Tôn Thanh vốn đến tìm Đường Tâm, kể từ lần đầu tiên gặp Đường Tâm, hắn đã bị dung mạo thanh tú và khí chất thanh tân của cô bé này hấp dẫn.
Sau đó, hắn hết lần này tới lần khác tấn công nàng.
Hắn cho là, bằng vào thân phận và địa vị của hắn, Đường Tâm nếu muốn tiến nhanh thì nhất định sẽ lựa chọn mình.
Bao nhiêu người mới muốn nhận một vai tốt mà phải ủy thân cho người làm phim, người đầu tư, đạo diễn trưởng? Thậm chí, các nàng không tiếc lên giường với nhiếp ảnh gia, chính là vì thợ ảnh có thể chụp các nàng xinh đẹp một chút.
Nếu như nàng nguyện ý trở thành bạn gái của mình, dù thế nào hắn cũng sẽ năn nỉ cha lăng xê nàng.
Không ngờ, Đường Tâm lại chẳng do dự cự tuyệt hắn. Không hề có chút tình cảm nào.
Điều này làm cho Tôn Thanh mất hết mặt mũi, thậm chí đã nghĩ đến dùng một chút thủ đoạn cứng rắn để chiếm lấy nàng. Nhưng mà, sau khi cha hắn biết chuyện hắn theo đuổi Đường Tâm, lại gọi hắn tới cảnh cáo một phen, nói là mày thích Đường Tâm là quyền tự do của mày, bố không can thiệp. Nhưng mà, phải lấy bản lĩnh chân chính mà làm cô ấy động tâm, cho người ta cam tâm tình nguyện ở một chỗ với mày.
Câu này ám chỉ: tình yêu là chuyện hai người, người ta không đồng ý thì mày đừng có động tâm tư xấu gì cả.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Tôn Thanh mới "đánh lâu dài" với Đường Tâm. Nếu không, bằng thủ đoạn bình thường của hắn, Đường Tâm đã sớm thành nữ nhân của hắn hoặc là bị đuổi ra khỏi nhóm Hồ Điệp rồi.
Nhưng là, sau khi hắn tới, ngay cả bóng dáng Đường Tâm cũng không thấy.
Bạch Tố giải thích là Đường Tâm ra ngoài làm ít chuyện, nàng không có cách liên lạc. Hắn đã thử gọi rất nhiều lần, phát hiện điện thoại của Đường Tâm vẫn đang tắt.
Vốn hắn còn muốn ở lại chỗ này hôm nay, không thấy Đường Tâm thì không đi.
Sau khi tiểu ma nữ Trương Hách Bản đi ra, ý nghĩ của hắn có một ít thay đổi nhỏ - nghĩ thầm, trước tiên ăn thịt con bé "rõ ràng" có hảo cảm với mình này đã, sau đó lại nghĩ biện pháp ăn Đường Tâm sau.
Không ngờ, cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, một lúc trước còn đang ngượng ngùng ẩn ý nhìn mình, trong nháy mắt đã 'anh đã nhìn thấy người rồi, vậy thì anh về trước đi.'
Cho dù da mặt Tôn Thanh dày, cũng không thể trơ ra ở lại a.
- Tôn thiếu, Đường Tâm thật sự ra ngoài rồi, ngay cả tôi cũng không có cách liên lạc với cô ấy. Cô ấy gần đây tâm tình không tốt, nói muốn tỉnh táo một chút. Không muốn tôi quấy rầy. - Bạch Tố áy náy nói. Nàng không muốn làm căng quan hệ với người này, một nguyên nhân là sẽ bất lợi với sự phát triển của nàng ở công ty, nguyên nhân thứ hai là - nàng không muốn bị hắn phá rối.
Có vài người năng lực thì không có, nhưng mà năng lực phá rối thì full level.
- Phải không? - Tôn Thanh sắc mặt xanh mét nói: - Vậy lúc các cô muốn đón cô ấy đi hoạt động thì liên lạc kiểu gì?
