[̉i tận giết tuyệt
Vì ưu thế kỹ thuật lái xe và chất lượng xe, Đường Trọng luôn giữ ở vị trí dẫn đầu, cách một khoảng an toàn với những chiếc xe cảnh sát kia.
Nhưng những chiếc xe cảnh sát kia cũng không vì mục tiêu quá xa mà buông tha. Bọn hắn đuổi theo không bỏ, bộ dạng không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua.
Chạy!
Chạy!
Chạy!
Đuổi!
Đuổi!
Đuổi!
- Coi chừng phía trước.
Tô Sơn nhíu mày nói. Cô biết rõ dựa theo kỹ thuật kém như vậy, những chiếc xe cảnh sát sau lưng kia không thể nào đuổi theo bọn hắn. Sở dĩ bọn hắn kiên trì như vậy thì nhất định sẽ có lý do kiên trì của bọn họ.
Có khả năng nhất chính là bọn họ đã bố trí mai phục ở đằng trước. Dùng năng lực của Tô gia, để cảnh sát Minh Châu giúp đỡ đuổi theo đào phạm là chuyện bình thường.
Nhưng dùng quan hệ giữa Đường Trọng và Giang Đào, cảnh sát Minh Châu sẽ nghe lệnh làm việc sao?
Rất nhanh đáp án đã xuất hiện.
Thì ra ở giữa đường cao tốc, ngay phía trước xe bọn hắn, xe đã xếp thành một con rắn dài.
Hơn trăm chiếc xe tập trung lại chặn giao lộ lại.
Trừ phi biết bay, nếu không bọn người Đường Trọng không có khả năng vượt qua những chiếc xe này rồi trốn khỏi Minh Châu.
- Phía trước sao lại kẹt xe rồi?
Bạch Quân Dật thấy cảnh tượng phía trước thì lo lắng nói.
Tô Sơn nắm chặt tay bà mẹ, an ủi nói:
- Không có chuyện gì đâu ạ.
Đường Trọng giảm tốc, cười khổ nói:
- Xem ra bọn chúng đã sớm chuẩn bị xong thiên la địa võng, chỉ chờ chúng ta sa vào lưới thôi.
Xem cảnh tượng đằng trước, hẳn là hai chiếc xe đã đâm thẳng vào nhau gây khó dễ cho những chiếc xe đằng sau.
Điều này không có khả năng đơn giản chỉ là “hai chiếc xe đâm vào nhau”. Đường Trọng không tin lại trùng hợp như vậy. Dựa theo kinh nghiệm trong cuộc sống và những điều hắn đã được học, sau những chuyện trùng hợp đều là âm mưu to lớn.
Trong mắt hắn, tai nạn xe cộ này là do con người làm.
Trong lúc đó Đường Trọng bỗng thấy hoài nghi, đối thủ của mình là Tô gia Tô Vinh Bính sao?
Nếu đúng là ông ta thì chỉ số thông minh và thủ đoạn của người này sẽ cao minh đến trình độ nào đây?
Đây là sát cục, hoàn toàn đan xen, từng khâu đều không có sơ hở. Đường Trọng ngoại trừ diễn theo đoạn kịch mà bọn chúng đã biên sẵn thì căn bản không có lựa chọn khác.
- Đao dấu trong băng.
Đường Trọng cười lạnh:
- Đây là thủ đoạn của Tô Vinh Bính sao?
Tô Sơn trầm ngâm một lúc, nói:
- Quả thật là phong cách của ông ta. Bất động thì thôi, đã động thì sẽ có người bị thương.
- Khó trách nhân tài tàn lụi Tô gia mà vẫn có thể giữ vị trí đệ nhất tại Tô Hàng. Có người này ở dây, ai cũng đừng mong chiếm được tiện nghi.
Đường Trọng tán thưởng nói:
- Trước đó tôi quá xem thường ông ta rồi.
Lúc hai người nói chuyện, những cảnh sát sau lưng kia cũng thừa cơ rút ngắn khoảng cách.
Bọn chúng càng ngày càng gần, những tiếng còi xe cảnh sát cũng càng ngày càng chói tai, rất nhanh đã sắp đuổi theo bọn hắn.
