Tiền viện. Phòng Tây Sương.
Đây là gian phòng mà Khương Khả Nhân ở từ nhỏ. Lúc cô vừa mới vào nhà chuẩn bị đóng cửa trước, Khương Khả Khanh liền vội vội vàng vàng từ phía sau chạy đến, làm cho Khương Khả Nhân hơi chút kinh hãi.
- Điên điên khùng khùng. Cũng không biết lúc nào em mới có thể trưởng thành được.
Khương Khả Nhân trách cứ nói.
- Vâng. Em điên điên khùng khùng. Chỉ có con của chị thành thật nhất, ổn trọng nhất. Như vậy được chưa?
Khương Khả Khanh hất chiếc giày da đen dưới chân, tùy ý để chúng mất trật tự phân tán trên thảm, sau đó để thân thể mềm mại của mình tự do rơi xuống ghế sa lon bằng da trong phòng, vừa cười vừa nói:
- Chị cao hứng không? Chị vui vẻ không? Trong lòng nở hoa không? Vừa về chị đã vào phòng mình, có phải muốn tránh vào một địa phương vụng trộm vui cười đúng không? Hắc hắc, em tới chính là để xem chị muốn cười nhưng lại cố ý làm khuôn mặt đáng thương.
- Chị muốn cười tại sao phải làm khuôn mặt như vậy chứ?
Khương Khả Nhân hỏi.
- Bởi vì chị không có ý cười. Bởi vì chị lo lắng người khác nói chị đắc ý quên hình tượng.
Khương Khả Khanh tùy tiện nói, mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim của người khác.
- Muốn em nói à. Muốn cười liền cười. Con cái nhà ai thì nhà ấy đau, có cái gì không đúng chứ? Chị không thấy chị năm à, Khương Khả Long nhà bọn họ cũng chỉ hơi ưu tú một chút. Cô ta bình thường đi đường đã cao ngạo như vậy. Giống như con của cô ta là hoàng đế còn cô ta là hoàng thái hậu. Chị cũng cười đi, phải cười lớn hơn. Còn phải đi đến trước mặt chị năm cười thật to. Ai bảo Đường Trọng nhà chúng ta lại dẫm nát hắn dưới chân chứ?
Khương Khả Nhân muốn cười, nhưng lại có chút lo lắng, nói:
- Em nói ông một mình lưu lại Đường Trọng là muốn nói cái gì?
- Còn có thể là cái gì?
Khương Khả Khanh nói.
- Không chừng lại là để cho Đường Trọng trở về đó. Những cháu trai trong Khương gia đều không có mấy cái có tiền đồ, nên cũng có khả năng ông để cho Đường Trọng trở về để rạng rỡ cho Khương gia. Cháu nội không được, vậy thì để cháu ngoại xuất mã.
- Không giống.
Khương Khả Nhân lắc đầu.
- Nếu ông có phần tâm tư này, thì vừa rồi ông đã tuyên bố tại chỗ. Như vậy sự tình đã được định, dù ai cũng không có biện pháp sửa đổi. Ông không làm như vậy, liền chứng minh ông có những cách nghĩ khác.
Khương Khả Khanh vẫn đang bận cao hứng thay cho Đường Trọng, cảm thấy Đường Trọng làm một chuyện thật hả giận, nên cũng không nghĩ sự sâu xa của chuyện này.
Hiện giờ được Khương Khả Nhân nhắc nhở, cô cũng nghĩ lại, nói:
- Ông không muốn để cho Đường Trọng trở về à?
- Có khả năng thế.
- Dựa vào cái gì chứ? Em lại nói đi cùng ông.
Khương Khả Khanh vội la lên.
- Đừng đi.
Khương Khả Nhân kéo tay Khương Khả Khanh.
- Đừng đi.
- Sao thế được chứ? Chẳng lẽ chị không muốn cho con chị trở về à?
- Tất cả theo Đường Trọng đi.
Khương Khả Nhân nói.
- Chị tin tưởng nó có thể xử lý tốt chuyện này.
- Cũng được.
