Khi lụa trắng tạo thành bình chướng ép về phía Đường Trọng, Đường Trọng không lùi mà tiến xâm nhập vào ảo trận. Ngay lúc đó cô gái áo trắng ra tay, nhờ lụa trắng che giấu đánh một chưởng vào ngực Đường Trọng. Mà Đường Trọng cũng không chịu thiệt, khi cô ta thừa dịp Đường Trọng bị ảo trận vây quanh muốn cướp đi đầu ngón chân kia thì hắn cũng vung một đao đâm vào lòng bàn tay cô ta.
Đây là chiến đấu bên trong, người ngoài khó mà nhìn rõ ràng được.
Đợi đến khi Khương Khả Khanh chạm vào thân thể Đường Trọng thì cô phát hiện toàn thân hắn vô lực, hai chân run rẩy mới biết hắn bị thương rất nặng.
- Trước khi đi cũng không quên chơi xấu nhà họ Khương một cái nữa.
Khương Khả Khanh cười nói. Cô cảm thấy Đường Trọng làm như vậy cũng không có gì không đúng. Họ Khương là họ Khương, cô là cô. Cô là một thành viên của nhà họ Khương nhưng rất nhiều người họ Khương lại không coi cô là người nhà họ Khương chân chính.
Hơn thế nữa, cách xử lý một số việc của nhà họ Khương cũng khiến cô thấy không hài lòng.
Cô đỡ Đường Trọng ra thang máy chuẩn bị xuống bãi đỗ xe lấy xe của mình.
- Dù thế nào tôi cũng là một thành viên của nhà họ Khương. Nhà họ Đổng bọn họ năm lần bảy lượt chèn ép tôi. Nếu thế thì nhà họ Đổng chèn ép nhà họ Khương được thể diện còn nhà họ Khương chúng ta không muốn thể diện nữa à? Vậy nên tôi muốn thay nhà họ Khương lấy lại thể diện và thể hiện rõ uy phong. Đàn ông nhà họ Khương chúng ta thà chết đứng cũng không sống quỳ.
- Được rồi, được rồi, cậu đừng lải nhải nữa.
Khương Khả Khanh cắt ngang lời hắn.
- Lời này của cậu lừa được trẻ con ba tuổi chứ cậu tưởng bọn người kia sẽ tin sao. Những tên nhà họ Khương kia đã xem cậu là người một nhà lúc nào vậy? Bọn họ sẽ không quản sống chết của cậu, tất nhiên cậu cũng không quan tâm bọn họ. Đây vốn là chuyện giữa cậu và nhà họ Đổng. Bởi vậy, cậu không nên lôi nhà họ Khương xuống nước, còn mắng to một trận, cái gì mà ai thoả hiệp thì kẻ đó là nhu nhược, hèn nhát, tạp chủng. Những lời này sẽ truyền rất nhanh trong hội. Cậu đã trực tiếp chặt đứt khả năng những người khác trong nhà họ Khương đi tìm họ Đổng thương lượng.
- Gương vỡ có thể lành lại sao?
Đường Trọng cười.
- Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy thì hai nhà Khương, Đổng vốn không có khả năng khôi phục quan hệ như trước. Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có một số người si tâm vọng tưởng. Tôi nói như vậy coi như là thức tỉnh bọn họ một câu. Tất nhiên, nếu da mặt bọn họ đủ dày cũng sẽ không quan tâm cái thanh danh người nhu nhược, hèn nhát kia.
- Hi vọng bọn họ cảm thấy cậu làm như vậy là có ý tốt.
Khương Khả Khanh nói.
Đúng lúc này, sau lưng hai người truyền đến giọng nói một người đàn ông vội vàng:
- Đại tỷ, đại tỷ.
Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh quay đầu nhìn lại liền thấy Trần Tinh Tinh đang bước nhanh đuổi theo.
- Có việc gì?
Khương Khả Khanh giương mi nói.
- Có việc, là chuyện lớn.