- Bọn tôi gọi trước vào hộp thư thoại của cô ấy. - Bạch Tố nói.
- Tốt lắm. - Tôn Thanh cười lạnh: - Tôi sẽ đợi đến lần hoạt động sau của các cô. Bạch Tố, cô cho rằng tôi không thấy được thông báo nhật trình của các cô hay sao?
- Tôn đại thiếu gia dĩ nhiên có thể lấy được. - Bạch Tố cười nói, trong lòng lại thấy khổ không chịu nổi. Quả nhiên, tên này đúng là một tai họa ạ, xem ra, phải nói trước với Tôn đổng một chút, để ông ta ước thúc con trai của mình. Nếu không, chuyện này mà vỡ lở ra thì công ty họ sẽ trở thành mục tiêu chê cười của dư luận.
- Cô nói lại cho Đường Tâm, cô ấy chạy không thoát đâu. - Tôn Thanh bỏ lại một câu dữ tợn, xoay người đi ra ngoài.
Rất nhanh, hắn đã lái con BMW của mình ra khỏi sân biệt thự này.
Bạch Tố xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật là nhức đầu.
Nàng đi tới phòng của Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản quả nhiên đang gục ở trên giường của Lâm Hồi Âm, mặt mày hớn hở nói cái gì đó.
Bạch Tố gõ cửa phòng, Trương Hách Bản nói: - Mời vào.
Bạch Tố ngồi xuống bên giường lớn, ôm bả vai non mềm của Trương Hách Bản, cười nói:
- Tôn hầu tử đi rồi.
- Em biết rồi. - Trương Hách Bản nói như đương nhiên:
- Hắn nói là hắn tới thăm em, nếu thấy rồi thì lưu lại làm cái gì? Thời gian của bản tiểu thư quý giá như thế, không có thời gian tiếp hắn.
Bạch Tố cười, nhìn con ngươi giống như minh châu bảo thạch của Trương Hách Bản nói:
- Chẳng phải trước kia em còn ghét Đường Trọng hơn cả thế hay sao?
- Cái gì gọi là trước kia? Em bây giờ cũng rất ghét hắn. Hắn chính là một tên đầu heo ngu ngốc tự đại mê gái thần kinh. - Vừa nhắc tới Đường Trọng, Trương Hách Bản đầy một bụng oán khí:
- Hắn sẽ không có con gái thích, cả đời cũng chỉ làm côn đồ. Hắn có cởi hết quần áo chạy nhông nhông cũng không có đứa con gái nào liếc hắn một cái cả - cho dù có người nhìn thì cũng cảm thấy tiểu JJ của hắn trông thì ngon mà không dùng được.
-...
Bạch Tố đầu đầy vạch đen. Loại lời nói lưu manh này cũng chỉ có tiểu ma nữ mới có thể nói lưu loát như vậy.
Bạch Tố không biết chuyện tình Trương Hách Bản vừa rồi gọi điện cho Đường Trọng bị trêu, thấy tâm tình của nàng kịch liệt như vậy kinh ngạc nói:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì. - Trương Hách Bản cũng không nói sự thực là mình đã "mật báo" cho Đường Trọng, nói:
- Em chỉ cảm thấy hắn ngu ngốc.
- Được rồi, vậy em nói cho chị biết, sao vừa rồi em lại đi xuống lầu để giúp một kẻ ngu ngốc? - Bạch Tố nắm lấy cánh tay nhỏ bé căng mọng thịt của Trương Hách Bản hỏi:
- Em... - Trương Hách Bản nhất thời cứng họng, sau đó, nàng giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên nói:
- Em giúp hắn lúc nào? Em sao phải giúp hắn? Em chỉ không thích tên Tôn hầu tử kia, cho nên mới xuống lầu ép hắn rời đi, liên quan gì đến Đường Trọng? Hắn có mị lực lớn đến thế chắc?
