Rầm rầm..
Cửa phòng ngủ bị người ta đạp mạnh một phát.
Lương Đào mặc đồng phục đội bóng rổ ôm bóng chạy vào, thấy Đường Trọng ở cửa liền cười nói:
- Nha, sao hôm nay lão Nhị có thời gian về vậy? Đã bao lâu mày không về gặp chúng tao rồi?
Vốn Đường Trọng đi Yến Kinh tham gia tiệc mừng thọ ông cụ đã mất vài ngày. Sau khi trở về hắn lại bắt đầu quay phim, vẫn ở lại biệt thự Tử Viên nên một thời gian không gặp bọn họ.
- Tao có về hay không thì cuộc sống của mày vẫn thoải mái đấy thôi.
Đường Trọng cười nói.
- Hì hì, như bình thường thôi, không bằng được lão Nhị.
Lương Đào xua tay nói, thái độ khiêm tốn nói:
- Đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì tao mời. Chơi bóng về muộn đã qua giờ cơm, chúng ta đi Sở Hiên đi.
- Một bữa cơm mà muốn bỏ qua chuyện này sao?
Đường Trọng cười hỏi:
- Thanh danh của tao không đáng giá sao?
- Chuyện gì vậy?
Lương Đào khó hiểu hỏi.
- Tao nói cho lão Nhị rằng mày nói thằng nhỏ của lão Nhị không to bằng của mày.
Hoa Minh tươi cười nói.
- Mày,tên mập chết bầm này.
Lương Đào tức giận nhảy dựng lên bóp cổ Hoa Minh, muốn giết người diệt khẩu.
- Có ai vu oan như mày không? Tao nói như vậy lúc nào hả? Phòng của chúng ta là phòng ngủ của ngôi sao, tao là bạn thân, là anh em tốt của ngôi sao thì sao tao có thể nói xấu như vậy chứ?
Sau đó hắn gãi gãi đầu nói:
- Chỉ là nói đùa với bọn họ một chút. Thực ra mày cũng không cần lo lắng, bọn họ cũng không thể tìm chúng mình chứng minh mà.
“………” Đây là điều Đường Trọng lo lắng đấy.
Đường Trọng không thể đến trước mặt người ta cởi quần rồi nói, thực ra của tôi mới lớn. Nhưng hắn là người nổi tiếng cần chú ý hình tượng.
- Một tháng tiền ăn.
Đường Trọng nói:
- Trong tháng này, chỉ cần tao ăn cơm ở trường thì tiền cơm đều do mày chi trả.
- Không vấn đề gì.
Lương Đào sảng khoái nói:
- Nửa năm hay một năm cũng ăn không hết của tao.
Năm mới tên này thu được không ít tiền lì xì nên coi như khá giả.
- Tao sẽ làm bảo tiêu cho lão Nhị.
Hoa Minh cười hì hì nói:
- Nếu lúc ăn cơm có tên nào mắt mờ chạy tới đòi kí tên, chụp ảnh chung tao sẽ tự thân đứng ra…
- Mày hãm hại tôi còn chưa đủ mà giờ còn muốn tao mời mày ăn cơm sao? Không có cửa đâu cưng.
- Tao đâu thể nói dối lão Nhị chứ nếu không lương tâm tao sẽ cắn dứt lắm.
Hai người lại bắt đầu cuộc chiến cãi lộn.
Đường Trọng đứng một bên nhìn nhưng lại thấy trong lòng thoải mái dễ chịu.
Bên ngoài cố sức làm quá mệt mỏi, chỉ có tới trường học nói chuyện với mấy tên bạn thuần tuý này mới là lúc hắn được nghỉ ngơi.
Giống như mọi ngày Đường Trọng đã sớm thức dậy.
Chẳng qua trời đổ mưa nhỏ, tí tách không ngừng, Đường Trọng cũng không thể tới sân thể thao chạy bộ.
Đứng trên sân thượng nhìn ra ngoài chỉ có thể thấy nơi hẻo lánh nho nhỏ trong sân thể thao. Hắn thầm nghĩ, không biết hôm nay Tiêu Nam Tâm có đi sân thể thao tập không?
- Khi mình không có ở đây, có phải mỗi ngày cô vẫn chăm chỉ tập luyện không?