Trần Tinh Tinh sốt ruột nói:
- Đại tỷ, vừa rồi em đã suy nghĩ kĩ, em cảm thấy không nên để chị rút cổ phần khỏi rạp hát. Nếu em làm như vậy thì chính là kẻ không có lương tâm, không có đạo nghĩa. Em tính toán nợ cho chị trước. Bây giờ việc làm ăn của rạp hát rất tốt, thanh danh cũng lan xa, trừ bỏ chi phí, mỗi tháng cũng lãi được hơn tám vạn. Mà đây chỉ là doanh thu của một cửa hàng. Em còn muốn mở thêm chi nhánh bên Tây Trực cùng Phan gia viên nữa. Địa điểm cũng tìm tốt rồi. Với thanh danh cùng uy tín của chúng ta thì đây sẽ là mảnh đất vàng. Chị, không phải em nói dối chị. Chỉ cần cho em ba năm năm, em sẽ mở thêm hơn mười chi nhánh trong nước. Đến lúc đó, chúng ta có thể chuyển rạp hát đến Minh Châu hoặc Hồng Kong nữa.
Trần Tinh Tinh vẻ mặt chân thành nhìn Khương Khả Khanh nói:
- Chị là người đầu tư cũng là người sáng lập sớm nhất nên nhà hát này. Các quan hệ trước kia cũng là chị giúp xử lý, không ít ý tưởng đều do chị đề xuất. Bây giờ việc làm ăn đã tốt hơn, nếu lúc này mà để chị rút cổ phần thì đây không phải là chèn ép người sao? Hơn nữa, em cũng không tin chị không có một chút tình cảm nào với nhà hát. Chị, lưu lại đi, chỉ cần chị lưu lại thì cổ phần có thể tăng gấp mười gấp trăm lần. Tất nhiên, nếu chị cần tiền thì em sẽ chia hoa hồng trước cho chị. Chẳng qua, vốn cổ phần sẽ giữ lại. Chị xem làm như thế có được không?
Khương Khả Khanh vươn tay ra nói:
- Lấy ra.
- Chị, chị hãy suy nghĩ một chút.
Trần Tinh Tinh cúi đầu bồi cười.
- Tôi nói nửa giờ, anh đã quá thời gian rồi.
Khương Khả Khanh nói.
Trần Tinh Tinh bất đắc dĩ, lấy một túi giấy từ trong ngực áo âu phục ra nói:
- Chị, em thật không nỡ để chị đi.
Khương Khả Khanh giật lấy túi giấy, nói:
- Tôi là một người mang thù. Tôi biết anh cũng thế. Từ hôm nay trở đi chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Tự cầu may mắn đi.
- Chị, chị khách khí rồi. Cái gì mà nước giếng không phạm nước sông? Nhà hát này vĩnh viễn là ngôi nhà nhỏ của chị, vị trí đài cao số 1 cũng vĩnh viễn lưu cho Ma phi.
Trần Tinh Tinh vẫn còn cố biểu lộ trung tâm.
Khương Khả Khanh không để ý tới hắn, đỡ tay Đường Trọng quay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Trần Tinh Tinh dần âm lãnh, trong mắt hiện lên sát ý.
Đường Trọng quay đầu nhìn hắn, hắn nhếch môi cười, Đường Trọng cũng cười.
Vẫn là do Khương Khả Khanh lái xe, Đường Trọng ngồi vào ghế phụ.
- Đây là một con chó điên.
Đường Trọng nói:
- Chỉ cần cho hắn một chút cơ hội thì hắn có thể đẩy cô vào chỗ chết.
- Trước kia đã biết hắn là loại người gì, cảm thấy tính cách như vậy có thể được việc nên cũng không để ý.
Khương Khả Khanh thuần thục khởi động xe rồi lái ra bên ngoài bãi đỗ xe.
- Bây giờ hắn đã tẩu hoả nhập ma. Tuy tôi được gọi là Ma Phi nhưng tôi cũng không thích liên quan đến một số tiểu quỷ.
