít người suy đoán cùng hoài nghi. Hiện tại trong lòng người quan trường Minh Châu đang bàng hoàng, họ đều nói nhận được báo cáo kỷ luật, nhận được một số sách vở liên quan đến quan trường. Bên trong những sách vở này có liên quan đến những người này không? Bọn họ có thể không sợ hãi sao?
- Bạch Tượng bên kia phản ứng như thế nào?
Đường Trọng hỏi.
- Còn có thể phản ứng như thế nào?
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói.
- Bản án như vậy không thể nào tra được đến trên đầu Công Tôn Tiễn. Những nhân vật như bọn hắn, thời điểm kéo người xuống nước sẽ không thể nào tự mình ra tay, bọn hắn không dính tay vào việc bẩn, nếu xảy ra chuyện thì sẽ tìm người đi ra chịu tiếng xấu thay cho người khác. Tóm lại là vấn đề hy sinh hai người, công ty tổn thất một ít tiền tài. Đợi đến lúc sự tình đi qua, lại là một hảo hán.
- Cho nên tôi chỉ sợ các người đối với tôi như vậy. Cổ Anh Hùng dùng ngữ khí vui đùa nói.
- Tìm ‘ công việc tạm thời ’ đó là một chuyện mà công tử mới có tư cách làm.
Đường Trọng nhìn Cổ Anh Hùng rồi nói:
- Trong phòng này, hai chúng ta biết nhau lâu nhất. Tôi là dạng gì, ông vẫn không rõ sao?
Cổ Anh Hùng nhớ chòm râu dài thường xuyên mang theo hai bình rượu xái cùng một túi lạc tới tìm mình uống rượu. Hai người mỗi người một lọ, cũng không cần ly mà uống trực tiếp vào chai, cả buổi không nói một câu, dường như nói một câu sẽ tiêu hao mười phần sức lực.
Hắn lắc đầu nói:
- Thật sự tôi cũng không rõ cậu là dạng gì.
Nam Đại có một đại ngôi sao lớn. Ngôi sao lớn tên là Đường Trọng.
Đường Trọng vẫn là nhân vật tiêu điểm của trường.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều người chỉ trỏ vào hắn.
Lúc ngồi ăn cơm ở căng tin, vô số người đã chạy tới muốn kí tên và chụp ảnh chung.
Cô gái nào nhát gan thì đừng ở rất xa nhìn lại, cô gái nào có gan lớn thì lập tức chạy tới nói với Đường Trọng rằng: Đường Trọng, em thích anh và em muốn làm bạn gái của anh.
Mà ngay cả dì phụ trách căng tin số 5, lúc nhìn thấy Đường Trọng cũng cười ha hả nói: Đường Trọng, con gái tôi rất thích cậu đấy. Sau đó sẽ chọn cho Đường Trọng những đồ ăn cô cảm thấy ngon, múc mấy muôi rất lớn vào trong bát của Đường Trọng. Đợi đến lúc xoát thẻ học sinh trả tiền cũng chỉ thu tượng trưng ba hoặc năm tệ.
Về sau, đám Hoa Minh, Lương Đào không chịu đi mua cơm nữa.
Bởi vì Đường Trọng không cần phải xếp hàng mua cơm, mọi người sẽ tự nhiên mở đường ra. Lượng đồ ăn hắn mang trở về nhiều tới mức mấy người ăn cũng không hết.
Trước kia, Đường Trọng là người không chú trọng cách ăn mặc nhất trong phòng ngủ. Một cặp kính lớn, tóc lộn xộn, bóng nhẫy như không gội đầu trong thời gian dài, là gà tơ điển hình.
Bây giờ Đường Trọng là người chú trọng nhất cách ăn mặc nhất phòng ngủ. Sau khi rửa mặt bằng sữa liền phun một loại sương bảo vệ da mặt, tóc được gội sạch, sau khi chải ngược trông có chút lộn xộn, lông mi dư thừa bị nhổ đi, lông mũi dài ra bị cắt đứt. Mỗi ngày, trước khi đi ra ngoài, hắn đều đứng trước tấm gương ngắm trái ngắm phải, ngắm trước, ngắm sau, nhất định phải đẹp trai mới chịu đi.
Không có cách nào khác bởi lúc nào hắn cũng có thể phải kí tên hoặc là chụp ảnh. Nếu ăn mặc lôi thôi sẽ bị người khác truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng đẹp trai chói lọi của hắn.
