Lỗ Nhất Phi mang theo vài người đến thương lượng với Lý Thiết Thụ một phen, rồi sau đó ở trong sân bóng rổ đốt vài đống lửa trại, còn có thêm vài đôi nam nữ hát đối đáp với nhau, nhìn qua thì dường như có chút giống với buổi hội lửa trại.
Đời sống vật chất thì tương đối nghèo khó nhưng đời sống tinh thần lại tương đối phong phú. Bọn hắn là những người trẻ tuổi cho nên cũng có tâm hồn trong sáng, có nhiệt huyết.
Lúc này, Đường Trọng xức vào người nước hoa thơm phức, mang theo dám người Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc đi tới sân bóng rổ thì thấy không ít người.
Có nam sinh, cũng có nữ sinh khoa Tâm Lý Học. Tuy rằng nữ sinh hơi ít nhưng mà vẫn hấp dẫn ánh mắt của đám nam sinh.
Không biết là do hương nước hoa trên người bọn hắn hay là sự việc ban ngày chưa lắng xuống, mà đám người Đường Trọng đã hấp dẫn không ít chú ý của đám người bên trong sân.
- Mau nhìn kia, người của phòng 307 đến rồi, người nào là Đường Trọng thế?
- Chính là người đeo mắt kính đó, lần trước lúc giáo quan phạt chạy 20 vòng thì ta cùng hắn chạy ở đầu đó.
- Thoạt nhìn thì chẳng ra gì, không giống với bộ dạng biết đánh nhau a.
Bởi vì có giáo quan ở đây nên mọi người đều xếp thành hàng. Điều này làm cho những người muốn lên bắt chuyện với Hoa Minh, Lương Đào tương đối thật vọng.
Hoa Minh cũng không mang theo Tiểu Quai Quai theo, hắn sợ giáo quan phát hiện rồi sau đó ở trước mặt mọi người giáo qua sẽ bắt hắn thịt Tiểu Quai Quai kia để mọi người cùng ăn.
Đúng ở bên trái Hoa Minh là một tên nam sinh đeo mắt kính, hắn khịt khịt mũi, hỏi:
- Hoa Minh, trên người của chú có cái gì mà thơm thế?
Hoa Minh vui mừng, đắc ý, nở nụ cười nói:
- Bởi vì ta là hàm hương.
Ngay sau đó, trong đội ngũ liền truyền đến những tiếng nôn mửa.
- Nghiêm.
Lý Thiết Thụ rống lớn nói. Đợi cho nam sinh ưỡn ngực lên thì hắn mới truyền ra một cái mệnh lệnh tiếp theo:
- Toàn thể chuẩn bị… bước đều bước…. 1 2 3 4 ….
Khi nam sinh hàng thứ nhất bước gần đến đống lửa thì Lý Thiết Thụ hô ngừng lại, giáo quan của đám nữ sinh cũng bắt chước theo, đem đội ngũ nữ sinh đứng phía đối diện với đống lửa.
Sau khi thấy một màn này thì các nam sinh liền nóng máy. Phía trước là ngọn lửa hừng hực nhưng mà trong lòng bọn hắn lại cảm thấy rét lạnh.
Cách nhau một đám lửa này thì không thể bắt chuyện được, vậy thì xức nước hoa vào người không phải là lãng phí hay sao?
Giáo quan Lý Thiết Thụ biết suy nghĩ của mọi người cho nên cười a a:
- Tôi hiểu được cảm nhận của mọi người, biết được trong lòng mọi người cảm thấy ủy khuất, cảm thấy được nữ sinh thật sự quá ít. Nhưng tôi cũng không có biện pháp a. Tôi cũng muốn đi học viện nghệ thuật để đưa mấy người tới đây.
- Giáo qua, đi đi, hạnh phúc của mọi người đều nhờ vào người đó.
- Giáo quan, nếu được thì mọi người chúng ta sẽ nhớ tới người.
- Giáo quan ra tay, một tay gánh cả đôi.