- Chặt đứt quan hệ với hắn là một lựa chọn không sai.
Đường Trọng nói.
- Làm sao dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Cô dừng xe trước cửa lớn, lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho một số nói:
- Có thể hành động rồi.
Nói xong liền cúp điện thoại.
- Tôi và cậu đánh cược, ba ngày sau Trần Tinh Tinh sẽ xong đời.
Khương Khả Khanh cười nói, vừa nói chuyện vừa bắt đầu khởi động xe.
- Tôi cá không cần ba ngày hắn sẽ xong đời.
Đường Trọng cũng cười. Hắn biết Khương Khả Khanh nhất định nắm giữ một ít nhược điểm của Trần Tinh Tinh. Nếu không khi cô muốn Trần Tinh Tinh bò xuống lầu thì hắn sẽ không nghe lời như vậy.
Bây giờ những tài liệu kia chắc đã bắt đầu tung ra rồi.
- Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, khi gió xuân về lại mọc.
Khương Khả Khanh thở dài.
- Tôi là một phụ nữ không có cảm giác an toàn. Cho nên tôi không muốn có nhiều người ở sau lưng tính kế tôi như vậy. Chỉ cần có một tí thì phải nghĩ cách diệt trừ ngay.
- Đúng là một biện pháp tốt.
Đường Trọng tán thưởng nói.
- Đáng tiếc tôi không làm được.
- Vậy hả? Thế cái sòng bạc nhà nào ở Minh Châu là do ai báo cảnh sát vậy?
Khương Khả Khanh xem thường nói. Cô hiểu rõ Đường Trọng vượt xa suy nghĩ của chính hắn.
- Tôi cũng làm chuyện như vậy sao?
Đường Trọng suy nghĩ nói:
- Chắc là không có đâu.
Hai người nhìn nhau cười to, có cảm giác kiêu hùng gặp kiêu hùng vậy.
Vì sinh tồn, bọn họ đều sớm học được không cần nhân từ với địch nhân.
Đường Trọng cũng không ngờ rằng, người có tiếng nói chung với mình ở nhà họ Khương lại là bà dì trẻ này.
Điện thoại của Đường Trọng để trong túi áo âu phục. Khi hắn lên đài đã đem áo khoác âu phục cởi ra đưa Khương Khả Khanh giữ hộ. Bởi vì trong quán tiếng người ồn ào vả lại Khương Khả Khanh cũng không quen với tiếng chuông điện thoại của Đường Trọng nên cũng không phát hiện điện thoại của hắn kêu.
Khi Đường Trọng lấy điện thoại di động từ trong túi ra liền nhìn thấy 10 cuộc gọi nhỡ.
Trong đó hai cuộc là Khương Khả Nhân gọi tới, còn lại đều là những số lạ, cũng có mấy số chắc là từ nhà tổ họ Khương gọi tới.
Đường Trọng suy nghĩ liền bấm số gọi về nhà tổ nhà họ Khương.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Trọng, người nghe chính là bà ngoại.
Bà ngoại nghe được giọng nói của Đường Trọng, sốt ruột nói:
- Đường Trọng, xảy ra chuyện gì vậy? Di Nhiên bị thương vào viện rồi, nói là bị cháu cùng Khả Khanh đánh. Khả Khanh đâu, có ở cùng cháu không?
- Bà ngoại, chúng cháu ở cùng chỗ đây.
Đường Trọng nói. Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của bà. Đây là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi Yến Kinh lần này của hắn.
- Khương Di Nhiên bị thương ạ? Làm sao lại bị thương vậy?
- Cháu không biết chuyện này à?
Bà ngoại thở dài một hơi.
- Không biết ạ.
Đường Trọng nghiêm túc nói.
- Chúng cháu là người một nhà, sao cháu có thể ra tay đánh cô ấy chứ?
- Đúng vậy. Những đứa trẻ kia chỉ biết nói bậy. Bà nói chuyện này là không thể xảy ra được.
