Trong tay không có gì nhưng bụng có thi thư.
Vấn đề này đúng là không làm khó được Đường Trọng.
Hơi trầm ngâm một chút, hạ quyết tâm, Đường Trọng liền vừa cười vừa nói:
- Anh họ Khả Long đã tặng ông ngoại một bức họa, giờ cháu sẽ tặng ông ngoại một bức tranh chữ đi. Cháu biết là ông ngoại rất thích viết chữ. Giờ coi như cháu múa rìa qua mắt thợ, mời ông ngoại chỉ bảo cho một chút.
- Ồ, sao cháu lại biết ông tích viết chữ thế?
Khương Phóng Không vừa cười vừa nói:
- Khả Nhân, Khả Khanh nói cho cháu biết à?
Đường Trọng không trả lời vào thẳng vấn đề mà lại nói tiếp:
- Ở cửa cháu thấy một đôi câu đối. Đọc sách dễ, cày ruộng dễ, học giỏi không khó; gây dựng sự nghiệp khó, giữ vững sự nghiệp khó, biết khó khăn không khó. Trên hoành phi lại ghi là học giỏi không khó. Bức hoành phi này viết rất đẹp, bút pháp ngay thẳng, phong cách chất phác nghiêm trang, nhìn lại thân thiết vô cùng. Đối hay, chữ cũng đẹp.
Lão thái gia cười tới không ngậm miệng lại được. Câu đối này là do lão nghĩ ra, cũng do lão viết. Đường Trọng nói thế là gián tiếp khen ngợi hắn, làm sao hắn không cao hứng được chứ?
- Cháu thì còn trẻ, kinh tế cũng không khá lắm, không thể so sánh với đôi câu đối ngoài kia, chỉ mượn một đôi câu đối của cổ nhân để chúc thọ lão thái gia, chúc lão thái gia thọ sánh Nam Sơn, thanh tung không già.
- Tốt, tốt.
Khương lão thái gia cười nói:
- Ông muốn xem cháu muốn viết gì.
Lão thái gia tất nhiên là thích thư pháp nhưng về sau lớn tuổi lại không thể cầm bút. Để tránh việc lão không nghe lời khuyên bảo mà lại lôi giấy mực ra viết, thậm chí Khương Khả Nhân còn phải dặn người hầu lấy hết giấy mực trong phòng đi.
Nhân viên chăm sóc đặc biệt tới nhà ngoài tìm bút mực. Nghe nói Đường Trọng muốn viết chữ tặng lão thái gia, một đám người liền chạy tới vây xem.
Anh em Khương Lập Nhân, các cậu của Đường Trọng cũng đến. Mấy anh chị họ cũng tới. Khương Khả Khanh và Khương Khả Nhân cũng mang bà ngoại của Đường Trọng tới.
Nhiều người tới như vậy, căn phòng nhỏ vừa rồi còn rộng rãi giờ thoáng cái đã trở nên chen chúc.
Có người là có náo nhiệt, thêm nữa bọn họ đến đều là để cười nhạo.
Đương nhiên cũng có người tới cổ vũ tinh thần cho Đường Trọng.
Tất cả mọi người đều biết, Khương Như Long vẽ hổ có thể nói là nhất tuyệt trong nước. Thậm cí một vị quốc họa đại sư thành danh trong nước, mười mấy năm trước thấy bức họa của hắn, trầm mặc thật lâu không nói, sau đó để lại một câu " tôi không bằng hắn".
Tranh của hắn chỉ một số ít người được xem, không đưa ra buôn bán, ngẫu nhiên tặng một người có duyên. Hôm nay hắn mang bức Hổ Khiếu Sơn Hà Đồ tới tặng lão thái gia, chuyện này tất cả mọi người đều hiểu được.
Thế như Đường Trọng thấy Khương Như Long tặng tranh lại muốn viết chữ. Nếu hắn viết không đẹp thì không phải là tự rước nhục sao?