Trong căng tin số ba, Đường Trọng đang ăn cơm cùng Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc thì lại có mấy cô gái chạy tới muốn chụp ảnh cùng Đường Trọng.
Đường Trọng lập tức để đũa xuống, dùng khăn tay lau miệng cùng đôi má, tránh cho trên mặt còn hạt cơm như lần trước, sau đó mới làm ra một bộ dạng vui vẻ.
Đám con gái được chụp ảnh cùng thần tượng, kích động tới mức sắp té xỉu, sau khi nói cảm ơn liền hoan hô, tung tăng chạy đi như chim sẻ.
Đường Trọng lại nhặt chiếc đũa, hồng hộc ăn cơm.
- Thật sự là tiện nghi cho bọn họ rồi.
Hoa Minh hung dữ nói.
- Tao đã sớm nói, cần phải để một cái ghế cho mày ở tầng ba. Muốn kí tên thì đưa 30 tệ, muốn chụp ảnh thì đưa 50 tệ, chỉ đi vào nhìn một cái cũng mất 10 tệ cho chúng ta. Như vậy mỗi ngày chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây?
- Như vậy thì thanh danh của tao sẽ bịhủy ở trong tay mày.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn cảm giác có người cầm điện thoại hướng về phía mình ở phía đối diện, lập tức Đường Trọng mỉm cười với màn ảnh. Chờ cô gái chụp ảnh xong mới nói tiếp:
- Nếu để cho truyền thông đưa ra ánh sáng, nói Đường Trọng cho bạn học thu phí kí tên thì người khác sẽ nhìn tao như thế nào hả? Chẳng phải tao sẽ là ngôi sao tham tiền nhất thế kỷ sao?
- Không tham tiền còn chưa tính.
Hoa Minh nói.
- Vì sao mày lại xé hết những số điện thoại mà các cô gái đưa cho mày? Tại sao mày không đưa qua cho Lý Ngọc hả?
Lý Ngọc đang vùi đầu ăn cơm, không ngờ lửa chiến lại đốt tới đầu mình, đỏ mặt nói:
- Tao… Tao không muốn tìm bạn gái.
- Mày muốn đúng không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Chính vì lo những số điện thoại này rơi vào tay mày nên tao mới hủy nó đi đấy.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo Đường Trọng vang lên.
Số điện thoại của Bạch Tố.
Đường Trọng chuyển điện thoại, hỏi:
- Chuyện gì?
- Đến Tử Viên nhanh, có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với cậu.
Bạch Tố nói. Tiếng nói của cô tương đối cao, hẳn là một chuyện làm cho người ta vui vẻ.
Đường Trọng biết buổi chiều không có lớp, nếm bát cơm cho đám Hoa Minh xử lý, hắn đánh xe chạy tới Tử Viên.
Vừa mới vào cửa, Bạch Tố đã chạy vội tới, ôm cánh tay Đường Trọng, kích động nói:
- Đường Trọng, chúng ta được lên tiết mục cuối năm rồi.
- Tiết mục cuối năm sao?
Đường Trọng sững sờ.
[/URL]
Trong thời gian rất ngắn đã xác định kết cấu tầng quản lý tương lai Cẩm Tú, kỳ thật là phân nhiệm vụ cho hai người.
Cổ Anh Hùng lớn tuổi, có quyết đoán, để hắn làm chủ thì có thể với kinh nghiệm công tác thành thục của hắn sẽ nhanh chóng phát triển Cẩm Tú.
Tô Sơn có quan hệ rất rộng nhưng tuổi còn trẻ cho nên kinh nghiệm quản lý cùng vận tác hạng mục lớn có vẻ chưa đủ, coi cô làm phụ, xem như vừa làm vừa học.
Cơ Uy Liêm chiếm tỉ lệ cổ phiếu ít cho nên cũng không quá quan trọng.
Đường Trọng là cổ đông lớn cho nên hắn chính là lãnh đạo của Cẩm Tú nhưng hắn không quen thuộc lắm đối với chuyện quản lý, buôn bán. Không quen không làm, cho nên hắn càng muốn giao những nghiệp vụ này cho những người mình tín nhiệm.
Lời vừa nói ra, quan hệ giữa mọi người lại càng thêm gần hơn. Có lý tưởng, có mục tiêu, có hạng mục. Đến lúc này, bọn hắn mới chính thức vặn thành một sợi dây thừng, cùng một chỗ dùng xông về phía trước.