- Tốt, không có không có. - Bạch Tố vội vàng phụ họa lời của nàng:
- Chị cảm thấy, chuyện này đã xảy ra rồi, giấu diếm mãi cũng không tốt, dễ sinh tai họa ngầm. Nói trước cho Đường Trọng chuẩn bị trước cũng tốt. Nếu không, Bản Bản gọi điện cho Đường Trọng để giải thích một chút được không?
- Em không gọi điện thoại cho hắn đâu, em ngay cả số điện thoại của hắn cũng không biết. - Trương Hách Bản quay mặt hết nhìn đông lại nhìn tây:
- Ai nha, tý nữa em quên mất, em hẹn A Ken đắp mặt nạ cho em rồi, em đi trước đây, tạm biệt.
Nói xong, nàng mặc cái áo như Spider Man kia, chân trần chạy ra ngoài.
- Con bé này. - Bạch Tố cưng chiều nói.
...
Chuyện người theo đuổi cũng chẳng ảnh hưởng đến cảm xúc của Đường Trọng, từ khi hắn đáp ứng đại đương gia đã dự đoán đủ loại khả năng rồi.
Thậm chí, hắn còn nghĩ qua mình mặc một bộ váy dài, mặc thêm một chiếc quần tất khêu gợi cùng với giày cao gót màu đỏ, ca vũ bốc lửa ở trên đài - có thứ để so sánh, người cũng dễ dàng thỏa mãn hơn.
Ngủ một giấc thật đẫy, rửa mặt một phen, sau đó cùng ba người Hoa Minh, Lý Ngọc và Lương Đào chạy tới sân huấn luyện.
Một tháng quân huấn cũng khá dài, bọn họ còn phải chịu đựng nửa tháng nữa.
Hiện tại, đã không còn người háo hức với quân huấn nữa, họ chẳng qua chỉ máy móc, chờ nó kết thúc mà thôi.
Hôm nay hạng mục huấn luyện là Quân Thể Quyền, mặc dù Đường Trọng đánh ra dáng phết, nhưng giáo quan Lý Thiết Thụ cũng không cho hắn ra khỏi hàng làm mẫu cho mọi người.
Hắn thấy, danh tiếng của Đường Trọng đã nhiều quá rồi.
Đang lúc ấy thì Lý Thiết Thụ đột nhiên cảm thấy bụng mình hơi không thoải mái.
Cho nên, hắn la lớn:
- Toàn bộ tập hợp, đứng ngay ngắn. Lỗ Nhất Phi chịu trách nhiệm giám sát. Nếu có người dám lơ là thì tôi sẽ phạt người đó đứng hai tiếng đó.
Nói xong, hắn cũng nhanh chóng chạy tới WC.
Hắn không nói thời gian đứng yên cụ thể, nghĩ thầm, dù sao chỉ là một chuyến WC, cũng về nhanh thôi.
Nhưng mà hắn không thể ngờ được sự việc kế tiếp lại loạn đến như vậy...
Xế chiều, mặt trời đang có hại. Nhưng thủ đoạn trừng phạt sinh viên của hắn lại tầng tầng lớp lớp. Mặc dù hắn rời đi, mọi người vẫn rất ngoan ngoãn duy trì tư thế quân đội cơ bản.
Năm phút trôi qua, mười phút...
Mười lăm phút sau, sinh viên cảm thấy hơi mệt, cho nên bắt đầu thả lỏng thân thể. Còn có học sinh bắt đầu đứng nói chuyện, trong đội ngũ có người nói truyện cười, mọi người cũng cười ngả cười nghiêng...
Lỗ Nhất Phi cau mày, lại không tức giận. Bởi vì hắn biết, lớp trưởng tạm thời như hắn không có uy tín gì, nếu như lấy quyền đè người, không chỉ không có chỗ tốt mà còn bị mọi người xa lánh.
- Mình nói mấy bạn này, mọi người phối hợp một chút đi. Phong cách của Thiết Thụ ca các bạn cũng biết... nếu hắn rình ở chỗ nào đó, lát nữa chúng ta có thể chịu không nổi.