Khương Khả Nhân cũng lo đường không biết chuyện này, muốn tới nhắc nhở một tiếng. Nhưng nhiều người nhìn chằm chằm vào như vậy, cô mà đi lên nói Đường Trọng ơi đừng viết, không so được với Khương Như Long đâu, thế thì không phải là tự tát vào mặt con trai mình sao? Con của cô còn chưa viết, sao cô đã biết nó viết xấu?
Lại nói, Đường Trọng đã hứa tặng một bức thư pháp mừng thọ lão thái gia rồi. Nếu hiện giờ mà không biết, không phải là thất hứa à? Thế thì lại càng khiến người ta có ấn tượng xấu.
Trên thực tế, lão thái gia cũng không thích hắn làm thế.
Khi hai chị em Khương Khả Khanh và Khương Khả Nhân đang lo lắng, lão thái gia lại cười ha hả nói:
- Xem ra tất cả mọi người đều thích thư pháp rồi. Đường Trọng, vậy thì cháu càng phải viết cho đẹp đấy.
- Cháu biết rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nhận bút mực mà người hầu đưa tới, bắt đầu chuẩn bị viết.
- À, đừng viết vội nhé.
Lão thái gia nói:
- Cháu xem bức Hổ Khiếu Sơn Hà Đồ trước rồi hãy viết.
- Cám ơn lão thái gia.
Đường Trọng cười đáp, giống như hắn không biết là mình sắp mắc bẫy vậy.
Dáng vẻ Khương Như Long như mây trôi nước chảy, cẩn thận rút một bức tranh từ trong ống trúc ra, sau đó đưa cho Đường Trọng, nói:
- Tiện tay vẽ xấu, mong em họ cho ý kiến.
Miệng hắn thì nói là tiện tay vẽ xấu nhưng thực chất ngạo khí bên trong thì kẻ ngốc cũng nhận ra được.
Đường Trọng biết rõ nếu mình dám thêm ý kiến gì thì vị anh họ này nhất định sẽ rất có ý kiến với mình.
Đương nhiên từ khi Đường Trọng vào cửa cũng cảm thấy kẻ này có địch ý với mình. Loại địch ý này rất mờ mịt, mắt không nhìn thấy, tai không nghe được nhưng dùng tâm lại cảm thụ được.
Hơn nữa hắn đối xử với mọi người rất hòa ái, nói chuyện lại không nhiều, tuy thế vẫn luôn đánh giá Đường Trọng.
- Trong gia đình thế này, được đặt tên là Như Long thì đủ biết Khương gia đặt kỳ vọng vào hắn. Người này có chút ngạo khí, mẫn cảm một chút cũng là dễ hiểu đúng không?
Đường Trọng thầm nghĩ.
- Thật ra tôi cũng không hiểu về hội họa nhiều, làm gì có tư cách cho ý kiến chứ?
Đường Trọng khiêm tốn nói.
- Hóa ra anh cũng rất hiểu mình đấy.
Khương Di Nhiên lên tiếng.
Thế là người trong phòng liền cười vang.
Khương Di Nhiên nói rõ là châm chọc Đường Trọng, những người này còn phối hợp cười thành tiếng, nói rõ bọn họ cũng thật sự không coi Đường Trọng vào đâu. Hoặc nói là bọn họ đều đứng về phía Khương Như Long và Khương Di Nhiên, đối lập với Đường Trọng.
Sắc mặt Khương Khả Nhân âm trầm, mím chặt môi.
Khương Khả Khanh lại không biết nhịn như vậy, cười khanh khách nói:
- Tất nhiên phải biết mình mới tốt. Khương gia chúng ta giờ thiếu nhất chính là loại người này mà.
Ý cơ thể nói chính là Đường Trọng không biết thì nói không biết, còn vô số người trong Khương gia đã không biết còn giả vờ biết. Thế thì ai mới là kẻ khiến người ta ghét hơn đây? Không phải vừa thấy là hiểu ngay sao?
Nghe "con rắn độc" Khương Khả Khanh nói câu này. Mọi người đều lộ vẻ khó coi.