Cơ Uy Liêm mở chai Lafite ra, mọi người cùng đụng ly.
- Cạn ly.
Mọi người cùng nhau hô.
Cổ Anh Hùng một ngụm uống cạn rượu đỏ trong chén, hào khí vượt mây nói:
- Thật sảng khoái. Cẩm Tú thanh tú, có thể nói là hoàn mỹ. Đây là lần đầu tiên Cẩm Tú thử, từ đăng kí công ty đến trả giá cánh đồng T3 Đông Giang, toàn bộ gần trăm người từ trên xuống dưới của công ty đều đang vì mục tiêu to lớn này mà cố gắng.
- Các người có biết hay không? Lần đầu tiên tôi tổ chức hội nghị cấp cao của công ty, lúc tôi nói chúng ta phải có được cánh đồng T3, bọn hắn đều nhìn tôi như một kẻ bị chứng hoang tưởng, còn có người sau lưng nói rằng chẳng lẽ tôi ngồi trong tù mười năm cho nên đầu đã trở nên ngu ngốc rồi sao? Tôi bị choáng váng sao?
Cổ Anh Hùng cười to nói:
- Hôm nay tuyên bố kết quả, tất cả bọn hắn đều kinh ngạc. Các người không thấy bọn hắn nhiệt tình, điên cuồng như thế nào đâu. Trước khi chuyện phát sinh, chẳng ai ngờ rằng chúng ta có thể có được T3.
- Quả thật không dễ dàng. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Lúc kết quả vừa được công bố, ông đã chạy khỏi đó khiến phóng viên muốn phỏng vấn ông tìm khắp nơi mà không thấy. Ông không mượn cớ để tuyên truyền Cẩm Tú sao?
Cổ Anh Hùng cười lắc đầu, nói:
- Tôi cùng truyền thông liên hệ không ít. Bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau, bọn họ đều có một điểm giống nhau. Nếu cậu chủ động đưa cửa tới thì bọn họ sẽ xa cách. Cậu phải để cho cho bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cậu, sau đó bọn họ mới có thể coi trọng, mới có thể viết rất nhiều về cậu, mới có thể đặt cậu ở trang đầu.
- Đây không phải là cùng một đạo lý với việc theo đuổi một cô gái sao?
Cơ Uy Liêm trêu chọc nói nói.
- Dục cự còn nghênh?
- Là một đạo lý.
Cổ Anh Hùng gật đầu.
- Cậu xem, tôi không ra mặt, bọn hắn sẽ chủ động đi đào móc tư liệu về Cẩm Tú cùng tư liệu cá nhân, đi đào móc nội tình chuyện chúng ta cùng Hồng Đại Địa Sản trúng thầu. Bọn hắn càng đào sâu lại là càng lăng xê cho Cẩm Tú chúng ta. Đợi đến lúc ta vừa xuất hiện, bọn hắn cũng không ra sức công tác như vậy. Cầm một quyển bản thảo phỏng chạy đi báo cáo kết quả công tác. Ai nguyện ý xem đây?
- Đây mới là sống lâu thành tinh.
Cơ Uy Liêm cười ha ha, chủ động cạn một chén cùng Cổ Anh Hùng.
- Bởi như vậy, về sau công việc của Cẩm Tú sẽ phát triển, mở rộng tốt.
Tô Sơn nói.
- Đúng vậy. Trong một công ty, công nhân sợ nhất chính là không có hi vọng. Nếu có việc có thể làm, doanh thu triển vọng, bọn họ cũng sẽ an tâm. Cả ngày không có việc gì, công nhân ăn bữa hôm lo bữa mai, tiền lương tùy thời mới có, như vậy công ty làm sao có thể giữ được người?
- Đáng tiếc Bạch Tượng Địa Sản tiền mất tật mang.
Lâm Vi Tiếu vừa cười vừa nói. Công việc chủ yếu của cô là quản lý nghiệp vụ quán Cẩm Tú, không tham dự vào công tác cụ thể của Cẩm Tú Địa Sản nhưng những người này tụ lại ở ngay tại quán Cẩm Tú do cô đến chiêu đãi, cho nên những chuyện trước và sau màn sân khấu cô đều biết rõ.
Nghe được Lâm Vi Tiếu nhắc tới mảnh vụn này, Đường Trọng nhìn Cơ Uy Liêm, hỏi:
- Có tin tức gì của Liêu Trọng Đạt không?
