Đường Trọng và Tô Sơn đầu đầy mồ hôi lên núi trở về, Bạch Quân Dật đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông trung niên.
- Chú Đức.
Tô Sơn chủ động chào hỏi người đàn ông này.
Người đàn ông này là quản gia của Hạc Minh Sơn Trang, Ngô Trung Đức, giúp sư phụ Lý Hương Quân của Tô Sơn xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của sơn trang. Tô Sơn coi như đã quen biết hắn nhiều năm rồi, rất tôn trợng hắn.
- Tô Sơn.
Vẻ mặt Ngô Trung Đức chất phác đứng lên, vừa cười vừa nói:
- Hai mẹ con vừa tới muốn gặp cháu, bị tôi ngăn ở ngoài cửa rồi. Tôi nói là phải được cháu đồng ý mới được. Tôi tới hỏi ý kiến của cháu đây.
Tô Sơn nhìn Bạch Quân Dật, nói:
- Là người của Tô gia sao?
Bạch Quân Dật gật đầu nói:
- Chính là bọn họ. Tô Sơn, đừng gặp.
Trong lòng Bạch Quân Dật rất hận nhà Tô Vĩnh Bính. Không nói tới việc người chồng đã chết của mình là anh em ruột với Tô Vĩnh Bính, dù là hàng xóm cách tường thôi thì cũng không cần phải đối xử với hai mẹ con cô quả nhà bà như vậy.
Hơn nữa những cảnh sát kia còn nổ súng bắn thương Tô Sơn. Điều này là chuyện không thể tha thứ được đối với Bạch Quân Dật. Nhiều năm bà nhịn nhục như vậy, cố gắng quan hệ tốt với Tô gia chính vì để con gái mình không chịu bắt nạt. Con gái là trời, là mạng của bà. Hiện giờ bọn họ đã vượt qua giới hạn của bà, chạm vài vảy ngược của bà, vĩnh viễn không còn khả năng hòa hảo nữa.
- Cần phải gặp mẹ ạ.
Tô Sơn nói.
- Bởi vì chúng ta vẫn luôn chờ ngày này đó.
Cô nhìn về phía Ngô Trung Đức, nói:
- Chú Đức, phiền chú mời bọn họ vào đi.
- Tốt. Tôi đi sắp xếp đây.
Ngô Trung Đức cười cười, gật đầu với Đường Trọng rồi quay người đi ra ngoài.
- Tô Sơn...
Bạch Quân Dật nắm chặt tay Tô Sơn, nói.
- Đừng để bản thân phải chịu oan ức nữa. Dù kết quả có thể nào mẹ cũng để ủng hộ con.
Tô Sơn cười. Cô có thể cảm nhận được nổi chua xót trong lòng mẹ.
Có lẽ bà cho rằng hai mẹ con nhà Tô gia kia lên núi là định bắt nạt nhà mình chăng?
Không nói bọn họ không có gan làm ẩu ở Hạc Minh Sơn trang, mà là... Đến giờ bọn họ còn có tư cách ra điều kiện với mình sao?
Rất nhanh, một người làm công mặc đồ đen đã dẫn Quách Mỹ Trân ung dung quý phái, khí độ bất phàm vào tới cửa. Ngô Trung Đức cũng không thấy đầu nữa. Người đàn ông này mặt mũi thì bình thường nhưng tâm tư lại rất sáng suốt. Hắn biết rõ đây là chuyện nhà người khác, mình không nên dây vào.
Người làm chào hỏi Tô Sơn, sau đó đóng cửa phòng lại.
- Chị cả.
Quách Mỹ Trân nhìn về phía Bạch Quân Dật ngồi trong phòng khách, kêu lên thân mật:
- Chị cả, em còn bảo chị định làm gì cơ chứ? Có gì thì nói chuyện không được sao? Tại sao lại đi theo bọn nhỏ làm chuyện này chứ? Thân thể chị không tốt, lại ở trên núi độ ẩm cao như vậy. Đi thôi, chúng ta về thôi.