Lý Thiết Thụ khoát tay, nói:
- Tôi sợ đi được nhưng lại không về được. Đầu năm nay, nữ nhân đều khan hiếm, đến lúc đó thì nam sinh khoa bọn họ sẽ liều mạng. Tốt rồi, lại nói, chỗ chúng ta cũng thiếu nữ sinh cũng có chỗ tốt của thiếu nữ sinh. Như vậy một hồi cạnh tranh mới thú vị hơn, trước hết chúng ta hãy hát to một ca khúc. Để cho nữ sinh đem tầm mắt nhìn lại đây, cũng để cho những người nam sinh năm 2, năm 3 phải lác mắt.
- Giáo quan, hát bài gì.
- Hát bài: “ Đoàn kết chính là lực lượng”
- Quá chicken.
Các nam sinh cùng nhau phản đối.
- Hát “Lâm Hựu Gia” đi, nữ hài tử đều thích. Trần Dịch Tấn hát cũng không tồi.
Lý Thiết Thụ gật gật đầu, nói:
- Tốt, vậy hát bài của Trần Dịch Tấn … “10 năm”…..
Vì thế, nam sinh lại ngã một mảnh.
Có người nói ra bài này chỉ hợp cho người già, không có biện pháp hấp dẫn nữ sinh.
- Tôi sẽ hát trước.
Lý Thiết Thụ ngượng ngùng nói
Nếu như không có hai chữ này sẽ run rẩy.
Ta sẽ không phát hiện ta khó chịu.
Nói như thế nào cũng không thể nói ra hai chữ “ Chia tay”.
Mặc dù là rất nhiều năm trước lão ca Trần Dịch Tấn đã hát bài này, nhưng bởi vì ca từ quá hay, làn điệu lại bi thương, các nam sinh hát rất nhập tâm. Hấp dẫn vô số tràng pháo tay đối diện của các nữ sinh.
Nam sinh năm 2, năm 3 cũng không cam lòng yếu thế mà hát bài “ Tương tư trong mưa gió” cùng “ Bóng dáng”
Sau đó, một nữ sinh bên kia hát bài “ Sơn đạo 18 đường”, âm thanh lảnh lót, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp đã hoàn toàn đốt cháy tình cảm mãnh liệt của mọi người. Mọi người điên cuồng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vì thế lúc này có thể nói là mọi người đã hòa hợp lại với nhau. Không ngừng có nam sinh hoặc là nữ sinh chủ động đi ra hát.
Cuối cùng không chỉ có ca hát mà còn có tấu hài.. Còn có người lại mau chóng chạy về phòng ngủ.
Lúc này, một nam sinh năm 2 bên cạnh đứng lên, có thể thấy hình của hắn vô cùng chắc nịch.
Hắn thật thà phúc hậu cười, nói:
- Tớ nghĩ sẽ biểu diễn công phu cho mọi ngươi xem.
“Ngao "
Bất kể là nam sinh hay là nữ sinh, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay. Đối người tuổi trẻ này mà nói, công phu là một môn rất có ít người ưa thích.
Hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Một hồi nếu biểu diễn không thú vị, hay nhìn ra những động tác này không có hiệu quả thì tớxin mời vài người lên sân để giúp tớ đối luyện.
- Giáo quan. Giáo quan. Giáo quan.
Mọi người đều hô lớn tên giáo quan, Ở trong mắt bọn họ, có thể cùng cao thủ đối luyện công phu cũng chỉ có giáo quan.
Nam sinh vội vàng xua tay, làm ra bộ dạng sợ hãi:
- Tớ cũng không dám so chiêu với giáo quan. Đây không phải là tự chuốc lấy khổ vào người sao. Tớ sẽ cùng với Đường Trọng huynh đệ thử sức vài chiêu.
- Hắc hắc. Lão Nhị. Là nhằm vào chú mà tới đó.
Hoa Minh ngồi ở sau lưng Đường Trọng, cười lạnh nói.
- Tiểu tử này muốn nổi danh đến phát điên rồi sao?
Lương Đào bất mãn nói:
- Nhị ca, ngàn vạn lần đứng khách khí, đánh cho mẹ cha nó nhận cũng không ra luôn.