Đặc biệt là Khương Di Nhiên, lúc này hung ác nhìn Khương Khả Khanh, hận không thể thiêu hủy toàn bộ quần áo của cô.
Cô định mắng thêm một câu: Chuyện của Khương gia chúng tôi không tới lượt người ngoài như cô xen vào. Nhưng nhìn lại anh tư, lại thấy hắn nhìn thoáng qua hướng này.
Cô liền hiểu ngay ý của anh tư, thở phì phì rồi ngậm miệng.
Đường Trọng dỡ sợi lụa đỏ trên cuộn tranh, mở bức họa cực lớn kia ra. Một luồng khí thế bá đạo ác liệt ập tới.
Hổ hổ sinh uy!
- Vẽ đẹp thật.
Đường Trọng khen lớn.
- Đúng là tranh đẹp lắm.
Không phải Đường Trọng muốn khen Khương Như Long mà bởi thằng ranh này vẽ đẹp thật. Con hổ cua hắn vẽ có khí thế mạnh mẽ hung ác, giống như sắp sửa ăn thịt người. Tất cả đều phát huy rất tinh tế, nét bút cứng cáp.
Mở bức tranh ra giống như thấy một con hổ sống sờ sờ vậy.
Đường Trọng dám dùng đầu đánh cược, bức tranh này của Khương Như Long lúc vẽ không giống như người xưa nhìn ảnh hổ mà vẽ. Người mẫu của hắn nhất định là một con hổ sống.
Chỉ có hổ thật mới có thể khiến người ta có cảm giác lập thể như thế. Chỉ có quan sát, tiếp xúc với con hổ thật thì mới biểu đạt được hoàn toàn hình ảnh con hổ.
Hắn bỏ rất nhiều công sức.
- Đẹp ở đâu?
Lão thái gia Khương Phóng Không hỏi. Hiển nhiên hắn cũng không có ý buông tha Đường Trọng dễ dàng được.
- Rất sống động.
Đường Trọng nói:
- Chúng ta đều nói họa sĩ vẽ hổ khó vẽ cốt. Thật ra họa sĩ vẽ hổ cũng không dễ dàng gì. Dù là người hay là hổ thì đều có xương cốt. Nói cách khác, vẽ không chỉ cần vẽ gióng hình mà còn phải giống thật. Thậm chí còn cần thông qua một số chi tiết nhỏ mà biểu hiện ra đặc tính của người hay động vật.
- Nhìn lá rụng là biết mùa thu tới, chính là đạo lý này. Ví dụ chúng ta thấy một miếng thịt nát hở ra tại răng nanh của con hổ, chưng minh nó hung tàn và trạng thái phấn khởi của nó khi vừa ăn xong. Thấy một điểm này khiến chúng ta không thể không liên tưởng, đây là thịt của động vật gì? Nó vừa ăn tươi một con gà hay một con linh dương, hoặc là một người xông vào rừng sâu săn bắn? Đây không phải là một bức tranh mà là một con hổ thật. Con hổ xuất hiện, chúng ta quên nó là một vật chết. Đây là một bức tranh cao minh phi thường.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Tôi cũng chỉ nói tùy tiện thôi. Mọi người nghe một chút là được rồi. Tôi không hiểu về hội họa lắm, chỉ nói tới cảm thụ cá nhân của mình khi ngắm bức tranh thôi.
Nghe lời bình của Đường Trọng, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Cái thằng ranh luôn miệng nói là không hiểu hội họa này lại bình luận hay như vậy. Đám người bọn họ đúng là coi thường hắn rồi.
Đường Trọng nói ra đều là suy nghĩ của bọn họ. Chẳng qua có rất nhiều người không thể nào diễn đạt ra được. Một người thấy một vật mà không thể diễn đạt ra, thế chứng to văn hóa của hắn còn chưa đủ.
Khương Như Long nhìn Đường Trọng như có điều suy nghĩ, giống như muốn biết đây là người thế nào.
Đáng tiếc là hắn thất vọng rồi.
- Như vậy thì trong mắt cháu, bức tranh nào hoàn mỹ sao?
