Đại khái lễ tình nhân là ngày lễ mà các đôi thanh niên nam nữ hoan nghênh nhất.
Các cô gái có thể được tặng quà, các chàng trai có thể chinh phục được con gái, đương nhiên tình yêu này có danh nghĩa là Hỏa Bạo Thiên Vương. Không có tình yêu cái đó chính là lừa gạt hoặc là giao dịch.
Hôm nay là thứ tư, mọi người đều đi làm, cũng không có bởi vì hôm nay là lễ tình nhân mà nghỉ. Quốc gia không có pháp định ngày nghỉ này.
Lễ tình nhân không tha, đây là chuyện bình thường nhưng sau ngày lễ tình nhân vẫn phải đi làm thì quả là rất vô nhân tính.
Bởi vì lượng vận động tăng lớn, ngày hôm sau tất cả các đôi tình nhân sẽ vô cùng mệt mỏi, nếu như có thể nghỉ ngơi thêm một ngày là tốt rồi.
Thu Ý Hàn đang vùi đầu làm một bảng báo cáo thành tích bỗng nghe được tiếng hoan hô truyền đến từ trong văn phòng.
Cô ngẩng đầu nhìn sang thì nhìn thấy một người trẻ tuổi đeo kính lạ lẫm đi vào văn phòng, trong tay bưng lấy một bó hoa hồng cực lớn, vẻ mặt ôn nhu, vui vẻ nói với Mạc Lệ Quyên, đồng sự của Thu Ý Hàn:
- Chúc em lễ tình nhân vui vẻ.
- Thì ra là có người đến tặng hoa, thật lãng mạn.
Vẻ mặt Thu Ý Hàn vui vẻ nhìn xem, trong lòng thầm nghĩ. Không chỉ cô mà tất cả các đồng sự trong văn phòng đều xúm lại, cười ha hả nhìn đôi tình lữ trẻ tuổi ân ái.
- Đáng ghét, sao lại chạy đến văn phòng thế này?
Mạc Lệ Quyên giống như người uống rượu, sắc mặt ửng đỏ, trong ánh mắt đều tràn ngập nước. Tuy trong miệng cô trách cứ nhưng khuôn mặt kia lại vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào, tất cả mọi người xung quanh đều có thể cảm thụ được.
Cô nhận bó hoa hồng lớn kia, say mê ngửi.
- Là anh cố ý đấy.
Ánh mắt người con trai đeo kính kia sáng quắc nhìn cô, nói:
- Anh muốn đến văn phòng chính là muốn nói với tất cả bạn bè em chứng kiến anh nói với em những lời này.
Thằng này đang tán gái đấy.
Hắn cố ý dừng lại, đang chuẩn bị nói với bạn gái lời quan trọng nhất thì bỗng nhiên có một tiếng quát lớn từ sau lưng truyền đến:
- Đang làm gì thế? Cậu đang làm cái trò gì thế?
Gã thủ trưởng 'mặt bánh mì' đứng ở sau lưng bọn họ, vẻ mặt tức giận.
- Anh là ai?
Chàng trai đeo kính đã rất vất vả để tạo ra không khí thì bị kẻ khác tới phá, so với gã thủ trưởng mặt bánh mì kia lại càng thêm tức giận, hận không thể xông lên phía trước nhét thằng này vào trong cối xay thịt để nghiền nát đấy.
Người nào à? Có mắt hay không thế?
Thời điểm người đàn ông tạo không khí lãng mạn cho người phụ nữ, đến thượng đế cũng không được quấy rầy.
- Quản lý.
Mạc Lê Quyên chủ động chào hỏi gã thủ trưởng mặt bánh mì, cũng đồng cũng kéo cánh tay bạn trai, nói cho hắn biết thân phận gã mặt bánh mì kia.
- Quản lý sao?
Chàng trai đeo kính kinh ngạc nhìn gã mặt bánh mì, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đúng là hắn muốn lãng mạn, đúng là hắn muốn vui vẻ, thế nhưng hắn cũng không muốn bạn gái bị mất việc, nếu như vậy lãng mạn là lãng phí, vui vẻ chuyển thành kinh sợ.
Đi ra ngoài.