Bà ngoại liên tục cằn nhằn mãi.
- Chẳng qua cháu với Khả Khanh phải cẩn thận một chút. Mấy cậu của cháu đang tức giận nói muốn tìm cháu tính sổ đấy. Nếu bọn họ đi tìm cháu thì cháu nói rõ ràng với bọn họ, đừng làm người trong nhà mâu thuẫn với nhau.
- Cháu biết rồi.
Đường Trọng nói.
Lại nói vài câu với bà ngoại, dặn bà nghỉ ngơi sớm, Đường Trọng mới tắt điện thoại.
- Mẹ thật rất quan tâm cậu đấy.
Khương Khả Khanh cười nói.
- Đó là nhân duyên tôi tốt.
Đường Trọng mặt dày nói:
- Xem ra chúng ta trở về phải chịu thẩm vấn rồi.
Hắn đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra.
Khương Di Nhiên bị đánh, mà còn là bị hai cái người ngoài Khương gia đánh thì những người kia còn không tức giận đến nỗi muốn chặt hai người bọn họ thành tám khối à?
- Vậy về ngủ ngon giấc trước thôi.
Khương Khả Khanh nói:
- Ngủ đủ mới có đủ sức để cãi nhau nha.
Đáng tiếc, trời không theo nguyện vọng của con người.
Khi Khương Khả Khanh lái xe về biệt thự của Khương Khả Nhân thì trong sân đã có vài chiếc xe rồi.
Trong sân, có người đang hút thuốc thấy bọn họ trở về liền đi vào phòng khách, cũng có người lớn tiếng nói:
- Đường Trọng về rồi.
Giống như sợ Đường Trọng chạy mất vậy.
Đường Trọng và Khương Khả Khanh nhìn nhau, vẻ mặt không sợ hãi đi về phòng khách.
Người ta đã chạy đến đây ôm cây đợi thỏ thì dù bọn họ có quay người đi cũng không có ý nghĩa gì, phải giải quyết chuyện này mới được.
Vừa vào phòng khách, một mùi thuốc lá liền đập vào mặt khiến người ta khó chịu.
Trên ghế salon trong phòng khách ngồi đầy người. Tất cả mọi người tràn ngập địch ý nhìn Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh đứng ở cửa ra vào.
Đây là chiến đấu bên trong, người ngoài khó mà nhìn rõ ràng được.
Đợi đến khi Khương Khả Khanh chạm vào thân thể Đường Trọng thì cô phát hiện toàn thân hắn vô lực, hai chân run rẩy mới biết hắn bị thương rất nặng.
- Trước khi đi cũng không quên chơi xấu nhà họ Khương một cái nữa.
Khương Khả Khanh cười nói. Cô cảm thấy Đường Trọng làm như vậy cũng không có gì không đúng. Họ Khương là họ Khương, cô là cô. Cô là một thành viên của nhà họ Khương nhưng rất nhiều người họ Khương lại không coi cô là người nhà họ Khương chân chính.
Hơn thế nữa, cách xử lý một số việc của nhà họ Khương cũng khiến cô thấy không hài lòng.
Cô đỡ Đường Trọng ra thang máy chuẩn bị xuống bãi đỗ xe lấy xe của mình.
- Dù thế nào tôi cũng là một thành viên của nhà họ Khương. Nhà họ Đổng bọn họ năm lần bảy lượt chèn ép tôi. Nếu thế thì nhà họ Đổng chèn ép nhà họ Khương được thể diện còn nhà họ Khương chúng ta không muốn thể diện nữa à? Vậy nên tôi muốn thay nhà họ Khương lấy lại thể diện và thể hiện rõ uy phong. Đàn ông nhà họ Khương chúng ta thà chết đứng cũng không sống quỳ.
- Được rồi, được rồi, cậu đừng lải nhải nữa.
Khương Khả Khanh cắt ngang lời hắn.