Lão thái gia nói. Hắn để nhân viên chăm sóc đặc biệt kê gối xuống dưới đầu, thân thể cao hơn một chút, nhìn rõ ràng hơn biểu hiện của mọi người trong phòng.
- Thật ra thì cũng có chút vấn đề nhỏ.
Đường Trọng đỏ mặt xấu hổ nói:
- Chỉ một chút thôi.
Mọi người giận dữ!
- Vừa rồi còn khen anh tự biết mình làm gì chứ? Trong nháy mắt đã quên mình thế nào rồi à? Tranh của anh tư mà anh cũng bình luận được sao?
Người mở miệng công kích đầu tiên chính là Khương Di Nhiên, fan hâm mộ của Khương Như Long.
- Đúng thế. Cả quốc họa đại sư xem tranh cua anh tư còn nói là "tôi không bằng hắn". Anh so được với người ta không?
- Mặt ngựa dài mà không biết...
Hiển nhiên là quan hệ của Khương Như Long trong nhà rất tốt.
Đường Trọng có vẻ oan ức nhìn lão thái gia, nói:
- Được rồi, tôi không bình luận nữa.
- Bình đi.
Lão thái gia quát to:
- Ông bảo cháu bình thì cháu cứ bình.
Hắn tức giận quát to hơn với những người khác.
- Tôi còn chưa chết đâu. Đợi tôi chết rồi hay gây sự.
Mọi người liền im bặt, không ai dám lên tiếng phản đối nữa.
Tuy lão thái gia đã gần đất xa trời nhưng trước khi hắn nhắm mắt, đúng là không ai dám khiêu chiến uy quyền của hắn.
Vì vậy Đường Trọng giống như bị bắt buộc, mặt mũi tràn đầy vẻ áy nát nhìn Khương Như Long, nói:
- Ông ngoại bảo tôi bình luận, tôi cũng chẳng còn cách nào. Anh đừng giận. Muốn giận thì cũng cứ giận tôi. Là tôi nói linh tinh, không liên quan gì tới ông ngoại. Anh đừng tránh ông ấy.
Vấn đề này đúng là không làm khó được Đường Trọng.
Hơi trầm ngâm một chút, hạ quyết tâm, Đường Trọng liền vừa cười vừa nói:
- Anh họ Khả Long đã tặng ông ngoại một bức họa, giờ cháu sẽ tặng ông ngoại một bức tranh chữ đi. Cháu biết là ông ngoại rất thích viết chữ. Giờ coi như cháu múa rìa qua mắt thợ, mời ông ngoại chỉ bảo cho một chút.
- Ồ, sao cháu lại biết ông tích viết chữ thế?
Khương Phóng Không vừa cười vừa nói:
- Khả Nhân, Khả Khanh nói cho cháu biết à?
Đường Trọng không trả lời vào thẳng vấn đề mà lại nói tiếp:
- Ở cửa cháu thấy một đôi câu đối. Đọc sách dễ, cày ruộng dễ, học giỏi không khó; gây dựng sự nghiệp khó, giữ vững sự nghiệp khó, biết khó khăn không khó. Trên hoành phi lại ghi là học giỏi không khó. Bức hoành phi này viết rất đẹp, bút pháp ngay thẳng, phong cách chất phác nghiêm trang, nhìn lại thân thiết vô cùng. Đối hay, chữ cũng đẹp.
Lão thái gia cười tới không ngậm miệng lại được. Câu đối này là do lão nghĩ ra, cũng do lão viết. Đường Trọng nói thế là gián tiếp khen ngợi hắn, làm sao hắn không cao hứng được chứ?
- Cháu thì còn trẻ, kinh tế cũng không khá lắm, không thể so sánh với đôi câu đối ngoài kia, chỉ mượn một đôi câu đối của cổ nhân để chúc thọ lão thái gia, chúc lão thái gia thọ sánh Nam Sơn, thanh tung không già.
- Tốt, tốt.
Khương lão thái gia cười nói:
- Ông muốn xem cháu muốn viết gì.