Gã mặt bánh mì chỉ vào chàng trai đeo kính, quát.
- Cút ra ngoài.
Chàng trai đeo kính cũng nổi giận, tức giận nói:
- Sao anh có thể nói như vậy? Anh có tố chất không?
- Sao tôi không thể nói như vậy? Tôi như thế nào lại không thể nói như vậy? Cậu có biết chỗ này là đâu không? Cậu không biết bây giờ là mấy giờ sao? Đây là công ty. Bây giờ là giờ làm việc. Hiểu hay không? Nếu không hiểu thì trở về mời người dạy đi. Tôi không có tố chất à? Người không có tố chất chính là các người, không tuân thủ quy định công ty.
Gã bánh mì luôn có bổn sự như vậy. Một chuyện tốt luôn bị hắn ghét bỏ như vậy.
Bởi vì hắn mang địch ý đối với cấp dưới của mình, cho nên thuộc hạ của hắn cũng không tôn trọng hắn.
Chàng trai đeo kính nhìn thoáng qua Mạc Lệ Quyên, không biết phải làm gì mới tốt.
- Anh trở về trước đi.
Mạc Lệ Quyên nhỏ giọng nói.
Chàng trai đeo kính hung hăng trừng mắt nhìn gã bánh mì, chuẩn bị rời đi.
- Khoan đã, đợi một tý.
Thu Ý Hàn lên tiếng hô.
Chàng trai đeo kính quay người, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp không tưởng nổi tiến lên nói chuyện với hắn.
Cô thật xinh đẹp. Làn da trắng, đôi mắt to, miệng nhỏ, mũi cao, dáng rất đẹp. Nhất định cô ấy là Thu Ý Hàn, đồng sự của Mạc Lệ Quyên.
Bởi vì có một lần hắn đi xem ‘ Giải thi đấu siêu mô hình Trung Hoa’ đã tán thưởng một cô gái xinh đẹp, bạn gái Mạc Lệ Quyên nghe xong liền bĩu môi, nói rằng cô gái này so với đồng sự Thu Ý Hàn của cô chỉ có thể coi như bó củi.
Thu Ý Hàn, hắn nhớ rất kỹ cái tên đẹp này.
Không ngờ hôm nay gặp được chân nhân, cô còn chủ động đứng ra nói chuyện cùng mình.
- Chẳng lẽ cô đã vừa ý mình rồi?
Tim chàng trai đeo kính đập thình thịch.
- Nhưng mình đã có bạn gái rồi, cô xuất hiện quá muộn. Thật sự cảm thấy tiếc nuối.
Sau khi Thu Ý Hàn gọi chàng trai đeo kính kia dừng lại, ánh mắt cô lập tức di chuyển tới người gã mặt bánh mì.
- Anh cần phải để cho anh ấy nói xong.
Thu Ý Hàn nói.
- Cô nói cái gì?
Gã mặt bánh mì nhíu mày nhìn về phía Thu Ý Hàn. Cô gái này, lại là cô gái này, cô ta không để mình bắt nạt cùng không để mình bắt nạt những cô gái khác.
Thậm chí sau sự kiện đánh người lần trước, cô luôn đối nghịch với mình. Bết bát hơn chính là đám con gái ngu xuẩn kia còn luôn đứng về phía cô.
Chẳng lẽ các cô không sợ mình sẽ đuổi việc tất cả sao?
- Ta nói là anh cần phải để cho anh ấy nói cho xong lời muốn nói.
Thu Ý Hàn lặp lại.
- Đúng lúc này tới quấy rầy người khác, thật là hành vi không đạo đức.
- Tôi không đạo đức sao? Tôi không đạo đức sao?
Thật sự gã bánh mì tức giận tới phát cười.
- Cô không nghe thấy tôi vừa nói gì sao? Nơi này là chỗ nào? Là công ty. Bây giờ là thời gian gì? Là giờ làm việc. Bây giờ là giờ tan tầm sao? Một người xa lạ chạy đến văn phòng chúng ta, quấy rầy viên chức công tác của ta, chẳng lẽ tôi không cần phải đuổi hắn đi ra sao?
- Anh chưa bao giờ đọc báo sao?