- Lời này của cậu lừa được trẻ con ba tuổi chứ cậu tưởng bọn người kia sẽ tin sao. Những tên nhà họ Khương kia đã xem cậu là người một nhà lúc nào vậy? Bọn họ sẽ không quản sống chết của cậu, tất nhiên cậu cũng không quan tâm bọn họ. Đây vốn là chuyện giữa cậu và nhà họ Đổng. Bởi vậy, cậu không nên lôi nhà họ Khương xuống nước, còn mắng to một trận, cái gì mà ai thoả hiệp thì kẻ đó là nhu nhược, hèn nhát, tạp chủng. Những lời này sẽ truyền rất nhanh trong hội. Cậu đã trực tiếp chặt đứt khả năng những người khác trong nhà họ Khương đi tìm họ Đổng thương lượng.
- Gương vỡ có thể lành lại sao?
Đường Trọng cười.
- Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy thì hai nhà Khương, Đổng vốn không có khả năng khôi phục quan hệ như trước. Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có một số người si tâm vọng tưởng. Tôi nói như vậy coi như là thức tỉnh bọn họ một câu. Tất nhiên, nếu da mặt bọn họ đủ dày cũng sẽ không quan tâm cái thanh danh người nhu nhược, hèn nhát kia.
- Hi vọng bọn họ cảm thấy cậu làm như vậy là có ý tốt.
Khương Khả Khanh nói.
Đúng lúc này, sau lưng hai người truyền đến giọng nói một người đàn ông vội vàng:
- Đại tỷ, đại tỷ.
Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh quay đầu nhìn lại liền thấy Trần Tinh Tinh đang bước nhanh đuổi theo.
- Có việc gì?
Khương Khả Khanh giương mi nói.
- Có việc, là chuyện lớn.
Trần Tinh Tinh sốt ruột nói:
- Đại tỷ, vừa rồi em đã suy nghĩ kĩ, em cảm thấy không nên để chị rút cổ phần khỏi rạp hát. Nếu em làm như vậy thì chính là kẻ không có lương tâm, không có đạo nghĩa. Em tính toán nợ cho chị trước. Bây giờ việc làm ăn của rạp hát rất tốt, thanh danh cũng lan xa, trừ bỏ chi phí, mỗi tháng cũng lãi được hơn tám vạn. Mà đây chỉ là doanh thu của một cửa hàng. Em còn muốn mở thêm chi nhánh bên Tây Trực cùng Phan gia viên nữa. Địa điểm cũng tìm tốt rồi. Với thanh danh cùng uy tín của chúng ta thì đây sẽ là mảnh đất vàng. Chị, không phải em nói dối chị. Chỉ cần cho em ba năm năm, em sẽ mở thêm hơn mười chi nhánh trong nước. Đến lúc đó, chúng ta có thể chuyển rạp hát đến Minh Châu hoặc Hồng Kong nữa.
Trần Tinh Tinh vẻ mặt chân thành nhìn Khương Khả Khanh nói:
- Chị là người đầu tư cũng là người sáng lập sớm nhất nên nhà hát này. Các quan hệ trước kia cũng là chị giúp xử lý, không ít ý tưởng đều do chị đề xuất. Bây giờ việc làm ăn đã tốt hơn, nếu lúc này mà để chị rút cổ phần thì đây không phải là chèn ép người sao? Hơn nữa, em cũng không tin chị không có một chút tình cảm nào với nhà hát. Chị, lưu lại đi, chỉ cần chị lưu lại thì cổ phần có thể tăng gấp mười gấp trăm lần. Tất nhiên, nếu chị cần tiền thì em sẽ chia hoa hồng trước cho chị. Chẳng qua, vốn cổ phần sẽ giữ lại. Chị xem làm như thế có được không?
Khương Khả Khanh vươn tay ra nói:
- Lấy ra.
- Chị, chị hãy suy nghĩ một chút.
Trần Tinh Tinh cúi đầu bồi cười.
- Tôi nói nửa giờ, anh đã quá thời gian rồi.
Khương Khả Khanh nói.
