Nửa giờ sau, Lý Hiển Chiếu lại gọi điện thoại tới lần nữa.
Lúc này Lý Hiển Chiếu giới thiệu kỹ càng tình hình xung đột từ đầu tới cuối giữa Đường Trọng và Vương Tư Ninh, Lưu Kính Đông cùng Lý Phổ.
- Cháu gái của viện trưởng Tiêu cũng bị dính líu vào sao?
Vương Trì Quốc càng nhíu chặt đôi mày.
- Đúng vậy. Nghe nói người ra tay đánh người chính là Tiêu Nam Tâm kia.
- Phân cục Nam Uyển nói sao? Đã đồng ý thả người chưa?
- Tôi dùng lý do bọn nhỏ bị thương nghiêm trọng đưa tới bệnh viện điều trị rồi. Bọn họ cũng đồng ý.
Lý Hiển Chiếu nói.
Vương Trì Quốc trầm mặc không nói gì.
- Hiệu trưởng.
Lý Hiển Chiếu không nghe thấy hắn đáp liền hô.
- Chuyện này không đơn giản như vậy đâu.
Vương Trì Quốc nói:
- Trước tiên cậu đua chúng đi bệnh viện điều trị, cố gắng nói chuyện với cục trưởng Trương Nghị. Hắn là nhân vật mấu chốt trong đó.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Hiển Chiếu trả lời.
- Thế nhưng thưa hiệu trưởng, Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đánh con chúng ta bị thương, chúng ta là người có lý mới đúng chứ?
Lý Hiển Chiếu cảm thấy rất kỳ quái. Nghe giọng điệu của hiệu trưởng Vương thì dường như sợ Đường Trọng kia.
Người bị đánh còn sợ người đi đánh sao? Hiện giờ bọn họ nắm lý lẽ, phải hùng hồn nhảy ra đòi công bằng cho con mình mới đúng.
Chẳng lẽ Tiêu Nam Tâm và Đường Trọng kia có lai lịch rất lớn sao?
- Cậu không biết chuyện bên trong, về sau tôi sẽ giải thích cho.
Vương Trì Quốc nói.
Cúp điện thoại, Vương Trì Quốc lập tức gọi cho người khác.
- Chào hiệu trưởng Vương, muộn như vậy còn gọi điện thoại tới, có việc gì không?
Trong loa truyền tới một giọng nói cung kính như lại từ chối người từ ngoài ngàn dặm.
- Tư Ninh và Đường Trọng xảy ra xung đột. Tư Ninh đã bị Đường Trọng đánh thương, hiện giờ bị phân cục Nam Uyển mang đi. Với tính cách âm tàn xảo trá của Đường Trọng, tôi lo chuyện không đơn giản như vậy.
Vương Trì Quốc nói.
Đầu điện thoại bên kia hơi trầm ngâm, nói:
- Hiệu trưởng Vương yên tâm. Tôi sẽ gọi điện thoại nói giúp một chút.
- Cám ơn.
Vương Trì Quốc thầm tiếc nuối trong lòng nhưng vẫn bất đắc dĩ nói lời cảm ơn.
Cúp điện thoại, Vương Trì Quốc cảm thấy không an tâm lắm. Do dự một hồi, hắn liền tìm kiếm trong sổ tay một lúc, tìm được số điện thoại của viện trưởng viện tâm lý học của Nam Đại, Tiêu Dục Hằng.
Điện thoại di động không có ai bắt máy, hắn lại gọi điện tới số máy bàn.
- Xin chào, ai đó.
Giọng nói của viện trưởng Tiêu Dục Hằng truyền tới.
- Lão Tiêu, không quấy rầy ông nghỉ ngơi chứ?
Vương Trì Quốc cười ha hả, chào hỏi Tiêu Dục Hằng.
- Hiệu trưởng Vương à? Muộn như vậy ông gọi điện thoại cho tôi có việc gì không?
Tiếng Tiêu Dục Hằng đầy nghi hoặc.