Thu Ý Hàn cười lạnh nói.
- Trên một nhà đài truyền hình Nước Mỹ, nữ nhân vật chính là MC, trong lúc đang chủ trì tiết mục thì bạn trai của cô xuất hiện, xông lên sân khấu cầu hôn cô, hơn nữa ở trước mặt tất cả mọi người đã hôn môi cô. Sau khi xẩy ra chuyện này, tất cả nhân viên làm việc tại đài truyền hình đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tất cả người xem đều chúc phúc cho bọn họ, không có bất cứ một người nào trách cứ hắn làm nhiễu loạn công việc của cô MC, cũng không có ai nói hắn không cần phải làm chuyện này trong thời gian làm việc như vậy. So với bọn họ, anh có thấy xấu hổ không?
- Đó là bọn họ không chịu trách nhiệm.
Dĩ nhiên gã mặt bánh mì không muốn nhận thua.
- Tôi là quản lý ở đây, tôi có quyền nghiêm khắc yêu cầu thuộc hạ của tôi.
- Vậy sao?
Thu Ý Hàn nhìn về phía anh chàng đeo kính, nói:
- Nếu như anh là đàn ông thì sẽ muốn nói hết lời vừa rồi.
Cô lại quay người nhìn về phía Mạc Lệ Quyên, nói:
- Lệ Quyên, nếu như cậu có sai, đó chính là mọi người chúng ta sai. Trong cuộc đời, chúng ta có thể thay đổi vô số công việc nhưng đoạn tình cảm kia chỉ đến một lần. Đấy là lời khuyên cho cậu, cũng là lời khuyên cho tất cả chúng ta.
- Tớ đã rõ.
Mạc Lệ Quyên cắn răng nói, mặc kệ, cùng lắm thì từ chức không làm nữa.
Anh chàng đeo kính được lời nói của Thu Ý Hàn khích lệ, cũng quyết định bất kể hậu quả, quyết tâm hoàn thành
‘đại kế lãng mạn ’ của mình.
Hắn quỳ một gối xuống trước mặt Mạc Lệ Quyên, từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp nhỏ, sau đó mở hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẩn bạch kim kiểu dáng đơn giản.
- A!
Các cô gái trong văn phòng lại kích động kêu to lên. Thì ra là cầu hôn.
Gã bánh mì thật đáng hận, suýt nữa đã cắt màn cầu hôn của người khác.
- Lệ Quyên, điều anh muốn rất đơn giản. Anh đã nghĩ anh xuất hiện thế này sẽ mang đến hạnh phúc cho em, không ngờ còn có trách cứ cùng xui xẻo. Thế nhưng anh mặc kệ nhiều như vậy. Bất luận là hạnh phúc hay là xui xẻo, anh đều hy vọng rằng anh có thể ở bên em mãi mãi. Nếu em vui, anh cũng sẽ cảm thấy vui. Nếu em không vui, anh sẽ trêu chọc khiến em vui. Anh cố ý xin nghỉ sớm nửa ngày, cố ý chạy tới công ty của em là muốn tất cả đồng sự của em chứng kiến anh nói với em lời đẹp đẽ này. Em đồng ý lấy anh chứ?
- Vâng.
Mạc Lệ Quyên khóc gật đầu.
Người đàn ông mừng rỡ, vội lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón tay Mạc Lệ Quyên.
Sau đó, hai người kích động ôm chầm lấy nhau.
Mọi người lại vỗ tay hoan hô, có rất nhiều cô gái quá xúc động cũng khóc theo.
Cơ bắp trên mặt gã bánh mì run rẩy, hung dữ nói với Thu Ý Hàn:
- Cô sẽ phải trả giá rất nhiều về hành vi của mình.
Thu Ý Hàn quét mắt nhìn hắn một cái, lười nói lại.
Gã mặt bánh mì lại chịu nhục, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Sau đó một đám người cười to kêu to như là đã nhận được thắng lợi lớn.
- Ý Hàn. Cám ơn cậu.
Mạc Lệ Quyên kéo tay bạn trai đi tới, vẻ mặt cảm kích nói.
- Chúc phúc các cậu bách niên giai lão.
Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói.
- Cám ơn, mà cậu thì sao? Lễ tình nhân này qua như thế nào?
Mạc Lệ Quyên hỏi.
- Tớ à?
Trong đầu Thu Ý Hàn hiện ra một người con trai. Cô tươi cười nói:
- Tớ vẫn còn đang đợi đây này.
- Yên tâm đi. Hoàng tử bạch mã sắp xuất hiện đấy.
Mạc Lệ Quyên nói.
- Tớ cũng nghĩ thế.
Thu Ý Hàn híp mắt nở nụ cười, như là một tiểu hồ ly giảo hoạt.
Tan tầm. Thu Ý Hàn mặc áo khoác vào, cầm túi vội vàng đi ra ngoài.
Cô đi ra khỏi cửa hàng, thò tay chuẩn bị bắt taxi.
Cô rất sốt ruột.
Cô muốn tới Nam Đại. Cô muốn đi gặp hắn.
Nếu như hắn hỏi tại sao mình tới, mình sẽ nói muốn đến ăn đồ ăn ở trường học.
Hắn thông minh như vậy, nhất định sẽ không hỏi câu hỏi ngu xuẩn này.
Phải chuẩn bị quà nữa nhỉ? Phải chuẩn bị quà gì bây giờ?
Thu Ý Hàn đứng bên đường suy nghĩ miên man.
Xe taxi không tới, một cỗ Mercedes màu đen lại chậm rãi chạy tới rồi ngừng lại trước mặt cô.
- Ý Hàn.
Cửa sổ xe xuống, có người lên tiếng hô.
Thu Ý Hàn nhìn thoáng vào trong xe, sắc mặt đại biến, vội quay người bỏ chạy.
Bịch, bịch, bịch.
Nàng chạy trốn nhanh chóng. Giày cao gót gõ xuống mặt sàn xi măng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thu Ý Hàn, chạy mau. Lại để cho gió thổi động lên tóc dài!
Thu Ý Hàn, chạy mau. Lại để cho vạt áo bay phần phật sau lưng!
Thu Ý Hàn, chạy mau. Người đàn ông tốt ở phía trước đang ngoắc đấy!
Các cô gái có thể được tặng quà, các chàng trai có thể chinh phục được con gái, đương nhiên tình yêu này có danh nghĩa là Hỏa Bạo Thiên Vương. Không có tình yêu cái đó chính là lừa gạt hoặc là giao dịch.
Hôm nay là thứ tư, mọi người đều đi làm, cũng không có bởi vì hôm nay là lễ tình nhân mà nghỉ. Quốc gia không có pháp định ngày nghỉ này.
Lễ tình nhân không tha, đây là chuyện bình thường nhưng sau ngày lễ tình nhân vẫn phải đi làm thì quả là rất vô nhân tính.
Bởi vì lượng vận động tăng lớn, ngày hôm sau tất cả các đôi tình nhân sẽ vô cùng mệt mỏi, nếu như có thể nghỉ ngơi thêm một ngày là tốt rồi.
Thu Ý Hàn đang vùi đầu làm một bảng báo cáo thành tích bỗng nghe được tiếng hoan hô truyền đến từ trong văn phòng.
Cô ngẩng đầu nhìn sang thì nhìn thấy một người trẻ tuổi đeo kính lạ lẫm đi vào văn phòng, trong tay bưng lấy một bó hoa hồng cực lớn, vẻ mặt ôn nhu, vui vẻ nói với Mạc Lệ Quyên, đồng sự của Thu Ý Hàn:
- Chúc em lễ tình nhân vui vẻ.
- Thì ra là có người đến tặng hoa, thật lãng mạn.
Vẻ mặt Thu Ý Hàn vui vẻ nhìn xem, trong lòng thầm nghĩ. Không chỉ cô mà tất cả các đồng sự trong văn phòng đều xúm lại, cười ha hả nhìn đôi tình lữ trẻ tuổi ân ái.
- Đáng ghét, sao lại chạy đến văn phòng thế này?
Mạc Lệ Quyên giống như người uống rượu, sắc mặt ửng đỏ, trong ánh mắt đều tràn ngập nước. Tuy trong miệng cô trách cứ nhưng khuôn mặt kia lại vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào, tất cả mọi người xung quanh đều có thể cảm thụ được.