Vừa nghe hắn nói như thế, các nam sinh lập tức lo lắng nhìn xung quanh. Mặc dù không thấy thân ảnh giáo quan Lý Thiết Thụ, nhưng mà bọn họ vẫn vội vàng đứng thẳng eo, cũng không ai cười nói nữa.
Bọn họ cảm thấy, giáo quan không thể nào vô duyên vô cơ rời đi như thế, nhất định đang ở góc nào đó quan sát bọn họ...
Hai mươi phút, hai mươi lăm phút trôi qua, ba mươi phút đồng hồ...
Mặc dù giáo quan Lý Thiết Thụ không có ở đây, tư thế đứng nghiêm của mọi người cũng không dám "ăn bớt" chút nào, chính là, dưới ánh mặt trời chói chang ba mươi phút cũng làm người ta không chịu được.
Người thể chất tốt thì có thể kiên trì, nhưng cũng đầy người mồ hôi, môi khô nứt nẻ, cảm giác sắp mất nước. Vài người thể chất yếu lại càng không chịu nổi, nhắm mắt lại, người cũng lung lay sắp ngã.
- Giải tán. - Có người la lớn.
Xôn xao...
Mọi người thoáng cái thả lỏng, có người chạy đi tìm nước uống, còn có người trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Quá mệt mỏi.
Bọn họ thật sự không chịu được.
Nhưng rất nhanh, bọn họ cảm thấy tình huống không đúng.
Cái thanh âm "giải tán" kia... không phải là tiếng của giáo quan Lý Thiết Thụ.
Không phải Lý Thiết Thụ hô "giải tán", bọn họ sao lại giải tán được?
Lỗ Nhất Phi không ngờ Đường Trọng đứng ra phát mệnh lệnh, trong lòng mừng thầm, biết cơ hội của mình đã tới.
Dĩ nhiên, lúc này hắn còn muốn duy trì quyền uy lớp trưởng. Nếu không, Lý Thiết Thụ trách tội, lớp trưởng như hắn cũng thành đồng lõa của Đường Trọng.
- Đường Trọng. Làm sao bạn lại có thể cho mọi người giải tán? - Lỗ Nhất Phi la lớn. Hắn ra vẻ như vậy cũng là để cho người ta biết hắn đã nói rồi. Nếu như Lý Thiết Thụ hỏi thăm thì cũng có người làm chứng cho mình.
- Thời gian quá lâu, tôi thấy có nhiều người mất nước. Nếu không giải tán thì sẽ xảy ra chuyện. - Đường Trọng giải thích.
- Tôi cũng biết các bạn rất cực khổ, nhưng mà giáo quan còn chưa cho giải tán, bạn đã cho tất cả giải tán… lát nữa giáo quan tới, lại cho là chúng ta tự tản ra sớm. Thủ đoạn của giáo quan bạn cũng biết, đến lúc đó phải chạy hai mươi vòng, hoặc là lại đứng nghiêm hai giờ, ai mà chịu được? - Lỗ Nhất Phi cố gắng đẩy Đường Trọng về thế đối lập với mọi người.
Nếu như Lý Thiết Thụ tới, thấy đội ngũ năm nhất như vậy nhất định sẽ trừng phạt. Mà người đưa mệnh lệnh “giải tán” là Đường Trọng, hắn tất nhiên sẽ thành “cái đích bị chỉ trích” của mọi người.
Cùng là tâm lý học, làm sao không nghe ra được những điều mờ ám trong lời của Lỗ Nhất Phi. Đường Trọng nhìn Lỗ Nhất Phi một cái nói:
- Tôi chỉ nói cho người phòng 307 giải tán. Nếu thích đứng tiếp thì cứ việc…
Lỗ Nhất Phi cười lạnh, thầm nghĩ, tao sẽ kiên trì, tao xem giáo quan đến mày khai báo thế nào.
Một ít nam sinh nhát gan thấy lớp trưởng Lỗ Nhất Phi vẫn đứng dưới ánh mặt trời, cũng chỉ đành gia nhập đội ngũ của hắn một lần nữa. Bọn họ sợ đứng nghiêm, nhưng mà bọn họ còn sợ giáo quan trừng phạt hơn.
