Thái độ thô lỗ của Đường Trọng cũng không chọc giận Trương Hách Bản. Mắt cô nổi đom đóm, hai bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết nâng cùng một chỗ, vẻ mặt như mê trai, nói:
- Oa, một người đàn ông rất được nhé. Quá đẹp trai xuất sắc rồi. Tư thế đẩy tôi ra cũng rất đẹp trai.
Đường Trọng cũng rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, hắn lo lắng cô gái này đang có ý đồ gì xấu. Sự tình khác thường tất có nguyên nhân, biểu hiện hôm nay của cô gái này rất mê hoặc lẳng lơ.
- Làm gì mà lại nhìn người ta như vậy? Người ta là thành tâm thành ý bị tính cách cường ngạnh bá đạo của anh chinh phục. Trương Hách Bản tôi ưa thích đàn ông như vậy như vậy, có dũng khí, có âm mưu, ra tay lăng lệ ác liệt, quyết đoán, không ra tay thì thôi, một khi ra tay là giết.
- Được rồi, được rồi.
Đường Trọng cắt ngang lời cô, nói:
- Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Hách Bản trở nên ửng đỏ, cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói:
- Anh có thể sắm vai bạn trai của tôi thoáng một lát được không?
Ánh mắt Đường Trọng sáng quắc nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, nói:
- Cô muốn tán tỉnh tôi à?
- Loại này tôi đã thấy nhiều rồi.
Đường Trọng nói.
- Tôi đã xem qua rất nhiều phim cùng kịch truyền hình, những người đàn ông hoặc đàn bà kia muốn truy cầu người mình thích, ban đầu sẽ mời đối phương đóng giả người yêu mình, sau đó từ giả thành thật.
Bộ dáng Trương Hách Bản càng thêm xấu hổ, tiếng nói bé như con muỗi, con kiến, nói:
- Cứ coi là như vậy đi. Anh sẽ không từ chối tôi chứ? Tôi thật sự cần gấp.
- Tôi khuyên cô nên từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn ấy đi.
Đường Trọng nói.
- Tôi biết rõ là trải qua thời gian ở chung dài như vậy, với sự thông minh cùng phong cách làm việc lăng lệ ác liệt của tôi có khả năng đã hấp dẫn cô thật sâu. Nhưng tình yêu là phải đến từ hai phía. Tôi rất cố gắng quan sát qua cô, toàn thân từ trong ra ngoài, từ học thức đến khí chất, từ ăn nói đến tướng mạo của cô không có bất kỳ một điểm nào hấp dẫn tôi, cho nên chúng ta không có khả năng đấy đâu. Tôi muốn giữ mình cho những cô nương có thể xứng đôi với tôi. Tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô, trong thời gian ngắn sắp tới, tôi sẽ bận nhiều việc.
Trương Hách Bản giận dữ, thiếu chút nữ muốn nhảy dựng lên đại chiến cùng Đường Trọng 300 hiệp.
Nhưng cô đè cơn bực tức này xuống rất nhanh.
Cô cầm lấy vạt áo T-shirt của mình, hai má hồng hồng nói:
- Lúc sắm vai bạn trai tôi, ôm ấp một chút tôi đây cũng bỏ qua cho, nếu anh không cẩn thận đụng phải bộ ngực của tôi, tôi cũng sẽ làm bộ không phát hiện.
Đường Trọng đã cảm thấy trong lỗ mũi mình có chất lỏng gì đó đang chảy ra.
Thân thể của hắn nằm vật trên ghế salon, ngẩng mặt lên để cho chất lỏng trong lỗ mũi không chảy xuống.
Hắn rất chân thành suy tư trong hai giây rồi nói:
- Là đội trưởng ban nhạc Hồ Điệp, tôi có trách nhiệm quan tâm và chiếu cố đối với sinh hoạt cá nhân từng người nhiều hơn. Đây chính gánh nặng của đội trưởng là tôi cũng như là Đường Tâm. Lúc nào rôi có thể sắm vai bạn trai của cô?
- Qua hết tết nguyên tiêu. Trương Hách Bản nói.