Cô nhận bó hoa hồng lớn kia, say mê ngửi.
- Là anh cố ý đấy.
Ánh mắt người con trai đeo kính kia sáng quắc nhìn cô, nói:
- Anh muốn đến văn phòng chính là muốn nói với tất cả bạn bè em chứng kiến anh nói với em những lời này.
Thằng này đang tán gái đấy.
Hắn cố ý dừng lại, đang chuẩn bị nói với bạn gái lời quan trọng nhất thì bỗng nhiên có một tiếng quát lớn từ sau lưng truyền đến:
- Đang làm gì thế? Cậu đang làm cái trò gì thế?
Gã thủ trưởng 'mặt bánh mì' đứng ở sau lưng bọn họ, vẻ mặt tức giận.
- Anh là ai?
Chàng trai đeo kính đã rất vất vả để tạo ra không khí thì bị kẻ khác tới phá, so với gã thủ trưởng mặt bánh mì kia lại càng thêm tức giận, hận không thể xông lên phía trước nhét thằng này vào trong cối xay thịt để nghiền nát đấy.
Người nào à? Có mắt hay không thế?
Thời điểm người đàn ông tạo không khí lãng mạn cho người phụ nữ, đến thượng đế cũng không được quấy rầy.
- Quản lý.
Mạc Lê Quyên chủ động chào hỏi gã thủ trưởng mặt bánh mì, cũng đồng cũng kéo cánh tay bạn trai, nói cho hắn biết thân phận gã mặt bánh mì kia.
- Quản lý sao?
Chàng trai đeo kính kinh ngạc nhìn gã mặt bánh mì, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đúng là hắn muốn lãng mạn, đúng là hắn muốn vui vẻ, thế nhưng hắn cũng không muốn bạn gái bị mất việc, nếu như vậy lãng mạn là lãng phí, vui vẻ chuyển thành kinh sợ.
Đi ra ngoài.
Gã mặt bánh mì chỉ vào chàng trai đeo kính, quát.
- Cút ra ngoài.
Chàng trai đeo kính cũng nổi giận, tức giận nói:
- Sao anh có thể nói như vậy? Anh có tố chất không?
- Sao tôi không thể nói như vậy? Tôi như thế nào lại không thể nói như vậy? Cậu có biết chỗ này là đâu không? Cậu không biết bây giờ là mấy giờ sao? Đây là công ty. Bây giờ là giờ làm việc. Hiểu hay không? Nếu không hiểu thì trở về mời người dạy đi. Tôi không có tố chất à? Người không có tố chất chính là các người, không tuân thủ quy định công ty.
Gã bánh mì luôn có bổn sự như vậy. Một chuyện tốt luôn bị hắn ghét bỏ như vậy.
Bởi vì hắn mang địch ý đối với cấp dưới của mình, cho nên thuộc hạ của hắn cũng không tôn trọng hắn.
Chàng trai đeo kính nhìn thoáng qua Mạc Lệ Quyên, không biết phải làm gì mới tốt.
- Anh trở về trước đi.
Mạc Lệ Quyên nhỏ giọng nói.
Chàng trai đeo kính hung hăng trừng mắt nhìn gã bánh mì, chuẩn bị rời đi.
- Khoan đã, đợi một tý.
Thu Ý Hàn lên tiếng hô.
Chàng trai đeo kính quay người, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp không tưởng nổi tiến lên nói chuyện với hắn.
Cô thật xinh đẹp. Làn da trắng, đôi mắt to, miệng nhỏ, mũi cao, dáng rất đẹp. Nhất định cô ấy là Thu Ý Hàn, đồng sự của Mạc Lệ Quyên.
Bởi vì có một lần hắn đi xem ‘ Giải thi đấu siêu mô hình Trung Hoa’ đã tán thưởng một cô gái xinh đẹp, bạn gái Mạc Lệ Quyên nghe xong liền bĩu môi, nói rằng cô gái này so với đồng sự Thu Ý Hàn của cô chỉ có thể coi như bó củi.