Lý Ngọc quay mặt lại nhìn khuôn mặt của nam sinh kia, trong lòng có chút suy nghĩ.
Nghe được nam sinh kia muốn khiên chiến với Đường Trọng thì bất kể là nam sinh hay là nữ sinh đều nhốn nháo lên.
- Đường Trọng.
- Đường Trọng.
- Đường Trọng.
- Đường Trọng.
Toàn bộ sinh viên trong khoa đều hô to lên của Đường Trọng, càng ngày càng dồn dập, tiếng càng ngày càng lớn.
Đường Trọng biết, bản thân muốn khiêm tốn cũng không thể được nữa rồi.
Lúc này giáo quan Lý Thiết Thụ mới biết Đường Trọng là ai, sau đó hắn cũng bắt chước những sinh viên kia, kêu to tên của Đường Trọng lên. Hắn thực chờ mong biểu hiện của Đường Trọng.
Đáng tiếc, Đường Trọng lại chỉ là lắc đầu, nói:
- Hôm nay huấn luyện quân sự một ngày, tôi mệt chết đi được. Cậu hãy tìm những người khác đi. Hơn nữa, tôi chỉ biết đánh nhau, không biết công phu.
Ở trong tù phần lớn là những tên điên biết đánh nhau, bọn hắn rất hiểu biết cơ thể con người, biết chiêu thức gì biết dạng công kích gì mới có thể gây ra thương tổn lớn cho cơ thể.
Nhưng mà, những chiêu thức này của bọn hắn là khi hỗn trong giang hồ mới tìm ra được, không có hệ thống cũng không có thứ tự động tác. Cũng không được tính là công phu, Đường Trọng cũng không phân biệt được.
Đồng Thượng Vũ không muốn buông tha như vậy, nói:
- Tất cả mọi người đang chờ. Cậu nhẫn tâm để mọi người thất vọng sao? Lại nói, chúng ta cũng muốn biết sự việc trưa hôm nay có phải là thật hay không?
Đồng Thượng Vũ dùng phép kích tướng, ý nói, hiện tại ở đây ngươi không dám lấy 1 vs 1, thì làm sao lúc trước lại có thể lấy 1vs 6 được?
Đường Trọng vẫn thờ ơ, hắn không cần người khác phải tin hắn, hắn cũng không cho rằng chuyện này sẽ làm cho hắn nổi danh lên.
- Người không biết lại tưởng rằng chính các cậu thổi phồng lên. Đương nhiên là tôi tin tưởng cậu, cho nên tôi mới đứng ra giúp cậu chứng minh đó là sự thật.
Ánh mắt Đường Trọng híp lại.
Hắn không quan tâm người khác khích tướng hắn, nhưng là không thích người khác châm chọc. Hắn lại không thích loại người có tướng mạo thành thật này lại đứng giữa đám người mà dùng loại thủ đoạn này để đùa giỡn với hắn.
Hai chân hơi dùng lực, Đường Trọng liền từ mặt đất đã lên.
Một chiêu này của hắn, đã làm những tiếng kêu quát của toàn trường dừng lại.
- Lão Nhị, đưa kính mắt cho ka.
Hoa Minh nói. Hắn lo lắng đội kính mắt sẽ gây bất lợi với Đường Trọng.
- Không cần.
Đường Trọng cự tuyệt:
- Lấy kính xuống, ka sợ ta tìm không được mặt mũi của hắn.
- Tốt, đánh bẹt, đập dẹp mũi hắn.
Lương Đào hung hăng vung quyền
Đường Trọng cười cười, từ trong đội ngũ đi ra, đi đến cạnh lửa trại.
- Xưng hô như thế nào?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đồng Thượng Vũ.
Nam sinh lộ ra nụ cười giản dị.
- Chú đã biết tên anh, anh cũng không cần giới thiệu gì nữa.
Đường Trọng hỏi:
- Có thể bắt đầu được chưa?
- Mời.
Đường Trọng làm ra động tác mời.
- Trước hết mời.