Lão thái gia tất nhiên là thích thư pháp nhưng về sau lớn tuổi lại không thể cầm bút. Để tránh việc lão không nghe lời khuyên bảo mà lại lôi giấy mực ra viết, thậm chí Khương Khả Nhân còn phải dặn người hầu lấy hết giấy mực trong phòng đi.
Nhân viên chăm sóc đặc biệt tới nhà ngoài tìm bút mực. Nghe nói Đường Trọng muốn viết chữ tặng lão thái gia, một đám người liền chạy tới vây xem.
Anh em Khương Lập Nhân, các cậu của Đường Trọng cũng đến. Mấy anh chị họ cũng tới. Khương Khả Khanh và Khương Khả Nhân cũng mang bà ngoại của Đường Trọng tới.
Nhiều người tới như vậy, căn phòng nhỏ vừa rồi còn rộng rãi giờ thoáng cái đã trở nên chen chúc.
Có người là có náo nhiệt, thêm nữa bọn họ đến đều là để cười nhạo.
Đương nhiên cũng có người tới cổ vũ tinh thần cho Đường Trọng.
Tất cả mọi người đều biết, Khương Như Long vẽ hổ có thể nói là nhất tuyệt trong nước. Thậm cí một vị quốc họa đại sư thành danh trong nước, mười mấy năm trước thấy bức họa của hắn, trầm mặc thật lâu không nói, sau đó để lại một câu " tôi không bằng hắn".
Tranh của hắn chỉ một số ít người được xem, không đưa ra buôn bán, ngẫu nhiên tặng một người có duyên. Hôm nay hắn mang bức Hổ Khiếu Sơn Hà Đồ tới tặng lão thái gia, chuyện này tất cả mọi người đều hiểu được.
Thế như Đường Trọng thấy Khương Như Long tặng tranh lại muốn viết chữ. Nếu hắn viết không đẹp thì không phải là tự rước nhục sao?
Khương Khả Nhân cũng lo đường không biết chuyện này, muốn tới nhắc nhở một tiếng. Nhưng nhiều người nhìn chằm chằm vào như vậy, cô mà đi lên nói Đường Trọng ơi đừng viết, không so được với Khương Như Long đâu, thế thì không phải là tự tát vào mặt con trai mình sao? Con của cô còn chưa viết, sao cô đã biết nó viết xấu?
Lại nói, Đường Trọng đã hứa tặng một bức thư pháp mừng thọ lão thái gia rồi. Nếu hiện giờ mà không biết, không phải là thất hứa à? Thế thì lại càng khiến người ta có ấn tượng xấu.
Trên thực tế, lão thái gia cũng không thích hắn làm thế.
Khi hai chị em Khương Khả Khanh và Khương Khả Nhân đang lo lắng, lão thái gia lại cười ha hả nói:
- Xem ra tất cả mọi người đều thích thư pháp rồi. Đường Trọng, vậy thì cháu càng phải viết cho đẹp đấy.
- Cháu biết rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nhận bút mực mà người hầu đưa tới, bắt đầu chuẩn bị viết.
- À, đừng viết vội nhé.
Lão thái gia nói:
- Cháu xem bức Hổ Khiếu Sơn Hà Đồ trước rồi hãy viết.
- Cám ơn lão thái gia.
Đường Trọng cười đáp, giống như hắn không biết là mình sắp mắc bẫy vậy.
Dáng vẻ Khương Như Long như mây trôi nước chảy, cẩn thận rút một bức tranh từ trong ống trúc ra, sau đó đưa cho Đường Trọng, nói:
- Tiện tay vẽ xấu, mong em họ cho ý kiến.
Miệng hắn thì nói là tiện tay vẽ xấu nhưng thực chất ngạo khí bên trong thì kẻ ngốc cũng nhận ra được.
Đường Trọng biết rõ nếu mình dám thêm ý kiến gì thì vị anh họ này nhất định sẽ rất có ý kiến với mình.
Đương nhiên từ khi Đường Trọng vào cửa cũng cảm thấy kẻ này có địch ý với mình. Loại địch ý này rất mờ mịt, mắt không nhìn thấy, tai không nghe được nhưng dùng tâm lại cảm thụ được.