Thu Ý Hàn, hắn nhớ rất kỹ cái tên đẹp này.
Không ngờ hôm nay gặp được chân nhân, cô còn chủ động đứng ra nói chuyện cùng mình.
- Chẳng lẽ cô đã vừa ý mình rồi?
Tim chàng trai đeo kính đập thình thịch.
- Nhưng mình đã có bạn gái rồi, cô xuất hiện quá muộn. Thật sự cảm thấy tiếc nuối.
Sau khi Thu Ý Hàn gọi chàng trai đeo kính kia dừng lại, ánh mắt cô lập tức di chuyển tới người gã mặt bánh mì.
- Anh cần phải để cho anh ấy nói xong.
Thu Ý Hàn nói.
- Cô nói cái gì?
Gã mặt bánh mì nhíu mày nhìn về phía Thu Ý Hàn. Cô gái này, lại là cô gái này, cô ta không để mình bắt nạt cùng không để mình bắt nạt những cô gái khác.
Thậm chí sau sự kiện đánh người lần trước, cô luôn đối nghịch với mình. Bết bát hơn chính là đám con gái ngu xuẩn kia còn luôn đứng về phía cô.
Chẳng lẽ các cô không sợ mình sẽ đuổi việc tất cả sao?
- Ta nói là anh cần phải để cho anh ấy nói cho xong lời muốn nói.
Thu Ý Hàn lặp lại.
- Đúng lúc này tới quấy rầy người khác, thật là hành vi không đạo đức.
- Tôi không đạo đức sao? Tôi không đạo đức sao?
Thật sự gã bánh mì tức giận tới phát cười.
- Cô không nghe thấy tôi vừa nói gì sao? Nơi này là chỗ nào? Là công ty. Bây giờ là thời gian gì? Là giờ làm việc. Bây giờ là giờ tan tầm sao? Một người xa lạ chạy đến văn phòng chúng ta, quấy rầy viên chức công tác của ta, chẳng lẽ tôi không cần phải đuổi hắn đi ra sao?
- Anh chưa bao giờ đọc báo sao?
Thu Ý Hàn cười lạnh nói.
- Trên một nhà đài truyền hình Nước Mỹ, nữ nhân vật chính là MC, trong lúc đang chủ trì tiết mục thì bạn trai của cô xuất hiện, xông lên sân khấu cầu hôn cô, hơn nữa ở trước mặt tất cả mọi người đã hôn môi cô. Sau khi xẩy ra chuyện này, tất cả nhân viên làm việc tại đài truyền hình đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tất cả người xem đều chúc phúc cho bọn họ, không có bất cứ một người nào trách cứ hắn làm nhiễu loạn công việc của cô MC, cũng không có ai nói hắn không cần phải làm chuyện này trong thời gian làm việc như vậy. So với bọn họ, anh có thấy xấu hổ không?
- Đó là bọn họ không chịu trách nhiệm.
Dĩ nhiên gã mặt bánh mì không muốn nhận thua.
- Tôi là quản lý ở đây, tôi có quyền nghiêm khắc yêu cầu thuộc hạ của tôi.
- Vậy sao?
Thu Ý Hàn nhìn về phía anh chàng đeo kính, nói:
- Nếu như anh là đàn ông thì sẽ muốn nói hết lời vừa rồi.
Cô lại quay người nhìn về phía Mạc Lệ Quyên, nói:
- Lệ Quyên, nếu như cậu có sai, đó chính là mọi người chúng ta sai. Trong cuộc đời, chúng ta có thể thay đổi vô số công việc nhưng đoạn tình cảm kia chỉ đến một lần. Đấy là lời khuyên cho cậu, cũng là lời khuyên cho tất cả chúng ta.
- Tớ đã rõ.
Mạc Lệ Quyên cắn răng nói, mặc kệ, cùng lắm thì từ chức không làm nữa.
Anh chàng đeo kính được lời nói của Thu Ý Hàn khích lệ, cũng quyết định bất kể hậu quả, quyết tâm hoàn thành
‘đại kế lãng mạn ’ của mình.
Hắn quỳ một gối xuống trước mặt Mạc Lệ Quyên, từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp nhỏ, sau đó mở hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẩn bạch kim kiểu dáng đơn giản.