Nghe xong câu hỏi của Tiêu Dục Hằng, tâm tình Vương Trì Quốc đã hơi trấn tĩnh. Hắn biết rõ viện trưởng Tiêu Dục Hằng còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
- Lão Tiêu, là như thế này. Tôi vừa rồi mới nhận được điện thoại của cậu Lý, nói là mấy đứa con chúng ta và Lưu Kính Đông cùng cháu gái Nam Tâm của ông xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ. Hai bên hình như còn đánh nhau. Ba cái thằng ranh kia cũng quá không còn tiền đồ, bị Đường Trọng và Nam Tâm đánh cho đầu đầu máu tươi nhập viện rồi.
Tiêu Dục Hằng nghe xong cũng kinh ngạc, nói:
- Hiệu trưởng Vương, thực xin lỗi. Tôi cũng vừa biết chuyện này. Hiện giờ để tôi gọi điện thoại hỏi thăm, nếu như lỗi của Nam Tâm và Đường Trọng thì tôi nhất định sẽ không bao che đâu. Cần phải xử phạt thế nào thì cứ xử phạt thôi.
Ý ông nói là nếu Tiêu Nam Tâm không sai thì các người cũng đừng hòng bắt nạt cháu gái tôi.
- Ha ha, lão Tiêu à, ông cũng không cần nóng giận. Tôi gọi điện thoại cho ông muộn như vậy chỉ sợ ảnh hưởng tới tâm tình của ông. Thật ra không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ muốn thông báo cho ông một tiếng. Trẻ con còn nhỏ tuổi, xung đột mâu thuẫn một chút cũng là khó tránh phải không? Chúng ta cùng nghĩ biện pháp đưa chúng về có phải tốt không? Đúng không nào? Đều là thanh niên cả, cũng đều là con cháu công nhân viên chức của trường, tôi cũng không mong chúng bị ghi án gì.
- Đúng vậy. Hiệu trưởng nói rất đúng.
Tiêu Dục Hằng kinh ngạc vì sự rộng lượng của Vương Trì Quốc.
- Tôi gọi điện thoại hỏi một chút, hy vọng là mọi người đều bình an vô sự.
- Đúng đúng. Bình an vô sự là tốt nhất.
Vương Trì Quốc nói:
- Lão Tiêu, cứ thế nhé.
- Tốt, tôi ủng hộ quyết định của hiệu trưởng Vương.
Tiêu Dục Hằng nói.
Cúp điện thoại, Tiêu Dục Hằng lâm vào trầm tư.
Vương Trì Quốc có ý gì đây? Cho mình một nhân tình sao?
Bà lão đi tới, hỏi:
- Ai gọi điện tói thế? Sao tôi lại nghe nói có liên quan tới Nam Tâm?
- Nam Tâm và Đường Trọng đánh nhau với con trai hiệu trưởng.
Tiêu Dục Hằng nói.
- Ối chà.
Bà lão cũng lo lắng.
- Nam Tâm sao rồi? Có bị thương không? Hiện giờ nó ở đâu? Đưa người về mà sao lại đưa lâu thế?
- Là Nam Tâm đánh người khác.
Tiêu Dục Hằng nói.
- À, thế thì tốt rồi.
Bà lão cũng hơi yên lòng.
- Lúc ấy tôi phản đối Nam Tâm học quyền cước, bây giờ nghĩ lại thế là tôi sai đấy. Thời khắc mấu chốt vẫn có công dụng đó. tránh bị mấy thằng ranh xấu xa bắt nạt.
-......
Cho dù người có tinh khôn như quỷ cũng phải uống nước rửa chân của chúng ta.
Mấy tên côn đồ muốn xưng vương xưng bá trong trường học mà dám đấu với tiểu yêu tinh như Đường Trọng thật sự là chênh lệch quá xa rồi.
Với Đường Trọng mà nói, các người căn bản không phải là đối thủ của tôi. Tôi tát các người còn là làm nhục mình.
Hiện tại hắn đang ngồi trong phòng nghỉ của phân cục Nam Uyển gọi điện cho người ta.