- Anh muốn làm gì đây?
Tô Sơn hỏi. Trong lòng cô đã có kế hoạch, chỉ là lúc này lại muốn ỷ vào người đàn ông này, cũng gieo quyền quyết định cho người đó.
- Nghĩ giống cô thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lúc khoảng cách đến chỗ xe tắc đường chỉ còn vài mét, hắn liền dồn sức quay tay lái, sau đó giẫm chân ga rồi chạy như điên về phía ngược lại.
Người trong xe cảnh sát cũng phát hiện phía trước khác thường, thấy Đường Trọng vọt trở về thì bọn họ dùng bộ đàm gào ầm lên:
- Hắn trở về rồi, mau ngăn lại, mau ngăn lại.
- Ba chiếc xe xếp thành hàng chạy song song, chèn chết hắn đi.
Một âm thanh uy nghiêm vang lên sai bảo.
Người phụ trách đuổi theo Đường Trọng chính là đại đội trưởng Lý Hảo Ý của phân cục cảnh sát hình sự Mỹ Lan. Ông đã nhận được mệnh lệnh của cục trưởng, cho dù thế nào thì cũng phải mang được người trong chiếc xe này về, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ vào khu vực Minh Châu.
Ông biết thân phận của đào phạm phía trước không đơn giản, hình như có liên quan đến ngôi sao Đường Trọng vô cùng nổi tiếng gần đây.
Tuy ông đã từng nghe qua tiếng tăm của nhóm nhảy Hồ Điệp, cảm thấy cũng được nhưng công là công, tư là tư, trái phải rõ ràng, ông nhất định phải giữ kiên tâm, nghe theo lời lãnh đạo nói.
Giờ lãnh đạo bảo hắn chèn chết người, hắn liền chèn chết Đường Trọng.
Lý Hảo Ý được cục trưởng trọng dụng, có uy tín rất cao trong các cảnh sát này. Hắn nói ra mệnh lệnh, mọi người lập tức tuân theo.
Vì thế ba chiếc xe cảnh sát liền chạy song song nghiền Đường Trọng.
Mà ở bên Đường Trọng, hắn lái chiếc xe Audi như một hiệp sĩ cô độc đang dũng cảm tiến tới, đâm đầu về ba chiếc xe cảnh sát, bộ dạng như muốn cùng chết.
Tới gần.
Khoảng cách lại càng gần hơn nữa.
Đường cao tốc tới Minh Châu này có thể cho ba làn xe chạy song song. Đường Trọng đang chạy ở làn phổ thông. Bởi như thế nên chiếc xe cảnh sát chính giữa kia vô cùng khẩn trương.
Mí mắt không ngừng giật, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc Audi màu đen đằng trước, trán đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt tay lái, máu thịt trong cơ thể như muốn sôi trào lên.
Mà ngay cả hai đồng nghiệp khác đang ngồi trong xe cũng khẩn trương. Phải biết rằng nếu hai chiếc xe đâm vào nhau thì không chừng bọn họ sẽ xe hủy người vong.
Áp lực rất lớn làm lái xe không thể không xin với cấp trên:
- Đội trưởng, hắn không dừng...
- Cậu cũng không thể dừng được.
Lý Hào Ý rống lớn nói.
Ông ta ngồi ở tay tay phụ của chiếc xe bên trái, ánh mắt lẫm lẫm nhìn chằm chằm vào chiếc xe Audi đang lao nhanh đến, cắn răng lấy khẩu súng lục bên hông ra, sau đó kéo lớp thủy tinh của cửa sổ xe xuống.
Nếu có bất ngờ, ông ta cũng không ngại nổ súng với đào phạm.
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng hơi do dự.
Vì Đường Trọng là ngôi sao. Nếu thẩm tra được dưới tình huống không có chứng cớ mà nổ súng, chuyện này ầm lên, trách nhiệm và hậu quả như vậy ông ta không gánh được.
Ông ta đồng ý làm chó cho người khác nhưng ông ta không muốn bị người khác làm thành lẩu chó.
Khoảng cách ngày càng gần, Đường Trọng không những không giảm tốc mà lại tăng tốc.