Khương Khả Khanh thở dài, lại đặt mông ngồi trở về:
- Thằng nhãi này quả thật là yêu quái, không có đồ vật mà hắn không hiểu. Chị nói xem thằng nhóc một năm tuổi chưa đủ lông, đủ cánh, làm sao lại có thể viết chữ bằng bút lông lại còn ghi tốt như vậychứ? À, nói lông của hắn chưa có mọc dài là oan uổng hắn, thằng nhãi này tại phương diện phụ nữ cũng không phải là cái đèn nhỏ đã cạn dầu, còn hơn cha hắn.
- Em làm dì nhỏ như thế nào thế.
Khương Khả Nhân tức giận nói.
- Có người dì nào lại nói như vậy?
- Chị nhìn chị xem, chị không vui à? Em khen con chị lên trời, chị lại dùng một câu phản đối nói đều không có, nhưng lại không ngừng cười ngây ngô. Em vừa nói hắn không tốt, chị liền lập tức nhảy ra phản đối. Chị có quá thiên vị không?
Vẻ mặt ông Khương thành thật, ánh mắt như điện nhìn Đường Trọng, nhìn con mắt Đường Trọng. Dường như muốn xem thấu hắn, xem tận lục phủ ngũ tạng của hắn.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn, con mắt là thứ sẽ không gạt người.
Thật ra những lời này đều là sai lầm. Con mắt là thứ biết gạt người nhất.
Thí dụ như ánh mắt ông lão, lúc mới gặp gỡ thì tinh khiết hữu thần giống như đứa trẻ mới sinh. Nhưng bây giờ lại là sắc bén thâm thúy, dường như bên trong cất giấu lịch sử chìm nổi mấy trăm năm của Kinh Hoa Yên Vân.
Bị một đôi mắt như vậy dùng tư thái như vậy nhìn chằm chằm vào, Đường Trọng cũng hơi cảm nhận được một chút áp lực.
Trở về?
Hay không quay về?
- Có điều gì phải do dự chứ? Mình không phải đã sớm làm ra quyết định sao?
Đường Trọng trong lòng thầm nghĩ.
Làm ra quyết định, vẻ áp lực vô hình này lập tức biến mất.
Đường Trọng giờ mới hiểu được, không phải ánh mắt của ông lão cho mình áp lực, mà chính là quyết định này làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Cảm giác bị người quyết định tiền đồ, sinh tử mới là chuyện làm cho người ta thấy áp lực nhất.
Trước kia tiền đồ và vận mệnh của râu dài thậm chí sinh tử đều do người tung hứng, cho nên hắn uất ức và biệt khuất.
Mình chính là truyền thừa nhân sinh của râu dài, hắn không có khả năng lại đi theo một con đường của ông ấy đã đi. Trước kia chuyện râu dài không muốn qua, không làm, thì để cho mình dùng một đời này đi hoàn thành.
- Đương nhiên sẽ trở về rồi.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Ông sẽ trường mệnh mấy trăm tuổi, không có chuyện cháu sẽ trở lại nói chuyện phiếm cùng ông, giúp ông chỉnh sửa lại chữ dán.
Không có chuyện mới về, cái đó chính là muốn nói không trở lại.
- Ai. Ông đã sớm biết rõ đáp án của cháu.
Ông Khương vừa cười vừa nói:
- Cầu tên cầu lợi, nhưng tu cầu đã mạc cầu người. Cháu không phải đã ở bên trong câu đối này biểu đạt rõ rồi sao? Không cầu người tốt.
- Nói thì nói như vậy thôi, lúc có việc vẫn phải chạy về tìm viện binh của ông.
Đường Trọng nói.
- Cháu chuẩn bị làm như thế nào?
- Có một bạn gái nói cho cháu biết.
Đường Trọng nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Tô Sơn, nói:
- Cô ấy nói, để cho cháu tự mình tạo ra hào phú.
- Tốt. Tốt.
Ông lã liền hô hai cái chữ tốt. Bởi vì kích động, sắc mặt đều có chút hồng.
Đường Trọng đi nhanh lên đến đằng sau giúp ông thuận khí, nếu chỉ có hai người bọn họ cùng một chỗ mà ông lão ra đi, chỉ sợ hắn sẽ là tội nhân của Khương gia.
- Cô gái đó thật có khí phách. Cháu cũng thật có dã tâm.