- Cậu gọi điện thoại tới, tôi đã cho người điều tra hồ sơ mấy thằng ranh này. Sạch sẽ, tương đối sạch sẽ.
Giang Đào ở đầu bên kia cười ha hả nói:
- Không chỉ sạch sẽ, bọn chúng còn được khen thưởng nhiều lần, thậm chí là tấm gương của sinh viên Nam Đại trong việc xây dựng sự nghiệp riêng. Thế nào đây? Có phải cảm thấy rất khó hiểu không?
- Chuyện này cũng có gì đâu mà không tưởng tượng nổi chứ?
Đường Trọng cười.
- Cha chú của bọn chúng đều làm giáo dục đấy, đương nhiên biết rằng vết đen trong hồ sơ ảnh hưởng tới con cháu mình lớn tới đâu. Bọn họ quen biết rộng, muốn làm một số thứ biến mất cũng dễ như trở bàn tay phải không? Lại nói, với bóng lưng của bọn họ, muốn nắm bắt hình tượng cho sinh viên Nam Đại chẳng phải là chuyện dễ sao? Thế mới có lợi cho sự nghiệp của bọn họ. Dù sao thì tạo nên điển hình quang minh chính đại như thế cũng chứng minh cha mẹ của bọn hắn không thẹn với lương tâm, không sợ người khác đâm thọc sau lưng mà.
- Tôi đã nói là cậu cần phải tiến vào chính trường mà. Có người thanh niên nào lại nhìn thấu chuyện cong cong thẳng thẳng bên trong này như vậy đâu?
Giang Đào vừa cười vừa nói.
- Cục Trưởng Giang à, tính tình tôi như vậy làm sao làm quan được chứ? Hay là cứ chúc ông thăng chức để bảo kê tôi cho tốt đi. Hiện giờ tôi đang gọi điện nhờ ông cứu mạng đây, ông giúp cho tôi nhé.
Đường Trọng cố ý pha trò, cũng lộ vẻ rất khiêm tốn.
- Yên tâm đi. Trong lòng tôi hiểu cả.
Giang Đào nói.
- Cho dù hồ sơ của bọn họ có được bôi sạch thì một số việc vẫn liên quan đấy. Tôi đã thấy trên tư liệu, ba năm trước, một nữ sinh học viện nghệ thuật khỏa thân đứng trước cửa Nam Đại, trên người treo biển nói là bị con trai lãnh đạo trong trường thay phiên cưỡng hiếp. Về sau chuyện này không giải quyết được gì nhưng bởi lần đó huyên náo quá lớn nên dù không có thông tin chính thức thì trên internet cũng đã đưa tin rồi. Chuyện này vẫn ở trong hồ sơ, không ai dám chủ động xóa đi.
- Hiện giờ chúng ta liền lấy cô gái này làm điểm phá án. Tôi đã phái người đi tìm cô ấy, nếu như cô ấy có dũng khí nói ra tình huống khi đó, mấy thằng ranh này không thể trốn được. Đã bị xử đúng tội rồi, chúng cũng đừng mong làm mưa làm gió ở trường nữa.
- Cám ơn cục trưởng Giang.
Đường Trọng cảm kích nói.
- Lại còn nói khách sáo với tôi à?
Giang Đào cười cười.
- Tôi đã nói chuyện với cục trưởng Trương Nghị của Nam Uyển rồi. Các cậu phối hợp điều tra cho tốt, nói rõ mọi chuyện ra là được. Bọn họ sẽ không làm khó các cậu đâu.
- Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng gật đầu:
- Cục trưởng Trương Nghị là một người tốt.
- Vậy là tốt rồi.
Giang Đào cười cười, cúp điện thoại.
Tiêu Nam Tâm ngồi trên ghế salon, con mắt vẫn chăm chú nhìn Đường Trọng.
Đường Trọng bị cô nhìn cho hơi thiếu tự nhiên, đi qua ngồi xuống đối diện với cô rồi nói:
- Có gì muốn hỏi thì hỏi đi. Dù sao tí nữa chúng ta cũng không được nhàn rồi đâu.