- Lúc đó bạn bè trường cấp 3 của tôi tụ hội. Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ sớm thông báo cho anh biết.
- Chúng ta không cần luyện tập thoáng một chút sao? Đường Trọng nói.
- Cô biết đấy, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện này, chỉ mới xem trên TV.
- Không cần.
Trương Hách Bản cười ngọt ngào.
- Ta tin rằng anh có thể diễn tốt. Nếu như anh không được thì tôi phải tìm A Ken rồi.
Đường Trọng nhếch miệng cười lạnh nói:
- Cô cho rằng A Ken sẽ cảm thấy hứng thú với bộ ngực của cô sao?
- Đây chính là điều tôi lo lắng đấy.
Trương Hách Bản gật đầu tán thành.
- Tôi sợ hắn không có hứng thú đối với bộ ngực của tôi, đối với anh thì ngược lại, anh hứng thú với bộ ngực của tôi cho nên tôi liền trực tiếp tìm anh đấy.
- Nếu không phải bởi vì cô là một thành viên trong ban nhạc Hồ Điệp.
Trong lòng Đường Trọng oán hận, hắn thầm nghĩ.
- Nhất định sẽ sờ ngực cô thoáng một phát rồi chạy.
Tại phòng bệnh xa hoa của bệnh viện.
Chung Minh Vũ đang cầm cầm một tờ báo trong tay, hắn vo lại thành một viên hình cầu. Nếu như hắn có đầy đủ khí lực, thậm chí sẽ văn vê nó thành bọt.
- Phế vật. Thật sự là một đám phế vật.
Hắn ném tờ báo trong tay ra ngoài, tớ báo đập mạnh vào tường rồi rơi xuống bên trên tivi Lcd.
Hắn cảm thấy vừa hận lại vừa khó hiểu. Hắn lại cầm chén trà trên bàn cà-mên lên muốn ném ra ngoài, tay đã giơ lên nhưng lại không thể ném.
Hắn là ngôi sao. Hắn phải chú ý hình tượng ở nơi công cộng.
Nếu hắn ném đồ bừa bãi khắp phòng, các y tá tiến đến thăm hỏi nhìn thấy sẽ để lại cho các cô ấn tượng gì?
Phải biết rằng các cô đều là Fans hâm mộ của mình. Chính mình lúc vừa mới tiến đến, các cô đã năn nỉ xin chữ ký của mình.
Thế nhưng hắn thật sự rất tức giận.
Vô cùng tức giận.
Trên sân khấu lễ trao giải âm nhạc Phong Vân, trước sự soi mói của toàn thể đồng nghiệp cùng vô số người xem TV, chính mình bị Đường Trọng đá trúng trứng, bệnh viện đã kiểm tra đo lường, kết quả là bị thương cũng không nặng lắm nhưng hắn vẫn quyết định không đi ra ngoài.
Vì thế hắn từ chối cả tiệc qua năm mới.
Hắn muốn nằm chờ tại bệnh viện. Hắn phải chờ tới khi toàn dân đều phải kích Đường Trọng, hắn muốn thanh danh Đường Trọng bị mất hết, hắn muốn Đường Trọng trở thành một đống cứt chó thối, người nào nhìn thấy hắn cũng đều che mũi, đứng cách xa.
Quả nhiên, kịch bản chính do hắn thiết kế đã được diễn xuất. Quyển bản thảo ‘ Là tiểu hoàng đế hay là đại lưu manh ’ này vừa ra, trong vòng một đêm, Đường Trọng đã trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người hô đánh.
Hắn biết rõ, nguyện vọng của mình sẽ nhanh chóng trở thành sự thật, mình sắp có thể báo thù rửa hận rồi.
Đả kích đầu tiên này là Ngô Sâm Lâm mang cho hắn đấy.
Cái lão thất phu này, tại thời điểm Đường Trọng bị ngàn người mắng, vạn người chửi, hắn vẫn kiên trì muốn Đường Trọng làm nam diễn viên chính trong phim Hắc Hiệp. Thậm chí vào thời khắc tiếng mắng chửi điên cuồng nhất, hắn vẫn làm nghi thức ký kết.