Mục tiêu của hắn chính là chiếc xe cảnh sát chính giữa kia. Hắn muốn nghiền nó thành sắt vụn.
Bạch Quân Dật nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt tay con gái.
Tô Sơn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không sợ, ánh mắt sắc bén sáng ngời nhìn về phía trước.
Cô không sợ.
Cô dùng cách của mình để kề vai chiến đấu với Đường Trọng.
Nhanh như điện chớp, hai chiếc xe sắp đâm vào nhau.
Nghìn cân treo sợi tóc!
- A....
Vị cảnh sát mập mạp lái chiếc xe chính giữa kia rốt cục không chịu được áp lực như vậy, ông hô to một tiếng rồi giẫm nát chân ga.
Kịch...
Lốp xe cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Xe cảnh sát gian nan ngừng lại.
Lái xe, kể cả hai viên cảnh sát ngồi trong xe đều nghiêng mạnh về phía trước, sau đó lại mất đi quán tính nghiêng lại, trên mặt đều hiện lên vẻ vui sướng được sống sót sau tai nạn.
Nhưng vì chiếc xe này phanh lại giữa đường nên khiến vòng vây của bọn hắn xuất hiện một lỗ hổng cực lớn.
Một trái một phải có xe cảnh sát gác, ở giữa lại có một cánh cổng lớn mở rộng.
Đường Trọng bắt được cơ hội, trực tiếp lái xe qua, lúc lướt qua chiếc xe cảnh sát kia thì đánh mạnh tay lái, vung đuôi xinh đẹp, chiếc xe Audi liền gào thét mà đi.
- Quay đầu quay đầu.
Lý Hảo Ý hét vào bộ đàm:
- Lý mập mạp, con mẹ thằng khốn khiếp nhà mày.
Lái xe Lỹ mập nghe thấy tiếng kêu trong loa, mặt xám như tro.
- Chúng ta phải giết bằng được.
Đường Trọng nghiến răng nghiến lợi nói. Lại không nghe thấy Tô Sơn trả lời.
Sau đó chợt nghe đến âm thanh kinh hô của Bạch Quân Dật:
- Tô Sơn, con làm sao vậy? Chảy nhiều máu quá...
- Con không sao.
Tô Sơn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trán đầm đìa mồ hôi. Cô khẽ nhíu mày, hỏi:
- Anh có thuốc không?
- Có.
Đường Trọng vừa tập trung lái xe vừa lấy một lọ thuốc từ trong túi ra rồi ném vào dãy ghế đằng sau.
Vì bọn hắn đang đi ngược chiều, vì xe đằng sau còn chưa biết phía trước bị chặn nên cứ không ngừng lái về phía đường cao tốc. Cho nên Đường Trọng không dám xem thường. Chỉ hơi vô ý một chút là sẽ thành thảm họa ngay.
Tô Sơn bình tĩnh nhặt lọ thuốc kia lên, vặn cái nắp, lấy một viên thuốc màu trắng đặt vào miệng vết thương, sau đó lại lấy một chiếc khăn từ trong túi ra rồi thắt chặt vết thương vào.
- Vậy thì phải giết bằng được.
Làm xong tất cả, Tô Sơn nói.
Lúc Tô Vinh Bính, Tô Vinh Quyền và một số nam đinh quan trọng của Tô gia đến bệnh viện hữu nghị Hoa Mỹ Tô Hàng thì cửa phòng bệnh đã có không ít người.
Mẹ con Quách Mỹ Trân, Tô Cẩm Dự cũng nhận được điện thoại chạy đến, còn có một số họ hàng thân thích xa gần của Tô gia nữa.
- Tình huống thế nào rồi?
Tô Vinh Bính đen mặt nói.
- Phẫu thuật còn chưa xong.
Tô Cẩm Dự nói:
- Có ai biết là đã xảy ra chuyện gì không?
- Lão quản gia chạy tới, lúc này mới báo cáo nói:
- Nhị gia, tam gia, lão gia vẫn còn đang phẫu thuật ở trong.
- Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Tô Vinh Quyền gấp gáp hỏi.
- Tôi cũng không biết.