- Tôi biết anh quan hệ rất tốt với cục trưởng cục cảnh sát thành phố, còn có gió thổi cỏ lay gì có thể dấu diếm được anh sao?
Cơ Uy Liêm trêu ghẹo Đường Trọng nói.
- Cho dù Liêu Trọng Đạt xảy ra chuyện thì chuyện này cũng không do hệ thống cảnh sát phụ trách.
Đường Trọng nói.
- Chúng tôi đều là người từ bên ngoài đến, đối với Minh Châu này là hai mắt tối sầm mò mẫm một trảo trong đầm nước. Cậu là cường long bản địa, có nhiều quan hệ biết rõ hơn, khẳng định biết hơn chúng tôi một ít.
- Liêu Trọng Đạt đi rồi.
Cơ Uy Liêm nói.
- Đêm qua bị nhân viên công tác Thanh tra Ban Kỷ Luật Minh Châu mang khỏi nhà cho nên chuyện này không nhiều người biết lắm. Nhưng Liêu Trọng Đạt vốn là người phụ trách chủ yếu của cánh đồng T3, hiện tại hắn biến mất không thấy gì nữa, cũng không xuất hiện trong nghi thức ký kết, điều này đã khiến không ít người suy đoán cùng hoài nghi. Hiện tại trong lòng người quan trường Minh Châu đang bàng hoàng, họ đều nói nhận được báo cáo kỷ luật, nhận được một số sách vở liên quan đến quan trường. Bên trong những sách vở này có liên quan đến những người này không? Bọn họ có thể không sợ hãi sao?
- Bạch Tượng bên kia phản ứng như thế nào?
Đường Trọng hỏi.
- Còn có thể phản ứng như thế nào?
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói.
- Bản án như vậy không thể nào tra được đến trên đầu Công Tôn Tiễn. Những nhân vật như bọn hắn, thời điểm kéo người xuống nước sẽ không thể nào tự mình ra tay, bọn hắn không dính tay vào việc bẩn, nếu xảy ra chuyện thì sẽ tìm người đi ra chịu tiếng xấu thay cho người khác. Tóm lại là vấn đề hy sinh hai người, công ty tổn thất một ít tiền tài. Đợi đến lúc sự tình đi qua, lại là một hảo hán.
- Cho nên tôi chỉ sợ các người đối với tôi như vậy. Cổ Anh Hùng dùng ngữ khí vui đùa nói.
- Tìm ‘ công việc tạm thời ’ đó là một chuyện mà công tử mới có tư cách làm.
Đường Trọng nhìn Cổ Anh Hùng rồi nói:
- Trong phòng này, hai chúng ta biết nhau lâu nhất. Tôi là dạng gì, ông vẫn không rõ sao?
Cổ Anh Hùng nhớ chòm râu dài thường xuyên mang theo hai bình rượu xái cùng một túi lạc tới tìm mình uống rượu. Hai người mỗi người một lọ, cũng không cần ly mà uống trực tiếp vào chai, cả buổi không nói một câu, dường như nói một câu sẽ tiêu hao mười phần sức lực.
Hắn lắc đầu nói:
- Thật sự tôi cũng không rõ cậu là dạng gì.
Nam Đại có một đại ngôi sao lớn. Ngôi sao lớn tên là Đường Trọng.
Đường Trọng vẫn là nhân vật tiêu điểm của trường.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều người chỉ trỏ vào hắn.
Lúc ngồi ăn cơm ở căng tin, vô số người đã chạy tới muốn kí tên và chụp ảnh chung.
Cô gái nào nhát gan thì đừng ở rất xa nhìn lại, cô gái nào có gan lớn thì lập tức chạy tới nói với Đường Trọng rằng: Đường Trọng, em thích anh và em muốn làm bạn gái của anh.
Mà ngay cả dì phụ trách căng tin số 5, lúc nhìn thấy Đường Trọng cũng cười ha hả nói: Đường Trọng, con gái tôi rất thích cậu đấy. Sau đó sẽ chọn cho Đường Trọng những đồ ăn cô cảm thấy ngon, múc mấy muôi rất lớn vào trong bát của Đường Trọng. Đợi đến lúc xoát thẻ học sinh trả tiền cũng chỉ thu tượng trưng ba hoặc năm tệ.
Về sau, đám Hoa Minh, Lương Đào không chịu đi mua cơm nữa.