Đường Trọng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp dẫn ba người Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc đi mua nước uống.
Sau đó, hắn hết lần này tới lần khác tấn công nàng.
Hắn cho là, bằng vào thân phận và địa vị của hắn, Đường Tâm nếu muốn tiến nhanh thì nhất định sẽ lựa chọn mình.
Bao nhiêu người mới muốn nhận một vai tốt mà phải ủy thân cho người làm phim, người đầu tư, đạo diễn trưởng? Thậm chí, các nàng không tiếc lên giường với nhiếp ảnh gia, chính là vì thợ ảnh có thể chụp các nàng xinh đẹp một chút.
Nếu như nàng nguyện ý trở thành bạn gái của mình, dù thế nào hắn cũng sẽ năn nỉ cha lăng xê nàng.
Không ngờ, Đường Tâm lại chẳng do dự cự tuyệt hắn. Không hề có chút tình cảm nào.
Điều này làm cho Tôn Thanh mất hết mặt mũi, thậm chí đã nghĩ đến dùng một chút thủ đoạn cứng rắn để chiếm lấy nàng. Nhưng mà, sau khi cha hắn biết chuyện hắn theo đuổi Đường Tâm, lại gọi hắn tới cảnh cáo một phen, nói là mày thích Đường Tâm là quyền tự do của mày, bố không can thiệp. Nhưng mà, phải lấy bản lĩnh chân chính mà làm cô ấy động tâm, cho người ta cam tâm tình nguyện ở một chỗ với mày.
Câu này ám chỉ: tình yêu là chuyện hai người, người ta không đồng ý thì mày đừng có động tâm tư xấu gì cả.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Tôn Thanh mới "đánh lâu dài" với Đường Tâm. Nếu không, bằng thủ đoạn bình thường của hắn, Đường Tâm đã sớm thành nữ nhân của hắn hoặc là bị đuổi ra khỏi nhóm Hồ Điệp rồi.
Nhưng là, sau khi hắn tới, ngay cả bóng dáng Đường Tâm cũng không thấy.
Bạch Tố giải thích là Đường Tâm ra ngoài làm ít chuyện, nàng không có cách liên lạc. Hắn đã thử gọi rất nhiều lần, phát hiện điện thoại của Đường Tâm vẫn đang tắt.
Vốn hắn còn muốn ở lại chỗ này hôm nay, không thấy Đường Tâm thì không đi.
Sau khi tiểu ma nữ Trương Hách Bản đi ra, ý nghĩ của hắn có một ít thay đổi nhỏ - nghĩ thầm, trước tiên ăn thịt con bé "rõ ràng" có hảo cảm với mình này đã, sau đó lại nghĩ biện pháp ăn Đường Tâm sau.
Không ngờ, cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, một lúc trước còn đang ngượng ngùng ẩn ý nhìn mình, trong nháy mắt đã 'anh đã nhìn thấy người rồi, vậy thì anh về trước đi.'
Cho dù da mặt Tôn Thanh dày, cũng không thể trơ ra ở lại a.
- Tôn thiếu, Đường Tâm thật sự ra ngoài rồi, ngay cả tôi cũng không có cách liên lạc với cô ấy. Cô ấy gần đây tâm tình không tốt, nói muốn tỉnh táo một chút. Không muốn tôi quấy rầy. - Bạch Tố áy náy nói. Nàng không muốn làm căng quan hệ với người này, một nguyên nhân là sẽ bất lợi với sự phát triển của nàng ở công ty, nguyên nhân thứ hai là - nàng không muốn bị hắn phá rối.
Có vài người năng lực thì không có, nhưng mà năng lực phá rối thì full level.
- Phải không? - Tôn Thanh sắc mặt xanh mét nói: - Vậy lúc các cô muốn đón cô ấy đi hoạt động thì liên lạc kiểu gì?
- Bọn tôi gọi trước vào hộp thư thoại của cô ấy. - Bạch Tố nói.