Bà muốn đi tới nắm tay Bạch Quân Dật nhưng lại bị Bạch Quân Dật né tránh không chút khách sáo.
- Cô tới làm gì?
Bạch Quân Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quách Mỹ Trân, nói. Những năm qua bà bị người phụ nữ gọi mình là chị cả này bắt nạt rất nhiều. Cô ta nói chuyện chanh chua, đối xử với mọi người cay nghiệt, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không coi bà vào đâu. Hiện giờ cô ta còn muốn đổi con gái mình lấy lợi ích cho bản thân, muốn lừa mọi người trở về sao?
Không có cửa đâu cưng!
Lúc này Quách Mỹ Trân cũng thầm tức giận rồi.
Vốn cô đang ở trong nhà chăm sóc sắc đẹp thì nhận được điện thoại của chồng là Tô Vĩnh Bính, bảo cô mang Tô Cẩm Hoài đi lên núi Hạc Minh, nhất định phải nghĩ biện pháp mời mẹ con Tô Sơn về nhà. Cho dù bọn họ không đồng ý thì cũng phải nói thật nhiều để giải cơn giận của bọn họ. Thật sự làm không được thì cũng phải nói sao cho bọn họ đưa ra điều kiện, nếu làm được là phải thỏa mãn điều kiện ngay...
Cô cũng biết gần đây có một số tin đồn không tốt đối với chồng mình, thậm chí còn có người nói chồng cô bị ban thanh tra kỷ luật điều tra. Cô cũng nhận ra mấy ngày này tâm tình chồng rất không tốt, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, cũng không biết là bận việc gì, ngẫu nhiên trở về nhà thì mặt cũng thâm xì mà ngồi trong phòng đọc, không nói lời nào.
Cô biết rõ là khả năng chuyện đã có biến hóa rồi.
Hơn nữa chồng gọi điện thoại sắp đặt như vậy chứng minh chuyện lần này có khả năng là do Tô Sơn làm.
Tô Sơn sao?
Quách Mỹ Trân thật sự không ngờ được. Con nhỏ này không phải vừa mới tốt nghiệp đại học thôi sao? Làm sao nó có năng lực uy hiếp địa vị của chồng cô chứ?
Chẳng lẽ là Đường Trọng? Cái này cũng có khả năng. Thằng ranh này rất tà môn, không sợ trời không sợ đất, đắc tội với nhiều người như vậy, mãi vẫn không có ai làm gì được hắn. Cô biết rõ nhất định là Đường Trọng đứng sau trợ giúp Tô Sơn.
- Thân thể của con ranh này nhất định bán giá cao cho hắn rồi.
Quách Mỹ Trân độc ác thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì chồng đã dặn trước là dù thế nào cũng phải được mẹ con Tô Sơn và Bạch Quân Dật thương xót, ít nhất cũng phải để bọn họ bỏ qua thành kiến với Tô gia, cho nên mặc dù trong lòng cô không thoải mái, tình cảnh lúc này so với trước kia kém xa nhưng vẫn phải tươi cười nịnh nọt người ta.
- Chị cả. Em biết là có một số việc bọn em làm không chu toàn, khiến chị và Tô Sơn sinh ra rất nhiều hiểu lầm. Hôm nay trước mặt bọn nhỏ, em xin lỗi chị.
Quách Mỹ Trân ngược lại cũng rất hạ mình. Vẻ mặt cô lại càng chân thành tha thiết nhìn Bạch Quân Dật, nói:
- Em biết là chị vẫn luôn không thích em cứ giới thiệu đối tượng kết hôn cho Tô Sơn. Chị muốn để cháu nó tự do lựa chọn. Thế nhưng con cái những gia đình như chúng ta thì có mấy người có thể tự do lựa chọn đâu? Như Cẩm Dự chẳng hạn, chuyện hôn nhân của nó cũng là do bọn em sắp đặt đấy. Bởi chúng ta dù sao cũng là người từng trải, ánh mắt nhìn người cũng chuẩn xác hơn một chút. Đều là con cháu nhà mình cả, là máu mủ của chúng ta cả, chúng ta sao có thể nhìn thấy nó phải chịu thiệt thòi chứ?