Trần Tinh Tinh bất đắc dĩ, lấy một túi giấy từ trong ngực áo âu phục ra nói:
- Chị, em thật không nỡ để chị đi.
Khương Khả Khanh giật lấy túi giấy, nói:
- Tôi là một người mang thù. Tôi biết anh cũng thế. Từ hôm nay trở đi chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Tự cầu may mắn đi.
- Chị, chị khách khí rồi. Cái gì mà nước giếng không phạm nước sông? Nhà hát này vĩnh viễn là ngôi nhà nhỏ của chị, vị trí đài cao số 1 cũng vĩnh viễn lưu cho Ma phi.
Trần Tinh Tinh vẫn còn cố biểu lộ trung tâm.
Khương Khả Khanh không để ý tới hắn, đỡ tay Đường Trọng quay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Trần Tinh Tinh dần âm lãnh, trong mắt hiện lên sát ý.
Đường Trọng quay đầu nhìn hắn, hắn nhếch môi cười, Đường Trọng cũng cười.
Vẫn là do Khương Khả Khanh lái xe, Đường Trọng ngồi vào ghế phụ.
- Đây là một con chó điên.
Đường Trọng nói:
- Chỉ cần cho hắn một chút cơ hội thì hắn có thể đẩy cô vào chỗ chết.
- Trước kia đã biết hắn là loại người gì, cảm thấy tính cách như vậy có thể được việc nên cũng không để ý.
Khương Khả Khanh thuần thục khởi động xe rồi lái ra bên ngoài bãi đỗ xe.
- Bây giờ hắn đã tẩu hoả nhập ma. Tuy tôi được gọi là Ma Phi nhưng tôi cũng không thích liên quan đến một số tiểu quỷ.
- Chặt đứt quan hệ với hắn là một lựa chọn không sai.
Đường Trọng nói.
- Làm sao dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Cô dừng xe trước cửa lớn, lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho một số nói:
- Có thể hành động rồi.
Nói xong liền cúp điện thoại.
- Tôi và cậu đánh cược, ba ngày sau Trần Tinh Tinh sẽ xong đời.
Khương Khả Khanh cười nói, vừa nói chuyện vừa bắt đầu khởi động xe.
- Tôi cá không cần ba ngày hắn sẽ xong đời.
Đường Trọng cũng cười. Hắn biết Khương Khả Khanh nhất định nắm giữ một ít nhược điểm của Trần Tinh Tinh. Nếu không khi cô muốn Trần Tinh Tinh bò xuống lầu thì hắn sẽ không nghe lời như vậy.
Bây giờ những tài liệu kia chắc đã bắt đầu tung ra rồi.
- Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, khi gió xuân về lại mọc.
Khương Khả Khanh thở dài.
- Tôi là một phụ nữ không có cảm giác an toàn. Cho nên tôi không muốn có nhiều người ở sau lưng tính kế tôi như vậy. Chỉ cần có một tí thì phải nghĩ cách diệt trừ ngay.
- Đúng là một biện pháp tốt.
Đường Trọng tán thưởng nói.
- Đáng tiếc tôi không làm được.
- Vậy hả? Thế cái sòng bạc nhà nào ở Minh Châu là do ai báo cảnh sát vậy?
Khương Khả Khanh xem thường nói. Cô hiểu rõ Đường Trọng vượt xa suy nghĩ của chính hắn.
- Tôi cũng làm chuyện như vậy sao?
Đường Trọng suy nghĩ nói:
- Chắc là không có đâu.
Hai người nhìn nhau cười to, có cảm giác kiêu hùng gặp kiêu hùng vậy.
Vì sinh tồn, bọn họ đều sớm học được không cần nhân từ với địch nhân.
Đường Trọng cũng không ngờ rằng, người có tiếng nói chung với mình ở nhà họ Khương lại là bà dì trẻ này.
