Nghĩ đến việc mình làm trò trước mặt bạn học toàn hệ và huấn luyện viên, bị hắn đụng ngã, sau đó trái một quyền phải một quyền, Đồng Thượng Vũ đã có tâm muốn chết.
Hắn nắm chặt tay Lỗ Nhất Phi, căm hận nói:
- Tao sẽ không bỏ qua nó, tao nhất định sẽ không bỏ qua nó.
- Tao biết, tao biết. - Lỗ Nhất Phi không ngừng vỗ vai Đồng Thượng Vũ, ý bảo hắn không nên kích động:
- Tao biết mày thấy nhục, chúng ta là bạn bè nhiều năm, nó đánh mày cũng là đánh tao, tao cũng sẽ không bỏ qua cho nó. Nhưng mà chúng ta bây giờ phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
- Tao biết. - Đồng Thượng Vũ gật đầu nói:
- Nhất Phi, mày thông minh hơn tao, chuyện báo thù nhờ mày đấy.
- Yên tâm đi, sẽ không làm mày thất vọng. - Lỗ Nhất Phi cắn răng nói:
- Không nhất định phải dùng nắm tay mới thắng được đối thủ.
Hắn chỉ chỉ đầu của mình nói:
- Người thắng là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Đồng Thượng Vũ cũng cười cười, nhưng mà miệng vừa toét ra thì lỗ mũi đã co rút đau đớn một trận.
- Đường Trọng, thằng tạp chủng. - Hắn tàn nhẫn mắng, đấm một phát xuống cái giường bên dưới người mình.
- Làm gì? Làm gì thế? - Tiêu Học Minh vừa hút hết một điếu thuốc bên ngoài, vừa đi vào đã nghe thấy một tiếng “rầm rầm”:
- Muốn phá hoại à? Chữa xong còn không cút nhanh đi? Ở lại đây làm gì?
- Đi ngay ạ, đi ngay ạ. - Lỗ Nhất Phi đỡ Đồng Thượng Vũ dậy, cười bồi hề hề nói.
Đúng lúc Hoàng Văn Nhã nói chuyện điện thoại xong quay về, ba người vội vàng rời khỏi phạm vi thế lực của lão đầu này.
Bởi vì Đường Trọng là học sinh mà viện trưởng viện tâm lý Tiêu Dục Hằng mới thu năm nay, cho nên hắn nhận được rất nhiều sự chú ý.
Lúc “sự tích vinh quang” của Đường Trọng bị truyền tới tai Tiêu Dục Hằng, ông phải dành thời gian ra để nói chuyện với Đường Trọng một chút.
Vừa tới vài ngày đã liên tục đánh nhau với người khác vài trận. Sinh viên như vậy là tinh anh mà mình muốn bồi dưỡng hay sao?
Hơn nữa, trong lòng Tiêu Dục Hằng âm thầm tính toán, mình bây giờ càng lúc càng lớn tuối, cũng không có tinh lực dạy học trò. Sau này ông cũng không thu thêm đồ đệ nữa.
Nói cách khác, Đường Trọng có thể là đệ tử quan môn của mình.
Tiêu Dục Hằng cũng rất mong đợi vào Đường Trọng
Cho nên, sau khi kết thúc buổi trưa quân huấn, Lý Cường đã chờ ở ven sân bóng đã lâu tiến tới luôn, nói với Đường Trọng:
- Đường Trọng, Tiêu viện trưởng gọi em tới phòng làm việc của ông ấy.
“Vâng.” Đường Trọng đáp ứng rồi cười hỏi:
- Thầy Lý, viện trưởng có nói việc gì không?
- Không. - Lý Cường lắc đầu, nghĩ thầm, ngươi mới là học sinh của Tiêu viện trưởng, Tiêu viện trưởng nói với ta cái gì được cơ chứ. Nếu như không phải vì ngươi thì Tiêu viện trưởng sao lại gọi điện thoại cho phụ đạo viên của một học sinh của chính ông chứ?
Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm một câu:
- Đường Trọng, chuyện ngày hôm qua thầy cũng nghe nói. Tuy rằng đúng là tỷ võ, nhưng cũng chỉ là điểm đến là dừng thôi, sau này không cần tiếp tục đánh nhau nữa, ảnh hưởng không tốt đến em, thậm chí còn đến cả Tiêu viện trưởng nữa.