- Cuối cùng cậu muốn gì đây?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Làm lớn chuyện lên thì cũng không thể nói là giúp tôi giải sầu được.
Đường Trọng biết không thể gạt Tiêu Nam Tâm. Đương nhiên hắn cũng không muốn giấu diếm.
- Cô còn nhớ Tết âm lịch tôi giống như chuột chạy qua đường, bị giới truyền thông cả nước hô đánh không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Nhớ rõ.
Tiêu Nam Tâm nói.ởi Đường Trọng đánh Chung Minh Vũ tại lễ trao giải cho nên có người của giới truyền thông viết một bài "tiểu hoang đế hay đại lưu manh" khiến cả nước chấn động. Tất cả truyền thông nhao nhao chạy vào trường học đào móc chuyện Đường Trọng đánh người. Thậm chí còn có phóng viên tới phỏng vấn Tiêu Nam Tâm, muốn cô nói về cách nhìn của cô với Đường Trọng như bạn cùng lớp.
- Lúc ấy thầy Tiêu tìm Vương Trì Quốc muốn hắn hỗ trợ đứng ra nói một lời.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Thầy Tiêu nói dù sao tôi cũng là sinh viên Nam Đại, Nam Đại có một ngôi sao thì cũng là chuyện vẻ vang, hy vọng nhà trường có thể cố hết sức đứng trên lập trường của tôi mà bảo vệ tôi, không nên để một số sinh viên và giáo viên bôi đen tôi trên báo chí. Hiệu trưởng Vương lại nói với thầy rằng trắng đen là do bản thân mình, không thể bởi tôi là sinh viên của trường mà bao che được. Về sau chuyện càng ngày càng nóng, trường học cũng không đứng ra nói giúp tôi lời nào.
- Cho nên cậu hận Vương Trì Quốc sao?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Hận thì chưa nói tới, chỉ cảm thấy người nầy không biết điều, tôi không thích.
Đường Trọng nói.
- Lần này tôi gặp tập kích bằng lựu đạn tại đoàn lam phim Hắc Hiệp, phát hiện ra một số tình huống khác. Do đó tôi mới chính thức hận người này.
Lúc này Lý Hiển Chiếu giới thiệu kỹ càng tình hình xung đột từ đầu tới cuối giữa Đường Trọng và Vương Tư Ninh, Lưu Kính Đông cùng Lý Phổ.
- Cháu gái của viện trưởng Tiêu cũng bị dính líu vào sao?
Vương Trì Quốc càng nhíu chặt đôi mày.
- Đúng vậy. Nghe nói người ra tay đánh người chính là Tiêu Nam Tâm kia.
- Phân cục Nam Uyển nói sao? Đã đồng ý thả người chưa?
- Tôi dùng lý do bọn nhỏ bị thương nghiêm trọng đưa tới bệnh viện điều trị rồi. Bọn họ cũng đồng ý.
Lý Hiển Chiếu nói.
Vương Trì Quốc trầm mặc không nói gì.
- Hiệu trưởng.
Lý Hiển Chiếu không nghe thấy hắn đáp liền hô.
- Chuyện này không đơn giản như vậy đâu.
Vương Trì Quốc nói:
- Trước tiên cậu đua chúng đi bệnh viện điều trị, cố gắng nói chuyện với cục trưởng Trương Nghị. Hắn là nhân vật mấu chốt trong đó.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Hiển Chiếu trả lời.
- Thế nhưng thưa hiệu trưởng, Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đánh con chúng ta bị thương, chúng ta là người có lý mới đúng chứ?
Lý Hiển Chiếu cảm thấy rất kỳ quái. Nghe giọng điệu của hiệu trưởng Vương thì dường như sợ Đường Trọng kia.
Người bị đánh còn sợ người đi đánh sao? Hiện giờ bọn họ nắm lý lẽ, phải hùng hồn nhảy ra đòi công bằng cho con mình mới đúng.
Chẳng lẽ Tiêu Nam Tâm và Đường Trọng kia có lai lịch rất lớn sao?
- Cậu không biết chuyện bên trong, về sau tôi sẽ giải thích cho.