Nghĩ như vậy Đường Trọng lại cảm thấy mình quan tâm quá nhiều rồi.
- Người ta có chạy bộ hay không thì liên quan gì tới mình chứ?
Đúng lúc đang suy nghĩ miên man thì có người gõ cửa phòng ngủ.
Vào giờ này, ngoại trừ Đường Trọng thì ba người khác trong phòng đều đang ngủ.
Đường Trọng đi ra mở cửa thấy Vương Ái Quốc mặc giày tây đang đứng ở cửa thì hơi ngạc nhiên cười hỏi:
- Làm sao lại đến sớm như vậy?
- Tôi sợ dậy muộn sẽ hỏng việc.
Vương Ái Quốc kéo vạt áo âu phục, nghiêm túc nhìn Đường Trọng hỏi:
- Tôi mặc như vậy có nghiêm túc quá hay không?
- Không đâu.
Đường Trọng cố nín cười nói:
- Được rồi. Chúng ta đi làm việc chính thôi.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Vương Ái Quốc cười rộ lên nhưng mặt vẫn hơi cứng ngắc chút.
- Chuyện này thật sự được sao? Nghe nói mấy công ty kia rất kiêu ngạo.
- Cậu có thiên phú như vậy mà còn là tôi giới thiệu nữa thì bọn họ sao có thể không muốn được?
Đường Trọng cười nói.
Vương Ái Quốc nghiêm túc gật đầu nói:
- Vậy được, tôi về chuẩn bị một chút, lát nữa tới tìm cậu.
- Ừ, chín giờ nhé.
Đường Trọng nói.
Vương Ái Quốc rốt cục cũng quyết tâm bỏ học ở Nam Đại sau đó làm việc mà Đường Trọng an bài.
Tất nhiên để ổn thoả, hắn muốn chắc chắn có việc trước rồi mới trở về trường xin thôi học.
Sinh viên thôi học thì trường học sẽ gửi thông báo về gia đình. Nếu hắn không có công việc thì chỉ sợ sẽ không qua được cửa của cha mẹ.
Chín giờ, mấy người Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc đều đã đi học, Vương Ái Quốc đến tìm Đường Trọng lần nữa. Đường Trọng gấp sách lại dẫn Vương Ái Quốc đi Tử Viên.
Hắn đã sớm hẹn Bạch Tố ở cửa Tử Viên, sau đó ba người cùng đi tới trụ sở của công ty giải trí Hoa Thanh.
Không uổng công Bạch Tố giới thiệu. Ngay cả công ty Hoa Thanh đặt ở đâu Đường Trọng cũng không biết, lại càng không cần nói liên hệ với nó như thế nào.
Vương Ái Quốc biết Bạch Tố là người đại diện của Đường Trọng nên chủ động bắt tay với cô nói:
- Cô Bạch, rất vinh hạnh được biết cô, về sau mong cô chỉ bảo nhiều hơn.
Bạch Tố không hề kiêu ngạo bắt tay với Vương Ái Quốc cười nói:
- Đường Trọng đã nói qua chuyện của cậu với tôi. Cậu ấy rất coi trọng cậu, nói cậu có thể phát huy tài năng của mình trong ngành giải trí, thậm chí còn khuyên cậu thôi học ở Nam Đại. Tính cậu ta vẫn hay nóng vội như vậy, chứ theo tôi nghĩ thì sau khi tốt nghiệp lại đi làm cũng không muộn.
- Vấn đề là ở tôi.
Vương Ái Quốc vội vàng giải thích.
- Tuy tôi thích tâm lý học nhưng tôi lại không có bất kỳ thiên phú nào với nó, bởi vậy không bằng đổi nghề sớm. Là ai nói nhỉ? Nếu phương hướng sai thì càng cố gắng sai lại càng sai đúng không?
- Ha ha. Cậu thật biết nói chuyện, khó trách Đường Trọng khen cậu như vậy.
Bạch Tố cười lớn nói.
Nói chuyện với Vương Ái Quốc vài câu, Bạch Tố quay lại nhìn Đường Trọng nói:
- Cậu lại đánh nhau với người ta à?
- Không có.
Đường Trọng phủ nhận.
- Còn không có hả?