- Em hiểu rồi. - Đường Trọng cảm kích nói, trừ cha mẹ ngươi, người nào nguyện ý nói cho ngươi những đạo lý này thì chứng minh hắn thực sự quan tâm ngươi.
Lý Cường cười cười nói:
- Đi đi! Đừng để Tiêu viện trưởng chờ lâu.
- Vâng, em đi ngay đây. - Đường Trọng nói.
“Cốc cốc” Đường Trọng đứng ngoài cửa phòng làm việc của viện trưởng, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm của viện trưởng Tiêu Dục Hằng.
Nói thật, Đường Trọng rất có hảo cảm với lão đầu nhi này.
Lần khai hội đồi tiên, ông đã hấp dẫn hắn bằng phong cách không nói suông, không nói khách sáo. Ông đã bước đi cực nhanh, làm cho người ta cảm thấy hấp tấp, bỏ xa một đám người bám đít ở phía sau.
Hơn nữa, đôi khi ông nói chuyện không dễ nghe, nhưng nếu ngươi có đủ tinh tế để nhận thức thì sẽ cảm thấy ông nói rất có lý, sẽ sản sinh ảnh hưởng khổng lồ tới con người của ngươi.
Có rất nhiều phương diện, ông cũng giống với đại đương gia.
Đường Trọng đẩy cửa phòng làm việc ra, đứng ở cửa phòng khiên tốn nói:
- Viện trưởng, thầy tìm em.
“Ừ.” Tiêu Dục Hằng thả cây bút trong tay xuống, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi vào trong phòng khách nhỏ nói:
- Đường Trọng, ngồi đây.
- Vâng. - Đường Trọng đi tới.
Thấy Tiêu Dục Hằng muốn pha trà, Đường Trọng vội vàng đón lấy nói
- Viện trưởng, để em làm cho. Việc thế này để đệ tử như em làm được rồi.
Tiêu Dục Hằng cũng buông tay nói:
- Tôi nghĩ em cũng quên mất tôi là thầy của em rồi chứ.
- Sao lại thế? - Đường Trọng vội vàng phủ nhận:
- Có thể trở thành học sinh của Tiêu viện trưởng là vinh hạnh của em. Trong lòng em vô cùng cảm kích, cảm kích viện trưởng cho em một cơ hội như thế.
Tiêu Dục Hằng cười lạnh nói:
- Nhưng tôi nhớ em đã từng nói rằng có làm học trò của tôi không cũng không sao cả, dù sao lý tưởng của em cũng là trở về làm một trưởng ngục.
Đường Trọng không phủ nhận nói:
- Em quả thật đã nói như vậy, cho tới bây giờ, lý tưởng của em vẫn là trở về làm một trưởng ngục. Nhưng mà, đó chỉ là ý nghĩ của em, mà viện trưởng lại xem trọng và vô tư trợ giúp em, dù gì đi nữa thì em cũng ghi nhớ ở trong lòng.
Đây chính là lời từ đáy lòng của Đường Trọng.
Phải có Bá Nhạc, rồi mới có thiên lý mã.
Tiêu Dục Hằng coi trọng Đường Trọng, đây là một chuyện đáng để kiêu ngạo đối với bản thân Đường Trọng.
Nếu không, sao lại có thể có câu “quân lấy lễ đối đãi, ta tất sẽ báo đáp quân”?
“Rất tốt.” Tiêu Dục Hằng gật đầu:
- Đường Trọng, tôi biết em là hiếu tử, cũng là người có lương tâm.
Ánh mắt sắc bén của ông nhìn vào Đường Trọng, anh âm đột nhiên lớn lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Như vậy, em nói cho tôi biết rốt cuộc em muốn cái gì?
Muốn cái gì?
Ngươi đến đại học này là vì cái gì?
Vấn đề này cũng không khó trả lời.
- Học kiến thức, học làm người. - Đường Trọng nói.
Bốp.