Vương Trì Quốc nói.
Cúp điện thoại, Vương Trì Quốc lập tức gọi cho người khác.
- Chào hiệu trưởng Vương, muộn như vậy còn gọi điện thoại tới, có việc gì không?
Trong loa truyền tới một giọng nói cung kính như lại từ chối người từ ngoài ngàn dặm.
- Tư Ninh và Đường Trọng xảy ra xung đột. Tư Ninh đã bị Đường Trọng đánh thương, hiện giờ bị phân cục Nam Uyển mang đi. Với tính cách âm tàn xảo trá của Đường Trọng, tôi lo chuyện không đơn giản như vậy.
Vương Trì Quốc nói.
Đầu điện thoại bên kia hơi trầm ngâm, nói:
- Hiệu trưởng Vương yên tâm. Tôi sẽ gọi điện thoại nói giúp một chút.
- Cám ơn.
Vương Trì Quốc thầm tiếc nuối trong lòng nhưng vẫn bất đắc dĩ nói lời cảm ơn.
Cúp điện thoại, Vương Trì Quốc cảm thấy không an tâm lắm. Do dự một hồi, hắn liền tìm kiếm trong sổ tay một lúc, tìm được số điện thoại của viện trưởng viện tâm lý học của Nam Đại, Tiêu Dục Hằng.
Điện thoại di động không có ai bắt máy, hắn lại gọi điện tới số máy bàn.
- Xin chào, ai đó.
Giọng nói của viện trưởng Tiêu Dục Hằng truyền tới.
- Lão Tiêu, không quấy rầy ông nghỉ ngơi chứ?
Vương Trì Quốc cười ha hả, chào hỏi Tiêu Dục Hằng.
- Hiệu trưởng Vương à? Muộn như vậy ông gọi điện thoại cho tôi có việc gì không?
Tiếng Tiêu Dục Hằng đầy nghi hoặc.
Nghe xong câu hỏi của Tiêu Dục Hằng, tâm tình Vương Trì Quốc đã hơi trấn tĩnh. Hắn biết rõ viện trưởng Tiêu Dục Hằng còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
- Lão Tiêu, là như thế này. Tôi vừa rồi mới nhận được điện thoại của cậu Lý, nói là mấy đứa con chúng ta và Lưu Kính Đông cùng cháu gái Nam Tâm của ông xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ. Hai bên hình như còn đánh nhau. Ba cái thằng ranh kia cũng quá không còn tiền đồ, bị Đường Trọng và Nam Tâm đánh cho đầu đầu máu tươi nhập viện rồi.
Tiêu Dục Hằng nghe xong cũng kinh ngạc, nói:
- Hiệu trưởng Vương, thực xin lỗi. Tôi cũng vừa biết chuyện này. Hiện giờ để tôi gọi điện thoại hỏi thăm, nếu như lỗi của Nam Tâm và Đường Trọng thì tôi nhất định sẽ không bao che đâu. Cần phải xử phạt thế nào thì cứ xử phạt thôi.
Ý ông nói là nếu Tiêu Nam Tâm không sai thì các người cũng đừng hòng bắt nạt cháu gái tôi.
- Ha ha, lão Tiêu à, ông cũng không cần nóng giận. Tôi gọi điện thoại cho ông muộn như vậy chỉ sợ ảnh hưởng tới tâm tình của ông. Thật ra không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ muốn thông báo cho ông một tiếng. Trẻ con còn nhỏ tuổi, xung đột mâu thuẫn một chút cũng là khó tránh phải không? Chúng ta cùng nghĩ biện pháp đưa chúng về có phải tốt không? Đúng không nào? Đều là thanh niên cả, cũng đều là con cháu công nhân viên chức của trường, tôi cũng không mong chúng bị ghi án gì.
- Đúng vậy. Hiệu trưởng nói rất đúng.
Tiêu Dục Hằng kinh ngạc vì sự rộng lượng của Vương Trì Quốc.
- Tôi gọi điện thoại hỏi một chút, hy vọng là mọi người đều bình an vô sự.
