Tiêu Nam Tâm suýt nữa bị Đường Trọng làm cho nghẹt thở.
Nhưng nghĩ đến mình mấy lần thua trên tay hắn. Võ không được, văn cũng không nốt, nàng làm sao mà nguyện ý để thua chứ?
Cho nên, nàng cười lạnh nói:
- Đàn ông dựa vào chinh phục thế giới để chinh phục đàn bà. Đàn bà lại dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Cách lý giải kia ngay cả loại logic này cũng không nói rõ được, có thể thấy quan điểm đó sai lầm như thế nào.
- Chỉ biết có một câu là "Phao mã tử", chẳng nhẽ cô nghe thấy câu "Phao hán tử" hay sao? Chứng minh từ xưa đến nay, đều là đàn ông chinh phục đàn bà.
(Giải thích chút: mã tử là cách là để chỉ đàn bà, mã là con ngựa, là để cưỡi đó, nói chung Phao mã tử tức là đi cưa gái. Từ phao ở đây có nghĩa là "cưa" hay là "cua" nhé)
- Quán quân NBA hàng năm, mỗi quán quân World Cup bóng đá có bao nhiêu triệu người hâm mộ theo đuổi chứ, cầu thủ không phải đều là đàn ông hay sao? Đàn ông dựa vào sự nghiệp để chinh phục thế giới rồi mới chinh phục đàn bà. Từ xưa tới nay mỹ nữ mến anh hùng, anh không phải anh hùng thì phụ nữ sao lại yêu anh chứ?
- Chuyện đó... - Thấy Tiêu Nam Tâm hài hước nhìn mình, Đường Trọng vội vàng ngậm miệng. Vốn hắn định phản bác, Sora Aoi mặc dù chinh phục thế giới nhưng cuối cùng vẫn bị đàn ông chinh phục đấy thôi. Nhưng mà viện trưởng Tiêu Dục Hằng ngồi đây, hắn làm sao mà dám nói ra tên của thần tượng này chứ? Nếu viện trưởng Tiêu Dục Hằng không biết Aoi sensei là ai thì còn tốt, nếu mà ông biết được thì hỏng bét.
- Sao không nói nữa đi? - Tiêu Nam Tâm cười híp mắt nói:
- Hết từ sao? Nhận mình đã sai lầm đi?
- Đàn bà cuối cùng cũng phải gả cho đàn ông, đây là sự thực không cần bàn cãi.
- Chúng ta đang tranh luận xem cô bé kia có tiếp nhận nam sinh không. Đàn bà gả cho đàn ông cũng không tệ, nhưng các cô ấy cũng không nhất định chỉ có thể gả cho một người.
- Tốt lắm tốt lắm. - Tiêu Dục Hằng gõ bàn ngăn cản. Ông biết, nếu như mình không lên tiếng thì hai đứa này có thể tranh cãi cả ba ngày ba đêm.
Đường Trọng cười cười, không tranh cãi với nàng nữa mà ngẩng đầu nhìn Tiêu Dục Hằng, vô cùng tôn kính nói:
- Thưa thầy, tình huống cuối cùng ra sao, thầy cũng nên nói đáp án cho bọn em đi.
Tiêu Dục Hằng xấu hổ nói:
- Vấn đề này tôi cũng chỉ nghĩ tạm đến mà thôi, nhưng mà hai em cũng biện luận quá tốt, cực kỳ tốt. Năng lực phân tích rất mạch, tốt lắm.
Tiêu Dục Hằng buồn bực trong lòng, nhưng lại rất vui mừng.
Vui mừng chính là, hai đồ đệ này cũng khéo mồm hơn rồi, đây là cơ sở của thầy giáo tâm lý học, hiểu được và cũng dễ dàng biểu đạt ra ngoài. Hơn nữa, năng lực quan sát của họ cực mạnh, năng lực tư duy logic trác tuyệt, biết liên tưởng, biết suy rộng, đúng là hai hạt giống tốt.