Tiêu Dục Hằng vỗ mạnh lên bàn trà bằng cẩm thạch, cả giận nói:
- Giỏi cho câu học kiến thức, học làm người. Đường Trọng, nếu như em cái gì cũng không hiểu, tôi có thể dạy em. Trước kia tôi đã thu đệ tử như vậy, tự tay tôi dạy hắn bốn năm, hắn cũng thay đổi. Nếu như em có kiến thức về lĩnh vực tâm lý học mà nói, chắc hắn biết cái tên Vương Kỳ Khuê. Nhưng mà em cái gì cũng thấy, cái gì cũng hiểu, bản thân tôi muốn hỏi một chút là tại sao em lại làm như vậy?
- Hiệu trưởng nói đến sự tình em đánh nhau trong trường? - Đường Trọng cười khổ.
- Trừ đánh nhau, em đã làm việc gì vinh quang cho tôi nữa hả? - Tiêu Dục Hằng hỏi ngược lại.
- …
- Sao thế, ngay cả tự giải thích cũng không nói cho tôi? Đây là thái độ của em đối với người thầy vĩnh viễn khắc ghi đó hả?
- Không phải ạ. - Đường Trọng lắc đầu:
- Mà là bị viện trưởng nói thế, em cảm thấy hổ thẹn.
- Biết áy náy chứng minh em còn có thuốc chữa. Nói một chút, tại sao em lại đi đánh nhau với người ta.
Nước sôi, Đường Trọng thuần thục châm trà.
Thấy Tiêu Dục Hằng nghi hoặc, Đường Trọng cười nói:
- Đại đương gia cha em thích uống trà, em cũng thích. Nhưng ông lại quá lười nên cho em học pha trà, làm lâu rồi thì cũng thuần thục thôi ạ.
Tiêu Dục Hằng có thể cảm nhận được tình cảm nồng đậm của người thanh niên này với cha mình. Nghĩ thầm, cha hắn nhất định cảm thấy kiêu ngạo vì con mình.
Đường Trọng vừa pha trà vừa nói:
- Em động thủ với đội bóng rổ, nguyên nhân chắc viện trưởng cũng đã biết. Cũng là viện trưởng hỗ trợ, làm cho thầy Trương ngừng truy cứu trách nhiệm bạn cùng phòng của em. Mà bạn cùng phòng của em sở dĩ đả thương thấy Trương là do đám người đội bóng rổ kia hãm hãi. Bọn họ người đông vóc người lớn.
- Người đông vóc người lớn còn bị em ném cả đám vào trong hồ đúng không? Em đang biến tướng cho việc tuyên dương bản thân đấy à? - Tiêu Dục Hằng bất mãn nói.
- Không phải không phải. - Đường Trọng lúng túng giải thích:
- Em chỉ muốn nói, nếu như không cần thiết, bọn em cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn với bọn họ. Ngày đó lúc quân huấn xong trở về buổi trưa, lại bị bọn họ chặn lại, em cũng tức giận qua mới động thủ với họ.
- Vậy còn chuyện tối qua? Em tại sao lại muốn đánh hộc máu một người bạn học có mong muốn tỷ võ với em chứ?
- Không hộc máu. Tuyệt đối không hộc máu, lời đồn quá khoa trương ạ. - Đường Trọng phủ nhận.
- Chẳng qua là không cẩn thận đánh trúng mũi của hắn. Viện trưởng cũng biết, lỗ mũi là bộ phấn tương đối yếu ớt, cho nên mới chảy ít máu mũi. Hôm nay em còn thấy người bạn học kia, bạn ấy lại đi tham gia quân huấn rồi. Điều đó chứng minh thân thể hắn chẳng bị sao cả, em sẽ tới xin lỗi với bạn ấy, xin nhận lỗi ạ.
- Nói như thế nghĩa là em bị bắt buộc đúng không? Chúng tôi đều hiểu lầm em? - Tiêu Dục Hằng trong lòng đã chấp nhận lời giải thích của Đường Trọng, nhưng mà ông không biểu hiện ra trên mặt. Ông biết thằng nhãi này là một con ngựa hoang khó thuần phục, nếu như tươi cưới với hắn một cái, ai mà biết hắn có định đâm thủng bầu trời một phát hay không?
- Không sao đâu ạ, chuyện nói ra là tốt rồi. - Đường Trọng nói.