Điện thoại của Đường Trọng để trong túi áo âu phục. Khi hắn lên đài đã đem áo khoác âu phục cởi ra đưa Khương Khả Khanh giữ hộ. Bởi vì trong quán tiếng người ồn ào vả lại Khương Khả Khanh cũng không quen với tiếng chuông điện thoại của Đường Trọng nên cũng không phát hiện điện thoại của hắn kêu.
Khi Đường Trọng lấy điện thoại di động từ trong túi ra liền nhìn thấy 10 cuộc gọi nhỡ.
Trong đó hai cuộc là Khương Khả Nhân gọi tới, còn lại đều là những số lạ, cũng có mấy số chắc là từ nhà tổ họ Khương gọi tới.
Đường Trọng suy nghĩ liền bấm số gọi về nhà tổ nhà họ Khương.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Trọng, người nghe chính là bà ngoại.
Bà ngoại nghe được giọng nói của Đường Trọng, sốt ruột nói:
- Đường Trọng, xảy ra chuyện gì vậy? Di Nhiên bị thương vào viện rồi, nói là bị cháu cùng Khả Khanh đánh. Khả Khanh đâu, có ở cùng cháu không?
- Bà ngoại, chúng cháu ở cùng chỗ đây.
Đường Trọng nói. Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của bà. Đây là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi Yến Kinh lần này của hắn.
- Khương Di Nhiên bị thương ạ? Làm sao lại bị thương vậy?
- Cháu không biết chuyện này à?
Bà ngoại thở dài một hơi.
- Không biết ạ.
Đường Trọng nghiêm túc nói.
- Chúng cháu là người một nhà, sao cháu có thể ra tay đánh cô ấy chứ?
- Đúng vậy. Những đứa trẻ kia chỉ biết nói bậy. Bà nói chuyện này là không thể xảy ra được.
Bà ngoại liên tục cằn nhằn mãi.
- Chẳng qua cháu với Khả Khanh phải cẩn thận một chút. Mấy cậu của cháu đang tức giận nói muốn tìm cháu tính sổ đấy. Nếu bọn họ đi tìm cháu thì cháu nói rõ ràng với bọn họ, đừng làm người trong nhà mâu thuẫn với nhau.
- Cháu biết rồi.
Đường Trọng nói.
Lại nói vài câu với bà ngoại, dặn bà nghỉ ngơi sớm, Đường Trọng mới tắt điện thoại.
- Mẹ thật rất quan tâm cậu đấy.
Khương Khả Khanh cười nói.
- Đó là nhân duyên tôi tốt.
Đường Trọng mặt dày nói:
- Xem ra chúng ta trở về phải chịu thẩm vấn rồi.
Hắn đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra.
Khương Di Nhiên bị đánh, mà còn là bị hai cái người ngoài Khương gia đánh thì những người kia còn không tức giận đến nỗi muốn chặt hai người bọn họ thành tám khối à?
- Vậy về ngủ ngon giấc trước thôi.
Khương Khả Khanh nói:
- Ngủ đủ mới có đủ sức để cãi nhau nha.
Đáng tiếc, trời không theo nguyện vọng của con người.
Khi Khương Khả Khanh lái xe về biệt thự của Khương Khả Nhân thì trong sân đã có vài chiếc xe rồi.
Trong sân, có người đang hút thuốc thấy bọn họ trở về liền đi vào phòng khách, cũng có người lớn tiếng nói:
- Đường Trọng về rồi.
Giống như sợ Đường Trọng chạy mất vậy.
Đường Trọng và Khương Khả Khanh nhìn nhau, vẻ mặt không sợ hãi đi về phòng khách.
Người ta đã chạy đến đây ôm cây đợi thỏ thì dù bọn họ có quay người đi cũng không có ý nghĩa gì, phải giải quyết chuyện này mới được.
Vừa vào phòng khách, một mùi thuốc lá liền đập vào mặt khiến người ta khó chịu.
Trên ghế salon trong phòng khách ngồi đầy người. Tất cả mọi người tràn ngập địch ý nhìn Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh đứng ở cửa ra vào.