Hơn nữa hắn đối xử với mọi người rất hòa ái, nói chuyện lại không nhiều, tuy thế vẫn luôn đánh giá Đường Trọng.
- Trong gia đình thế này, được đặt tên là Như Long thì đủ biết Khương gia đặt kỳ vọng vào hắn. Người này có chút ngạo khí, mẫn cảm một chút cũng là dễ hiểu đúng không?
Đường Trọng thầm nghĩ.
- Thật ra tôi cũng không hiểu về hội họa nhiều, làm gì có tư cách cho ý kiến chứ?
Đường Trọng khiêm tốn nói.
- Hóa ra anh cũng rất hiểu mình đấy.
Khương Di Nhiên lên tiếng.
Thế là người trong phòng liền cười vang.
Khương Di Nhiên nói rõ là châm chọc Đường Trọng, những người này còn phối hợp cười thành tiếng, nói rõ bọn họ cũng thật sự không coi Đường Trọng vào đâu. Hoặc nói là bọn họ đều đứng về phía Khương Như Long và Khương Di Nhiên, đối lập với Đường Trọng.
Sắc mặt Khương Khả Nhân âm trầm, mím chặt môi.
Khương Khả Khanh lại không biết nhịn như vậy, cười khanh khách nói:
- Tất nhiên phải biết mình mới tốt. Khương gia chúng ta giờ thiếu nhất chính là loại người này mà.
Ý cơ thể nói chính là Đường Trọng không biết thì nói không biết, còn vô số người trong Khương gia đã không biết còn giả vờ biết. Thế thì ai mới là kẻ khiến người ta ghét hơn đây? Không phải vừa thấy là hiểu ngay sao?
Nghe "con rắn độc" Khương Khả Khanh nói câu này. Mọi người đều lộ vẻ khó coi.
Đặc biệt là Khương Di Nhiên, lúc này hung ác nhìn Khương Khả Khanh, hận không thể thiêu hủy toàn bộ quần áo của cô.
Cô định mắng thêm một câu: Chuyện của Khương gia chúng tôi không tới lượt người ngoài như cô xen vào. Nhưng nhìn lại anh tư, lại thấy hắn nhìn thoáng qua hướng này.
Cô liền hiểu ngay ý của anh tư, thở phì phì rồi ngậm miệng.
Đường Trọng dỡ sợi lụa đỏ trên cuộn tranh, mở bức họa cực lớn kia ra. Một luồng khí thế bá đạo ác liệt ập tới.
Hổ hổ sinh uy!
- Vẽ đẹp thật.
Đường Trọng khen lớn.
- Đúng là tranh đẹp lắm.
Không phải Đường Trọng muốn khen Khương Như Long mà bởi thằng ranh này vẽ đẹp thật. Con hổ cua hắn vẽ có khí thế mạnh mẽ hung ác, giống như sắp sửa ăn thịt người. Tất cả đều phát huy rất tinh tế, nét bút cứng cáp.
Mở bức tranh ra giống như thấy một con hổ sống sờ sờ vậy.
Đường Trọng dám dùng đầu đánh cược, bức tranh này của Khương Như Long lúc vẽ không giống như người xưa nhìn ảnh hổ mà vẽ. Người mẫu của hắn nhất định là một con hổ sống.
Chỉ có hổ thật mới có thể khiến người ta có cảm giác lập thể như thế. Chỉ có quan sát, tiếp xúc với con hổ thật thì mới biểu đạt được hoàn toàn hình ảnh con hổ.
Hắn bỏ rất nhiều công sức.
- Đẹp ở đâu?
Lão thái gia Khương Phóng Không hỏi. Hiển nhiên hắn cũng không có ý buông tha Đường Trọng dễ dàng được.
- Rất sống động.