Mặc dù hắn không nói thẳng ‘Đúng vậy, các người thật sự hiểu lầm ta’, nhưng mà những lời này cũng gián tiếp biểu lộ thái độ ta không sai, ta bị oan uổng.
- Đường Trọng, em có biết hành động của em có ảnh hưởng xấu thế nào không? - Tiêu Dục Hằng nói:
- Em là học trò của tôi, em làm mấy chuyện này, một đám người chạy đến đây mách lẻo, em cho rằng tôi còn có mặt mũi gì không? Cả đời tôi còn chưa có chật vật như thế bao giờ.
Đường Trọng đứng lên, cúi người thật sâu với Tiêu Dục Hằng.
- Em biết đã mang đến phiền toái cho thầy. - Đường Trọng thành tâm xin lỗi.
Tiêu Dục Hằng khoát tay áo nói:
- Tôi gọi em tới cũng không phải là để truy cứu trách nhiệm. Đường Trọng, chúng ta làm thầy trò cũng là một đoạn duyên phận. Mặc dù tôi nghiên cứu tâm lý học nhưng tôi cũng tin vào thứ gọi là duyên phận này. Tôi rất quý trọng tình nghĩa thầy trò của chúng ta. Cho nên, mời em quý trọng nó.
- Em hứa. - Đường Trọng trầm giọng nói.
“Tốt.” Trên mặt Tiêu Dục Hằng rốt cục lộ ra nụ cười nhỏ xíu, ông bưng chén trà được pha nghệ thuật của Đường Trọng, nhấp một ngụm nói:
- Em tới Nam Đại là để học làm người, học kiến thức, vậy thì làm theo ý nghĩ đó đi. Tôi biết lý tưởng của em là sau khi tốt nghiệp làm một trưởng ngục, nhưng nơi này là Nam Đại, không phải là sân luyện tập của em.
- Tôi hỏi em một câu, sau này tiếp tục phát sinh chuyện như thế nữa thì em có động thủ đánh người nữa hay không?
- Đánh. - Đường Trọng sảng khoái đáp.
Phốc.
Nước trà nóng bỏng rót vào cổ họng, nóng đến mức làm cho Tiêu Dục Hẳng nhảy dựng lên từ trên ghế salon.
Hắn nắm chặt tay Lỗ Nhất Phi, căm hận nói:
- Tao sẽ không bỏ qua nó, tao nhất định sẽ không bỏ qua nó.
- Tao biết, tao biết. - Lỗ Nhất Phi không ngừng vỗ vai Đồng Thượng Vũ, ý bảo hắn không nên kích động:
- Tao biết mày thấy nhục, chúng ta là bạn bè nhiều năm, nó đánh mày cũng là đánh tao, tao cũng sẽ không bỏ qua cho nó. Nhưng mà chúng ta bây giờ phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
- Tao biết. - Đồng Thượng Vũ gật đầu nói:
- Nhất Phi, mày thông minh hơn tao, chuyện báo thù nhờ mày đấy.
- Yên tâm đi, sẽ không làm mày thất vọng. - Lỗ Nhất Phi cắn răng nói:
- Không nhất định phải dùng nắm tay mới thắng được đối thủ.
Hắn chỉ chỉ đầu của mình nói:
- Người thắng là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Đồng Thượng Vũ cũng cười cười, nhưng mà miệng vừa toét ra thì lỗ mũi đã co rút đau đớn một trận.
- Đường Trọng, thằng tạp chủng. - Hắn tàn nhẫn mắng, đấm một phát xuống cái giường bên dưới người mình.
- Làm gì? Làm gì thế? - Tiêu Học Minh vừa hút hết một điếu thuốc bên ngoài, vừa đi vào đã nghe thấy một tiếng “rầm rầm”:
- Muốn phá hoại à? Chữa xong còn không cút nhanh đi? Ở lại đây làm gì?
- Đi ngay ạ, đi ngay ạ. - Lỗ Nhất Phi đỡ Đồng Thượng Vũ dậy, cười bồi hề hề nói.
Đúng lúc Hoàng Văn Nhã nói chuyện điện thoại xong quay về, ba người vội vàng rời khỏi phạm vi thế lực của lão đầu này.