Đường Trọng nói, hắn không có chủ động công kích, mà là đứng nguyên tại chỗ chờ Đồng Thượng Vũ ra tay trước. Đã có dũng khí đứng ra biểu diễn, lại có dũng khí khiêu chiến chính mình thì chứng minh đối với thân thủ của bản thân thì hắn vô cùng tin tưởng cho nên Đường Trọng muốn nhìn thực lực của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn đền từ đâu.
Nghe Đường Trọng nói xong, hai chân của Đồng Thượng Vũ tách ra. Đùng tư thế “nhị chỉ kìm dương mã”
Có chút tụ lực, tốc độ liền tăng lên.
2 tay di động như xà, rất nhanh chụp lấy mạch môn của Đường Trọng.
- Vịnh xuân.
Đường Trọng nói nhỏ.
Vịnh xuân có “ Hữu thủ vô cước” để hình dung thủ pháp cực nhanh. Tốc độ của Đồng Thượng Vũ vô cùng kinh người, ở Đường Trọng xem ra, chỉ có thời gian luyện hơn 10 năm thì mới có thành quả như thế này.
Đợi cho tay của hắn chụp vào mình thì thân thể của Đường Trọng liền né sang một bên, một quyền của hắn liền nhắm ngay sườn của Đồng Thượng Vũ mà vung vào, mặt khác đầu gối của hắn hung hăng đập vào xương chân của Đồng Thượng Vũ.
Đồng Thượng Vũ kinh hãi!
Bọn hắn chỉ là luận bàn mà thôi, không nghĩ vừa ra tay Đường Trọng lại dùng sát chiêu.
Nếu trúng chiêu của Đường Trọng thì không chỉ có bản thân phải ngã xuống nhận thua mà phải cần nằm hơn 3 tháng trên người mới có thẻ bình phục lại được.
Tổn thương gân cốt cần 100 ngày a.
Đường Trọng phản kích làm cho trong lòng của Đồng Thượng Vũ giận dữ, nguyên bản hắn chỉ muốn trước mặt đám người này làm nhuệ khí của Đường Trọng giảm đi, hiện tại Đường Trọng không biết nặng nhẹ, hắn cũng quyết định không nương tay nữa.
Vì thế, sau khi lui về phía sau vài bước thì hắn lại vọt tới trước.
Tay trái hắn buông thẳng xuống gối, tay phải thì hướng phía đầu Đường Trọng đánh tới.
Đường Trọng muốn đánh gãy xương hắn, còn hắn muốn đánh Đường Trọng thành đầu heo.
Hai người thiếu niên còn trẻ tuổi này, thế nhưng toàn thân đều tràn ngập sát khí.
Bên ngoài, đám người xem nhiệt huyết sôi trào gào khóc kêu to, vài tên giáo quan tuy rằng không hiểu quyền pháp nhưng nhìn thấy tốc độ ra tay cùng những vị trí công kích của 2 người, vẻ mặt tất cả đều hiện lên vẻ ngưng trọng.
Lý Thiết Thụ kịp phản ứng, rống lớn nói:
- Dừng tay. Hai người các cậu dừng tay.
Đáng tiếc, đã muốn chậm.
Thân thể Đường Trọng hơi cong, giống như là một đầu liệp báo sắp vồ mồi.
Ngay tại khi Đồng Thượng Vũ muốn hướng về phía hắn vọt tới. Thì thân thể Đường Trọng liền hơi khom xuống, hai chân dùng sức đem Đồng Thượng Vũ ngã xuống đất.
Sau đó, ngay tại lúc Đồng Thượng Vũ muốn làm ra phản kích thì Đường Trọng liền xuất quyền đánh vào mũi của Đồng Thượng Vũ.
“Răng rắc”
Tiếng gãy mũi truyền đến, còn có bắn ra máu tươi.
“ Bịch”
Một quyền nữa của Đường Trọng lại đánh vào mặt của hắn, để cho hắn không thấy đường cũng như không thể giãy dụa được.
Đường Trọng còn muốn bổ khuyết thêm một quyền, nhưng là hắn bị mấy giáo quan chụp lại.