Đường Trọng nói:
- Chúng ta đều nói họa sĩ vẽ hổ khó vẽ cốt. Thật ra họa sĩ vẽ hổ cũng không dễ dàng gì. Dù là người hay là hổ thì đều có xương cốt. Nói cách khác, vẽ không chỉ cần vẽ gióng hình mà còn phải giống thật. Thậm chí còn cần thông qua một số chi tiết nhỏ mà biểu hiện ra đặc tính của người hay động vật.
- Nhìn lá rụng là biết mùa thu tới, chính là đạo lý này. Ví dụ chúng ta thấy một miếng thịt nát hở ra tại răng nanh của con hổ, chưng minh nó hung tàn và trạng thái phấn khởi của nó khi vừa ăn xong. Thấy một điểm này khiến chúng ta không thể không liên tưởng, đây là thịt của động vật gì? Nó vừa ăn tươi một con gà hay một con linh dương, hoặc là một người xông vào rừng sâu săn bắn? Đây không phải là một bức tranh mà là một con hổ thật. Con hổ xuất hiện, chúng ta quên nó là một vật chết. Đây là một bức tranh cao minh phi thường.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Tôi cũng chỉ nói tùy tiện thôi. Mọi người nghe một chút là được rồi. Tôi không hiểu về hội họa lắm, chỉ nói tới cảm thụ cá nhân của mình khi ngắm bức tranh thôi.
Nghe lời bình của Đường Trọng, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Cái thằng ranh luôn miệng nói là không hiểu hội họa này lại bình luận hay như vậy. Đám người bọn họ đúng là coi thường hắn rồi.
Đường Trọng nói ra đều là suy nghĩ của bọn họ. Chẳng qua có rất nhiều người không thể nào diễn đạt ra được. Một người thấy một vật mà không thể diễn đạt ra, thế chứng to văn hóa của hắn còn chưa đủ.
Khương Như Long nhìn Đường Trọng như có điều suy nghĩ, giống như muốn biết đây là người thế nào.
Đáng tiếc là hắn thất vọng rồi.
- Như vậy thì trong mắt cháu, bức tranh nào hoàn mỹ sao?
Lão thái gia nói. Hắn để nhân viên chăm sóc đặc biệt kê gối xuống dưới đầu, thân thể cao hơn một chút, nhìn rõ ràng hơn biểu hiện của mọi người trong phòng.
- Thật ra thì cũng có chút vấn đề nhỏ.
Đường Trọng đỏ mặt xấu hổ nói:
- Chỉ một chút thôi.
Mọi người giận dữ!
- Vừa rồi còn khen anh tự biết mình làm gì chứ? Trong nháy mắt đã quên mình thế nào rồi à? Tranh của anh tư mà anh cũng bình luận được sao?
Người mở miệng công kích đầu tiên chính là Khương Di Nhiên, fan hâm mộ của Khương Như Long.
- Đúng thế. Cả quốc họa đại sư xem tranh cua anh tư còn nói là "tôi không bằng hắn". Anh so được với người ta không?
- Mặt ngựa dài mà không biết...
Hiển nhiên là quan hệ của Khương Như Long trong nhà rất tốt.
Đường Trọng có vẻ oan ức nhìn lão thái gia, nói:
- Được rồi, tôi không bình luận nữa.
- Bình đi.
Lão thái gia quát to:
- Ông bảo cháu bình thì cháu cứ bình.
Hắn tức giận quát to hơn với những người khác.
- Tôi còn chưa chết đâu. Đợi tôi chết rồi hay gây sự.
Mọi người liền im bặt, không ai dám lên tiếng phản đối nữa.
Tuy lão thái gia đã gần đất xa trời nhưng trước khi hắn nhắm mắt, đúng là không ai dám khiêu chiến uy quyền của hắn.
Vì vậy Đường Trọng giống như bị bắt buộc, mặt mũi tràn đầy vẻ áy nát nhìn Khương Như Long, nói:
- Ông ngoại bảo tôi bình luận, tôi cũng chẳng còn cách nào. Anh đừng giận. Muốn giận thì cũng cứ giận tôi. Là tôi nói linh tinh, không liên quan gì tới ông ngoại. Anh đừng tránh ông ấy.