Bạch Tố hừ lạnh:
- Trương Hách Bản về nói cả đêm, nói tư thế đánh người của cậu đẹp mắt cỡ nào. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khen cậu nhiều như vậy.
- Có thể là cô ấy cảm thấy tôi là ân nhân cứu mạng của cô ấy.
Đường Trọng cười nói:
- Cô gái nhỏ chưa từng gặp các mặt của xã hội nên khen một chút cũng là bình thường.
- Để xem cậu giải quyết như thế nào.
Bạch Tố nói thêm:
Hôm nay công ty có cuộc họp, các nghệ sĩ lớn đều đến. Từ trước tới nay cậu vẫn không tham gia hội nghị thường kỳ, không biết có khiến người khác cảm thấy khó chịu không?
- Có gì khó chịu chứ? Không phải tôi không muốn đi mà mọi người sợ tôi bị lộ.
Đường Trọng nói.
- Ừ, vòng tròn này thị phi rất nhiều. Cậu ít xuất hiện vẫn tốt hơn, đừng có gây sự với người khác là được.
Bạch Tố khuyên.
- Lần đánh người trước mới vừa giải quyết xong đấy.
- Việc đánh người lần trước không thể trách Đường Trọng.
Vương Ái Quốc nói:
- Có một số người cần phải bị đánh, không ai đánh được thì trời cũng sẽ trừng phạt.
- Cậu lại giúp hắn nói.
Bạch Tố cười nói:
- Chẳng qua về sau, người ta như thế nào thì để ông trời trừng phạt đi.
Trụ sở Hoa Thanh ở trên đường thuộc khu văn hoá Minh Châu. Trên đường này chủ yếu là các công ty về lĩnh vực văn hoá, không phải quảng cáo thì là làm phim, cũng có một số công ty là môi giới giải trí hoặc môi giới người mẫu. Chính phủ quy hoạch đúng là tốt, đây được coi như tập trung ngành hay lĩnh vực nào đó.
Nhưng một công ty có được một trụ sở độc lập lại rất ít, mà đa số các công ty đều là thuê văn phòng của người khác.
Bởi vậy có thể thấy, công ty Hoa Thanh có tài chính hùng hậu và có địa vị trong nước vững chắc đến mức nào.
Dưới sự dẫn đường của Bạch Tố, Đường Trọng lái xe vào bãi đỗ xe của trụ sở Hoa Thanh, sau đó ba người cùng xuống xe.
Tiến vào một thang máy chuyên dụng, Bạch Tố ấn chọn tầng 29.
Đường Trọng nhìn thang máy một chút, số nút tầng lên tới con số 46. Ở thành thị tấc đất tấc vàng này, mỗi một toà cao ốc đều cố gắng chọc thẳng trời cho đến khi không thể cao hơn được nữa mới thôi.
Thang máy lên rất nhanh, khi thang máy dừng, Bạch Tố đi về phía trước, Đường Trọng cùng Vương Ái Quốc theo sát sau.
Không ít người chào hỏi cùng Bạch Tố, khi thấy Đường Trọng một số cô gái xinh đẹp liền ngạc nhiên kêu lên.
- A, Đường Tâm..à là Đường Trọng đến.
- Đường Trọng ư? Thật là anh ấy sao? Thật đẹp trai, tôi rất thích anh ấy.
- Mau chụp ảnh, mau chụp ảnh đi. Lát nữa phải tìm anh ấy kí tên. Đây là lần đầu anh ấy tới đây đấy.
Đường Trọng khiêm nhường gật đầu mỉm cười với bọn họ, trong lòng vui mừng không thôi. Hắn không ngờ mình ở công ty cũng được nhiều người yêu thích như vậy.
Bạch Tố dẫn Đường Trọng và Vương Ái Quốc đến phòng nghỉ của công ty, nói:
- Hai cậu chờ ở đây một lát, tôi đi xem Huyên tổng có rảnh hay không.
- Được, cô mau đi đi.
Đường Trọng nói.
Vương Ái Quốc bắt đầu thấy run run, cầm tay Đường Trọng khẩn trương nói:
- Tôi lo lắm.
- Đừng lo, chắc chắn cậu có thể ở lại.
Đường Trọng cam đoan nói.
- Ý tôi nói, công ty thật nhiều người đẹp.