Buồn bực chính là, thầy giáo như ông mới nói hai phút, bọn họ đã biện luận cả nửa ngày. Nếu mỗi lần lên lớp hai người đều miệng đao lưỡi súng giương cung bạt kiếm thế này, lớp học còn tiến hành kiểu gì?
- Thế cuối cùng cũng không có đáp án sao? - Tiêu Nam Tâm bất mãn nói:
- Lúc trong lòng ông nghĩ ra cái vấn đề này thì đáp án của ông là gì?
- Ông chỉ nghĩ tới ra đề, cũng chưa nghĩ tới đáp án!
- Ông...
Tiêu Dục Hằng biết cháu gái bảo bối của mình rất mạnh mẽ, sau khi đến Nam Đại này lại bị Đường Trọng áp chế khắp nơi, trong lòng nhất định không thoải mái. Ông ho khan hai tiếng nói:
- Ông đưa ra vấn đề này chỉ là để thử năng lực phân tích của hai đứa. Biểu hiện của hai đứa làm ông rất hài lòng. Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục bài giảng.
Tiêu Dục Hằng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói, quả nhiên có uy lực. Mặc dù Tiêu Nam Tâm trách ông thiên vị, nhưng cũng chỉ có giữ vững trầm mặc. Đường Trọng càng không nói gì, hắn tới để học tập kiến thức tâm lý học, không phải là để đấu khẩu với một cô gái.
Mưa nhỏ đi một chút, gió nhẹ đi hai chút.
Hơi nước tràn ngập, giống như phủ một tấm màn mỏng lên sân trường vậy. Cây xanh hoa hồng, giả sơn thạch tạ, lầu cao ngói đỏ, còn có đám người đi lại trong mưa, tất cả đều mang theo một loại mỹ cảm mông lung.
Thế sự là như thế, càng mờ ảo thì lại càng đẹp. Cái gì hiểu thấu rồi thì cũng không còn nhiều hứng thú nữa.
Trường học không báo cho sinh viên tiếp tục thao luyện, bọn sinh viên thì khó có một ngày nghỉ, giống như đám lười như Hoa Minh, Lương Đào nhất định ỳ ra trong phòng ngủ đánh bài, Lý Ngọc thì nằm sấp trước máy tính chơi trò chơi. Còn có người chọn ngủ một giấc ngon lành, đền bù giấc ngủ thiếu thốn mấy ngày trước. Dĩ nhiên, cũng có người thích học tập thì che dù đi vào thư viện, còn có một ít kẻ nhiệt tình yêu thương mỹ nữ khi học tập, cũng che dù đi vào thư viện luôn.
Thư viện của Nam Đại có danh tiếng trên khắp nền giáo dục của nước Hoa Hạ, nghe nói chứa nhiều sách nhất, nhiều sách quý nhất, là thư viện đại học có không khí học tập nồng đậm nhất. Nói không khoa trương, có vài sinh viên thậm chí còn chạy tới ngồi trong thư viện này mà thi đỗ Nam Đại.
Từng dãy sách xếp đầy các bộ sách đứng vững, giống như là vệ binh chờ kiểm duyệt vậy. Bọn sinh viên bên trong ghé qua, dựa theo phân loại để tìm kiếm bộ sách mà mình cần.
Với sinh viên mà nói, văn học trẻ cùng với tiểu thuyết là được hoan nghênh nhất. Loại sách này rất đa dạng nhất, cũng được nhiều sinh viên mượn đọc nhất.
Mà chỗ lạnh nhất không nên tới là loại "tông giáo", gần như không ai để ý cả. Cho nên, cái loại sách này bị đặt ở góc cuối cùng trong đại sảnh. Bởi vì đại sảnh thư viện quá lớn, người xếp hàng đằng sau lại quá ít, nơi này gần như là một vương quốc độc lập.
Hôm nay, nơi này lại có một nam sinh đặc biệt.
Nói hắn đặc biệt là bởi vì diện mạo của hắn thật sự quá quái dị.