Vì thế, vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ tiếc nuối, nhìn Đồng Thượng Vũ nói:
- Thật sự là ngượng ngùng, tại cậu nói chưa dừng. Tôi sợ cậu đánh tôi cho nên trước hết tôi đành phải đánh cậu.
Đời sống vật chất thì tương đối nghèo khó nhưng đời sống tinh thần lại tương đối phong phú. Bọn hắn là những người trẻ tuổi cho nên cũng có tâm hồn trong sáng, có nhiệt huyết.
Lúc này, Đường Trọng xức vào người nước hoa thơm phức, mang theo dám người Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc đi tới sân bóng rổ thì thấy không ít người.
Có nam sinh, cũng có nữ sinh khoa Tâm Lý Học. Tuy rằng nữ sinh hơi ít nhưng mà vẫn hấp dẫn ánh mắt của đám nam sinh.
Không biết là do hương nước hoa trên người bọn hắn hay là sự việc ban ngày chưa lắng xuống, mà đám người Đường Trọng đã hấp dẫn không ít chú ý của đám người bên trong sân.
- Mau nhìn kia, người của phòng 307 đến rồi, người nào là Đường Trọng thế?
- Chính là người đeo mắt kính đó, lần trước lúc giáo quan phạt chạy 20 vòng thì ta cùng hắn chạy ở đầu đó.
- Thoạt nhìn thì chẳng ra gì, không giống với bộ dạng biết đánh nhau a.
Bởi vì có giáo quan ở đây nên mọi người đều xếp thành hàng. Điều này làm cho những người muốn lên bắt chuyện với Hoa Minh, Lương Đào tương đối thật vọng.
Hoa Minh cũng không mang theo Tiểu Quai Quai theo, hắn sợ giáo quan phát hiện rồi sau đó ở trước mặt mọi người giáo qua sẽ bắt hắn thịt Tiểu Quai Quai kia để mọi người cùng ăn.
Đúng ở bên trái Hoa Minh là một tên nam sinh đeo mắt kính, hắn khịt khịt mũi, hỏi:
- Hoa Minh, trên người của chú có cái gì mà thơm thế?
Hoa Minh vui mừng, đắc ý, nở nụ cười nói:
- Bởi vì ta là hàm hương.
Ngay sau đó, trong đội ngũ liền truyền đến những tiếng nôn mửa.
- Nghiêm.
Lý Thiết Thụ rống lớn nói. Đợi cho nam sinh ưỡn ngực lên thì hắn mới truyền ra một cái mệnh lệnh tiếp theo:
- Toàn thể chuẩn bị… bước đều bước…. 1 2 3 4 ….
Khi nam sinh hàng thứ nhất bước gần đến đống lửa thì Lý Thiết Thụ hô ngừng lại, giáo quan của đám nữ sinh cũng bắt chước theo, đem đội ngũ nữ sinh đứng phía đối diện với đống lửa.
Sau khi thấy một màn này thì các nam sinh liền nóng máy. Phía trước là ngọn lửa hừng hực nhưng mà trong lòng bọn hắn lại cảm thấy rét lạnh.
Cách nhau một đám lửa này thì không thể bắt chuyện được, vậy thì xức nước hoa vào người không phải là lãng phí hay sao?
Giáo quan Lý Thiết Thụ biết suy nghĩ của mọi người cho nên cười a a:
- Tôi hiểu được cảm nhận của mọi người, biết được trong lòng mọi người cảm thấy ủy khuất, cảm thấy được nữ sinh thật sự quá ít. Nhưng tôi cũng không có biện pháp a. Tôi cũng muốn đi học viện nghệ thuật để đưa mấy người tới đây.
- Giáo qua, đi đi, hạnh phúc của mọi người đều nhờ vào người đó.
- Giáo quan, nếu được thì mọi người chúng ta sẽ nhớ tới người.
- Giáo quan ra tay, một tay gánh cả đôi.