Ông Khương thò tay bắt lấy tay ghế dựa, lớn tiếng nói:
- Đường Trọng, cháu so với những đứa ta đã thấy đều ưu tú hơn.
Đường Trọng cười, nói:
- Thì ra ông trước mặt cháu mới dám nói như vậy. Những người khác hỏi cháu, cháu tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này. Nếu không bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cháu điên rồi.
Ông Khương vỗ vỗ mu bàn tay Đường Trọng, ý bảo hắn ngồi vào phía trước, nói:
- Cháu cảm thấy Khương Khả Long như thế nào?
- Thông minh lại ẩn nhẫn.
Đường Trọng không chút do dự hồi đáp.
- Không tệ. Khương Khả Long xem như là cháu trai không tệ của Khương gia, thông minh lại ẩn nhẫn, xem như một gốc cây có hạt giống tốt. Thế nhưng, theo như đánh giá của cháu, nó giỏi về vẽ hổ, nhưng toàn cục lại không đủ. Nếu như nó có thể vẽ cả dãy núi nguy nga kia, thì ông chết cũng nhắm mắt.
Vẻ mặt ông Khương tiếc nuối bình luận.
Chỉ sợ Khương Khả Long vĩnh viễn cũng không biết, mình ở trong lòng của ông lại có hình tượng như vậy.
Toàn cục không đủ, lời bình này thật sự quá trí mạng rồi.
- Đương nhiên. Hắn còn trẻ, nếu có mấy người trẻ tuổi cho hắn khích lệ thoáng một phát, lại phái đi ma luyện vài năm, nói không chừng còn có không gian phát triển. Không có trời sinh chính trị gia. Chỉ có trời sinh quan viên.
Ông Khương nói.
- Khương Khả Hổ thì sao?
- Đại trí giả ngu, lo lắng chưa đủ.
Đường Trọng nói.
- Đánh giá tốt. Đại trí giả ngu, lo lắng chưa đủ.
Khương lão thái gia lấy tay vỗ tay ghế.
- Khả Hổ thông minh, lại luôn biểu hiện ra vẻ thơ ngây. Điều này thật sự là làm cho người ta nhìn sinh ghét. Đàn ông của Khương gia, thông minh là thông minh, lợi hại là lợi hại, che giấu giả trang cái gì? Hắn so với Khả Long còn muốn làm cho người thất vọng.
Trong lòng Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
Dùng chín mươi tuổi của ông, thì dạng người gì chưa từng gặp qua, dạng tâm tư gì lại không có biện pháp đoán được. Hai huynh đệ Khương Khả Long cùng Khương Như Hổ cũng thật sự là hiếm thấy, ngươi chạy đến trước mặt lão hồ ly này diễn trò, không phải đầu bị lừa đá rồi hả?
- Hắn cũng còn trẻ.
Đường Trọng nói.
- Đúng. Hắn cũng còn trẻ.
Ông Khương vừa cười vừa nói.
- Lúc ông còn trẻ, còn không bằng bọn nó.
- Có ông ân cần dạy bảo, bọn họ chắc chắn sẽ tiến triển thần tốc.
Đường Trọng nói.
- Lão hổ nuôi nhốt không bằng sói. Đạo lý này ông hiểu. Lúc trước chúng ta ở thời đại gì? Bây giờ là cái thời đại gì? Khi đó chúng ta đều là từ trong gian khổ, trong máu lửa đi lên. Bọn nó thì sao? Đều ăn sung mặc sướng, tất cả đều đã mất đi dã tâm. Pháp tắc trong quan trường cũng giống như trong thương trường. Cường giả sinh tồn, kẻ yếu đào thải. Ông sợ bọn nó sẽ bị loại bỏ.
Đường Trọng cười cười, không trả lời.
Đây là việc của Khương gia, con cháu của Khương gia có bị loại bỏ hay không cũng không liên quan gì tới mình?