- Chúng ta đối xử với Tô Sơn như con cái trong nhà. Nếu gì thì nói, Tô Sơn vẫn là một phần tử của Tô gia chúng ta. Cần phải sắp xếp thế nào thì cũng đều dựa theo quy định trong Tô gia cả, chị thấy đúng không? Khương Như Long kia em cũng biết, có tài, có cả ngoại hình, phẩm hạnh cũng tốt...
- Phì.
Đường Trọng ngồi bên cạnh không nhịn được mà phì cười. Bọn họ khen ngợi Khương Như Long có tài, có cả ngoại hình thì hắn không phản đối chút nào. Nhưng nói tới phẩm hạnh của hắn mà còn khen là tốt được thì đúng là chuyện buồn cười nhất mà Đường Trọng được nghe.
Bị tiếng cười của Đường Trọng cắt ngang, Quách Mỹ Trân thầm tức giận nhưng cũng không biểu hiện gì.
Cô quay người về phía Đường Trọng, nói:
- Đương nhiên tôi biết là nói thế khẳng định Đường Trọng sẽ không vui. Dù sao thì cậu và Tô Sơn cũng biết nhau trước, hơn nữa tình cảm các người tốt như vậy...
- Tôi đúng là không vui.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Khương Như Long thì có loại phẩm hạnh gì chứ?
Tô Cẩm Hoài nhìn Đường Trọng, trầm mặc im lặng.
Vốn hắn nhận được lệnh của cha là mang theo một đám người tới Hạc Minh Sơn trang bắt ép mẹ con Tô Sơn đi, lôi Đường Trọng tới đồn cảnh sát. Chỉ cần Đường Trọng bị bắt thì hai mẹ con này cũng không làm nên sóng gió gì được nữa.
Không ngờ là xe của bọn họ vừa mới tới cửa vào của núi Hạc Minh thì đã gặp một xe cảnh sát tuần tra.
Hắn biết chủ nhân của núi Hạc Minh này đã dự liệu sẽ có tình huống này xảy ra, sớm chào hỏi với cục cảnh sát Kinh Hoa, để bọn họ tăng cường bảo vệ. Dưới tình huống như vậy thì bọn họ còn muốn xông lên núi bắt người, không phải là từ chui đầu vào lưới sao?
Hắn gọi điện nói cho cha biết tình huống này, cha hắn liền lập tức bảo hắn trở về. Sau đó thì có cuộc đi núi Hạc Minh lần thứ hai này.
Đương nhiên lần đầu tiên cũng không có ai biết.
- Khương Như Long có thanh danh không tốt à? Nói chuyện với mọi người rất nhã nhặn nhé, xem ra cũng không tệ đâu. Cụ thể thế nào thì tôi cũng chưa tìm hiểu kỹ lắm.
Quách Mỹ Trân tự tìm bậc thang cho mình trèo xuống, sau đó nói:
- Chẳng qua nếu Tô Sơn đã không thích thì chuyện kia coi như xong đi. Dù sao thì chúng ta cũng không cần vội vàng làm gì phải không? Lần này tôi đến là muốn nói rõ với mọi người đấy. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của Tô Sơn nữa. Nếu như nó cảm thấy ánh mắt của người thím này coi cũng được thì có thể nhờ tôi tham mưu một chút, tôi cũng nhất định giúp thôi. Chị cả, chị thấy thế có được không?
Bạch Quân Dật hơi nghi hoặc nhìn về phía Tô Sơn.
Những ngày này bà, Tô Sơn và Đường Trọng ở trên núi, hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài, càng không biết là Đường Trọng, Tô Sơn làm chuyện gì nữa.
Vốn bà cho là hai mẹ con Tô gia tới tận cửa muốn bắt bọn họ về, vẫn lo lắng là con gái sẽ bị bắt nạt. Giờ sao tình huống lại biến thành như thế này chứ? Quách Mỹ Trân dễ nói chuyện thế từ bao giờ?
- Đây là ý của ai thế?
Bạch Quân Dật hỏi.