Vương Ái Quốc nuốt nước miếng nói.
“…………….”
Thư kí chân dài bước vào đưa nước trà, lịch sự chào hỏi Đường Trọng một tiếng liền lui ra.
Một người cao lớn đi qua phòng nghỉ sau đó đi trở về.
Hắn nhìn chằm chằm Đường Trọng hỏi:
- Cậu là Đường Trọng à?
- Là tôi.
Đường Trọng cười gật đầu nói.
- Trương Trọng Khải.
Người con trai đi tới chủ động bắt tay với Đường Trọng.
Đường Trọng nhìn người con trai khá đẹp trai này cười nói:
- Tôi biết anh, gần đây anh là diễn viên chính trong phim ‘ tình yêu nặng hơn trời’ rất hot, tỉ lệ tìm kiếm rất cao.
Đường Trọng đúng là biết Trương Trọng Khải. Mười mấy năm trước hắn đã nổi tiếng rồi nhưng có một thời gian bị bệnh nên tạm nghỉ. Sau đó khi hắn trở lại, đóng một bộ phim cổ trang liền nổi tiếng. Bây giờ hắn ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong nước như mặt trời ban trưa, được coi là ông trùm phim truyền hình.
Người con trai không vì lời khen của Đường Trọng mà vui vẻ, nhàn nhạt nói:
- Sao có thể so với cậu được, vừa vào nghề đã đóng ngay tác phẩm lớn Hắc Hiệp, khiến người ta không thể không hâm mộ. Đúng rồi, Đường Tâm đâu?
Đường Trọng nhìn người này, khó xác định được quan hệ giữa hắn và Đường Tâm.
Là bạn bè bình thường hay một người đang theo đuổi.
- Cô ấy còn chưa khoẻ chắc còn cần một thời gian ngắn nữa mới có thể gặp mọi người.
Đường Trọng nói.
- Đường Tâm bị bệnh đúng là khiến cậu may mắn lớn.
Giọng nói của Trương Trọng Khải mang theo chút phản cảm với Đường Trọng.
- Đã thay thế Đường Tâm thì phải cố gắng làm, đừng khiến cô ấy mất mặt.
Cửa phòng ngủ bị người ta đạp mạnh một phát.
Lương Đào mặc đồng phục đội bóng rổ ôm bóng chạy vào, thấy Đường Trọng ở cửa liền cười nói:
- Nha, sao hôm nay lão Nhị có thời gian về vậy? Đã bao lâu mày không về gặp chúng tao rồi?
Vốn Đường Trọng đi Yến Kinh tham gia tiệc mừng thọ ông cụ đã mất vài ngày. Sau khi trở về hắn lại bắt đầu quay phim, vẫn ở lại biệt thự Tử Viên nên một thời gian không gặp bọn họ.
- Tao có về hay không thì cuộc sống của mày vẫn thoải mái đấy thôi.
Đường Trọng cười nói.
- Hì hì, như bình thường thôi, không bằng được lão Nhị.
Lương Đào xua tay nói, thái độ khiêm tốn nói:
- Đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì tao mời. Chơi bóng về muộn đã qua giờ cơm, chúng ta đi Sở Hiên đi.
- Một bữa cơm mà muốn bỏ qua chuyện này sao?
Đường Trọng cười hỏi:
- Thanh danh của tao không đáng giá sao?
- Chuyện gì vậy?
Lương Đào khó hiểu hỏi.
- Tao nói cho lão Nhị rằng mày nói thằng nhỏ của lão Nhị không to bằng của mày.
Hoa Minh tươi cười nói.
- Mày,tên mập chết bầm này.
Lương Đào tức giận nhảy dựng lên bóp cổ Hoa Minh, muốn giết người diệt khẩu.
- Có ai vu oan như mày không? Tao nói như vậy lúc nào hả? Phòng của chúng ta là phòng ngủ của ngôi sao, tao là bạn thân, là anh em tốt của ngôi sao thì sao tao có thể nói xấu như vậy chứ?
Sau đó hắn gãi gãi đầu nói:
- Chỉ là nói đùa với bọn họ một chút. Thực ra mày cũng không cần lo lắng, bọn họ cũng không thể tìm chúng mình chứng minh mà.
“………” Đây là điều Đường Trọng lo lắng đấy.