Lý Thiết Thụ khoát tay, nói:
- Tôi sợ đi được nhưng lại không về được. Đầu năm nay, nữ nhân đều khan hiếm, đến lúc đó thì nam sinh khoa bọn họ sẽ liều mạng. Tốt rồi, lại nói, chỗ chúng ta cũng thiếu nữ sinh cũng có chỗ tốt của thiếu nữ sinh. Như vậy một hồi cạnh tranh mới thú vị hơn, trước hết chúng ta hãy hát to một ca khúc. Để cho nữ sinh đem tầm mắt nhìn lại đây, cũng để cho những người nam sinh năm 2, năm 3 phải lác mắt.
- Giáo quan, hát bài gì.
- Hát bài: “ Đoàn kết chính là lực lượng”
- Quá chicken.
Các nam sinh cùng nhau phản đối.
- Hát “Lâm Hựu Gia” đi, nữ hài tử đều thích. Trần Dịch Tấn hát cũng không tồi.
Lý Thiết Thụ gật gật đầu, nói:
- Tốt, vậy hát bài của Trần Dịch Tấn … “10 năm”…..
Vì thế, nam sinh lại ngã một mảnh.
Có người nói ra bài này chỉ hợp cho người già, không có biện pháp hấp dẫn nữ sinh.
- Tôi sẽ hát trước.
Lý Thiết Thụ ngượng ngùng nói
Nếu như không có hai chữ này sẽ run rẩy.
Ta sẽ không phát hiện ta khó chịu.
Nói như thế nào cũng không thể nói ra hai chữ “ Chia tay”.
Mặc dù là rất nhiều năm trước lão ca Trần Dịch Tấn đã hát bài này, nhưng bởi vì ca từ quá hay, làn điệu lại bi thương, các nam sinh hát rất nhập tâm. Hấp dẫn vô số tràng pháo tay đối diện của các nữ sinh.
Nam sinh năm 2, năm 3 cũng không cam lòng yếu thế mà hát bài “ Tương tư trong mưa gió” cùng “ Bóng dáng”
Sau đó, một nữ sinh bên kia hát bài “ Sơn đạo 18 đường”, âm thanh lảnh lót, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp đã hoàn toàn đốt cháy tình cảm mãnh liệt của mọi người. Mọi người điên cuồng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vì thế lúc này có thể nói là mọi người đã hòa hợp lại với nhau. Không ngừng có nam sinh hoặc là nữ sinh chủ động đi ra hát.
Cuối cùng không chỉ có ca hát mà còn có tấu hài.. Còn có người lại mau chóng chạy về phòng ngủ.
Lúc này, một nam sinh năm 2 bên cạnh đứng lên, có thể thấy hình của hắn vô cùng chắc nịch.
Hắn thật thà phúc hậu cười, nói:
- Tớ nghĩ sẽ biểu diễn công phu cho mọi ngươi xem.
“Ngao "
Bất kể là nam sinh hay là nữ sinh, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay. Đối người tuổi trẻ này mà nói, công phu là một môn rất có ít người ưa thích.
Hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Một hồi nếu biểu diễn không thú vị, hay nhìn ra những động tác này không có hiệu quả thì tớxin mời vài người lên sân để giúp tớ đối luyện.
- Giáo quan. Giáo quan. Giáo quan.
Mọi người đều hô lớn tên giáo quan, Ở trong mắt bọn họ, có thể cùng cao thủ đối luyện công phu cũng chỉ có giáo quan.
Nam sinh vội vàng xua tay, làm ra bộ dạng sợ hãi:
- Tớ cũng không dám so chiêu với giáo quan. Đây không phải là tự chuốc lấy khổ vào người sao. Tớ sẽ cùng với Đường Trọng huynh đệ thử sức vài chiêu.
- Hắc hắc. Lão Nhị. Là nhằm vào chú mà tới đó.
Hoa Minh ngồi ở sau lưng Đường Trọng, cười lạnh nói.
- Tiểu tử này muốn nổi danh đến phát điên rồi sao?
Lương Đào bất mãn nói:
- Nhị ca, ngàn vạn lần đứng khách khí, đánh cho mẹ cha nó nhận cũng không ra luôn.
Lý Ngọc quay mặt lại nhìn khuôn mặt của nam sinh kia, trong lòng có chút suy nghĩ.