Chẳng lẽ đầu óc lão già kia hư mất rồi hả? Hắn không biết rằng làm như vậy chính là trở thành kẻ thù của toàn bộ thế giới, kết cục chính là phòng bán vé ảm đạm, đầu tư lỗ vốn sao?
Một đạo diễn không có phòng bán vé, về sau ai sẽ nhìn ông đây?
Thế nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Nhưng biểu hiện của Đường Trọng tại buổi trình diễn thời trang lại để cho tâm tình của hắn sảng khoái vô cùng, thượng đế diệt vong, tất nhiên khiến cho tất cả điên cuồng.
Ở trong mắt Chung Minh Vũ, Đường Trọng là một tên điên là chuyện không thể nghi ngờ. Hắn biết rõ, một vòng hành động bôi đen mới lại bắt đầu.
Mặc dù ở đây vô cùng nhiều phóng viên ' Hoa Hạ giải trí thanh âm' cùng rời khỏi hiện trường phong sát Đường Trọng, thế nhưng bọn hắn đối với biểu hiện Đường Trọng là tuyệt đối không được tán thưởng hoặc là sở dĩ bọn hắn không muốn đi, chỉ là vì muốn sưu tập thêm tài liệu đến mắng hắn mà thôi.
Chung Minh Vũ cũng là người từng trải trong ngành giải trí, hắn vô cùng quen thuộc với một bộ này.
Thế nhưng làm sao Văn Đơn lại thất bại?
Hút cần sa cũng không là gì. Trong hội này, quả thật là không có người nào dám nói thân thể mình trong sạch, lập trường kiên định. Vấn đề là tại sao hắn lại bị cảnh sát bắt giữ?
Hắn không nghĩ ra. Thật sự không nghĩ ra.
- Nếu như là trùng hợp, như vậy chẳng phải đây cũng quá đúng dịp sao?
Trong lòng Chung Minh Vũ thầm nghĩ.
- Đế Hào tồn tại nhiều năm, cảnh sát sớm không quét, muộn không quét, làm sao hết lần này tới lần khác chính mình phát sinh xung đột cùng Đường Trọng, Văn Đơn vừa mới ghi văn mắng hắn đã bị diệt rồi.
- Nếu như là có nhân vật phía sau màn, vậy thì thằng nhãi Đường Trọng này chẳng phải là thông thiên hậu trường sao? Nếu là thật sự thì chính mình đắc tội một nhân vật như vậy có phải là quá không có lý trí rồi hả? Thế nhưng hắn rõ ràng là đến từ một địa phương nhỏ bé mà chính mình cũng chưa từng nghe qua.
Hắn muốn đánh người nhưng mà trước mặt không người nào có thể đánh hắn.
Hắn muốn mắng người, cũng không biết cần phải mắng ai.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở đầu giường hắn vang lên.
Chung Minh Vũ nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức ấn nghe, nói:
- Làm sao lại xẩy ra chuyện như vậy? Văn Đơn ngu đần sao? Thời khắc mấu chốt này cũng không biết tránh một chút danh tiếng sao? Hắn muốn hại chết tao hay sao?
- Ông nói như vậy mà cũng nghe được sao? Văn Đơn làm như vậy còn không phải là thay ông bán mạng sao? Chẳng lẽ hắn rơi xuống một bước này, chỉ có một mình ông không may hả? Ông nghĩ tôi không gặp xui hả? Nếu hắn khai ra tôi thì kết cục của tôi có thể tốt hơn ông sao?
Người đàn ông trong loa hùng hổ nói. Cũng không bởi vì thân phận Thiên Vương của Chung Minh Vũ mà khách khí, thoạt nhìn càng giống như đang hỏi tội đấy.
- Vậy mày nói bây giờ phải làm sao?
Tuy trong lòng Chung Minh vô cùng tức giận nhưng cũng biết lúc này không tiện mâu thuẫn cùng hắn. Hiện tại bọn hắn giống như là một sợi dây thừng bên trên con châu chấu, không chạy được tao cũng không chạy được mày. Chuyện đã bị bộc lộ ra, bọn hắn cũng đều gặp xui xẻo.