Bởi vì Đường Trọng là học sinh mà viện trưởng viện tâm lý Tiêu Dục Hằng mới thu năm nay, cho nên hắn nhận được rất nhiều sự chú ý.
Lúc “sự tích vinh quang” của Đường Trọng bị truyền tới tai Tiêu Dục Hằng, ông phải dành thời gian ra để nói chuyện với Đường Trọng một chút.
Vừa tới vài ngày đã liên tục đánh nhau với người khác vài trận. Sinh viên như vậy là tinh anh mà mình muốn bồi dưỡng hay sao?
Hơn nữa, trong lòng Tiêu Dục Hằng âm thầm tính toán, mình bây giờ càng lúc càng lớn tuối, cũng không có tinh lực dạy học trò. Sau này ông cũng không thu thêm đồ đệ nữa.
Nói cách khác, Đường Trọng có thể là đệ tử quan môn của mình.
Tiêu Dục Hằng cũng rất mong đợi vào Đường Trọng
Cho nên, sau khi kết thúc buổi trưa quân huấn, Lý Cường đã chờ ở ven sân bóng đã lâu tiến tới luôn, nói với Đường Trọng:
- Đường Trọng, Tiêu viện trưởng gọi em tới phòng làm việc của ông ấy.
“Vâng.” Đường Trọng đáp ứng rồi cười hỏi:
- Thầy Lý, viện trưởng có nói việc gì không?
- Không. - Lý Cường lắc đầu, nghĩ thầm, ngươi mới là học sinh của Tiêu viện trưởng, Tiêu viện trưởng nói với ta cái gì được cơ chứ. Nếu như không phải vì ngươi thì Tiêu viện trưởng sao lại gọi điện thoại cho phụ đạo viên của một học sinh của chính ông chứ?
Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm một câu:
- Đường Trọng, chuyện ngày hôm qua thầy cũng nghe nói. Tuy rằng đúng là tỷ võ, nhưng cũng chỉ là điểm đến là dừng thôi, sau này không cần tiếp tục đánh nhau nữa, ảnh hưởng không tốt đến em, thậm chí còn đến cả Tiêu viện trưởng nữa.
- Em hiểu rồi. - Đường Trọng cảm kích nói, trừ cha mẹ ngươi, người nào nguyện ý nói cho ngươi những đạo lý này thì chứng minh hắn thực sự quan tâm ngươi.
Lý Cường cười cười nói:
- Đi đi! Đừng để Tiêu viện trưởng chờ lâu.
- Vâng, em đi ngay đây. - Đường Trọng nói.
“Cốc cốc” Đường Trọng đứng ngoài cửa phòng làm việc của viện trưởng, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm của viện trưởng Tiêu Dục Hằng.
Nói thật, Đường Trọng rất có hảo cảm với lão đầu nhi này.
Lần khai hội đồi tiên, ông đã hấp dẫn hắn bằng phong cách không nói suông, không nói khách sáo. Ông đã bước đi cực nhanh, làm cho người ta cảm thấy hấp tấp, bỏ xa một đám người bám đít ở phía sau.
Hơn nữa, đôi khi ông nói chuyện không dễ nghe, nhưng nếu ngươi có đủ tinh tế để nhận thức thì sẽ cảm thấy ông nói rất có lý, sẽ sản sinh ảnh hưởng khổng lồ tới con người của ngươi.
Có rất nhiều phương diện, ông cũng giống với đại đương gia.
Đường Trọng đẩy cửa phòng làm việc ra, đứng ở cửa phòng khiên tốn nói:
- Viện trưởng, thầy tìm em.
“Ừ.” Tiêu Dục Hằng thả cây bút trong tay xuống, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi vào trong phòng khách nhỏ nói:
- Đường Trọng, ngồi đây.
- Vâng. - Đường Trọng đi tới.
Thấy Tiêu Dục Hằng muốn pha trà, Đường Trọng vội vàng đón lấy nói
- Viện trưởng, để em làm cho. Việc thế này để đệ tử như em làm được rồi.
Tiêu Dục Hằng cũng buông tay nói:
- Tôi nghĩ em cũng quên mất tôi là thầy của em rồi chứ.