- Đây là ý của em, cũng là ý của Vinh Bính.
Quách Mỹ Trân vội vàng nói. Cô biết rõ là dường như Bạch Quân Dật đã hơi động lòng rồi.
- Ý của các người?
Bạch Quân Dật cười lạnh.
- Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của các người sao? Lúc đó các người phí bao nhiêu sức lực muốn nhốt mẹ con tôi lại, giờ vất vả lắm chúng ta mới trốn ra được, còn ngu ngốc đi về theo các người à?
- Bác gái, bác hiểu lầm rồi.
Tô Cẩm Hoài thành khẩn nói, còn hơi khúm núm một chút.
- Mẹ con chúng cháu đúng là muốn đón hai mẹ con bác về nhà đó. Thế như nếu bác thật sự lo lắng thì có thể ở tại nơi khác. Cháu có thể thuê nhà giúp hai người hoặc hai người tự đi tìm. Ở Tô Hàng hay Minh Châu, Yến Kinh đều được. Lần này mẹ con cháu tới là không hy vọng một nhà chúng ta sinh ra hiểu lầm gì. Chuyện này không phải khiến người ngoài cười chê Tô gia chúng ta sao?
Keng...
Tô Sơn thả cái ly trong tay xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Quách Mỹ Trân và Tô Cẩm Hoài đang dốc sức diễn trò, hỏi:
- Các người tới để cầu xin tha thứ sao?
- Tô Sơn, thím Hai với cháu có chút hiểu lầm, nhưng mà...
- Các người tới để cầu xin tha thứ sao?
Tô Sơn ngắt lời cô lần nữa, hỏi.
-......
Mặt Quách Mỹ Trân đen kịt, ngậm miệng không nói. Để một người dưới nói tới chữ "cầu xin tha thứ" thật sự khiến cô không nói lên lời.
- Đúng vậy.
Tô Cẩm Hoài nói.
- Tô Sơn, chuyện này đúng là chúng tôi không đúng, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, một giọt máu đào hơn ao nước lã...
- Quỳ xuống mời trà đi.
Tô Sơn nói.
- Chú Đức.
Tô Sơn chủ động chào hỏi người đàn ông này.
Người đàn ông này là quản gia của Hạc Minh Sơn Trang, Ngô Trung Đức, giúp sư phụ Lý Hương Quân của Tô Sơn xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của sơn trang. Tô Sơn coi như đã quen biết hắn nhiều năm rồi, rất tôn trợng hắn.
- Tô Sơn.
Vẻ mặt Ngô Trung Đức chất phác đứng lên, vừa cười vừa nói:
- Hai mẹ con vừa tới muốn gặp cháu, bị tôi ngăn ở ngoài cửa rồi. Tôi nói là phải được cháu đồng ý mới được. Tôi tới hỏi ý kiến của cháu đây.
Tô Sơn nhìn Bạch Quân Dật, nói:
- Là người của Tô gia sao?
Bạch Quân Dật gật đầu nói:
- Chính là bọn họ. Tô Sơn, đừng gặp.
Trong lòng Bạch Quân Dật rất hận nhà Tô Vĩnh Bính. Không nói tới việc người chồng đã chết của mình là anh em ruột với Tô Vĩnh Bính, dù là hàng xóm cách tường thôi thì cũng không cần phải đối xử với hai mẹ con cô quả nhà bà như vậy.
Hơn nữa những cảnh sát kia còn nổ súng bắn thương Tô Sơn. Điều này là chuyện không thể tha thứ được đối với Bạch Quân Dật. Nhiều năm bà nhịn nhục như vậy, cố gắng quan hệ tốt với Tô gia chính vì để con gái mình không chịu bắt nạt. Con gái là trời, là mạng của bà. Hiện giờ bọn họ đã vượt qua giới hạn của bà, chạm vài vảy ngược của bà, vĩnh viễn không còn khả năng hòa hảo nữa.
- Cần phải gặp mẹ ạ.
Tô Sơn nói.
- Bởi vì chúng ta vẫn luôn chờ ngày này đó.