Lão quản gia nói:
- Lão gia vẫn như thường ngày, sau khi ăn cơm trưa xong thì sẽ ngủ trên ghế, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
- Vinh Quyền đừng gấp. Lão gia không phải ở trong sao. Lát nữa bác sĩ sẽ ra ngoài. Bọn họ biết là có chuyện gì thôi.
Quách Mỹ Trân u sầu an ủi. Người không biết còn tưởng bà quan tâm tên công công này cỡ nào.
Nghe Quách Mỹ Trân nói thế, Tô Vinh Quyền cũng không hỏi nữa.
Mọi người lo lắng chờ đợi được một khoảng thời gian, rốt cục đèn phẫu thuật cũng chuyển màu.
Qua vài phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ nam mặc áo khoác trắng đi tới rồi nhìn lướt qua bốn phía, hỏi:
- Ai là người nhà bệnh nhân?
Tô Vinh Bính và Tô Vinh Quyền đi lên một bước. Tô Vinh Bính hỏi:
- Bác sĩ, cha tôi bị sao vậy?
- Ngộ độc thức ăn.
Bác sĩ nói:
- Các anh chị làm gì thế? Cho ông cụ ăn nhiều thứ có độc tố như vậy hả? Các anh các chị phải gánh chịu trách nhiệm đấy, có biết không?
- Ngộ độc thức ăn?
Tô Vinh Quyền quay người nhìn hằm hằm lão quản gia, hỏi:
- Lão Thủy, buổi trưa lão gia đã ăn gì?
- Đã ăn một ít rau...
Lão quản gia gấp gáp giải thích:
- Đúng rồi. Hôm nay đại phu nhân tự mình xuống bếp. Mợ ấy đã đưa tới mấy món ăn sáng. Tôi biết lão gia thích đồ ăn do đại phu nhân nấu nên cũng không bảo nhà bếp chuẩn bị những món khác...
- Đại phu nhân?
Tô Vinh Bính và Tô Vinh Quyền cùng nhìn nhau. Bọn họ đồng thời nghĩ đến cái gì mà đều có cảm giác không rét mà run.
Vì ưu thế kỹ thuật lái xe và chất lượng xe, Đường Trọng luôn giữ ở vị trí dẫn đầu, cách một khoảng an toàn với những chiếc xe cảnh sát kia.
Nhưng những chiếc xe cảnh sát kia cũng không vì mục tiêu quá xa mà buông tha. Bọn hắn đuổi theo không bỏ, bộ dạng không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua.
Chạy!
Chạy!
Chạy!
Đuổi!
Đuổi!
Đuổi!
- Coi chừng phía trước.
Tô Sơn nhíu mày nói. Cô biết rõ dựa theo kỹ thuật kém như vậy, những chiếc xe cảnh sát sau lưng kia không thể nào đuổi theo bọn hắn. Sở dĩ bọn hắn kiên trì như vậy thì nhất định sẽ có lý do kiên trì của bọn họ.
Có khả năng nhất chính là bọn họ đã bố trí mai phục ở đằng trước. Dùng năng lực của Tô gia, để cảnh sát Minh Châu giúp đỡ đuổi theo đào phạm là chuyện bình thường.
Nhưng dùng quan hệ giữa Đường Trọng và Giang Đào, cảnh sát Minh Châu sẽ nghe lệnh làm việc sao?
Rất nhanh đáp án đã xuất hiện.
Thì ra ở giữa đường cao tốc, ngay phía trước xe bọn hắn, xe đã xếp thành một con rắn dài.
Hơn trăm chiếc xe tập trung lại chặn giao lộ lại.
Trừ phi biết bay, nếu không bọn người Đường Trọng không có khả năng vượt qua những chiếc xe này rồi trốn khỏi Minh Châu.
- Phía trước sao lại kẹt xe rồi?
Bạch Quân Dật thấy cảnh tượng phía trước thì lo lắng nói.
Tô Sơn nắm chặt tay bà mẹ, an ủi nói:
- Không có chuyện gì đâu ạ.
Đường Trọng giảm tốc, cười khổ nói:
- Xem ra bọn chúng đã sớm chuẩn bị xong thiên la địa võng, chỉ chờ chúng ta sa vào lưới thôi.