- Tốt lắm. - Tôn Thanh cười lạnh: - Tôi sẽ đợi đến lần hoạt động sau của các cô. Bạch Tố, cô cho rằng tôi không thấy được thông báo nhật trình của các cô hay sao?
- Tôn đại thiếu gia dĩ nhiên có thể lấy được. - Bạch Tố cười nói, trong lòng lại thấy khổ không chịu nổi. Quả nhiên, tên này đúng là một tai họa ạ, xem ra, phải nói trước với Tôn đổng một chút, để ông ta ước thúc con trai của mình. Nếu không, chuyện này mà vỡ lở ra thì công ty họ sẽ trở thành mục tiêu chê cười của dư luận.
- Cô nói lại cho Đường Tâm, cô ấy chạy không thoát đâu. - Tôn Thanh bỏ lại một câu dữ tợn, xoay người đi ra ngoài.
Rất nhanh, hắn đã lái con BMW của mình ra khỏi sân biệt thự này.
Bạch Tố xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật là nhức đầu.
Nàng đi tới phòng của Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản quả nhiên đang gục ở trên giường của Lâm Hồi Âm, mặt mày hớn hở nói cái gì đó.
Bạch Tố gõ cửa phòng, Trương Hách Bản nói: - Mời vào.
Bạch Tố ngồi xuống bên giường lớn, ôm bả vai non mềm của Trương Hách Bản, cười nói:
- Tôn hầu tử đi rồi.
- Em biết rồi. - Trương Hách Bản nói như đương nhiên:
- Hắn nói là hắn tới thăm em, nếu thấy rồi thì lưu lại làm cái gì? Thời gian của bản tiểu thư quý giá như thế, không có thời gian tiếp hắn.
Bạch Tố cười, nhìn con ngươi giống như minh châu bảo thạch của Trương Hách Bản nói:
- Chẳng phải trước kia em còn ghét Đường Trọng hơn cả thế hay sao?
- Cái gì gọi là trước kia? Em bây giờ cũng rất ghét hắn. Hắn chính là một tên đầu heo ngu ngốc tự đại mê gái thần kinh. - Vừa nhắc tới Đường Trọng, Trương Hách Bản đầy một bụng oán khí:
- Hắn sẽ không có con gái thích, cả đời cũng chỉ làm côn đồ. Hắn có cởi hết quần áo chạy nhông nhông cũng không có đứa con gái nào liếc hắn một cái cả - cho dù có người nhìn thì cũng cảm thấy tiểu JJ của hắn trông thì ngon mà không dùng được.
-...
Bạch Tố đầu đầy vạch đen. Loại lời nói lưu manh này cũng chỉ có tiểu ma nữ mới có thể nói lưu loát như vậy.
Bạch Tố không biết chuyện tình Trương Hách Bản vừa rồi gọi điện cho Đường Trọng bị trêu, thấy tâm tình của nàng kịch liệt như vậy kinh ngạc nói:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì. - Trương Hách Bản cũng không nói sự thực là mình đã "mật báo" cho Đường Trọng, nói:
- Em chỉ cảm thấy hắn ngu ngốc.
- Được rồi, vậy em nói cho chị biết, sao vừa rồi em lại đi xuống lầu để giúp một kẻ ngu ngốc? - Bạch Tố nắm lấy cánh tay nhỏ bé căng mọng thịt của Trương Hách Bản hỏi:
- Em... - Trương Hách Bản nhất thời cứng họng, sau đó, nàng giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên nói:
- Em giúp hắn lúc nào? Em sao phải giúp hắn? Em chỉ không thích tên Tôn hầu tử kia, cho nên mới xuống lầu ép hắn rời đi, liên quan gì đến Đường Trọng? Hắn có mị lực lớn đến thế chắc?
- Tốt, không có không có. - Bạch Tố vội vàng phụ họa lời của nàng:
- Chị cảm thấy, chuyện này đã xảy ra rồi, giấu diếm mãi cũng không tốt, dễ sinh tai họa ngầm. Nói trước cho Đường Trọng chuẩn bị trước cũng tốt. Nếu không, Bản Bản gọi điện cho Đường Trọng để giải thích một chút được không?