Đường Trọng không thể đến trước mặt người ta cởi quần rồi nói, thực ra của tôi mới lớn. Nhưng hắn là người nổi tiếng cần chú ý hình tượng.
- Một tháng tiền ăn.
Đường Trọng nói:
- Trong tháng này, chỉ cần tao ăn cơm ở trường thì tiền cơm đều do mày chi trả.
- Không vấn đề gì.
Lương Đào sảng khoái nói:
- Nửa năm hay một năm cũng ăn không hết của tao.
Năm mới tên này thu được không ít tiền lì xì nên coi như khá giả.
- Tao sẽ làm bảo tiêu cho lão Nhị.
Hoa Minh cười hì hì nói:
- Nếu lúc ăn cơm có tên nào mắt mờ chạy tới đòi kí tên, chụp ảnh chung tao sẽ tự thân đứng ra…
- Mày hãm hại tôi còn chưa đủ mà giờ còn muốn tao mời mày ăn cơm sao? Không có cửa đâu cưng.
- Tao đâu thể nói dối lão Nhị chứ nếu không lương tâm tao sẽ cắn dứt lắm.
Hai người lại bắt đầu cuộc chiến cãi lộn.
Đường Trọng đứng một bên nhìn nhưng lại thấy trong lòng thoải mái dễ chịu.
Bên ngoài cố sức làm quá mệt mỏi, chỉ có tới trường học nói chuyện với mấy tên bạn thuần tuý này mới là lúc hắn được nghỉ ngơi.
Giống như mọi ngày Đường Trọng đã sớm thức dậy.
Chẳng qua trời đổ mưa nhỏ, tí tách không ngừng, Đường Trọng cũng không thể tới sân thể thao chạy bộ.
Đứng trên sân thượng nhìn ra ngoài chỉ có thể thấy nơi hẻo lánh nho nhỏ trong sân thể thao. Hắn thầm nghĩ, không biết hôm nay Tiêu Nam Tâm có đi sân thể thao tập không?
- Khi mình không có ở đây, có phải mỗi ngày cô vẫn chăm chỉ tập luyện không?
Nghĩ như vậy Đường Trọng lại cảm thấy mình quan tâm quá nhiều rồi.
- Người ta có chạy bộ hay không thì liên quan gì tới mình chứ?
Đúng lúc đang suy nghĩ miên man thì có người gõ cửa phòng ngủ.
Vào giờ này, ngoại trừ Đường Trọng thì ba người khác trong phòng đều đang ngủ.
Đường Trọng đi ra mở cửa thấy Vương Ái Quốc mặc giày tây đang đứng ở cửa thì hơi ngạc nhiên cười hỏi:
- Làm sao lại đến sớm như vậy?
- Tôi sợ dậy muộn sẽ hỏng việc.
Vương Ái Quốc kéo vạt áo âu phục, nghiêm túc nhìn Đường Trọng hỏi:
- Tôi mặc như vậy có nghiêm túc quá hay không?
- Không đâu.
Đường Trọng cố nín cười nói:
- Được rồi. Chúng ta đi làm việc chính thôi.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Vương Ái Quốc cười rộ lên nhưng mặt vẫn hơi cứng ngắc chút.
- Chuyện này thật sự được sao? Nghe nói mấy công ty kia rất kiêu ngạo.
- Cậu có thiên phú như vậy mà còn là tôi giới thiệu nữa thì bọn họ sao có thể không muốn được?
Đường Trọng cười nói.
Vương Ái Quốc nghiêm túc gật đầu nói:
- Vậy được, tôi về chuẩn bị một chút, lát nữa tới tìm cậu.
- Ừ, chín giờ nhé.
Đường Trọng nói.
Vương Ái Quốc rốt cục cũng quyết tâm bỏ học ở Nam Đại sau đó làm việc mà Đường Trọng an bài.
Tất nhiên để ổn thoả, hắn muốn chắc chắn có việc trước rồi mới trở về trường xin thôi học.
Sinh viên thôi học thì trường học sẽ gửi thông báo về gia đình. Nếu hắn không có công việc thì chỉ sợ sẽ không qua được cửa của cha mẹ.