- A!
Các cô gái trong văn phòng lại kích động kêu to lên. Thì ra là cầu hôn.
Gã bánh mì thật đáng hận, suýt nữa đã cắt màn cầu hôn của người khác.
- Lệ Quyên, điều anh muốn rất đơn giản. Anh đã nghĩ anh xuất hiện thế này sẽ mang đến hạnh phúc cho em, không ngờ còn có trách cứ cùng xui xẻo. Thế nhưng anh mặc kệ nhiều như vậy. Bất luận là hạnh phúc hay là xui xẻo, anh đều hy vọng rằng anh có thể ở bên em mãi mãi. Nếu em vui, anh cũng sẽ cảm thấy vui. Nếu em không vui, anh sẽ trêu chọc khiến em vui. Anh cố ý xin nghỉ sớm nửa ngày, cố ý chạy tới công ty của em là muốn tất cả đồng sự của em chứng kiến anh nói với em lời đẹp đẽ này. Em đồng ý lấy anh chứ?
- Vâng.
Mạc Lệ Quyên khóc gật đầu.
Người đàn ông mừng rỡ, vội lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón tay Mạc Lệ Quyên.
Sau đó, hai người kích động ôm chầm lấy nhau.
Mọi người lại vỗ tay hoan hô, có rất nhiều cô gái quá xúc động cũng khóc theo.
Cơ bắp trên mặt gã bánh mì run rẩy, hung dữ nói với Thu Ý Hàn:
- Cô sẽ phải trả giá rất nhiều về hành vi của mình.
Thu Ý Hàn quét mắt nhìn hắn một cái, lười nói lại.
Gã mặt bánh mì lại chịu nhục, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Sau đó một đám người cười to kêu to như là đã nhận được thắng lợi lớn.
- Ý Hàn. Cám ơn cậu.
Mạc Lệ Quyên kéo tay bạn trai đi tới, vẻ mặt cảm kích nói.
- Chúc phúc các cậu bách niên giai lão.
Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói.
- Cám ơn, mà cậu thì sao? Lễ tình nhân này qua như thế nào?
Mạc Lệ Quyên hỏi.
- Tớ à?
Trong đầu Thu Ý Hàn hiện ra một người con trai. Cô tươi cười nói:
- Tớ vẫn còn đang đợi đây này.
- Yên tâm đi. Hoàng tử bạch mã sắp xuất hiện đấy.
Mạc Lệ Quyên nói.
- Tớ cũng nghĩ thế.
Thu Ý Hàn híp mắt nở nụ cười, như là một tiểu hồ ly giảo hoạt.
Tan tầm. Thu Ý Hàn mặc áo khoác vào, cầm túi vội vàng đi ra ngoài.
Cô đi ra khỏi cửa hàng, thò tay chuẩn bị bắt taxi.
Cô rất sốt ruột.
Cô muốn tới Nam Đại. Cô muốn đi gặp hắn.
Nếu như hắn hỏi tại sao mình tới, mình sẽ nói muốn đến ăn đồ ăn ở trường học.
Hắn thông minh như vậy, nhất định sẽ không hỏi câu hỏi ngu xuẩn này.
Phải chuẩn bị quà nữa nhỉ? Phải chuẩn bị quà gì bây giờ?
Thu Ý Hàn đứng bên đường suy nghĩ miên man.
Xe taxi không tới, một cỗ Mercedes màu đen lại chậm rãi chạy tới rồi ngừng lại trước mặt cô.
- Ý Hàn.
Cửa sổ xe xuống, có người lên tiếng hô.
Thu Ý Hàn nhìn thoáng vào trong xe, sắc mặt đại biến, vội quay người bỏ chạy.
Bịch, bịch, bịch.
Nàng chạy trốn nhanh chóng. Giày cao gót gõ xuống mặt sàn xi măng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thu Ý Hàn, chạy mau. Lại để cho gió thổi động lên tóc dài!
Thu Ý Hàn, chạy mau. Lại để cho vạt áo bay phần phật sau lưng!
Thu Ý Hàn, chạy mau. Người đàn ông tốt ở phía trước đang ngoắc đấy!