Ông Khương tự nhiên biết rõ tâm tư của Đường Trọng, nói:
- Thật sự là vui mừng khi nghe cái tin tức này. Chế tạo hào phú của chính mình, lời này nghe thật hào hùng. Con đường mặc dù nhấp nhô, nhưng nếu có thể thành công, thì sẽ là đại sự tạo phúc cho con cháu. Vì sao Đường gia lại không thể là hào phú chứ? Tại sao phải phụ thuộc vào người khác? Tại sao phải xem sắc mặt của người khác?
- Cháu cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng cười.
- Được. Ông không khuyên giải cháu trở về.
Ông Khương nói.
- Ông khuyên cháu đừng trở về. Cái nhà này, nếu như bọn chúng không chịu thua kém, vậy thì suy sụp là đáng đời. Còn có, Đường Trọng, cháu nhớ kỹ, tận lực không muốn tiếp nhận trợ giúp của Khương gia. Đó là viên đạn bọc đường, nếu cháu đã tiếp nhận, bọn họ sẽ nghĩ cách biến cháu thành nước phụ thuộc của Khương gia. Mặc dù cháu có thể thủ vững, nhưng khi cháu phát sinh xung đột cùng người của Khương gia, cháu sẽ có chỗ cố kỵ, có chỗ cân nhắc. Nhớ kỹ, cháu có thể có bằng hữu, nhưng tất cả mọi người đều có thể là đối thủ của cháu.
Vẻ mặt Đường Trọng nghiêm nghị, trịnh trọng gật đầu, nói:
- Cháu hiểu rồi.
- Như vậy.
Khương lão thái gia nghĩ nghĩ, nói:
- Lần thứ nhất gặp mặt, ông lão như ta cũng không có lễ vật gì đưa tặng. Lại cho cháu một đạo khảo đề.
- Cái khảo đề gì?
Đường Trọng hỏi.
Rất nhanh, Đường Trọng đã biết rõ đáp án rồi.
Trên bàn cơm, ông Khương đề nghị Đường Trọng trở về Khương gia.
Ánh mắt mọi người ở đó giống như là giết người, Đường Trọng đã biết phân lượng của đạo khảo đề này.
Ông lão khiến hắn trở thành một thanh kiếm, một thanh kiếm Phượng Thương Bảo Kiếm treo cao trên đỉnh của phần đông con cháu Khương gia của.
Đây là gian phòng mà Khương Khả Nhân ở từ nhỏ. Lúc cô vừa mới vào nhà chuẩn bị đóng cửa trước, Khương Khả Khanh liền vội vội vàng vàng từ phía sau chạy đến, làm cho Khương Khả Nhân hơi chút kinh hãi.
- Điên điên khùng khùng. Cũng không biết lúc nào em mới có thể trưởng thành được.
Khương Khả Nhân trách cứ nói.
- Vâng. Em điên điên khùng khùng. Chỉ có con của chị thành thật nhất, ổn trọng nhất. Như vậy được chưa?
Khương Khả Khanh hất chiếc giày da đen dưới chân, tùy ý để chúng mất trật tự phân tán trên thảm, sau đó để thân thể mềm mại của mình tự do rơi xuống ghế sa lon bằng da trong phòng, vừa cười vừa nói:
- Chị cao hứng không? Chị vui vẻ không? Trong lòng nở hoa không? Vừa về chị đã vào phòng mình, có phải muốn tránh vào một địa phương vụng trộm vui cười đúng không? Hắc hắc, em tới chính là để xem chị muốn cười nhưng lại cố ý làm khuôn mặt đáng thương.
- Chị muốn cười tại sao phải làm khuôn mặt như vậy chứ?
Khương Khả Nhân hỏi.
- Bởi vì chị không có ý cười. Bởi vì chị lo lắng người khác nói chị đắc ý quên hình tượng.
Khương Khả Khanh tùy tiện nói, mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim của người khác.
- Muốn em nói à. Muốn cười liền cười. Con cái nhà ai thì nhà ấy đau, có cái gì không đúng chứ? Chị không thấy chị năm à, Khương Khả Long nhà bọn họ cũng chỉ hơi ưu tú một chút. Cô ta bình thường đi đường đã cao ngạo như vậy. Giống như con của cô ta là hoàng đế còn cô ta là hoàng thái hậu. Chị cũng cười đi, phải cười lớn hơn. Còn phải đi đến trước mặt chị năm cười thật to. Ai bảo Đường Trọng nhà chúng ta lại dẫm nát hắn dưới chân chứ?