Chín giờ, mấy người Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc đều đã đi học, Vương Ái Quốc đến tìm Đường Trọng lần nữa. Đường Trọng gấp sách lại dẫn Vương Ái Quốc đi Tử Viên.
Hắn đã sớm hẹn Bạch Tố ở cửa Tử Viên, sau đó ba người cùng đi tới trụ sở của công ty giải trí Hoa Thanh.
Không uổng công Bạch Tố giới thiệu. Ngay cả công ty Hoa Thanh đặt ở đâu Đường Trọng cũng không biết, lại càng không cần nói liên hệ với nó như thế nào.
Vương Ái Quốc biết Bạch Tố là người đại diện của Đường Trọng nên chủ động bắt tay với cô nói:
- Cô Bạch, rất vinh hạnh được biết cô, về sau mong cô chỉ bảo nhiều hơn.
Bạch Tố không hề kiêu ngạo bắt tay với Vương Ái Quốc cười nói:
- Đường Trọng đã nói qua chuyện của cậu với tôi. Cậu ấy rất coi trọng cậu, nói cậu có thể phát huy tài năng của mình trong ngành giải trí, thậm chí còn khuyên cậu thôi học ở Nam Đại. Tính cậu ta vẫn hay nóng vội như vậy, chứ theo tôi nghĩ thì sau khi tốt nghiệp lại đi làm cũng không muộn.
- Vấn đề là ở tôi.
Vương Ái Quốc vội vàng giải thích.
- Tuy tôi thích tâm lý học nhưng tôi lại không có bất kỳ thiên phú nào với nó, bởi vậy không bằng đổi nghề sớm. Là ai nói nhỉ? Nếu phương hướng sai thì càng cố gắng sai lại càng sai đúng không?
- Ha ha. Cậu thật biết nói chuyện, khó trách Đường Trọng khen cậu như vậy.
Bạch Tố cười lớn nói.
Nói chuyện với Vương Ái Quốc vài câu, Bạch Tố quay lại nhìn Đường Trọng nói:
- Cậu lại đánh nhau với người ta à?
- Không có.
Đường Trọng phủ nhận.
- Còn không có hả?
Bạch Tố hừ lạnh:
- Trương Hách Bản về nói cả đêm, nói tư thế đánh người của cậu đẹp mắt cỡ nào. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khen cậu nhiều như vậy.
- Có thể là cô ấy cảm thấy tôi là ân nhân cứu mạng của cô ấy.
Đường Trọng cười nói:
- Cô gái nhỏ chưa từng gặp các mặt của xã hội nên khen một chút cũng là bình thường.
- Để xem cậu giải quyết như thế nào.
Bạch Tố nói thêm:
Hôm nay công ty có cuộc họp, các nghệ sĩ lớn đều đến. Từ trước tới nay cậu vẫn không tham gia hội nghị thường kỳ, không biết có khiến người khác cảm thấy khó chịu không?
- Có gì khó chịu chứ? Không phải tôi không muốn đi mà mọi người sợ tôi bị lộ.
Đường Trọng nói.
- Ừ, vòng tròn này thị phi rất nhiều. Cậu ít xuất hiện vẫn tốt hơn, đừng có gây sự với người khác là được.
Bạch Tố khuyên.
- Lần đánh người trước mới vừa giải quyết xong đấy.
- Việc đánh người lần trước không thể trách Đường Trọng.
Vương Ái Quốc nói:
- Có một số người cần phải bị đánh, không ai đánh được thì trời cũng sẽ trừng phạt.
- Cậu lại giúp hắn nói.
Bạch Tố cười nói:
- Chẳng qua về sau, người ta như thế nào thì để ông trời trừng phạt đi.
Trụ sở Hoa Thanh ở trên đường thuộc khu văn hoá Minh Châu. Trên đường này chủ yếu là các công ty về lĩnh vực văn hoá, không phải quảng cáo thì là làm phim, cũng có một số công ty là môi giới giải trí hoặc môi giới người mẫu. Chính phủ quy hoạch đúng là tốt, đây được coi như tập trung ngành hay lĩnh vực nào đó.
Nhưng một công ty có được một trụ sở độc lập lại rất ít, mà đa số các công ty đều là thuê văn phòng của người khác.
Bởi vậy có thể thấy, công ty Hoa Thanh có tài chính hùng hậu và có địa vị trong nước vững chắc đến mức nào.