Người thì thấp, đại khái cũng cao khoảng mét sáu. Con mắt hơi trũng, giống như là bị người ta đấm cho một phát vào mắt vậy. Cằm lại nhô mạnh ra, làm cho người ta cảm thấy hắn là một người nguyên thủy chưa hoàn toàn tiến hóa vậy.
Lưng hắn hơi còng, bước đi luôn cúi đầu, chân thì hơi dị dạng, bước đi cà nhắc giật giật, giống như dưới lòng bàn chân gắn một khối lò xo vậy.
Nếu như có một điểm sáng trên người hắn, vậy thì đó chính là đôi mắt kiếng đồi mồi hiếm thấy trên thị trường, tùy tiện một cái cũng có giá trên trười khoảng mười mấy vạn thậm chí mấy chục vạn.
Trong tay hắn đang cầm hai quyền sách, một quyển là "giáo hoàng sử", một quyển là "sự rực rỡ của thiền tông Hoa Hạ".
Khi hắn nhìn thấy một tấm da tàn tạ được buộc chỉ trên giá sách, có ghi chữ "Thôi bối đồ" thì ánh mắt sáng lên, đưa tay ra lấy.
(Thôi bối đồ là một bộ sách dự ngôn cổ của TQ, giống như sách sấm truyền vậy)
Đáng tiếc, hắn đã chậm một bước, bởi vì tấm "Thôi bối đồ" kia đã bị lấy đi.
Một nam một nữ đi ra từ sau giá sách, nam tuấn lãng bất phàm, nữ xuất trần như tiên. Hai người cùng đi ra, giống như là một đôi thần tiên quyến lữ vậy.
Người so sánh với người đúng là tức chết người.
Nam sinh kia đứng chung một chỗ với đôi trai gái vừa ra này càng tạo thêm vẻ đối lập. Một người là kim thô chỉ thiển, một người là kim mảnh chỉ thanh, cẩm y ngọc bào, một là trên trời, một là dưới đất. Sự chênh lệch thực sự quá lớn.
Nhưng mà, nam sinh thấp bé kia lại chẳng sợ gì, thậm chí còn châm chọc nhìn bọn họ.
- Du thiếu thật hào hứng. - Lục Quân Trác mở quyển "Thôi bối đồ" đã bị hắn cầm lấy kia nói:
- Nghe nói quyển sách này tiên đoán thế sự cả ngàn năm của Hoa Hạ, không biết Du thiếu nghĩ sao?
- Tôi chỉ biết nó tiên đoán một việc. - Nam sinh thấp bé kia bất chợt vọt lên, hướng tới ngực của Lục Quân Trác. Lục Quân Trác đưa tay chặn lại, nam sinh thấp bé lại biến chiêu nhanh như chớp, chộp lấy "Thôi bối đồ" vốn trong tay của hắn.
Lục Quân Trác cũng chẳng cần "Thôi bối đồ" này, nếu hắn cướp thì cho hắn. Cho nên, Lục Quân Trác chuẩn bị thu chiêu.
Nhưng mà, tình huống lại biến.
Nam sinh thấp bé đã đoạt "Thôi bối đồ" kia không hề bỏ qua, thân hình thu về lại lao lên một lần nữa, đánh trúng ngực của Lục Quân Trác.
Cuống quýt đưa tay ngăn chặn, nhưng hắn vẫn chậm một bước, bị nam sinh thấp bé đấm trúng, thân thể cao lớn của Lục Quân Trác lùi về phía sau liên tục.
Hắn lùi tới năm sau bước mới có thể miễn cưỡng đứng lại được.
Cổ họng ngòn ngọn, một ngụm máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng.
- Nó tiên đoán anh sẽ chịu một quyền của tôi. - Nam sinh thấp bé cười lạnh. Hắn quơ quơ bản "Thôi bối đồ" trong tay nói:
- Không kẻ nào dám đoạt đồ của tôi cả.
Chỉ liếc mặt, Tô San đã định nghĩa được mục tiêu mà bọn họ truy tìm.
Lục Quân Trác rút một khăn lụa màu trắng từ trong túi ra, lau lau khóe miệng, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, mỗi một động tác đều nhã nhặn giống như là vương tử chịu qua giáo dục của hoàng thất vậy.