Khương Khả Nhân muốn cười, nhưng lại có chút lo lắng, nói:
- Em nói ông một mình lưu lại Đường Trọng là muốn nói cái gì?
- Còn có thể là cái gì?
Khương Khả Khanh nói.
- Không chừng lại là để cho Đường Trọng trở về đó. Những cháu trai trong Khương gia đều không có mấy cái có tiền đồ, nên cũng có khả năng ông để cho Đường Trọng trở về để rạng rỡ cho Khương gia. Cháu nội không được, vậy thì để cháu ngoại xuất mã.
- Không giống.
Khương Khả Nhân lắc đầu.
- Nếu ông có phần tâm tư này, thì vừa rồi ông đã tuyên bố tại chỗ. Như vậy sự tình đã được định, dù ai cũng không có biện pháp sửa đổi. Ông không làm như vậy, liền chứng minh ông có những cách nghĩ khác.
Khương Khả Khanh vẫn đang bận cao hứng thay cho Đường Trọng, cảm thấy Đường Trọng làm một chuyện thật hả giận, nên cũng không nghĩ sự sâu xa của chuyện này.
Hiện giờ được Khương Khả Nhân nhắc nhở, cô cũng nghĩ lại, nói:
- Ông không muốn để cho Đường Trọng trở về à?
- Có khả năng thế.
- Dựa vào cái gì chứ? Em lại nói đi cùng ông.
Khương Khả Khanh vội la lên.
- Đừng đi.
Khương Khả Nhân kéo tay Khương Khả Khanh.
- Đừng đi.
- Sao thế được chứ? Chẳng lẽ chị không muốn cho con chị trở về à?
- Tất cả theo Đường Trọng đi.
Khương Khả Nhân nói.
- Chị tin tưởng nó có thể xử lý tốt chuyện này.
- Cũng được.
Khương Khả Khanh thở dài, lại đặt mông ngồi trở về:
- Thằng nhãi này quả thật là yêu quái, không có đồ vật mà hắn không hiểu. Chị nói xem thằng nhóc một năm tuổi chưa đủ lông, đủ cánh, làm sao lại có thể viết chữ bằng bút lông lại còn ghi tốt như vậychứ? À, nói lông của hắn chưa có mọc dài là oan uổng hắn, thằng nhãi này tại phương diện phụ nữ cũng không phải là cái đèn nhỏ đã cạn dầu, còn hơn cha hắn.
- Em làm dì nhỏ như thế nào thế.
Khương Khả Nhân tức giận nói.
- Có người dì nào lại nói như vậy?
- Chị nhìn chị xem, chị không vui à? Em khen con chị lên trời, chị lại dùng một câu phản đối nói đều không có, nhưng lại không ngừng cười ngây ngô. Em vừa nói hắn không tốt, chị liền lập tức nhảy ra phản đối. Chị có quá thiên vị không?
Vẻ mặt ông Khương thành thật, ánh mắt như điện nhìn Đường Trọng, nhìn con mắt Đường Trọng. Dường như muốn xem thấu hắn, xem tận lục phủ ngũ tạng của hắn.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn, con mắt là thứ sẽ không gạt người.
Thật ra những lời này đều là sai lầm. Con mắt là thứ biết gạt người nhất.
Thí dụ như ánh mắt ông lão, lúc mới gặp gỡ thì tinh khiết hữu thần giống như đứa trẻ mới sinh. Nhưng bây giờ lại là sắc bén thâm thúy, dường như bên trong cất giấu lịch sử chìm nổi mấy trăm năm của Kinh Hoa Yên Vân.
Bị một đôi mắt như vậy dùng tư thái như vậy nhìn chằm chằm vào, Đường Trọng cũng hơi cảm nhận được một chút áp lực.
Trở về?
Hay không quay về?
- Có điều gì phải do dự chứ? Mình không phải đã sớm làm ra quyết định sao?
Đường Trọng trong lòng thầm nghĩ.
Làm ra quyết định, vẻ áp lực vô hình này lập tức biến mất.