Xem cảnh tượng đằng trước, hẳn là hai chiếc xe đã đâm thẳng vào nhau gây khó dễ cho những chiếc xe đằng sau.
Điều này không có khả năng đơn giản chỉ là “hai chiếc xe đâm vào nhau”. Đường Trọng không tin lại trùng hợp như vậy. Dựa theo kinh nghiệm trong cuộc sống và những điều hắn đã được học, sau những chuyện trùng hợp đều là âm mưu to lớn.
Trong mắt hắn, tai nạn xe cộ này là do con người làm.
Trong lúc đó Đường Trọng bỗng thấy hoài nghi, đối thủ của mình là Tô gia Tô Vinh Bính sao?
Nếu đúng là ông ta thì chỉ số thông minh và thủ đoạn của người này sẽ cao minh đến trình độ nào đây?
Đây là sát cục, hoàn toàn đan xen, từng khâu đều không có sơ hở. Đường Trọng ngoại trừ diễn theo đoạn kịch mà bọn chúng đã biên sẵn thì căn bản không có lựa chọn khác.
- Đao dấu trong băng.
Đường Trọng cười lạnh:
- Đây là thủ đoạn của Tô Vinh Bính sao?
Tô Sơn trầm ngâm một lúc, nói:
- Quả thật là phong cách của ông ta. Bất động thì thôi, đã động thì sẽ có người bị thương.
- Khó trách nhân tài tàn lụi Tô gia mà vẫn có thể giữ vị trí đệ nhất tại Tô Hàng. Có người này ở dây, ai cũng đừng mong chiếm được tiện nghi.
Đường Trọng tán thưởng nói:
- Trước đó tôi quá xem thường ông ta rồi.
Lúc hai người nói chuyện, những cảnh sát sau lưng kia cũng thừa cơ rút ngắn khoảng cách.
Bọn chúng càng ngày càng gần, những tiếng còi xe cảnh sát cũng càng ngày càng chói tai, rất nhanh đã sắp đuổi theo bọn hắn.
- Anh muốn làm gì đây?
Tô Sơn hỏi. Trong lòng cô đã có kế hoạch, chỉ là lúc này lại muốn ỷ vào người đàn ông này, cũng gieo quyền quyết định cho người đó.
- Nghĩ giống cô thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lúc khoảng cách đến chỗ xe tắc đường chỉ còn vài mét, hắn liền dồn sức quay tay lái, sau đó giẫm chân ga rồi chạy như điên về phía ngược lại.
Người trong xe cảnh sát cũng phát hiện phía trước khác thường, thấy Đường Trọng vọt trở về thì bọn họ dùng bộ đàm gào ầm lên:
- Hắn trở về rồi, mau ngăn lại, mau ngăn lại.
- Ba chiếc xe xếp thành hàng chạy song song, chèn chết hắn đi.
Một âm thanh uy nghiêm vang lên sai bảo.
Người phụ trách đuổi theo Đường Trọng chính là đại đội trưởng Lý Hảo Ý của phân cục cảnh sát hình sự Mỹ Lan. Ông đã nhận được mệnh lệnh của cục trưởng, cho dù thế nào thì cũng phải mang được người trong chiếc xe này về, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ vào khu vực Minh Châu.
Ông biết thân phận của đào phạm phía trước không đơn giản, hình như có liên quan đến ngôi sao Đường Trọng vô cùng nổi tiếng gần đây.
Tuy ông đã từng nghe qua tiếng tăm của nhóm nhảy Hồ Điệp, cảm thấy cũng được nhưng công là công, tư là tư, trái phải rõ ràng, ông nhất định phải giữ kiên tâm, nghe theo lời lãnh đạo nói.
Giờ lãnh đạo bảo hắn chèn chết người, hắn liền chèn chết Đường Trọng.
Lý Hảo Ý được cục trưởng trọng dụng, có uy tín rất cao trong các cảnh sát này. Hắn nói ra mệnh lệnh, mọi người lập tức tuân theo.
Vì thế ba chiếc xe cảnh sát liền chạy song song nghiền Đường Trọng.