Bởi vì Đường Trọng không cần phải xếp hàng mua cơm, mọi người sẽ tự nhiên mở đường ra. Lượng đồ ăn hắn mang trở về nhiều tới mức mấy người ăn cũng không hết.
Trước kia, Đường Trọng là người không chú trọng cách ăn mặc nhất trong phòng ngủ. Một cặp kính lớn, tóc lộn xộn, bóng nhẫy như không gội đầu trong thời gian dài, là gà tơ điển hình.
Bây giờ Đường Trọng là người chú trọng nhất cách ăn mặc nhất phòng ngủ. Sau khi rửa mặt bằng sữa liền phun một loại sương bảo vệ da mặt, tóc được gội sạch, sau khi chải ngược trông có chút lộn xộn, lông mi dư thừa bị nhổ đi, lông mũi dài ra bị cắt đứt. Mỗi ngày, trước khi đi ra ngoài, hắn đều đứng trước tấm gương ngắm trái ngắm phải, ngắm trước, ngắm sau, nhất định phải đẹp trai mới chịu đi.
Không có cách nào khác bởi lúc nào hắn cũng có thể phải kí tên hoặc là chụp ảnh. Nếu ăn mặc lôi thôi sẽ bị người khác truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng đẹp trai chói lọi của hắn.
Trong căng tin số ba, Đường Trọng đang ăn cơm cùng Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc thì lại có mấy cô gái chạy tới muốn chụp ảnh cùng Đường Trọng.
Đường Trọng lập tức để đũa xuống, dùng khăn tay lau miệng cùng đôi má, tránh cho trên mặt còn hạt cơm như lần trước, sau đó mới làm ra một bộ dạng vui vẻ.
Đám con gái được chụp ảnh cùng thần tượng, kích động tới mức sắp té xỉu, sau khi nói cảm ơn liền hoan hô, tung tăng chạy đi như chim sẻ.
Đường Trọng lại nhặt chiếc đũa, hồng hộc ăn cơm.
- Thật sự là tiện nghi cho bọn họ rồi.
Hoa Minh hung dữ nói.
- Tao đã sớm nói, cần phải để một cái ghế cho mày ở tầng ba. Muốn kí tên thì đưa 30 tệ, muốn chụp ảnh thì đưa 50 tệ, chỉ đi vào nhìn một cái cũng mất 10 tệ cho chúng ta. Như vậy mỗi ngày chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây?
- Như vậy thì thanh danh của tao sẽ bịhủy ở trong tay mày.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn cảm giác có người cầm điện thoại hướng về phía mình ở phía đối diện, lập tức Đường Trọng mỉm cười với màn ảnh. Chờ cô gái chụp ảnh xong mới nói tiếp:
- Nếu để cho truyền thông đưa ra ánh sáng, nói Đường Trọng cho bạn học thu phí kí tên thì người khác sẽ nhìn tao như thế nào hả? Chẳng phải tao sẽ là ngôi sao tham tiền nhất thế kỷ sao?
- Không tham tiền còn chưa tính.
Hoa Minh nói.
- Vì sao mày lại xé hết những số điện thoại mà các cô gái đưa cho mày? Tại sao mày không đưa qua cho Lý Ngọc hả?
Lý Ngọc đang vùi đầu ăn cơm, không ngờ lửa chiến lại đốt tới đầu mình, đỏ mặt nói:
- Tao… Tao không muốn tìm bạn gái.
- Mày muốn đúng không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Chính vì lo những số điện thoại này rơi vào tay mày nên tao mới hủy nó đi đấy.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo Đường Trọng vang lên.
Số điện thoại của Bạch Tố.
Đường Trọng chuyển điện thoại, hỏi:
- Chuyện gì?
- Đến Tử Viên nhanh, có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với cậu.
Bạch Tố nói. Tiếng nói của cô tương đối cao, hẳn là một chuyện làm cho người ta vui vẻ.
Đường Trọng biết buổi chiều không có lớp, nếm bát cơm cho đám Hoa Minh xử lý, hắn đánh xe chạy tới Tử Viên.
Vừa mới vào cửa, Bạch Tố đã chạy vội tới, ôm cánh tay Đường Trọng, kích động nói:
- Đường Trọng, chúng ta được lên tiết mục cuối năm rồi.
- Tiết mục cuối năm sao?
Đường Trọng sững sờ.
[/URL]