- Cũng không phải là không có biện pháp.
Người đàn ông nói:
- Bịt.
- Bịt như thế nào?
Chung Minh Vũ hỏi.
- Đương nhiên là lấy tiền bịt. Thế nào? Ông còn có những tâm tư khác sao?
- Tôi không có.
Chung Minh Vũ bực tức trả lời.
- Cần bao nhiêu tiền?
- Một trăm vạn.
Người đàn ông nói.
- Sao lại cần nhiều như vậy?
Thiếu chút nữa Chung Minh Vũ từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.
- Làm sao lại cần nhiều như vậy? Hắn giá trị đến mức đấy sao?
- Hắn không đáng nhưng ông giá trị.
Người đàn ông đầu máy bên kia nói:
- Ông cần phải biết rõ, nếu hắn nói ra tên ông, coi như ông triệt để xong đời. Bây giờ ông lập tức chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tôi tìm quan hệ đi vào nhìn hắn, cùng hắn nói chuyện. Dù sao chuyện này đi ra thì xem như hắn cũng xong đời. Dứt khoát ôm lấy mọi chuyện cần thiết, đi ra còn có thể cầm bút tiêu diêu tự tại.
Chung Minh Vũ trầm ngâm không nói.
- Thời gian gấp lắm rồi. Bản án này có ảnh hưởng vô cùng ác liệt. Bây giờ cảnh sát nhất định đang nắm chặt thời gian thẩm tra. Nếu như tiền của ông không tới, hắn muốn nói ra, đến lúc đó ông muốn tiêu tiền cũng đã muộn.
Người đàn ông thúc giục nói.
- Tốt. Bây giờ tao sẽ gửi một trăm vạn đến tài khoản của mày. Tao hy vọng chuyện này dừng ở đây.
Rốt cuộc Chung Minh Vũ cũng đưa ra quyết định. Tuy một trăm vạn không phải là một số lượng nhỏ, cứu một miệng phóng viên giải trí là thật sự không đáng rồi. Thế nhưng để mua danh dự cùng tiền đồ của mình vẫn là vô cùng có lợi đấy.
- Đây cũng là hy vọng của tôi đấy.
Người đàn ông thở dài nói.
- Oa, một người đàn ông rất được nhé. Quá đẹp trai xuất sắc rồi. Tư thế đẩy tôi ra cũng rất đẹp trai.
Đường Trọng cũng rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, hắn lo lắng cô gái này đang có ý đồ gì xấu. Sự tình khác thường tất có nguyên nhân, biểu hiện hôm nay của cô gái này rất mê hoặc lẳng lơ.
- Làm gì mà lại nhìn người ta như vậy? Người ta là thành tâm thành ý bị tính cách cường ngạnh bá đạo của anh chinh phục. Trương Hách Bản tôi ưa thích đàn ông như vậy như vậy, có dũng khí, có âm mưu, ra tay lăng lệ ác liệt, quyết đoán, không ra tay thì thôi, một khi ra tay là giết.
- Được rồi, được rồi.
Đường Trọng cắt ngang lời cô, nói:
- Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Hách Bản trở nên ửng đỏ, cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói:
- Anh có thể sắm vai bạn trai của tôi thoáng một lát được không?
Ánh mắt Đường Trọng sáng quắc nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, nói:
- Cô muốn tán tỉnh tôi à?
- Loại này tôi đã thấy nhiều rồi.
Đường Trọng nói.
- Tôi đã xem qua rất nhiều phim cùng kịch truyền hình, những người đàn ông hoặc đàn bà kia muốn truy cầu người mình thích, ban đầu sẽ mời đối phương đóng giả người yêu mình, sau đó từ giả thành thật.
Bộ dáng Trương Hách Bản càng thêm xấu hổ, tiếng nói bé như con muỗi, con kiến, nói:
- Cứ coi là như vậy đi. Anh sẽ không từ chối tôi chứ? Tôi thật sự cần gấp.
- Tôi khuyên cô nên từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn ấy đi.
Đường Trọng nói.