Mà ở bên Đường Trọng, hắn lái chiếc xe Audi như một hiệp sĩ cô độc đang dũng cảm tiến tới, đâm đầu về ba chiếc xe cảnh sát, bộ dạng như muốn cùng chết.
Tới gần.
Khoảng cách lại càng gần hơn nữa.
Đường cao tốc tới Minh Châu này có thể cho ba làn xe chạy song song. Đường Trọng đang chạy ở làn phổ thông. Bởi như thế nên chiếc xe cảnh sát chính giữa kia vô cùng khẩn trương.
Mí mắt không ngừng giật, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc Audi màu đen đằng trước, trán đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt tay lái, máu thịt trong cơ thể như muốn sôi trào lên.
Mà ngay cả hai đồng nghiệp khác đang ngồi trong xe cũng khẩn trương. Phải biết rằng nếu hai chiếc xe đâm vào nhau thì không chừng bọn họ sẽ xe hủy người vong.
Áp lực rất lớn làm lái xe không thể không xin với cấp trên:
- Đội trưởng, hắn không dừng...
- Cậu cũng không thể dừng được.
Lý Hào Ý rống lớn nói.
Ông ta ngồi ở tay tay phụ của chiếc xe bên trái, ánh mắt lẫm lẫm nhìn chằm chằm vào chiếc xe Audi đang lao nhanh đến, cắn răng lấy khẩu súng lục bên hông ra, sau đó kéo lớp thủy tinh của cửa sổ xe xuống.
Nếu có bất ngờ, ông ta cũng không ngại nổ súng với đào phạm.
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng hơi do dự.
Vì Đường Trọng là ngôi sao. Nếu thẩm tra được dưới tình huống không có chứng cớ mà nổ súng, chuyện này ầm lên, trách nhiệm và hậu quả như vậy ông ta không gánh được.
Ông ta đồng ý làm chó cho người khác nhưng ông ta không muốn bị người khác làm thành lẩu chó.
Khoảng cách ngày càng gần, Đường Trọng không những không giảm tốc mà lại tăng tốc.
Mục tiêu của hắn chính là chiếc xe cảnh sát chính giữa kia. Hắn muốn nghiền nó thành sắt vụn.
Bạch Quân Dật nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt tay con gái.
Tô Sơn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không sợ, ánh mắt sắc bén sáng ngời nhìn về phía trước.
Cô không sợ.
Cô dùng cách của mình để kề vai chiến đấu với Đường Trọng.
Nhanh như điện chớp, hai chiếc xe sắp đâm vào nhau.
Nghìn cân treo sợi tóc!
- A....
Vị cảnh sát mập mạp lái chiếc xe chính giữa kia rốt cục không chịu được áp lực như vậy, ông hô to một tiếng rồi giẫm nát chân ga.
Kịch...
Lốp xe cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Xe cảnh sát gian nan ngừng lại.
Lái xe, kể cả hai viên cảnh sát ngồi trong xe đều nghiêng mạnh về phía trước, sau đó lại mất đi quán tính nghiêng lại, trên mặt đều hiện lên vẻ vui sướng được sống sót sau tai nạn.
Nhưng vì chiếc xe này phanh lại giữa đường nên khiến vòng vây của bọn hắn xuất hiện một lỗ hổng cực lớn.
Một trái một phải có xe cảnh sát gác, ở giữa lại có một cánh cổng lớn mở rộng.
Đường Trọng bắt được cơ hội, trực tiếp lái xe qua, lúc lướt qua chiếc xe cảnh sát kia thì đánh mạnh tay lái, vung đuôi xinh đẹp, chiếc xe Audi liền gào thét mà đi.
- Quay đầu quay đầu.
Lý Hảo Ý hét vào bộ đàm:
- Lý mập mạp, con mẹ thằng khốn khiếp nhà mày.
Lái xe Lỹ mập nghe thấy tiếng kêu trong loa, mặt xám như tro.
- Chúng ta phải giết bằng được.
Đường Trọng nghiến răng nghiến lợi nói. Lại không nghe thấy Tô Sơn trả lời.