Cô nhìn về phía Ngô Trung Đức, nói:
- Chú Đức, phiền chú mời bọn họ vào đi.
- Tốt. Tôi đi sắp xếp đây.
Ngô Trung Đức cười cười, gật đầu với Đường Trọng rồi quay người đi ra ngoài.
- Tô Sơn...
Bạch Quân Dật nắm chặt tay Tô Sơn, nói.
- Đừng để bản thân phải chịu oan ức nữa. Dù kết quả có thể nào mẹ cũng để ủng hộ con.
Tô Sơn cười. Cô có thể cảm nhận được nổi chua xót trong lòng mẹ.
Có lẽ bà cho rằng hai mẹ con nhà Tô gia kia lên núi là định bắt nạt nhà mình chăng?
Không nói bọn họ không có gan làm ẩu ở Hạc Minh Sơn trang, mà là... Đến giờ bọn họ còn có tư cách ra điều kiện với mình sao?
Rất nhanh, một người làm công mặc đồ đen đã dẫn Quách Mỹ Trân ung dung quý phái, khí độ bất phàm vào tới cửa. Ngô Trung Đức cũng không thấy đầu nữa. Người đàn ông này mặt mũi thì bình thường nhưng tâm tư lại rất sáng suốt. Hắn biết rõ đây là chuyện nhà người khác, mình không nên dây vào.
Người làm chào hỏi Tô Sơn, sau đó đóng cửa phòng lại.
- Chị cả.
Quách Mỹ Trân nhìn về phía Bạch Quân Dật ngồi trong phòng khách, kêu lên thân mật:
- Chị cả, em còn bảo chị định làm gì cơ chứ? Có gì thì nói chuyện không được sao? Tại sao lại đi theo bọn nhỏ làm chuyện này chứ? Thân thể chị không tốt, lại ở trên núi độ ẩm cao như vậy. Đi thôi, chúng ta về thôi.
Bà muốn đi tới nắm tay Bạch Quân Dật nhưng lại bị Bạch Quân Dật né tránh không chút khách sáo.
- Cô tới làm gì?
Bạch Quân Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quách Mỹ Trân, nói. Những năm qua bà bị người phụ nữ gọi mình là chị cả này bắt nạt rất nhiều. Cô ta nói chuyện chanh chua, đối xử với mọi người cay nghiệt, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không coi bà vào đâu. Hiện giờ cô ta còn muốn đổi con gái mình lấy lợi ích cho bản thân, muốn lừa mọi người trở về sao?
Không có cửa đâu cưng!
Lúc này Quách Mỹ Trân cũng thầm tức giận rồi.
Vốn cô đang ở trong nhà chăm sóc sắc đẹp thì nhận được điện thoại của chồng là Tô Vĩnh Bính, bảo cô mang Tô Cẩm Hoài đi lên núi Hạc Minh, nhất định phải nghĩ biện pháp mời mẹ con Tô Sơn về nhà. Cho dù bọn họ không đồng ý thì cũng phải nói thật nhiều để giải cơn giận của bọn họ. Thật sự làm không được thì cũng phải nói sao cho bọn họ đưa ra điều kiện, nếu làm được là phải thỏa mãn điều kiện ngay...
Cô cũng biết gần đây có một số tin đồn không tốt đối với chồng mình, thậm chí còn có người nói chồng cô bị ban thanh tra kỷ luật điều tra. Cô cũng nhận ra mấy ngày này tâm tình chồng rất không tốt, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, cũng không biết là bận việc gì, ngẫu nhiên trở về nhà thì mặt cũng thâm xì mà ngồi trong phòng đọc, không nói lời nào.
Cô biết rõ là khả năng chuyện đã có biến hóa rồi.
Hơn nữa chồng gọi điện thoại sắp đặt như vậy chứng minh chuyện lần này có khả năng là do Tô Sơn làm.
Tô Sơn sao?
Quách Mỹ Trân thật sự không ngờ được. Con nhỏ này không phải vừa mới tốt nghiệp đại học thôi sao? Làm sao nó có năng lực uy hiếp địa vị của chồng cô chứ?