- Em không gọi điện thoại cho hắn đâu, em ngay cả số điện thoại của hắn cũng không biết. - Trương Hách Bản quay mặt hết nhìn đông lại nhìn tây:
- Ai nha, tý nữa em quên mất, em hẹn A Ken đắp mặt nạ cho em rồi, em đi trước đây, tạm biệt.
Nói xong, nàng mặc cái áo như Spider Man kia, chân trần chạy ra ngoài.
- Con bé này. - Bạch Tố cưng chiều nói.
...
Chuyện người theo đuổi cũng chẳng ảnh hưởng đến cảm xúc của Đường Trọng, từ khi hắn đáp ứng đại đương gia đã dự đoán đủ loại khả năng rồi.
Thậm chí, hắn còn nghĩ qua mình mặc một bộ váy dài, mặc thêm một chiếc quần tất khêu gợi cùng với giày cao gót màu đỏ, ca vũ bốc lửa ở trên đài - có thứ để so sánh, người cũng dễ dàng thỏa mãn hơn.
Ngủ một giấc thật đẫy, rửa mặt một phen, sau đó cùng ba người Hoa Minh, Lý Ngọc và Lương Đào chạy tới sân huấn luyện.
Một tháng quân huấn cũng khá dài, bọn họ còn phải chịu đựng nửa tháng nữa.
Hiện tại, đã không còn người háo hức với quân huấn nữa, họ chẳng qua chỉ máy móc, chờ nó kết thúc mà thôi.
Hôm nay hạng mục huấn luyện là Quân Thể Quyền, mặc dù Đường Trọng đánh ra dáng phết, nhưng giáo quan Lý Thiết Thụ cũng không cho hắn ra khỏi hàng làm mẫu cho mọi người.
Hắn thấy, danh tiếng của Đường Trọng đã nhiều quá rồi.
Đang lúc ấy thì Lý Thiết Thụ đột nhiên cảm thấy bụng mình hơi không thoải mái.
Cho nên, hắn la lớn:
- Toàn bộ tập hợp, đứng ngay ngắn. Lỗ Nhất Phi chịu trách nhiệm giám sát. Nếu có người dám lơ là thì tôi sẽ phạt người đó đứng hai tiếng đó.
Nói xong, hắn cũng nhanh chóng chạy tới WC.
Hắn không nói thời gian đứng yên cụ thể, nghĩ thầm, dù sao chỉ là một chuyến WC, cũng về nhanh thôi.
Nhưng mà hắn không thể ngờ được sự việc kế tiếp lại loạn đến như vậy...
Xế chiều, mặt trời đang có hại. Nhưng thủ đoạn trừng phạt sinh viên của hắn lại tầng tầng lớp lớp. Mặc dù hắn rời đi, mọi người vẫn rất ngoan ngoãn duy trì tư thế quân đội cơ bản.
Năm phút trôi qua, mười phút...
Mười lăm phút sau, sinh viên cảm thấy hơi mệt, cho nên bắt đầu thả lỏng thân thể. Còn có học sinh bắt đầu đứng nói chuyện, trong đội ngũ có người nói truyện cười, mọi người cũng cười ngả cười nghiêng...
Lỗ Nhất Phi cau mày, lại không tức giận. Bởi vì hắn biết, lớp trưởng tạm thời như hắn không có uy tín gì, nếu như lấy quyền đè người, không chỉ không có chỗ tốt mà còn bị mọi người xa lánh.
- Mình nói mấy bạn này, mọi người phối hợp một chút đi. Phong cách của Thiết Thụ ca các bạn cũng biết... nếu hắn rình ở chỗ nào đó, lát nữa chúng ta có thể chịu không nổi.
Vừa nghe hắn nói như thế, các nam sinh lập tức lo lắng nhìn xung quanh. Mặc dù không thấy thân ảnh giáo quan Lý Thiết Thụ, nhưng mà bọn họ vẫn vội vàng đứng thẳng eo, cũng không ai cười nói nữa.