- Anh không thấy... - Lục Quân Trác xếp cái khăn lại trong tay, âm trầm nói:
- Thật hơi quá mức rồi sao?
- Quá mức? - Nam sinh thấp bé cười lạnh:
- Cái gì gọi là quá mức? Thứ tôi muốn, anh lại cướp đi, tôi trừng phạt anh thì có gì không đúng? Tôi muốn, anh cướp, tôi lại không có cách nào trừng phạt anh, đó mới gọi là quá mức.
- Tô San? - Nam sinh thấp bé chẳng qua chỉ ôm chặt sách của mình, không hề tiến lên nắm nấy bàn tay xinh đẹp của Tô San. Điển hình của tâm lý biến thái đáp lại:
- Có thể lọt vào mắt xanh của mấy lão đầu tử kia, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
- Bằng hữu? - Khóe miệng của nam sinh thấp bé hiện lên nụ cười châm chọc:
- Tôi không kết giao bằng hữu, tôi chỉ nuôi chó.
Sắc mặt Lục Quân Trác đại biến, ánh mắt ác độc nhìn hắn.
- Làm sao? Cảm thấy lời nói của tôi trực tiếp quá à? - Nam sinh thấp bé cười lớn:
- Các người có bằng hữu sao? Hai người các người là bằng hữu hay sao?
- Chúng tôi đương nhiên là bằng hữu. - Lục Quân Trác lớn tiếng trả lời.
Nam snh thấp bé lắc lắc đầu:
- Nếu như các người thật tâm, vậy tôi chỉ có thể nói công tử Lục gia thật là ngu ngốc một cách đáng yêu. Người như vậy mà cũng làm đối thủ của tôi sao? Nếu như anh nói dối, như vậy thì tôi không thể không than thở một tiếng. Lúc này còn ra vẻ ta đây, hô ra cái khẩu hiệu buồn nôn như vậy, anh có thể đoạt giải Oscar cho diễn viên rồi đấy.
Hắn chỉ Tô San nói:
- Cô ta còn thành thục hơn anh, còn thông minh hơn anh nữa.
Lục Quân Trác nhìn thoáng qua Tô San, sự bi phẫn trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Từ đầu đến cuối, Tô San vẫn duy trì sự bình thản trong tâm lý và sự bình tĩnh trong lời nói.
Nàng không nhu nhược, cũng không bén nhọn, thản nhiên nói:
- Sao lại cự tuyệt?
- Vậy cô nói cho tôi biết, tại sao tôi phải gia nhập? - Nam sinh thấp bé hỏi ngược lại.
- Các người muốn tôi gia nhập, chẳng phải là muốn mượn tấm da hổ của Du gia hay sao? - Nam sinh thấp bé châm biếm cười:
- Tôi không gia nhập Hồng Ưng, cũng có thể gia nhập Hắc Ưng hay Bạch Ưng. Thậm chí, chính tôi cũng có thể nuôi một con ưng. Sao lại phải gia nhập với các người chứ?
- Xem ra chúng ta sai lầm rồi. - Lục Quân Trác nhìn Tô San nói.
- Không, ít nhất các người đã biểu đạt thành ý với tôi. - Nam sinh thấp bé nói:
- Các người chủ động muốn mời, tôi không đi, đó là các người tôn trọng tôi. Nếu các người không thấy sự tồn tại của tôi, tôi sẽ tự đi, cũng chẳng cần phải tôn trọng các người làm gì. Nếu như các người thật sự muốn tôi gia nhập Hồng Ưng, tôi có hai yêu cầu.
- Hai yêu cầu gì? - Tô San hỏi.
- Thứ nhất, tôi muốn làm phó hội trưởng. - Nam sinh thấp bé dùng công phu sư tử ngoạm.
- Không thành vấn đề. - Tô San đáp ứng ngay, địa vị người này quá lớn, không cho cái chức phó hội trưởng thì mới là không ra gì.
- Thứ hai. - Hắn nhìn Tô San nói:
- Cô làm nữ nhân của tôi.