Chẳng lẽ là Đường Trọng? Cái này cũng có khả năng. Thằng ranh này rất tà môn, không sợ trời không sợ đất, đắc tội với nhiều người như vậy, mãi vẫn không có ai làm gì được hắn. Cô biết rõ nhất định là Đường Trọng đứng sau trợ giúp Tô Sơn.
- Thân thể của con ranh này nhất định bán giá cao cho hắn rồi.
Quách Mỹ Trân độc ác thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì chồng đã dặn trước là dù thế nào cũng phải được mẹ con Tô Sơn và Bạch Quân Dật thương xót, ít nhất cũng phải để bọn họ bỏ qua thành kiến với Tô gia, cho nên mặc dù trong lòng cô không thoải mái, tình cảnh lúc này so với trước kia kém xa nhưng vẫn phải tươi cười nịnh nọt người ta.
- Chị cả. Em biết là có một số việc bọn em làm không chu toàn, khiến chị và Tô Sơn sinh ra rất nhiều hiểu lầm. Hôm nay trước mặt bọn nhỏ, em xin lỗi chị.
Quách Mỹ Trân ngược lại cũng rất hạ mình. Vẻ mặt cô lại càng chân thành tha thiết nhìn Bạch Quân Dật, nói:
- Em biết là chị vẫn luôn không thích em cứ giới thiệu đối tượng kết hôn cho Tô Sơn. Chị muốn để cháu nó tự do lựa chọn. Thế nhưng con cái những gia đình như chúng ta thì có mấy người có thể tự do lựa chọn đâu? Như Cẩm Dự chẳng hạn, chuyện hôn nhân của nó cũng là do bọn em sắp đặt đấy. Bởi chúng ta dù sao cũng là người từng trải, ánh mắt nhìn người cũng chuẩn xác hơn một chút. Đều là con cháu nhà mình cả, là máu mủ của chúng ta cả, chúng ta sao có thể nhìn thấy nó phải chịu thiệt thòi chứ?
- Chúng ta đối xử với Tô Sơn như con cái trong nhà. Nếu gì thì nói, Tô Sơn vẫn là một phần tử của Tô gia chúng ta. Cần phải sắp xếp thế nào thì cũng đều dựa theo quy định trong Tô gia cả, chị thấy đúng không? Khương Như Long kia em cũng biết, có tài, có cả ngoại hình, phẩm hạnh cũng tốt...
- Phì.
Đường Trọng ngồi bên cạnh không nhịn được mà phì cười. Bọn họ khen ngợi Khương Như Long có tài, có cả ngoại hình thì hắn không phản đối chút nào. Nhưng nói tới phẩm hạnh của hắn mà còn khen là tốt được thì đúng là chuyện buồn cười nhất mà Đường Trọng được nghe.
Bị tiếng cười của Đường Trọng cắt ngang, Quách Mỹ Trân thầm tức giận nhưng cũng không biểu hiện gì.
Cô quay người về phía Đường Trọng, nói:
- Đương nhiên tôi biết là nói thế khẳng định Đường Trọng sẽ không vui. Dù sao thì cậu và Tô Sơn cũng biết nhau trước, hơn nữa tình cảm các người tốt như vậy...
- Tôi đúng là không vui.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Khương Như Long thì có loại phẩm hạnh gì chứ?
Tô Cẩm Hoài nhìn Đường Trọng, trầm mặc im lặng.
Vốn hắn nhận được lệnh của cha là mang theo một đám người tới Hạc Minh Sơn trang bắt ép mẹ con Tô Sơn đi, lôi Đường Trọng tới đồn cảnh sát. Chỉ cần Đường Trọng bị bắt thì hai mẹ con này cũng không làm nên sóng gió gì được nữa.
Không ngờ là xe của bọn họ vừa mới tới cửa vào của núi Hạc Minh thì đã gặp một xe cảnh sát tuần tra.