Bọn họ cảm thấy, giáo quan không thể nào vô duyên vô cơ rời đi như thế, nhất định đang ở góc nào đó quan sát bọn họ...
Hai mươi phút, hai mươi lăm phút trôi qua, ba mươi phút đồng hồ...
Mặc dù giáo quan Lý Thiết Thụ không có ở đây, tư thế đứng nghiêm của mọi người cũng không dám "ăn bớt" chút nào, chính là, dưới ánh mặt trời chói chang ba mươi phút cũng làm người ta không chịu được.
Người thể chất tốt thì có thể kiên trì, nhưng cũng đầy người mồ hôi, môi khô nứt nẻ, cảm giác sắp mất nước. Vài người thể chất yếu lại càng không chịu nổi, nhắm mắt lại, người cũng lung lay sắp ngã.
- Giải tán. - Có người la lớn.
Xôn xao...
Mọi người thoáng cái thả lỏng, có người chạy đi tìm nước uống, còn có người trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Quá mệt mỏi.
Bọn họ thật sự không chịu được.
Nhưng rất nhanh, bọn họ cảm thấy tình huống không đúng.
Cái thanh âm "giải tán" kia... không phải là tiếng của giáo quan Lý Thiết Thụ.
Không phải Lý Thiết Thụ hô "giải tán", bọn họ sao lại giải tán được?
Lỗ Nhất Phi không ngờ Đường Trọng đứng ra phát mệnh lệnh, trong lòng mừng thầm, biết cơ hội của mình đã tới.
Dĩ nhiên, lúc này hắn còn muốn duy trì quyền uy lớp trưởng. Nếu không, Lý Thiết Thụ trách tội, lớp trưởng như hắn cũng thành đồng lõa của Đường Trọng.
- Đường Trọng. Làm sao bạn lại có thể cho mọi người giải tán? - Lỗ Nhất Phi la lớn. Hắn ra vẻ như vậy cũng là để cho người ta biết hắn đã nói rồi. Nếu như Lý Thiết Thụ hỏi thăm thì cũng có người làm chứng cho mình.
- Thời gian quá lâu, tôi thấy có nhiều người mất nước. Nếu không giải tán thì sẽ xảy ra chuyện. - Đường Trọng giải thích.
- Tôi cũng biết các bạn rất cực khổ, nhưng mà giáo quan còn chưa cho giải tán, bạn đã cho tất cả giải tán… lát nữa giáo quan tới, lại cho là chúng ta tự tản ra sớm. Thủ đoạn của giáo quan bạn cũng biết, đến lúc đó phải chạy hai mươi vòng, hoặc là lại đứng nghiêm hai giờ, ai mà chịu được? - Lỗ Nhất Phi cố gắng đẩy Đường Trọng về thế đối lập với mọi người.
Nếu như Lý Thiết Thụ tới, thấy đội ngũ năm nhất như vậy nhất định sẽ trừng phạt. Mà người đưa mệnh lệnh “giải tán” là Đường Trọng, hắn tất nhiên sẽ thành “cái đích bị chỉ trích” của mọi người.
Cùng là tâm lý học, làm sao không nghe ra được những điều mờ ám trong lời của Lỗ Nhất Phi. Đường Trọng nhìn Lỗ Nhất Phi một cái nói:
- Tôi chỉ nói cho người phòng 307 giải tán. Nếu thích đứng tiếp thì cứ việc…
Lỗ Nhất Phi cười lạnh, thầm nghĩ, tao sẽ kiên trì, tao xem giáo quan đến mày khai báo thế nào.
Một ít nam sinh nhát gan thấy lớp trưởng Lỗ Nhất Phi vẫn đứng dưới ánh mặt trời, cũng chỉ đành gia nhập đội ngũ của hắn một lần nữa. Bọn họ sợ đứng nghiêm, nhưng mà bọn họ còn sợ giáo quan trừng phạt hơn.
Đường Trọng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp dẫn ba người Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc đi mua nước uống.