Đường Trọng giờ mới hiểu được, không phải ánh mắt của ông lão cho mình áp lực, mà chính là quyết định này làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Cảm giác bị người quyết định tiền đồ, sinh tử mới là chuyện làm cho người ta thấy áp lực nhất.
Trước kia tiền đồ và vận mệnh của râu dài thậm chí sinh tử đều do người tung hứng, cho nên hắn uất ức và biệt khuất.
Mình chính là truyền thừa nhân sinh của râu dài, hắn không có khả năng lại đi theo một con đường của ông ấy đã đi. Trước kia chuyện râu dài không muốn qua, không làm, thì để cho mình dùng một đời này đi hoàn thành.
- Đương nhiên sẽ trở về rồi.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Ông sẽ trường mệnh mấy trăm tuổi, không có chuyện cháu sẽ trở lại nói chuyện phiếm cùng ông, giúp ông chỉnh sửa lại chữ dán.
Không có chuyện mới về, cái đó chính là muốn nói không trở lại.
- Ai. Ông đã sớm biết rõ đáp án của cháu.
Ông Khương vừa cười vừa nói:
- Cầu tên cầu lợi, nhưng tu cầu đã mạc cầu người. Cháu không phải đã ở bên trong câu đối này biểu đạt rõ rồi sao? Không cầu người tốt.
- Nói thì nói như vậy thôi, lúc có việc vẫn phải chạy về tìm viện binh của ông.
Đường Trọng nói.
- Cháu chuẩn bị làm như thế nào?
- Có một bạn gái nói cho cháu biết.
Đường Trọng nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Tô Sơn, nói:
- Cô ấy nói, để cho cháu tự mình tạo ra hào phú.
- Tốt. Tốt.
Ông lã liền hô hai cái chữ tốt. Bởi vì kích động, sắc mặt đều có chút hồng.
Đường Trọng đi nhanh lên đến đằng sau giúp ông thuận khí, nếu chỉ có hai người bọn họ cùng một chỗ mà ông lão ra đi, chỉ sợ hắn sẽ là tội nhân của Khương gia.
- Cô gái đó thật có khí phách. Cháu cũng thật có dã tâm.
Ông Khương thò tay bắt lấy tay ghế dựa, lớn tiếng nói:
- Đường Trọng, cháu so với những đứa ta đã thấy đều ưu tú hơn.
Đường Trọng cười, nói:
- Thì ra ông trước mặt cháu mới dám nói như vậy. Những người khác hỏi cháu, cháu tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này. Nếu không bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cháu điên rồi.
Ông Khương vỗ vỗ mu bàn tay Đường Trọng, ý bảo hắn ngồi vào phía trước, nói:
- Cháu cảm thấy Khương Khả Long như thế nào?
- Thông minh lại ẩn nhẫn.
Đường Trọng không chút do dự hồi đáp.
- Không tệ. Khương Khả Long xem như là cháu trai không tệ của Khương gia, thông minh lại ẩn nhẫn, xem như một gốc cây có hạt giống tốt. Thế nhưng, theo như đánh giá của cháu, nó giỏi về vẽ hổ, nhưng toàn cục lại không đủ. Nếu như nó có thể vẽ cả dãy núi nguy nga kia, thì ông chết cũng nhắm mắt.
Vẻ mặt ông Khương tiếc nuối bình luận.
Chỉ sợ Khương Khả Long vĩnh viễn cũng không biết, mình ở trong lòng của ông lại có hình tượng như vậy.
Toàn cục không đủ, lời bình này thật sự quá trí mạng rồi.
- Đương nhiên. Hắn còn trẻ, nếu có mấy người trẻ tuổi cho hắn khích lệ thoáng một phát, lại phái đi ma luyện vài năm, nói không chừng còn có không gian phát triển. Không có trời sinh chính trị gia. Chỉ có trời sinh quan viên.
Ông Khương nói.
- Khương Khả Hổ thì sao?
- Đại trí giả ngu, lo lắng chưa đủ.
Đường Trọng nói.
- Đánh giá tốt. Đại trí giả ngu, lo lắng chưa đủ.
Khương lão thái gia lấy tay vỗ tay ghế.