Nghe được nam sinh kia muốn khiên chiến với Đường Trọng thì bất kể là nam sinh hay là nữ sinh đều nhốn nháo lên.
- Đường Trọng.
- Đường Trọng.
- Đường Trọng.
- Đường Trọng.
Toàn bộ sinh viên trong khoa đều hô to lên của Đường Trọng, càng ngày càng dồn dập, tiếng càng ngày càng lớn.
Đường Trọng biết, bản thân muốn khiêm tốn cũng không thể được nữa rồi.
Lúc này giáo quan Lý Thiết Thụ mới biết Đường Trọng là ai, sau đó hắn cũng bắt chước những sinh viên kia, kêu to tên của Đường Trọng lên. Hắn thực chờ mong biểu hiện của Đường Trọng.
Đáng tiếc, Đường Trọng lại chỉ là lắc đầu, nói:
- Hôm nay huấn luyện quân sự một ngày, tôi mệt chết đi được. Cậu hãy tìm những người khác đi. Hơn nữa, tôi chỉ biết đánh nhau, không biết công phu.
Ở trong tù phần lớn là những tên điên biết đánh nhau, bọn hắn rất hiểu biết cơ thể con người, biết chiêu thức gì biết dạng công kích gì mới có thể gây ra thương tổn lớn cho cơ thể.
Nhưng mà, những chiêu thức này của bọn hắn là khi hỗn trong giang hồ mới tìm ra được, không có hệ thống cũng không có thứ tự động tác. Cũng không được tính là công phu, Đường Trọng cũng không phân biệt được.
Đồng Thượng Vũ không muốn buông tha như vậy, nói:
- Tất cả mọi người đang chờ. Cậu nhẫn tâm để mọi người thất vọng sao? Lại nói, chúng ta cũng muốn biết sự việc trưa hôm nay có phải là thật hay không?
Đồng Thượng Vũ dùng phép kích tướng, ý nói, hiện tại ở đây ngươi không dám lấy 1 vs 1, thì làm sao lúc trước lại có thể lấy 1vs 6 được?
Đường Trọng vẫn thờ ơ, hắn không cần người khác phải tin hắn, hắn cũng không cho rằng chuyện này sẽ làm cho hắn nổi danh lên.
- Người không biết lại tưởng rằng chính các cậu thổi phồng lên. Đương nhiên là tôi tin tưởng cậu, cho nên tôi mới đứng ra giúp cậu chứng minh đó là sự thật.
Ánh mắt Đường Trọng híp lại.
Hắn không quan tâm người khác khích tướng hắn, nhưng là không thích người khác châm chọc. Hắn lại không thích loại người có tướng mạo thành thật này lại đứng giữa đám người mà dùng loại thủ đoạn này để đùa giỡn với hắn.
Hai chân hơi dùng lực, Đường Trọng liền từ mặt đất đã lên.
Một chiêu này của hắn, đã làm những tiếng kêu quát của toàn trường dừng lại.
- Lão Nhị, đưa kính mắt cho ka.
Hoa Minh nói. Hắn lo lắng đội kính mắt sẽ gây bất lợi với Đường Trọng.
- Không cần.
Đường Trọng cự tuyệt:
- Lấy kính xuống, ka sợ ta tìm không được mặt mũi của hắn.
- Tốt, đánh bẹt, đập dẹp mũi hắn.
Lương Đào hung hăng vung quyền
Đường Trọng cười cười, từ trong đội ngũ đi ra, đi đến cạnh lửa trại.
- Xưng hô như thế nào?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đồng Thượng Vũ.
Nam sinh lộ ra nụ cười giản dị.
- Chú đã biết tên anh, anh cũng không cần giới thiệu gì nữa.
Đường Trọng hỏi:
- Có thể bắt đầu được chưa?
- Mời.
Đường Trọng làm ra động tác mời.
- Trước hết mời.
Đường Trọng nói, hắn không có chủ động công kích, mà là đứng nguyên tại chỗ chờ Đồng Thượng Vũ ra tay trước. Đã có dũng khí đứng ra biểu diễn, lại có dũng khí khiêu chiến chính mình thì chứng minh đối với thân thủ của bản thân thì hắn vô cùng tin tưởng cho nên Đường Trọng muốn nhìn thực lực của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn đền từ đâu.