Dưới sự dẫn đường của Bạch Tố, Đường Trọng lái xe vào bãi đỗ xe của trụ sở Hoa Thanh, sau đó ba người cùng xuống xe.
Tiến vào một thang máy chuyên dụng, Bạch Tố ấn chọn tầng 29.
Đường Trọng nhìn thang máy một chút, số nút tầng lên tới con số 46. Ở thành thị tấc đất tấc vàng này, mỗi một toà cao ốc đều cố gắng chọc thẳng trời cho đến khi không thể cao hơn được nữa mới thôi.
Thang máy lên rất nhanh, khi thang máy dừng, Bạch Tố đi về phía trước, Đường Trọng cùng Vương Ái Quốc theo sát sau.
Không ít người chào hỏi cùng Bạch Tố, khi thấy Đường Trọng một số cô gái xinh đẹp liền ngạc nhiên kêu lên.
- A, Đường Tâm..à là Đường Trọng đến.
- Đường Trọng ư? Thật là anh ấy sao? Thật đẹp trai, tôi rất thích anh ấy.
- Mau chụp ảnh, mau chụp ảnh đi. Lát nữa phải tìm anh ấy kí tên. Đây là lần đầu anh ấy tới đây đấy.
Đường Trọng khiêm nhường gật đầu mỉm cười với bọn họ, trong lòng vui mừng không thôi. Hắn không ngờ mình ở công ty cũng được nhiều người yêu thích như vậy.
Bạch Tố dẫn Đường Trọng và Vương Ái Quốc đến phòng nghỉ của công ty, nói:
- Hai cậu chờ ở đây một lát, tôi đi xem Huyên tổng có rảnh hay không.
- Được, cô mau đi đi.
Đường Trọng nói.
Vương Ái Quốc bắt đầu thấy run run, cầm tay Đường Trọng khẩn trương nói:
- Tôi lo lắm.
- Đừng lo, chắc chắn cậu có thể ở lại.
Đường Trọng cam đoan nói.
- Ý tôi nói, công ty thật nhiều người đẹp.
Vương Ái Quốc nuốt nước miếng nói.
“…………….”
Thư kí chân dài bước vào đưa nước trà, lịch sự chào hỏi Đường Trọng một tiếng liền lui ra.
Một người cao lớn đi qua phòng nghỉ sau đó đi trở về.
Hắn nhìn chằm chằm Đường Trọng hỏi:
- Cậu là Đường Trọng à?
- Là tôi.
Đường Trọng cười gật đầu nói.
- Trương Trọng Khải.
Người con trai đi tới chủ động bắt tay với Đường Trọng.
Đường Trọng nhìn người con trai khá đẹp trai này cười nói:
- Tôi biết anh, gần đây anh là diễn viên chính trong phim ‘ tình yêu nặng hơn trời’ rất hot, tỉ lệ tìm kiếm rất cao.
Đường Trọng đúng là biết Trương Trọng Khải. Mười mấy năm trước hắn đã nổi tiếng rồi nhưng có một thời gian bị bệnh nên tạm nghỉ. Sau đó khi hắn trở lại, đóng một bộ phim cổ trang liền nổi tiếng. Bây giờ hắn ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong nước như mặt trời ban trưa, được coi là ông trùm phim truyền hình.
Người con trai không vì lời khen của Đường Trọng mà vui vẻ, nhàn nhạt nói:
- Sao có thể so với cậu được, vừa vào nghề đã đóng ngay tác phẩm lớn Hắc Hiệp, khiến người ta không thể không hâm mộ. Đúng rồi, Đường Tâm đâu?
Đường Trọng nhìn người này, khó xác định được quan hệ giữa hắn và Đường Tâm.
Là bạn bè bình thường hay một người đang theo đuổi.
- Cô ấy còn chưa khoẻ chắc còn cần một thời gian ngắn nữa mới có thể gặp mọi người.
Đường Trọng nói.
- Đường Tâm bị bệnh đúng là khiến cậu may mắn lớn.
Giọng nói của Trương Trọng Khải mang theo chút phản cảm với Đường Trọng.
- Đã thay thế Đường Tâm thì phải cố gắng làm, đừng khiến cô ấy mất mặt.