- Khả Hổ thông minh, lại luôn biểu hiện ra vẻ thơ ngây. Điều này thật sự là làm cho người ta nhìn sinh ghét. Đàn ông của Khương gia, thông minh là thông minh, lợi hại là lợi hại, che giấu giả trang cái gì? Hắn so với Khả Long còn muốn làm cho người thất vọng.
Trong lòng Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
Dùng chín mươi tuổi của ông, thì dạng người gì chưa từng gặp qua, dạng tâm tư gì lại không có biện pháp đoán được. Hai huynh đệ Khương Khả Long cùng Khương Như Hổ cũng thật sự là hiếm thấy, ngươi chạy đến trước mặt lão hồ ly này diễn trò, không phải đầu bị lừa đá rồi hả?
- Hắn cũng còn trẻ.
Đường Trọng nói.
- Đúng. Hắn cũng còn trẻ.
Ông Khương vừa cười vừa nói.
- Lúc ông còn trẻ, còn không bằng bọn nó.
- Có ông ân cần dạy bảo, bọn họ chắc chắn sẽ tiến triển thần tốc.
Đường Trọng nói.
- Lão hổ nuôi nhốt không bằng sói. Đạo lý này ông hiểu. Lúc trước chúng ta ở thời đại gì? Bây giờ là cái thời đại gì? Khi đó chúng ta đều là từ trong gian khổ, trong máu lửa đi lên. Bọn nó thì sao? Đều ăn sung mặc sướng, tất cả đều đã mất đi dã tâm. Pháp tắc trong quan trường cũng giống như trong thương trường. Cường giả sinh tồn, kẻ yếu đào thải. Ông sợ bọn nó sẽ bị loại bỏ.
Đường Trọng cười cười, không trả lời.
Đây là việc của Khương gia, con cháu của Khương gia có bị loại bỏ hay không cũng không liên quan gì tới mình?
Ông Khương tự nhiên biết rõ tâm tư của Đường Trọng, nói:
- Thật sự là vui mừng khi nghe cái tin tức này. Chế tạo hào phú của chính mình, lời này nghe thật hào hùng. Con đường mặc dù nhấp nhô, nhưng nếu có thể thành công, thì sẽ là đại sự tạo phúc cho con cháu. Vì sao Đường gia lại không thể là hào phú chứ? Tại sao phải phụ thuộc vào người khác? Tại sao phải xem sắc mặt của người khác?
- Cháu cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng cười.
- Được. Ông không khuyên giải cháu trở về.
Ông Khương nói.
- Ông khuyên cháu đừng trở về. Cái nhà này, nếu như bọn chúng không chịu thua kém, vậy thì suy sụp là đáng đời. Còn có, Đường Trọng, cháu nhớ kỹ, tận lực không muốn tiếp nhận trợ giúp của Khương gia. Đó là viên đạn bọc đường, nếu cháu đã tiếp nhận, bọn họ sẽ nghĩ cách biến cháu thành nước phụ thuộc của Khương gia. Mặc dù cháu có thể thủ vững, nhưng khi cháu phát sinh xung đột cùng người của Khương gia, cháu sẽ có chỗ cố kỵ, có chỗ cân nhắc. Nhớ kỹ, cháu có thể có bằng hữu, nhưng tất cả mọi người đều có thể là đối thủ của cháu.
Vẻ mặt Đường Trọng nghiêm nghị, trịnh trọng gật đầu, nói:
- Cháu hiểu rồi.
- Như vậy.
Khương lão thái gia nghĩ nghĩ, nói:
- Lần thứ nhất gặp mặt, ông lão như ta cũng không có lễ vật gì đưa tặng. Lại cho cháu một đạo khảo đề.
- Cái khảo đề gì?
Đường Trọng hỏi.
Rất nhanh, Đường Trọng đã biết rõ đáp án rồi.
Trên bàn cơm, ông Khương đề nghị Đường Trọng trở về Khương gia.
Ánh mắt mọi người ở đó giống như là giết người, Đường Trọng đã biết phân lượng của đạo khảo đề này.
Ông lão khiến hắn trở thành một thanh kiếm, một thanh kiếm Phượng Thương Bảo Kiếm treo cao trên đỉnh của phần đông con cháu Khương gia của.