Nghe Đường Trọng nói xong, hai chân của Đồng Thượng Vũ tách ra. Đùng tư thế “nhị chỉ kìm dương mã”
Có chút tụ lực, tốc độ liền tăng lên.
2 tay di động như xà, rất nhanh chụp lấy mạch môn của Đường Trọng.
- Vịnh xuân.
Đường Trọng nói nhỏ.
Vịnh xuân có “ Hữu thủ vô cước” để hình dung thủ pháp cực nhanh. Tốc độ của Đồng Thượng Vũ vô cùng kinh người, ở Đường Trọng xem ra, chỉ có thời gian luyện hơn 10 năm thì mới có thành quả như thế này.
Đợi cho tay của hắn chụp vào mình thì thân thể của Đường Trọng liền né sang một bên, một quyền của hắn liền nhắm ngay sườn của Đồng Thượng Vũ mà vung vào, mặt khác đầu gối của hắn hung hăng đập vào xương chân của Đồng Thượng Vũ.
Đồng Thượng Vũ kinh hãi!
Bọn hắn chỉ là luận bàn mà thôi, không nghĩ vừa ra tay Đường Trọng lại dùng sát chiêu.
Nếu trúng chiêu của Đường Trọng thì không chỉ có bản thân phải ngã xuống nhận thua mà phải cần nằm hơn 3 tháng trên người mới có thẻ bình phục lại được.
Tổn thương gân cốt cần 100 ngày a.
Đường Trọng phản kích làm cho trong lòng của Đồng Thượng Vũ giận dữ, nguyên bản hắn chỉ muốn trước mặt đám người này làm nhuệ khí của Đường Trọng giảm đi, hiện tại Đường Trọng không biết nặng nhẹ, hắn cũng quyết định không nương tay nữa.
Vì thế, sau khi lui về phía sau vài bước thì hắn lại vọt tới trước.
Tay trái hắn buông thẳng xuống gối, tay phải thì hướng phía đầu Đường Trọng đánh tới.
Đường Trọng muốn đánh gãy xương hắn, còn hắn muốn đánh Đường Trọng thành đầu heo.
Hai người thiếu niên còn trẻ tuổi này, thế nhưng toàn thân đều tràn ngập sát khí.
Bên ngoài, đám người xem nhiệt huyết sôi trào gào khóc kêu to, vài tên giáo quan tuy rằng không hiểu quyền pháp nhưng nhìn thấy tốc độ ra tay cùng những vị trí công kích của 2 người, vẻ mặt tất cả đều hiện lên vẻ ngưng trọng.
Lý Thiết Thụ kịp phản ứng, rống lớn nói:
- Dừng tay. Hai người các cậu dừng tay.
Đáng tiếc, đã muốn chậm.
Thân thể Đường Trọng hơi cong, giống như là một đầu liệp báo sắp vồ mồi.
Ngay tại khi Đồng Thượng Vũ muốn hướng về phía hắn vọt tới. Thì thân thể Đường Trọng liền hơi khom xuống, hai chân dùng sức đem Đồng Thượng Vũ ngã xuống đất.
Sau đó, ngay tại lúc Đồng Thượng Vũ muốn làm ra phản kích thì Đường Trọng liền xuất quyền đánh vào mũi của Đồng Thượng Vũ.
“Răng rắc”
Tiếng gãy mũi truyền đến, còn có bắn ra máu tươi.
“ Bịch”
Một quyền nữa của Đường Trọng lại đánh vào mặt của hắn, để cho hắn không thấy đường cũng như không thể giãy dụa được.
Đường Trọng còn muốn bổ khuyết thêm một quyền, nhưng là hắn bị mấy giáo quan chụp lại.
Vì thế, vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ tiếc nuối, nhìn Đồng Thượng Vũ nói:
- Thật sự là ngượng ngùng, tại cậu nói chưa dừng. Tôi sợ cậu đánh tôi cho nên trước hết tôi đành phải đánh cậu.