- Đúng đúng. Bình an vô sự là tốt nhất.
Vương Trì Quốc nói:
- Lão Tiêu, cứ thế nhé.
- Tốt, tôi ủng hộ quyết định của hiệu trưởng Vương.
Tiêu Dục Hằng nói.
Cúp điện thoại, Tiêu Dục Hằng lâm vào trầm tư.
Vương Trì Quốc có ý gì đây? Cho mình một nhân tình sao?
Bà lão đi tới, hỏi:
- Ai gọi điện tói thế? Sao tôi lại nghe nói có liên quan tới Nam Tâm?
- Nam Tâm và Đường Trọng đánh nhau với con trai hiệu trưởng.
Tiêu Dục Hằng nói.
- Ối chà.
Bà lão cũng lo lắng.
- Nam Tâm sao rồi? Có bị thương không? Hiện giờ nó ở đâu? Đưa người về mà sao lại đưa lâu thế?
- Là Nam Tâm đánh người khác.
Tiêu Dục Hằng nói.
- À, thế thì tốt rồi.
Bà lão cũng hơi yên lòng.
- Lúc ấy tôi phản đối Nam Tâm học quyền cước, bây giờ nghĩ lại thế là tôi sai đấy. Thời khắc mấu chốt vẫn có công dụng đó. tránh bị mấy thằng ranh xấu xa bắt nạt.
-......
Cho dù người có tinh khôn như quỷ cũng phải uống nước rửa chân của chúng ta.
Mấy tên côn đồ muốn xưng vương xưng bá trong trường học mà dám đấu với tiểu yêu tinh như Đường Trọng thật sự là chênh lệch quá xa rồi.
Với Đường Trọng mà nói, các người căn bản không phải là đối thủ của tôi. Tôi tát các người còn là làm nhục mình.
Hiện tại hắn đang ngồi trong phòng nghỉ của phân cục Nam Uyển gọi điện cho người ta.
- Cậu gọi điện thoại tới, tôi đã cho người điều tra hồ sơ mấy thằng ranh này. Sạch sẽ, tương đối sạch sẽ.
Giang Đào ở đầu bên kia cười ha hả nói:
- Không chỉ sạch sẽ, bọn chúng còn được khen thưởng nhiều lần, thậm chí là tấm gương của sinh viên Nam Đại trong việc xây dựng sự nghiệp riêng. Thế nào đây? Có phải cảm thấy rất khó hiểu không?
- Chuyện này cũng có gì đâu mà không tưởng tượng nổi chứ?
Đường Trọng cười.
- Cha chú của bọn chúng đều làm giáo dục đấy, đương nhiên biết rằng vết đen trong hồ sơ ảnh hưởng tới con cháu mình lớn tới đâu. Bọn họ quen biết rộng, muốn làm một số thứ biến mất cũng dễ như trở bàn tay phải không? Lại nói, với bóng lưng của bọn họ, muốn nắm bắt hình tượng cho sinh viên Nam Đại chẳng phải là chuyện dễ sao? Thế mới có lợi cho sự nghiệp của bọn họ. Dù sao thì tạo nên điển hình quang minh chính đại như thế cũng chứng minh cha mẹ của bọn hắn không thẹn với lương tâm, không sợ người khác đâm thọc sau lưng mà.
- Tôi đã nói là cậu cần phải tiến vào chính trường mà. Có người thanh niên nào lại nhìn thấu chuyện cong cong thẳng thẳng bên trong này như vậy đâu?
Giang Đào vừa cười vừa nói.
- Cục Trưởng Giang à, tính tình tôi như vậy làm sao làm quan được chứ? Hay là cứ chúc ông thăng chức để bảo kê tôi cho tốt đi. Hiện giờ tôi đang gọi điện nhờ ông cứu mạng đây, ông giúp cho tôi nhé.
Đường Trọng cố ý pha trò, cũng lộ vẻ rất khiêm tốn.
- Yên tâm đi. Trong lòng tôi hiểu cả.
Giang Đào nói.