- Tôi biết rõ là trải qua thời gian ở chung dài như vậy, với sự thông minh cùng phong cách làm việc lăng lệ ác liệt của tôi có khả năng đã hấp dẫn cô thật sâu. Nhưng tình yêu là phải đến từ hai phía. Tôi rất cố gắng quan sát qua cô, toàn thân từ trong ra ngoài, từ học thức đến khí chất, từ ăn nói đến tướng mạo của cô không có bất kỳ một điểm nào hấp dẫn tôi, cho nên chúng ta không có khả năng đấy đâu. Tôi muốn giữ mình cho những cô nương có thể xứng đôi với tôi. Tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô, trong thời gian ngắn sắp tới, tôi sẽ bận nhiều việc.
Trương Hách Bản giận dữ, thiếu chút nữ muốn nhảy dựng lên đại chiến cùng Đường Trọng 300 hiệp.
Nhưng cô đè cơn bực tức này xuống rất nhanh.
Cô cầm lấy vạt áo T-shirt của mình, hai má hồng hồng nói:
- Lúc sắm vai bạn trai tôi, ôm ấp một chút tôi đây cũng bỏ qua cho, nếu anh không cẩn thận đụng phải bộ ngực của tôi, tôi cũng sẽ làm bộ không phát hiện.
Đường Trọng đã cảm thấy trong lỗ mũi mình có chất lỏng gì đó đang chảy ra.
Thân thể của hắn nằm vật trên ghế salon, ngẩng mặt lên để cho chất lỏng trong lỗ mũi không chảy xuống.
Hắn rất chân thành suy tư trong hai giây rồi nói:
- Là đội trưởng ban nhạc Hồ Điệp, tôi có trách nhiệm quan tâm và chiếu cố đối với sinh hoạt cá nhân từng người nhiều hơn. Đây chính gánh nặng của đội trưởng là tôi cũng như là Đường Tâm. Lúc nào rôi có thể sắm vai bạn trai của cô?
- Qua hết tết nguyên tiêu. Trương Hách Bản nói.
- Lúc đó bạn bè trường cấp 3 của tôi tụ hội. Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ sớm thông báo cho anh biết.
- Chúng ta không cần luyện tập thoáng một chút sao? Đường Trọng nói.
- Cô biết đấy, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện này, chỉ mới xem trên TV.
- Không cần.
Trương Hách Bản cười ngọt ngào.
- Ta tin rằng anh có thể diễn tốt. Nếu như anh không được thì tôi phải tìm A Ken rồi.
Đường Trọng nhếch miệng cười lạnh nói:
- Cô cho rằng A Ken sẽ cảm thấy hứng thú với bộ ngực của cô sao?
- Đây chính là điều tôi lo lắng đấy.
Trương Hách Bản gật đầu tán thành.
- Tôi sợ hắn không có hứng thú đối với bộ ngực của tôi, đối với anh thì ngược lại, anh hứng thú với bộ ngực của tôi cho nên tôi liền trực tiếp tìm anh đấy.
- Nếu không phải bởi vì cô là một thành viên trong ban nhạc Hồ Điệp.
Trong lòng Đường Trọng oán hận, hắn thầm nghĩ.
- Nhất định sẽ sờ ngực cô thoáng một phát rồi chạy.
Tại phòng bệnh xa hoa của bệnh viện.
Chung Minh Vũ đang cầm cầm một tờ báo trong tay, hắn vo lại thành một viên hình cầu. Nếu như hắn có đầy đủ khí lực, thậm chí sẽ văn vê nó thành bọt.
- Phế vật. Thật sự là một đám phế vật.
Hắn ném tờ báo trong tay ra ngoài, tớ báo đập mạnh vào tường rồi rơi xuống bên trên tivi Lcd.
Hắn cảm thấy vừa hận lại vừa khó hiểu. Hắn lại cầm chén trà trên bàn cà-mên lên muốn ném ra ngoài, tay đã giơ lên nhưng lại không thể ném.
Hắn là ngôi sao. Hắn phải chú ý hình tượng ở nơi công cộng.
Nếu hắn ném đồ bừa bãi khắp phòng, các y tá tiến đến thăm hỏi nhìn thấy sẽ để lại cho các cô ấn tượng gì?