- Sao lại thế? - Đường Trọng vội vàng phủ nhận:
- Có thể trở thành học sinh của Tiêu viện trưởng là vinh hạnh của em. Trong lòng em vô cùng cảm kích, cảm kích viện trưởng cho em một cơ hội như thế.
Tiêu Dục Hằng cười lạnh nói:
- Nhưng tôi nhớ em đã từng nói rằng có làm học trò của tôi không cũng không sao cả, dù sao lý tưởng của em cũng là trở về làm một trưởng ngục.
Đường Trọng không phủ nhận nói:
- Em quả thật đã nói như vậy, cho tới bây giờ, lý tưởng của em vẫn là trở về làm một trưởng ngục. Nhưng mà, đó chỉ là ý nghĩ của em, mà viện trưởng lại xem trọng và vô tư trợ giúp em, dù gì đi nữa thì em cũng ghi nhớ ở trong lòng.
Đây chính là lời từ đáy lòng của Đường Trọng.
Phải có Bá Nhạc, rồi mới có thiên lý mã.
Tiêu Dục Hằng coi trọng Đường Trọng, đây là một chuyện đáng để kiêu ngạo đối với bản thân Đường Trọng.
Nếu không, sao lại có thể có câu “quân lấy lễ đối đãi, ta tất sẽ báo đáp quân”?
“Rất tốt.” Tiêu Dục Hằng gật đầu:
- Đường Trọng, tôi biết em là hiếu tử, cũng là người có lương tâm.
Ánh mắt sắc bén của ông nhìn vào Đường Trọng, anh âm đột nhiên lớn lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Như vậy, em nói cho tôi biết rốt cuộc em muốn cái gì?
Muốn cái gì?
Ngươi đến đại học này là vì cái gì?
Vấn đề này cũng không khó trả lời.
- Học kiến thức, học làm người. - Đường Trọng nói.
Bốp.
Tiêu Dục Hằng vỗ mạnh lên bàn trà bằng cẩm thạch, cả giận nói:
- Giỏi cho câu học kiến thức, học làm người. Đường Trọng, nếu như em cái gì cũng không hiểu, tôi có thể dạy em. Trước kia tôi đã thu đệ tử như vậy, tự tay tôi dạy hắn bốn năm, hắn cũng thay đổi. Nếu như em có kiến thức về lĩnh vực tâm lý học mà nói, chắc hắn biết cái tên Vương Kỳ Khuê. Nhưng mà em cái gì cũng thấy, cái gì cũng hiểu, bản thân tôi muốn hỏi một chút là tại sao em lại làm như vậy?
- Hiệu trưởng nói đến sự tình em đánh nhau trong trường? - Đường Trọng cười khổ.
- Trừ đánh nhau, em đã làm việc gì vinh quang cho tôi nữa hả? - Tiêu Dục Hằng hỏi ngược lại.
- …
- Sao thế, ngay cả tự giải thích cũng không nói cho tôi? Đây là thái độ của em đối với người thầy vĩnh viễn khắc ghi đó hả?
- Không phải ạ. - Đường Trọng lắc đầu:
- Mà là bị viện trưởng nói thế, em cảm thấy hổ thẹn.
- Biết áy náy chứng minh em còn có thuốc chữa. Nói một chút, tại sao em lại đi đánh nhau với người ta.
Nước sôi, Đường Trọng thuần thục châm trà.
Thấy Tiêu Dục Hằng nghi hoặc, Đường Trọng cười nói:
- Đại đương gia cha em thích uống trà, em cũng thích. Nhưng ông lại quá lười nên cho em học pha trà, làm lâu rồi thì cũng thuần thục thôi ạ.
Tiêu Dục Hằng có thể cảm nhận được tình cảm nồng đậm của người thanh niên này với cha mình. Nghĩ thầm, cha hắn nhất định cảm thấy kiêu ngạo vì con mình.
Đường Trọng vừa pha trà vừa nói:
- Em động thủ với đội bóng rổ, nguyên nhân chắc viện trưởng cũng đã biết. Cũng là viện trưởng hỗ trợ, làm cho thầy Trương ngừng truy cứu trách nhiệm bạn cùng phòng của em. Mà bạn cùng phòng của em sở dĩ đả thương thấy Trương là do đám người đội bóng rổ kia hãm hãi. Bọn họ người đông vóc người lớn.