- Cho dù hồ sơ của bọn họ có được bôi sạch thì một số việc vẫn liên quan đấy. Tôi đã thấy trên tư liệu, ba năm trước, một nữ sinh học viện nghệ thuật khỏa thân đứng trước cửa Nam Đại, trên người treo biển nói là bị con trai lãnh đạo trong trường thay phiên cưỡng hiếp. Về sau chuyện này không giải quyết được gì nhưng bởi lần đó huyên náo quá lớn nên dù không có thông tin chính thức thì trên internet cũng đã đưa tin rồi. Chuyện này vẫn ở trong hồ sơ, không ai dám chủ động xóa đi.
- Hiện giờ chúng ta liền lấy cô gái này làm điểm phá án. Tôi đã phái người đi tìm cô ấy, nếu như cô ấy có dũng khí nói ra tình huống khi đó, mấy thằng ranh này không thể trốn được. Đã bị xử đúng tội rồi, chúng cũng đừng mong làm mưa làm gió ở trường nữa.
- Cám ơn cục trưởng Giang.
Đường Trọng cảm kích nói.
- Lại còn nói khách sáo với tôi à?
Giang Đào cười cười.
- Tôi đã nói chuyện với cục trưởng Trương Nghị của Nam Uyển rồi. Các cậu phối hợp điều tra cho tốt, nói rõ mọi chuyện ra là được. Bọn họ sẽ không làm khó các cậu đâu.
- Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng gật đầu:
- Cục trưởng Trương Nghị là một người tốt.
- Vậy là tốt rồi.
Giang Đào cười cười, cúp điện thoại.
Tiêu Nam Tâm ngồi trên ghế salon, con mắt vẫn chăm chú nhìn Đường Trọng.
Đường Trọng bị cô nhìn cho hơi thiếu tự nhiên, đi qua ngồi xuống đối diện với cô rồi nói:
- Có gì muốn hỏi thì hỏi đi. Dù sao tí nữa chúng ta cũng không được nhàn rồi đâu.
- Cuối cùng cậu muốn gì đây?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Làm lớn chuyện lên thì cũng không thể nói là giúp tôi giải sầu được.
Đường Trọng biết không thể gạt Tiêu Nam Tâm. Đương nhiên hắn cũng không muốn giấu diếm.
- Cô còn nhớ Tết âm lịch tôi giống như chuột chạy qua đường, bị giới truyền thông cả nước hô đánh không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Nhớ rõ.
Tiêu Nam Tâm nói.ởi Đường Trọng đánh Chung Minh Vũ tại lễ trao giải cho nên có người của giới truyền thông viết một bài "tiểu hoang đế hay đại lưu manh" khiến cả nước chấn động. Tất cả truyền thông nhao nhao chạy vào trường học đào móc chuyện Đường Trọng đánh người. Thậm chí còn có phóng viên tới phỏng vấn Tiêu Nam Tâm, muốn cô nói về cách nhìn của cô với Đường Trọng như bạn cùng lớp.
- Lúc ấy thầy Tiêu tìm Vương Trì Quốc muốn hắn hỗ trợ đứng ra nói một lời.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Thầy Tiêu nói dù sao tôi cũng là sinh viên Nam Đại, Nam Đại có một ngôi sao thì cũng là chuyện vẻ vang, hy vọng nhà trường có thể cố hết sức đứng trên lập trường của tôi mà bảo vệ tôi, không nên để một số sinh viên và giáo viên bôi đen tôi trên báo chí. Hiệu trưởng Vương lại nói với thầy rằng trắng đen là do bản thân mình, không thể bởi tôi là sinh viên của trường mà bao che được. Về sau chuyện càng ngày càng nóng, trường học cũng không đứng ra nói giúp tôi lời nào.
- Cho nên cậu hận Vương Trì Quốc sao?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Hận thì chưa nói tới, chỉ cảm thấy người nầy không biết điều, tôi không thích.
Đường Trọng nói.
- Lần này tôi gặp tập kích bằng lựu đạn tại đoàn lam phim Hắc Hiệp, phát hiện ra một số tình huống khác. Do đó tôi mới chính thức hận người này.