Phải biết rằng các cô đều là Fans hâm mộ của mình. Chính mình lúc vừa mới tiến đến, các cô đã năn nỉ xin chữ ký của mình.
Thế nhưng hắn thật sự rất tức giận.
Vô cùng tức giận.
Trên sân khấu lễ trao giải âm nhạc Phong Vân, trước sự soi mói của toàn thể đồng nghiệp cùng vô số người xem TV, chính mình bị Đường Trọng đá trúng trứng, bệnh viện đã kiểm tra đo lường, kết quả là bị thương cũng không nặng lắm nhưng hắn vẫn quyết định không đi ra ngoài.
Vì thế hắn từ chối cả tiệc qua năm mới.
Hắn muốn nằm chờ tại bệnh viện. Hắn phải chờ tới khi toàn dân đều phải kích Đường Trọng, hắn muốn thanh danh Đường Trọng bị mất hết, hắn muốn Đường Trọng trở thành một đống cứt chó thối, người nào nhìn thấy hắn cũng đều che mũi, đứng cách xa.
Quả nhiên, kịch bản chính do hắn thiết kế đã được diễn xuất. Quyển bản thảo ‘ Là tiểu hoàng đế hay là đại lưu manh ’ này vừa ra, trong vòng một đêm, Đường Trọng đã trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người hô đánh.
Hắn biết rõ, nguyện vọng của mình sẽ nhanh chóng trở thành sự thật, mình sắp có thể báo thù rửa hận rồi.
Đả kích đầu tiên này là Ngô Sâm Lâm mang cho hắn đấy.
Cái lão thất phu này, tại thời điểm Đường Trọng bị ngàn người mắng, vạn người chửi, hắn vẫn kiên trì muốn Đường Trọng làm nam diễn viên chính trong phim Hắc Hiệp. Thậm chí vào thời khắc tiếng mắng chửi điên cuồng nhất, hắn vẫn làm nghi thức ký kết.
Chẳng lẽ đầu óc lão già kia hư mất rồi hả? Hắn không biết rằng làm như vậy chính là trở thành kẻ thù của toàn bộ thế giới, kết cục chính là phòng bán vé ảm đạm, đầu tư lỗ vốn sao?
Một đạo diễn không có phòng bán vé, về sau ai sẽ nhìn ông đây?
Thế nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Nhưng biểu hiện của Đường Trọng tại buổi trình diễn thời trang lại để cho tâm tình của hắn sảng khoái vô cùng, thượng đế diệt vong, tất nhiên khiến cho tất cả điên cuồng.
Ở trong mắt Chung Minh Vũ, Đường Trọng là một tên điên là chuyện không thể nghi ngờ. Hắn biết rõ, một vòng hành động bôi đen mới lại bắt đầu.
Mặc dù ở đây vô cùng nhiều phóng viên ' Hoa Hạ giải trí thanh âm' cùng rời khỏi hiện trường phong sát Đường Trọng, thế nhưng bọn hắn đối với biểu hiện Đường Trọng là tuyệt đối không được tán thưởng hoặc là sở dĩ bọn hắn không muốn đi, chỉ là vì muốn sưu tập thêm tài liệu đến mắng hắn mà thôi.
Chung Minh Vũ cũng là người từng trải trong ngành giải trí, hắn vô cùng quen thuộc với một bộ này.
Thế nhưng làm sao Văn Đơn lại thất bại?
Hút cần sa cũng không là gì. Trong hội này, quả thật là không có người nào dám nói thân thể mình trong sạch, lập trường kiên định. Vấn đề là tại sao hắn lại bị cảnh sát bắt giữ?
Hắn không nghĩ ra. Thật sự không nghĩ ra.
- Nếu như là trùng hợp, như vậy chẳng phải đây cũng quá đúng dịp sao?
Trong lòng Chung Minh Vũ thầm nghĩ.
- Đế Hào tồn tại nhiều năm, cảnh sát sớm không quét, muộn không quét, làm sao hết lần này tới lần khác chính mình phát sinh xung đột cùng Đường Trọng, Văn Đơn vừa mới ghi văn mắng hắn đã bị diệt rồi.