Nhưng nghĩ đến mình mấy lần thua trên tay hắn. Võ không được, văn cũng không nốt, nàng làm sao mà nguyện ý để thua chứ?
Cho nên, nàng cười lạnh nói:
- Đàn ông dựa vào chinh phục thế giới để chinh phục đàn bà. Đàn bà lại dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Cách lý giải kia ngay cả loại logic này cũng không nói rõ được, có thể thấy quan điểm đó sai lầm như thế nào.
- Chỉ biết có một câu là "Phao mã tử", chẳng nhẽ cô nghe thấy câu "Phao hán tử" hay sao? Chứng minh từ xưa đến nay, đều là đàn ông chinh phục đàn bà.
(Giải thích chút: mã tử là cách là để chỉ đàn bà, mã là con ngựa, là để cưỡi đó, nói chung Phao mã tử tức là đi cưa gái. Từ phao ở đây có nghĩa là "cưa" hay là "cua" nhé)
- Quán quân NBA hàng năm, mỗi quán quân World Cup bóng đá có bao nhiêu triệu người hâm mộ theo đuổi chứ, cầu thủ không phải đều là đàn ông hay sao? Đàn ông dựa vào sự nghiệp để chinh phục thế giới rồi mới chinh phục đàn bà. Từ xưa tới nay mỹ nữ mến anh hùng, anh không phải anh hùng thì phụ nữ sao lại yêu anh chứ?
- Chuyện đó... - Thấy Tiêu Nam Tâm hài hước nhìn mình, Đường Trọng vội vàng ngậm miệng. Vốn hắn định phản bác, Sora Aoi mặc dù chinh phục thế giới nhưng cuối cùng vẫn bị đàn ông chinh phục đấy thôi. Nhưng mà viện trưởng Tiêu Dục Hằng ngồi đây, hắn làm sao mà dám nói ra tên của thần tượng này chứ? Nếu viện trưởng Tiêu Dục Hằng không biết Aoi sensei là ai thì còn tốt, nếu mà ông biết được thì hỏng bét.
- Sao không nói nữa đi? - Tiêu Nam Tâm cười híp mắt nói:
- Hết từ sao? Nhận mình đã sai lầm đi?
- Đàn bà cuối cùng cũng phải gả cho đàn ông, đây là sự thực không cần bàn cãi.
- Chúng ta đang tranh luận xem cô bé kia có tiếp nhận nam sinh không. Đàn bà gả cho đàn ông cũng không tệ, nhưng các cô ấy cũng không nhất định chỉ có thể gả cho một người.
- Tốt lắm tốt lắm. - Tiêu Dục Hằng gõ bàn ngăn cản. Ông biết, nếu như mình không lên tiếng thì hai đứa này có thể tranh cãi cả ba ngày ba đêm.
Đường Trọng cười cười, không tranh cãi với nàng nữa mà ngẩng đầu nhìn Tiêu Dục Hằng, vô cùng tôn kính nói:
- Thưa thầy, tình huống cuối cùng ra sao, thầy cũng nên nói đáp án cho bọn em đi.
Tiêu Dục Hằng xấu hổ nói:
- Vấn đề này tôi cũng chỉ nghĩ tạm đến mà thôi, nhưng mà hai em cũng biện luận quá tốt, cực kỳ tốt. Năng lực phân tích rất mạch, tốt lắm.
Tiêu Dục Hằng buồn bực trong lòng, nhưng lại rất vui mừng.
Vui mừng chính là, hai đồ đệ này cũng khéo mồm hơn rồi, đây là cơ sở của thầy giáo tâm lý học, hiểu được và cũng dễ dàng biểu đạt ra ngoài. Hơn nữa, năng lực quan sát của họ cực mạnh, năng lực tư duy logic trác tuyệt, biết liên tưởng, biết suy rộng, đúng là hai hạt giống tốt.