- Người đông vóc người lớn còn bị em ném cả đám vào trong hồ đúng không? Em đang biến tướng cho việc tuyên dương bản thân đấy à? - Tiêu Dục Hằng bất mãn nói.
- Không phải không phải. - Đường Trọng lúng túng giải thích:
- Em chỉ muốn nói, nếu như không cần thiết, bọn em cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn với bọn họ. Ngày đó lúc quân huấn xong trở về buổi trưa, lại bị bọn họ chặn lại, em cũng tức giận qua mới động thủ với họ.
- Vậy còn chuyện tối qua? Em tại sao lại muốn đánh hộc máu một người bạn học có mong muốn tỷ võ với em chứ?
- Không hộc máu. Tuyệt đối không hộc máu, lời đồn quá khoa trương ạ. - Đường Trọng phủ nhận.
- Chẳng qua là không cẩn thận đánh trúng mũi của hắn. Viện trưởng cũng biết, lỗ mũi là bộ phấn tương đối yếu ớt, cho nên mới chảy ít máu mũi. Hôm nay em còn thấy người bạn học kia, bạn ấy lại đi tham gia quân huấn rồi. Điều đó chứng minh thân thể hắn chẳng bị sao cả, em sẽ tới xin lỗi với bạn ấy, xin nhận lỗi ạ.
- Nói như thế nghĩa là em bị bắt buộc đúng không? Chúng tôi đều hiểu lầm em? - Tiêu Dục Hằng trong lòng đã chấp nhận lời giải thích của Đường Trọng, nhưng mà ông không biểu hiện ra trên mặt. Ông biết thằng nhãi này là một con ngựa hoang khó thuần phục, nếu như tươi cưới với hắn một cái, ai mà biết hắn có định đâm thủng bầu trời một phát hay không?
- Không sao đâu ạ, chuyện nói ra là tốt rồi. - Đường Trọng nói.
Mặc dù hắn không nói thẳng ‘Đúng vậy, các người thật sự hiểu lầm ta’, nhưng mà những lời này cũng gián tiếp biểu lộ thái độ ta không sai, ta bị oan uổng.
- Đường Trọng, em có biết hành động của em có ảnh hưởng xấu thế nào không? - Tiêu Dục Hằng nói:
- Em là học trò của tôi, em làm mấy chuyện này, một đám người chạy đến đây mách lẻo, em cho rằng tôi còn có mặt mũi gì không? Cả đời tôi còn chưa có chật vật như thế bao giờ.
Đường Trọng đứng lên, cúi người thật sâu với Tiêu Dục Hằng.
- Em biết đã mang đến phiền toái cho thầy. - Đường Trọng thành tâm xin lỗi.
Tiêu Dục Hằng khoát tay áo nói:
- Tôi gọi em tới cũng không phải là để truy cứu trách nhiệm. Đường Trọng, chúng ta làm thầy trò cũng là một đoạn duyên phận. Mặc dù tôi nghiên cứu tâm lý học nhưng tôi cũng tin vào thứ gọi là duyên phận này. Tôi rất quý trọng tình nghĩa thầy trò của chúng ta. Cho nên, mời em quý trọng nó.
- Em hứa. - Đường Trọng trầm giọng nói.
“Tốt.” Trên mặt Tiêu Dục Hằng rốt cục lộ ra nụ cười nhỏ xíu, ông bưng chén trà được pha nghệ thuật của Đường Trọng, nhấp một ngụm nói:
- Em tới Nam Đại là để học làm người, học kiến thức, vậy thì làm theo ý nghĩ đó đi. Tôi biết lý tưởng của em là sau khi tốt nghiệp làm một trưởng ngục, nhưng nơi này là Nam Đại, không phải là sân luyện tập của em.
- Tôi hỏi em một câu, sau này tiếp tục phát sinh chuyện như thế nữa thì em có động thủ đánh người nữa hay không?
- Đánh. - Đường Trọng sảng khoái đáp.
Phốc.
Nước trà nóng bỏng rót vào cổ họng, nóng đến mức làm cho Tiêu Dục Hẳng nhảy dựng lên từ trên ghế salon.