- Nếu như là có nhân vật phía sau màn, vậy thì thằng nhãi Đường Trọng này chẳng phải là thông thiên hậu trường sao? Nếu là thật sự thì chính mình đắc tội một nhân vật như vậy có phải là quá không có lý trí rồi hả? Thế nhưng hắn rõ ràng là đến từ một địa phương nhỏ bé mà chính mình cũng chưa từng nghe qua.
Hắn muốn đánh người nhưng mà trước mặt không người nào có thể đánh hắn.
Hắn muốn mắng người, cũng không biết cần phải mắng ai.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở đầu giường hắn vang lên.
Chung Minh Vũ nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức ấn nghe, nói:
- Làm sao lại xẩy ra chuyện như vậy? Văn Đơn ngu đần sao? Thời khắc mấu chốt này cũng không biết tránh một chút danh tiếng sao? Hắn muốn hại chết tao hay sao?
- Ông nói như vậy mà cũng nghe được sao? Văn Đơn làm như vậy còn không phải là thay ông bán mạng sao? Chẳng lẽ hắn rơi xuống một bước này, chỉ có một mình ông không may hả? Ông nghĩ tôi không gặp xui hả? Nếu hắn khai ra tôi thì kết cục của tôi có thể tốt hơn ông sao?
Người đàn ông trong loa hùng hổ nói. Cũng không bởi vì thân phận Thiên Vương của Chung Minh Vũ mà khách khí, thoạt nhìn càng giống như đang hỏi tội đấy.
- Vậy mày nói bây giờ phải làm sao?
Tuy trong lòng Chung Minh vô cùng tức giận nhưng cũng biết lúc này không tiện mâu thuẫn cùng hắn. Hiện tại bọn hắn giống như là một sợi dây thừng bên trên con châu chấu, không chạy được tao cũng không chạy được mày. Chuyện đã bị bộc lộ ra, bọn hắn cũng đều gặp xui xẻo.
- Cũng không phải là không có biện pháp.
Người đàn ông nói:
- Bịt.
- Bịt như thế nào?
Chung Minh Vũ hỏi.
- Đương nhiên là lấy tiền bịt. Thế nào? Ông còn có những tâm tư khác sao?
- Tôi không có.
Chung Minh Vũ bực tức trả lời.
- Cần bao nhiêu tiền?
- Một trăm vạn.
Người đàn ông nói.
- Sao lại cần nhiều như vậy?
Thiếu chút nữa Chung Minh Vũ từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.
- Làm sao lại cần nhiều như vậy? Hắn giá trị đến mức đấy sao?
- Hắn không đáng nhưng ông giá trị.
Người đàn ông đầu máy bên kia nói:
- Ông cần phải biết rõ, nếu hắn nói ra tên ông, coi như ông triệt để xong đời. Bây giờ ông lập tức chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tôi tìm quan hệ đi vào nhìn hắn, cùng hắn nói chuyện. Dù sao chuyện này đi ra thì xem như hắn cũng xong đời. Dứt khoát ôm lấy mọi chuyện cần thiết, đi ra còn có thể cầm bút tiêu diêu tự tại.
Chung Minh Vũ trầm ngâm không nói.
- Thời gian gấp lắm rồi. Bản án này có ảnh hưởng vô cùng ác liệt. Bây giờ cảnh sát nhất định đang nắm chặt thời gian thẩm tra. Nếu như tiền của ông không tới, hắn muốn nói ra, đến lúc đó ông muốn tiêu tiền cũng đã muộn.
Người đàn ông thúc giục nói.
- Tốt. Bây giờ tao sẽ gửi một trăm vạn đến tài khoản của mày. Tao hy vọng chuyện này dừng ở đây.
Rốt cuộc Chung Minh Vũ cũng đưa ra quyết định. Tuy một trăm vạn không phải là một số lượng nhỏ, cứu một miệng phóng viên giải trí là thật sự không đáng rồi. Thế nhưng để mua danh dự cùng tiền đồ của mình vẫn là vô cùng có lợi đấy.
- Đây cũng là hy vọng của tôi đấy.
Người đàn ông thở dài nói.