Buồn bực chính là, thầy giáo như ông mới nói hai phút, bọn họ đã biện luận cả nửa ngày. Nếu mỗi lần lên lớp hai người đều miệng đao lưỡi súng giương cung bạt kiếm thế này, lớp học còn tiến hành kiểu gì?
- Thế cuối cùng cũng không có đáp án sao? - Tiêu Nam Tâm bất mãn nói:
- Lúc trong lòng ông nghĩ ra cái vấn đề này thì đáp án của ông là gì?
- Ông chỉ nghĩ tới ra đề, cũng chưa nghĩ tới đáp án!
- Ông...
Tiêu Dục Hằng biết cháu gái bảo bối của mình rất mạnh mẽ, sau khi đến Nam Đại này lại bị Đường Trọng áp chế khắp nơi, trong lòng nhất định không thoải mái. Ông ho khan hai tiếng nói:
- Ông đưa ra vấn đề này chỉ là để thử năng lực phân tích của hai đứa. Biểu hiện của hai đứa làm ông rất hài lòng. Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục bài giảng.
Tiêu Dục Hằng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói, quả nhiên có uy lực. Mặc dù Tiêu Nam Tâm trách ông thiên vị, nhưng cũng chỉ có giữ vững trầm mặc. Đường Trọng càng không nói gì, hắn tới để học tập kiến thức tâm lý học, không phải là để đấu khẩu với một cô gái.
Mưa nhỏ đi một chút, gió nhẹ đi hai chút.
Hơi nước tràn ngập, giống như phủ một tấm màn mỏng lên sân trường vậy. Cây xanh hoa hồng, giả sơn thạch tạ, lầu cao ngói đỏ, còn có đám người đi lại trong mưa, tất cả đều mang theo một loại mỹ cảm mông lung.
Thế sự là như thế, càng mờ ảo thì lại càng đẹp. Cái gì hiểu thấu rồi thì cũng không còn nhiều hứng thú nữa.
Trường học không báo cho sinh viên tiếp tục thao luyện, bọn sinh viên thì khó có một ngày nghỉ, giống như đám lười như Hoa Minh, Lương Đào nhất định ỳ ra trong phòng ngủ đánh bài, Lý Ngọc thì nằm sấp trước máy tính chơi trò chơi. Còn có người chọn ngủ một giấc ngon lành, đền bù giấc ngủ thiếu thốn mấy ngày trước. Dĩ nhiên, cũng có người thích học tập thì che dù đi vào thư viện, còn có một ít kẻ nhiệt tình yêu thương mỹ nữ khi học tập, cũng che dù đi vào thư viện luôn.
Thư viện của Nam Đại có danh tiếng trên khắp nền giáo dục của nước Hoa Hạ, nghe nói chứa nhiều sách nhất, nhiều sách quý nhất, là thư viện đại học có không khí học tập nồng đậm nhất. Nói không khoa trương, có vài sinh viên thậm chí còn chạy tới ngồi trong thư viện này mà thi đỗ Nam Đại.
Từng dãy sách xếp đầy các bộ sách đứng vững, giống như là vệ binh chờ kiểm duyệt vậy. Bọn sinh viên bên trong ghé qua, dựa theo phân loại để tìm kiếm bộ sách mà mình cần.
Với sinh viên mà nói, văn học trẻ cùng với tiểu thuyết là được hoan nghênh nhất. Loại sách này rất đa dạng nhất, cũng được nhiều sinh viên mượn đọc nhất.
Mà chỗ lạnh nhất không nên tới là loại "tông giáo", gần như không ai để ý cả. Cho nên, cái loại sách này bị đặt ở góc cuối cùng trong đại sảnh. Bởi vì đại sảnh thư viện quá lớn, người xếp hàng đằng sau lại quá ít, nơi này gần như là một vương quốc độc lập.
Hôm nay, nơi này lại có một nam sinh đặc biệt.
Nói hắn đặc biệt là bởi vì diện mạo của hắn thật sự quá quái dị.
Người thì thấp, đại khái cũng cao khoảng mét sáu. Con mắt hơi trũng, giống như là bị người ta đấm cho một phát vào mắt vậy. Cằm lại nhô mạnh ra, làm cho người ta cảm thấy hắn là một người nguyên thủy chưa hoàn toàn tiến hóa vậy.