Hắn biết chủ nhân của núi Hạc Minh này đã dự liệu sẽ có tình huống này xảy ra, sớm chào hỏi với cục cảnh sát Kinh Hoa, để bọn họ tăng cường bảo vệ. Dưới tình huống như vậy thì bọn họ còn muốn xông lên núi bắt người, không phải là từ chui đầu vào lưới sao?
Hắn gọi điện nói cho cha biết tình huống này, cha hắn liền lập tức bảo hắn trở về. Sau đó thì có cuộc đi núi Hạc Minh lần thứ hai này.
Đương nhiên lần đầu tiên cũng không có ai biết.
- Khương Như Long có thanh danh không tốt à? Nói chuyện với mọi người rất nhã nhặn nhé, xem ra cũng không tệ đâu. Cụ thể thế nào thì tôi cũng chưa tìm hiểu kỹ lắm.
Quách Mỹ Trân tự tìm bậc thang cho mình trèo xuống, sau đó nói:
- Chẳng qua nếu Tô Sơn đã không thích thì chuyện kia coi như xong đi. Dù sao thì chúng ta cũng không cần vội vàng làm gì phải không? Lần này tôi đến là muốn nói rõ với mọi người đấy. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của Tô Sơn nữa. Nếu như nó cảm thấy ánh mắt của người thím này coi cũng được thì có thể nhờ tôi tham mưu một chút, tôi cũng nhất định giúp thôi. Chị cả, chị thấy thế có được không?
Bạch Quân Dật hơi nghi hoặc nhìn về phía Tô Sơn.
Những ngày này bà, Tô Sơn và Đường Trọng ở trên núi, hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài, càng không biết là Đường Trọng, Tô Sơn làm chuyện gì nữa.
Vốn bà cho là hai mẹ con Tô gia tới tận cửa muốn bắt bọn họ về, vẫn lo lắng là con gái sẽ bị bắt nạt. Giờ sao tình huống lại biến thành như thế này chứ? Quách Mỹ Trân dễ nói chuyện thế từ bao giờ?
- Đây là ý của ai thế?
Bạch Quân Dật hỏi.
- Đây là ý của em, cũng là ý của Vinh Bính.
Quách Mỹ Trân vội vàng nói. Cô biết rõ là dường như Bạch Quân Dật đã hơi động lòng rồi.
- Ý của các người?
Bạch Quân Dật cười lạnh.
- Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của các người sao? Lúc đó các người phí bao nhiêu sức lực muốn nhốt mẹ con tôi lại, giờ vất vả lắm chúng ta mới trốn ra được, còn ngu ngốc đi về theo các người à?
- Bác gái, bác hiểu lầm rồi.
Tô Cẩm Hoài thành khẩn nói, còn hơi khúm núm một chút.
- Mẹ con chúng cháu đúng là muốn đón hai mẹ con bác về nhà đó. Thế như nếu bác thật sự lo lắng thì có thể ở tại nơi khác. Cháu có thể thuê nhà giúp hai người hoặc hai người tự đi tìm. Ở Tô Hàng hay Minh Châu, Yến Kinh đều được. Lần này mẹ con cháu tới là không hy vọng một nhà chúng ta sinh ra hiểu lầm gì. Chuyện này không phải khiến người ngoài cười chê Tô gia chúng ta sao?
Keng...
Tô Sơn thả cái ly trong tay xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Quách Mỹ Trân và Tô Cẩm Hoài đang dốc sức diễn trò, hỏi:
- Các người tới để cầu xin tha thứ sao?
- Tô Sơn, thím Hai với cháu có chút hiểu lầm, nhưng mà...
- Các người tới để cầu xin tha thứ sao?
Tô Sơn ngắt lời cô lần nữa, hỏi.
-......
Mặt Quách Mỹ Trân đen kịt, ngậm miệng không nói. Để một người dưới nói tới chữ "cầu xin tha thứ" thật sự khiến cô không nói lên lời.
- Đúng vậy.
Tô Cẩm Hoài nói.
- Tô Sơn, chuyện này đúng là chúng tôi không đúng, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, một giọt máu đào hơn ao nước lã...
- Quỳ xuống mời trà đi.
Tô Sơn nói.