Sau đó chợt nghe đến âm thanh kinh hô của Bạch Quân Dật:
- Tô Sơn, con làm sao vậy? Chảy nhiều máu quá...
- Con không sao.
Tô Sơn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trán đầm đìa mồ hôi. Cô khẽ nhíu mày, hỏi:
- Anh có thuốc không?
- Có.
Đường Trọng vừa tập trung lái xe vừa lấy một lọ thuốc từ trong túi ra rồi ném vào dãy ghế đằng sau.
Vì bọn hắn đang đi ngược chiều, vì xe đằng sau còn chưa biết phía trước bị chặn nên cứ không ngừng lái về phía đường cao tốc. Cho nên Đường Trọng không dám xem thường. Chỉ hơi vô ý một chút là sẽ thành thảm họa ngay.
Tô Sơn bình tĩnh nhặt lọ thuốc kia lên, vặn cái nắp, lấy một viên thuốc màu trắng đặt vào miệng vết thương, sau đó lại lấy một chiếc khăn từ trong túi ra rồi thắt chặt vết thương vào.
- Vậy thì phải giết bằng được.
Làm xong tất cả, Tô Sơn nói.
Lúc Tô Vinh Bính, Tô Vinh Quyền và một số nam đinh quan trọng của Tô gia đến bệnh viện hữu nghị Hoa Mỹ Tô Hàng thì cửa phòng bệnh đã có không ít người.
Mẹ con Quách Mỹ Trân, Tô Cẩm Dự cũng nhận được điện thoại chạy đến, còn có một số họ hàng thân thích xa gần của Tô gia nữa.
- Tình huống thế nào rồi?
Tô Vinh Bính đen mặt nói.
- Phẫu thuật còn chưa xong.
Tô Cẩm Dự nói:
- Có ai biết là đã xảy ra chuyện gì không?
- Lão quản gia chạy tới, lúc này mới báo cáo nói:
- Nhị gia, tam gia, lão gia vẫn còn đang phẫu thuật ở trong.
- Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Tô Vinh Quyền gấp gáp hỏi.
- Tôi cũng không biết.
Lão quản gia nói:
- Lão gia vẫn như thường ngày, sau khi ăn cơm trưa xong thì sẽ ngủ trên ghế, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
- Vinh Quyền đừng gấp. Lão gia không phải ở trong sao. Lát nữa bác sĩ sẽ ra ngoài. Bọn họ biết là có chuyện gì thôi.
Quách Mỹ Trân u sầu an ủi. Người không biết còn tưởng bà quan tâm tên công công này cỡ nào.
Nghe Quách Mỹ Trân nói thế, Tô Vinh Quyền cũng không hỏi nữa.
Mọi người lo lắng chờ đợi được một khoảng thời gian, rốt cục đèn phẫu thuật cũng chuyển màu.
Qua vài phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ nam mặc áo khoác trắng đi tới rồi nhìn lướt qua bốn phía, hỏi:
- Ai là người nhà bệnh nhân?
Tô Vinh Bính và Tô Vinh Quyền đi lên một bước. Tô Vinh Bính hỏi:
- Bác sĩ, cha tôi bị sao vậy?
- Ngộ độc thức ăn.
Bác sĩ nói:
- Các anh chị làm gì thế? Cho ông cụ ăn nhiều thứ có độc tố như vậy hả? Các anh các chị phải gánh chịu trách nhiệm đấy, có biết không?
- Ngộ độc thức ăn?
Tô Vinh Quyền quay người nhìn hằm hằm lão quản gia, hỏi:
- Lão Thủy, buổi trưa lão gia đã ăn gì?
- Đã ăn một ít rau...
Lão quản gia gấp gáp giải thích:
- Đúng rồi. Hôm nay đại phu nhân tự mình xuống bếp. Mợ ấy đã đưa tới mấy món ăn sáng. Tôi biết lão gia thích đồ ăn do đại phu nhân nấu nên cũng không bảo nhà bếp chuẩn bị những món khác...
- Đại phu nhân?
Tô Vinh Bính và Tô Vinh Quyền cùng nhìn nhau. Bọn họ đồng thời nghĩ đến cái gì mà đều có cảm giác không rét mà run.