Lưng hắn hơi còng, bước đi luôn cúi đầu, chân thì hơi dị dạng, bước đi cà nhắc giật giật, giống như dưới lòng bàn chân gắn một khối lò xo vậy.
Nếu như có một điểm sáng trên người hắn, vậy thì đó chính là đôi mắt kiếng đồi mồi hiếm thấy trên thị trường, tùy tiện một cái cũng có giá trên trười khoảng mười mấy vạn thậm chí mấy chục vạn.
Trong tay hắn đang cầm hai quyền sách, một quyển là "giáo hoàng sử", một quyển là "sự rực rỡ của thiền tông Hoa Hạ".
Khi hắn nhìn thấy một tấm da tàn tạ được buộc chỉ trên giá sách, có ghi chữ "Thôi bối đồ" thì ánh mắt sáng lên, đưa tay ra lấy.
(Thôi bối đồ là một bộ sách dự ngôn cổ của TQ, giống như sách sấm truyền vậy)
Đáng tiếc, hắn đã chậm một bước, bởi vì tấm "Thôi bối đồ" kia đã bị lấy đi.
Một nam một nữ đi ra từ sau giá sách, nam tuấn lãng bất phàm, nữ xuất trần như tiên. Hai người cùng đi ra, giống như là một đôi thần tiên quyến lữ vậy.
Người so sánh với người đúng là tức chết người.
Nam sinh kia đứng chung một chỗ với đôi trai gái vừa ra này càng tạo thêm vẻ đối lập. Một người là kim thô chỉ thiển, một người là kim mảnh chỉ thanh, cẩm y ngọc bào, một là trên trời, một là dưới đất. Sự chênh lệch thực sự quá lớn.
Nhưng mà, nam sinh thấp bé kia lại chẳng sợ gì, thậm chí còn châm chọc nhìn bọn họ.
- Du thiếu thật hào hứng. - Lục Quân Trác mở quyển "Thôi bối đồ" đã bị hắn cầm lấy kia nói:
- Nghe nói quyển sách này tiên đoán thế sự cả ngàn năm của Hoa Hạ, không biết Du thiếu nghĩ sao?
- Tôi chỉ biết nó tiên đoán một việc. - Nam sinh thấp bé kia bất chợt vọt lên, hướng tới ngực của Lục Quân Trác. Lục Quân Trác đưa tay chặn lại, nam sinh thấp bé lại biến chiêu nhanh như chớp, chộp lấy "Thôi bối đồ" vốn trong tay của hắn.
Lục Quân Trác cũng chẳng cần "Thôi bối đồ" này, nếu hắn cướp thì cho hắn. Cho nên, Lục Quân Trác chuẩn bị thu chiêu.
Nhưng mà, tình huống lại biến.
Nam sinh thấp bé đã đoạt "Thôi bối đồ" kia không hề bỏ qua, thân hình thu về lại lao lên một lần nữa, đánh trúng ngực của Lục Quân Trác.
Cuống quýt đưa tay ngăn chặn, nhưng hắn vẫn chậm một bước, bị nam sinh thấp bé đấm trúng, thân thể cao lớn của Lục Quân Trác lùi về phía sau liên tục.
Hắn lùi tới năm sau bước mới có thể miễn cưỡng đứng lại được.
Cổ họng ngòn ngọn, một ngụm máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng.
- Nó tiên đoán anh sẽ chịu một quyền của tôi. - Nam sinh thấp bé cười lạnh. Hắn quơ quơ bản "Thôi bối đồ" trong tay nói:
- Không kẻ nào dám đoạt đồ của tôi cả.
Chỉ liếc mặt, Tô San đã định nghĩa được mục tiêu mà bọn họ truy tìm.
Lục Quân Trác rút một khăn lụa màu trắng từ trong túi ra, lau lau khóe miệng, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, mỗi một động tác đều nhã nhặn giống như là vương tử chịu qua giáo dục của hoàng thất vậy.
- Anh không thấy... - Lục Quân Trác xếp cái khăn lại trong tay, âm trầm nói:
- Thật hơi quá mức rồi sao?
- Quá mức? - Nam sinh thấp bé cười lạnh:
- Cái gì gọi là quá mức? Thứ tôi muốn, anh lại cướp đi, tôi trừng phạt anh thì có gì không đúng? Tôi muốn, anh cướp, tôi lại không có cách nào trừng phạt anh, đó mới gọi là quá mức.
- Tô San? - Nam sinh thấp bé chẳng qua chỉ ôm chặt sách của mình, không hề tiến lên nắm nấy bàn tay xinh đẹp của Tô San. Điển hình của tâm lý biến thái đáp lại:
- Có thể lọt vào mắt xanh của mấy lão đầu tử kia, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
- Bằng hữu? - Khóe miệng của nam sinh thấp bé hiện lên nụ cười châm chọc:
- Tôi không kết giao bằng hữu, tôi chỉ nuôi chó.
Sắc mặt Lục Quân Trác đại biến, ánh mắt ác độc nhìn hắn.
- Làm sao? Cảm thấy lời nói của tôi trực tiếp quá à? - Nam sinh thấp bé cười lớn:
- Các người có bằng hữu sao? Hai người các người là bằng hữu hay sao?
- Chúng tôi đương nhiên là bằng hữu. - Lục Quân Trác lớn tiếng trả lời.
Nam snh thấp bé lắc lắc đầu:
- Nếu như các người thật tâm, vậy tôi chỉ có thể nói công tử Lục gia thật là ngu ngốc một cách đáng yêu. Người như vậy mà cũng làm đối thủ của tôi sao? Nếu như anh nói dối, như vậy thì tôi không thể không than thở một tiếng. Lúc này còn ra vẻ ta đây, hô ra cái khẩu hiệu buồn nôn như vậy, anh có thể đoạt giải Oscar cho diễn viên rồi đấy.
Hắn chỉ Tô San nói:
- Cô ta còn thành thục hơn anh, còn thông minh hơn anh nữa.
Lục Quân Trác nhìn thoáng qua Tô San, sự bi phẫn trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Từ đầu đến cuối, Tô San vẫn duy trì sự bình thản trong tâm lý và sự bình tĩnh trong lời nói.
Nàng không nhu nhược, cũng không bén nhọn, thản nhiên nói:
- Sao lại cự tuyệt?
- Vậy cô nói cho tôi biết, tại sao tôi phải gia nhập? - Nam sinh thấp bé hỏi ngược lại.
- Các người muốn tôi gia nhập, chẳng phải là muốn mượn tấm da hổ của Du gia hay sao? - Nam sinh thấp bé châm biếm cười:
- Tôi không gia nhập Hồng Ưng, cũng có thể gia nhập Hắc Ưng hay Bạch Ưng. Thậm chí, chính tôi cũng có thể nuôi một con ưng. Sao lại phải gia nhập với các người chứ?
- Xem ra chúng ta sai lầm rồi. - Lục Quân Trác nhìn Tô San nói.
- Không, ít nhất các người đã biểu đạt thành ý với tôi. - Nam sinh thấp bé nói:
- Các người chủ động muốn mời, tôi không đi, đó là các người tôn trọng tôi. Nếu các người không thấy sự tồn tại của tôi, tôi sẽ tự đi, cũng chẳng cần phải tôn trọng các người làm gì. Nếu như các người thật sự muốn tôi gia nhập Hồng Ưng, tôi có hai yêu cầu.
- Hai yêu cầu gì? - Tô San hỏi.
- Thứ nhất, tôi muốn làm phó hội trưởng. - Nam sinh thấp bé dùng công phu sư tử ngoạm.
- Không thành vấn đề. - Tô San đáp ứng ngay, địa vị người này quá lớn, không cho cái chức phó hội trưởng thì mới là không ra gì.
- Thứ hai. - Hắn nhìn Tô San nói:
- Cô làm nữ nhân của tôi.